An Hạ Dao tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu. Do cố làm tới 3h sáng cho xong bản thảo nên giờ là 12h trưa cô vẫn buồn ngủ.
An Hạ Dao, nữ nhà văn độc thân 27 tuổi, An Hạ là bút danh của cô trên tạp chí tháng chuyên mục tình cảm.
Hiện tại An Hạ Dao đang ở giai đoạn “Thnh nữ”1, tất nhiên, dưới sự
giám sát chặt chẽ và thúc giục của mẹ, cô đã phải không ngừng phấn đấu
để tìm chàng “bạch mã” của riêng mình, liên tiếp đến các buổi xem mặt
dưới mọi hình thức.
An Hạ Dao mơ màng vớ lấy chiếc điện thoại, vừa mở máy alo được một
tiếng, thì từ đầu dây bên kia tiếng gầm gào của sư tử Hà Đông: “Hạ Dao,
mấy giờ rồi mà vẫn còn chưa dậy?”.
Đúng là không ai hiểu con bằng mẹ.
Cơn buồn ngủ của An Hạ Dao bị tiếng gầm gào xua tan, khẽ hắng giọng
một tiếng, cô nói với vẻ nghiêm chỉnh: “Mẹ, có phải hôm nay mẹ quên ăn
canh đậu xanh không?”.
“Cái gì?”, bà An ngơ ngác trước câu nói chẳng ăn nhập gì của con gái.
“Mẹ, thời tiết khô hanh, mẹ lại bị hỏa vượng, uống nhiều canh đậu
xanh thì sẽ giải nhiệt!” An Hạ Dao nói với mẹ bằng vẻ nghiêm túc. “Được
rồi, được rồi, con đừng có lắm điều nữa, mở cửa cho mẹ!”. Bà An nói
xong, ngắt máy luôn.
“Dao Dao, cứ cái kiểu này thì ai dám rước con về, làm sao mà lấy được chồng?”. Bà An vẫn chưa vào nhà, nhìn thấy Hạ Dao là bà càu nhàu.
An Hạ Dao vừa mới dậy, chưa đánh răng, rửa mặt, đầu chưa chải, tóc
tai xõa xượi, trên người mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình, đứng
dựa vào cửa, nhìn thấy mẹ vội chạy ra, kéo tay đưa mẹ vào nhà, nói với
vẻ xoa dịu: “Mẹ, mẹ căng thẳng như thế làm gì?. Đâu có phải hát kịch mà
phải cao giọng lớn tiếng như vậy?. Mẹ định để cho cả thế giới biết mẹ có một cô con gái ế chồng?”.
“Mẹ thất vọng vì con quá!” Bà An nhìn vào trong nhà vẻ bất lực, các
đồ ăn vặt, hộp mì ăn liền vứt lung tung: “Đây là cuộc sống của con à?”
Đồ ăn chưa hết thì không ra khỏi cửa, nhà cửa lộn xộn không ra gì cả.
An Hạ Dao cười gượng gạo: “Mẹ, mấy ngày hôm nay con bận, con đang chuẩn bị thu dọn đây!”.
“Thôi đi, không cần con dọn!”. Bà An cười tủm tỉm: “Mẹ đã đăng ký
tham gia vào hoạt động cuộc hẹn tám phút giúp con, ba giờ chiều nay, ở
đường XX, quán cà phê XX, giờ chỉ cần con chuẩn bị cho bản thân tốt là
được!”.
An Hạ Dao đứng ngây ra: “Mẹ, mẹ nói như vậy là có ý gì?” Cái kiểu xem mặt một đối một ấy thì thôi đi, cô đã bị mẹ ép, nói dối, thậm chí là
lừa không ít lần rồi, bậy giờ sao nghĩ ra cái kiểu gặp mặt tập thể kiểu
này?.
“Không có gì đâu. Chỉ là hoạt động gặp mặt tập thể của những người
trẻ tuổi thôi mà”. Bà An vội giải thích: “Chỉ là hoạt động mà những
người trẻ tuổi các con gặp nhau cùng uống trà, cùng nói chuyện”.
“Nhưng, Cuộc hẹn tám phút, sao con nghe mà cứ thấy nó giống như buổi xem mặt thế?”
Bà An trả lời thản nhiên: “Nếu con muốn coi đó là một buổi xem mặt,
tìm cho mẹ một đứa con rể cũng được.” Nói xong những lời đó, bà còn thêm một câu với ý tứ sâu xa: “Dao Dao, thật ra còn không còn ít tuổi nữa”.
Khóe môi của An Hạ Dao khẽ giật giật: “Mẹ, không cần phải cuống đến thế đâu, con còn ít tuổi, cứ từ từ đã”.
“Không phải cuống? Con còn ít tuổi, cứ từ từ?” Bà An không chờ An Hạ
Dao nói hết, lập tức cắt ngang: “Những đứa bạn học của con, có đứa nào
chưa lấy chồng đẻ con không? Có đứa sắp có đứa thứ hai rồi đấy!”
Thường thì khi mẹ đưa ra những ví dụ đó để thuyết phục, Hạ Dao luôn ngoan ngoãn nghe đến hết cười xuê xoa cho qua chuyện.
Nhưng hôm nay không hiểu sao, có lẽ là do thời tiết ngột ngạt, hỏa
khí dâng lên, nghe xong, cô hít một hơi, đáp: “Mẹ! Sao mẹ không nói
chuyện con gái của dì họ năm trước cưới, năm sau ly hôn? Lại còn nữa,
con trai của chú Mã đấy, vừa mới cưới xong thì vợ đã có bầu rồi bỏ đi
theo người khác….”.
“An Hạ Dao, con định làm mẹ tức chết phải không?” Bà An nghe nói đến
những chuyện này, lập tức thay đổi vẻ mặt: “Những điều hay con không
chịu học, cứ nhất định học những điều xấu phải không?”.
