Minh Vương Độc Phi

Chương 50: 50: Ngày Thứ Ba Lại Mặt Muộn




Sau khi rời khỏi phủ Chiến Vương, Âu Dương Hạo không quay về Tướng phủ ngay mà trực tiếp tiến cung, cho đến khi trời tối, mới đi ra khỏi Ngự thư phòng, không ai biết trong Ngự thư phòng đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều lúc Âu Dương Hạo rời khỏi Ngự thư phòng thì vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Bên trong Ngự thư phòng, tràn đầy sát khí nồng đậm, không khí phảng phất muốn kết thành bông tuyết.
Đêm đó, phủ Chiến Vương tăng thêm rất nhiều khách không mời mà đến, đều lần lượt bị thị vệ đuổi đi.

Bình thường vốn không ai có thể bước vào Thiên Vũ các mà đột nhiên lại có thể đi vào, nhất thời mọi chuyện ở phủ Chiến Vương trở thành bí ẩn lớn nhất trong lòng mọi người.
Ngày hôm sau, Nam Cung Thương và Âu Dương Thiển Thiển ăn sáng xong, lên xe ngựa về Tướng phủ, đoàn xe rầm rộ thu hút ánh mắt của không ít người.
Âu Dương Thiển Thiển gả vào phủ Chiến Vương, ngày hôm sau truyền ra tin bị nhiễm bệnh đậu mùa, đột nhiên lại khỏi hẳn, đã gây ra không ít tin đồn, hiện giờ Chiến Vương lại còn tình nguyện đi cùng Âu Dương Thiển Thiển về Tướng phủ.
Quan trọng nhất là, Chiến Vương vốn luôn bị liệt lại đột nhiên khỏi hẳn, vết thương trên mặt cũng không còn tồn tại, khôi phục vẻ tao nhã tuyệt thế trước kia, hai người đứng bên cạnh nhau, đúng là kim đồng ngọc nữ, khiến bao nhiêu người nhìn theo.
“Thiển Thiển, đây là thiên hương đậu khấu, nàng cất cẩn thận.”
Trong xe ngựa, Nam Cung Thương đưa một chiếc bình cho Âu Dương Thiển Thiển.
“Cám ơn, đúng rồi, huynh tìm thấy ở đâu vậy, Tần Cảnh Hạo có phát hiện bị trộm hay không?”
Hôm đó ở trong cung, rõ ràng bọn họ đã tìm khắp nơi mà không phát hiện được thiên hương đậu khấu giấu ở đâu, với tính cách của Tần Cảnh Hạo, chắc chắn là nơi giấu đồ vô cùng bí ẩn, nếu phát hiện bị mất đồ thì sợ là sẽ dẫn tới sóng to gió lớn.
“Không đâu, ta chỉ lấy viên thiên hương đậu khấu trong bình mà thôi, nhất thời sẽ không bị phát hiện, không cần lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi, tạm thời sẽ không có nhiễu loạn gì, chỉ là không biết thiên hương đậu khấu này có thần kỳ như trong truyền thuyết thật hay không thôi.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn cái bình, lẩm bẩm nói.
Nếu đúng như trong sách ghi lại thì chắc chắn nàng sẽ cứu sống được Thượng Quan Dao, nhưng nếu thiên hương đậu khấu không thể phát huy công hiệu, thì nàng phải làm thế nào để cứu Thượng Quan Dao tỉnh lại đây, nếu thế thì sợ là nàng lại phải tìm cách khác vậy.
