Đường ca tên gọi Minh Uyên, nghe Nghiêu nói, hai chữ này có nghĩa là hải thủy và đàm thủy. Ta nghĩ, vì sao tất cả đều là thủy? Chẳng lẽ ngũ hành của Minh Uyên thiếu thủy? Ta hỏi Nghiêu như vậy, y cổ quái nhìn nhìn ta, nói ta cứ tiếp tục như vậy thì tốt lắm.
Tuy không rõ y có ý gì, nhưng ta nghĩ, chắc chắn tên hỗn đản lại châm chọc ta ngốc. Cho nên, ta quyết định một ngày không nói chuyện với y để trừng phạt.
A…. Ngày hiếm thấy! Vẫn tiếp tục nói về Minh Uyên đi!
Minh Uyên và ta cùng lớn lên từ nhỏ, ngay cả thái phó cũng là một người. Minh Uyên khác ta, hắn thực trầm lặng, có thể một ngày không nói quá ba câu, ta lại không được, ta sẽ buồn chết. Lúc thái phó thượng khóa, ta thường chuồn đi chơi, Minh Uyên lại có thể ngồi một ngày. Thật không biết cái ghế kia có gì hấp dẫn hắn!
Dần dần trưởng thành, quan hệ của ta và Minh Uyên trở nên bất hòa. Bởi vì ta là quốc chủ, mà Minh Uyên cũng tiếp nhận chức vị của vương thúc, trở thành phó thừa tướng của Thiên Khải. Nhưng Minh Uyên chưa bao giờ vào triều, cũng không xử lý chính sự, hắn mỗi ngày đều theo bằng hữu ngoạn… A! Ta thực hâm mộ hắn! Thật muốn ra cung ngoạn!
Vốn ta nghĩ Minh Uyên sẽ ngoạn cả đời, kỳ thật hắn như vậy cũng rất tốt a! Tuy mỗi lần nhắc tới hắn, Nghiêu đều tỏ vẻ khinh thường.
Biến chuyển xảy ra sau hai năm vương thúc rời đi, Minh Uyên ngã ngựa, bị thương rất nặng. Ngoài vương thúc, chỉ còn ta là thân nhân duy nhất của Minh Uyên, cho nên nhận được tin tức ta thực sốt ruột, liền đến thăm hắn.
Đã lâu không gặp, lúc này Minh Uyên lẳng lặng nằm trên giường, mặt không chút huyết sắc, trên đầu là băng vải, hô hấp nhẹ tới mức ta nghĩ giây tiếp theo liền đình chỉ. Ngự y nói, tuy đầu và chân Minh Uyên bị thương khá nặng, kỳ thật không có gì trở ngại, nhưng ta vẫn thực lo lắng gọi tên hắn, hy vọng hắn nhanh chóng tỉnh lại.
Mà Minh Uyên thật sự tỉnh lại như ta mong muốn. Nhưng, hắn quên chính mình là ai, cũng quên ta là ai.
Dù ta có chút khổ sở, nhưng chỉ cần hắn không sao là tốt rồi, cho nên ta nói cho hắn ta là đường đệ của hắn, là vua của quốc gia này, nói cho hắn mọi chuyện ta biết về hắn. Từ đầu đến cuối Minh Uyên thực bình tĩnh, không biết có phải là ảo giác của ta hay không… Ta cảm thấy, dường như Minh Uyên không phải Minh Uyên trước kia?
Nhưng hẳn là không thể!
Bỏ qua ý nghĩ vô căn cứ, ta tiếp tục nói chuyện với Minh Uyên, thẳng đến lúc Nghiêu lôi ta đi.
Ngày hôm sau, ta vẫn muốn đi thăm hắn, nhưng Nghiêu luôn lấy lý do ta sẽ quấy rầy Minh Uyên nghỉ ngơi mà ngăn cản ta ra cung. Ta hoài nghi, có lẽ y phát hiện ta định thừa dịp đi thăm Minh Uyên để ngoạn trên đường!
Khả năng phi thường lớn a, băng sơn này quả thực là con sâu trong bụng ta.
Lại đến vương phủ thăm Minh Uyên, đã qua một tháng. Minh Uyên đang ở thư phòng lý đọc sách, vết thương của hắn thoạt nhìn tốt hơn nhiều, nhưng biểu tình buồn bã ỉu xìu. Hắn thực khách khí vấn an ta, không giống trước kia dùng ánh mắt kì quái khiến ta rất không vui nhìn ta.
