Minh Vương Độc Phi

Chương 65: 65: Chân Tướng Năm Đó




Nam Cung Thương nói vậy khiến Chu Thụy thở phào nhẹ nhõm.

Phủ Chiến Vương nhìn thì ngăn nắp, nhưng thực tế thế nào thì trong lòng Chu Thụy biết rõ ràng nhất.
Sau khi Nam Cung Linh qua đời, Nam Cung Thương đi ra chiến trường, liên tiếp thắng lợi, ký kết thỏa thuận hòa bình, chỉ là hòa bình trong thời gian ngắn ngủi, trong lòng Chu Thụy biết rõ mọi chuyện xảy ra ở trong phủ Chiến Vương.
Hiện nay khắp nơi ở biên cảnh đều là nguy cơ, hội tứ quốc phong sắp diễn ra, trong lòng rất nhiều người đều biết rõ rằng nền hòa bình hiện nay sẽ không còn duy trì được bao lâu nữa.
Chu Thụy ghét chốn quan trường lừa gạt, không ngờ đến giờ khắc này, Tần Cảnh Hạo vẫn không quên lợi dụng Nam Cung Thương, ngẫm lại liền cảm thấy đau lòng.
“Chu bá, bây giờ phủ Chiến Vương đã không có binh quyền, ngoại trừ tước vị, thì cũng chỉ là một gia đình bình thường, Chu bá không cần lo lắng.”
Nam Cung Thương im lặng, Âu Dương Thiển Thiển bên cạnh mở miệng nói.
Bây giờ Mộ Trường Phong đang ở Túy Tiên lâu, có Mộ Đông Thần ở đó rồi thì đúng là không cần lo lắng.
Chỉ là sắp tới, những người đến tham gia hội tứ quốc phong sắp tới sẽ lục tục đến Kinh thành, đến lúc đó nhất định sẽ không còn yên bình nữa, Tần Cảnh Hạo khó tránh sẽ không lợi dụng Nam Cung Thương, đến lúc đó thì nên xử lý như thế nào? Chống đối lại hay là không quan tâm?
Nghĩ đến đây, hai mắt Âu Dương Thiển Thiển chìm xuống.
“Vương phi nói đúng lắm.”
Trong nháy mắt, Chu Thụy hiểu rõ ý của Âu Dương Thiển Thiển, hội tứ quốc phong, phủ Chiến Vương chỉ cần đứng ngoài cuộc là được, Nam Cung Thương thông minh từ nhỏ, bây giờ lại có Âu Dương Thiển Thiển ở bên, Chu Thụy yên tâm không ít.
Trở lại Thiên Vũ các, Nam Cung Thương vẫn vô cùng trầm ngâm, không khí lặng lẽ khiến Âu Dương Thiển Thiển cảm thấy không quen.
“Thương, làm sao thế?”
Sau khi rời khỏi Túy Tiên lâu, hình như Nam Cung Thương đang suy nghĩ cái gì đó, nàng đưa cho hắn một chén trà xanh, nhẹ giọng hỏi.
“Thiển Thiển, có nhớ là nàng đã từng hỏi ta rằng ta có muốn thiên hạ này hay không không?”
Nam Cung Thương tiếp nhận chén trà, uống một hớp nhỏ rồi hỏi.
“Ừm, vậy là Thương đang muốn có được thiên hạ à?”
Âu Dương Thiển Thiển lập tức hỏi.
“Đúng là ta đã từng muốn nắm giữ thiên hạ, ngồi lên vị trí đế vương, nhưng bây giờ ta đã không còn chấp nhất nữa.

Thiển Thiển có còn nhớ những sát thủ trong biệt viện ngày đó không?”
“Ngày đó, bọn họ nắm bắt tin tức rất nhanh, khiến ta vô cùng bất ngờ, thân thủ cũng hết sức lợi hại, có thể nuôi dưỡng được một thế lực sát thủ như vậy thì nhất định là không bình thường.”
Sao nàng có thể quên được đêm mưa trong biệt viện, tính mạng của Nam Cung Thương tựa như ngàn cân treo sợi tóc, nếu không có võ công lợi hại của Ám Vũ và cả Bạch Nghiêu thì sợ là khó qua nổi đêm đó.
“Sát thủ đêm đó chính là Vũ vệ của Thiên Thánh.

Ở Thiên Thánh, Vũ vệ phụ trách các nhiệm vụ bảo vệ, ám sát, chỉ có thành viên của Hoàng gia mới có thể điều động được Vũ vệ, có thể điều động nhiều Vũ vệ như vậy, ta nghĩ chỉ có thể có mấy người mà thôi.”
Giọng của Nam Cung Thương trầm thấp, phảng phất mang theo sự thù hận đậm đặc, sâu trong đáy mắt là sát khí cuồn cuộn.
“Thương, nếu có thể, ta muốn nghe chuyện của huynh.”
Âu Dương Thiển Thiển nắm chặt tay Nam Cung Thương, nhẹ nhàng nói.
Nam Cung Thương trầm ngâm một lát, hắn đã muốn kể cho Âu Dương Thiển Thiển nghe những chuyện cũ đó từ lâu, nhưng vẫn không có cơ hội mở miệng, nhưng khi nhìn thấy Mộ Đông Thần, hắn cứ có cảm giác Mộ Đông Thần rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi là đã gặp ở đâu.
“Thiển Thiển, ta không phải là Chiến Vương, hoặc là nói, thân phận chân thật của ta không phải là nhi tử của Nam Cung Linh.

Mười sáu năm trước, ta là Hoàng tử của Thiên Thánh, cuộc sống trong cung toàn là lừa gạt, sau đó, Mẫu phi bị người ta hãm hại, bị sát hại, ta trúng kịch độc, chìm vào hôn mê, Mẫu phi lấy hết sức đưa ta đang hôn mê ra khỏi Hoàng cung, ta không nhớ rõ lần đó ta đã hôn mê bao lâu, có lẽ là một tháng, có lẽ là hai tháng, khi ta tỉnh lại thì thân phận của ta đã là Thế tử của phủ Chiến Vương – Nam Cung Thương.
Ngay lúc đó Chiến Vương Nam Cung Linh nói với ta rằng ta hãy quên đi thân phận của mình.

Từ đó trở đi, ta liền thành Nam Cung Thương, ta lớn lên ở biên quan, sáu năm sau, phụ thân trấn thủ biên quan mất, ta trở lại Kinh thành, kế thừa vương vị của Chiến Vương.