“Thiên hương đậu khấu đúng là có tác dụng cải tử hồi sinh, nhưng, thực tế thì nếu người đó chưa chết mà chỉ bị hôn mê sâu, thập tử nhất sinh mà thôi, chứ nếu người chết thật rồi thì sao có thể hồi sinh được, chỉ là tin vịt mà thôi.”
Nam Cung Thương từng dùng thiên hương đậu khấu để cứu mạng, tất nhiên là hiểu rõ công hiệu của thiên hương đậu khấu, nhưng nếu người đã thật sự chết rồi thì cho dù có dùng thiên hương đậu khấu cũng không thể cứu sống lại được, đây là những điều mà lúc trước chính miệng Vô Trần đại sư đã nói cho hắn biết.
“Nếu thật sự có hiệu quả như lời huynh nói thì cũng đã đủ rồi.”
Âu Dương Thiển Thiển hơi mỉm cười, nói.
Trong trí nhớ kiếp trước của nàng, hình ảnh của cha rất mơ hồ, nhưng ký ức của Thượng Quan Dao trong thân thể này thì lại khắc sâu trong óc nàng, có đôi khi nàng còn không biết đó là trí nhớ của nàng hay ký ức của thân thể này nữa, chỉ có điều hiện giờ nàng đã chính là Âu Dương Thiển Thiển, liệu nàng có tư cách hưởng thụ sự ấm áp này không?
“Thiển Thiển, làm sao vậy?”
Nam Cung Thương thấy Âu Dương Thiển Thiển có vẻ đau thương, lo lắng hỏi.
Với bất cứ chuyện gì, Âu Dương Thiển Thiển đều không thể hiện tâm trạng, vui vẻ cũng được, khổ sở cũng được, hình như rất ít tác động đến tâm trạng của nàng, vì sao giờ phút này, lại lộ ra vẻ mặt đau thương như thế?
Chẳng biết vì sao, hắn cảm thấy khoảng cách giữa hai người thật xa xôi, Âu Dương Thiển Thiển giống vầng trăng trên bầu trời, chỉ có thể nhìn thôi, liệu hắn có thể nắm bắt được hay không?
“Không sao, chỉ là nghĩ đến một số chuyện, đến Tướng phủ rồi, chúng ta xuống xe đi.”
Âu Dương Thiển Thiển phục hồi tinh thần, đã đến Tướng phủ, cầm tay Nam Cung Thương, nói khẽ.
Giữa nàng và Nam Cung Thương có rất nhiều chuyện tương đồng, có đôi khi, tựa như hai người tịch mịch sưởi ấm cho nhau, dựa vào nhau, dần dần nhất cử nhất động của hai người đã tạo thành thói quen.
Nam Cung Thương nắm lại tay Âu Dương Thiển Thiển, tự đỡ Âu Dương Thiển Thiển xuống khỏi xe ngựa, mới vừa ra khỏi xe ngựa thì đã thấy Âu Dương Hạo, Lý Ngọc Cầm, Âu Dương Tuyết và Âu Dương Vũ Kiệt chờ ở cửa.
Âu Dương Tuyết vừa nhìn thấy Nam Cung Thương thì ngẩn cả ra, cứ ngơ ngác nhìn Nam Cung Thương, Lý Ngọc Cầm thì sợ ngây người.
‘Hiện giờ Nam Cung Thương hào hoa phong nhã tuyệt thế, hoàn toàn không giống vị Vương gia tàn phế trong truyền thuyết, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?’
Trước kia Âu Dương Vũ Kiệt đã từng nhìn thấy dung mạo của Nam Cung Thương, điều khiến hắn kinh ngạc lại là Âu Dương Thiển Thiển.


