Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 173: Cha Minh Vương Đổ Bình Dấm Chua



Chủ nhân Địa Phủ liếc nhìn thấy là mấy cảnh sát xuất hiện ở cửa, thừa dịp âm khí còn tràn ngập trong phòng, áo choàng màu đen viền vàng mặc ở trên người bay múa uốn lượn, nhanh chóng dùng lực lượng thay đổi cảnh tượng ở trong phòng.

Sợ dọa đến những cảnh sát bình thường này, ông vung tay lên, bên trong cả gian phòng như không nhiễm bụi trần, con gái đang gắn lại thân thể và cô gái trẻ tuổi nhân loại đang hấp hối cùng với ông đều được che giấu đi bởi thuật pháp của mình.

Ngoại trừ bản thân ông thì không nhìn thấy gì khác.

Lúc đèn thủy tinh treo trên đỉnh đầu sáng lên, người đứng đầu nhóm cảnh sát lên tiếng.

"Không được nhúc nhích!"

Thanh âm có chút quen thuộc, Bánh bao sữa liền cố gắng di chuyển nhẹ nhàng nửa khuôn mặt để nhìn.

"Chú Hùng!"

Đáng tiếc, giọng của bé vang lên nhưng chỉ có cha của bé có thể nghe được, còn lại thì không ai nghe thấy.

Nhóm Hùng Kỳ đang quan sát gian phòng mà có người đã báo cảnh sát nói xảy ra án mạng ở đây.

Nhưng bên trong gian phòng, tất cả mọi nơi đều đặc biệt sạch sẽ ngăn nắp, cạnh ghế sa lon có một người đàn ông đang ngồi thẳng tắp ở trong phòng.

Ngũ quan của người đàn ông rất lạnh lùng và đẹp trai như một vị thần, đang đeo một chiếc kính có gọng bằng vàng trên sống mũi cao của mình.

Nhìn qua hai mắt kính, thấy ánh mắt kia như là hố đen sâu thẳm không thể nhìn thấu, có chút lạnh lẽo khiến người ta lạnh thấu xương.

Rõ ràng trong phòng đèn rất sáng, nhưng tất cả mọi người đều có một cảm giác rất quỷ dị như bước vào Địa Ngục âm hàn, mỗi người đều rùng mình một cái.

Chủ nhân của Địa Phủ định trực tiếp đưa tay đẩy những người kia ra ngoài, nhưng Bánh bao sữa kịp bắt ống tay áo cha nhẹ nhàng lên tiếng.

"Cha, kia là chú Hùng, là người tốt."

Chủ nhân của Địa Phủ lạnh lùng vô cảm liếc nhìn Hùng Kỳ.

"Có sợ hắn bị dọa không?"

Bánh bao sữa: "A?"

Chủ nhân của Địa Phủ dùng minh ngữ tối nghĩa cùng con gái giải thích.

"Con xem hình dạng con như thế này...... Chẳng lẽ không cần chắp vá lại?"

Bánh bao sữa cảm thấy thật ra không cần thiết, nhưng các bộ phận vị trí phải ở chỗ nào thì bé lại không rõ ràng lắm, cảm thấy cha Minh Vương nói có đạo lý.

"A, cha, chúng ta có thể đi tìm chú Cố! chú Cố là bác sĩ, cũng biết Tể Tể cùng với những đứa nhỏ khác không giống nhau."

Chủ nhân của Địa Phủ cảm thấy rất khả thi.

"Tốt!"

Cùng lắm, có người bất hạnh bị dọa chết thì sau khi chết tới địa phủ rồi đền bù cũng được!

Hùng Kỳ nhìn người đàn ông đẹp trai kia không nói lời nào từ khi bọn họ xông vào, chỉ uể oải ngồi ở cạnh ghế sa lon, lạnh lẽo nhìn thẳng về phía bọn họ, nhất thời có chút do dự.

"Chào anh, chúng tôi nhận được điện thoại nói ở đây có xảy ra án mạng, mời anh giơ hai tay lên, cùng chúng tôi phối hợp điều tra."

