Minh Vương Độc Phi

Chương 63: 63: Quá Khứ Của Mộ Đông Thần




Sáng sớm ngày hôm sau, trong phủ Duệ Vương, màu máu thay thế lụa đỏ, màu máu đỏ tươi nhuộm đỏ toàn bộ tân phòng, nhất thời, tin tức này truyền khắp Kinh thành.

Không ai biết trong đêm tân hôn, trong phủ Duệ Vương đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều trong Kinh thành có rất nhiều tin đồn, thật hay giả đã không còn quan trọng nữa, quan trọng chính là sự thực.
Âu Dương Thiển Thiển nghe được tin tức, trong lòng cảm thấy nặng nề.
Nàng vốn tưởng rằng sẽ có một vụ bê bối truyền khắp Kinh thành, trước khi diễn ra hội tứ quốc phong mà Tần Tử Duệ gặp bê bối thì chắc chắn sẽ là một đòn trí mạng.

Không ngờ, Tần Tử Duệ lại ác độc như thế, vào thời khắc này đã quyết tâm sát phạt, thay đổi lời đồn, có thể thấy những điều mà ngày thường nàng thấy ở Tần Tử Duệ chỉ như muối bỏ bể mà thôi, Tần Tử Duệ còn sâu sắc âm trầm hơn tưởng tượng của nàng nhiều.
“Thiển Thiển, đang suy nghĩ về việc của Tần Tử Duệ à?”
Nam Cung Thương chậm rãi đi vào, ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, đưa tay nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Âu Dương Thiển Thiển, dịu dàng hỏi.
“Ừm, không ngờ Tần Tử Duệ lại độc ác đến mức độ như vậy, đúng là ta đã phỏng đoán sai về hắn.”
Dùng gϊếŧ chóc để thay thế bê bối, là cách duy nhất để giải quyết, nhưng nếu như vậy thì nhất định sẽ mang danh tàn bạo, lan truyền khắp Kinh thành, rồi việc này cứ thật thật giả giả, ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ.
“Sợ là lòng tham với đế vị của hắn còn vượt xa tưởng tượng của Thiển Thiển, hắn chấp nhất lại càng không chừa thủ đoạn, nhưng, việc này, hắn không thể giải thích bằng cách nào khác được, việc này đã không còn chứng cứ.

Nhưng, Thiển Thiển cũng biết, việc này sẽ trở thành vết nhơ trong lòng hắn, nếu có cơ hội hoặc sau này, đây sẽ là một đòn trí mạng với hắn.

Bây giờ, cả ba người trong cuộc đều vẫn còn sống, nhưng sẽ có khoảng cách.”
Nam Cung Thương cho rằng Âu Dương Thiển Thiển không thích điều đó nên nhẹ nhàng phân tích.
“Thương nói không sai, nhưng mà, cho dù Tần Tử Duệ có thể che giấu được, thì hai người Âu Dương Tuyết và Tần Khả Tâm cũng không dễ gì quên được, việc này nhất định sẽ thành thành vướng mắc trong lòng bọn họ, một vướng mắc khó gỡ.”
Cũng giống như nàng, trong lòng có một vướng mắc khó gỡ, tối thiểu, tạm thời nàng không có cách nào tháo gỡ.

Nhưng, Tần Tử Duệ thông minh, ngược lại cũng khiến nàng tăng thêm mấy phần hứng thú, như một món đồ chơi, nếu bị hủy diệt một cách dễ dàng như vậy thì đúng là chán ngắt, nhưng nếu món đồ chơi mà giãy dụa thì chẳng phải càng vui hay sao?
Nhìn ánh mắt hào hứng của Âu Dương Thiển Thiển, trong lòng Nam Cung Thương yên tâm không ít, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Hắn biết rõ, giờ khắc này, có lẽ giữa bọn họ vẫn còn có khoảng cách, nhưng hắn sẽ từ từ tiến vào nơi sâu nhất trong trái tim nàng.
‘Thiển Thiển, khúc mắc trong lòng nàng thì khi nào mới có thể tháo gỡ được đây?’
Nam Cung Thương hỏi thầm ở trong lòng, nhưng chưa thể hỏi ra miệng.

Hắn biết, khúc mắc trong lòng nàng cần phải có thời gian.

