" Mẹ, hôm nay con sẽ dẫn bạn gái về chơi, mẹ nhớ chuẩn bị nhé!"
" ái chà.. cuối cùng thì con trai mẹ cũng đã có bạn gái rồi, mẹ mừng quá.. hichic" bà Nhi rưng rưng vì cảm động, rồi lại vừa đi vừa hát, lúc này Phong chỉ biết lắc đầu với bà..
Phong chở Hân đi lựa vài bộ đồ vì cô chẳng chịu ăn diện tí nào hết, anh phải năn nỉ lắm cô mới đi, thấy hân lặng lẽ như vậy, anh quay sang hỏi cô :
" em sao vậy?"
" không sao đâu, em hơi lo lắng chút"
Phong lặng lẽ nhìn, có vẻ cũng hiểu cô, vì đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh với tư cách là bạn gái, về bà Nhi thì cô biết, còn ba của Phong thì cô còn chưa gặp lần nào, nên có chút hồi hộp và lo lắng..
Còn về phía bà Nhi thì tất bật từ sáng tới tối, tự mình đi chợ, dọn dẹp nhà cửa, trang trí cho căn nhà thêm phần lộng lẫy hơn rồi tự mình vào bếp nấu ăn dù trong nhà đã có vài người giúp việc, bà vừa làm vừa hát, ông Thiên thấy vậy, cũng hùa theo hát rồi đùa:
" Mình như về lại thời xưa ý nhỉ?"
" ừm, em như trẻ cả chục tuổi đấy mình ^^"
" Mà sao hôm nay mình lại tự tay vào bếp thế, có khách quý à!!"
" ừm, khách quý!"
" lẽ nào là.... cặp vợ chồng Thư - Nhật về nước thăm gia đình mình à??"
" không, mà cũng lâu rồi họ chưa về Việt Nam nhỉ ?"
" chắc quên mình rồi!"
bà Nhi nhìn ông Thiên rồi cười phá lên, già rồi mà họ vẫn chơi đùa như hồi còn trẻ vậy, khiến mấy người giúp việc cũng ngạc nhiên cố nhịn cười chứ không ai dám cười lớn hết
Phong đưa Hân vào nhà, tuy đã quen với nó nhưng cô vẫn cứ thấy lo lắng và hồi hộp, có thể thấy rõ qua những giọt mồ hôi trên trán cô.
" Em sợ à!"
" Ừm" cô đáp nhỏ nhẹ kèm theo tiếng thở dài.
vừa nghe thấy tiếng hai đứa trẻ, bà Nhi vội chạy ra đón, ông Thiên cũng đi ra xem thử khách quý nào khiến bà vui tới vậy
" giới thiệu với ba mẹ, đây là bạn gái con !"
" cháu...chào hai bác...ạ!"
bà Nhi vội cười rồi dắt cô vào nhà, còn ông Thiên thì đứng ngẩn ra đó nhìn, hóa ra vị khách này lại là con dâu tương lai của đứa con lì lợm của mình, rồi ông quay sang Phong, vỗ vai cậu:
" khá lắm con trai! cuối cùng ta cứ lo là con sẽ không kiếm được bạn gái cơ chứ! haha"
" ba à! con trai ba vậy mà không có bạn gái sao, ba coi thường con quá!"
tối hôm đó, căn nhà vui vẻ hơn hẳn, Phong cứ nghĩ Hân sẽ sợ lắm chứ, không ngờ cô lại trò chuyện tự nhiên với hai người kia còn hơn cả anh nữa, anh vui vì thấy cô không ngại ngùng với lại thấy ba mình có vẻ cũng rất thích Hân, cứ thấy nụ cười trên môi cô thì anh lại muốn cắn cô một phát chỉ tiếc là có các bậc phụ huynh ở đây ^^.
....
" hôm nay em thấy vui lắm!"
" ừm, em vui vậy là tốt rồi!"
" cám ơn anh, rất nhiều!"
" sao em lại... mà một tuần nữa em qua Nhật à....?"
" nếu anh muốn ... em sẽ không đi!"
" không được... em vẫn còn ước mơ của mình mà, hãy theo đuổi đi, đừng vì anh mà từ bỏ ước mơ đó........!" anh cố kìm nén cảm xúc, cũng chẳng biết vì sao mình lại nặng lời với cô như vậy.
Hân thấy Phong như vậy lúc đầu là thấy sợ sau đó thì bật cười:
" anh đúng là ngốc mà!"
" em nói gì chứ! em là đồ ngốc mới đúng!"
" baka...baka!"
.........
hết chương 27....