Minh Vương Bá Đạo - Vương Phi Lãnh Huyết

Chương 13: Châu lâu thành



-“ ưm” sáng sớm nhưng tia nắng len lỏi qua từng ngóc ngách của cửa sổ mà tràn vào bên trong phòng . Trên giường một cô gái tóc màu lam nhạt đang chậm rãi mở mắt để lộ ra một đôi mắt màu lam trắng lấp la lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cố gắng nâng người dậy đưa tay lên đỡ đầu, vỗ vỗ vào má mình vài cái rồi bước xuống giường mặc quần áo .

‘ Hình như hôm qua LãnhThiên Minh ở bên mình…,mà thôi mặc kệ đi’ hazz cô là đang có cảm giác gì đó rất lạ . không thể hiểu nổi mà. Thảo Di mặc xong quần áo phức tạp, rồi lắc đầu đi xuống tầng ăn sáng.

-“ tiểu thư người dậy rồi” Khinh Tâm thấy Thảo DI đi xuống thì bắt đầu rót trà đưa cho Thảo Di uống. rồi nhanh chân đi bảo tiểu nhị mang mấy món lên cho cô (TD)

-“ ừm” Thảo Dị nhẹ nhàng nâng cốc lên miệng, nhấp một ngụm rồi nói:

-“ bao giờ chúng ta lên đường” Vẫn cử chỉ quý phái, vẫn nhẹ nhàng nói, nhưng trong kiểu nói vẫn có chút ảm đạm.

-“ thưa tiểu thư, chúng ta đã mua xong thực phẩm trên đường, đợi tiểu thư ăn xong có thể đi luôn” Khinh Tâm cung kính hướng Thảo Di trả lời.

-“ ừm, Lãnh Thiên Minh đâu???” Thảo DI hỏi

-“thưa tiểu thư, Lãnh công tử sáng đã đi ra ngoài từ sớm” Khinh Tâm nghe thấy Thảo Di hỏi thì cảm thấy thật kì quái, sao tiểu thư lại hỏi Lãnh công tử,thiệt lạ. Thôi mặc kệ vậy, dù sao là việc của tiểu thư mình không thể quản. Lắc đầu loại bỏ nghi hoặc trong lòng Khinh Tâm chạy đị tìm Tư Điệp.

-“ sư… ách Thảo Di tiểu thư, hảo” Đinh Ẩn đi vào, bộ dạng hớn hở , cho thấy hắn đang rất vui.

Đinh Ẩn vừa bước vào định gọi sư muội nhưng lại nhớ điều Thảo DI nói hôm qua mà thay đổi cách xưng hô. Hắn là sợ nàng nha,,, đừng bị cái dáng vẻ ôn nhu hiền lành mỏng manh ấy lừa, thực chất nàng thật kinh khủng, ôi cái nhìn ôn nhu làm hắn muốn đi tự tử …

-“ Ân” Thảo Di nghe thấy tiếng Đinh Ẩn thì hướng hắn gật đầu một cái.

Vừa gật đầu chào với Đinh Ẩn xong Thảo Di lại phát hiện Lãnh Thiên Minh đang chậm rãi đi vào với cái vẻ mặt đưa đám thì Thảo Di lại hướng hắn cười một cái ôn nhu.

Lãnh Thiên Minh hầm hực vì Thảo Di lại gật đầu với Đinh Ẩn, nhưng hắn lại nở một nụ cười như hoa khi thấy Thảo Di cười với mình. Trời ạ nàng cười thiệt là đẹp a.

-“ chủ nhân trà của ngài” Đinh Ẩn thấy cái cảnh trên thi cảm giác muốn run một trận, thật là hắn vẫn chưa quen thấy chủ tử của hắn cười rạng rỡ như thế kia a, thật là tình yêu thay đổi tất cả mà…Chẹp chẹp vừa nghĩ thế hắn vừa lấy một ly trà cho chủ tử đáng kính của mình.

-“ tí nữa khởi hành” Thảo Di nhẹ nhàng nói.

-“ ừm” Lãnh Thiên Minh cất tiếng nói lạnh lùng nhưng trong giọng đã bắt đầu vương một chút sự yêu thương.

-“ Tiểu thư, hảo” Tư Điệp từ đâu đó chạy vào phía sau là Khinh Tâm.

-“ân, Tiểu Điệp hảo” Thảo Di mỉm cười nhẹ nhàng, toàn thân toát ra khí cưng chiều. Hazzz đây là tỉ muội của nàng a.

-“ được rồi chúng ta khởi hành thôi” Thảo Di lên tiếng nói.

Thế là họ lại bắt đầu lên đường hướng thẳng đến kinh đô của sư phồn hoa_Châu Lâu Thành.

--- ------ ------ ------ ------ta là giải phân cách---- ------ ------ ------ ------ ----

-“ Diệu Liên, muội sao vậy, tỉnh lại…. các ngươi còn đứng đấy làm gì, mau truyền ngự y” Tiếng hét vang khắp cả căn phòng Lãnh Thiếu Kì, lo lắng mắng to một hồi, rồi chuyển mắt về phía đứa em gái nhỏ bé của mình đang nằm trên giường.

