Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 181: Cha Ruột Tể Tể Không Phải Người



Chiều cao của Bánh bao sữa còn thấp, bị tiền âm phủ che chắn hoàn toàn, mọi người đều không nhìn thấy bé.

Bé nhìn thấy nhóm bác sĩ, y tá đều đang nhìn chằm chằm tiền âm phủ một cách ngạc nhiên, Bánh bao sữa nhịn không được cười một cách rất vui vẻ.

Quả nhiên cha Minh Vương nói không sai chút nào, cho nhiều tiền làm tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn, choáng váng.

Thừa dịp đám người còn đang ngơ ngác, Bánh bao sữa nhẹ bước chân ra ngoài muốn nhanh chóng rời đi.

Thì ngay lúc này, Hùng Kỳ bỗng nhiên tỉnh táo lại, một tay quơ lên vừa vặn chạm vào Bánh bao sữa đang đi ngang qua bên cạnh hắn.

"Tể Tể?"

Bánh bao sữa: "A? Chú Hùng."

Hùng Kỳ: "......"

Hắn có rất nhiều nghi vấn, lại cảm thấy tốt nhất vẫn là không nên hỏi, hỏi nhiều hơn thì người chịu k1ch thích chắc chắn vẫn là hắn!

"Cố Thích Phong......"

Bánh bao sữa trước khi muốn đi đã nâng Cố Thích Phong nằm ở trên bàn giải phẫu, nghe vậy liền giải thích.

"Cha cho chú ấy nhiều lắm, chú ấy vui quá đến nỗi ngất đi, ngủ nhiều một chút cũng tốt."

Hùng Kỳ: "......"

Hắn vô thức nhìn bàn giải phẫu đang tràn đầy tiền âm phủ, ôm lấy Bánh bao sữa yên lặng nhìn trời.

Bỗng nhiên nhận được nhiều tiền âm phủ như vậy, không có bị dọa chết đã là rất ngoan cường rồi?

Hùng Kỳ cầm lấy quần áo mà anh đã quấn quanh bánh bao sữa lúc mới tới phòng phẫu thuật và mặc vào, sau đó nhanh chóng ôm Bánh bao sữa đi ra ngoài.

Trước hết thẩm vấn Trương Mạt đã!

Cũng không phải chỉ một chuyện của Bánh bao sữa, còn bộ thi thể bị phân hủy đã ba mươi phần trăm.

Hùng Kỳ ôm Bánh bao sữa vừa đi ra khỏi bệnh viện, liền thấy người đàn ông trước đó ép hắn uống chén nước làm hắn phải đi nhà vệ sinh lúc trước.

"Anh Minh?"

Bánh bao sữa nhìn thấy cha Minh Vương, vội vàng từ trong ngực Hùng Kỳ trượt xuống chạy tới chỗ cha.

Cha Minh Vương xoay người đem Bánh bao sữa bế lên, ôm vào trong ngực một cách rất thuần thục.

"Đều khâu tốt rồi phải không?"

Bánh bao sữa cười ha ha: "Tốt tốt, cha, chú Cố khâu khá tốt, tất cả các mảnh đều ở đúng vị trí của chúng rồi."

Chủ nhân của Địa Phủ gật đầu: "Vậy là tốt rồi! Không uổng công cho hắn nhiều tiền âm phủ như vậy!"

Hùng Kỳ: "......"

Cho nên...... Đôi cha con này đến cùng là có lai lịch gì?

Cảm tạ người khác lại đi đưa tiền âm phủ?

Đây không phải trù người ta đi chết đi sao?

Minh Vương lấy ra quả cầu nhỏ màu đen mà con gái đã đưa cho trước đó, sau đó đã hút cả ba linh hồn mới mà con gái mới bắt được tối hôm qua vào.

"Cha còn có việc, Tể Tể tự mình chơi được không?"

Bánh bao sữa phát hiện tất cả hồn ma ở trong trái cầu nhỏ màu đen đều không thấy.

"Cha muốn đưa những hồn mới kia đi Địa Phủ sao?"

Chủ nhân của Địa Phủ gật đầu, nghĩ đến chuyện đưa hồn mới về Địa phủ liền có chút bực bội.

Ánh mắt ông nhìn xuống cái đầu trụi lủi của Bánh bao sữa, đôi mắt hẹp dài lóe lên sắc đỏ.

"Hồn mới số lượng quá nhiều, trước đó cha ở Địa phủ đã bị thương, lúc này cùng lắm là mở ra được một khe cửa nhỏ, còn phải phòng ngừa có quỷ làm loạn, cho nên Tể Tể phải tự mình chăm sóc bản thân, cha làm xong sẽ tìm Tể Tể, được không?"

Bánh bao sữa không hiểu hỏi cha: "Cha và Tể Tể hợp lực cùng mở cửa là được rồi mà!"

