Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 170: Ta Là Vương Cấp Bậc Tối Cao Của Địa Phủ!



Bánh bao sữa nhớ rõ khí tức quỷ khí gặp vào ban ngày, bé nhanh chóng tìm thấy nó ở trong quán bar không xa trong một con hẻm nhỏ.

Ở chỗ này nhiều mùi hỗn tạp, hơi thở quỷ khí đã mỏng manh đi nhiều, nên bé nhất thời không tìm rõ vị trí cụ thể của tên bại hoại kia ở đâu.

Bé ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, sau đó buồn bực sờ cái đầu trụi lủi của mình.

Bé trở thành “mù đường” rồi!

Mặc kệ đi, dù sao quan trọng hơn vẫn là đuổi kịp kẻ xấu kia.

Bánh bao sữa mập mạp nhỏ người, thừa dịp người giữ cửa đang cùng khách nói chuyện, bé lách người một cái trót lọt đi vào trong.

Một trong 2 người giữ cửa xoa xoa con mắt: "Hắc, mới vừa rồi không phải có cái gì chạy vào trong chứ?"

Một người giữ cửa khác lắc đầu: "Không có đâu! Chúng ta đứng ngay ở cửa, có người đi vào hay không lại còn không biết chắc?"

Người giữ cửa thứ nhất hạ giọng xuống nói như một tên trộm: "À! Có thể người đi vào không nhất định là người nha!"

Lông tơ toàn thân của người giữ cửa thứ hai dựng đứng lên: "Chớ có nói linh tinh!"

Trước đó mấy ngày, quán bar này cũng mới xảy ra chuyện, mặc dù bị ông chủ dùng tiền đè xuống, nhưng hai ngày nay luôn có người nói nhìn thấy bóng đen chạy khắp nơi trong quán bar, khuya ngày hôm trước lúc hắn trực ban cũng đã nhìn thấy như thế một lần, lúc này sắc mặt trắng bệch.

Người giữ cửa thứ nhất nhìn thấy dáng vẻ anh bạn đứng cùng thì cười lên ha hả.

"Này, Anh còn tưởng thật à? Đùa anh một chút thôi!"

Người giữ cửa thứ hai lườm bạn đứng cùng một cái, trong lòng lại run rẩy không ngừng.

Quán bar có bốn tầng, trên mặt đất hai tầng, dưới mặt đất hai tầng, trong đó có tầng thứ hai dưới mặt đất là không mở ra cho người ngoài, chỉ đợi tiếp khách VIP của quán.

Bánh bao sữa xác định phương hướng không tốt, bên trong lại chướng khí mù mịt, âm thanh của DJ mở to hết cở, đập vào hai tai của bánh bao sữa làm cho bé cảm thấy váng đầu hoa mắt không nhìn rõ xung quanh.

Một người đàn ông trung niên cao gầy nhìn bánh bao sữa chóng mặt lắc lắc đầu nhanh chóng nhìn xung quanh.

Quan sát một lúc, xác định bánh bao sữa chỉ đi có một mình, đáy mắt hắn hiện lên sự nham hiểm, nhanh chóng đi về phía bánh bao sữa, một tay kéo bánh bao sữa kéo về hướng đằng sau quán bar.

Bánh bao sữa kinh ngạc nhìn hắn, quan sát tỉ mỉ người đàn ông đang kéo bé.

Quanh thân hắn có một vòng âm khí nhàn nhạt, ánh sáng đèn led liên tục nhấp nháy trong quán bar, nhưng bánh bao vẫn nhìn rõ vì bé rất mẫn cảm đối với âm khí.

Nhìn kỹ, bé còn phát hiện một con quỷ tóc tai bù xù đứng cách đó không xa ở nơi hẻo lánh bên trong quán, đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông này một cách oán hận.

Bánh bao sữa chớp chớp đôi mắt to: "Bác, bác là người xấu à?"

Cái con quỷ kia là hồn mới, nhưng oán khí quá nặng, trong quán bar hình như còn có trận pháp, con quỷ kia trưởng thành rất nhanh, sắp biến thành lệ quỷ rồi. Khả năng người đàn ông xấu xa này không sống được qua đêm nay.