An Hạ Dao thấy mẹ giận thật, bèn xoa dịu: “Mẹ, con không cố ý làm mẹ
giận, chẳng qua con cũng chỉ nói thật thôi. Trong tình cảm thì duyên
phận rất quan trọng, mẹ cứ cuống lên cũng có tác dụng gì đâu…”.
Bà An sầm mặt, nói với vẻ nghiêm nghị: “Cứ cuống lên không thì chẳng
có tác dụng, vì thế, phải làm việc gì đó thực tế một chút, sắp xếp để
con gặp gỡ với những chàng trai tài giỏi, mẹ không tin là không bắt được vị của con”.
An Hạ Dao biết, giữa hai thế hệ luôn có khoảng cách, chủ đề này không bao giờ nói cho rõ được, vì thế, im lặng một cách khôn ngoan.
“Dao Dao, khi mẹ hai mươi bẩy tuổi bằng tuổi con bây giờ thì con lên
bảy tuổi, đi học tiểu học rồi!”. Bà An thở dài, “Rõ ràng là mẹ sinh con
ra đâu có xấu xí, đầu óc cũng thông minh, sao lại cứ rú rú trong nhà,
mãi mà không lấy được chồng?”. Bà An nói với An Hạ Dao mà như nói một
mình, sau đó phân tích: “Mẹ thấy con theo nghề viết lách, viết nhiều quá có khi đầu óc có vấn đề sau này đừng có viết những thứ nhăng nhít đó
nữa. Con cũng cứng tuổi rồi, viết chuyên mục tình cảm ấy làm gì, nhố
nhăng!”.
An Hạ Dao trợn mắt: “Mẹ, mẹ bảo con đi xem mặt thì xem mặt, đừng có lôi sang công việc như vậy!”.
“Được rồi, nghe lời ngay từ đầu thì có phải đỡ chuyện hơn không?”. Bà An cũng chẳng muốn tranh luận nữa, chỉ cần nó ngoan ngoãn đến tham gia
là được, vì thế bèn giục: “Sắp một rưỡi rồi, con mau đi chuẩn bị đi.
Đừng để lỡ thời gian đấy!”.
Cuộc hẹn tám phút là hoạt động xem mặt do một trang mạng tổ chức, tại đó, các đôi nam nữ lần lượt nói chuyện với nhau trong tám phút, nếu
thấy vừa mắt, có ý phát triển mối quan hệ thì có thể trao cho nhau bưu
thiếp tình yêu, đưa cho người kia số tình yêu may mắn, sau đó sẽ do bà
mối liên hệ, dẫn dắt ở giai đoạn sau.
Khi An Hạ Dao sửa soạn xong và ra cửa, bà An cười tươi rói, đưa cho
cô tấm thẻ mang số 007, nói với vẻ bí hiểm: “Dao Dao, mẹ đã rút số may
mắn giúp con đấy, hy vọng hôm nay con sẽ may mắn”.
An Hạ Dao nhìn mẹ vẻ bất lực, cố nặn ra nụ cười như mếu: “Mẹ, con sẽ
cố gắng hết sức không làm mẹ thất vọng…” Cố gắng, chỉ là cố gắng hết
sức, còn nếu thất vọng thật thì đành chịu mà thôi.
Bà An vẫn nhìn con gái với vẻ mặt kiên định: “Mẹ không cần biết con
dùng cách nào, cướp, trộm, lừa, cho dù là bắt cóc cũng được, tóm lại là, trước Tết năm nay con nhất định phải nghĩ cách lấy chồng bằng được, nếu không, mẹ không nhận con nữa, dù là Tết, con cũng đừng có về nhà!”.
“Mẹ, sao lại như thế được?” Khuôn mặt xinh đẹp của An Hạ Dao trông
đau khổ, nhăn nhó hơn quả mướp đắng, ở đâu ra cái kiểu ép con gái lấy
chồng bằng được như thế?.
Bà An giận dữ đóng cửa lại, thực ra cũng không thể trách bà là quá dữ dằn, An Hạ Dao đã 27 tuổi, chưa thể coi là lớn tuổi, nhưng nếu lấy
chồng ở tuổi rực rỡ nhất, người mẹ này mới yên tâm.
Hơn nữa, tục ngữ có câu rất hay, công việc tốt không bằng lấy được
chồng tốt, nhân lúc tuổi đang đẹp còn có thể lựa chọn, đến khi lớn tuổi
chút nữa sẽ khó hơn.
An Hạ Dao tới quán cà phê XX vào lúc 2 giờ 58 phút, bên trong đã được thuê trọn gói, với những tấm biểu ngữ viết: Gặp gỡ chớp nhoáng, hôn
nhân mãi mãi. Còn trên các tấm áp phích vào cửa chi chít những chữ ký,
xem ra người tham gia quả là không ít.
Một cô gái xinh đẹp đứng ở trước bàn đón tiếp đưa bút cho An Hạ Dao,
nhiệt tình nói: “Chị ký vào đây, rồi vào trong sảnh lớn, sẽ có người
hướng dẫn cho chị”.
An Hạ Dao đành liều ký tên dưới cái nhìn chăm chú của cô gái đang mỉm cười ấy. Theo thói quen, cô ký chữ An Hạ, song lại thấy ngượng bèn thêm chữ Dao vào, rồi đưa trả chiếc bút cho cô gái, sau đó giậm đôi giày cao gót đi vào trong hội trường.
An Hạ Dao đưa mắt quan sát toàn cảnh hội trường, đúng như lời mẹ nói, tỉ lệ cân đối, một nam một nữ, có điều, các cô gái phần lớn đều khá
xinh đẹp, ăn mặc thời thượng, còn đàn ông có vẻ rất không đều, người
cao, người thấp, người gầy người béo, chênh lệch tương đối rõ.