Lúc đó ta đã mười lăm tuổi, bởi vì quanh năm ở biên quan nên không ai gặp ta, cũng không có ai hoài nghi về thân phận của ta, ta đã hứa với phụ thân là sẽ sống tiếp dưới thân phận Nam Cung Thương, nhưng mối thù của Mẫu phi vẫn luôn quấn lấy ta, ta không sao quên được ánh mắt tuyệt vọng và không nỡ của mẫu thân lúc ra đi.”
Hồi tưởng lại đêm ấy, tay Nam Cung Thương liền nhịn không được mà run rẩy.
Hắn muốn cùng nàng chu du khắp thiên hạ, nhưng lại không thể tự quyết định được, hắn gánh vác quá nhiều gánh nặng, hắn không thể không báo mối thù của Mẫu phi.
“Thương, sau này ta sẽ ở bên cạnh huynh.”
Âu Dương Thiển Thiển cầm thật chặt tay Nam Cung Thương, đau lòng nói.
Nàng không ngờ, Nam Cung Thương lại không phải là nhi tử của Nam Cung Linh, nhưng cho dù hắn có là ai thì đối với nàng cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất là hắn là chính hắn, chỉ thế mà thôi.
“Thiển Thiển, ta không sao, đã nhiều năm trôi qua rồi, cả đời phụ thân trấn thủ biên quan, lúc ta đến bên cạnh phụ thân thì người vừa mới mất thê tử và nhi tử không lâu, phụ thân để ta dùng tên Nam Cung Thương, ta đã từng hứa với phụ thân rằng sẽ giữ vững hòa bình của biên quan trong năm năm, ta đã làm được lời hứa đó.

Năm năm trước về kinh, ta vốn đã muốn trao trả lại binh quyền của phủ Chiến Vương và từ bỏ vương vị sau đó đi tới Thiên Thánh, không ngờ trên đường trở về kinh lại bị ám sát, trong nháy mắt, mọi việc đã trôi qua được năm năm rồi.”
Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển vào trong ngực, vùi đầu vào gáy Âu Dương Thiển Thiển, giọng nói trầm thấp, rất mệt mỏi với sự thù hận của mình.
Năm năm qua, cuộc sống của hắn giống như là địa ngục.
Âu Dương Thiển Thiển hiểu rõ trải nghiệm của hắn đau khổ hơn nàng rất nhiều.

Nếu là người khác thì sợ là đã chết vô số lần rồi, huống chi Nam Cung Thương còn bị thương, bị hành hạ suốt năm năm, nàng dần dần hiểu rõ vì sao Nam Cung Thương lại phải tiếp tục sống, bây giờ thì nàng đã biết rõ lý do khiến hắn tiếp tục sống sót.
Hóa ra đằng sau lại còn có một tấm màn bí ẩn, nàng không ngờ, Nam Cung Thương lại là Hoàng tử của vương triều Thiên Thánh, nhưng đối với Âu Dương Thiển Thiển thì nàng chỉ cần hắn là Nam Cung Thương là được rồi.
“Thiển Thiển, nàng biết không, sau khi gặp được nàng, thỉnh thoảng ta lại cảm tạ vụ ám sát năm năm trước, nếu không có nó thì ta đã không ở lại Nhật Diệu, thì chúng ta cũng sẽ chẳng gặp nhau.”
Sau khi gặp Âu Dương Thiển Thiển, hắn đã thay đổi rất nhiều.
“Thương, sau hội tứ quốc phong, huynh định quay về Thiên Thánh sao?”
“Ừm, Thiển Thiển, con đường phía trước hung hiểm, theo ta, được không?”
Nam Cung Thương biết, một khi hắn đi vào Thiên Thánh, thì đồng nghĩa với việc bước lên con đường khó khăn, nhưng hắn sẽ dứt khoát không buông tay Âu Dương Thiển Thiển ra.
“Được.”
Hai người ôm nhau, lẳng lặng ngồi, không có ai tới quấy rầy.

Một trận gió nhẹ thổi qua, hương mai trong vườn thấm ruột thấm gan, khiến lòng người vô thức thoải mái hơn nhiều.
= = = = = = = = = = = = = = =
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai ngày sau, sức khỏe của Thượng Quan Dao đã từ từ khôi phục, chậm rãi bước trong vườn, sức khỏe đã khá hơn nhưng vừa nhìn thấy Âu Dương Thiển Thiển, bà vẫn nắm lấy tay nàng, không muốn buông ra.
“Thiển Thiển, mẫu thân có lỗi với con, để một mình con chịu mọi khổ sở.”

Bà hiểu rõ cuộc sống trong Tướng phủ, bà cũng biết rõ thủ đoạn của Lý Ngọc Cầm, những năm qua, bà không biết, Âu Dương Thiển Thiển làm thế nào mà sống nổi, tuy không ai nói nhưng trong lòng bà hiểu rất rõ.
“Mẫu thân, con không sao, những năm qua, con sống rất tốt.”
Nhất thời Âu Dương Thiển Thiển chưa thích ứng được với chuyện của Thượng Thượng Quan Dao, nhưng vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp.
“Thiển Thiển, nói cho mẫu thân biết, những năm qua đã xảy ra những chuyện gì, được không?”
Thượng Thượng Quan Dao tiếp tục hỏi tới, không hề để ý đến Mộ Đông Thần ở bên cạnh, coi Mộ Đông Thần như không khí.
Âu Dương Thiển Thiển gật gật đầu, khéo léo kể lại những chuyện đã xảy ra trong những năm qua, tránh nặng tìm nhẹ.

Nghe Âu Dương Thiển Thiển kể lại, rốt cục Thượng Thượng Quan Dao đã yên tâm không ít.
“Thiển Thiển, con vất vả rồi, đều tại mẫu thân không tốt, không bảo vệ được cho con, sau này nhất định mẫu thân sẽ bảo vệ con cẩn thận.”
Thượng Thượng Quan Dao nói thật, trong ánh mắt tràn đầy đau lòng.
“Vâng.”
Âu Dương Thiển Thiển cười nhạt nói.
“Dao Nhi, nàng khát nước rồi, uống nước đi.”
Mộ Đông Thần đưa qua một chén nước ấm, tỏ rõ vẻ dịu dàng.
“Ta không khát, không phiền đến chàng.”
Từ hôm qua đến giờ, Thượng Thượng Quan Dao vẫn luôn lạnh nhạt với Mộ Đông Thần, coi ông như không khí, Mộ Đông Thần cũng chỉ đành mặt dày quấn quít lấy Thượng Thượng Quan Dao, dù sao, Thượng Thượng Quan Dao hôn mê mười năm, nói cho cùng, đều là lỗi của ông.
“Dao Nhi, xin lỗi, đều là lỗi của ta, có phải Dao Nhi vẫn còn nhớ tất cả mọi chuyện không?”
Mộ Đông Thần nhớ tới việc hai ngày nay Thượng Thượng Quan Dao luôn lạnh nhạt với mình nên nghi vấn hỏi.
“Thiển Thiển, để mẫu thân xem nào, Thiển Thiển của ta thật sự rất đẹp, càng nhìn càng thấy đẹp, không hổ là nữ nhi của ta.”
Thượng Quan Dao không để ý tới Mộ Đông Thần, tiếp tục quan sát Âu Dương Thiển Thiển một cách tỉ mỉ, ánh mắt như nhìn báu vật.
“Dao Nhi, chuyện năm đó, là ta chưa nói rõ ràng, Dao Nhi, nàng nghe ta giải thích, được không?”
Mộ Đông Thần nhìn thấy Thượng Quan Dao không phủ nhận, lập tức nói.
“Không cần, ta không muốn nghe.”
Thượng Thượng Quan Dao trực tiếp cự tuyệt.