Âu Dương Thiển Thiển lúc trước chỉ có dung nhan tầm thường, hiện giờ lại có dung nhan khuynh thành, nếu so sánh với Âu Dương Tuyết thì Âu Dương Thiển Thiển giống như vầng trăng sáng trên bầu trời còn Âu Dương Tuyết lại chỉ như một đóa hoa sen, mặc dù đều rất đẹp, nhưng mức độ xinh đẹp thì cách nhau một trời một vực.
“Vi thần bái kiến Vương gia.”
Âu Dương Hạo thấy mọi người vây xem bốn phía, lập tức tiến lên nói.
“Nhạc phụ không cần đa lễ, lúc trước thân thể Thiển Thiển không tốt, bỏ lỡ ngày thứ ba lại mặt, lần này Bản vương đích thân đưa Thiển Thiển trở lại, xin nhạc phụ trách phạt.”
Nam Cung Thương tiến lên, hai tay chắp trước ngực, nói với Âu Dương Hạo.
“Thần phụ xin thỉnh an Vương gia.”
“Hạ quan xin thỉnh an Vương gia.”
“Tuyết Nhi bái kiến Vương gia.”
Âu Dương Vũ Kiệt nhẹ nhàng kéo ống tay áo Âu Dương Tuyết một cái, Âu Dương Tuyết phục hồi tinh thần, thỉnh an.
“Thiển Thiển bái kiến phụ thân, Lý phu nhân, xin thỉnh an tỷ tỷ, huynh trưởng.”
Âu Dương Thiển Thiển tiến lên đáp lễ, hiện giờ nàng thân là Vương phi, không cần phải hành lễ với đám người Âu Dương Hạo, chỉ lễ phép đứng bên cạnh Nam Cung Thương mà thôi.
“Tham kiến Vương phi… tham kiến Vương phi.”
Đám người Âu Dương Tuyết lần lượt chào hỏi.
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi, ngoài cổng Tướng phủ có không ít người tụ tập, rất nhiều người đến để xem Nam Cung Thương, vừa nhìn thấy Nam Cung Thương đã kinh ngạc, mọi người bàn tán rối rít, trong ngôn ngữ không có gì hơn ngoài:
“Cuối cùng thương thế của Chiến Vương đã khỏi rồi.”
“Không phải là nghe nói dung mạo của Nhị tiểu thư rất bình thường sao, hôm nay xem ra, còn đẹp hơn cả Đại tiểu thư, sợ là danh hiệu mỹ nhân đệ nhất Kinh thành sắp đổi chủ rồi.”
“Đúng vậy, Chiến Vương và Vương phi như kim đồng ngọc nữ, hào hoa phong nhã tuyệt thế, quá xứng.”
“…”
Từng lời bàn tán của mọi người lọt vào tai, Âu Dương Tuyết tỏ vẻ ghen tị, lúc trước nàng ghen tị với sính lễ mà Nam Cung Thương cho Âu Dương Thiển Thiển, hiện giờ lại ghen tị với dung mạo của Âu Dương Thiển Thiển, mà vừa gặp Nam Cung Thương đã thấy khó lòng quên nổi rồi.
“Vương gia, Vương phi, mời vào bên trong.”
Nam Cung Thương và Âu Dương Thiển Thiển cùng đến, ông cũng vô cùng bất ngờ, dù sao trong số những người đến thăm dò Vương phủ đêm qua cũng có người của ông.
“Mời nhạc phụ…”
Sau khi tiến vào phòng khách, nô tỳ bưng điểm tâm lên, không ai lên tiếng trước, trong phòng khách lại chìm trong im lặng.
“Muội muội, hoa hải đường ở vườn sau đang nở rộ, chúng ta ra vườn sau đi dạo một chút được không?”
Âu Dương Tuyết chủ động mời Âu Dương Thiển Thiển đi dạo.
“Tỷ tỷ mời, lẽ nào ta lại cự tuyệt.