Người chủ trì vỗ vỗ vào Mic: “Hoan nghênh các bạn dù bận trăm công
ngàn việc vẫn đến Cuộc hẹn 8 phút của chúng tôi. Nói xong, anh ta vỗ tay trước, tiếp đó là những tiếng vỗ tay lẹt đẹt hưởng ứng ở phía dưới.”
Người chủ trì tiếp tục nói: “Vì sự quý giá của thời gian, tôi xin
phép không làm lãng phí thời gian của các bạn nữa, nói một cách vắn tắt, những người đến dự hôm nay, kết thúc bằng người sau cùng là cô An thì
tổng cộng có hai sáu người, trong đó có mười bốn nữ, mười hai nam. Xin
hoan nghênh các bạn!”.
An Hạ Dao lấy ghế, ngồi xuống một góc, nghe người chủ trì tuyên bố
quy định: “Chúng tôi sắp xếp để mọi người nói chuyện một đối một trong
khoảng thời gian tám phút. Nhưng với tình hình hôm nay thì các cô gái có thể nói chuyện riêng với mười hai chàng trai, còn các chàng trai thì có thể nói chuyện với mười bốn cô gái. Nếu cùng thấy vừa ý thì có thể trao đổi số may mắn của tình yêu, nếu một phía thấy vừa ý thì cũng có thể
nói với người mai mối, còn số may mắn thì chúng tôi sẽ giúp liên hệ sau
này. Chúc mọi nguời có một buổi chiều vui vẻ! Hy vọng ai cũng có thể tìm thấy nữa kia của mình. Bây giờ, vòng giao lưu lần thứ nhất bắt đầu!”.
Một người đàn ông chừng gần ba mươi tuổi ngồi xuống trước mặt An Hạ
Dao, anh ta giơ thẻ tình yêu của mình, cười chào cô: “Xin chào, thưa cô
số 007. Tôi là số 013″.
An Hạ Dao đưa mắt nhìn, người đàn ông ấy cao chưa đầy 1m7, nặng chừng trên dưới tám mươi kg, có vẻ hơi bệ vệ. Không phải cô coi thường người
béo, mà là không thích cái bụng như bà bầu của ành ta. Có điều, anh ta
đã cười chào hỏi, An Hạ Dao cũng không thể không đáp lễ, vì vậy cũng
nhếch môi, cười: “Chào anh!”.
“Thưa cô 007, cô làm nghề gì?” Số 013 hất mạnh mái tóc với vẻ tự cho rằng đó là cử chỉ phóng khoáng, cười, hỏi An Hạ Dao.
An Hạ Dao nhìn hàm răng khấp khểnh của anh ta, rời ánh mắt lạnh nhạt, nhìn xuống mặt bàn, đáp: “Tôi không có công việc tôi ở nhà”.
“Ở nhà cũng tốt, tôi muốn lấy một người như cô, xinh đẹp, lại bằng
lòng ở nhà, không đi làm việc. Thế nào, chúng ta trao đổi số may mắn của tình yêu chứ?”. Số 013 vừa nghe nói vậy đã mừng cười tít mắt, nói với
vẻ rất vui: “Cô yên tâm, sau này tôi sẽ nuôi cô!” Vừa nói, anh ta vừa
vung bàn tay đeo chiếc đồng hồ Rolex, “Anh tuy là người không có văn
hóa, nhưng lại có nhiều tiền, sau này em muốn gì, anh sẽ mua cho em, chỉ cần em lấy anh, sinh một quý tử là được!”.
Toàn thân An Hạ Dao run lên, da gà nổi đầy người, ngượng ngùng nhìn
số 013, nói với vẻ khó xứ: “Xin lỗi anh 013, anh không phải là mẫu người mà tôi thích!”.
“Xì, coi thường tôi à?” Đôi mắt ti hí của số 013 ánh lên vẻ khinh
miệt: “Có mà tôi không thích cô thì có. Nhìn cô yếu ớt, gầy guộc thì
biết ngay là cô không thể nào đẻ được con trai, tạm biệt!” Nói xong, anh ta tức giận quay người bỏ đi.
An Hạ Dao đưa mắt nhìn theo anh ta đi về phía một cô gái khá đẫy đà,
trong bụng thầm kêu lên, đúng là siêu phẩm! Chưa hết câu, thì một người
đàn ông khác đã ngồi xuống trước mặt cô, tự giới thiệu: “Tên tôi là
Vương Kiệt, xin hỏi, tên cô là gì?”.
“An Hạ Dao!” An Hạ Dao trả lời ngắn gọn, người đàn ông trước mặt cao
chừng 1m78, trông có vẻ trắng trẻo, sạch sẽ, hy vọng là không làm người
ta bị sốc là được.
“Cô An làm nghề gì vậy?” Vương Kiệt nhìn cô dịu dàng, hỏi.
“Nghề tự do.” Khi đi gặp “đối tượng” An Hạ Dao thường không nói mình là nhà văn, cộng tác viên của các báo.
“Nghề tự do, thế nghĩa là không có công việc?” Ánh mắt của Vương Kiệt có vẻ nghĩ ngợi, liếc nhìn về phía cô.
Từ trong ánh mắt của anh ta, An Hạ Dao nhìn thấy đôi chút khinh
thường, chưa hết, Vương Kiệt tiếp tục nói với vẻ rất thoải mái, thẳng
thắn: “Cô An xinh đẹp như thế này lại không có công việc, cô tới tham
gia cuộc hẹn này, có phải là muốn tìm lấy một người có tiền không?”.
An Hạ Dao vẫn còn chưa kịp trả lời thì Vương Kiệt đã lạnh nhạt nói:
“Đáng tiếc là tôi là người nghèo, không nhà không xe, chắc cô sẽ không
thích tôi đâu?
