Minh Vương Bá Đạo - Vương Phi Lãnh Huyết

Chương 1: Xuyên không



Trong một căn nhà gỗ ở một khu rừng, trên một chiếc giường, một đứa bé tầm 5 đến 7 tuổi đang nằm im. Mái tóc dài màu đen trắng dải khắp trên gối, nàn da trắng hồng, búng sữa của một đứa bé, đôi môi nhỏ đo đỏ càng tôn lên nước da trắng ngần của cô bé , hàng lông mày thanh thanh với hàng lông mi dài cong vút, bé đã như thế này thì lớn lên không biết có phải yêu nghiệt hay không, đôi mắt nhắm tịt có dấu hiệu động . Cô bé dần mở mắt ra, đôi đồng tử màu hổ phách liếc quanh căn phòng. Đầu đau như búa bổ,những cảnh tượng khủng bố tràn về .

Một cô gái 25, 26 tuổi , xinh đẹp tuyệt trần, yêu nghiệt, chính xác là yêu nghiệt, trên người tràn ngập một màu máu toàn thần toát ra một vẻ kiêu ngạo mạnh mẽ đang đứng trong vòng vây của 5 lớp quân đội được trang bị vũ khí tiên tiến, trên đầu 3 đến 4 chiếc trực thăng, cánh ngoài vòng vây còn có 8 chiếc xe tăng, cô gái ở giữa trước khung cảnh đấy mặt không biến sắc, hùng dũng hiên ngang, cơ thể tỏa ra một hơi thở của một bậc vương giả chỉ ở trên nhìn xuống. Mái tóc bạch kim sáng chói giữa ánh mặt trời. lung linh huyền ảo, như mặt trăng bạc vĩnh cửu trên bầu trời. Đôi mắt đỏ như máu,trong suốt như một viên hồng ngọc. Không còn từ gì có thể miêu tả vẻ đẹp của nàng ta bây giờ...

- “Trần Ninh Tâm, cô hãy giơ tay chịu trói đi nếu đi cùng chúng tôi cô sẽ không chết." Một giọng nam trầm vang lên .

Người đàn ông nhìn cô gái tên Ninh Tâm, tràn đầy nhu tình. Anh một đại tướng anh mình thần võ, được người đời tôn kín, lạnh lùng, cao cao tại thượng , chưa bao giờ biết quan tâm ai, lạnh lùng , vô tình. Nhưng chỉ vì cô gái trẻ kia, anh hết năm lần bảy lượt vì cô mà đi cầu xin người khác. Anh yêu cô, anh chấp nhận sự thật ấy, nhưng anh không được phép. Chỉ vì anh đã lựa chọn tổ vì tổ quốc mà khóa lại thứ tình cảm đó. Khi biết tin cô sẽ bị thế giới hợp sức giết, anh đau đớn đến tột cùng, trái tim như bị người ta đùa nghịch lấy kim chọc vào mà hết sức đau đớn. Anh bỏ đi cái thứ cao thượng kia chạy đến chỗ cô sẽ bị giết . Muốn dùng hết sức khuyên nhủ cô nhưng khi đến rồi, anh chỉ nói được những lời vô nghĩa. Nghĩ gì mà cô sẽ nghe theo anh. Thật nực cười!!!

Trần Ninh Tâm là một cô gái, được huấn luyện đặc biệt trong quân đội , tài năng thiên phú của cô làm cho cô trở thành thiếu tướng trẻ nhất thếgiới, khi 15 tuổi .Không những thế cô còn là một còn người đa nhân cách, từng nhân cách của cô đều rất tài năng. Điều này làm người khác rất sợ cô. Cô không ghét bỏ những nhân cách của mình còn rất yêu quý họ. Nhưng người khác lại không nghĩ vậy, họ sợ cô, họ muốn tiêu diệt cô .

Cô gái trẻ như nghe thấy lời của người đàn ông, lạnh lùng nhìn về phía anh, một ánh mắt khinh bỉ không hơn khống kém.

- “Trương Kỳ Dương . Anh nghĩ gì mà tôi sẽ nghe theo anh.” Giọng nói nhẹ nhàng như chim sơn ca vang lên, nhưng tràn đầy vẻ căm hận và lạnh lùng đến thấu xương, nóng hết ruột gan.

- “Cả đời tôi, hết lòng vì tổ quốc, từ bé đã vào quân đội để tập luyện , từ bỏ gia đình, tuổi thơ ,liều mạng tập luyện để khi đi ra phục vụ tổ quốc, làm nhiệm vụ, giết người, ăn cắp tin tình báo từ các nơi nguy hiểm cho tổ quốc. Nhưng tổ quốc đã làm gì cho tôi . Thấy tôi nguy hiểm, quá mức tài giỏi, hết lần này lần khác đẩy tôi vào chỗ chết. Tôi yêu tổ quốc nhiều đến mấy cũng không chịu được nữa.”

Ngừng một chút, để ổn định tinh thần, cô nói tiếp .

- “Mấy người thấy trực tiếp giết tôi không được, liền lấy gia đình tôi ra uy hiếp, cả nhà tôi vì không muốn làm gánh nặng cho tôi mà tự sát, có ai hiểu được tôi không. Hứ, thật nực cười, từ trước đến giờ tôi chưa hối hận khi làm điều gì, nhưng đến hôm nay điều làm tôi hối hận nhất chính là vì cái tổ quốc này mà hy sinh nhiều như thế”. Nói đến đây khuôn mặt trắng trẻo của cô gái lại đỏ lên vì bực tức ,sự đè nén đã đến cực điểm . Đôi mắt dần chuyển thành màu đỏ như máu,đôi mắt này không phải trong suốt như một viên hồng ngọc, mà là màu đỏ của máu, màu của sự chết chóc, màu của sự nguy hiểm .Mái tóc bắt đầu đổi thành màu đỏ trắng, thật quỷ dị. Sát khí nồng đậm dải khắp nơi. Đây chính là lúc Trần Ninh Tâm nguy hiểm nhất. Nhân cách nguy hiểm nhất. Trần Hỏa Di.

Trường Kỳ Dương ngớ người, nhưng chưa kịp nói gì hàng loạt viên đạn bay Thẳng đến chỗ Hỏa Di. Cô không tránh né, để những viên đạn bạy đến trên người mình rồi ngã xuống vực, Trước khi nhắm mắt cô mỉm cười thật tươi : “Ba mẹ, Tiểu Lãnh con đến đây”. Ý nghĩ cuối cùng hiện lên trong tâm trí cô: "Nếu có kiếp sau ta nhất định phải sống cho bản thân , nhất định."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.