Chia cách bốn năm, bà vẫn không quên việc lúc ban đầu Mộ Đông Thần không hề nói một lời mà chỉ để lại một lời ước hẹn rồi rời đi.
“Mẫu thân, người hãy nghe Mộ thúc thúc giải thích đi.”
Hai ngày nay, nàng đã nhìn thấy thành ý của Mộ Đông Thần cũng cảm nhận được tình ý của Mộ Đông Thần giành cho Thượng Quan Dao, mười sáu năm chờ đợi, có lẽ lúc trước khi Mộ Đông Thần rời đi cũng là vì có nỗi khổ tâm trong lòng.
“Hừ… nể mặt Thiển Thiển, ta sẽ nghe xem chàng giải thích như thế nào.”
Thượng Quan Dao nhìn Mộ Đông Thần một cái, sau đó nói.
“Dao Nhi, hai mươi năm trước, ta rời đi là bởi vì Vương phủ bị người hãm hại, đối mặt với tai ương ngập đầu, đến lúc ta xử lý xong chuyện của Vương phủ, trở lại sơn trang thì phát hiện bên ngoài sơn trang toàn là thi thể, mà ta lại không tìm được lối vào sơn trang, không thể tiến vào sơn trang được, mãi đến tận khi tìm được một người hầu của sơn trang thì mới được biết nàng đã chạy ra khỏi sơn trang, ta mất bốn năm để tìm kiếm tung tích của nàng khắp nơi, rốt cuộc mới tìm thấy nàng ở tận Bình Dương, ở bên cạnh nàng được mười ngày thì đúng lúc đó, tỷ tỷ gửi thư bồ câu đưa tin rằng tính mạng của tỷ tỷ và hài tử như ngàn cân treo sợi tóc, bảo ta đưa hài tử rời đi, nghĩ đến tình cảnh của tỷ tỷ, cảm thấy nếu ta đưa nàng đi theo thì có lẽ sẽ đẩy nàng vào vòng nguy hiểm.

Tất cả đều là lỗi của ta, lúc trước lẽ ra ta nên liều lĩnh đưa nàng đi cùng.

Dao Nhi, nàng có thể tha thứ cho ta được không?”
Mộ Đông Thần nắm chặt tay Thượng Quan Dao, nhẹ nhàng nói.
Đúng là lúc đó Mộ Đông Thần cũng nghĩ đến chuyện đưa Thượng Quan Dao cùng đi, nhưng tình hình lúc đó vô cùng hung hiểm, ông không muốn Thượng Quan Dao bị liên lụy vào nên mới quyết định để Thượng Thượng Quan Dao ở lại Bình Dương, không ngờ lần từ biệt đó lại kéo dài đến tận mười sáu năm.
“Vì sao khi đó chàng không nói cho ta biết, chàng không tin ta sao?”
Thượng Thượng Quan Dao nhìn Mộ Đông Thần, trong lòng cay đắng.
‘Chàng không tin ta sao? Vì sao lúc trước lại không nói gì?’
“Dao Nhi, không phải ta không tin nàng, lúc đó tỷ tỷ truyền tin cho ta, nói tính mạng của tỷ ấy và hài tử như ngàn cân treo sợi tóc, yêu cầu ta dù thế nào cũng đều phải bảo vệ tính mạng của hài tử, bất đắc dĩ ta mới hẹn nửa năm sau gặp lại, khi ta phi ngựa trở về Thiên Thánh thì cũng chỉ gặp được tỷ tỷ một lần cuối, tỷ tỷ giao nhi tử cho ta rồi buông tay qua đời, vì sự an toàn của hài tử, ta tìm mọi cách đưa hài tử đi khỏi Thiên Thánh, sau đó lại lập tức đi tìm nàng.

Ta tìm khắp Bình Dương mà không thấy nàng, suốt mười sáu năm qua, ta tìm khắp cả toàn bộ Nhật Diệu, nếu không nhờ hai tháng trước, ta gặp được Thiển Thiển, thì ta còn không biết tung tích của nàng.”
Chuyện năm đó vẫn luôn là khúc mắc trong lòng Mộ Đông Thần, mãi đến tận bây giờ ông vẫn không quên được dáng vẻ trước khi chết của Mộ Tâm Nhu, cũng không quên được năm đó ông và Thượng Quan Dao đã bỏ lỡ cơ hội, bỏ qua mười sáu năm.
“Tâm Nhu tỷ tỷ chết rồi?”
Thượng Thượng Quan Dao kinh ngạc nhìn Mộ Đông Thần, không khỏi nhớ tới Mộ Tâm Nhu dịu dàng như nước năm xưa, không dám tin tưởng, hỏi.
“Ừ, có lẽ đối với tỷ tỷ mà nói, đó chưa chắc đã là một kết cục tồi tệ.”
Mộ Đông Thần nhớ tới dáng vẻ lúc sắp chết của Mộ Tâm Nhu, sắc mặt tái nhợt, không có một chút hồng hào, biểu hiện đau thương và không nỡ, trong đôi mắt dường như ẩn chứa toàn là tuyệt vọng.
“Vậy hài tử của Tâm Nhu tỷ tỷ đâu?”
Thượng Quan Dao lập tức hỏi.

Bà vẫn còn nhớ nữ tử tên Mộ Tâm Nhu dịu dàng như nước, tuyệt sắc khuynh thành, thiện lương lúc trước ở trong sơn trang, nhưng không ngờ người đó đã qua đời từ rất lâu rồi.
“Hiện giờ ta cũng không dám chắc là nó có còn sống sót hay không.”
Lúc trước ông giao hài tử cho một vị cố nhân, đến kỳ hạn nửa năm như đã hẹn, ông liền đi tới Bình Dương, nào ngờ lại không tìm thấy Thượng Quan Dao, ông liền bắt đầu tìm kiếm tăm tích của Thượng Quan Dao, biết cố nhân đã tạ thế, ông chỉ biết hài tử vẫn còn sống sót mà không biết ở đâu.
“Mộ thúc thúc, xin hỏi năm đó vì sao Mộ Tâm Nhu lại tạ thế, người có thể nói cho ta biết một chút về tình hình của bà khi ấy không?”
Nhớ tới thân thế của Nam Cung Thương, nàng luôn cảm thấy có phải tất cả quá mức trùng hợp hay không, trong lòng nghi vấn nên hỏi.
“Vì sao Thiển Thiển lại thấy có hứng thú với bà ấy?”
Mộ Đông Thần không rõ nên hỏi.
Mấy ngày ở chung, tính cách của Âu Dương Thiển Thiển lạnh nhạt, không hề có hứng thú với bất cứ người nào hoặc việc gì, huống chi là với một người không biết mặt như Mộ Tâm Nhu.
“Thiển Thiển muốn biết, chàng cứ nói cho Thiển Thiển biết không phải là được rồi sao? Hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Thượng Quan Dao bất mãn nói.
Mặc dù bà đã biết lúc trước vì sao Mộ Đông Thần lại rời đi, nhưng không có nghĩa là bà sẽ dễ dàng tha thứ cho Mộ Đông Thần.

