Minh Vương Độc Phi

Chương 40: 40: Đêm Mưa Ám Sát Sương Mù Tầng Tầng




Ban đêm yên tĩnh, bầu không khí ngột ngạt, là sự yên tĩnh trước cơn bão.

Nhìn màn đêm đen, Âu Dương Thiển Thiển đột nhiên có một tia dự cảm xấu.
“Đến cùng thì ngươi có mục đích gì khi tiếp cận sư đệ?”
Bạch Nghiêu thấy Âu Dương Thiển Thiển nhìn bầu trời.

Nếu ở một hoàn cảnh khác, có lẽ hắn sẽ bị hấp dẫn bởi sự xuất trần như tiên Âu của Dương Thiển Thiển, nhưng giờ phút này, hắn lại tràn đầy đề phòng.
“Thánh chỉ tứ hôn, ta phải lấy Thương, chẳng lẽ ta nên chống lại thánh chỉ đào hôn sao? Nếu ta nói ta không có mục đích gì thì ngươi sẽ tin sao? Bạch Nghiêu, mục đích của ngươi là gì?”
‘Bạch Nghiêu sao? Đệ tử của Thiên sơn lão nhân, năm năm qua tỉ mỉ điều dưỡng cho Nam Cung Thương, nếu chỉ là vì tình huynh đệ thì mình sẽ có vài phần khâm phục, nhưng thật sự là như thế sao?’
Từ trước đến nay nàng vốn là người sợ phiền toái, vốn không muốn liên quan quá sâu, nhưng xem ra, bắt đầu từ khi có thánh chỉ tứ hôn thì nàng đã là người ở trong cuộc, không thể tự quyết.
“Thật không? Y thuật không tệ, công lực thâm hậu, thậm chí có khi còn vượt xa ta, chỉ vì một thánh chỉ đó mà ngươi lại cam tâm tình nguyện tuân thủ, ta còn chưa ngây thơ đến như vậy đâu.”
Bạch Nghiêu nhíu mày nhìn Âu Dương Thiển Thiển.
Trên thế giới này, không có mấy ai mà hắn nhìn không thấu, Nam Cung Thương là một trong số đó, hiện giờ Âu Dương Thiển Thiển cũng vậy, trong trẻo nhưng lạnh lùng như hoa sen tuyết, dường như chẳng có hứng thú với bất cứ chuyện gì, vì sao lại đối xử đặc biệt với Nam Cung Thương.

Nếu là năm năm trước thì hắn sẽ tin rằng nàng đã bị Nam Cung Thương hấp dẫn, nhưng hôm nay, trong lòng hắn tràn đầy nghi vấn.
“Đúng vậy, ngươi thật sự là người thông minh, tặng ngươi một câu nhé, thông minh quá sẽ bị thông minh hại, có một số việc, không thể chỉ nhìn bằng mắt được.

Ta mặc kệ ngươi vì tình huynh đệ hay vì mục đích gì khác, ta nhất định sẽ bảo vệ Nam Cung Thương, nếu ngươi muốn ra tay thì bất cứ lúc nào ta cũng xin lĩnh giáo.”
Hành động của Nam Cung Thương khiến nàng cảm thấy ấm áp, chỉ cần sự ấm áp này đừng biến thành lạnh lẽo thì nàng sẽ cố hết sức bảo vệ, hỗ trợ, bất cứ kẻ nào muốn động tay thì cũng phải xem nàng có đồng ý hay không đã.

“Hi vọng ngươi nói lời giữ lời.”
Bạch Nghiêu nhìn bầu trời, mây đen ùn ùn kéo tới, che khuất ánh sao.

Hắn rất muốn biết đến tột cùng thì trong mắt Âu Dương Thiển Thiển cũng như trên bầu trời đen như mực sau lưng nàng đang che giấu cái gì.
“Ta cũng hi vọng ngươi đừng can thiệp vào chuyện của ta, chúng ta cũng vậy.”
‘Bạch Nghiêu sao? Nghe giang hồ đồn đại, Bạch Nghiêu đến từ Thiên sơn, nhưng chưa từng có ai nhắc đến quá khứ của hắn, chỉ biết hắn là truyền nhân trời sinh, phải nói là truyền nhân duy nhất.’
Trong không trung không trăng không gió, là một đêm thích hợp để gϊếŧ người.

Trời đầy mưa phùn, tối nay nhất định sẽ không thái bình.