Chủ nhân của Địa Phủ: "......"

A!

Muốn xem thông tin của ông, bọn họ không sợ bị giảm thọ, trong nháy mắt tới Địa Phủ báo danh làm công cho ông sao?

Bánh bao sữa thấy tình hình này không được.

Thông tin của Cha Minh Vương cũng không thể để nhân loại xem!

Quỷ khí có thể trong nháy mắt giết chết tất cả mọi người ở đây.

Bánh bao sữa khẩn cấp tổ hợp sơ sơ lại thân thể của mình, sau đó nhìn xung quanh thấy có một chiếc khăn tắm vội vàng phủ kín lên trên người mình.

Hoàn hảo!

"Cha, để Tể Tể nói chuyện cùng chú Hùng."

Chủ nhân của Địa Phủ nhìn gò má đã hóp lại của con gái, cảm thấy hai mắt cay cay.

Nhưng con gái yêu cầu, chủ nhân của Địa Phủ tất nhiên là đáp ứng.

"Theo con!"

Bánh bao sữa chuyển tới đứng đằng sau lưng cha Minh Vương, chờ cha Minh Vương rút đi thuật pháp, bé liền từ sau cha Minh Vương chui ra ngoài.

"Chú Hùng!"

Mấy người Hùng Kỳ không nghĩ tới đằng sau người đàn ông này lại có một đứa nhỏ, nên tất cả đều trừng to hai mắt lên nhìn lại.

Bánh bao sữa trùm khăn tắm, ngẩng khuôn mặt đã được ghép lại tạm ổn từ từ đi đến trước mặt Hùng Kỳ.

"Chú Hùng, đây là cha Tể Tể, không phải người xấu."

Hùng Kỳ: "...... Cháu không phải là con gái của anh Hoắc sao?"

Bánh bao sữa cười hắc hắc: "Cha Hoắc cũng là cha Tể Tể, còn đây là cha ruột Tể Tể nha!"

Hùng Kỳ: "Không phải đã chết...... sao?"

Chủ nhân của Địa Phủ u lãnh nhìn sang, Hùng Kỳ tự động tránh đi tầm nhìn với khát vọng cầu sinh mãnh liệt.

Lại luôn cảm thấy sau lưng phát lạnh, toàn thân run rẩy.

Thời tiết đang mùa hạ, trong gian phòng cũng không mở điều hòa!

Giống như là gặp phải quỷ vậy!

Bánh bao sữa chớp chớp đôi mắt to, hai tay cầm khăn tắm che lại đầu nhỏ của mình, miễn cho khăn tắm bị trượt rơi xuống lộ ra cái gáy còn chưa được sắp xếp tốt dọa đến mọi người.

"Chú Hùng Kỳ, cha Tể Tể làm việc ở Địa Phủ."

Hùng Kỳ: "......"

Nghĩ đến lúc trước Bánh bao sữa quái dị, trong khoảng thời gian này Hùng Kỳ cũng tìm hiểu thêm về Huyền Môn, suy đoán cha ruột Bánh bao sữa tám chín phần mười là người tâm linh, giống Bạch gia làm người giao tiếp âm dương, hoặc là người trong gia tộc Huyền Môn.

Vì là cha ruột của Bánh bao sữa nên Hùng Kỳ nói với các đồng nghiệp thu hồi vũ khí trong tay.

"Tể Tể, chú có thể vào xem trong phòng không?"

Bánh bao sữa cười cười gật đầu, nhìn rất ngây thơ chân thật.

Nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhìn có chút quái dị, lúc nói chuyện miệng còn giống như hơi hở ra.

Hùng Kỳ thừa dịp các đồng nghiệp đi vào điều tra hỏi bé thêm một câu: "Tể Tể, cháu có phải bị gãy răng hay không?"

Bánh bao sữa vội cúi đầu, che miệng, sợ bị chú Hùng nhìn thấy miệng lần nữa.

"Không có......"