Sau đó, Nam Cung Thương mở miệng nói:
“Thiển Thiển, ta đột nhiên hơi nhớ rượu hoa mai của Túy Tiên lâu, chúng ta đi uống một chén, được không?”
“Được.”
Vừa vặn nàng muốn đi thăm Thượng Quan Dao.

Những ngày gần đây, tuy Thượng Quan Dao có đang hồi phục, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu thức tỉnh.
Trong Túy Tiên lâu, Âu Dương Thiển Thiển vừa đến, Vấn Cầm liền lập tức tiến lên đón, đợi sau khi lên đến phòng riêng trên tầng cao nhất, Vấn Cầm lập tức hành lễ với Âu Dương Thiển Thiển, sau đó nói:
“Chủ nhân, thuộc hạ đang muốn đến Vương phủ tìm chủ nhân, đêm qua, có người xông vào vườn sau của Túy Tiên lâu, công phu cao, suýt chút nữa thì thuộc hạ không thể ngăn được.”
“Ngươi có biết đối phương là người phương nào không?”
‘Lẽ ra vườn sau của Túy Tiên lâu phải là nơi an toàn nhất, tại sao lại có người xông vào?’
Trong lòng Âu Dương Thiển Thiển có một nghi vấn lớn.
“Xem võ công thì đối phương sâu không lường được, nhưng, rõ ràng là đối phương không có ý gây thương tổn cho ta, vì vậy hạ thủ lưu tình, sợ là mục đích của đối phương chỉ muốn xông vào vườn sau của Túy Tiên lâu, nhưng lại bị trận pháp của chủ nhân ngăn lại.


Nhưng, thuộc hạ luôn cảm thấy có mấy phần quái dị.”
Vấn Cầm ngẫm lại tất cả mọi việc tối qua, luôn cảm thấy có mấy phần không đúng, nhưng vẫn không thể nói được là không đúng ở chỗ nào, vẫn luôn lăn tăn ở trong lòng.
“Thương, huynh thấy thế nào?”
Âu Dương Thiển Thiển ngẩng đầu hỏi Nam Cung Thương.
“Sợ là mục đích của đối phương chính là ép Thiển Thiển xuất hiện, nếu Thiển Thiển tò mò, tối nay xem xem thế nào.”
Nam Cung Thương nói, nhưng trong lòng đoán rằng.
Sợ là mục đích của đối phương chính là muốn gặp Âu Dương Thiển Thiển, có rất ít người biết mối quan hệ giữa Âu Dương Thiển Thiển và Túy Tiên lâu, vì sao đối phương lại tìm tới Túy Tiên lâu.
Trong lòng hắn lạnh lẽo.
‘Bất kể là ai, nếu ra tay với nàng, đừng trách ta gϊếŧ không tha.’
“Thương cũng nghĩ y như ta.”
Từ lúc Tần Tử Duệ đại hôn, Kinh thành liền xuất hiện rất nhiều thế lực khác nhau, hội tứ quốc phong sắp tới, bắt đầu từ bây giờ, Kinh thành sẽ không còn thái bình nữa, chiến tranh giữa các nước sẽ rất dễ dàng bùng nổ, nhưng nàng dứt khoát không cho phép có bất cứ kẻ nào gây thương tổn cho Thượng Quan Dao.
“Đó là vì ta và Thiển Thiển có thần giao cách cảm.”
Sao Nam Cung Thương lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Âu Dương Thiển Thiển có tính lạnh nhạt, hắn chỉ đành chậm rãi khẳng định sự tồn tại, dù cho là thói quen thì hắn cũng muốn Âu Dương Thiển Thiển quen với việc ở bên cạnh hắn.
“Luyên thuyên.”
Sao trước đây nàng lại không phát hiện ra da mặt của nam nhân này dày đến vậy chứ.

