Minh Vương Độc Phi

Chương 70: 70: Đêm Trước Bão Tố




Sau khi Âu Dương Thiển Thiển rời đi, Bắc Minh Vũ cũng lập tức rời khỏi Túy Tiên lâu, Sở Nam Thiên vẫn uống rượu trong nhã gian.
Cùng lúc đó, Tần Tử Khanh nở một nụ cười ôn hòa.
“Triệu Nghị, ngươi thấy vị công tử đeo mặt nạ bạc kia thế nào?”
Tần Tử Khanh rót cho Triệu Nghị một chén rượu rồi lập tức hỏi.
“Võ công sâu không lường được.”
Triệu Nghị nhớ đến bước chân của công tử đeo mặt nạ bạc, võ công sâu không lường được, tuy hắn đã tập võ nhiều năm, nhưng trước mặt công tử đeo mặt nạ bạc thì cùng lắm chỉ chống đỡ được mười chiêu, trong thiên hạ thật là lắm kẻ tài.
“Võ công chỉ là thứ yếu, người này là người thông minh, lại còn không sợ đắc tội với Bắc Minh và Thiên Thánh, tuy Thái Tử Nam Sở giúp hắn, nhưng hắn vẫn lạnh nhạt như không, không hề có ý lấy lòng, người này không phải vật trong ao.”
Tần Tử Khanh nói.
Hắn không ngờ hôm nay đến Túy Tiên lâu lại gặp phải một người lợi hại như vậy.
“Có phải Vương gia định lôi kéo người này về dưới trướng không?”
Triệu Nghị biết Tần Tử Khanh trọng người tài, nếu có được người này thì nhất định là như hổ thêm cánh.
“Phái người hỏi thăm một chút, điều tra rõ thân phận của hắn là được.”
Tần Tử Khanh căn dặn.
Người như vậy, từ trước đến giờ không thích gò bó, muốn hàng phục được người này, hắn cần phải tốn nhiều sức lực mới được, nhưng con người luôn có điểm yếu, hắn tin rằng nhất định hắn sẽ lôi kéo được người này về phía mình.
“Vâng, Vương gia.”
= = = = = = = = = = = = = = =
Cùng lúc đó, Bắc Minh Vũ trở lại trạm dịch cũng đưa ra mệnh lệnh tương tự.

Túy Tiên lâu đã có mặt ở Kinh thành nhiều năm, không ít người biết Túy Tiên lâu có bối cảnh rất tốt, nếu không thì đã không thể đứng sừng sững không ngã đến tận bây giờ.

Mà bây giờ, công tử đeo mặt nạ bạc xuất hiện, khiến không ít người mơ màng.
Trong cung, tin đồn liên quan đến công tử đeo mặt nạ bạc cũng đã lọt vào tai Tần Cảnh Hạo, ông lập tức triệu kiến Sát Phá.
“Sát Phá, ngươi ở trong giang hồ nhiều năm, có từng nghe nói đến vị công tử đeo mặt nạ bạc hôm nay xuất hiện ở Túy Tiên lâu không?”
Tần Cảnh Hạo lập tức hỏi.
Hội tứ quốc phong lần này, những nhân vật đến đây đều khó đoán, Bắc Minh Vũ tinh thông tính toán, tâm cơ thâm trầm, sau lưng Hách Liên Hồng là vương triều Thiên Thánh.

Luận thế lực, Thiên Thánh đứng đầu bốn nước, chuyến này còn có thêm cả Mộ Trường Phong thần bí khó lường.
Thái Tử Nam Sở Sở Nam Thiên là người phóng khoáng, lại hết sức thông tuệ, mỗi người đều không đơn giản, khó mà ứng phó được.
“Bệ hạ, thuộc hạ chưa từng nghe nói đến người này, nhưng thuộc hạ đã từng cho người điều tra về Túy Tiên lâu, đằng sau Túy Tiên lâu có một thế lực giang hồ bảo vệ, thuộc hạ đã phái người kiểm chứng mấy lần nhưng đều bị cản lại, chỉ là không ngờ, lần này chủ nhân của Túy Tiên lâu lại hiện thân.”
Sát Phá kinh ngạc nói.
Hắn đã phái người điều tra về Túy Tiên lâu mấy lần, nhưng vẫn luôn có người âm thầm ngăn cản, nhìn bề ngoài thì Túy Tiên lâu chỉ là một tửu lâu bình thường, hắn đã cho người quan sát một thời gian, nếu không ra tay với Túy Tiên lâu thì Túy Tiên lâu sẽ không xuất hiện bất cứ dị thường nào, nhưng từ trước đến nay người đứng đằng sau Túy Tiên lâu vẫn luôn là một câu đố, hắn ra tay mấy lần mà đều không tìm được chủ nhân đằng sau, cuối cùng đành từ bỏ.
“Theo như ngươi nói, lần này, hành động của Bắc Minh Vũ là nhằm để ép người đứng đằng sau Túy Tiên lâu xuất hiện, nhưng nếu đối phương đã muốn ẩn giấu thì vì sao lại hiện thân vào đúng lúc này? Sát Phá, cho người mau chóng tìm kiếm tung tích của công tử đeo mặt nạ bạc.”
Mắt Tần Cảnh Hạo sáng lên, lập tức căn dặn.
Tuy không biết mục đích của công tử đeo mặt nạ bạc là gì, nhưng nếu có thể thu phục được vị công tử này về dưới trướng thì chắc chắn là hội tứ quốc phong lần này sẽ giảm đi rất nhiều phiền phức.

Cho dù không thể thì cũng không thể để các thế lực khác lôi kéo người này.
“Thuộc hạ tuân mệnh, Bệ hạ.”
Sát Phá lập tức nhận lệnh rời đi, Tần Cảnh Hạo mở tấu chương ra, bắt đầu phê duyệt.
= = = = = = = = nhà Nắng Hạ Viện đã đến Nhật Diệu vương triều = = = = = = =
Đến vườn sau, Âu Dương Thiển Thiển thay một bộ y phục nhẹ nhàng rồi đi thẳng về Vương phủ, vừa mới lẻn vào qua cổng sau thì đã thấy Nam Cung Thương đứng đợi.
“Thương, sao huynh lại ở đây?”
Âu Dương Thiển Thiển nhỏ giọng nói.
“Thiển Thiển, lại làm chuyện nguy hiểm.”
Nam Cung Thương nói.
Thấy Âu Dương Thiển Thiển bình an vô sự nên đã yên tâm không ít.
“Đâu có, làm gì có chuyện gì nguy hiểm đâu? Chỉ đi kiếm một món tiền thôi, Thương, lễ vật cho huynh đấy.”
Âu Dương Thiển Thiển lấy từ trong lồ ng ngực ra một chiếc hộp màu đỏ, đưa cho Nam Cung Thương, mỉm cười lấy lòng.
“Muốn hối lộ ta à?”
“Không muốn thì thôi.”
Âu Dương Thiển Thiển nói, định thu hồi lại chiếc hộp nhưng lại bị Nam Cung Thương đưa tay ngăn cản.
“Ta chấp nhận sự hối lộ của Thiển Thiển.”
Nam Cung Thương vui vẻ nói.
Đây là lần đầu tiên hắn nhận được lễ vật của Âu Dương Thiển Thiển nên trong lòng tràn đầy vui mừng.
“Cái này là thuốc hàn ngọc.”
Nam Cung Thương mở hộp gấm, chạm vào chiếc trâm ngọc trong hộp, sau đó nói.
Noãn ngọc đã hiếm hoi rồi, hàn ngọc thì lại càng hiếm hoi, bình thường hàn ngọc tốt nhất đều nằm sâu mấy trượng dưới núi băng, muốn đào được, ngoài việc phải khắc phục khí trời giá lạnh ra thì điều kiện khai thác cũng rất khó khăn, hàn ngọc bình thường đã hiếm hoi rồi, huống chi chiếc trâm ngọc này còn có mùi thuốc nhàn nhạt, là ngọc thuốc.
“Thế nào, thích không?”
Nàng đã dồn hết công sức mới tìm được manh mối của chiếc trâm ngọc này, nhưng lấy đến tay thì lại hết sức đơn giản, nó nằm ngay trong kho tàng của Ngục môn, khi nào có cơ hội, nhất định nàng phải về Ngục môn nhìn xem bản thân mình giàu có đến đâu.
“Thích.”
Nam Cung Thương lập tức gỡ chiếc trâm ngọc trên đầu xuống, cài chiếc mới này, hơi mát nhè nhẹ vừa vặn khống chế được độc trong người hắn, nghĩ đến tấm lòng của Âu Dương Thiển Thiển, Nam Cung Thương nở nụ cười.
“Muội muội, đại ca cũng rất lo lắng cho muội, sao muội lại bất công như vậy? Lễ vật của đại ca đâu?”
Đúng lúc đó, Mộ Trường Phong tới gần hai người, dáng vẻ đố kị đầy ước ao.
“Đại ca thật sự lo lắng cho muội sao? Chứ không phải là cảm thấy bỏ lỡ mất một trận náo nhiệt nên thấy tiếc đấy chứ?”
Trong ánh mắt Âu Dương Thiển Thiển tràn đầy hoài nghi.
‘Mặt hàng này, cứ chỗ nào có náo nhiệt hoặc gây náo nhiệt thì đều phải có phần của hắn, lo cho mình á, đúng là mình muốn nhìn xem dáng vẻ lo lắng của hắn là như thế nào.’
“Khụ khụ… Muội muội, đừng nói như vậy chứ, đại ca thật sự rất lo lắng cho muội, nhưng mà, lần sau muội gặp phải Bắc Minh Vũ thì phải cẩn thận một chút.”
Mộ Trường Phong ho khan mấy tiếng để che giấu vẻ mặt bị vạch trần, rồi nhắc nhở.
“Đại ca đã từng bị nếm mùi rồi sao?”
Nhìn dáng vẻ của Mộ Trường Phong, Âu Dương Thiển Thiển không nhịn được muốn mượn cơ hội đấu võ miệng với hắn.
“Làm gì có, đại ca của muội trời sinh thông minh, làm gì có chuyện lọt bẫy của hắn.