Chủ nhân của Địa Phủ yếu ớt lên tiếng: "Tể Tể, con không có tóc, lực lượng của con cũng sẽ bị hao tổn, cho dù cùng cha hợp lực, cũng không mở được cửa Địa Phủ."

Bánh bao sữa: "Hả?"

Chủ nhân của Địa Phủ lại nói thêm một câu: "Cũng không sửa được sách Sinh Tử!"

Bánh bao sữa giật mình: "Hả?"

Bé không tin, cho nên cố tình gọi ra sách Sinh Tử.

Nhìn thấy Chú Hùng ở bên cạnh, lập tức tìm tới thông tin của Chú Hùng, sau đó nhanh chóng sửa chữa thời gian tử vong.

Kết quả Sách Sinh Tử không có chút biến hóa nào!

Bánh bao sữa: "......"

Hùng Kỳ đứng ở bên cạnh nhìn thấy tuổi tử vong của mình: "......"

Cho nên đôi cha con kỳ kỳ quái quái này tuyệt đối không phải người, cả hai cha con đều coi như hắn không tồn tại sao?

Bánh bao sữa tội nghiệp mong chờ nhìn cha Minh Vương: "Cha, Tể Tể vì sao không sửa được Sách Sinh Tử? Cũng không mở được cửa Địa Phủ vậy?"

Minh Vương: "Bởi vì thân thể tóc da, là do cha mẹ ban cho, Tể Tể so với người bình thường không giống nhau, từ đầu xuống chân, mỗi một cọng tóc hay cọng lông tơ đều là một phần lực lượng của con!"

Bánh bao sữa sờ lên trái cầu màu đen mà cha Minh Vương đưa lại cho bé, con mắt bỗng nhiên sáng lên.

"Tể Tể biết rồi, vậy Tể Tể về sau sẽ đem tóc nuôi dài trở lại thật nhanh, chờ tóc Tể Tể dài rồi, có phải là lại có thể sửa chữa Sách Sinh Tử, cũng có thể mở được cửa Địa Phủ không cha?"

Minh Vương gật đầu.

Nhưng mà tóc đang rất tốt lại bị làm trọc, bây giờ muốn nuôi dài......

Lực lượng của hai cha con bọn họ đều bị hao tổn, mỗi sợi lông dài ra đều là ngàn vạn năm, không biết muốn nuôi dài lại như lúc đầu thì đến ngày tháng năm nào!

Nhưng Minh Vương không thể nói ra, nếu không sẽ làm nhụt chí của con gái đang rất tích cực.

"Cha đi trước đây, con tự mình chăm sóc bản thân nhé, chờ cha làm xong việc sẽ tới tìm con."

Không chờ Bánh bao sữa gật đầu, Minh Vương đem Bánh bao sữa đặt ở dưới đất, trực tiếp biến mất tại chỗ.

Hùng Kỳ: "......"

A!

Hắn hưởng thọ tám mươi chín!

Hai người biết hắn cho dù bị dọa thế nào cũng không chết, cho nên cũng không thèm che dấu phải không?

Nghĩ tới đây, Hùng Kỳ cúi đầu nhìn Bánh bao sữa đứng ở dưới chân.

Bánh bao sữa vừa vặn ngửa đầu, cười với hắn vừa mềm mại lại đáng yêu, giọng sữa nghe cực kỳ ngọt ngào.

"Chú Hùng, chú có thể mang Tể Tể về cục cảnh sát đi tìm người cha khác của Tể Tể không?"

Cha Minh Vương đã đến đây, cha Hoắc tạm thời khẳng định không có việc gì.

Bánh bao sữa vẫn còn nhớ chuyện gặp hai cha con con ma béo ở vùng ngoại ô nói đến chuyện của Cốc Hưng Bác, cho nên muốn nhìn thấy cha và các anh nhanh nhất có thể.

Hùng Kỳ: "...... Đương nhiên có thể!"

Hùng Kỳ cũng không biết mình làm thế nào mang Bánh bao sữa trở về.

Trong đầu hoàn toàn trống rỗng không suy nghĩ được gì trên cả quãng đường, lúc lấy lại tinh thần thì đã đến phòng làm việc của mình ở cục cảnh sát.

Chuyện của ba cha con Hoắc trầm Lệnh được phán định không có liên quan gì tới vụ cha con nhà họ Trương vì người của ngành đặc biệt đã tham gia điều tra, lúc này đang ở trong văn phòng của Hùng Kỳ chờ Bánh bao sữa.

Nhìn thấy Bánh bao sữa bình yên vô sự trở về, Hoắc trầm Lệnh liền tranh thủ đi tới ôm Bánh bao sữa, cưng chiều cầm lấy hai tay của bé.