Nàng nở nụ cười, sau đó nói với Vấn Cầm:
“Vấn Cầm, sắp tới đừng có hành động gì lớn, khiến tất cả mọi người đều khiêm tốn một chút.”
Công khai tranh chấp cũng được, ngấm ngầm đấu đá cũng được, nàng không muốn Ngục môn trở thành vật hi sinh của bất kỳ thế lực nào, tuy Ngục môn rất mạnh mẽ, nhưng so với một quốc gia thì vẫn rất nhỏ bé.
“Vâng, chủ nhân, thuộc hạ xin cáo lui.”
Vấn Cầm nghe Âu Dương Thiển Thiển dặn dò xong, cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung Thương, lập tức xin cáo lui.
Cảm nhận được sự yêu thương mà Nam Cung Thương giành cho Âu Dương Thiển Thiển, Vấn Cầm yên tâm không ít, tuy còn chưa thông qua sự khảo sát của nàng, nhưng nàng cũng có vài phần mong đợi với Nam Cung Thương.
“Dường như những người bên cạnh Thiển Thiển có rất nhiều bí ẩn.”
Nam Cung Thương nhẹ nhàng nói.
Tuy Vấn Cầm có ý định che giấu, nhưng công lực cũng phải xếp hàng đầu, rõ ràng là hắc y nhân đêm qua có quen biết với Âu Dương Thiển Thiển, hoặc có thể nói là đối phương có quen biết nàng, trong giai đoạn này, trong lòng Nam Cung Thương tăng cường thêm mấy phần đề phòng.
“Rất nhiều chuyện, ta cũng không rõ lắm.

Thương, có đồng ý cùng ta tìm kiếm đáp án hay không?”
Âu Dương Thiển Thiển nhẹ nhàng nói, trong lòng càng có mấy phần chờ mong.
Sự tồn tại của Ngục môn, hắc y nhân đêm qua, thân phận của Thượng Quan Dao, còn cả lai lịch của tấm ngọc bội Uyên Ương nữa… Quỷ Cốc Tử đã từng căn dặn, bảo nàng nhất định phải tìm đủ hai tấm ngọc bội Uyên Ương, bây giờ, một tấm nằm trong tay Thượng Quan Dao, một tấm khác không thấy tăm tích, đến nay vẫn là một câu đố.
Ngọc bội Uyên Ương khiến nàng nhớ tới Uyên Ương sơn trang đã từng thần bí nhất trên đại lục này, không biết có quan hệ gì hay không, nàng không thể không suy nghĩ như vậy.
= = = = = = = = = = = = = = =
Gió thu man mát, trong đình hóng mát ở vườn sau, hai người chậm rãi đối ẩm, trên bàn đá bày một ván cờ, hai người tiện tay cầm những quân cờ, không có chém gϊếŧ, ván cờ có vẻ vô cùng ôn hòa, nhìn kỹ thì lại thấy gió nổi mây vần.
“Kỳ nghệ của Thiển Thiển, trong thiên hạ ít có địch thủ.”
Nam Cung Thương hạ một quân cờ xuống rồi nói, trên bàn cờ, nhìn như một ván cờ bình thường nhưng trên thực tế thì hắn sắp phải dốc hết toàn lực rồi.
Ban đầu, nước đi của Âu Dương Thiển Thiển khiến hắn cảm thấy bình thường, nhưng càng về sau thì hắn lại càng cảm thấy mỗi khi Âu Dương Thiển Thiển hạ xuống một quân cờ, đều có ẩn ý khác, hắn vô thức phải dốc hết toàn lực.
“Ta thua.”

Âu Dương Thiển Thiển hạ quân cờ cuối cùng rồi nói.
“Thế hoà mới đúng.”
Nam Cung Thương hạ quân cờ cuối cùng rồi nói.
“Thương, không cần nhường ta, ván cờ này có chơi đến cùng thì cũng chỉ là cá chết lưới rách thôi, ta không có cơ hội thắng nào.”
Từ lúc bắt đầu, mỗi nước đi của nàng đều khiến Nam Cung Thương dốc hết toàn lực, nhưng đến lúc này, Nam Cung Thương lại không phải dốc hết sức, cho dù nàng có đánh đến cuối cùng thì cũng chỉ là cục diện cá chết lưới rách mà thôi, hơn nữa nếu Nam Cung Thương muốn thắng thì có rất nhiều cơ hội.
Nam Cung Thương chỉ cần đánh để hòa, còn nàng lại muốn Nam Cung Thương dùng hết sức, từ góc độ mục đích thì nàng đã thua rồi.
“Thiển Thiển không tập trung vào ván cờ, nếu Thiển Thiển tập trung thì ta e là không thể cầu được cục diện thế này.”
Nam Cung Thương nhẹ nhàng nói rồi nhìn bàn cờ.
Đã lâu rồi hắn không chơi cờ, nhưng dường như thân thể đã quen với những quân cờ, cầm lên đặt xuống đã gần như trở thành bản năng.
“Tiêu khiển thì cũng được, nếu muốn dùng một ván cờ để luận thắng thua, thì đúng là ta không quá yêu thích.”
Đối với nàng thì thắng thua một ván cờ chẳng có giá trị gì, học chơi cờ chẳng qua chỉ là để giải trí.
“Nếu bằng hữu đã đến rồi thì cần gì phải trốn trốn tránh tránh như vậy?”
Cảm giác được hơi thở lạ tới gần, Nam Cung Thương thoáng lớn tiếng nói.
“Nha đầu quả nhiên không chọn lầm người, Chiến Vương vẫn cứ là Chiến Vương của ngày xưa.”
Trong nháy mắt, một bóng đen đi tới gần đình hóng mát, đứng cách hai người không xa, thuận miệng nói.
“Nếu đã quen biết thì cần gì phải dùng khăn che mặt?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Âu Dương Thiển Thiển mở miệng nói.
Nàng đã đoán rất nhiều người, nhưng người duy nhất mà nàng không ngờ chính là Mộ Đông Thần.
“Nha đầu, cần gì phải có địch ý, thúc thúc ta chỉ vì nghe nói nha đầu đại hôn nên mới vội vàng chạy đến, thăm nha đầu mà thôi.”
Mộ Đông Thần tháo khăn che mặt xuống, có chút ngượng ngùng nói.
“Ta thấy ông có ý đồ khác đấy, trước mặt người biết rõ thì cần gì phải nói láo.