Nhưng mà, hai năm trước, Hách Liên Hồng đã bị hắn chỉnh rất thảm, ngẫm lại liền cảm thấy…”
Mộ Trường Phong run run người, không tiếp tục nói hết.
Nghe Mộ Trường Phong nói vậy, cuối cùng Âu Dương Thiển Thiển đã hiểu vì sao Hách Liên Hồng vừa gặp phải Bắc Minh Vũ mà đã như vậy, hóa ra, giữa hai người đã có một vài chuyện khúc mắc cũ.
“Xem ra hắn cũng là một nhân vật hung ác đấy.

Đúng rồi, Tần Tử Khanh về kinh, theo ta thấy, hắn không giống như lời đồn, hội tứ quốc phong lần này không thể thiếu hắn được.”
Nhớ tới Tần Tử Khanh không hề bước ra khỏi phòng, Âu Dương Thiển Thiển nói.
Một người thực sự ôn hòa, hiền lành thì chắc chắn sẽ không trốn trong phòng bàng quan, vậy thì chỉ có thể chứng tỏ là hắn có mưu đồ khác.
“Tần Tử Khanh, Tam Hoàng tử bị Tần Cảnh Hạo đày ra biên cương, sao hắn lại trở về?”
Mộ Trường Phong lập tức hỏi.
Hắn không hề nhận được tin tức báo Tần Tử Khanh đã rời khỏi biên cương, đúng là hắn đã nghe nhiều lời đồn đại về vị Tam Hoàng tử lương thiện hiền hòa ở biên cương này, sao lại đột nhiên trở lại Kinh thành ngay đêm trước hội tứ quốc phong, nếu nói không có mưu đồ gì thì có đánh chết hắn cũng không tin.
“Thương, làm sao thế?”
Âu Dương Thiển Thiển thấy Nam Cung Thương khẽ nhíu mày một cái, như đang suy tư gì đó, lập tức hỏi.
“Về Thiên Vũ các rồi nói.”
Trong phủ Chiến vương, chỉ có trong Thiên Vũ các là an toàn nhất, còn những nơi khác đều tai vách mạch ngừng.
Ba người trở lại Thiên Vũ các, đi thẳng đến thư phòng của Nam Cung Thương, không khí có vẻ sốt sắng.
“Thương, đến tột cùng Tần Tử Khanh là người thế nào mà khiến huynh để ý đến vậy?”
Sau khi ba người ngồi xuống, Âu Dương Thiển Thiển lập tức hỏi.
“Mẫu phi của Tần Tử Khanh đã từng nắm giữ binh quyền của Nhật Diệu, sánh ngang với phủ Chiến Vương.


Sau khi lên ngôi, để giữ vững địa vị, Tần Cảnh Hạo đã phong đích nữ của Hàn gia là Hàn Tĩnh Uyển làm Tĩnh phi, từ đó mượn cơ hội cướp đoạt binh quyền của Hàn gia.

Mấy năm sau, Tần Cảnh Hạo lấy tội danh mưu phản để tru diệt toàn bộ Hàn gia, lần đó chỉ còn duy nhất Tĩnh phi và Tần Tử Khanh sống sót.
Sau đó, Tĩnh phi và Tần Tử Khanh bị giam cầm trong lãnh cung, mãi đến tận tám năm trước, Tần Cảnh Hạo đột ngột ban chết cho Tĩnh phi, vì thanh danh, Tần Cảnh Hạo phong Tần Tử Khanh là Cẩn Vương, ban biên cương nam bộ làm đất phong cho Tần Tử Khanh, đi liền một mạch tám năm.
Tám năm qua, Tần Tử Khanh chăm lo việc nước, biên cương rất phồn vinh, quan hệ giữa Nhật Diệu và Nam Sở cũng từ từ tốt lên, nghe đồn hắn là một người vô cùng hiền lành, nhưng một người hiền lành thực sự thì sao có thể biến biên cảnh thành một vùng đất phồn vinh đến vậy.”
Nam Cung Thương giải thích.
Những ngày gần đây, hắn vẫn lưu ý đến động tĩnh ở biên cảnh, hôm qua mới nhận được tin Tần Tử Khanh rời khỏi biên cương, hôm nay Âu Dương Thiển Thiển đã phát hiện Tần Tử Khanh xuất hiện ở Túy Tiên lâu, xem ra, chuyến này, nhất định là Tần Tử Khanh đã che giấu hành tung, nếu có thể tránh được sự điều tra của hắn thì chứng tỏ Tần Tử Khanh đã che giấu rất nhiều trong tám năm qua.
“Cẩn Vương, thì ra là như vậy.”
Chữ ‘Cẩn’ mà Tần Cảnh Hạo ban cho Tần Tử Khanh đúng là gông xiềng.

‘Cẩn’ cùng âm với ‘Cảnh.’ vì danh tiếng của mình mà Tần Cảnh Hạo đã phải nhọc lòng rồi.
“Hội tứ quốc phong, Chiến Vương muốn cầu hoà.”
Mộ Trường Phong nghe Nam Cung Thương nói xong, lập tức thử dò xét.
Trong năm năm qua, binh lực của Thiên Thánh, Bắc Minh, Nam Sở đã mạnh mẽ hơn không ít, nếu thật sự muốn cầu hoà, thì đây chắc chắn là một khó khăn không nhỏ.
“Mộ Thế tử thì sao? Lẽ nào chuyến này ngươi không muốn cầu hoà?”
Nam Cung Thương hỏi ngược lại Mộ Trường Phong.
Trong số những người đến tham gia chuyến này, Hách Liên Hồng cũng được, Bắc Minh Vũ cũng được, Sở Nam Thiên cũng được, đều có lòng với đế vị, thiên hạ này, muốn được hòa bình lâu dài thì căn bản là không thể.
“Ta chỉ đến để góp vui thôi, không liên quan nhiều gì đến hòa bình hay không hòa bình cả.”
Mộ Trường Phong dựa vào ghế, dáng vẻ nhàn nhã.
“Lần này, hòa bình của thiên hạ cũng không liên quan gì tới ta, nhưng sợ là hội tứ quốc phong lần này cũng sẽ là một cuộc tranh đoạt.

Mộ Thế tử, một khi xảy ra chuyện gì, ngươi có thể bảo đảm Thiên Thánh được toàn thân thoát đi sao?”
Nam Cung Thương có thể đoán được mấy phần mưu kế của Tần Tử Khanh, vì thù hận cũng được, vì thiên hạ cũng được, Nhật Diệu sắp có sự thay đổi đến nơi rồi.
Lời của Nam Cung Thương khiến Mộ Trường Phong rơi vào trầm ngâm.