Một trận gió nhẹ lướt qua, Âu Dương Thiển Thiển đứng dậy trở về phòng, nhìn sắc mặt tái nhợt và cái trán rịn mồ hôi của Nam Cung Thương, nàng cầm chiếc khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn.
“Tiểu thư, có kẻ đến gần, sợ là đêm nay sẽ không yên bình.”
Lục Nhụy đi nhanh vào phòng, nói với Âu Dương Thiển Thiển.
“Có bao nhiêu người?”
Võ công của Lục Nhụy thì hơi kém, nhưng khinh công lại không tệ, hơn nữa còn là người còn sống duy nhất của Lục gia, bất cứ lúc nào cũng có thể tự vệ được.
“Ước chừng ba mươi người, nếu muội không nhìn lầm thì tất cả đều là tử sĩ hạng nhất.”
“Ám Vũ.”
Nghe xong Lục Nhụy báo, Âu Dương Thiển Thiển nhẹ nhàng gọi.
Ám Vũ là ám vệ của Nam Cung Thương, nàng đã từng gặp một lần, đề phòng ở Vương phủ có gì thay đổi nên Sơ Tình đã ở lại, hiện giờ bên cạnh nàng chỉ có Lục Nhụy.


Hiện giờ bên ngoài trời mưa, dù nàng có muốn dùng mê hương thì sợ là hiệu quả cũng không lớn, hơn nữa, ở trong phòng còn có Nam Cung Thương, độc tố của hắn còn chưa được loại bỏ hết, vẫn còn đang hôn mê, không thể dùng bất cứ loại thuốc mê hay thuốc độc nào trong phòng.
“Ám Vũ bái kiến Vương phi.”
Ám Vũ ẩn trong bóng tối hơi do dự rồi cũng phi thân đến bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, hành lễ.
“Trong biệt viện có bao nhiêu ám vệ?”
Âu Dương Thiển Thiển hỏi thẳng.
Ám Vũ có thể đi ra, chứng tỏ Nam Cung Thương có vài phần coi trọng nàng.

Thời tiết u ám vốn khiến tâm trạng Âu Dương Thiển Thiển vô cùng không tốt, giờ phút này, ngược lại đã tốt hơn nhiều.
“Lần này đi ra ngoài vô cùng bí ẩn, chủ tử chỉ dẫn theo năm ám vệ, kể cả thuộc hạ.”
“Năm ám vệ sao? Nếu chống lại ba mươi tên tử sĩ thì ngươi nắm chắc được bao nhiêu?”
Võ công của Ám Vũ không tệ, nhưng thời tiết hôm nay lại không thích hợp để chiến đấu.
“Nếu như có thể phân biệt được thì nắm chắc mười phần.”
Ám Vũ tự tin nói.
“Được, không được để người đến gần nơi này.

Nếu khó khống chế quá thì hãy dẫn đến sân của Bạch Nghiêu.”
Âu Dương Thiển Thiển suy nghĩ một lát rồi đưa ra một quyết định thiệt người lợi mình.
Y thuật của Bạch Nghiêu không tệ, nhưng từ trước đến nay những người biết y thuật đều biết dùng độc, nên chắc chắn là Bạch Nghiêu sẽ có bản lĩnh để tự vệ.

“Vâng, Vương phi.”
Ám Vũ nuốt nước miếng một cái, lập tức phi thân rời đi.
Trước đó, hắn vốn tưởng rằng Vương phi xuất trần như tiên, là một người thiện lương, hiện giờ xem ra, hắn hoàn toàn sai rồi, Vương phi còn xấu xa hơn cả Vương gia.
“Lục Nhụy, không được rời phòng.”
“Vâng, tiểu thư.”
Lục Nhụy biết rõ công lực của mình, nếu như đối chiến với tử sĩ thì sợ là ngày mai chỉ còn mạng nhặt xác nên lập tức đáp lời.
Mưa càng ngày càng lớn, bên ngoài biệt viện, trong sân trước, tiếng mưa to che giấu mùi máu tanh, nhưng tiếng kêu lại vang lên khắp từng góc nhỏ.