Nếu đến thăm ta thì hẳn phải biết là ta đang ở trong phủ Chiến Vương chứ không phải vườn sau của Túy Tiên lâu, ông nói xem? Mộ thúc thúc.”
Nói dối mà chẳng thèm tập trước, rõ ràng là nói dối mà mặt cũng không hề đỏ chút nào.
“Hóa ra là Mộ Vương của Thiên Thánh lại thích trốn trốn tránh tránh như vậy.”
Ánh mắt Nam Cung Thương chìm xuống.
Hắn không ngờ, Mộ Vương của Thiên Thánh trong lời đồn lại là người quen cũ của Thiển Thiển.
Không chỉ có vậy, nghe đồn, hành tung của Mộ Vương của Thiên Thánh luôn rất mông lung, đến cả đế vương của Thiên Thánh cũng không biết rõ hành tung, không ngờ lại đột nhiên xuất hiện ở Kinh thành Nhật Diệu, thực sự khiến hắn bất ngờ.
Trong đời Nam Cung Thương, trên chiến trường chưa bao giờ gặp một địch thủ nào xứng tầm, chỉ có trong cuộc chiến giữa Nhật Diệu và Thiên Thánh thì mới gặp Mộ Đông Thần đánh ngang tay, nhưng Mộ Đông Thần lại không có lòng ham chiến, nên cuối cùng mới có được thỏa thuận hòa bình.
“Thương Nhi cần gì phải tính toán, cứ gọi ta là thúc thúc như nha đầu là được rồi.”
Mộ Đông Thần mặt dày ngồi xuống nói, không hề cảm thấy có gì không thích hợp, dường như mọi thứ đều rất tự nhiên.
Đặc biệt gọi Nam Cung Thương là ‘Thương Nhi.’ luôn cảm thấy vô cùng quái dị, cứ như thể Mộ Đông Thần đã biết hắn từ lâu rồi vậy, trong lòng Nam Cung Thương cảm thấy rất nặng nề.
“Không phải ông nói ông sẽ không xuất hiện ở Nhật Diệu hay sao, vì sao lại đột nhiên xuất hiện?”
Không để ý tới đốm lửa trong mắt hai người, Âu Dương Thiển Thiển hỏi.
“Nha đầu, con đã tìm được thiên hương đậu khấu chưa?”
Mộ Đông Thần nói năng hơi lộn xộn, không đi thẳng vào vấn đề mà lại hỏi sang chuyện khác.
“Tìm được thì sao, mà không tìm được thì sao? Ông xông vào vườn sau của Túy Tiên lâu, không phải là vì thiên hương đậu khấu đấy chứ?”
Âu Dương Thiển Thiển tỏ rõ vẻ hoài nghi.

“Đúng… không… không phải, nha đầu, con tìm thiên hương đậu khấu, có phải là để cứu Dao Nhi không?”
Mộ Đông Thần kích động hỏi, trong đôi mắt tràn đầy chờ mong.
Ông vừa mới trở về đến Thiên Thánh thì Hoa Âm các liền truyền tin đến, báo là Âu Dương Thiển Thiển cho tìm tung tích của thiên hương đậu khấu.

