Minh Vương Độc Phi

Chương 31: 31: Đại Hôn 1




Không khí mùa thu luôn khiến người ta vừa vui vẻ lại vừa đau lòng.

Bầu trời xanh thẳm vẫn trong veo như trước, hôm nay Kinh thành phồn hoa lại náo nhiệt khác thường, trên đường chật ních người, bàn tán xôn xao, người đi xem diễn đông nghìn nghịt.
Chiến Vương đã từng là con cưng của trời oai phong một cõi ngày xưa, hiện giờ là Diêm Vương trong miệng người đời, có người tiếc nuối, có người cười nhạo, đã từng có bao nhiêu nữ tử chạy theo đuổi, hiện giờ lại có bao nhiêu lời mỉa mai nói xấu.

Mọi người luôn nhắm đến công danh lợi lộc, nhưng nào có ai biết đằng sau công danh lợi lộc che giấu bao nhiêu máu tanh.
“Không ngờ Chiến Vương ngày xưa, hôm nay lại cưới một Nhị tiểu thư không tên tuổi của phủ Tả tướng, thật là đáng tiếc.”
Một người cao tuổi thở dài, nói.
Vương triều Nhật Diệu có được sự yên ổn hôm nay, không thể không kể đến công lao của Chiến Vương.

Cửa son rượu thịt thối, quan trường cũng như thế.
“Ông lão, ông thì biết cái gì.

Hiện giờ đã là một kẻ tàn phế, được Thánh Thượng tứ hôn đã là may mắn lắm rồi, huống chi hôm nay Thánh Thượng còn đích thân làm chủ hôn, đủ thấy sự coi trọng rồi, cho dù có chết sợ là cũng cảm thấy thỏa mãn.”
Một người mặc y phục nhạt màu dáng vẻ thư sinh nói.
Thánh Thượng đích thân tới phủ Chiến Vương, bao nhiêu người muốn được nhìn thấy mặt rồng của Thánh Thượng nên đã vây kín con đường mà Tần Cảnh Hạo buộc phải đi qua.
“Vị huynh đài này, huynh nói không sai.


Tả tướng hiện giờ là người mà Thánh Thượng tin tưởng nhất, Đại tiểu thư của Tướng phủ quốc sắc thiên hương, chắc chắn là Nhị tiểu thư cũng sẽ không hề kém, được Thánh Thượng tứ hôn là may mắn rồi.”
“Ngươi thì biết cái gì, Nhị tiểu thư há có thể sánh với Đại tiểu thư sao? Chẳng qua chỉ là một tiểu thư háo sắc lớn lên ở nông thôn mà thôi.”
Một người trẻ tuổi trông có vẻ đầu trâu mặt ngựa khinh thường nói.
“….”
= = = = = = = = dải phân cách nhỏ = = = = = = =
Trong Khóa Xuân các, Âu Dương Thiển Thiển đã hóa trang xong lại chẳng hề biết gì về những lời bàn tán xôn xao ở bên ngoài.

Thay hỉ phục xong, nàng lẳng lặng ngồi đợi ma ma đến trang điểm.
“Tiểu thư mắt phượng mày ngài, ma ma nhất định sẽ trang điểm cho tiểu thư vô cùng xinh xắn đẹp đẽ.”
Ma ma thấy từ đầu đến cuối Âu Dương Thiển Thiển không nói năng gì thì tưởng Âu Dương Thiển Thiển đang lo lắng nên mở miệng nói.
“Cám ơn ma ma.”
Âu Dương Thiển Thiển mỉm cười, lễ phép trả lời.
Lí Ngọc Cầm tỏ vẻ khinh thường.
‘Dung mạo tầm thường, dù có trang điểm thì cũng vẫn chỉ tầm thường mà thôi, chẳng lẽ còn biến thành quốc sắc thiên hương hay sao, ma ma này thật không biết xấu hổ nói ra những lời như thế.’
Âu Dương Thiển Thiển cười cười nhìn ma ma trang điểm.
Ma ma này mặt mũi hiền lành, tay chân thuần thục, chắc là đã trang điểm cho nhiều người, mới chỉ đánh cho Âu Dương Thiển Thiển một lớp phấn mỏng mà đã nhìn ra năm phần dung mạo thật của nàng rồi.