Nếu lúc trước Mộ Đông Thần giải thích rõ ràng thì có lẽ bọn họ đã không bỏ qua khoảng thời gian mười sáu năm, cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau đó.
“Tỷ tỷ là Nhu phi, một trong bốn vị phi của Đế vương Hách Liên Cảnh Đằng của Thiên Thánh, cuộc sống trong cung không thích hợp với một nữ tử thiện lương như tỷ tỷ, ở trong cung tỷ tỷ chịu nhiều khổ sở, nhưng chưa từng cầu cứu người nhà, chỉ một lần duy nhất cũng là lần cuối cùng.”
Mộ Đông Thần nói vậy khiến Âu Dương Thiển Thiển biết rõ, ông không nói nhiều nhưng đã nói ra tất cả những điều mà Âu Dương Thiển Thiển muốn biết, sau đó liền dừng lại.
“Bà là thân tỷ tỷ của Mộ thúc thúc sao?”

Sau khi nói xong, Âu Dương Thiển Thiển mới phát hiện mình hỏi một vấn đề thật là đường đột đến mức khiến bản thân nàng giật nảy cả mình.
“Tỷ tỷ là nữ nhi duy nhất của đại bá, sau khi đại bá mất sớm, tỷ tỷ liền trở thành nghĩa nữ của phụ mẫu ta.

Phủ Mộ Vương cũng không yên ổn, từ nhỏ phụ mẫu đã đưa chúng ta đến Uyên Ương sơn trang, để bảo đảm hai người chúng ta được bình an, vì sao Thiển Thiển lại hỏi như vậy?”
Mộ Đông Thần không rõ nhìn Âu Dương Thiển Thiển, lập tức hỏi.
Nghe nhắc đến Uyên Ương sơn trang, Âu Dương Thiển Thiển vốn muốn mở miệng hỏi, nhưng cuối cùng lại không tiếp tục hỏi nữa.

Đến giờ nàng đã hiểu đại khái câu chuyện: ba người Thượng Quan Dao, Mộ Đông Thần, Mộ Tâm Nhu lớn lên ở Uyên Ương sơn trang, nhưng hai mươi năm trước, vì sao Uyên Ương sơn trang bị diệt, vì sao trước khi chết Quỷ Cốc Tử lại bảo nàng tìm kiếm hai tấm ngọc bội Uyên Ương, trong lòng nàng vẫn còn một nghi vấn lớn.
“Không, chẳng qua là cảm thấy Mộ Tâm Nhu có tính cách dịu dàng như nước, lại thiện lương thì có vẻ như khác xa Mộ thúc thúc.”
Âu Dương Thiển Thiển lập tức nói sang chuyện khác.
“Nha đầu còn muốn biết gì nữa?”
Mộ Đông Thần nhìn Âu Dương Thiển Thiển, hỏi.
Sau mấy ngày ở chung, Mộ Đông Thần hiểu rõ Âu Dương Thiển Thiển, vấn đề vừa rồi, tuyệt đối không phải là hứng thú nhất thời.
“Không có gì, chuyện của đại ca, tốt nhất là Mộ thúc thúc hãy mau chóng nói rõ ràng với mẫu thân, sắc trời không còn sớm, ta về Vương phủ.

Mẫu thân, ngày mai con lại đến với người.”
Âu Dương Thiển Thiển muốn tránh né ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Mộ Đông Thần, Mộ Đông Thần chắc chắn là một lão hồ ly, nàng không muốn để Mộ Đông Thần nhận ra suy nghĩ của nàng, thấy sắc trời không còn sớm, lập tức kiếm cớ nói.
“Được, Thiển Thiển, đi về cẩn thận một chút.”
Thượng Quan Dao kéo tay Âu Dương Thiển Thiển, không muốn rời.
Sau khi từ biệt, Âu Dương Thiển Thiển đứng dậy rời khỏi Túy Tiên lâu, Mộ Đông Thần kể cho Thượng Quan Dao nghe về việc của Mộ Trường Phong.
Mười sáu năm trước, Mộ Đông Thần đã cứu được một hài tử ở Bình Dương, sau đó bèn nuôi dạy hắn, trở thành Thế tử của phủ Mộ Vương, nói từng chi tiết cho Thượng Quan Dao nghe.
Thấy Thượng Quan Dao chấp nhận Mộ Trường Phong, Mộ Đông Thần yên tâm không ít.
“Trường Phong, còn không ra bái kiến mẫu thân.”
Những ngày gần đây, Mộ Trường Phong vẫn vô cùng chăm sóc Thượng Quan Dao, nhưng lại không dám đến gần, sợ kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ Thượng Quan Dao, nên luôn luôn đứng ở rất xa.
“Trường Phong bái kiến mẫu thân.”
Nghe thấy Mộ Đông Thần gọi, Mộ Trường Phong lập tức đi ra, quỳ gối trước mặt Thượng Quan Dao, dáng vẻ ngoan ngoãn như một hài tử.
“Trường Phong đứng lên đi, để mẫu thân nhìn.”
Khác với sự lạnh nhạt của Âu Dương Thiển Thiển, Mộ Trường Phong vô cùng tình cảm, cũng vô cùng ngoan ngoãn, khiến tình mẫu tử của Thượng Quan Dao tăng lên rất nhiều.
Mộ Trường Phong lập tức hoàn toàn thay thế vị trí của Mộ Đông Thần, khiến Mộ Đông Thần bị lơ là, Mộ Đông Thần lườm Mộ Trường Phong một cái, để Mộ Trường Phong chăm sóc thật tốt cho Thượng Quan Dao, rồi đứng dậy tự mình đi sắc thuốc cho Thượng Quan Dao.
“Mẫu thân, người biết không? Những năm qua, mỗi khi ở một mình, phụ thân đều nhìn chân dung của mẫu thân, vừa tìm kiếm mẫu thân khắp nơi vừa nói với con rằng đây chính là mẫu thân.”
Mộ Đông Thần khổ sở tìm kiếm bao nhiêu năm qua, Mộ Trường Phong đã chứng kiến tất cả, thấy Mộ Đông Thần không muốn nói ra, hắn muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người, nên nói thay cho Mộ Đông Thần.
Có lẽ là vì tình mẫu tử nên mới lần thứ hai gặp mặt mà đã có cảm giác như thân nhân.
Mỗi ngày trong vườn sau của Túy Tiên lâu đều tràn ngập tiếng cười nói, Thượng Quan Dao cũng thoải mái hơn rất nhiều, dần dần tha thứ cho Mộ Đông Thần.