Trong thiên hạ không ai biết rõ tác dụng của thiên hương đậu khấu hơn ông, ông vội vã xử lý xong công việc ở Thiên Thánh rồi lập tức lên đường tới Nhật Diệu.
Người của Hoa Âm các báo người tìm đến ở Túy Tiên lâu có quan hệ với Âu Dương Thiển Thiển, nghĩ đến tình cảnh hiện nay của phủ Chiến Vương, ông mới quyết định đến Túy Tiên lâu xem thế nào, không ngờ lại bị trận pháp chặn lại.
“Xem ra, Mộ thúc thúc hiểu rất rõ về thiên hương đậu khấu.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Mộ Đông Thần nói.
Lẽ ra sẽ không có bất cứ ai biết đến sự tồn tại của Thượng Quan Dao mới đúng, vì sao Mộ Đông Thần lại phát hiện ra, hơn nữa còn nghĩ luôn đến nàng.
“Xin lỗi, nha đầu, là ta quá kích động, nha đầu là nữ nhi của Dao Nhi, liệu có đồng ý nghe ta kể một câu chuyện cũ hay không?”
Mộ Đông Thần biết rõ là Thượng Quan Dao vẫn còn sống, dù Thượng Quan Dao có ở trong Túy Tiên lâu, chỉ cần có Nam Cung Thương, ông cũng đừng hòng muốn dựa vào vũ lực để gặp được Thượng Quan Dao, hơn nữa, ông cũng không muốn như vậy.
“Xin được lắng nghe.”
Nàng nhìn thấy tia chân thành trong mắt Mộ Đông Thần, lập tức nói.
“Rất lâu về trước, có một nam hài và một nữ hài lớn lên trong một sơn trang rất đẹp, bọn họ là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau từ nhỏ, vốn là chờ nữ hài đến tuổi cập kê thì hai người sẽ về chung một nhà, nhưng hai mươi năm trước, trong nhà nam hài xảy ra một chuyện, khiến hắn nhất định phải rời đi một thời gian, bọn họ ước định, ngày gặp mặt sẽ chính là ngày thành thân, ai ngờ, lần từ biệt đó suýt nữa trở thành vĩnh biệt.

Sau khi nam tử rời đi, trong nhà nữ hài xảy ra biến cố lớn, trong một đêm đã bị diệt môn.

Lúc nam tử chạy đến thì phát hiện đã không có cách nào tiến vào sơn trang được nữa, hắn tìm thấy một người làm trong sơn trang, từ những lời nói trước khi hấp hối của người đó thì được biết nữ hài đã sống sót chạy ra khỏi sơn trang.

Hắn tìm kiếm suốt bốn năm, rốt cuộc tìm được nữ hài.

Vốn tưởng rằng, lúc này bọn họ đã có thể nắm tay nhau nhưng không ngờ tỷ tỷ duy nhất của hắn lại rơi vào tình cảnh tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, hắn không thể không rời đi một lần nữa.

Bọn họ hẹn nhau, nửa năm sau gặp mặt.

Ai ngờ, nửa năm sau, hắn lại không đợi được nàng, sau đó hắn tìm kiếm nàng suốt mười sáu năm, chỉ biết nàng còn sống sót, nhưng không cách nào biết nàng đang ở đâu.”
Mộ Đông Thần nói xong, khóe mắt đã long lanh ngấn lệ.
Mười sáu năm qua, trong lòng Mộ Đông Thần tràn đầy trách cứ.

Cả hai lần lựa chọn đều gây thương tổn cho nàng, nếu lúc đó ông dẫn bà cùng đi thì liệu có cục diện hôm nay không? Mười sáu năm qua, không đêm nào ông chợp mắt được, nếu không biết bà còn sống sót thì có lẽ ông đã chọn buông tay từ thế.
“Không phải ông muốn nói nam tử kia là ông còn nữ hài là mẫu thân ta đấy chứ?”
Chẳng biết vì sao, trực giác lại mách bảo nàng rằng người mà Mộ Đông Thần nói đến chắc chắn là Thượng Quan Dao.

Chẳng trách, lần đầu gặp gỡ, ánh mắt Mộ Đông Thần nhìn nàng lại quái dị như vậy.
“Đúng, là sai lầm của ta, khiến chúng ta bị chia cách mười sáu năm.