Không vừa lòng, phải không?”
Lúc này, đến lượt An Hạ Dao trố mắt, nghề tự do thì nhất định là
không có công việc sao? Còn nữa, xinh đẹp thì có liên quan gì đến việc
lấy người có tiền? Còn nữa, với câu sau cùng thì không biết cô phải trả
lời như thế nào!.
Nếu trả lời rằng, tôi thích anh, không để ý đến việc anh không nhà
không xe, OK, hãy trao số may mắn của tình yêu đi, như thế chẳng phải
làm cho An Hạ Dao phải chịu ấm ức lắm sao.
Nếu trả lời rằng, xin lỗi, anh không phải là kiểu người mà tôi thích, thì có nghĩa đã chứng tỏ sự suy đoán của Vương Kiệt là đúng, An Hạ Dao
thích người có tiền, coi thường người nghèo…
Anh chàng này, đúng là dồn người ta vào thế bí, An Hạ Dao chỉ còn biết im lặng. Đúng là không biết nên trả lời thế nào!.
“Cô An, rất khó trả lời phải không?” Vương Kiệt nhếch môi, cười khinh miệt, dường như đã đoán đúng rằng An Hạ Dao là dạng phụ nữ lười biếng,
thích hư vinh.
“Xin lỗi, anh Vương, tôi hoàn toàn không có ý coi thường anh, chỉ có
điều, đúng như anh nói, tôi không có công việc, tôi cần phải tìm cho
mình một chỗ cung cấp cơm ăn lâu dài, tôi thấy anh, không phù hợp với
tôi!” An Hạ Dao nói với vẻ xin lỗi, Vương Kiệt quay người vẻ khinh bỉ,
rồi bỏ đi tìm đến với một cô gái xinh đẹp khác, đến một chút lịch sự tối thiểu cũng không có.
“Người đẹp 007, chào cô, tôi là số 026, tên là Lưu Phi, là dân IT,”
Một người đàn ông cao gầy, điển trai ngồi xuống chỗ đối diện, giới thiệu một cách rất cởi mở.
An Hạ Dao đã bị hai chàng trai trước làm cho tức giận, lúc này nhìn
thấy Lưu phi cũng chỉ gật đầu một cái cho xong, rồi nói tên mình ra: “An Hạ Dao!”
“Tên của cô rất hay!” Lưu Phi nhìn An Hạ Dao với vẻ nịnh nọt, rồi bổ sung một câu: “Cô An cũng rất xinh đẹp nữa!”.
Những lời khen lấy lòng, ai cũng thích nghe, nụ cười của An Hạ Dao cũng đã chân thực hơn hẳn: “Cảm ơn!”.
“Cô An, cô làm nghề gì vậy?” Lưu Phi hỏi.
Do sự thất bại của hai lần trước khi nói về nghề nghiệp của mình, An
Hạ Dao cắn môi, nói với vẻ bất chấp: “Tôi là người sáng tác tự do,
chuyên viết cho tạp chí!”
“Òa, lợi hại thế! Ánh mắt của Lưu Phi đầy vẻ ngưỡng mộ: “Tôi thích nhất là nhưng cô gái có tâm hồn văn học!”.
An Hạ Dao khẽ mỉm cười.
“Cô An, xin mạo muội hỏi cô một câu: cô bao nhiêu tuổi rồi?” “27!” An Hạ Dao trả lời thanh thật.
Đầu lông mày của Lưu Phi hơi nhíu lại, khẽ lẩm bẩm: “Cô 27 rồi à? Sao nhìn lại hoàn toàn không thấy như vậy nhỉ?”
Tuy nghe thấy rất rõ như vậy, nhưng cô không tiện tiếp lời đáp lại, vì vậy giả bộ như không nghe thấy.
Lưu Phi do dự một chút, cuối cùng ngẩng đầu lên, dốc hết can đảm,
hỏi: “Cô An, cô có để tâm đến chuyện tình yêu với người ít tuổi hơn
không?”.
An Hạ hơi ngây người, nhìn Lưu Phi, buột miệng hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi?”.
“Năm nay tôi 20,” nói xong Lưu Phi bèn bổ sung: “Tôi thực sự không để ý đến chuyện bạn gái lớn tuổi hơn, lớn hơn thì sẽ càng chăm sóc tốt cho tôi.”
An Hạ Dao nhìn chăm chăm vào Lưu Phi, ngượng ngùng nói: “Cậu 20, thật sự là tôi không nhận ra như vậy…” Lưu Phi vội hất đầu, nói với vẻ tự
hào: “Tôi già dặn hơn so với tuổi, có điều, tôi không nói dối cô đâu,
đúng là tôi mới 20, trong giấy chứng minh thư, tôi sinh năm 94.” Nói rồi Lưu Phi lục túi lấy tấm chứng minh thư ra đưa cho An Hạ Dao thật.
An Hạ Dao chỉ nhìn qua một cái, nói với vẻ ngạc nhiên: “Cậu mới 20
tuổi sao lại đã đi làm, và còn đến Cuộc hẹn xem mặt nữa?” Thông thường, ở độ tuổi này thì có lẽ mới chỉ là sinh viên năm thứ nhất, thứ hai!.
“Sau khi tốt nghiệp phổ thông trung học, tôi liền vào mạng IT, thường xuyên ở nhà chơi trò chơi!” Lưu Phi nói với vẻ rất vui, “Tôi rất lợi
hại đấy chứ!”.
An Hạ Dao cảm thấy đầu ù đi, thì ra ‘dân IT’ mà anh ta nói là như vậy.
“Cô An, tôi rất vừa ý với cô, chúng ta qua lại với nhau nhé!”. Trong
giây phút mà tiếng chuông đếm ngược thời gian 8 phút vang lên, Lưu Phi
mở miệng nói với vẻ kiên định.