"Tể Tể thật xin lỗi, cha để Tể Tể lo lắng."

Nếu như Tể Tể không cùng đi theo cục cảnh sát, sẽ không bị Trương Mạt đánh thuốc mê mang đi.

Bánh bao sữa ôm chặt lấy cổ cha, giọng bé rất mềm mại lộ sự áy náy.

"Không liên quan đến cha đâu, là Tể Tể không tốt. Nếu như không phải vì lo lắng cho Tể Tể, thì ban đêm cha sẽ không cùng các anh đi ra ngoài, cũng sẽ không gặp phải người xấu, đều là Tể Tể sai rồi, về sau ban đêm Tể Tể sẽ không lại chạy lung tung nữa."

Hoắc trầm Lệnh làm sao có thể trách móc con gái bảo bảo bối, mà cốc Hưng Úc tính kế bọn hắn không phải chuyện ngày một ngày hai, chỉ là đúng lúc gặp phải thôi.

"Không phải do Tể Tể, là người xấu quá xấu! về sau ban đêm mà Tể Tể muốn ra ngoài chơi, thì nói với cha để cha đi cùng là được rồi."

Hoắc tư Cẩn, Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần cùng nhau lên tiếng: "Lúc mà cha bận rộn thì gọi anh đi cùng Tể Tể!"

Bánh bao sữa mấp máy miệng nhỏ, lần lượt ôm từng người anh trai.

Lúc bé nhìn thấy anh cả hơi kinh ngạc: "Anh cả?"

Hoắc tư Cẩn đã tới đây được hơn mười phút.

Cha phát hiện không thấy Tể Tể thì đuổi theo Tể Tể, hắn cùng Tư Tước khi trở về vừa đúng lúc nhìn thấy, sau đó thông báo cho chú út, năm người chia làm hai đường tìm Bánh bao sữa.

"Anh cả vừa tới đây, Tể Tể không có việc gì thì tốt rồi. Chú út cũng ở đây, nhưng mà nhận được tin Đổng tiểu thư còn chưa có thoát khỏi nguy hiểm, cho nên đi đến bệnh viện thăm rồi."

Hiện tại đã xác định được Bánh bao sữa không có việc gì, buổi tối hôm nay mấy đứa trẻ đều bị liên lụy tính kế cùng hắn, Hoắc trầm Lệnh tất nhiên muốn tra tới cùng.

Hắn sờ cái đầu không còn tóc của Bánh bao sữa, nhất thời vẫn còn chưa thể thích ứng.

"Cha ở đây còn có việc cần xử lý, để ba anh mang Tể Tể đi về nghỉ trước có được hay không?"

Bánh bao sữa vốn là muốn hỏi chuyện của Cốc Hưng Bác, thấy cha còn có việc bận lập tức thay đổi chủ ý.

"Cha, Tể Tể có thể cùng anh cả, anh hai, anh ba đi bệnh viện nhìn xem chị Đổng được không?"

Cha Minh Vương chắc là đã trả thần hồn trở về, nhưng chị Đổng bị thương rất nghiêm trọng. Bé đi đến hỗ trợ cứu chữa linh hồn, nếu không khả năng cần một khoảng thời gian rất dài chị ấy mới có thể tỉnh lại.

Hoắc trầm Lệnh yêu thương thơm lên trán bé.

"Đương nhiên! Nhưng không nên chạy khỏi tầm mắt của các anh nhé."

"Vâng, cha."

Chờ ba con trai mang theo Bánh bao sữa đi, Hoắc trầm Lệnh mới nhìn về phía Hùng Kỳ.

"Nghe nói cha Tể Tể ruột tới đây, hắn ở đâu rồi?"

Hùng Kỳ: "...... Nói có việc phải bận rộn, biến mất tại chỗ luôn!"

Hoắc trầm Lệnh: "Ha ha!"

Hùng Kỳ: "......"

Hùng Kỳ nghĩ đến người đàn ông mạnh mẽ, khí thế lạnh lẽo kia, cuối cùng vẫn hỏi ra nghi vấn của mình.

"Anh Hoắc, xin hỏi anh biết tiểu thư Tể Tể và cha ruột là gì không?"

Hoắc trầm Lệnh: "Tể Tể là con gái của tôi, cha ruột con bé không phải người!"

Hùng Kỳ: "......"

Cha ruột không phải người, con gái ruột còn có thể là người sao?

Kỳ cục!!!

Đáy mắt Hoắc trầm Lệnh lóe lên sự sắc bén, không nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của Hùng Kỳ mà lại hỏi đến chuyện khác.

"Đội trưởng Hùng, Trương Mạt ở đâu?"

Nói đến Trương Mạt, trên mặt Hùng Kỳ cũng hiện lên sự tức giận.

"Anh Hoắc, xin mời đi theo tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.