Trong nháy mắt xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, bản thân ma ma cũng hơi kinh ngạc, sau đó cười hiền lành.
“Một chải, chải đến đuôi, hai chải chải đến bạc đầu, ba chải con cháu đầy đàn…”
Ma ma vừa chải mái tóc dài mượt như tơ của Âu Dương Thiển Thiển vừa mỉm cười nhỏ giọng đọc.
Âu Dương Thiển Thiển nở nụ cười yếu ớt.
Tất cả mọi chuyện đều không hề chân thực, như thể đang nằm mơ vậy.
Tóc nhanh chóng được chải xong, trang điểm xong, nhìn bóng mình trong gương, trang phục đỏ rực như lửa, trang điểm thanh nhã đơn giản, càng làm tăng thêm sức hấp dẫn.
“Tiểu thư là tân nương xinh đẹp nhất mà ta từng thấy.”
Ma ma khẽ cười nói, sự bình tĩnh của Âu Dương Thiển Thiển khiến ma ma vô cùng bất ngờ, lúc ban đầu bà cứ nghĩ là nàng đang lo lắng, nhưng bây giờ thì lại rất bình tĩnh, quả nhiên là có phong phạm của tiểu thư khuê các.
“Trùm khăn voan đỏ lên, mỗi ngày đều rực rỡ vui vẻ.”
Ma ma cầm chiếc khăn voan đỏ thêu long phượng, trùm lên đầu Âu Dương Thiển Thiển, cười nói.
Bà đã từng chải đầu trang điểm cho không ít tân nương, nhưng đây là lần đầu tiên bà không thấy trên mặt người nhà có vẻ gì là vui mừng cả.
Từ đầu tới cuối, Lí Ngọc Cầm đều lạnh lùng trợn mắt nhìn, trong lòng ma ma bất bình thay cho Âu Dương Thiển Thiển, bà cũng hiểu rõ.
‘Sợ là vị phu nhân Tướng phủ này sẽ không trùm khoăn voan đỏ cho Âu Dương Thiển Thiển.’
Nhớ tới vẻ ngoan ngoãn của Âu Dương Thiển Thiển, trong lòng bà cầu nguyện.
‘Sau khi xuất giá Âu Dương Thiển Thiển sẽ có được hạnh phúc.’

“Vất vả cho ma ma rồi.”
Sơ Tình đưa cho ma ma một chiếc túi thơm màu đỏ, khẽ cười nói.
Mặc kệ hôn sự này có mục đích gì, nàng chỉ mong tiểu thư được hạnh phúc, cảm thấy ma ma này không tệ nên nàng đã chuẩn bị cho bà một chút lễ.
Ước chừng sau một khắc chung, Âu Dương Hạo đi vào khuê phòng, nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển đã được trùm khăn voan, nhất thời trong lòng vô cùng cảm khái.
Tình phụ – nữ vốn chẳng có là bao giữa Âu Dương Hạo và Âu Dương Thiển Thiển, sau năm năm thì lại càng hao mòn hầu như hết sạch.

Hiện giờ thấy Âu Dương Thiển Thiển mặc giá y đỏ rực, nhất thời, không khỏi cảm thấy có chút thiệt thòi, nhưng ông ta phản ứng lại rất nhanh, đi đến bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển.
“Thiển Thiển, sau khi gả đi rồi thì không thể giống như ở nhà, ta đã thu xếp xong nha hoàn hồi môn, trừ Sơ Tình, Lục Nhụy, Thu Nguyệt, Hương Liên, ta cho con thêm hai ma ma, bốn tiểu nha hoàn.