An Hạ Dao bèn từ chối với vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không thích yêu
người ít tuổi hơn!” Đưa mắt nhìn theo Lưu phi xong, quay lại nhìn thì đã thấy ở chỗ đối diện một người đàn ông khác đang ngồi xuống.
An Hạ Dao lấy lại tinh thần, hít một hơi sâu, phải đối phó với ba
chàng trai, cô cảm thấy miệng hơi khát, bất giác vớ lấy cốc cà phê trên
bàn, vừa mới mở miệng, chưa kịp uống, thì người đàn ông ngồi đối diện đã lên tiếng: “Cô 007, cô thích uống cà phê à?”.
An Hạ Dao gật đầu với vẻ cứng đờ: “Vâng”.
“Bây giờ rất nhiều người thích uống cà phê, nhưng phụ nữ mà uống cà
phê thì có nhiều điều không tốt, ví dụ như: dẫn tới chứng loãng xương,
bệnh đái tháo đường, dễ mắc chứng vô sinh, lại còn làm tăng nguy cơ tim
mạch.” Người đàn ông đối diện nói đến đây, đổi giọng, tiếp tục: “Ngoài
ra, dù đàn ông hay phụ nữ, uống cà phê cũng đều làm tăng nguy cơ mắc
bệnh tim, và cao huyết áp, còn dẫn tới nghiện nữa. Từ đó có thể thấy, để phòng chữa bệnh, giữ gìn sức khỏe và sinh nở, phụ nữ không nên uống quá nhiều cà phê trong thời gian dài. Cô 007, sau này cô bớt uống cà phê đi nhé.”
Bàn tay cầm cốc cà phê của An Hạ Dao run lên, do dự một chút, cuối
cùng cô vẫn đặt cốc cà phê xuống, im lặng nhìn người đàn ông trước mặt
đang tự giới thiệu: “Chào cô 007, tôi là Vương Bác, là chuyên gia dinh
dưỡng”.
Cô 007, cô đừng chê tôi nhiều lời, người hiện đại đúng là hiểu biết
quá ít về tri thức dinh dưỡng và sức khỏe…” Vương Bác bắt đầu thao thao
bất tuyệt một tràng giang đại hải, mãi cho tới khi tiếng chuông báo 8
phút đã hết mới đứng dậy với vẻ lưu luyến: Cô 007, lần sau có cơ hội,
tôi sẽ tiếp tục nói chuyện với cô!”.
Đầu óc của An Hạ Dao rối mù, anh chàng này, rút cục là tới để tìm bạn đời hay là chuẩn bị giảng bài về dinh dưỡng? Không lẽ với bất cứ cô gái nào anh ta cũng đều giảng một hồi như vậy?.
An Hạ Dao day trán, vẫn còn chưa kịp lấy lại hơi thì phía đối diện đã lại xuất hiện một người đàn ông khác. Người này có vẻ hơi lớn tuổi,
nhìn thì thấy cũng phải xấp xỉ 50 tuổi. An Hạ Dao không mấy chú ý tới
chuyện tuổi tác, nhưng tiền đề cũng phải là không được già hơn bố cô,
nếu đưa “ông chú” này về, có lẽ bố cô phải gọi là anh mất! Như thế,
chẳng phải là bề bậc trong nhà sẽ loạn lên sao?.
An Hạ Dao cười, ngượng ngùng, “Chào chú” trong bụng thầm kêu: chú à,
nếu chú muốn gặm cỏ non thì cũng đừng nhằm vào cháu nhé, cháu không phù
hợp với chú đâu! Cháu sợ sẽ làm chú gãy răng mất!.
Ông chú ngồi xuống, nhìn kỹ An Hạ Dao từ đầu xuống chân: “Cô 007, tên tôi là Thành Đại Phú, tuy nhìn có hơi già dặn, nhưng thực ra tuổi chưa
lớn, năm nay tôi mới 55 tuổi!”.
An Hạ Dao thầm kêu, ôi! mẹ ơi, đoán ông 50 tuổi đúng là bảo ông trẻ
rồi, thì ra là 55 tuổi, hơn bố cô 6 tuổi! Có điều, nhìn dáng vẻ thì có
lẽ là người có tiền, và cũng tốn không ít tiền cho việc chăm sóc sức
khỏe.
“Cô 007, tôi nên gọi cô thế nào nhỉ?” Thành Đại Phú nhìn An Hạ Dao bằng đôi mắt rừng rực: “An Hạ Dao.” An Hạ Dao đáp liều.
“Tôi muốn tìm một bạn gái trẻ, tìm lại một chút của tuổi trẻ. Tôi cảm thấy, cô rất tốt, trông rất ngoan ngoãn, không hiểu cô có vừa ý với tôi không?” Thành Đại Phú nói một cách bộc trực. An Hạ Dao khẽ mấp máy đôi
môi, nói với vẻ ngượng ngập: “Chào chú, cháu muốn tìm một người bạn trai nói chuyện yêu đương để đi tới hôn nhân…” An Hạ Dao định dùng những lời này, khéo léo từ chối ông chú này rằng, họ không thích hợp để kết hôn
cũng như không thích hợp để yêu đương.
Ai ngờ, Thành Đại Phúc vui mừng, nói: “Cô An, như vậy chúng ta có ý
nghĩ giống nhau rồi, tôi cũng muốn đi đến hôn nhân bằng tình yêu. Tôi
cảm thấy, chúng ta có thể trao số may mắn của tình yêu cho nhau để thử
xem rồi đây.”
An Hạ Dao chỉ muốn chui ngay xuống đất, cuống quýt, đáp một cách khéo léo: “Ông Thành, tôi không thích những người lớn tuổi…”.