Nhớ tới những lời căn dặn của Hách Liên Cảnh Đằng trước khi đi, hắn không khỏi nghĩ đến Hách Liên Hồng ngu không sao chịu nổi, hai mắt lạnh lùng.
“Ý của Thương là Tần Tử Khanh định nhân cơ hội đoạt đế trong hội tứ quốc phong.”
Âu Dương Thiển Thiển nói.
Chẳng trách lúc nghe nhắc đến Tần Tử Khanh, Nam Cung Thương lại có sự thay đổi lớn như vậy, bây giờ xem ra, thời khắc phải lo đối phó với bên ngoài chính là thời khắc lơ là phòng thủ bên trong, nếu Tần Tử Khanh nhân cơ hội ra tay giành đế vị thì đúng là một cơ hội hiếm có.
“Không tệ, đến lúc đó có vài tội danh vừa vặn có kẻ khác gánh thay.

Mộ Thế tử, ngươi nói xem, bây giờ trong số những người ở Kinh thành, ai có thể gánh vác được những tội danh này?”
Hôm nay hắn đã nghe Ám Dạ báo cáo về việc ở Túy Tiên lâu, nhưng Ám Dạ lại không hề chú ý tới Tần Tử Khanh, bây giờ xem ra, sợ là Tần Tử Khanh đã đến Kinh thành từ mấy ngày trước rồi, trong số các Hoàng tử Nhật Diệu thì chỉ có Tần Tử Khanh là được lòng dân nhất.
Cổ nhân nói có được lòng dân là có được thiên hạ, Tần Tử Khanh có thể ẩn núp tám năm, giờ khắc này lựa chọn động thủ, chắc chắn là phải có kế hoạch chỉ một lần đoạt được đế vị, vì trả thù, vì danh tiếng, hắn chỉ có thể làm như vậy.
“Liên quan gì tới ta, chuyện ta cần làm chỉ là ngăn không cho Thiên Thánh dính líu đến là được, còn cái khác, ta không thể cố được.”
Mộ Trường Phong lạnh nhạt nói.
Nghĩ đến tên ngu xuẩn Hách Liên Hồng, nếu Hách Liên Hồng làm mất hết danh tiếng thì Hách Liên Cảnh Đằng vừa vặn nhân cơ hội lập một Hoàng tử khác mà ông vừa mắt làm Thái Tử, dù sao sau này phủ Mộ Vương cũng do hắn kế thừa, nếu như ngày nào cũng phải đối mặt với một người khiến hắn ngứa mắt thì thật là mệt mỏi.
Nếu Hách Liên Hồng biết được ý nghĩ của Mộ Trường Phong thì sợ là hắn sẽ tức giận đến mức nôn ra máu mất.
“Thế tử đúng là hào hiệp.”
Nam Cung Thương nói.
Hắn thật sự không biết Hách Liên Cảnh Đằng để Mộ Trường Phong đến đây thì phải có giá trị gì đó, dù sao nếu để Mộ Trường Phong đến để gây rối thì đúng là cao thủ, còn nếu để giữ gìn hòa bình thì lại theo chiều hướng ngược lại.
“Cũng thế cả thôi, không phải Chiến Vương cũng dự định bàng quan sao? Hay là có ý định nhân cơ hội này để đổi một chủ nhân khác?”
Mộ Trường Phong phản kích không chút khách khí.
Âu Dương Thiển Thiển cứ có cảm giác đấu đá giữa nam nhân còn đáng sợ hơn nữ nhân? Nhưng trong lòng lại nghĩ.
‘Như Nam Cung Thương nói, nếu Tần Tử Khanh đăng cơ làm đế thì nếu ai muốn thống nhất thiên hạ, sợ là càng thêm gian nan.’
Kỳ thực, dưới cái nhìn của nàng, cục diện thiên hạ chia làm bốn phần như bây giờ chính là một cục diện hoàn hảo, giống như trên địa cầu này, cũng có không ít quốc gia có thể chung sống hòa bình, thống nhất chưa chắc đã làm cục diện hoàn hảo nhất, dù sao thì sau một thời gian dài rồi cũng sẽ có ngày phân chia.
“Thế tử cảm thấy Tần Tử Khanh có được không?”
Nam Cung Thương nhìn Mộ Trường Phong, thể hiện hết vẻ thô bạo, ngược lại có mấy phần khí độ nắm giữ thiên hạ.
“Ai biết được? Nếu muội muội đã bình an trở về thì ta cũng nên đi ra ngoài một chút, Vương phủ quá khó chịu.”
Hắn muốn đến dịch quán.
Nam Cung Thương đã nói thẳng ra như vậy thì hắn có thể không rời đi được sao?
Sau khi nói xong, hắn đi thẳng ra khỏi thư phòng, nhanh chân đi đến dịch quán.
Nếu Hách Liên Hồng thật sự bị Tần Tử Khanh lợi dụng thì việc của hắn sẽ thật là phiền toái, từ trước đến giờ hắn không thích phiền phức, cần phải cảnh cáo Hách Liên Hồng một chút, dù sao, hắn cũng có mấy phần tôn trọng lão gia hỏa Hách Liên Cảnh Đằng kia.

Chuyến này Hách Liên Cảnh Đằng đã cố ý căn dặn rồi, tuy mục đích lớn nhất của hắn là đến để thăm Âu Dương Thiển Thiển.
Nghĩ đến thế cuộc, Mộ Trường Phong không nhịn được mà thầm than ở trong lòng:
‘Phiền phức… rắc rối…’
“Thương, huynh muốn cả bốn nước tạm thời giữ cục diện như bây giờ sao?”
Sau khi Mộ Trường Phong rời đi, Âu Dương Thiển Thiển hỏi.
Mục đích của Nam Cung Thương khi bảo Mộ Trường Phong rời đi là không muốn người Thiên Thánh liên quan đến cuộc tranh đoạt của Nhật Diệu.
“Nếu giờ khắc này phá vỡ hòa bình, dân chúng thiên hạ đều sẽ lầm than, cho dù Tần Tử Khanh lợi hại, Nhật Diệu cũng không thể tránh khỏi cục diện bị Bắc Minh, Nam Sở, Thiên Thánh chia cắt.

Nhưng chuyến này giữa Bắc Minh Vũ, Sở Nam Thiên, Hách Liên Hồng, thì luận về mưu kế, Bắc Minh Vũ là nhất, luận về tài trí, Sở Nam Thiên là nhất, nhìn kiểu gì Hách Liên Hồng cũng xếp cuối cùng, nếu Hách Liên Hồng liên quan đến cuộc tranh đoạt ở Thiên Thánh thì đến lúc đó Thiên Thánh cũng sẽ không được thái bình, chờ ba nước chia cắt được Nhật Diệu thì mục tiêu kế tiếp chính là Thiên Thánh, với năng lực của Hách Liên Hồng, một khi Hách Liên Cảnh Đằng tạ thế, Thiên Thánh không thể tránh nổi cục diện bị chia cắt, cuộc chiến tranh này, nếu thuận lợi thì chỉ kéo dài vài năm, nếu không thuận lợi có lẽ sẽ kéo dài đến mấy chục năm, đến lúc đó người bị khổ chính là chúng sinh thiên hạ.”
Nam Cung Thương không hề che giấu, nói thẳng ra ý nghĩ trong lòng.
Không đánh mà thắng mới là thượng sách, chiến tranh cướp đoạt chỉ là hạ sách.
“Thương, nếu huynh làm Hoàng Đế thì nhất định có thể tạo phúc cho muôn dân.”
Âu Dương Thiển Thiển nói.
Từ xưa đến nay, có bao nhiêu vị đế vương có thể cân nhắc đến chúng sinh thiên hạ, triều đại thay đổi cũng chỉ là vì sinh tồn mà thôi.
“Thiển Thiển, nếu ta là Hoàng Đế, dùng thiên hạ làm sính lễ thì nàng có nguyện làm Đế Hậu hay không?”
Lần đầu tiên Nam Cung Thương nói ra ý nghĩ trong lòng.
Hắn cũng giống Tần Tử Khanh, trong lòng cũng chôn giấu thù hận, hắn có thể lựa chọn cách khác để báo thù, nhưng hắn muốn dùng gậy ông để đập lưng ông, tuy nhiên cũng không thể vì thế mà khiến muôn dân loạn lạc.