Người đàn ông cao gầy căn bản không thèm nghe bánh bao sữa nói cái gì, chỉ nghĩ là bé muốn hắn buông tay ra.

Nói đùa!

Hàng tự động đưa tới cửa, một người từng hại rất nhiều mạng người như hắn sẽ buông tay sao?

Nằm mơ à?

Nhạc DJ mãnh liệt hơn, hắn hoàn toàn không lo lắng có người nghe thấy tiếng kêu cứu của bánh bao sữa.

Ở đây quá ồn ào!

Một người đàn ông vạm vỡ cao một mét chín có cánh tay xăm trổ rất nhiều hoa văn đi tới, cả người đều là bắp thịt làm cho người khác cảm giác như một anh cả trong xa hội đen không dễ chọc.

Người đàn ông cao gầy không muốn gây ra chuyện ngoài ý muốn, ôm bánh bao sữa tránh sang bên cạnh, bánh bao sữa nhìn người đàn ông vạm vỡ xăm trổ đầy cánh tay một cái.

Thì cũng đúng lúc hắn nhìn về phía hai người, đối mặt với đôi mắt to sáng của bánh bao sữa đen lấp lánh.

Hô hấp của người đàn ông xăm trổ như ngừng lại, vội vàng lui lại mấy bước kéo dài khoảng cách với hai người, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, luống cuống đứng tựa vào vách tường dừng lại, như là sợ làm đứa nhỏ sợ hãi khóc lên.

Nhưng bánh bao sữa đột nhiên lại ngửi được một hơi thở âm khí dày đặc lại rất quen thuộc từ người đàn ông vạm vỡ vừa rồi truyền đến.

Ánh mắt của bé sáng lên, giọng sữa đáng yêu gọi:

"Cha!"

Bé đẩy cánh tay người đàn ông trung niên cao gầy ra, bánh bao sữa rất linh hoạt trượt xuống mặt đất, sau đó dùng đôi bàn chân ngắn ngủn của mình chạy theo.

Bé ngửi được hơi thở của cha Minh Vương!

Rất nồng đậm!

Bé chạy nhanh hơn, nhất định có thể nhìn thấy cha Minh Vương!

Người đàn ông cao gầy cũng co cẳng điên cuồng đuổi theo bé, lúc sắp không thấy bóng bánh bao sữa liền gào lên một cách hung dữ.

"Ranh con, đứng lại cho lão tử, nếu không lão tử giết chết ngươi!"

Người đàn ông vạm vỡ đang đứng dựa vào góc tường: "......"

Bánh bao sữa đi tìm cha, người đàn ông kia gào cái gì?

Có vẻ không hợp lý!

Người đàn ông vạm vỡ do dự một giây đồng hồ, cơ bắp nổi lên mạnh mẽ dùng đôi chân dài với khí thế hùng hổ đuổi theo, tướng mạo hắn vốn đã hung ác, nhìn lại càng đáng sợ hơn.

——

Trong một gian phòng ngủ ở lầu hai dưới mặt đất của quán bar, trên nền đá của sàn nhà đầy những vết máu loang lổ.

Đổng Tung Tung bị trói chặt hai tay hai chân vứt trên mặt đất, khóe miệng chảy ra máu tươi.

Cốc Hưng Úc chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở trên hông, trong mắt hắn tràn đầy tàn nhẫn âm độc lại đạp một cái lên người cô.

"Đổng Tung Tung, lão tử để ý cô là may mắn của cô!"

Đổng Tung Tung đau đến nỗi không còn ý thức, thân thể kịch liệt đau nhức, co quắp nằm trên nền nhà, suy yếu hừ một tiếng.

Toàn thân Cốc Hưng Úc bốc hỏa, lại đá thêm một cái, không còn chút hứng thú nào.

"Rượu mời không uống thích uống rượu phạt!"