Sau đó ta thấy tấu chương trên thư án của hắn, ta tò mò cầm lên xem, ta phát hiện một chuyện: chữ của Minh Uyên đẹp hơn trước kia, thư pháp tốt tới mức ta nói không được, khiến người nhìn mà lòng thực thư sướng.
Ta vội vàng gọi Nghiêu lại xem, Nghiêu thực thích thư pháp.
Minh Uyên tựa hồ cảm thấy chuyện hắn viết chữ tốt là đương nhiên, thờ ơ hỏi mục đích đến của ta, ta mới nhớ, ta đến là để xem thương thế của Minh Uyên tốt lên chưa.
Minh Uyên quả nhiên trả lời không sao, mà Nghiêu lại đột nhiên bảo Minh Uyên vào triều. Ta rất kỳ quái, trước kia Minh Uyên không cần lâm triều, hơn nữa trước kia Nghiêu cũng nói, để Minh Uyên vào triều là lãng phí thời gian, dù hắn phát biểu ý kiến cũng không có ý nghĩa, sao giờ y lại muốn Minh Uyên vào triều?
Tựa hồ Minh Uyên cũng không vui, nhưng không trực tiếp biểu hiện ra ngoài, ngược lại hỏi ta trước kia hắn có vào triều hay không, ta đương nhiên thành thật trả lời, hắn chưa từng thượng triều.
Nhưng lần này Nghiêu cũng rất kiên quyết nói, “Trước kia Vương gia không quan tâm chính sự, bệ hạ mới đặc xá Vương gia không cần vào triều sớm. Nhưng hôm nay Vương gia đồng ý xử lý tấu chương, chứng tỏ Vương gia có tâm hồi triều, hiển nhiên nên vào triều nghị sự.”
Tuy Nghiêu không thích nói chuyện, nhưng tài ăn nói rất tốt, Minh Uyên cũng không có cách phản bác, đành phải nhíu mi đáp ứng.
Tuy Minh Uyên đáp ứng vào triều, nhưng đa số thời gian đều ngủ gà ngủ gật, căn bản không nghe triều thần nghị sự. Các đại thần khác hiển nhiên không vừa lòng với hành vi của hắn, nhất là Thái Úy, vài lần nói châm chọc, nhưng Minh Uyên đều không nghe. Ta ngồi ở trên, cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt, chỉ có thể nhìn.
Ta cảm thấy Minh Uyên như vậy và không vào triều giống nhau, nhưng Nghiêu lại nói có hắn sẽ bớt khổ cực. Ta hỏi y vì sao nói vậy, Nghiêu rất đắc ý hỏi lại ta, “Chẳng lẽ ngươi không phát hiện tấu chương trên bàn thiếu đi rất nhiều sao?”
Nghe y nói vậy, ta mới chú ý tới, tấu chương trên bàn quả thật thiếu rất nhiều, trước kia tấu chương trên bàn đều cao bằng ta đứng, hiện giờ còn thấp hơn ta ngồi, “Tại sao có thể như vậy?” Ta khiếp sợ hỏi.
Nghiêu trả lời, đây là chỗ tốt của phó thừa tướng a!
Ta nghĩ, y đang khen ngợi Minh Uyên!
Từ lúc Minh Uyên bị thương tỉnh lại, hắn thay đổi rất nhiều. Không hề ngoạn cùng bằng hữu, rảnh cũng không xuất môn, tuy rằng luôn lười biếng, nhưng lợi hại hơn rất nhiều.
Hơn nữa, nói thế nào thì Minh Uyên có vẻ rất thành thục, còn giống đại nhân hơn Nghiêu, ngay cả tấu chương Nghiêu thấy đau đầu, hắn cũng rất thoải mái vừa xem đã hiểu. Khẩu khí thờ ơ, lại khiến người khác cảm giác chuyện gì hắn cũng có thể giải quyết.
Càng khiến ta giật mình chính là Minh Uyên đem vương thúc trở về.
Vương thúc vẫn ôn nhu xinh đẹp như vậy… Ân, từ xinh đẹp ta chỉ dám nói trong lòng, tuyệt đối không dám nói trước mặt vương thúc, bởi vì vương thúc không quá thích người ta nói y xinh đẹp. Chứng cớ là, trước đây ta nói vương thúc xinh đẹp, đã bị vương thúc phạt chép năm mươi lần Đại Lục Thông Sử. Lý do, xinh đẹp chỉ để hình dung cô nương, loạn dùng từ chứng tỏ ta thượng khóa không chăm chỉ tiếp thu, nên phạt.