Vậy nên, các tốt nhất là hắn phải khống chế được tất cả.
Lời của Nam Cung Thương khiến Âu Dương Thiển Thiển do dự.

Nếu làm Đế Hậu, có lẽ cả đời này đều sẽ phải đối mặt với những tranh đấu chốn cung đình, Nam Cung Thương cũng sẽ có rất nhiều chuyện không thể tự quyết định được, nhưng giờ khắc này, ý niệm duy nhất của nàng chỉ là ở bên cạnh hắn.
“Thương, ta sẽ ở bên huynh.”
Nàng không biết nên đồng ý hay nên từ chối, nhưng giờ khắc này, nàng chỉ muốn ở bên hắn, chỉ thế mà thôi, nên nàng nói theo suy nghĩ của mình.
“Thiển Thiển.”
Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển vào trong ngực, trong lòng hắn biết Âu Dương Thiển Thiển kiêng kỵ, cũng biết nàng muốn điều gì, hắn sẽ không hứa miệng với nàng, hắn sẽ dùng hành động thực tế để nói cho nàng biết, đời này, không phải nàng thì không thể là ai khác, đời này chỉ cần nắm tay nàng là đủ rồi.
Hai người ôm ấp rất lâu, mãi đến khi tia nắng cuối cùng tắt hẳn thì hai người mới nhìn nhau nở nụ cười, rời khỏi thư phòng.
“Thương, nếu huynh muốn duy trì hòa bình hiện tại thì ta giúp huynh một tay, thế nào?”
Âu Dương Thiển Thiển đột nhiên nghĩ đến một chuyện thú vị.
Thần phi – đã đến lúc nàng nên xử lý bà ta.

Tuy Nam Cung Thương đã xử lý việc của Tuyệt Sát lâu, nhưng đêm qua Vô Tâm gửi thư tới báo, nàng không xử lý thì còn đợi đến khi nào nữa đây?
“Thiển Thiển muốn làm thế nào?”
Nam Cung Thương tò mò hỏi.
“Nam nhân dùng cách của nam nhân, ta chỉ là một tiểu nữ tử, tất nhiên sẽ có cách của ta, huống chi ta là người có thù tất báo.”

Âu Dương Thiển Thiển hơi mỉm cười nói.
Cách tốt nhất mà Tần Tử Khanh dùng chính là khiến Tần Tử Khiêm và Tần Tử Duệ đấu nhau rồi cùng thiệt hại, nàng lại thúc đẩy thêm một chút, khi Tần Tử Khanh hành động sẽ càng dễ dàng thêm một chút, nếu lúc này Tần Tử Khanh có thể nắm giữ được Nhật Diệu, với sự thông minh của Tần Tử Khanh, tất nhiên sẽ hiểu được bên nào nặng bên nào nhẹ, chắc chắn có thể duy trì hòa bình hiện tại.
Đến thời khắc trăng sáng sao thưa, Âu Dương Thiển Thiển và Lục Nhụy hóa trang rồi mặc y phục đi đêm vào, biến mất khỏi phủ Chiến vương, Nam Cung Thương lập tức dặn:
“Ám Vũ, bảo vệ tốt cho Thiển Thiển.”
Luận về công lực, Ám Vũ cao hơn Ám Dạ, luận về thủ đoạn, Ám Dạ lại cao hơn Ám Vũ, hai người đều có sở trường riêng.
“Chủ nhân, tại sao không cho ta đi?”
Hắn đang tò mò Âu Dương Thiển Thiển đi đâu.
‘Đi theo chủ mẫu có rất nhiều trò mới mẻ.’
Ám Dạ thầm nghĩ vậy.
“Có một chuyện quan trọng hơn giao cho ngươi, chuyển toàn bộ mọi thứ trong kho hàng của phủ Chiến Vương đến Ngục môn.”
Nam Cung Thương cười thần bí, căn dặn.
“Chủ nhân, người nói không sai đấy chứ?”
Ám Dạ tràn đầy nghi vấn nhìn Nam Cung Thương.
Từ trước đến giờ Ngục môn và Ma môn không xâm phạm lẫn nhau, không cùng xuất hiện, hắn là hộ pháp của Ma môn, đột nhiên đưa bảo vật đến Ngục môn, không hiểu là chuyện gì đang xảy ra nữa.
“Thiển Thiển sẽ vui vẻ.”
Nam Cung Thương nói xong đi thẳng vào thư phòng, để Ám Dạ trợn mắt há miệng đứng đó.
Ám Dạ cẩn thận nghĩ lại những lời của Nam Cung Thương.
‘Thiển Thiển sẽ vui vẻ, chủ mẫu sẽ vui vẻ, lẽ nào chủ mẫu là chủ nhân thần bí khó lường của Ngục môn?’
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Ám Dạ lập tức rời khỏi Thiên Vũ các, đi chấp hành nhiệm vụ.
‘Của chủ nhân chính là của chủ mẫu, mình làm tốt việc này, chắc chắn có thể được chủ mẫu ngợi khen.’
Nghĩ đến viên thuốc mà Âu Dương Thiển Thiển cho, đã hoàn toàn chữa khỏi được vết thương cũ do tu luyện thuật súc cốt để lại, không biết lần này chủ mẫu sẽ thưởng hắn cái gì.
Trong vô thức, Ám Dạ đã bị Âu Dương Thiển Thiển mua chuộc mà chính hắn còn không hề phát hiện ra.
Ám Dạ đóng gói bảo vật trong Vương phủ suốt đêm, vẻ mặt hí hửng.

Nhìn bảo vật đã được đóng gói cẩn thận, Nam Cung Thương chỉ dặn dò đưa bảo vật tới Ngục môn, mặc dù hắn là hộ pháp của Ma môn, nhưng không phải là hộ pháp của Ngục môn, làm sao biết được Ngục môn ở đâu, nên đưa cho ai đây?
“Đưa đến thành Ngọc Lan, sau đó đốt đạn tín hiệu, sẽ có người tới tiếp ứng huynh.”
Ngay khi Ám Dạ đang không biết làm thế nào thì Sơ Tình xuất hiện ngoài cửa nhà kho, đưa cho Ám Dạ một quả đạn tín hiệu, nói.
“Ngục môn ở thành Ngọc Lan?”
Ám Dạ lập tức kinh ngạc hỏi.
“Không biết, có thể đưa cho tiểu thư, đưa đến Vô Thanh cốc cũng được.”
Sơ Tình nói.
Tuy nàng biết Ngục môn cách Vô Thanh cốc không xa, nhưng lại không biết địa chỉ cụ thể của Ngục môn, cho nên cứ đưa đến Vô Thanh cốc thì cũng thế.
“Đa tạ.”
Ám Dạ tiếp nhận đạn tín hiệu, cảm thấy Sơ Tình nói cũng có lý, lập tức cám ơn.
Giờ khắc này, sau khi hóa trang, Âu Dương Thiển Thiển và Lục Nhụy, lặng yên không tiếng động xuất hiện trong phủ Duệ Vương, trong căn phòng phía đông, chỉ có ánh đèn leo lét, yên lặng đến mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
“Chủ nhân, xem ra Duệ Vương này đúng là khác xa tin đồn, dối trá.”
Lục Nhụy khinh thường nói.
“Duệ Vương được Thần phi dạy dỗ lớn lên từ nhỏ, Thần phi không phải kẻ hiền lành gì, muội nói xem, Duệ Vương sẽ là người hiền lành sao?”
Âu Dương Thiển Thiển nhỏ giọng nói, bóng hai người đã đứng ngay bên ngoài.
Sau khi tiến vào mới phát hiện, ngoài hai ma ma canh gác ở ngoài sân thì bên trong không có một nha hoàn hầu hạ nào.

Lục Nhụy nhẹ nhàng đẩy một cái, phát hiện cửa cũng chẳng đóng, liền đẩy hẳn cửa ra.
Vừa đẩy ra, một mùi gay mũi xộc tới, Âu Dương Thiển Thiển lập tức lui về phía sau hai bước.
“Tú Nguyệt, là ngươi sao?”
Một giọng nói yếu ớt truyền đến, đã không còn vẻ kiêu ngạo ngày xưa.
“Chủ nhân, hay là chúng ta trở về đi thôi.”
Lục Nhụy nhỏ giọng nói.