Nếu lúc trước phải lựa chọn thì bà cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Màn đêm buông xuống, Mộ Đông Thần mặc hắc y xuất hiện ở Thiên Vũ các, đi đến đình nghỉ mát.
“Mộ thúc thúc, sao người lại đến đây?”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Mộ Đông Thần một cái, lập tức hỏi.
“Nha đầu, sắp tới Nhật Diệu sẽ không yên ổn, ta muốn đưa Dao Nhi rời khỏi Kinh thành.”
Sắp tới các thế lực của các quốc gia sẽ xuất hiện ở Kinh thành, ông không muốn để cho Thượng Quan Dao lo lắng sợ hãi, nên mới xông thẳng vào phủ Chiến Vương để thông báo với Âu Dương Thiển Thiển.
“Sức khỏe của mẫu thân không có gì đáng ngại, nếu mẫu thân đồng ý, ta sẽ không phản đối, chỉ có điều không phải Mộ thúc thúc tới tham gia hội tứ quốc phong sao?”
Hội tứ quốc phong, chắc chắn Tần Cảnh Hạo sẽ không bỏ qua cho Nam Cung Thương, chắc chắn là bọn họ sẽ bị liên lụy, huống chi trên danh nghĩa, Thượng Quan Dao vẫn là thê tử của Âu Dương Hạo, đúng là không thích hợp để xuất hiện ở Kinh thành.
“Hội tứ quốc phong không liên quan gì đến ta, từ năm năm trước, mọi việc của phủ Mộ Vương đều đã được giao cho Trường Phong, bây giờ ta chỉ muốn đưa Dao Nhi đi chung quanh một chút, những năm qua, chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều rồi.”
Mộ Đông Thần nói.
“Cũng được, Mộ thúc thúc, hai mươi năm trước, có phải Uyên Ương sơn trang đã bị diệt hay không?”
Lúc ở Túy Tiên lâu, nàng không muốn đề cập để tránh khiến Thượng Quan Dao đau lòng, bây giờ Mộ Đông Thần đến, Âu Dương Thiển Thiển hỏi ra nghi vấn trong lòng.
“Những năm qua, ta vừa tìm kiếm tung tích của Dao Nhi vừa tìm kiếm manh mối của sự việc hồi đó.

Căn cứ theo manh mối, đúng là ngày đó có người cho rất nhiều ám vệ xông vào Uyên Ương sơn trang, còn bên trong sơn trang xảy ra chuyện gì thì ta cũng không biết rõ.

Một khi trận pháp bảo vệ Uyên Ương sơn trang được khởi động thì buộc phải có chìa khóa mới có thể mở ra được, tuy ta sống ở Uyên Ương sơn trang từ nhỏ nhưng lại không biết chìa khóa để mở Uyên Ương sơn trang là cái gì, nhưng, Dao Nhi là truyền nhân duy nhất của Uyên Ương sơn trang, nếu Thiển Thiển thật sự muốn biết thì có thể hỏi Dao Nhi xem sao.”
Lời của Mộ Đông Thần có chút do dự nhưng vẫn nói ra sự thật.
“Không cần, ta chỉ thấy tò mò mà thôi.

Ông cầm lấy cái này, trời càng ngày càng lạnh, nếu hai người đi về phía nam thì có thể đưa mẫu thân đến Vô Thanh cốc nghỉ ngơi một thời gian, cứ đến thành Ngọc Lan, đốt lửa tín hiệu này thì sẽ có người tới đón.”
Âu Dương Thiển Thiển đưa cho Mộ Đông Thần một quả đạn tín hiệu, nói.
“Được, Thiển Thiển, sau khi ta và Dao Nhi rời đi, con hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt, nếu như có chuyện gì thì hãy nhớ điều động thế lực của Hoa Âm các.”
Mặc dù Mộ Đông Thần biết năng lực của Âu Dương Thiển Thiển nhưng vẫn nhịn được mà căn dặn.
“Được.”
= = = = = = = = = = = = = = =
Ngày hôm sau, Âu Dương Thiển Thiển và Nam Cung Thương cùng xuất hiện trong Túy Tiên lâu, sau mấy ngày tiếp xúc, Thượng Quan Dao càng nhìn càng thấy ưng Nam Cung Thương.
“Thương Nhi, sau khi ta đi, giao Thiển Thiển cho con, con thay ta chăm sóc thật tốt cho Thiển Thiển.”
Thượng Quan Dao nhìn Nam Cung Thương, nhạc mẫu nhìn tiểu tế, càng nhìn càng thỏa mãn.

Luận về tướng mạo, luận về tài hoa, luận về sự coi trọng giành cho Âu Dương Thiển Thiển thì mọi biểu hiện của Nam Cung Thương đều khiến Thượng Quan Dao hết sức hài lòng.
“Mẫu thân, con sẽ chăm sóc thật tốt cho Thiển Thiển, người yên tâm đi.”
Nam Cung Thương gọi ‘mẫu thân’ khiến Thượng Quan Dao cảm động.

Báu vật vô giá cũng dễ tìm, tình người thì lại hiếm hoi, giao Âu Dương Thiển Thiển cho Nam Cung Thương, Thượng Quan Dao cũng yên lòng.
“Mẫu thân, người yên tâm, con sẽ ở lại Kinh thành, chăm sóc thật tốt cho muội muội.”
Mộ Trường Phong thể hiện sự tồn tại.
Mấy ngày gần đây, Mộ Trường Phong vẫn luôn ở bên cạnh Thượng Quan Dao, tình mẫu tử giữa hai người càng ngày càng tăng, đến cả Mộ Đông Thần cũng có lúc không nhịn được mà đố kị.
“Ừm, Trường Phong, con cũng phải chăm sóc thật tốt cho chính mình.”
Thượng Quan Dao lập tức quan tâm dặn dò.
Dáng vẻ cun cút lấy lòng của Mộ Trường Phong khiến Âu Dương Thiển Thiển buồn nôn.

