- “Shindong, chăm sóc cô ấy tử tế, tôi sẽ cố gắng về sớm nhất có thể.” - Onew bước nhanh ra khỏi phòng, liếc sơ qua quản lý Shindong, dáng điệu vô cùng gấp gáp.
Từ ngày đem Yuri về, Onew đã từ chối tất cả lời mời tham dự các show diễn truyền hình, nhưng lần này không thể nào bỏ qua bước tiến lớn nhất của sự nghiệp trong show diễn trực tiếp ở Anh Quốc.
Không đành lòng bỏ mặc Yuri ở lại, nhưng cũng không thể nào đưa Yuri đi cùng!
Onew mím môi, phải nhanh chóng đến sân bay trước khi Yuri kịp tỉnh dậy...
... nếu Yuri lại lên tiếng níu kéo như những lần trước, Onew không chắc mình sẽ đủ dũng khí mà rời bỏ Yuri dù chỉ một giây!
Tiếng bước chân của Onew vang khắp khu biệt thự nguy nga, dường như cũng đang cố tình khiến Yuri thức giấc, chính Onew cũng không thể hiểu được tại sao mình lại ứng xử như thế.
Trong thâm tâm thật sự không muốn Yuri tỉnh dậy, nhưng hành động lại hoàn toàn trái ngược, cứ như đang cố gắng tạo tiếng động khiến Yuri tỉnh giấc mà níu kéo mình ở lại.
Onew đứng trước chiếc xe BMW màu trắng sang trọng, ngẩng mặt lên nhìn căn phòng được bao quanh bởi tường kính và ánh đèn vàng nhàn nhạt với vẻ vô cùng lưu luyến.
Tin tưởng giao Yuri cho Shindong, nhưng Onew vẫn cảm thấy không yên tâm.
Bất giác thở dài não nề, Onew bước vào chiếc BMW, đưa tay ôm lấy đầu.
Chuyến lưu diễn lần này có thể kéo dài ít nhất ba ngày...
Yuri từ từ mở mắt, khẽ chớp chớp vài cái, đôi mắt vẫn còn mơ mơ màng màng, dường như vẫn chưa tỉnh mộng.
Vô thức đưa một tay dụi dụi mắt, Yuri đưa tay còn lại ôm lấy gấu bông đáng yêu vào lòng, dường như nó đã trở thành một vật không thể thiếu của Yuri.
Yuri từ tốn bước xuống giường, bước đi trong vô thức, hành động dụi mắt lại tiếp tục được lặp lại trong lúc bước đi.
Bước đến phòng Onew, Yuri đưa tay đẩy cánh cửa gỗ một cách nhẹ nhàng, sau đó bình thản bước vào phòng như mọi ngày.
Thói quen này dường như đã trở thành một tật xấu không thể chữa khỏi, Yuri mỗi khi thức giấc, lập tức ôm gấu đi tìm “Minho” như tìm kiếm sự bình yên.
Căn phòng lạnh lẽo thường ngày của Onew nay lại trở nên trống rỗng, Yuri đứng trước cửa, đưa đôi mắt trong sáng liếc sơ căn phòng tĩnh lặng.
Hành động tiếp theo là lịch sự đóng cửa phòng lại, sau đó Yuri lại thẫn thờ bước đi trên hành lang, đôi mắt đượm buồn đang được hàng mi dài che khuất, giấu đi những giọt nước mắt đang chực rơi bất cứ lúc nào.
Yuri gần đây rất nhạy cảm, nhất là khi đối diện với sự lạc lõng và cô đơn, Yuri lại bắt đầu cảm thấy mình đang trở thành một vật thừa thãi, mãi mãi không có chỗ đứng trong dòng đời vô tình.
Shindong không hề có ý định giúp đỡ hay an ủi Yuri, chỉ lặng lẽ làm theo trách nhiệm đảm bảo sự an toàn cho cô gái đáng ghét trước mặt. Yuri lê bước nặng nề trên hành lang, sau đó mệt mỏi bước vào phòng, đóng cửa lại.
Ngồi lên giường, Yuri cúi gầm mặt, căn phòng ấm áp vẫn được bao bọc bởi thứ ánh sáng dịu dàng của đèn tường, khiến tâm hồn của Yuri nhẹ nhõm hơn phần nào.
Tịnh tâm... tịnh tâm nào...
Đến lúc này, Yuri cần phải xác định rõ bản thân mình mong muốn gì nhất.
Muốn lật lại những trang ký ức đã mất, hay để thời gian bù đắp tất cả những vết thương trong quá khứ?
Giữ một tầm nhìn vô hạn định, bất chợt hình ảnh của đôi mắt mang sắc màu của hổ phách lại được chiếu chậm trước mắt Yuri, như đang gợi nhớ về hình ảnh thân thuộc của quá khứ đã vụt mất.