Đến nàng còn cảm thấy mùi trong phòng khó chịu, huống chi là Âu Dương Thiển Thiển có bệnh thích sạch sẽ từ nhỏ.
“Chờ một chút rồi hãy vào, muội mở hết cửa ra, thông gió một chút là được rồi.”
Âu Dương Thiển Thiển nói.
Âu Dương Tuyết vẫn còn có giá trị lợi dụng, kiểu gì nàng cũng phải lợi dụng triệt để, nếu không thì đúng là lãng phí chút giá trị nhỏ nhoi của nàng ta.
“Chủ nhân, người đi đâu vậy?”
Lục Nhụy thấy Âu Dương Thiển Thiển định rời khỏi đó, lập tức hỏi.
“Ta xem xung quanh, muội ở đây.”
“Chủ nhân, phải cẩn thận một chút.”
Mặc dù Lục Nhụy biết Âu Dương Thiển Thiển có võ công lợi hại, nhưng vẫn không nhịn được dặn dò.
Âu Dương Thiển Thiển gật gật đầu, phi thân rời khỏi căn phòng phía đông, đi xung quanh do thám tình hình trong phủ Duệ Vương, sau chừng một khắc, vừa định quay về căn phòng phía đông thì lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc, mặc dù toàn thân mặc đồ đen nhưng nàng vẫn nhận ra nữ tử đó là Quân Dao – hoa khôi của Tàng Xuân các, chỉ không ngờ lại gặp ở đây, xem trang phục thì chắc chắn là thân phận không hề đơn giản.
Âu Dương Thiển Thiển che giấu hơi thở, bám theo sau Quân Dao, vì cẩn thận nên lúc Quân Dao tiến vào trong lầu còn không quên nhìn xung quanh xem có ai theo dõi hay không.
Chờ Quân Dao tiến vào, Âu Dương Thiển Thiển tức khắc phi thân lên nóc nhà, dỡ một mảnh ngói ra, vừa vặn nhìn thấy mọi thứ ở trong phòng.
“Thuộc hạ bái kiến chủ nhân.”
Quân Dao tiến vào trong phòng, lập tức tháo mặt nạ xuống rồi hành lễ.
“Quân Dao, tra đến đâu rồi?”
Tần Tử Duệ lập tức hỏi.
“Bẩm chủ nhân, tạm thời thuộc hạ chưa tra được manh mối về công tử đeo mặt nạ bạc, nhưng hôm nay Mộ Trường Phong đột nhiên xuất hiện ở trạm dịch.

Còn nữa, thuộc hạ ẩn núp ở Túy Tiên lâu đến báo, phát hiện một bóng người quen thuộc, thuộc hạ hoài nghi…”
Quân Dao bẩm báo.
“Người nào?”
Tần Tử Duệ lập tức đặt phong thư trong tay xuống, hỏi.
“Căn cứ tin tức, rất có thể người được nhìn thấy ở Túy Tiên lâu chính là Tần Tử Khanh.”
Quân Dao nói.
Tần Tử Khanh rời kinh nhiều năm, chưa bao giờ về Kinh thành, bây giờ không được tuyên triệu mà lại đột nhiên trở về Kinh thành, tất có mưu đồ.
“Ngươi có thể xác nhận là Tần Tử Khanh chứ?”
Tần Tử Duệ tỏ ra sẵn sàng đón địch.
Nếu đúng là Tần Tử Khanh thì vừa hay có thể giải quyết được cục diện khó khăn của hắn.
“Người mà thuộc hạ phái đi không biết gì về Tần Tử Khanh, nhưng lại quen biết Triệu Nghị bên cạnh Tần Tử Khanh, bây giờ Triệu Nghị là tâm phúc của Tần Tử Khanh, hơn nữa Triệu Nghị còn gọi người đó là ‘Vương gia."”
Quân Dao báo cáo.
Nếu Tần Tử Khanh thật sự trở về Kinh thành thì chắc chắn sẽ có ảnh hưởng tới Tần Tử Duệ.
“Quân Dao, ngươi lập tức đi thăm dò tung tích của Tần Tử Khanh, ta tức khắc tiến cung.”
Ánh mắt Tần Tử Duệ sáng lên, nói.
Gần đây Tần Cảnh Hạo càng ngày càng bất mãn với hắn, giờ vừa vặn mượn việc này để lấy lại cảm tình của Tần Cảnh Hạo.
Tần Tử Khanh chưa được tuyên triệu mà đã trở lại Kinh thành, hắn vừa vặn mượn cơ hội để diệt trừ Tần Tử Khanh.

Dù sao, những năm gần đây, ở biên cảnh, danh tiếng của Tần Tử Khanh thậm chí còn vượt xa cả hắn, sớm diệt trừ Tần Tử Khanh, cũng bớt đi mỗi lo trong lòng.
“Vâng, chủ nhân.”

Âu Dương Thiển Thiển nhẹ nhàng thả mảnh ngói xuống, chậm rãi đợi hai người rời đi, sau khi hai người đi, Âu Dương Thiển Thiển phi thân về phía căn phòng ở phía đông.
Trong lòng không nhịn được vui vẻ.
‘Sợ là Tần Tử Duệ sẽ thất bại, nếu Tần Tử Khanh thật sự giống như Nam Cung Thương nói, thì giờ khắc này, hẳn là đang ở trong cung, đang chờ người khác tới giẫm hắn một cái, hắn vừa vặn mượn cơ hội ở lại.

Xuất hiện ở Túy Tiên lâu, tuyệt đối không phải là bất ngờ, sợ là có ý định mà thôi.

Một mình về kinh, há có thể nghênh ngang xuất hiện, trừ khi đã có chuẩn bị từ trước, cố ý để người ta biết hắn đã trở lại Kinh thành.’
“Chủ nhân, có thể đi vào.”
Lúc Âu Dương Thiển Thiển đến, trong phòng đã có mùi đàn hương nhàn nhạt.
Sau khi tiến vào, Lục Nhụy giải huyệt đạo cho Âu Dương Tuyết.

Mới vẻn vẹn không đến nửa tháng, Âu Dương Tuyết đã không còn vẻ phong hoa ngày xưa nữa, sắc mặt tái nhợt, trông như một con bệnh.
Sau khi giải huyệt đạo, Âu Dương Tuyết gian nan mở mắt ra, nhìn thấy hai hắc y nhân trước mắt, lập tức sợ hãi núp vào trong góc, tràn đầy đề phòng nhìn hai người.
“Xem ra tháng ngày của Duệ Vương phi đúng là không bằng khi còn là Đại tiểu thư Tướng phủ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ này, thật đáng thương.”
Âu Dương Thiển Thiển tỏ vẻ đáng tiếc, trong lời nói, lại có mấy phần vui vẻ khi người gặp họa.
Nhớ đến Thương Ảnh các, mỗi gốc cây mỗi ngọn cỏ đều được bố trí tỉ mỉ, bây giờ, Âu Dương Tuyết giống một kẻ tàn phế bị vứt bỏ, giam cầm ở đây.
“Ngươi… Ngươi là người nào, muốn làm cái gì?”
Âu Dương Tuyết run rẩy nói, trong giọng nói tràn đầy sợ sệt.
Mượn ánh đèn, Âu Dương Thiển Thiển thấy rõ những vết thương nhàn nhạt trên người Âu Dương Tuyết.
Xem ra, Tần Tử Duệ không chỉ không biết thương hương tiếc ngọc mà còn có vài sở thích đặc biệt, nhưng mà, đây đều do Âu Dương Tuyết tự chọn.
“Người đến giúp ngươi.”
Nàng không hề có chút lòng thương cảm nào với Âu Dương Tuyết, nàng có thể cứu bất cứ kẻ xa lạ nào, nhưng sẽ không cứu một kẻ đã từng gây thương tổn đến nàng, hoặc là kẻ có ý đồ gây thương tổn cho nàng, có thù tất báo là nguyên tắc sinh tồn hiện giờ của nàng.
“Ngươi… muốn làm gì?”
Âu Dương Tuyết sợ sệt hét lên.
Thấy Âu Dương Thiển Thiển cứ nhìn chằm chằm vào mình, nàng lập tức kéo chăn che khuất vết thương trên người.