Sao nàng cứ có cảm giác Mộ Trường Phong không bằng tin đồn, cứ như thể hai người hoàn toàn khác nhau.
“Thiển Thiển, mẫu thân có lời muốn nói với con, con đi theo ta.”
Thượng Quan Dao nói với Âu Dương Thiển Thiển.
Hai người đi vào phòng, Thượng Quan Dao đóng cửa phòng, nắm tay Âu Dương Thiển Thiển, ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn Âu Dương Thiển Thiển, dường như muốn khắc ghi hình bóng của Âu Dương Thiển Thiển vào trong đầu.
“Thiển Thiển, không ngờ tiểu hài ngày xưa giờ đã lớn rồi, Thiển Thiển, mẫu thân có một việc cần phải nói cho con biết.”
Thượng Quan Dao đột nhiên có chút nghiêm túc nói.
Âu Dương Thiển Thiển gật gật đầu, nhìn Thượng Quan Dao.
“Thiển Thiển, con có biết vì sao ta lại đặt tên cho con là Thiển Thiển không?”
Thượng Quan Dao nhìn Âu Dương Thiển Thiển, dịu dàng hỏi.
Âu Dương Thiển Thiển lắc lắc đầu, biểu thị không biết.
“Thiển họa vân thùy bí, một chút chiêu dương lệ.

Đây là một câu thơ mà khi còn nhỏ ta đã đọc được trong một quyển tập thơ ở sơn trang, ý của câu thơ là nhung nhớ người yêu ở phương xa, sau khi sinh con ra, ta đột nhiên nhớ tới câu thơ này, nên mới đặt tên cho con là Thiển Thiển.”
Thượng Quan Dao chậm rãi nói.
Thượng Quan Dao nói vậy khiến Âu Dương Thiển Thiển sợ hết hồn.
‘Thiển họa vân thùy bí, một chút chiêu dương lệ’ không phải là hai câu thơ trong bài thơ ‘tình vợ chồng’ của Lý Bạch hay sao? Ý của bài thơ chủ yếu là nhung nhớ người yêu ở phương xa, tại sao lại xuất hiện ở đây, lẽ nào thế giới này tồn tại song song với thế giới trước kia của nàng hay sao?
“Mẫu thân muốn nói điều gì, không ngại cứ nói thẳng.”
Đã được nghe câu chuyện cũ giữa Mộ Đông Thần và Thượng Quan Dao, trong lòng nàng vốn đã có mấy phần hoài nghi, bây giờ hỏi chỉ để xác nhận lại mà thôi.
“Thiển Thiển, kỳ thực, con không phải là nữ nhi của Âu Dương Hạo, mà là hài tử của ta với Đông Thần, chẳng qua là lúc đó sau khi Đông Thần rời khỏi Bình Dương, mấy ngày sau, ta phát hiện đột nhiên có người hạ độc vào đồ ăn của ta, trùng hợp Âu Dương Hạo lại phái người đón ta đến Kinh thành, để tránh né nguy hiểm, ta liền tới Kinh thành, sau khi đến Kinh thành, ta phát hiện ta mang thai con, trong một lần, Âu Dương Hạo say rượu rồi qua đêm ở Lãnh Hương các, ông ta cho rằng con là nữ nhi của ông ta, ta cũng không nói thêm gì cả.

Kỳ thực, Âu Dương Hạo không hề thích ta, chưa bao giờ chạm vào ta, lúc trước khi ta rời khỏi Uyên Ương sơn trang, trên người ta không có đồng nào, phiêu bạt khắp nơi, sau đó gặp được Âu Dương Hạo, có lẽ vì vẻ bề ngoài của ta giống người yêu đã chết của ông ta nên Âu Dương Hạo liền để ta làm phu nhân trên danh nghĩa của ông ta cho đến khi ta tìm thấy người nhà thì thôi.

Thiển Thiển, con có trách ta không?”
Thượng Quan Dao căng thẳng nhìn Âu Dương Thiển Thiển.
Ở thời đại này, danh tiết của một nữ nhân rất quan trọng, chuyện này, bà đã do dự hồi lâu, mới quyết định nói cho Âu Dương Thiển Thiển biết.
“Sao có thể chứ, mẫu thân, con đang vui còn không hết đây này.

Nhưng mà, Mộ thúc thúc có biết không?”
Đột nhiên xuất hiện thay đổi, Âu Dương Thiển Thiển không có cách nào thay đổi xưng hô.
“Ai bảo lúc trước ông ấy không nói tất cả cho ta biết mà đã ra đi rồi, chờ thêm một thời gian nữa ta sẽ tự nói cho ông ấy biết.”
Thượng Quan Dao thấy Âu Dương Thiển Thiển không để ý, nhất thời yên tâm không ít, cười cười nói.
“Thiển Thiển, con cầm lấy tấm ngọc bội này, đây là thứ duy nhất mà mẫu thân mang theo bên người khi rời khỏi Uyên Ương sơn trang, cũng là ngọc bội tổ truyền trong nhà.”
Thượng Quan Dao không nói gì thêm mà tháo tấm ngọc bội bên hông xuống, đặt vào trong lòng bàn tay Âu Dương Thiển Thiển.
“Ừm, con sẽ luôn mang theo.

Mẫu thân, con sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt, người không cần lo lắng cho con.”
Âu Dương Thiển Thiển cầm ngọc bội, cười trả lời.
Sau giờ ngọ, Âu Dương Thiển Thiển nhìn theo Mộ Đông Thần và Thượng Quan Dao rời khỏi Kinh thành, trong lòng âm thầm vui vẻ thay cho hai người, bỏ lỡ nhiều năm, bây giờ đã có thể ở bên nhau.
“Thiển Thiển, chúng ta về nhà.”
Xe ngựa đã biến mất, Nam Cung Thương nhẹ nhàng nói.
“Được.”
“Muội muội, đại ca ở một mình rất cô đơn, muội sẽ không để cho đại ca phải ở đầu đường xó chợ đấy chứ.”
Thấy hai người muốn đi, Mộ Trường Phong lập tức đi tới nói.
“Thế tử không cần lo lắng, Bản vương phụng chỉ tiếp đón Thế tử, đã chuẩn bị dịch quán cho Thế tử rồi.”
Thật vất vả mới được ở bên Thiển Thiển, sao Nam Cung Thương để Mộ Trường Phong tới quấy rầy kia chứ.
“Nếu Chiến Vương đã phụng chỉ tiếp đón Bản thế tử, như vậy Bản thế tử quyết định sẽ ở tại phủ Chiến Vương, ta đi trước một bước.”
Mộ Trường Phong dày mặt nói rồi không đợi Nam Cung Thương từ chối mà đã biến mất.
Chờ Âu Dương Thiển Thiển và Nam Cung Thương trở về đến Vương phủ, Mộ Trường Phong đã đang thảnh thơi uống trà trong phòng khách, Chu Thụy đứng bên cạnh, Nam Cung Thương lạnh lùng nhìn Mộ Trường Phong một cái, rồi đưa Âu Dương Thiển Thiển về Thiên Vũ các.
“Làm phiền Chu quản gia, chuẩn bị cho ta một căn phòng.”
Mộ Trường Phong không để ý tới sự lạnh nhạt của Nam Cung Thương, nói với Chu Thụy.
“Vâng.”
Chu Thụy bất đắc dĩ nhìn Mộ Trường Phong một cái.

