Minh Vương không quan tâm đến sống chết của người phụ nữ nhân loại đã hợp nhất thân thể với thần hồn của mình, cứ thế muốn rút thần hồn ra ngoài.
Màn sương đen mờ nhạt hóa thành một bàn tay bằng xương muốn ôm lấy bánh bao sữa, nhưng trong nháy mắt bánh bao sữa lại chủ động nắm lấy tay cha Minh Vương của mình.
Tiếp theo liền dùng lực kéo mạnh, trong khoảnh khắc kéo cha Minh Vương ra ngoài, Bánh bao sữa còn có vẻ mặt rất kiêu ngạo"Tể Tể rất lợi hại nha cha" nhìn cha Minh Vương, sau đó lao đầu vào trong thân thể chị gái nhân loại.
"Tể Tể!"
Minh Vương lo lắng muốn nứt cả tim gan, giọng bánh bao sữa rất nhỏ còn có chút run rẩy trong thân thể người phụ nữ kia truyền ra.
"Ta lấy chi vị thái tử Địa Phủ, mệnh lệnh cho tất cả vong linh sinh hồn không được đoạn tuyệt sinh cơ của cơ thể này, cho đến khi thân thể này khôi phục lại như lúc ban đầu!"
Sau khi Bánh bao sữa nói xong, âm khí dày đặc của bé ầm ầm tràn ra có ánh sáng màu vàng nhạt không thể nhìn thấy bằng mắt thường, quét qua tất cả ma quỷ trên nhân gian, kể cả quỷ cấp vương.
Kia là vương quyền chí thượng!
Kia là quyền năng bẩm sinh của Tể Tể lúc vừa ra đời đã nhận được từ pháp tắc không thể can thiệp của Địa Phủ.
Hoàng quyền chí thượng của chủ nhân Địa Phủ cũng không thể sánh với quyền năng bẩm sinh của bé, cho dù là thập điện Diêm La cũng không thể chống lại chuyện Tể Tể sinh ra đã được định sẵn là thái tử Địa Phủ, trong tương lai địa vị là chủ nhân của Địa Phủ!
Thế nhưng Tể Tể lại dùng hoàng quyền tối cao bảo hộ thân thể của nhân loại kia!
Vì phòng ngừa bạo thể chết, có thể làm toàn bộ kiến trúc quán bar nổ tung, bé còn tỏa ra vòng ánh sáng công đức thu nhận được từ khi ra đời đến nay, thời gian ba năm rưỡi!
Ánh sáng năng lượng công đức bay ra bốn phía, đồng thời còn có một trái cầu màu đen và hồn phách Đổng Tung Tung bay về phía Minh Vương.
Con ngươi Minh Vương mở lớn, Ngài không có cách nào hội tụ thành hình người phát ra âm thanh suy yếu, âm khí dần tiêu tán, thần hồn vỡ vụn suy sụp.
"Tể Tể! Không!"
Màn sương đen mờ nhạt hiện ra đôi mắt đỏ trợn to, Minh Vương nhận được trái cầu màu đen và hồn phách của Đổng Tung Tung rồi tự động nhắm đôi mắt lại.
Những phân hồn của mình bị phân tán trôi nổi đang gặp nguy hiểm, Minh Vương không thể làm gì khác, dùng minh ngữ uy nghiêm lạnh lẽo truyền về trung tâm địa Phủ.
"Bản thể của ta, mau tới đây!"
Những phần hồn trôi nổi mỏng manh như sắp vỡ vụn nhận được mệnh lệnh, có hơn phân nửa trong nháy mắt biến mất trên nhân gian bay về điểm tiếp dẫn với cửa Địa phủ.
Non nửa phần hồn vẫn ở lại nhân gian, lợi dụng hoàng quyền chí thượng mạnh mẽ và dịu dàng chạy về phía vị trí con gái.
——
Nhà cũ Bạch gia ở thủ đô Bắc Kinh, ở trên tầng hai của nhà gỗ nhỏ, sâu trong khu biệt thự.