Nàng không ngờ, bề ngoài Tần Tử Duệ là một công tử hào hoa, thế nhưng thực tế lại là một tên cầm thú, chỉ cần tâm trạng không vui một cái là bắt đầu giày vò nàng, bây giờ nàng bị nhốt trong Vương phủ, đến cả tin tức cũng không đưa được ra ngoài.
Sau khi bị chịu hình phạt ở cung Chiêu Dương, mỗi ngày bụng nàng đều đau quặn lại, lại còn phải chịu đựng sự giày vò của Tần Tử Duệ, có lúc, nàng nghĩ đến chuyện muốn chết, nhưng nàng không thể chết đi như vậy được, nàng muốn báo thù.
“Ngươi muốn báo thù, ta có thể giúp ngươi.”
Âu Dương Thiển Thiển xoay người quay lưng lại với Âu Dương Tuyết, nói.

Gió ngoài cửa sổ vừa vặn thổi tới, thổi tung tà áo, Âu Dương Tuyết nhìn như thấy ảo ảnh.
“Không… Ngươi đi ra ngoài… Không thì ta sẽ gọi người.”
Âu Dương Tuyết run rẩy nói.
“Thật sao? Nếu đêm nay ngươi vẫn còn muốn chịu đựng bị giày vò thì ngược lại ta cũng mỏi mắt mong chờ, xem ngươi có thể sống sót hay không.”
Âu Dương Thiển Thiển từ tốn nói.
Tần Tử Duệ tiến cung, chắc chắn là sẽ không thuận lợi, đến lúc đó, chắc chắn Âu Dương Tuyết sẽ thành đối tượng để Tần Tử Duệ trút giận.
“Ta… ngươi… thật sự có thể giúp ta?”
Âu Dương Tuyết tràn đầy hoài nghi hỏi.
Nghĩ đến sự giày vò của Tần Tử Duệ, nếu đêm nay hắn lại tới một lần nữa, thì sợ là nàng sẽ chết chứ không thể nào sống nổi vì không ít vết thương trên người đến nay vẫn còn đang chảy máu.
“Đương nhiên, quan trọng là ngươi phải nghe ta.”
“Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi?”
Âu Dương Tuyết hoài nghi hỏi.
“Có phải sau khi chịu hình phạt của Thần phi, ngươi luôn cảm thấy đau bụng khó nhịn không? Ngươi có biết, hình phạt như vậy sẽ khiến cả đời này ngươi không thể có con nối dòng hay không? Mục tiêu của ta là Thần phi, đương nhiên, Thần phi ở trong cung, tay của ta rất khó luồn tới đó, vì lẽ đó, ta muốn ngươi nghe ta.”
Âu Dương Thiển Thiển nói thẳng luôn.

Với sự thông minh của Âu Dương Tuyết, nàng hoàn toàn không cần quanh co lòng vòng.
“Ngươi nói cái gì… sao lại thế?”
Âu Dương Tuyết không thể tin được.

Chẳng qua là nàng chỉ cảm thấy bụng đau quặn như sắp bị lấy mạng, cộng thêm việc phải chịu đựng bị Tần Tử Duệ giày vò trên thân thể, nhưng lại không biết là tình hình nghiêm trọng đến vậy, đến cả đại phu cũng không tra ra được trên thân thể nàng có vấn đề gì.
“Có phải hay không, chẳng phải chính thân thể của ngươi đã nói rõ cho ngươi biết rồi sao?”
Cho dù Âu Dương Tuyết không biết rõ tính nghiêm trọng của hình phạt, nhưng phải biết rõ tình hình thân thể của mình.
“Được, ta đồng ý với ngươi.”
Âu Dương Tuyết cắn răng nói, nhưng trong lòng lại nghĩ khác.

Mối thù của nàng, nàng sẽ báo, nhưng sẽ không nghe theo lời người trước mắt, nàng muốn lợi dụng người này để đạt được mục đích của mình.
“Mỗi ngày ăn một viên, hai ngày sau, thân thể của ngươi sẽ khôi phục, mỗi ngày trước khi đi ngủ, đốt hương này, Tần Tử Duệ sẽ không động đến ngươi nữa.”
Âu Dương Thiển Thiển ném thuốc và huân hương lên giường Âu Dương Tuyết, nói.
“Ta làm thế nào để liên hệ với ngươi?”
Âu Dương Tuyết lập tức hỏi.
“Đến lúc cần ta sẽ lại tới tìm ngươi.”
Âu Dương Thiển Thiển nói xong, liền xoay người cùng Lục Nhụy rời khỏi phủ Duệ Vương.
Sau khi trở lại Vương phủ, Lục Nhụy nhỏ giọng hỏi:
“Tiểu thư, người thật sự định chữa thương cho Âu Dương Tuyết sao?”
Theo Lục Nhụy thấy, Âu Dương Tuyết có ngày hôm nay, đều là do nàng ta tự làm tự chịu báo ứng, nhưng nàng không cảm thấy tiểu thư nhà nàng lại thật sự tốt bụng như vậy.
“Có thể khôi phục, nhưng mà, cũng có thể tái phát, Âu Dương Tuyết nghĩ rằng bề ngoài thì có thể giả vờ nghe ta, hợp tác với ta, kỳ thực thì lại lợi dụng ta, còn điều mà ta muốn làm chính là lợi dụng ý nghĩ của nàng ta, đổ tội cho nàng ta.”
Loại thuốc đó có thể nhanh chóng khôi phục bất kỳ thương thế nào, nhưng mà chỉ có thời hạn nhất định.
Dù Âu Dương Tuyết đã thay đổi rất nhiều nhưng Âu Dương Thiển Thiển vẫn có thể đoán được đại khái suy nghĩ của nàng ta, mục đích của nàng vốn chẳng phải là hợp tác với Âu Dương Tuyết, mà là một mũi tên hạ hai con nhạn.
“Vẫn là tiểu thư thông minh.”
Lục Nhụy tỏ rõ vẻ khâm phục.
Ám Vũ vẫn luôn che giấu hơi thở đi theo sau Âu Dương Thiển Thiển không khỏi rùng mình một cái.
“Ám Vũ, vất vả cho ngươi rồi, cái này cho ngươi.”
Âu Dương Thiển Thiển lấy từ trong lồ ng ngực ra một chiếc hộp, ném về phía Ám Vũ.
Ám Vũ lập tức tiếp nhận chiếc hộp mà Âu Dương Thiển Thiển ném tới, mở ra, kinh ngạc nói:
“Chu quả, Vương phi, đây không phải là lễ vật mà Mộ Thế tử đưa cho Vương phi sao? Thuộc hạ không thể nhận được.”
Chu quả có thể giúp người ta tăng thêm mười năm công lực, mà lại vô cùng quý hiếm, không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lại đưa cho hắn.
“Đối với ta thì chu quả cũng vô dụng, Thương cũng không thể dùng được, ngươi ăn đi.”
Âu Dương Thiển Thiển nói.
Mọi loại độc không thể hại được nàng, đồng thời, tất cả các loại thuốc cũng đều không phát huy được bao nhiêu công hiệu, dùng cũng lãng phí, trừ khi là thứ thuộc chí âm chí hàn mới có thể hỗ trợ nàng tu luyện, bây giờ trong cơ thể Nam Cung Thương vẫn còn độc liệt diễm, dùng chu quả, có thể sẽ phá tan luồng nội lực chí hàn mà nàng dùng để khống chế độc liệt diễm trong cơ thể Nam Cung Thương, ngẫm lại chỉ có cho Ám Vũ là tốt nhất, dù sao, Ám Vũ càng mạnh mẽ thì sẽ càng hữu dụng.
“Đa tạ chủ mẫu.”
Ám Vũ lập tức nói cám ơn.
“Cục gỗ, lợi cho ngươi.”
Lục Nhụy cười cười nói, không ngờ Ám Vũ cũng có lúc nói năng lộn xộn, cảm thấy thật thú vị.
Ám Vũ không đáp lại Lục Nhụy, thấy Nam Cung Thương đi vào, liền biến mất trong bóng tối.
“Thiển Thiển, có thuận lợi không?”
Nam Cung Thương đi vào, đứng bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, nhẹ nhàng nói.
Lục Nhụy thức thời yên lặng rời đi, để lại không gian riêng cho hai người.
“Ừm, rất thuận lợi.”
Âu Dương Thiển Thiển nói với Nam Cung Thương.
“Thiển Thiển, ta muốn rời khỏi đây hai ngày, Ám Vũ sẽ ở lại, chăm sóc thật tốt cho chính mình.”
Nam Cung Thương im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói.
“Quyết định rồi sao?”
Âu Dương Thiển Thiển hỏi.
Gần đây Nam Cung Thương đang điều tra tư liệu về Long Kỵ cấm quân, xem ra, bây giờ hắn đã quyết tâm, nếu không thì sẽ không rời đi vào đúng lúc này.
Nam Cung Thương chưa bao giờ giấu diếm nàng, nàng cũng biết một chút về Long Kỵ cấm quân, Long Kỵ cấm quân có lai lịch bí ẩn, là một nhánh quân thần kỳ của đại lục, người cầm lệnh bài của Long Kỵ cấm quân đến, chỉ cần vượt qua thử thách là có thể nắm giữ được Long Kỵ cấm quân.
Lúc trước nàng đã từng cho rằng Long Kỵ cấm quân là thế lực mà phủ Chiến Vương bồi dưỡng, bây giờ xem ra là không phải, còn Nam Cung Linh làm thế nào có được lệnh bài của Long Kỵ cấm quân thì đến nay vẫn còn là một điều bí ẩn.
“Nếu là quân đội Nhật Diệu thì có lẽ ta sẽ bỏ qua, nhưng không phải vậy, căn cứ theo di ngôn trước lúc lâm chung của phụ thân, hàng năm vào lúc này, đi đến lối vào Khê sơn, hẳn là có thể nhìn thấy người của Long Kỵ cấm quân, chỉ cần vượt qua thử thách là ta có thể nắm giữ Long Kỵ cấm quân.”
Nam Cung Thương không che giấu mà nói thẳng cho Âu Dương Thiển Thiển biết.
“Ta chờ huynh trở lại.”
Nàng không dặn dò gì cả, nàng tin chắc rằng hắn sẽ vượt qua thử thách, từ đó nắm giữ Long Kỵ cấm quân, điều mà nàng có thể làm, chính là chờ hắn trở về.
Sáng sớm hôm sau, lúc Âu Dương Thiển Thiển tỉnh lại, Nam Cung Thương đã đi từ lâu, trên bàn đã có sẵn điểm tâm mà Nam Cung Thương tự tay làm, nhìn điểm tâm, Âu Dương Thiển Thiển nở một nụ cười nhàn nhạt.
Âu Dương Thiển Thiển vừa cầm bát đũa thì một giọng nói vang lên rất đúng giờ:
“Muội muội, Chiến Vương đâu?”
Mộ Trường Phong đi vào trong phòng, không thấy Nam Cung Thương vẫn thường xuyên lạnh lùng lườm mình, đột nhiên có chút không quen, mở miệng hỏi.