Không thích cũng không sao, tình cảm có thể bồi dưỡng dần dần, sau
này cô thích là được mà!” Thành Đại Phú nói với vẻ đầy tự tin: “Cô An,
tôi có thể nói với cô rằng, đàn ông trưởng thành rất có sức hấp dẫn!”.
An Hạ Dao thầm kêu trong lòng: Nhưng kiểu đàn ông trưởng thành như
ông, thì có sức hấp dẫn cái quái gì? Nhưng, vì là người có giáo dục, cô
đành ngượng ngập nói: “Tôi vẫn thích những người còn trẻ hơn, kiểu người quá trưởng thành và quá hấp dẫn như ông, tôi sợ không giữ được, vì thế, xin lỗi, chúng ta không hợp nhau!”.
Thành Đại Phú nhìn An Hạ Dao với vẻ mặt đầy luyến tiếc: “Cô An, cô
thực sự không xem xét đến tôi à? Với người như độ tuổi của tôi, đã có sự nghiệp, biết quan tâm, chiều chuộng phụ nữ, lại còn có thể kết hôn với
cô, nói một câu hơi khó nghe thế này, lại còn có cả một món tài sản có
thể thừa kế, không lẽ, cô cũng vẫn không động lòng?”.
An Hạ Dao ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, cười một cách khó
khăn: “Ông Thành, ông hấp dẫn như vậy, nhất định sẽ gặp được cô gái xiêu lòng, nhưng người ấy chắc chắn không phải là tôi.” An Hạ Dao không phải là một cô gái giàu có, song cũng không phải là người thiếu tiền, không
đòi hỏi những thứ đắt tiền, chỉ cần một ít để giữ thể diện là được rồi.
Kiểu phụ nữ như vậy không phải là cứ có tiền thì chạm vào người của họ,
mua được tình yêu của họ.
Thành Đại Phú rời khỏi với vẻ mặt đầy tiếc nuối. An Hạ Dao tiếp tục
gặp mấy người nữa, nhưng cô không giới thiệu về mình chi tiết nữa, sợ
rằng những lời nghiệt ngã của mình sẽ đỠlại một hình ảnh không tốt đẹp.
Đúng lúc An Hạ Dao giơ tay xem đồng hồ, thời gian cũng sắp hết, trong số 12 vị thì đã gặp 11 vị rồi, người cuối cùng có thể gặp có thể không, chuẩn bị về thôi.
Một chàng trai trẻ lại ngồi xuống trước mặt An Hạ Dao, người ấy cao,
gầy, trắng trẻo, sạch sẽ và còn đeo một cặp kính trông rất nho nhã. Lúc
An Hạ Dao lướt nhìn toàn hội trường thì thấy, anh ta là người đẹp trai
nhất trong số 12 chàng trai có mặt, nhưng có phải là siêu phẩm hay không thì cô không biết. Vì thế, An Hạ Dao cố tạo ra vẻ phấn chấn, mỉm cười
rất xã giao với anh ta. “Chào anh. Tôi là An Hạ Dao”
“Chào cô, tên tôi là Diệp Hiên. Thực ra, tôi hoàn toàn không muốn đến xem mặt.” Diệp Hiên nói thẳng với An Hạ Dao, “Là cha mẹ tôi ép tôi đến
đây”.
An Hạ Dao cười ngượng ngùng, “Ồ, thế sao?” Đồng bệnh tương liêu, cô cũng bị bà An ép phải đến.
“Có điều, sau khi tới đây thì thấy cũng rất vui, không biết cô có
hứng thú với việc sống thử không?” Diệp Hiên nhướn đôi mày lưỡi mác,
nhìn An Hạ Dao, hỏi.
“Sống thử? Thử như thế nào?” An Hạ Dao nhìn đồng hồ, tiện miệng hỏi.
“Là thử lên giường, xem chúng ta có hợp nhau không. Nếu OK, chúng ta có thể nói đến chuyện yêu đương và kết hôn.”
Diệp Hiên nói với vẻ nghiêm chỉnh, “Nếu khoản đó không hợp, thì chúng ta đường ai nấy đi, lại đi tìm một nửa của mình”.
An Hạ Dao thấy rất phục anh ta đã có thể nói ra những điều đó một
cách thản nhiên như vậy, nếu là An Hạ Dao thì cô đã không thể nào mở
được miệng ra. Cơn giận dữ phải nén chịu sau khi gặp mặt 11 người, giờ
đây lập tức bùng phát: “Tôi cảm thấy, anh lên đến các quán ba để mà tìm, ở đó sẽ có rất nhiều người bằng lòng cùng anh trải qua một đêm tình để
anh thử xem ai phù hợp!” Nói xong câu đó, cô bổ sung một câu bằng vẻ nhã nhặn: “Có điều, anh phải chuẩn bị cách thức cho thật tốt, hãy cẩn thận
với “cậu bé” của anh, nếu ép quá mức, hoặc sử dụng không đúng sẽ hỏng
sớm đấy, thế thì sẽ rất gay…”. Nói xong, An hạ Dao cầm chiếc ví lên, tức giận giậm đôi giày cao gót, bỏ đi không chút do dự, để lại cái người
tên là Diệp Hiên với vẻ mặt rất không tự nhiên, trơ lại một mình.
Toàn là rác rưởi, toàn những chuyện bực mình! Đúng là một lũ biến thái, tạp nham!.
An Hạ Dao bước ra khỏi hội trường xem mặt, gọi điện ngay cho bạn thân là Thất Hề: “Này, đang làm gì đấy? Dậy ngay đi, chúng ta đến Cẩm Sắt
uống một chén.”