Vương gia, ta cùng tỷ tỷ ra vườn sau đi dạo một chút, được không?”
Âu Dương Thiển Thiển xin chỉ thị.
“Tất nhiên là Bản vương sẽ không ngăn cản tỷ muội Vương phi gặp gỡ nhau, đi dạo một chút cũng tốt, thời gian qua Vương phi luôn phải dưỡng bệnh, sợ là cũng buồn chân buồn tay, lát nữa Bản vương sẽ đến đón nàng.”
Nam Cung Thương biết rõ Âu Dương Thiển Thiển đang có ý xấu, tất nhiên là hắn sẽ phải phối hợp.
Gần đây càng ngày tình yêu của hắn giành cho Âu Dương Thiển Thiển càng tăng theo cấp số nhân, nên hắn vừa cười cười vừa nói với Âu Dương Thiển Thiển.

Nụ cười của Nam Cung Thương lọt vào mắt Âu Dương Tuyết, trong lòng Âu Dương Tuyết nhịn không được mà hối hận.
‘Nếu lúc trước mình không cự tuyệt tứ hôn thì hiện giờ Chiến Vương đã là của mình rồi.’
“Vương gia, ta chờ chàng.”
Sao tia lửa trong mắt Âu Dương Tuyết có thể thoát khỏi ánh mắt của Âu Dương Thiển Thiển, Âu Dương Thiển Thiển cố ý chọc giận Âu Dương Tuyết, dịu dàng nói.
Mặc dù Âu Dương Thiển Thiển chỉ giả bộ, nhưng Nam Cung Thương lại hết sức hưởng thụ, với hắn thì thực hư cũng không quan trọng, quan trọng là có thể thấy Âu Dương Thiển Thiển biểu hiện khác lạ như vậy.
“Tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.”
Âu Dương Thiển Thiển cố ý nhỏ giọng nói.
Âu Dương Tuyết nhìn chằm chằm Nam Cung Thương, vẫn chưa phục hồi tinh thần, Lý Ngọc Cầm vừa định nhắc nhở Âu Dương Tuyết, liền nghe thấy tiếng Âu Dương Thiển Thiển vang lên:
“Tỷ tỷ, trên mặt Vương gia dính thứ gì sao? Sao tỷ tỷ cứ nhìn chằm chằm vào Vương gia thế?”
Vừa nói vừa không quên lườm Nam Cung Thương một cái, trong ánh mắt dường như muốn nói:
‘Họa thủy, yêu nghiệt.’
Lời của Âu Dương Thiển Thiển khiến Âu Dương Tuyết sững sờ, không biết nên trả lời thế nào.
Lúc này, Lý Ngọc Cầm vội nói:
“Thiển Thiển có thể lấy được một phu quân tốt, có lẽ là đang mừng cho Thiển Thiển mà thôi?”
“Muội muội, chúng ta đi thôi.”
Lý Ngọc Cầm nói xong, Âu Dương Tuyết lập tức đi qua, định cầm tay Âu Dương Thiển Thiển, lại bị Âu Dương Thiển Thiển né tránh, trực tiếp bước ra ngoài, Âu Dương Tuyết đành đi bên cạnh.
Hai người đề phòng nhau nhưng vẫn cùng đi ra vườn sau, trong vườn sau có đủ loại hoa tươi, hương hoa thơm ngát.
“Thiển Thiển, hoa trong vườn có đẹp không? Ta sắp xuất giá rồi, nên mẫu thân cho người chuẩn bị đấy.”
Âu Dương Tuyết kiêu ngạo nói.
So với sự lạnh lẽo hôm Âu Dương Thiển Thiển xuất giá thì khu vườn hiện nay khiến người ta cảm thấy thật là xa xỉ.
“Chúc mừng tỷ tỷ, sau mười ngày nữa, chính là Nhị Hoàng tử phi, nhưng, còn những mười ngày nữa cơ, trước lúc đó, khi tỷ tỷ nhìn thấy ta thì đừng quên hành lễ, để người ngoài đỡ nói Đại tiểu thư của Tướng phủ, mỹ nhân đệ nhất Kinh thành hoàn toàn không có lễ nghi gì cả, đến lúc đó truyền đi, thì sẽ không tốt cho thanh danh của tỷ tỷ, chắc chắn là Hoàng Thượng cũng sẽ không vui vẻ đâu.”
Nhìn khuôn mặt dối trá của Âu Dương Tuyết, nàng liền không nhịn được muốn giẫm lên một cái.
“Muội muội nói vậy sợ là sẽ tổn hại đến quy củ của Nhật Diệu, trong quy củ của Hoàng thất, phàm là nữ tử đã được gả vào Hoàng thất thì trước mặt người nhà vẫn phải giữ lễ nghi, nếu lời này của muội muội mà truyền đi thì sợ là sẽ gây tổn hại đến mặt mũi của Vương gia, phụ tình cảm yêu thương của Vương gia giành cho muội muội.”
Âu Dương Tuyết lập tức phản bác.
Nàng không tin, Chiến Vương lạnh lùng vô tình ngày xưa sẽ thực sự thích Âu Dương Thiển Thiển chẳng ra làm sao.
Âu Dương Thiển Thiển có vài phần kinh ngạc trước những lời của Âu Dương Tuyết.
‘Mới có vài ngày không gặp mà có vẻ như Âu Dương Tuyết đã lanh lợi hơn không ít.’
“Tỷ tỷ, hôm nay Bản phi là Chiến Vương phi, tỷ tỷ lại đem lễ nghi của Tướng phủ ra nói với ta, thật không thể tin được.