Trong lòng Âu Dương Thiển Thiển vô cùng nghi vấn về lý do vì sao đám tử sĩ này lại đến đây.
Mục đích của Sơ Tình khi ở lại phủ Chiến Vương hoàn toàn chỉ là để che mắt, chẳng lẽ không ai biết Nam Cung Thương rời khỏi phủ Chiến Vương? Chỉ cần một mình nàng, cho dù có người muốn gϊếŧ nàng thì cũng sẽ không huy động đến tận ba mươi tên tử sĩ, nếu nàng không dặn dò Lục Nhụy chuẩn bị từ trước thì sợ là khó có thể phát giác được.
Trong lúc Âu Dương Thiển Thiển còn đang chìm trong suy tư thì một tia chớp lóe lên, một bóng đen xuất hiện ở ngoài cửa, một cây kim bạc bay ra, một tiếng ‘phịch’ vang lên ở ngoài cửa, thần sắc Âu Dương Thiển Thiển đã cẩn thận hơn nhiều.
“Khởi bẩm Vương phi, đã xử lý xong toàn bộ.”
Ám Vũ nhìn tên tử sĩ nhắn xuống ở ngoài cửa, lập tức đi vào phòng, hồi bẩm.
“Giam tên ngoài cửa lại, ngươi biết nên xử lý đám tử sĩ còn lại thế nào chứ?”
“Vâng, Vương phi.”
Bình thường trong miệng tử sĩ sẽ ngậm độc, nếu muốn giam lại thì trước hết phải lấy thuốc độ ra đã.
“Có ai bị thương không?”
Trên người Ám Vũ có mùi máu tanh nhàn nhạt, Âu Dương Thiển Thiển nhịn không được nhíu mày hỏi.
“Có hai ám vệ bị vài vết thương nhẹ, Bạch công tử cũng bị thương nhẹ, không có ai thương vong.”
“Lục Nhụy, muội đi băng bó cho những ám vệ bị thương, còn Bạch Nghiêu, hắn cũng là đại phu, không sao cả.”
Lúc nào nàng cũng có chút phòng bị với Bạch Nghiêu.

Nếu thực sự vì tình nghĩa huynh đệ mà không có bất cứ mục đích nào khác thì nàng rất muốn kết bạn với Bạch Nghiêu, nhưng trực giác luôn nói với nàng rằng có lẽ còn có lý do gì khác nữa.

Mưa to cuốn trôi hết những vết máu loang lổ trên đất, trong không khí vẫn còn mùi máu tanh.

Khi ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào, Nam Cung Thương gian nan mở mắt ra, nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển nằm sấp bên cạnh ngủ thϊếp đi thì không khỏi cảm thấy đau lòng.

Mùi máu tanh trong không khí nói cho hắn biết, tối hôm qua nhất định xảy ra chuyện gì đó.
Một vài sợi tóc rơi trên lông mi Âu Dương Thiển Thiển, nàng vô thức nhíu mày, Nam Cung Thương khẽ vươn tay, cảm giác thân thể dễ chịu hơn rất nhiều, ngón tay tinh tế kề đến bên lông mi của Âu Dương Thiển Thiển, Âu Dương Thiển Thiển khẽ chớp chớp hàng mi rồi từ từ mở mắt ra.
“Huynh đã tỉnh rồi, để ta xem một chút.”
Âu Dương Thiển Thiển vừa mới tỉnh dậy đã lập tức bắt mạch cho Nam Cung Thương.
“Thiển Thiển, vất vả cho nàng.”
Gần mười hai canh giờ đau đớn, Nam Cung Thương vốn đã sức cùng lực kiệt, nhưng giờ phút này, vừa tỉnh lại liếc mắt đã thấy Âu Dương Thiển Thiển canh giữ ở bên cạnh hắn, trong nháy mắt dường như tất cả mệt mỏi đều biến mất.
“Ngoại trừ độc liệt hỏa thì những độc khác đã được giải hết, ta đã truyền nội lực chí âm chí hàn vào cơ thể huynh, có thể tạm thời ngăn chặn độc liệt hỏa, dù tạm thời chưa giải được nhưng cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Âu Dương Thiển Thiển hơi mỉm cười, nói, trong nội tâm yên tâm không ít.
“Thiển Thiển, ta không sao, nàng canh chừng cho ta cả một đêm rồi, có mệt không, đi nghỉ ngơi một chút đi.”
Nam Cung Thương đau lòng nói.
“Cũng được.”
Trải qua một đêm như vậy, đúng là nàng hơi mệt nên không cự tuyệt mà đi thẳng vào căn phòng bên trong để nghỉ ngơi.

Nam Cung Thương cũng có chút việc phải xử lý, có thể nghỉ ngơi thật tốt một lát, cớ sao nàng lại không làm?
“Ám Vũ.”
Âu Dương Thiển Thiển vừa rời phòng, Nam Cung Thương lập tức gọi Ám Vũ đến, hỏi thăm tình hình ngày hôm qua, nghe được những lời dặn dò của Âu Dương Thiển Thiển ngày hôm qua, Nam Cung Thương nở nụ cười hiếm hoi, nói:
“Không hổ là Vương phi của ta.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.