Phủ Chiến Vương không giống Tướng phủ, không chấp nhận việc con làm càn, có việc gì thì phải bàn bạc với ma ma.”
Âu Dương Hạo làm như đang dặn dò Âu Dương Thiển Thiển, trong ngôn ngữ lại chẳng hề để ý đến suy nghĩ của Âu Dương Thiển Thiển.
Âu Dương Thiển Thiển không nói năng gì, chỉ gật nhẹ đầu.
‘Xem ra Âu Dương Hạo thật đúng là tận dụng cơ hội này một cách triệt để, phái một lúc tám tên gian tế theo để làm gì chứ? Sợ là nhằm vào Nam Cung Thương đây, vì Âu Dương Hạo không sai bảo được mình, không cài bẫy được mình, mà mình thì đúng là may mắn, mình đã từng khao khát tình thân, nhưng không phải là thứ tình thân toàn lợi ích thế này.’
Dưới khăn voan, Âu Dương Thiển Thiển vô cùng cảm khái.
‘Nếu lão nhân vẫn còn tại thế, có lẽ khi mình thành thân, lão sẽ khiến mình cảm thấy vui vẻ.’
Nhớ tới tình yêu thương của lão nhân với mình, Âu Dương Thiển Thiển mỉm cười nhàn nhạt.
“Chúc mừng muội muội đại hôn vui vẻ, có chút lễ vật nhỏ, mong muội nhận cho.”
Âu Dương Tuyết mặc bộ cung trang màu xanh nhạt, trang điểm thanh lệ thoát tục, trên đầu còn cắm chiếc trâm ngọc của Âu Dương Thiển Thiển, tăng thêm vài phần đẹp đẽ cao quý, trong tay cầm một chiếc hộp gấm màu đỏ, mỉm cười, đưa cho Âu Dương Thiển Thiển, nói.
Âu Dương Tuyết thấy Âu Dương Thiển Thiển mặc giá y đỏ rực mà trong khuê phòng lại vô cùng quạnh quẽ thì trong lòng rất đắc ý.
Hôn kỳ của nàng và Nhị Hoàng tử đã được xác định vào một tháng sau, cứ nghĩ đến điều này là gò má Âu Dương Tuyết lại hơi nóng lên, ửng đỏ.

“Đa tạ Đại tiểu thư.”
Sơ Tình tiếp nhận chiếc hộp, nghĩ.
‘Cũng may tiểu thư đã trùm khăn voan rồi, nếu không thì không biết phải cự tuyệt thế nào nữa.’
“Đội ngũ rước tân nương đã đến, mời tân nương bái biệt phụ mẫu.”
Hỉ bà đi vào trong khuê phòng, nói.
Sơ Tình và Lục Nhụy đỡ Âu Dương Thiển Thiển, đi đến trước mặt Âu Dương Hạo, Âu Dương Thiển Thiển không quỳ lạy mà chỉ hơi nhún gối làm một nghi thức đơn giản rồi đứng lên luôn.

Âu Dương Hạo cũng chẳng để ý, Lí Ngọc Cầm ngồi bên cạnh cũng không nhắc nhở Âu Dương Thiển Thiển phải quỳ.
“Giờ lành đã đến, tân nương xuất giá.”
Hỉ bà lớn tiếng nói, tiếng nói vang vọng khắp phòng.
Sơ Tình và Lục Nhụy mỗi người một bên trái phải, đỡ Âu Dương Thiển Thiển, bước từng bước một, chậm rãi đi ra ngoài cổng chính của Tướng phủ, càng đi về phía trước thì càng nghe rõ tiếng chiêng trống vang dội của đội ngũ rước tân nương, tiếng chiêng trống vui vẻ lọt vào tai khiến trong lòng Âu Dương Thiển Thiển cảm thấy hơi ưu sầu.
Nghĩ tới Nam Cung Thương, Âu Dương Thiển Thiển lại mỉm cười, nàng cũng có vài phần chờ mong về việc vào phủ Chiến Vương.
Tại cổng chính của Tướng phủ là chiếc kiệu hoa mười sáu người khiêng cực lớn cực bắt mắt, đội ngũ rước tân nương của phủ Chiến Vương vô cùng long trọng, bốn phía không ít người bàn tán xôn xao.
“Tân nương tử vào trong kiệu, phu thê ân ái.”
Mỗi một bước đi, hỉ bà đều nói những lời may mắn, Âu Dương Thiển Thiển đứng trước mành kiệu, hỉ bà chưa kịp vén mành kiệu cho Âu Dương Thiển Thiển, Âu Dương Thiển Thiển vươn bàn tay ngọc định vén mành kiệu thì trong nháy mắt, một bàn tay đã cầm lấy bàn tay Âu Dương Thiển Thiển, một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai Âu Dương Thiển Thiển.
“Thiển Thiển, nắm tay cả đời, bên nhau đến già.”
Âu Dương Thiển Thiển kinh ngạc thoáng khựng lại, sau đó chui qua mành kiệu, bước vào trong kiệu, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.
Nàng thật không ngờ, Nam Cung Thương thật sự đích thân đi rước tân nương.
Nam Cung Thương vô cùng cẩn thận đỡ Âu Dương Thiển Thiển ngồi xuống bên cạnh mình, trong lòng rất lo lắng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.