Trong cung phái giáo dưỡng ma ma tới mà đến cả lễ nghi cơ bản nhất cũng không dạy tỷ tỷ, xem ra, địa vị của tỷ tỷ cũng chẳng có gì, đến cả một ma ma cũng xem thường tỷ tỷ, ta thực sự đau lòng thay tỷ tỷ.”
Tục ngữ nói, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nàng không tin là chỉ có vài ngày mà Âu Dương Tuyết có thể có sự thay đổi lớn đến thế.

“Âu Dương Thiển Thiển, nếu lúc trước không phải là ta nhờ ca ca nghĩ cách cự hôn cho ta thì ngươi há có thể lấy được Chiến Vương, không cần không biết tốt xấu.”
Âu Dương Tuyết bị lời của Âu Dương Thiển Thiển chọc giận đến mức chẳng quan tâm gì đến lễ nghi giáo dưỡng những ngày qua, lập tức tức giận trả lời.
“Ta thực sự cần phải nói lại với Vương gia một chút, nếu không phải tỷ tỷ không muốn lấy Vương gia, thì há có thể tác thành cho nhân duyên giữa ta và Vương gia hay sao, đến lúc đó nhất định Vương gia sẽ tặng tỷ tỷ một phần hậu lễ để bày tỏ lòng biết ơn.”
Cho dù có ma ma giáo dưỡng dạy bảo thì vẫn cứ chỉ là cái bao cỏ như trước, nàng không hiểu nổi tại sao Âu Dương Vũ Kiệt thì thâm sâu nặng nề mà Âu Dương Tuyết lại chẳng được thừa kế chút nào, quả thật là bi kịch.