Thất Hề ngáp một cái, đáp với vẻ lơ mơ: “Gì thế Dao Dao, bây giờ mới
là mấy giờ mà cậu đã đòi đến quán uống rượu? Hôm nay là ngày gì vậy? Bị
kích động vì chuyện gì thế?”
“Ừ, đang rất kích động đây. Mình đang rất muốn đi để trút bỏ đây.” An Hạ Dao liên tục đập vào ngực, cố gắng hạ nhiệt cơn tức giận.
“Có phải đã đi xem mặt không?”. Ở đầu dây bên kia, Thất Hề cười phá
lên không giấu diếm: “Chắc là lại gặp phải siêu phẩm nào rồi chứ gì?”.
Mỗi lần An Hạ Dao đi gặp mặt về xong thì lại lôi cô đi uống rượu, giải
buồn, lôi đối tượng xem mặt ra phê phán một lượt, rồi than thở rẳng mình toàn gặp phải người không ra gì.
Ký sử xem mặt của An Hạ Dao đúng là hết sức đặc sắc, tới mức mà Thất
Hề đã phải lấy cô làm hình mẫu để viết một cuốn tiểu thuyết rất đặc sắc.
An Hạ Dao đáp với vẻ ủ rũ: “Đúng thế, không những gặp một siêu phẩm mà là một đống siêu phẩm! Tớ đang phát điên lên đây!”.
“Một đống? Không phải như vậy chứ? Chạy sô à?” Thất Hề tò mò hỏi.
“Cuộc xem mặt 8 phút!”An Hạ Dao đáp, nếu cô không nói thật thì Thất Hề cũng sẽ căn vặn đến cùng, chi bằng nói trước cho xong.
“Ha, ha, ha, Dao Dao, hôm nay cậu bị dỗ dành đi hay là bị lừa đi vậy?” Thất Hề hỏi với vẻ hóm hỉnh.
“Bị mẹ đe dọa và ép đi.” Khỏi phải nói trong lòng An Hạ Dao thấy u ám đến thế nào, “Này, ranh con, rút cục là cậu có đi không hả?”
“Đi chứ, nhất định đi chứ. Nửa tiếng nữa tớ sẽ tới nơi, gặp nhau ở
Cẩm Sắt nhé!”. Thất Hề không dài dòng nữa, gác máy, nhanh chóng sửa
soạn.
Thất Hề cũng giống như An Hạ Dao, đều là những Trạch nữ có tri thức
và từng trải. An Hạ Dao là nhà văn chuyên mục của một tờ tạp chí, còn
Thất Hề thì là tác giả VIP cộng tác của văn học mạng Hoa ngữ, sống bằng
nghề sáng tác. Họ gặp nhau trong cuộc gặp mặt nhóm sáng tác của thành
phố năm 2008, từ đó trở thành bạn bè thân thiết không có gì là không nói được với nhau, tính đến nay tình bạn của họ cũng đã được 5 năm rồi.
Hạ Dao đến Cẩm Sắt trước, lúc này, quán không đông lắm. Một lát sau,
Thất Hề mặc một chiếc váy hoa dài cổ trễ phấp phới đi vào. Thân hình với những đường cong được chiếc váy ôm sát, những ánh hoa từ chiếc váy càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp tươi tắn của cô.
An Hạ Dao ngắm Thất Hề: “Chẳng có việc gì, sao mà mặc trẻ trung thế!”
Cách ăn mặc ấy, khiến cho cô gái 26 tuổi trông chẳng khác gì mới 21, 22 tuổi.
Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, tài hoa như vậy, lại còn có cả tiền
của nữa chứ, vậy mà sao vẫn cứ một mình? An Hạ Dao thật sự không nghĩ
ra, càng không hiểu vì sao mẹ cô cũng giống hệt như mẹ của Thất Hề, cứ
lo cô và Thất Hề không lấy được chồng? Ngày nào cũng nếu không giục đi
tìm bạn trai thì cũng là sắp đặt cho con gái đi xem mặt, nếu mà còn sống dưới thời xưa hẳn cô đã bị ép đi lấy chồng rồi.
“Ừ, thì mình vốn rất trẻ con như thế đấy, được chưa nào?”. Thất Hề
kêu tướng lên vẻ bất mãn: “Này Dao Dao, hôm nay cậu bị kích động thì
cũng đừng đem cơn giận dữ trút lên đầu mình đấy nhé! Nào, nói cho mình
biết xem, hôm nay cậu đã gặp những siêu phẩm nào?”.
“Chà, một câu khó mà nói cho hết!” An Hạ Dao thở dài.
“Có phải là cậu đã đòi hỏi quá cao rồi không?” Thất Hề chìa tay chọc
An Hạ Dao:” Trên đời này ếch bốn chân khó tìm lầm, còn đàn ông hai chân
thì đâu có khó tìm? Cứ bình thường thôi thì ở đâu mà chả đầy!”.
“Được rồi đấy, cậu bớt nói những câu mát mẻ với tớ đi. Cậu chớ quên,
cho dù cậu có mặc trẻ đến mấy, cho dù cậu có giả bộ trẻ trung thì trong
hộ khẩu cậu vẫn là người 26 tuổi. Đàn ông bình thường không thiếu còn
cậu cũng không có yêu cầu gì cao, vậy thì sao cậu không tìm một người
cho tớ xem đi? Để rồi giã từ cuộc sống độc thân?” An Hạ Dao nói đúng sự
thật.
Thất Hề cười khan mấy tiếng ha ha: “Vì mắt mình quá tinh tường, nên
chẳng còn cách, chẳng nhìn thấy người nào phù hợp.” Cô chỉ chú trọng chứ nhất quyết không gượng ép.