“Có việc đi ra ngoài, đã xử lý xong việc của Hách Liên Hồng chưa?”
Âu Dương Thiển Thiển múc cho Mộ Trường Phong một bát cháo sau đó thuận miệng hỏi.
“Tên ngu xuẩn đó, mặc xác hắn, tự hắn đã muốn chết thì không liên quan gì đến ta, điều ta muốn làm chỉ là để Thiên Thánh không liên quan đến thôi.”
Nhớ tới Hách Liên Hồng, Mộ Trường Phong chán ghét nói.
Khó khăn lắm hắn mới tử tế được một lần, đến nói với tên ngu xuẩn đó, kết quả là lại tranh cãi ầm ĩ, hắn đành cho người giám sát chặt chẽ, đến lúc cần có thể đưa ra được chứng cứ chứng minh Thiên Thánh không liên quan đến chuyện đó là được rồi.
Âu Dương Thiển Thiển không nói nữa, sau khi ăn sáng xong, Mộ Trường Phong căn dặn Âu Dương Thiển Thiển cố gắng không nên rời khỏi phủ Chiến Vương rồi lập tức rời đi.
Nhìn Mộ Trường Phong tất bật, Âu Dương Thiển Thiển nở một nụ cười nhạt.
Trưa hôm sau, Âu Dương Thiển Thiển thay một bộ trang phục khác, xuất hiện ở vườn sau của Túy Tiên lâu, vừa xuất hiện đã thấy một vị công tử văn nhã xông đến, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.
“Tư Kỳ bái kiến chủ nhân.”
Tư Kỳ thấy Âu Dương Thiển Thiển đến gần, lập tức quỳ xuống bái kiến.
“Đứng lên đi, sau này không cần phải hành lễ.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Tư Kỳ, công tử hào hoa, đặc biệt là nụ cười nhàn nhạt trên mặt, càng khiến người ta cảm thấy có mấy phần ấm áp, nhưng nàng lại biết, dưới vẻ ấm áp đó chính là sự vô tình.
“Vâng, chủ nhân.”
Nhìn Âu Dương Thiển Thiển một cái, Tư Kỳ âm thầm gật gật đầu.

Tuy không phải hình dáng thật, nhưng khí chất và phong độ đều bất phàm, đủ tư cách làm chủ nhân của hắn.
“Chủ nhân, có muốn rửa mặt trước không?”
Vấn Cầm lập tức tiến lên hỏi.
“Không cần.”
Âu Dương Thiển Thiển vung ống tay áo qua khuôn mặt, trong nháy mắt đã thay đổi thành một dung nhan khác, Vấn Cầm và Tư Kỳ đều thoáng kinh ngạc.

Bọn họ cho rằng chỉ có Sơ Tình biết thuật hóa trang, không ngờ Âu Dương Thiển Thiển cũng biết, thậm chí còn không thua gì Sơ Tình.
“Chủ nhân, xin mời.”
Buổi trưa, bình thường Âu Dương Thiển Thiển đều thích dùng bữa trong đình nghỉ mát, vì vậy, Vấn Cầm bố trí tiệc đón gió tẩy trần ở trong đình nghỉ mát.
“Tư Kỳ, hoan nghênh ngươi đến Kinh thành.”
Sau khi ngồi xuống, Âu Dương Thiển Thiển bưng chén rượu lên, nâng chén nói.
“Đa tạ chủ nhân.”
Tư Kỳ không ngờ, Âu Dương Thiển Thiển hoàn toàn không kênh kiệu, ngược lại còn như bằng hữu đã lâu không gặp.

Hắn phụ trách cửa hàng và tình báo ở mấy nước của Ngục môn, đây là lần đầu tiên có cảm giác đặc biệt như vậy.
Sau một bữa tiệc tẩy trần, Tư Kỳ có cảm giác hận vì gặp Âu Dương Thiển Thiển quá muộn.
Trong tứ đại trưởng lão, Vấn Cầm phụ trách thống lĩnh Ngục môn, trước khi chết, Quỷ Cốc Tử chỉ bàn giao cho Vấn Cầm, Tư Kỳ vốn cho rằng chắc hẳn Âu Dương Thiển Thiển sẽ là một chủ nhân cao ngạo, lại không ngờ, ngoài vẻ cô độc ra thì kỳ thực chủ nhân lại vô cùng hiền lành, là người rất thông minh.
“Chủ nhân, lần này đến đây, trước hết là muốn gặp gỡ chủ nhân, thứ hai là muốn nghe chủ nhân dặn dò một chút.”
Tư Kỳ là một người vô cùng ái tài, mục đích đến đây lần này, tất nhiên là vì việc kiếm tiền sau này của Ngục môn.
“Sau hội tứ quốc phong, giữa các nước sẽ xảy ra rất nhiều thay đổi, ta muốn ngươi đến Thiên Thánh, một là để mở rộng mạng lưới tình báo ở Thiên Thánh, thứ hai, ta muốn trong vòng một năm, ngươi làm lũng đoạn thị trường lương thực của Thiên Thánh.”
Âu Dương Thiển Thiển nói thẳng dự định của mình.
“Chủ nhân, mở rộng mạng lưới tình báo ở Thiên Thánh thì không khó, nhưng lũng đoạn thị trường lương thực của Thiên Thánh thì là một vấn đề khó.”
Tư Kỳ suy nghĩ một lát rồi nói.
“Nói một chút coi.”
Âu Dương Thiển Thiển hỏi.
“Từ trước đến giờ Đại Hải sơn trang chiếm một nửa thị trường lương thực của Thiên Thánh, nếu muốn lũng đoạn thị trường lương thực của Thiên Thánh thì chắc chắn sẽ phải đối đầu với Đại Hải sơn trang, thời gian một năm là quá ngắn.”
Tư Kỳ nói.
Phụ tử Mộc gia của Đại Hải sơn trang là những cao thủ kinh doanh, quan trọng nhất chính là Đại Hải sơn trang có gốc rễ sâu rộng ở Thiên Thánh, một năm đúng là vẫn còn hơi gấp gáp.
“Như vậy trong vòng một năm, sánh ngang với Đại Hải sơn trang, ngươi có thể làm được không?”
Nàng vốn không quan tâ m đến việc giữa mấy nước, nhưng bây giờ sắp phải liên quan đến rồi, xem ra vẫn nên hiểu thêm về thế cuộc của mấy nước thì hơn.
“Bẩm chủ nhân, sánh ngang thì chỉ cần nửa năm là đủ.”
Ngục môn trước giờ không tham gia vào thị trường lương thực, chủ yếu là vì hắn thấy lợi nhuận của ngành kinh doanh này quá thấp, còn phải lo cả vấn đề kho để bảo tồn và vận chuyển nữa, quá phiền phức.
“Lập một trung tâm ăn chơi xa hoa đồi trụy dưới lòng đất ở Kinh thành Thiên Thánh, đặt tên là Túy Mộng lâu, ngươi thấy thế nào? Đây là kế hoạch mà ta viết, ngươi xem một chút, bao lâu thì có thể hoàn thành.”
Âu Dương Thiển Thiển lấy một quyển kế hoạch ra đưa cho Tư Kỳ.
‘Bây giờ, tửu lâu, kỹ viện, sòng bạc được phân chia rất rõ ràng, nên rất khó nắm bắt được tin tức tình báo, nếu làm theo mô hình ở thời hiện đại thì rất khả quan.’
Sau khi nhận lấy, Tư Kỳ vừa xem liền than thở, chưa từng gặp kế hoạch nào như thế này, thậm chí hắn còn chưa từng nghĩ đến.