Người như vậy thì có thể sinh tồn được trong Hoàng cung sao?
Nàng đột nhiên có chút mong đợi.
“Âu Dương Thiển Thiển, ngươi dám…”
Chuyện này vốn vô cùng bí mật, trong lúc tức giận, Âu Dương Tuyết vô tình nói ra cho Âu Dương Thiển Thiển biết được nên có hơi chột dạ.
Nếu chuyện này mà truyền ra, sợ là sẽ gây tai họa cho danh dự của nàng, trong lòng không chỉ sợ hãi một chút nữa.
“Sao ta lại không dám chứ?”
“Âu Dương Thiển Thiển, không có chứng cớ, ngươi chớ có nói lung tung, đừng tưởng rằng Vương gia thương ngươi, ngươi chỉ dựa vào khuôn mặt quyến rũ Vương gia mà thôi, Vương gia nhất thời thấy khuôn mặt của ngươi mới mẻ thôi, ngươi thực sự cho rằng Vương gia sẽ thích ngươi sao?”
Âu Dương Tuyết hổn hển, rống lớn.
“Vương gia, tỷ tỷ nói người chỉ yêu thích gương mặt này của ta, là thật sao?”
Âu Dương Thiển Thiển lập tức đi nhanh đến bên Nam Cung Thương đang đi đến cách đó không xa, vẻ mặt bị tổn thương, nói.
“Làm sao lại như thế được, Bản vương chỉ thương một mình Thiển Thiển thôi, đừng có nghe người ngoài nói bậy.”
Nam Cung Thương vừa mới đi vào đã chứng kiến sự lanh lợi của Âu Dương Thiển Thiển, vốn muốn xem sự việc sẽ phát triển tiếp thế nào, biểu hiện của Âu Dương Thiển Thiển thực sự khiến hắn bất ngờ, trực tiếp lôi hắn vào cuộc.
“Tỷ tỷ, Vương gia nói chỉ thương một mình muội, không phải vì dung mạo nên mới thích Thiển Thiển, hơn nữa ngày đó khi lấy Vương gia thì Thiển Thiển cũng đâu có xinh đẹp như vậy, tất cả đều nhờ có Vương gia dốc lòng chăm sóc.”
Thấy Âu Dương Tuyết kinh ngạc đến ngây người mà vẫn không quên nhìn về phía Nam Cung Thương, Âu Dương Thiển Thiển liền không nhịn được muốn tiếp tục giẫm hai chân, nói.
“Chăm sóc ái phi, là vinh hạnh của Bản vương.”
Nam Cung Thương tiếp tục phối hợp với Âu Dương Thiển Thiển, diễn nốt vở kịch.
Âu Dương Vũ Kiệt đi theo Nam Cung Thương đến, chứng kiến Âu Dương Tuyết ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thương, lại nghe đoạn đối thoại giữa Âu Dương Thiển Thiển và Nam Cung Thương thì sợ hết hồn, vội vàng đi lên phía trước.
“Vương gia, Vương phi đi đường mệt nhọc, ta đã cho người quét dọn Lãnh Hương các sạch sẽ, mời Vương gia và Vương phi đến đó nghỉ ngơi trước đã.”
“May là còn có đại ca suy nghĩ chu đáo, Thiển Thiển đa tạ đại ca.”
“Vương phi khách khí.”
“Vương gia, ta mỏi chân lắm, chàng bế ta đi, được không?”
Âu Dương Thiển Thiển kéo cánh tay Nam Cung Thương, nũng nịu nói, khuôn mặt tươi cười, không những nói mà còn muốn làm ác nữa.
“Vương phi yêu thương như thế, Bản vương há có thể cự tuyệt.”
Nam Cung Thương lập tức cúi xuống ôm Âu Dương Thiển Thiển vào trong ngực như ôm Công chúa, đi về phía Lãnh Hương các, khiến những người còn lại sợ ngây người.
Nhìn theo bóng lưng Nam Cung Thương, Âu Dương Vũ Kiệt cau mày.
Chiến thần ngày xưa, hiện giờ chỉ là một Vương gia bị tước đoạt hết mọi quân quyền, cho dù là trước kia hay là bây giờ thì Nam Cung Thương vẫn luôn có tư chất đủ để khinh thường thiên hạ.
Vừa rồi ở phòng khách, sau khi Âu Dương Thiển Thiển rời đi, Nam Cung Thương liên tục tỏa ra sự lạnh lẽo, thế mà lúc nhìn Âu Dương Thiển Thiển thì vẻ mặt lại như gió xuân, Âu Dương Thiển Thiển tùy hứng yêu cầu, cho dù là ở đâu thì một nam tử cũng khó có thể khiến một nữ tử đòi hỏi đến mức này, thế nhưng Nam Cung Thương không chỉ thực hiện mà còn có vẻ như cầu mà chẳng được.
‘Nam Cung Thương, đến tột cùng ngươi là người thế nào?’
Đối với Âu Dương Vũ Kiệt, Nam Cung Thương chắc chắn là đứng ở phe đối lập, là một kẻ địch khiến hắn sợ hãi.
“Tuyết Nhi, còn không trở về phòng.”
Âu Dương Vũ Kiệt thấy Âu Dương Tuyết vẫn đứng ngẩn ra nhìn theo bóng lưng Nam Cung Thương, lạnh lùng nói.
“Đại ca, muội…”
“Ở yên trong Thương Ảnh các cho ta, không có việc gì thì không được đi ra.”

So với Âu Dương Thiển Thiển, Âu Dương Vũ Kiệt lại cảm thấy Âu Dương Tuyết càng ngày càng không ra hồn, làm đại ca của Âu Dương Tuyết, sao hắn lại không biết bản tính của Âu Dương Tuyết kia chứ?
Âu Dương Tuyết dậm chân một cái, không tình nguyện đi về Thương Ảnh các.
“Thiển Thiển, có thích vườn hoa của Tướng phủ không?”
Đi ra khỏi vườn sau đầy hoa, Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển đi về phía Lãnh Hương.
“Không phải là không thích, cũng không thể nói là thích, ta thích hoa mai đỏ trong vườn.”
Kinh thành không phải là Vô Thanh cốc, ở thời kỳ này, hiện giờ có thể khiến hoa mai đỏ nở thì cần phải thay đổi thổ nhưỡng xung quanh.