Tuy vương thúc dùng lý do đường hoàng như vậy, nhưng ta biết, y vì ta nói y xinh đẹp mà sinh khí. Vương thúc là một người ôn nhu, nhưng đối với kẻ đắc tội y thì không lưu tình chút nào, Hàn tướng quân là minh chứng tốt nhất.
Theo Nghiêu nói, sở dĩ Hàn tướng quân bị phái đi đóng ở biên quan, chia ly thái phó, là vì hắn ở yến hội nói vương thúc tâm nhãn nhỏ. Nếu không tự thể nghiệm qua, ta cũng không dám tin vương thúc luôn ôn nhu tựa tiên nhân lại là người có thù tất báo như vậy.
Nhưng dù vương thúc thế nào vẫn rất thương ta. Nói vậy, có lẽ trước kia vì vương thúc đối xử với ta rất tốt mà Minh Uyên ghen tị, ánh mắt nhìn ta mới kì quái? Nghe quản gia Vương bá của vương phủ nói, vương thúc rất lãnh đạm với Minh Uyên. Nhất định là thế, Minh Uyên vì ghen tị vương thúc thương ta mới dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta! Ô ô ô…. Minh Uyên, ta thực xin lỗi ngươi, đoạt phụ thân của ngươi!
Nhưng, ta không cố ý a!
Không sao, Minh Uyên, ta sẽ trả lại vương thúc cho ngươi.
Lúc Minh Uyên nói hiện giờ hắn phải giải quyết rất nhiều việc, một người thực bận rộn, ta linh cơ vừa động: vương thúc có khả năng như vậy, chắc chắn có thể giúp Minh Uyên; hơn nữa vương thúc đã quay về, y sẽ không dễ dàng rời đi nữa.
Vì thế, ta liền thỉnh vương thúc trở về hỗ trợ, mà vương thúc do dự một lát liền đáp ứng. Ta thật cao hứng an bài vương thúc ở thượng thư tỉnh, tạo điều kiện cho Minh Uyên và vương thúc vun đắp tình cảm, cũng để vương thúc chiếu cố Minh Uyên.
Ta thật quá thông minh!
Vương thúc quay về mang đến kinh hỉ lớn nhất cho ta là Thiên Khải thông qua luật nam nam thành thân. Ta hiểu được, vương thúc đang giúp ta và Nghiêu.
Tuy ta và Nghiêu đã sớm xác định tâm ý, nhưng ta biết, Nghiêu luôn lo lắng về sau ta sẽ nạp phi. Thân là người đứng đầu một quốc gia, sớm hay muộn sẽ phải lập phi, nối dõi tông đường, nhưng ta chỉ yêu Nghiêu mà thôi, dù ta thẹn thùng không dám nói ra, trừ bỏ Nghiêu, ta sẽ không thích thượng người khác.
Mà luật này thông qua, chúng ta có thể công khai bên nhau.
Cùng Nghiêu thương lượng, ta quyết định phong Nghiêu vi hậu. Lúc lâm triều tuyên bố, quả nhiên khiến sóng to gió lớn, triều thần kịch liệt phản đối. Ta thực bất lực nhìn về phía Minh Uyên và vương thúc, nhưng bọn họ không lên tiếng, chỉ mỉm cười với ta, ta hiểu được ý của bọn họ: bọn họ, là muốn chính ta tự nói ra!
Trong lòng thực sợ hãi, nhưng ta phải trưởng thành. Ta là vương của Thiên Khải, ta không thể trốn dưới cánh chim của vương thúc a!
Hít sâu, ta lớn tiếng quát, các đại thần dừng tranh cãi ầm ĩ.
Ta nói: “Trẫm chỉ muốn Vũ Văn Nghiêu, trừ bỏ hắn, người nào trẫm cũng không cần! Cho nên, dù các ngươi tán thành cũng được, phản đối cũng thế, hậu, trẫm đã định rồi!”
Đúng vậy, trừ bỏ Nghiêu, ai ta cũng không muốn.
Ta thành công , thành công dựa vào khí thế của chính mình trấn áp đại thần, thành công chiếm được quyền lợi thú Nghiêu.
Hôn lễ cũng Nghiêu thực long trọng, các quốc gia đều phái sứ giả tới chúc mừng, nhưng ta không quan tâm, ta để ý, chỉ có Nghiêu đang hướng ta đi tới.
Nghiêu mỉm cười với ta, ta đáp trả y bằng tươi cười sáng lạn, tươi cười Nghiêu thích nhất.