Nếu làm theo kế hoạch này, chắc chắn sẽ kiếm lãi lớn, nhìn thấy trước kết quả, Tư Kỳ híp mắt, cứ như nhìn thấy bạc từ trong kế hoạch tuôn ra vậy.
“Nếu thuộc hạ đến gặp chủ nhân sớm một chút thì tốt quá, Túy Mộng lâu, không tệ, say rồi sinh mộng, tên rất hay.”
Tư Kỳ thở dài, nói.
Vấn Cầm ở bên cạnh không nhịn được mà sờ sờ trán.

Tuy bốn người bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, nhưng trình độ ái tài của Tư Kỳ đúng là khiến nàng thua xa.
Âu Dương Thiển Thiển chỉ khẽ mỉm cười, phát hiện Tư Kỳ đúng là một người ái tài, nhưng cũng là người vô cùng sáng suốt, tuyệt đối không phải là người vì tiền mà mờ mắt, thay vì nói ái tài thì không bằng nói là hưởng thụ thú vui kiếm tiền.
“Lúc kiếm tiền thật là vui vẻ.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn dáng vẻ ái tài của Tư Kỳ, nói.
Âu Dương Thiển Thiển nói vậy khiến trong nháy mắt Tư Kỳ như bừng tỉnh.

Hắn không hiểu vì sao mọi người trong Ngục môn lại không hề phát hiện ra thú vui thực sự của hắn, không ngờ Âu Dương Thiển Thiển vừa liếc mắt đã nhìn thấu được ý nghĩ của hắn.
“Thuộc hạ rất thích cảm giác đó.

Chủ nhân, kế hoạch này rất hay, hay là đồng thời tiến hành ở cả bốn nước, người thấy thế nào?”
Tư Kỳ thầm nghĩ.
‘Vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể thu thập tình báo, quả thực là quá hoàn hảo.’
“Người thực hiện là ngươi, tự ngươi quyết định, nhưng mọi việc đều ưu tiên Thiên Thánh.”
Âu Dương Thiển Thiển nói.
Nam Cung Thương rất quan tâ m đến tình báo của Thiên Thánh, nếu có thể, nàng không muốn đứng sau lưng Nam Cung Thương mà có thể sánh vai cùng hắn, không biết ý nghĩ này đã từ từ nảy sinh trong lòng nàng từ lúc nào.
“Vâng, chủ nhân.”
Tư Kỳ vui vẻ như vớ được vàng, lòng tràn đầy vui mừng.

Một lát sau, Tư Kỳ tiếp tục nói:
“Chủ nhân, lúc nào gặp gỡ Thị Thư và Họa Mị, bọn họ rất muốn gặp chủ nhân.”
“Sau hội tứ quốc phong, ta sẽ đi Ngục môn một chuyến.”
Rời khỏi Nhật Diệu, đi tới Thiên Thánh, tiện đường đi Ngục môn, tóm lại là người chủ nhân như nàng cũng đến lúc nên lộ mặt rồi.
“Vâng, lẳng lặng chờ tin vui của chủ nhân.”
Tư Kỳ vui vẻ nói.
Mãi cho đến khi trời tối mịt, Âu Dương Thiển Thiển mới rời khỏi Túy Tiên lâu, vừa trở lại Vương phủ, đã nhìn thấy Nam Cung Thương mặt tái xám chờ nàng trong vườn, Âu Dương Thiển Thiển lập tức nhanh chân đi đến bên cạnh Nam Cung Thương, cầm cổ tay bắt mạch cho Nam Cung Thương.
“Huynh bị thương.”
Sau khi tới gần, nàng có thể ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt, mạch tượng thì lúc nhanh lúc chậm, không bị trúng độc nhưng mất máu quá nhiều.
“Ta không sao, Thiển Thiển, chỉ là quá mệt mỏi, ngày mai sẽ ổn thôi.”
Nam Cung Thương ôm chầm lấy Âu Dương Thiển Thiển, nhỏ giọng nói.
Trong giọng Nam Cung Thương ẩn chứa vẻ mệt mỏi, Âu Dương Thiển Thiển không hỏi tiếp mà kéo Nam Cung Thương trở về phòng, để Nam Cung Thương nằm xuống, lập tức băng bó lại vết thương cho Nam Cung Thương, trong suốt toàn bộ quá trình, Âu Dương Thiển Thiển rất nhẹ tay, Nam Cung Thương không hề cảm thấy đau đớn chút nào.
Biểu hiện của Âu Dương Thiển Thiển lại khiến hắn cảm thấy vô cùng áy náy, hắn muốn Âu Dương Thiển Thiển nhớ hắn, nhưng lại không muốn Âu Dương Thiển Thiển phải lo lắng cho hắn, sự ấm áp và đau lòng thay nhau dâng lên, tâm trạng hết sức phức tạp.
“Thương, thuốc bổ máu, ăn vào đi.”
Âu Dương Thiển Thiển lấy từ trong hòm thuốc ra một viên thuốc bổ máu, đưa tới bên miệng Nam Cung Thương, nói.
“Thiển Thiển, đừng lo lắng, ta không sao, chỉ vì đi nhiều liên tục không nghỉ nên mới như vậy.”
Ngày mai chính là hội tứ quốc phong, hắn nhất định phải trở về.
“Ta biết, trước tiên nghỉ ngơi một chút.”
Kéo chăn lên cho Nam Cung Thương, nàng nhẹ nhàng nói.
Nàng là đại phu, sao lại không hiểu rõ thương thế của Nam Cung Thương, nếu là tình huống bình thường thì Nam Cung Thương sẽ không có bất cứ vấn đề gì, nhưng hôm nay, trong cơ thể Nam Cung Thương vẫn còn độc liệt diễm, bị mất máu, lại tạo máu một lần nữa, độc tố sẽ tăng nhanh, sao có thể khiến nàng yên tâm được chứ.
“Thiển Thiển…”
“Sau này đừng để cho mình bị thương, được không?”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn sắc mặt tái nhợt của Nam Cung Thương, lo lắng nói.
“Được, Thiển Thiển, ta mệt rồi, nằm cùng ta, được không?”
Nam Cung Thương nắm tay Âu Dương Thiển Thiển, giọng nói cực kỳ mệt mỏi, nhưng vẫn rất dịu dàng.
“Được.”
Âu Dương Thiển Thiển cởϊ áσ ngoài, nằm xuống bên cạnh Nam Cung Thương, hơi nhắm mắt lại, trong vô thức, hai người cùng tiến vào mộng đẹp.
Đối với hai người, ở bên nhau chính là lời hứa hẹn lâu dài nhất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.