Âu Dương Tuyết sắp xuất giá, Lý Ngọc Cầm đã tiêu tốn thật nhiều công sức.
“Thiển Thiển thích hoa mai đỏ.”
“Ừm, trong Vô Thanh cốc, một năm bốn mùa đều có mai đỏ nở rộ, cho nên vô thức đã thích hoa mai đỏ.

Thương, sợ là hành động ôm ta ra khỏi vườn của huynh sắp truyền khắp Kinh thành rồi đấy.”
Trên thế giới này, lời đồn có tốc độ nhanh nhất, Âu Dương Vũ Kiệt sẽ dốc hết sức khống chế chuyện vừa mới xảy ra ở trong vườn, nhưng chắc chắn việc Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển từ vườn sau vào đến tận Lãnh Hương các sẽ truyền khắp Tướng phủ.
“Thiển Thiển sợ à?”
“Không, rất thú vị, không phải sao?”
Trong lòng hai người đều hiểu, sau ngày hôm nay thì những tháng ngày bình an sẽ kết thúc, nhưng đối với hai người thì chẳng có vấn đề gì cả, cứ tùy tâm là được.
“Đúng là rất thú vị.”
Bước vào Lãnh Hương các, Lục Nhụy và Sơ Tình đã chuẩn bị xong điểm tâm, thấy Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển đi tới, hai người không hề cảm thấy kỳ quái chút nào.

Dù sao ở Thiên Vũ các, Nam Cung Thương cũng thường xuyên ôm Âu Dương Thiển Thiển trong lòng, các nàng cũng đã quen rồi, nhưng những nha hoàn khác thì lại kinh ngạc không biết làm sao.
Tiến vào trong phòng, Sơ Tình sai bảo các nha hoàn đi làm việc, Lục Nhụy thì bưng hai chén trà tuyết sơn ngâm châm mới pha lên, đặt cả hai chén bên cạnh Nam Cung Thương, Nam Cung Thương thử độ ấm của trà xong thì tự tay cầm cho Âu Dương Thiển Thiển uống.
“Sơ Tình, đã chuẩn bị xong mặt nạ mà ta yêu cầu chưa?”
“Tiểu thư, đã chuẩn bị xong rồi, Vấn Cầm đã chuẩn bị sẵn từ mười ngày trước, chỉ chờ tiểu thư dặn dò.”
Sơ Tình lập tức trả lời, Nam Cung Thương ở bên cạnh cũng không hỏi thêm gì cả.

Hắn biết, như Âu Dương Thiển Thiển nói, đêm nay sẽ công bố mọi chuyện.
“Đằng sau Lãnh Hương các có một lò luyện đan, đằng sau lò luyện đan có một căn phòng nhỏ, chờ trời tối, muội và Lục Nhụy thu dọn sạch sẽ rồi không cho ai đến gần, bảo Vấn Cầm phái thêm nhiều người đến.”
Lục Nhụy và Sơ Tình đều là nha hoàn bên cạnh nàng, nếu như dùng một người lạ thì sẽ khiến người ta nghi ngờ.
“Vâng, sau khi thu dọn xong, muội sẽ bảo Vấn Cầm đem dược liệu đến.”
Sơ Tình trả lời.
“Ừ, các muội mau đi xuống trước đi.”
“Vâng, tiểu thư.”
Sau khi hai người rời phòng, trong phòng chỉ còn lại Âu Dương Thiển Thiển và Nam Cung Thương, nàng nhìn mọi thứ trong phòng, cảm thấy vô cùng quen thuộc, không khác mấy so với năm năm trước.

Lãnh Hương các vốn là chỗ ở của Thượng Quan Dao và nàng, rất nhiều ký ức, đều đến từ chính nơi này.
Vô thức đã đến buổi trưa, Âu Dương Hạo phái người đến mời hai người dùng bữa, trên bàn ăn, mỗi người đều ôm suy nghĩ riêng, duy chỉ có Âu Dương Thiển Thiển và Nam Cung Thương là vui vẻ ăn cơm, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến sự tồn tại của người khác.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.