“Được rồi, uống rượu đi, hôm nay không say không về!” An Hạ Dao nâng
chén rượu, chạm chén với Thất Hề, rồi uống hết một hơi, vị đắng từ cổ
họng lan dần xuống, mang theo cảm giác nóng nực sau đó xộc thẳng vào ngũ tạng…
“Chúc cho chúng ta sớm từ biệt sự cô đơn, nào, cạn chén…” Thất Hề bị nấc, vỗ vỗ vào cổ họng xong, tiếp tục uống cạn một hơi.
An Hạ Dao cũng uống cạn theo, đầu thấy hơi nặng, mắt bắt đầu mơ màng, trên mặt bàn trước mặt đã có không ít vỏ chai rượu, những chén rượu
uống lúc trước bây giờ đã bắt đầu phát huy tác dụng.
An Hạ Dao đưa mắt nhìn Thất Hề, cả hai cùng gật đầu: “Cũng tương đối
rồi đấy, về thôi!” Uống rượu chỉ uống say tới 8 phần, như vậy đủ để cho
đầu óc mơ màng, quên tất cả mọi phiền muộn, nhưng vẫn giữ được sự tỉnh
táo nhất định trở về nhà an toàn và chui đầu vào giường ngủ.
An Hạ Dao và Thất Hề dìu nhau ra khỏi quán rượu, An Hạ Dao chọc vào
người Thất Hề: “Tối nay, ở nhà cậu hay ở nhà mình?”. An Hạ Dao và Thất
Hề đều không ở cùng với gia đình, ai cũng có một căn hộ cá nhân nho nhỏ, mỗi khi hẹn nhau đi uống rượu xong, không về nhà Thất Hề thì cũng về
nhà An Hạ Dao, hai người sẽ mượn hơi rượu nói chuyện với nhau, chuyện
hay chuyện dở gì cũng đều có thể nói ra được.
“Cậu nói xem, lần nào cũng hoặc là tớ theo cậu về nhà cậu, hoặc là
cậu theo tớ về nhà tớ, như thế liệu có phải hơi vô vị không?” Thất Hề
lẩm bẩm, ợ một cái, nói với vẻ lơ mơ: “Người ta tới quán rượu đều là để
tìm mồi, nhất dạ một đêm tình, vì sao, vì sao chúng ta lại không được?”
An Hạ Dao không trả lời, cô gỡ tay Thất Hế ra, hỏi trong hơi men: “Thất Hề, tớ có xinh không?”
Thất Hề gật đầu với vẻ kiên định, đáp: “Xinh chứ, Dao Dao là xinh nhất.”
“Vì sao tớ lại xỉnh như vậy?”An Hạ Dao hỏi Thất Hề. “Tớ xinh như vậy, mà sao lại không có người yêu? Lại còn phải đi xem mặt, phải đi gặp
những gã đàn ông vớ vẩn ấy!”. Nói đến câu sau cùng, An Hạ Dao gần như
phát điên lên. Nghĩ đến 12 người đànông mà cô gặp phải trong ngày hôm
nay, cô cảm thấy rất kích động.
Thất Hề có vẻ hơi say, lắc cái đầu đã bắt đầu thấy nặng trĩu: “Đó là
vì, cậu không muốn tìm đi tìm đàn ông!” Nói xong, bèn bổ sung bằng một
câu rất nghiêm túc: “Mỗi một người phụ nữ không muốn yêu, thực ra trong
lòng đều có một người đàn ông không thể yêu… Dao Dao, có thể trong lòng
cậu vẫn còn hình ảnh của một người nào đó!”.
“Đồ khỉ, trong lòng mình chẳng có ai!” An Hạ Dao lập tức phủ nhận,
lắc lư mấy bước, rồi giải thích với vẻ cường điệu: “Thất Hề, trong lòng
mình thật sự không có ai, trong lòng mình trống rỗng”.
Thất Hề thấy An Hạ Dao như thế thì cười khúc khích: “Nếu đã trống
trải như thế, thì hãy đi tìm một người để điền vào cho hết trống”.
“Tớ cũng muốn lắm chứ, nhưng hôm nay tớ đã xem mặt 12 người, tới mức
mà lòng thấy ớn lạnh…” An Hạ Dao thở dài, mượn hơi rượu, dốc hết những
điều chua chát trong lòng ra, “Thất Hề, mình hoàn toàn không có yêu cầu
phải tìm một người như thế nào, mình chỉ muốn tìm một người bình thường, chỉ cần bình thường là được!”.
“Được, đi, tớ sẽ cùng đi tìm với cậu!” Thất Hề khoác tay An Hạ Dao, hai người ngật ngưởng đi vào trong quán rượu một lần nữa.
Tám phần say, uống thêm một chút là lập tức thành say mười phần!
Thất Hề lôi An Hạ Dao lúc này đi không vững, ra khỏi quán rượu, mặt
đón những cơn gió mát lạnh ùa đến, hít một hơi thật sâu, chọc vào người
An Hạ Dao, nói: “Dao Dao, bây giờ cậu đã say chưa? Đã có đủ dũng khí để
đi tìm cho mình một đêm tình chưa”?
An Hạ Dao buông Thất Hề ra, bước chân chệch choạng, mơ màng, đáp với vẻ đầy tự tin: “Có đủ rồi!”.
“Được, thế thì lát nữa, tớ sẽ ngăn lại giúp cậu. Nếu có anh nào trẻ,
đẹp trai thì đi, còn nếu không thì chúng ta về nhà!” Thất Hề vẫn còn đôi chút tỉnh tảo, có điều đầu thì đang trong trạng thái nóng bừng.
Đã ngoan ngoãn nhiều năm như vậy rồi, thỉnh thoảng nổi loạn một lần,
coi như là trải nghiệm cuộc sống, đi tìm đề tài cho cuốn tiểu thuyết
tiếp theo của mình.
Ghi chú: 1. Chỉ những cô gái độ tuổi từ 25-28, vẫn còn nhiệt tình tìm bạn trai.