-“ dạ” đám người hầu thấy vị hoàng đế của bọn họ tức giận thì sợ hãi k thôi, vắt chân lên cổ chạy đi gọi ngự y.

-“ Đại ca , muội không sao, huynh không cần lo lắng” Lãnh Diệu Liên khuôn mặt sắc sảo có đôi nét giống Lãnh Thiên Minh, khuôn mặt trắng nhợt, thở không gấp không đều nhưng đôi môi vẫn mỉm cười hướng Lãnh Thiên Kì an ủi.

-“ azzza …muội” Lãnh Thiên Kì đang định nói thì thấy Lãnh Diệu Liên đã nhắm đôi mắt lại dưỡng thần thì ngưng lại một chút rồi thở dài.

Muội muội hắn hắn biết chứ, cái gì cũng nghĩ cho bọn hắn hết, hazz hắn đến thật hết nói nổi, bị như thế này còn nói không sao.hắn đang ngồi lo lắng rồi lại thở dài rồi lại lo lắng thì thấy ngự y vào thì bất đắc dĩ đứng lên thẫn thờ nhìn bầu trời nghĩ “ sao Minh mãi vẫn chưa trở lại” hắn nhìn trời một lúc rồi lại hướng đôi mắt lo lắng về phía người trên giường lắc đầu ngồi xuống ghế

--- ------ ------ ------ ------ta nói lại lần nữa ta là giải phân cách --- ------ ----

-“ tiểu thư, chúng ta đến rồi” Tư Điệp nhanh nhảu báo cáo với Thảo Di.

-“ ừm” Thảo DI hướng Tư Điệp một cái tỏ vẻ đã biết.Nàng đến rồi, Châu Lâu Thành.

Thế là nàng đến Châu lâu thành rồi, kinh đô của sự phồn hoa. Qủa thật rất nhộn nhịp, tấp nập. thật nhiều người a.. Thảo DI híp mắt nhìn mọi thứ xung quanh, nào là tửu lầu, khách điếm, nào là hiệu cầm đồ, bán trang sức, vải vóc. Cái gì cũng có…. Đảm bảo gấp mấy lần trấn Liên Tư… đồ đạc bán hàng nhiều vô kể luôn… Thảo Di đảo mắt cười gian thế là có tiền rồi ( thảo di yêu tiền hơn mạng đấy )

Nàng nhìn mọi người xunh quanh như thế họ cũng nhìn nàng chằm chằm a. Nàng một thân lam y, thanh thoát nhẹ nhàng, làn da trắng ngần, đôi môi nhỏ nhắn hồng hồng, mái tóc màu lam nhạt như một con thác đổ xuống đến ngang hông nàng. Bộ dáng nàng nổi bật như thế thật hút hồn không ít người ở đây. Nhưng điều đặc biệt ở nàng là nàng đang cưỡi một con sư tử có bộ lông trắng muốt, đôi mắt nó màu xanh bạc nhàn nhạt lười biếng liếc nhìn mọi người xung quanh , nó là đang cản mấy tên cặn bã này đến gần chủ tử của nó a…

-“ Thảo DI, đến phủ của ta” Quan một lớp mặt lạ bạc Lãnh Thiên Minh đột nhiên lên tiếng, giọng nói đầy bá đạo không thôi ,,, quá là vô liêm sỉ đi .

Hắn là chiến thần Lãnh Thiên Minh một thân anh tuấn, nhưng luôn mang theo một cái mặt nạ bạc, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm của bậc vương giả, cao ngạo, lạnh lùng lãnh huyết chính là hắn. Mà bây giờ đang làm nhiệm vụ dụ dỗ một cô nương. Thật là không thể nói lên lời

-“ thế Lãnh công tử ,ngài là gì mà Thảo Di ta phải theo” Thảo Di giọng vẫn nhẹ nhàng như thế nhưng vẻ mặt đầy cảnh giác.

-“ ta có thể bảo vệ ngươi” Lãnh Thiên Minh lần nữa mặt dày câu nương tử, bảo vệ , nàng cần hắn ư, chém gió à…

-“ bảo vệ???” quả thật ngươi nghĩ ta là ai đứa trẻ ba tuổi ư, bảo vệ, ta cần ngươi bả vệ, riêng có Tư Điệp và Khinh Tâm đã có thể diệt hẳn một gia tộc rồi chưa nói gì đến nàng ra tay ….hazz hắn có phải mặt dày quá rồi không ...

Mặc kệ đi có chỗ dựa vẫn tốt .,hazzz toàn là mình chịu trách nhiệm thôi à ….Thảo Di đang nghĩ vẫn vơ thì đã thành công bị mỗ nam nào đó kéo về hướng phủ của hắn mà đi …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.