Ông không thể đuổi Mộ Trường Phong ra ngoài được, đành phải nghe lời dặn dò của Mộ Trường Phong, chuẩn bị cho Mộ Trường Phong một căn phòng.
Thay vì nói là để Chu Thụy sắp xếp thì nói thẳng luôn là Mộ Trường Phong chọn khu nhà gần Thiên Vũ các nhất để ở lại, chẳng hề coi mình là người ngoài chút nào.
Chu Thụy đành phải dặn dò người chăm sóc Mộ Trường Phong thật tốt, dù sao, Mộ Trường Phong cũng là Thế tử của phủ Mộ Vương thuộc Thiên Thánh, rất được lòng Hách Liên Cảnh Đằng, thậm chí còn nghe đồn, Hách Liên Cảnh Đằng còn khoan dung với Mộ Trường Phong hơn cả các Hoàng tử.
Lúc ăn cơm tối, trong Thiên Vũ các xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
“Muội muội, ăn cơm mà không gọi đại ca, đại ca đói bụng cả một ngày rồi.”
Sau khi ngồi xuống, Mộ Trường Phong bày ra vẻ vô cùng đáng thương, vừa nhìn Âu Dương Thiển Thiển vừa nói, chờ Âu Dương Thiển Thiển mềm lòng.
“Thật sao? Buổi trưa ở Túy Tiên lâu huynh đã ăn gì?”
Âu Dương Thiển Thiển không nói gì nhìn Mộ Trường Phong một cái, cảm thấy.
‘Sao mặt hàng này lại kém xa những tin đồn như vậy chứ?’
“Ta đói rồi, mọi người ăn cơm thôi.”
Mộ Trường Phong bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Âu Dương Thiển Thiển, lập tức cầm đũa, bắt đầu ăn.
Từ đầu đến cuối, Nam Cung Thương không thèm để ý đến Mộ Trường Phong, chăm chú gắp thức ăn cho Âu Dương Thiển Thiển, đúng là hiếm hoi lắm ba người mới không cãi vã, sau khi ăn xong, Mộ Trường Phong lại tiếp tục làm kỳ đà cản mũi, lúc nào cũng đi bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển.

Mãi đến tận khi vầng trăng treo cao, Âu Dương Thiển Thiển trở về phòng, Mộ Trường Phong vẫn không hề rời khỏi Thiên Vũ các, cứ ngồi trong đình hóng mát, Âu Dương Thiển Thiển đi ngủ rồi, Nam Cung Thương chậm rãi đi vào đình hóng mát.
“Mộ Trường Phong, sự nhẫn nại của ta cũng có giới hạn, ngày mai, ngươi về dịch quán cho ta.”
Nam Cung Thương nhìn Mộ Trường Phong mặt dày, nói rõ.
“Ngày hôm nay Hách Liên Hồng đã đến Kinh thành, ở tại biệt viện, có rất nhiều Vũ vệ đi theo, muốn ta về dịch quán cũng được nhưng muội muội phải về dịch quán cùng ta, để ta về dịch quán hay để ta ở lại Vương phủ, ngươi tự chọn đi.”
Không hề cợt nhả, Mộ Trường Phong nghiêm túc nói.
Những năm qua, có người hạ lệnh cho Vũ vệ diệt trừ Nam Cung Thương, hắn cũng biết một chút.

Kể từ khi biết Âu Dương Thiển Thiển là muội muội của hắn tới nay, hắn đã cho người âm thầm điều tra rất nhiều việc, chuyến này Hách Liên Hồng dẫn theo rất nhiều Vũ vệ, sợ là không chỉ đơn giản là đến để tham gia hội tứ quốc phong.
Nam Cung Thương không ngờ tin tức của Mộ Trường Phong lại nhanh nhạy như vậy.

Hắn cũng vừa mới biết tin Hách Liên Hồng đã đến Kinh thành, không ngờ Mộ Trường Phong đã cho người điều tra rõ ràng rồi, đúng là khiến hắn bất ngờ.
“Muốn ở tại Vương phủ cũng được, nhưng không cho phép vào Thiên Vũ các.”
Nam Cung Thương cũng biết với độ mặt dày của Mộ Trường Phong thì dù hắn có đưa Mộ Trường Phong tới dịch quán, bảo đảm hắn vừa trở về đến Vương phủ là Mộ Trường Phong sẽ nhanh chóng đi theo.
“Lần này Hách Liên Hồng dẫn theo tứ đại Vũ vệ, cao hơn một bậc so với những Vũ vệ khác.”
Mộ Trường Phong nói xong, thấy mình đã đạt được mục đích thì không tiếp tục để ý đến Nam Cung Thương nữa, phi thân rời đi.
“Ám Vũ.”
Sau khi Mộ Trường Phong rời đi, Nam Cung Thương trầm ngâm hồi lâu, lập tức gọi.
“Chủ nhân.”
Ám Vũ khẽ hành lễ nói.
“Liên quan với Mộ Trường Phong, tra được bao nhiêu?”
“Bẩm chủ nhân, mười sáu năm trước, Mộ Trường Phong được Mộ Đông Thần đưa về phủ Mộ Vương, bốn năm sau, Mộ Đông Thần thỉnh chỉ phong Mộ Trường Phong là Thế tử của phủ Mộ Vương, năm năm trước, Mộ Trường Phong bắt đầu quản lý mọi việc lớn nhỏ trong phủ Mộ Vương, là người ngông cuồng, tâm cơ thâm trầm, rất được lòng Đế vương Thiên Thánh, nhưng hắn toàn làm việc theo cảm tính, đây là những tài liệu có thể tra được về Mộ Trường Phong, xin mời chủ nhân xem qua.”
Ám Vũ đưa một xấp tài liệu cho Nam Cung Thương, nói.
Xem tài liệu trong tay, Nam Cung Thương phát hiện, rất nhiều chuyện của Thiên Thánh có dính líu đến Mộ Trường Phong nhưng lại không hề có bất kỳ chứng cứ nào, điểm lưu ý duy nhất chính là, sau khi trở thành Thế tử của phủ Mộ Vương, Mộ Trường Phong đã biến mất khoảng hai năm, khoảng thời gian trống đó khiến hắn vô cùng lưu ý.
“Chủ nhân, có muốn tiếp tục tra nữa không?”
“Không cần.”
Nam Cung Thương gấp tài liệu lại, nói.
Cho dù có tra được thì sợ là cũng không thu hoạch được gì.