Nha đầu, ta có thiên hương đậu khấu, nếu tính mạng của Dao Nhi thật sự như ngàn cân treo sợi tóc thì có thể dùng thiên hương đậu khấu để cứu nàng.”
Mộ Đông Thần móc ra một cái bình sứ, đưa cho Âu Dương Thiển Thiển, nói.
“Sao ông lại có thiên hương đậu khấu?”
Âu Dương Thiển Thiển nghi hoặc hỏi.
Khắp cả Nhật Diệu chỉ có ba viên, thế mà ở Thiên Thánh cũng có, nhưng chưa từng nghe nói trong tay Mộ Đông Thần lại có thiên hương đậu khấu.
“Thiên hương đậu khấu vốn là vật trong nhà Dao Nhi, viên thiên hương đậu khấu này là lễ vật mà Dao Nhi tặng ta khi ta rời khỏi sơn trang vào hai mươi năm trước.”
Mộ Đông Thần không hề che giấu, trực tiếp nói.
“Ta sẽ nhận thiên hương đậu khấu, nhưng, sao ta có thể chứng minh là ông thật sự quen biết mẫu thân ta?”
Trong lòng nàng biết, những lời mà Mộ Đông Thần nói đều là sự thực, nhưng nàng vẫn muốn biết Mộ Đông Thần và Thượng Quan Dao thân thiết đến chừng nào.

Nếu Mộ Đông Thần không quen biết Thượng Quan Dao, như vậy đời này, nếu Thượng Quan Dao không muốn, nàng sẽ quyết không cho Mộ Đông Thần nhìn thấy Thượng Quan Dao.

“Chuyện này… trên vai trái của Dao Nhi có một vết bớt hình bươm bướm, con là nữ nhi của Dao Nhi, hẳn là phải biết.”
Mộ Đông Thần do dự một chút rồi nói.
Tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng Mộ Đông Thần vẫn còn hấp dẫn không thua gì Nam Cung Thương, trong sự trưởng thành còn ẩn chứa tang thương.
“Nếu ông gặp mẫu thân rồi, còn từ bỏ bà một lần nữa không?”
Âu Dương Thiển Thiển nghẹ giọng hỏi.
Thân thể Thượng Quan Dao đã khôi phục, nhưng từ đầu đến cuối đều không tỉnh lại, có lẽ giống như suy đoán của nàng, bà không muốn tỉnh lại.
Qua những ký ức khi còn nhỏ, có mấy lần nàng nhìn thấy Thượng Quan Dao tỏ ra thương cảm.

Lúc đó, Âu Dương Thiển Thiển không thể hiểu nổi, bây giờ, nàng nghe câu chuyện của Mộ Đông Thần thì đã hiểu được mấy phần.
‘Hai lần lựa chọn của Mộ Đông Thần, một lần là do Thượng Quan Dao lang bạt kỳ hồ, lần thứ hai, bọn họ không gặp nhau có lẽ là vì mình.’
Âu Dương Thiển Thiển thầm nghĩ.
“Nếu như đời này chúng ta có thể gặp mặt, ta sẽ không buông tay.”
Mộ Đông Thần nói.
Trên thế này, điều khiến ông quan tâm chỉ có Thượng Quan Dao mà thôi, ông đã để lỡ hai lần, lần này, chắc chắn sẽ không từ bỏ, mười sáu năm tìm kiếm, mười sáu năm chờ đợi, khiến lòng ông vô cùng mệt mỏi, giờ khắc này, ông đã nhìn thấy một chút hy vọng.
“Đi theo ta, nếu ông dám làm tổn thương mẫu thân, ta dứt khoát không tha cho ông.”
Âu Dương Thiển Thiển lạnh lùng nói.
Điều nàng muốn, là Thượng Quan Dao tỉnh lại, nếu Mộ Đông Thần có thể thức tỉnh Thượng Quan Dao, cũng coi như một cách hay.
Âu Dương Thiển Thiển dẫn Mộ Đông Thần đến căn phòng mà Thượng Quan Dao đang nằm, nhìn Thượng Quan Dao nằm trên giường, nước mắt Mộ Đông Thần tràn mi, đi tới bên cửa sổ, nhẹ giọng gọi:
“Dao Nhi, xin lỗi, là Thần ca ca sai rồi, hai mươi năm trước, ta không nên rời đi…”
Giọng của Mộ Đông Thần vừa dịu dàng vừa thương cảm, trong thương cảm còn có tang thương, trong tang thương lại chứa áy náy, trong áy náy lại mang theo nồng đậm yêu thương, tình yêu này lắng đọng suốt mười sáu năm qua, đã sâu tận xương tủy.
“Nha đầu, Dao Nhi bị làm sao?”
Rốt cục Mộ Đông Thần đã phát hiện ra dù ông có gọi thế nào thì Thượng Quan Dao đều không mở mắt ra, nên mới hỏi.
“Mẫu thân hôn mê mười năm, nhưng hiện tại thân thể không có gì đáng ngại, có điều dường như bà không muốn tỉnh lại.