Cụ Bạch đang bế quan không dám tin mở to mắt, nhanh chóng đứng dậy chạy ra bên ngoài hành lang, nhìn về phía trung tâm thành phố.
"Đại đế!"
Ông nghe được một giọng nói không cho phép cự tuyệt, khí thế uy nghiêm truyền vào trong tiềm thức.
"Bạch Thà Thừa, mau tới Địa Phủ, đem bản thể của ta tới nhân gian!"
Trong mắt Bạch Thà Thừa đầy kinh hãi và ngạc nhiên.
Cụ có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ví dụ như bản thể của đại đế một khi rời khỏi Địa Phủ tới nhân gian, chuyện phản loạn còn chưa giải quyết xong có thể sẽ loạn lên một lần nữa.
Kẻ bị đại đế bắt về trấn áp lại ở Nhược Thủy có tâm tư phản thần, chắc chắn có thể đào thoát một lần nữa.
Lúc đang muốn hỏi, Bạch Thà Thừa phát hiện Địa Phủ hình như đang rung chuyển, trước đó cửa Địa Phủ phong bế đóng kín, ngay lúc này cánh cửa lại đang bắt đầu rộng mở. Cụ có truyền thừa trăm ngàn năm của gia tộc Bạch gia tất nhiên có thể dễ dàng cảm nhận được.
Bản thể của Phong Đô đại đế đã thức dậy!
Bạch Thà Thừa không dám chậm trễ một giây nào, vội trở lại trong phòng hạ cấm chế, không phải chính Cụ hoặc chủ nhân của Địa Phủ đích thân tới thì không thể mở.
Cụ ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, trong nháy mắt linh hồn xuất khiếu đi thẳng đến Địa Phủ.
Ông Bạch đang ở nhà phía trước đọc sách, bao gồm cả Bạch Minh Tư cũng đồng thời phát hiện được thay đổi này.
"Ông nội, đây là......"
Ông Bạch thử cảm ứng một chút, khó tin mở miệng.
"Cửa Địa Phủ mở, có vương giả của Địa Phủ đích thân tới nhân gian!"
Bạch Minh Tư gần như ngay lập tức nghĩ đến Bánh bao sữa.
Là vương giả của Địa Phủ đích thân tới nhân gian, không phải cha bánh bao sữa Minh Vương, thì chính là một trong thập điện Diêm La.
Khả năng xảy ra lớn nhất là vế đầu!
Bạch Minh Tư ngồi không yên.
"Ông nội, cháu đi tới nhà chú Hoắc xem sao!"
Ông Bạch cũng lo lắng cho Bánh bao sữa, thế là đứng dậy đi theo.
"Ông nội cùng đi với cháu!"
——
Cả trái đất như run rẩy trong vô hình, vô số hồn mới trên nhân gian dù là đã khôi phục ý thức hay chưa khôi phục ý thức đều cùng nhau quỳ lạy về một hướng.
Đó là tồn tại của nỗi kinh hoàng và sợ hãi sâu thẳm trong thần hồn bọn họ!
Đó là vua của bọn họ!
Vua của bọn họ sắp đích thân tới nhân gian!
Vô số hồn mới quỳ xuống đất dập đầu, trăm miệng một lời.
"Cung nghênh Vương đích thân tới nhân gian!"
Bản thể Minh Vương từ sâu trong Địa Phủ tỉnh dậy, ánh mắt vô cảm đảo qua những hồn mới đang quỳ lạy, tay áo rộng lớn vung lên, những hồn mới bị quét sạch như một cơn gió lốc tiến vào trong thế giới âm phủ.
Trong nháy mắt vô số hồn mới đi vào địa phủ, Minh Vương cũng biến mất trong màn đêm u ám của nhân gian, bay thẳng đến vị trí của bánh bao sữa.
Lúc thân thể bé sắp nổ tung, Bánh bao sữa đột nhiên mở lớn đôi mắt.
"Cha?"
"Tể Tể, cha tới rồi!"