Ngay lập tức Tể Tể nghĩ đi tìm chú Cố khâu lại, thừa dịp cha Hoắc còn chưa phát hiện bé không ở nhà, phải nhanh chạy trở về, thế là nhào vào trong ngực cha Minh Vương.

"Cha, chúng ta đi thôi."

Các đồng nghiệp của Hùng Kỳ kiểm tra xong, họ lắc đầu với anh.

Chủ nhân của Địa Phủ đang chuẩn bị đứng dậy ôm con gái rời đi, kết quả phát hiện thần hồn và cơ thể đều bị thương rất nặng.

Minh Vương không muốn con gái phát hiện ra sự khác thường của mình nên nhẹ nhàng mở miệng.

"Không vội, chúng ta hãy đi sau khi trời sáng."

Bánh bao sữa nhìn chằm chằm cha Minh Vương một lúc, biết cơ thể cha Minh Vương có thể là suy yếu cực độ, nếu không sẽ không nói như thế.

Bánh bao sữa đảo đảo con mắt, không nói ra suy nghĩ của mình, ngoan ngoãn gật đầu.

"Tể Tể nghe cha."

Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng khóc của phụ nữ

"Các người trả lại con gái cho tôi! Con bé còn trẻ như vậy, các ngươi làm sao táng tận lương tâm như thế! Các người lại muốn hại nó! Ô ô ô......"

" Hoắc gia các người là gia tộc lớn, có rất nhiều người! Nhưng tôi chỉ có một đứa con gái, nếu các ngươi dám hại con bé, nhất định tìm các người liều mạng già này!"

Nhóm người Hùng Kỳ nhanh chóng chạy ra ngoài xem xét tình huống.

Bánh bao sữa nghe được hai chữ "Hoắc gia", nhíu lông mày lại.

"Cha, Tể Tể cũng muốn đi ra nhìn xem có chuyện gì!!!"

Minh Vương liếc nhìn con gái đang bao bọc cơ thể kín mít, lại nghĩ đến cơ thể bên trong khăn tắm đang loạn thành một mớ, nhéo nhéo sóng mũi cao.

"Đi đi, nhưng cẩn thận che khăn tắm, nếu không dọa chết người thì lại thêm lượng công việc cho địa phủ đấy!"

Bánh bao sữa lúc này mới nhớ tới thân thể của mình còn chưa hợp lại tốt.

Bé vội vàng đóng cửa phòng, sau đó lật đật chạy lên giường, mở khăn tắm ra, các mảnh thân thể bên trong nháy mắt tan rã.

Chủ nhân của Địa Phủ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng búng ngón tay phát ra một tiếng nhỏ.

Cả tay và chân đều đang chú tâm bận rộn chắp vá thân thể con gái lại cho hoàn chỉnh một chút, nhưng còn chưa khâu lại cho nên vẫn rất nát. Trừ khi chúng được giữ nguyên hiện trạng không di chuyển, nếu không chúng lại bị phân tán vỡ vụn.

Bánh bao sữa lo lắng chuyện bé đi ra ngoài lúc đêm hôm khuya khoắt bị cha và các anh biết, nghĩ có thể là mọi người đi tìm bé nên gặp phải chuyện gì, nên vội vàng nói với cha Minh Vương.

"Cha, nếu không thì cha giúp con biến thành xác ướp, bao hết cơ thể lại đi!" chủ nhân của Địa Phủ đang nhắm mắt nghỉ ngơi tu bổ thần hồn, nghe vậy cũng không mở mắt, nhưng âm thanh vẫn rất dịu dàng.

"Con vội đi làm gì sao?"

Bánh bao sữa nhướng mày lên, ăn ngay nói thật: "Cha, Tể Tể lo lắng cha Hoắc xảy ra chuyện."

Minh Vương: "......"

Cha ruột đang suy yếu đến không đi nổi, con gái lại hấp tấp muốn đi tìm cha nuôi!

Đáy lòng bỗng nhiên có chút khó chịu, mà không hiểu sao lại như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.