Ta cho ông ba ngày, nếu như trong vòng ba ngày ông không thể thức tỉnh được mẫu thân thì chứng tỏ mẫu thân không muốn gặp ông, đến lúc đó ta sẽ ra quyết định thay mẫu thân.”
Nàng biết, âm thanh sẽ truyền vào tận nội tâm, nhưng cần phải có thời gian.

Nàng cho Mộ Đông Thần thời gian ba ngày, nếu Mộ Đông Thần có thể thức tỉnh Thượng Quan Dao, tất nhiên là vẹn cả đôi đường, nếu không, nàng sẽ đưa Thượng Quan Dao tới Vô Thanh cốc, sau đó dùng thuật gọi hồn để thức tỉnh Thượng Quan Dao.
Nếu Thượng Quan Dao không muốn nhớ tới, thì quên đi cũng là một lựa chọn tốt.
Nếu Mộ Đông Thần thật sự có thể thức tỉnh được Thượng Quan Dao, thì chứng tỏ duyên phận giữa bọn họ vẫn chưa hết, nếu Thượng Quan Dao không tỉnh lại thì chứng tỏ kiếp này bọn họ vô duyên.

Thượng Quan Dao đã từng phải lang bạt kỳ hồ, tan nát cõi lòng, để Thượng Quan Dao sống quãng đời còn lại trong Vô Thanh cốc cũng là một lựa chọn tốt.
“Được…”
Sao Mộ Đông Thần lại không hiểu ý của Âu Dương Thiển Thiển, mười sáu năm nhung nhớ đối với ông mà nói, thời gian ba ngày đủ để thức tỉnh Thượng Quan Dao, khoảng thời gian tốt đẹp nhất giữa bà và ông lại vẻn vẹn chỉ có hai ngày ở bên nhau, sau khi ông rời đi, với bà hay với ông thì cuộc sống cũng chỉ đều là địa ngục mà thôi.
Âu Dương Thiển Thiển nắm tay Nam Cung Thương, rời khỏi phòng, để lại căn phòng cho Mộ Đông Thần và Thượng Quan Dao.
“Thiển Thiển dường như không thích Mộ Đông Thần, vì sao lại đồng ý để nhạc mẫu gặp ông ta?”
“Nếu như ông ta là khúc mắc trong lòng mẫu thân, vậy thì cũng chỉ có ông ta mới có thể thức tỉnh được mẫu thân.

Nhưng ông ta đã từ bỏ mẫu thân hai lần, ta không rõ là đã xảy ra chuyện gì, trước khi mẫu thân tha thứ cho ông ta thì ta sẽ tuyệt đối không tha thứ cho ông ta, nếu như ông ta là khúc mắc trong lòng mẫu thân thì ta sẽ tôn trong sự lựa chọn của mẫu thân.”
Dù vì nguyên nhân gì thì Mộ Đông Thần cũng đã thực sự bỏ rơi Thượng Quan Dao, người như vậy, nàng tin tưởng, nhưng nếu Mộ Đông Thần chính là khúc mắc khiến Thượng Quan Dao không muốn tỉnh lại thì như vậy chỉ có Mộ Đông Thần mới có thể thức tỉnh được Thượng Quan Dao, nàng không muốn khiến Thượng Quan Dao mất đi ký ức, không thể không quyết định như vậy.

Nếu như trên thế giới này chỉ có Mộ Đông Thần có thể đem lại hạnh phúc cho Thượng Quan Dao thì nàng càng nên tác thành cho Thượng Quan Dao.
Nam Cung Thương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm Âu Dương Thiển Thiển vào trong ngực, trong lòng âm thầm thề.
‘Thiển Thiển, đời này, ta nhất định sẽ không buông tay nàng.’
Nhớ tới Mộ Đông Thần, ánh mắt Nam Cung Thương càng thêm thâm trầm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.