Minh Vương mặc một thân màu đen viền vàng bỗng nhiên xuất hiện trong phòng, một nửa thần hồn trôi nổi trong quả cầu chui vào giữa hai đầu lông mày, một tia đỏ như máu, lạnh lẽo xuất hiện trong đôi mắt màu ám kim.
"Nhân danh ta......"
Lúc cha Minh Vương mở miệng, Bánh bao sữa đột nhiên tăng thêm uy áp.
"Cha, con không muốn!"
Bé biết cha Minh Vương đã bị thương nặng, là vì cứu bé mới phải sớm đến nhân gian.
Bé không muốn tiếp tục làm cha bị thương nặng thêm!
Lúc nhìn thấy bản thể của cha, bé không khống chế nổi nước mắt trong hốc mắt của mình, lệ nóng rầm rầm tràn mi chảy xuống.
Nhưng bé không dám khóc thành tiếng, chỉ có thể hơi mở miệng nhỏ, cúi đầu xuống nước mắt lưng tròng liếc nhìn qua.
"Cha không cần giúp Tể Tể, Tể Tể tồn tại vượt qua tất cả pháp tắc ngoài lục giới, không ở trong ngũ hành, cho dù bạo thể chết, cũng sẽ không thật sự chết!"
Minh Vương không chút do dự đưa tay ra, âm thanh trầm thấp và uy nghiêm cũng không ép được bất an lo lắng trong đáy lòng.
"Vậy cũng không được! Sẽ không chết, nhưng con sẽ đau đớn!"
Minh Vương đã đánh giá thấp quyết tâm của con gái mình, ngay khi ông đưa tay định bức Nhược Thủy ra khỏi cơ thể con gái thì thân hình mũm mĩm của cô bé đã nổ tung trước mặt ông
"Phanh" Một tiếng vang ầm trời.
Minh Vương vô thức tạo ra một không gian kết giới, dùng năm ngón tay giữ lấy nó, vừa bảo vệ phế phủ tâm mạch của con gái, vừa giận dữ và đau lòng nhìn về phía không gian mà ông dùng lực lượng giữ lại tất cả các phần cơ thể của con gái.
"Tể Tể!"
Giọng Bánh bao sữa cực kỳ suy yếu từ trong kết giới truyền ra bốn phương tám hướng.
"Cha, Tể Tể không biến mất!"
Minh Vương lo lắng, đau lòng con gái: "......"
Đúng thế!
Thật sự không biến mất, nhưng thân thể còn thảm hơn so với cực hình cổ đại ngũ mã phanh thây.
Đến cái miệng cũng bị chia thành mấy khối!
Mở miệng một cái, thì tất cả các phần đều không cam lòng yếu thế, cùng nhảy nhót biểu thị mình có thể nói chuyện!
Cũng may vẫn bảo vệ được trái tim và các cơ quan lục phủ ngũ tạng, những bộ phận quan trọng, nếu không với khả năng chắp vá của ông, muốn tạo lại thân thể cho con gái thì không biết đến ngày tháng năm nào!
Vương của Địa Phủ vừa đau lòng vừa tức giận!
Ông cố gắng chắp vá, hợp nhất lại các bộ phận để tạo lại cơ thể cho con gái, còn phải kìm nén cảm xúc muốn mắng một trận để dỗ dành con gái.
"Uh, Tể Tể của cha lợi hại nhất!"
Lợi hại đến nỗi làm cho ông muốn bắt lấy bé đánh một trận nhớ đời!
Cho bé biết bé đã làm cái gì!
Nhưng có rất nhiều khối thân thể, ông cũng không biết ra tay như thế nào!
Hiện tại, con gái đã bình yên vô sự, thần kinh căng cứng của chủ nhân của Địa Phủ cũng buông lỏng hơn, ráng chống đỡ thân thể dựa vào vách tường, trượt mạnh ngồi xuống ở bên cạnh ghế sa lon.
Cùng lúc đó, cửa phòng bị người một đá văng ra, bốn năm người mang theo súng giảm thanh nhắm vào mục tiêu.