Bên ngoài có người gõ cửa, Cốc Hưng Úc nghĩ đến Đổng Tung Tung cũng là mạng mà hắn muốn đưa cho Hải đại sư, khóe miệng nở ra một nụ cười đáng sợ.

"Đã không muốn làm phụ nữ của tao, như vậy...... thì không chết cũng không thể sống yên ổn!"

Cốc Hưng Úc mở cửa, liền có một luồng khí lạnh đập vào mặt, làm hắn khẽ run rẩy.

Hắn chửi một câu thô tục, sau đó phân phó hai vệ sĩ canh giữ ở cửa.

"Đem cô ta xử lý sạch sẽ đi, thừa dịp còn thở thì đưa đến chỗ Hải đại sư!"

"Vâng!"

Cốc Hưng Úc phân phó xong, quấn khăn tắm bỏ đi.

Một tròng mắt đỏ như máu xuất hiện trên sàn nhà, ngay trước khi vệ sĩ đi vào trong, nó lao vào trong thân thể Đổng Tung Tung.

Chỉ còn một chút nữa thôi là có thể chạm vào quần áo của Đổng Tung Tung, thì nó đột nhiên ngừng lại.

Những bóng đèn lớn trong gian phòng vỡ tung, một luồng âm khí lạnh thấu xương lan ra khắp gian phòng, ngăn cách với hai người vệ sĩ đang đứng ở cửa, một màn sương dày đặc như gió nhanh chóng xuất hiện trong phòng.

Lúc tròng mắt đỏ như máu nhìn thấy màn sương dày liền lui lại.

Đồng thời vang lên giọng nói không dám tin.

"Ngươi còn chưa hồn phi phách tán?"

Giọng nói uy nghiêm lạnh lùng tràn ngập cảm giác áp đánh thẳng vào thần hồn của tròng mắt đỏ, con ngươi đỏ như máu rất nhanh xuất hiện vết nứt.

"Ta là chủ nhân của Địa Phủ, làm sao có thể chỉ vì một kích chí mạng kia mà hồn phi phách tán?"

Một tròng mắt đỏ như máu đầu tiên bị hù dọa, nhưng sau khi nhìn kỹ màn sương dày đặc kia liền nhẫn nhịn uy áp cười lên ha hả.

"Chủ nhân của Địa Phủ? Chỉ có một nửa ngọn U Minh làm sao có thể là Phong Đô đại đế, là chủ nhân của Địa Phủ? Nếu như ngươi thật sự lợi hại như ngươi nói, thì đã nhiều năm trôi qua, ngươi sao vẫn là hình dáng này, không thể duy trì hình người?"

Giọng nói uy nghiêm của màn sương dày đặc như là từ trong sâu thắm Địa Ngục truyền đến, mang theo uy áp đánh về phía tròng mắt đỏ.

"Bởi vì ngươi có tầm nhìn hạn hẹp, kiến thức nông cạn!"

Nói đến đây, màn sương như cảm nhận được hơi thở của Tể Tể từ trên tròng mắt đỏ như máu.

Màn sương đen dày đặc ngưng tụ lại nhiều hơn thành hình người cao lớn, thậm chí có thể nhìn thấy chiếc áo choàng có viền mạ vàng, và mái tóc dài đen nhánh tung bay.

Giọng nói uy nghiêm nặng nề xen lẫn lửa giận đang bùng lên.

"Dám tính kế với con ta, ta giết chết ngươi!"

Dứt lời, quỷ khí cuồn cuộn từ màn sương đen tràn ra, mang theo sức mạnh không thể chống đỡ đánh về phía tròng mắt đỏ như máu!

Một tròng mắt đỏ như máu bỗng nhiên to lớn lên, sau đó lao về phía màn sương dày đang dần ngưng tụ thành thân thể một cách hung mãnh và kinh hãi

"Ta cũng có thực lực Vương! Ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao?"

Màn sương đen khinh miệt cười nhạt.

"Ta là vương, là Vương cấp bậc tối cao của Địa Phủ! Mà ngươi gọi là vương...... là thực lực cố gắng lắm mới có thể ngang bằng cấp quỷ Vương thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.