Mộ Trường Phong là một trong số những người mà hắn cần lưu ý nhất ở Thiên Thánh.
Có thể thấy được thái độ của Mộ Trường Phong với Mộ Đông Thần, Thượng Quan Dao, Âu Dương Thiển Thiển đều xuất phát từ thật lòng, hơn nữa với bản lĩnh của Mộ Trường Phong, nếu hắn đã không muốn để cho người ta tra được thì sẽ tuyệt đối không lộ ra kẽ hở.
“Vâng, chủ nhân.”
Ngày hôm sau, Triệu công công đến phủ Chiến Vương truyền lời, Thái Tử Hách Liên Hồng của Thiên Thánh đến Kinh thành, tối nay Tần Cảnh Hạo tổ chức yến tiệc trong cung để tẩy trần đón gió cho Hách Liên Hồng và Mộ Trường Phong, cũng muốn Nam Cung Thương và Âu Dương Thiển Thiển cùng tham gia yến hội.
“Bản thế tử biết rồi, lần sau truyền lời, nhớ nhỏ giọng một chút, chói hết cả tai.”
Mộ Trường Phong lại khôi phục vẻ ngông cuồng, bất mãn nhìn Triệu Đức nói.
“Chiến Vương, Vương phi, Mộ Thế tử, Tạp gia xin cáo lui.”
Triệu Đức lập tức cáo từ.
“Đi đi, đi đi…”
Mộ Trường Phong lập tức phất phất tay, dáng vẻ như đang xua ruồi, trong ánh mắt tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Triệu Đức là người bên cạnh Tần Cảnh Hạo nên cũng có nghe được những tin đồn về Mộ Trường Phong, lập tức nhanh chân rời khỏi phủ Chiến Vương.
“Huynh không sợ tối nay Triệu Đức sẽ xử lý huynh sao?”
Âu Dương Thiển Thiển tỏ vẻ thú vị, nói.
“Muội muội định ngồi yên bàng quan chỉ xem cuộc vui thôi sao?”
Mộ Trường Phong thay đổi vẻ ngông cuồng vừa rồi, thuận miệng nói.
“Thiển Thiển, chúng ta ăn sáng đã.”
Nam Cung Thương nhớ ra Âu Dương Thiển Thiển còn chưa ăn sáng, lập tức nói rồi đi về phía Thiên Vũ các, Mộ Trường Phong đi theo sau, Nam Cung Thương đành bất đắc dĩ nhìn Mộ Trường Phong một cái.
‘Cái loại mặt hàng mặt dày này chẳng biết điều chút nào.’
Nhìn bát cháo trên bàn, Mộ Trường Phong hít một hơi, lập tức bưng lên, há miệng uống một hơi, còn không quên thở dài nói:
“Ngon hơn nhiều so với món đại trù nấu tối qua.”
Mộ Trường Phong nói vậy khiến thiếu chút nữa thì Lục Nhụy ngã sấp xuống.

Mộ Trường Phong lập tức nhìn Lục Nhụy, còn không quên quan tâm nói:
“Cẩn thận một chút, không vội.”
Âu Dương Thiển Thiển chỉ hơi cười, tập trung húp cháo, không nói gì, Nam Cung Thương lười tính toán với Mộ Trường Phong, chăm chú hầu hạ Âu Dương Thiển Thiển dùng cơm.
Bầu không khí càng ngày càng quái dị, có lẽ là cảm nhận được không khí quái dị, khiến Mộ Trường Phong thấy có chút không dễ chịu, một lát sau, Mộ Trường Phong liền mặc kệ, chăm chú dùng cơm.
Ăn xong, Mộ Trường Phong thấy Lục Nhụy đang chuẩn bị trà ở chỗ cây mai, lập tức đi tới hỏi:
“Vừa rồi ta nói nhầm à?”
“A…”
Đột nhiên bị hỏi khiến đầu óc Lục Nhụy hơi mơ hồ, một lát sau, Lục Nhụy mới hiểu rõ, nói:
“Đồ ăn sáng của tiểu thư luôn luôn đều do Vương gia tự tay chuẩn bị.”
Sau khi Lục Nhụy nói xong thì đặt một khay hoa quả xuống, sau đó rời đi, để lại Mộ Trường Phong đang kinh ngạc.
Lục Nhụy nói vậy khiến Mộ Trường Phong kinh ngạc một phen.

Y đã nhìn thấy Nam Cung Thương thương yêu chăm sóc Âu Dương Thiển Thiển, nhưng không ngờ, Nam Cung Thương lại còn đích thân làm bữa sáng cho Âu Dương Thiển Thiển, xem dáng vẻ của Lục Nhụy thì sợ là đã quen với việc này rồi, trong lòng không khỏi đánh giá Nam Cung Thương cao thêm mấy phần.
Sắp tới giờ mão, Âu Dương Thiển Thiển và Nam Cung Thương ngồi xe ngựa, Mộ Trường Phong cưỡi ngựa, đoàn người đi đến cổng cung, ba người vừa xuất hiện, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Âu Dương Thiển Thiển mặc quần lụa trắng, mái tóc dài chỉ được vén bằng một chiếc trâm bạch ngọc, tuyệt mỹ khuynh thành, Nam Cung Thương mặc bộ áo choàng dài màu đen, tuấn tú sắc sảo, đứng bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, đúng là một đôi trời sinh, bên cạnh còn có một nam tử áo đỏ, tuấn tú tà mị, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy vô cùng ngông cuồng không dễ chọc.
“Xin thỉnh an Chiến Vương, Vương phi, bái kiến Mộ Thế tử.”
Một người thị vệ vừa thấy ba người đến đã lập tức tiến lên thỉnh an.
“Dẫn đường.”
Nam Cung Thương lạnh lùng nói.
Xuyên qua mấy tòa cung điện, rốt cục đi đến Ngự hoa viên, tối nay ánh trăng rất sáng, vì vậy tiệc tối được tổ chức ở Ngự hoa viên, ba người khoan thai đến muộn, trong nháy mắt đã hấp dẫn không ít ánh mắt.
Âu Dương Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên yến hội đúng là có không ít khuôn mặt quen thuộc, Âu Dương Tuyết yên tĩnh ngồi bên cạnh Tần Tử Duệ, Duệ Vương phi trang điểm sắc nét, trên đầu còn cài chiếc trâm Quỳnh Hoa đã đoạt của Âu Dương Thiển Thiển, nhìn thấy vậy, Âu Dương Thiển Thiển không khỏi nở một nụ cười hào hứng.
“Thương, huynh nói xem, chờ đến yến hội sẽ làm loạn một phen, thế nào?”
Âu Dương Thiển Thiển nhỏ giọng nói.
“Thiển Thiển yêu thích là tốt rồi.”
Nam Cung Thương cưng chiều nói.
Mộ Trường Phong nhìn hai người một cái rồi nhanh chân đi về phía Hách Liên Hồng, ngồi xuống bên dưới chỗ của Hách Liên Hồng, hóng hớt nhìn chằm chằm vào Tần Tử Duệ, khiến Tần Tử Duệ cảm thấy vô cùng khó chịu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.