Thật sự khi nhìn thấy đôi mắt ấy, trái tim Yuri lại bất chợt thắt lại, như vừa bị một mảnh thuỷ tinh thật sắc nhọn đâm vào, khiến nó trở nên đau đớn và khó thở.
Ân hận... Yuri đang ân hận sao?
Vì đã nhẫn tâm vứt bỏ những điều từng tồn tại trong quá khứ, nhưng thật sự Yuri không hề muốn nhớ lại chút nào.
Không hề có một lý do cụ thể, nhưng tâm trạng của Yuri hiện tại hoàn toàn trái ngược với những người bị mất trí nhớ giống mình.
Dĩ nhiên, số đông trong tất cả những người mất trí nhớ đều đánh đổi tất cả mọi thứ để tìm về quá khứ, tìm về sự thật không thể xoá nhoà.
Nhưng Yuri lại hoàn toàn không muốn như thế, chỉ muốn chạy trốn khỏi quá khứ, và cũng không hề muốn đối diện với thực tại.
Căn bản là Yuri cũng không hiểu chính bản thân mình đang muốn và làm gì, chỉ biết rằng mình không đủ tự tin để lật lại quá khứ... và không đủ can đảm để đối diện với sự thật không thể chối từ.
Cuộc sống bình yên và thanh thản của hiện tại khiến Yuri cảm thấy thoải mái, nhưng lại day dứt và đau đớn mỗi khi đêm về lại phải để bóng tối của màn đêm nhấn chìm chính mình.
Nhưng mỗi lúc như thế, Yuri lại ước có thể mãi mãi sống trong bóng tối, vì ánh sáng không hề mang đến cho Yuri cảm giác hạnh phúc và thanh thản.
Yuri thả mình nằm xuống giường, mệt mỏi nhắm hờ đôi mắt, vẫn ôm chặt gấu bông mềm mại trong tay, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngoài cửa phòng, qua khe hở của cánh cửa chưa được đóng lại, Shindong ném cho Yuri một cái nhìn khinh thường, vì vốn dĩ Shindong chẳng hề ưa Yuri ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.
Biết rõ Yuri chỉ là người bị Onew điều khiển trong vở kịch tự đặt ra, nhưng cô gái trước mặt lại có thể khiến Onew bất chấp tất cả như thế quả thật không hề tầm thường chút nào.
Cánh cửa phòng được đóng lại một cách cẩn trọng, Shindong vẫn nhìn Yuri với đôi mắt không chút thiện cảm, như thể đang khinh ghét Yuri vô độ, không thể nào tha thứ cho việc Onew vì một người con gái không có chút ký ức mà từ bỏ tương lai danh vọng.
Minho đứng yên lặng bên cửa sổ, chăm chú nhìn những hạt cát màu xanh lam đang đi theo lỗ hổng sang mặt bên kia của đồng hồ cát.
Ngày Sulli ra đi, Yuri đã tặng đồng hồ cát cho Minho để giải toả nỗi buồn...
... nhưng ngày Yuri ra đi... Minho chỉ có thể lật ngược chiếc đồng hồ cát định mệnh, ngoài Yuri, ai có thể lôi Minho thoát khỏi cơn ác mộng bi thương và trở về với thực tại?
Không ai cả...
Đồng hồ cát... lúc này dường như đang phản tác dụng, càng lật ngược nó lại, nỗi đau ngự trị trong tim lại tăng lên bội phần!
Dù rằng biết rõ những thứ liên quan đến Yuri sẽ làm mình đau đớn hơn, nhưng Minho vẫn không màng để tâm, cứ như đang vô thức hành hạ chính bản thân mình.
Đồng hồ cát vẫn vô tình mang nỗi buồn trong tâm hồn của Minho sang mặt trái của bên kia đồng hồ cát, nhưng vẫn không thể khiến nỗi ân hận và day dứt tột cùng ngừng giày vò Minho.
Cái giá phải trả cho một hành động thiếu suy nghĩ thực sự quá lớn, đến nỗi khiến Minho đánh mất toàn bộ lý trí và sinh lực, không còn chút tia sáng nào để khiến Minho có thể tiếp tục kéo dài cuộc sống đầy nỗi đau này.
Minho bất chợt thả lỏng bàn tay đang lật ngược đồng hồ cát, để mặc chiếc đồng hồ cát tâm niệm rơi xuống mặt đất, vỡ tan...
Âm thanh rạn vỡ vang lên trong căn phòng không chút sự sống, những hạt cát nhỏ bé đang nằm lẫn trong đám mảnh vỡ thuỷ tinh của đồng hồ cát.
Minho nở một nụ cười cay đắng, sau đó đưa một tay ôm lấy mặt, giọt nước trong suốt theo kẽ tay chạy dài rồi đáp đất một cách nhẹ nhàng và lắng đọng.