“Thay quần áo ướt đi.” Tấn Tuyên đưa một bộ quần áo
mới sạch sẽ từ trên giường cho cô. Vu Tiệp mặt đỏ bừng bừng, vì anh lại còn mua
cả quần áo lót cho cô! Cô thật không muốn sống nữa!
“Đi, chắc chắn sẽ vừa.” Tấn Tuyên phớt lờ vẻ thẫn thờ xấu hổ của Vu Tiệp, đẩy
cô vào phòng tắm.
Vu Tiệp thay xong quần áo bước ra, trong lòng rối bời bời, vừa xấu hổ lại
ngượng ngập, mắt không dám nhìn Tấn Tuyên nữa.
Tấn Tuyên cũng đã thay bộ quần áo mới, ngón tay kẹp một điếu thuốc, liếc nhìn
cô một cái: “Không sao rồi chứ?”
Vu Tiệp đỏ mặt lắc đầu, nhưng vừa động đậy đã thấy phần cổ đau nhói, mặt cô bất
giác nhăn lại.
Tấn Tuyên thấy thế vội tiến lại bên cô, xoa bóp phần cổ cho cô, hôm qua lắc
suốt đêm, chắc chắn bây giờ sẽ đau rồi. Anh nhẹ nhàng đưa tay xoa bóp.
Vu Tiệp khó chịu rụt cổ lại, nhưng lại không dám nhúc nhích, lực xoa bóp của
anh dường như làm dịu được cơn đau. Anh xoa bóp cho cô đang ngồi bên mép giường,
vừa hạ giọng hỏi: “Ai?”
Vu Tiệp đờ người, chậm rãi nói: “Có lẽ là học sinh tôi dạy thêm.”
“Tên gì?”
“Lâm Hữu Nam.” Cô không biết anh muốn gì, chỉ có thể nói sự thực.
“Gọi điện cho nó.” Tấn Tuyên hậm hực nhả ra một vòng khói tròn, sắc mặt u ám như
có mây đen bao phủ, anh phải giết chết thằng khốn đó mới được!
“Tấn Tuyên!” Vu Tiệp lo lắng quay người lại, túm lấy cánh tay anh, tự hỏi anh
định làm gì?
“Em đừng lo, đưa số điện thoại của nó cho anh.” Tấn Tuyên dụi mạnh đầu thuốc
lá, rồi bước đến bên giường, cầm điện thoại của cô lên, định mở nó ra.
“Tấn Tuyên.” Vu Tiệp kéo tay anh, “Anh định làm gì?”
“Mẹ kiếp, thằng nhóc đó chán sống rồi, phải dạy cho nó một bài học mới được.”
Tấn Tuyến tức tối hất tay cô ra, tiếp tục nhấn phím di động.
Bỗng một tràng tiếng chuông di động réo rắt vang lên, trên màn hình nhấp nháy
ba chữ “Lâm Hữu Nam”.
Tấn Tuyên vừa nhìn thấy tên nhóc đó lại dám gọi điện thoại đến thì vội nhấn
phím nghe, mắng phủ đầu ngay: “Mày còn dám gọi đến đây à?”
Vu Tiệp lườm anh một cái, anh định làm gì chứ? Định đánh người ta một trận à,
cô nghĩ thế nên vội đến cướp lại điện thoại.
“Cái gì?” Tấn Tuyên trợn mắt đờ đẫn, nhìn Vu Tiệp với vẻ mặt không chút biểu
cảm, “Cục cảnh sát gọi tới.”
Tay Vu Tiệp khựng lại giữa không trung, cả người đổ nghiêng dựa vào Tấn Tuyên,
cục cảnh sát? Lâm Hữu Nam? Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, trò quái gì thế này?
Tấn Tuyên tiếp tục “ừ ừ” “được được” với điện thoại, nói một thôi một hồi không
dứt mà đầu óc Vu Tiệp vẫn chưa tỉnh táo ra.
Rồi anh gập điện thoại lại, lật mặt sau và nhanh chóng tháo pin ra, nhét vào
túi áo.
“Không sao, chúng ta về nhà.” Nụ cười bên khóe môi của anh khiếp Vu Tiệp hoa
mắt, rốt cuộc là chuyện gì đây, sao anh bỗng đang phẫn nộ lại biến thành tươi
cười hỉ hả thế kia.
“Tóm lại là điện thoại nói gì vậy?” Vu Tiệp nắm tay anh, kéo anh ngồi xuống
giường.
“Cái đấy gọi là trời tạo nghiệt thì có thể oán, tự tạo nghiệt thì không thể
sống ấy mà!” Tấn Tuyên vui vẻ véo má Vu Tiệp, vẻ mặt rất tươi tỉnh.
“Anh đang nói gì thế?” Vu Tiệp gạt tay anh ra, tên này điên rồi, làm trò gì thế
này.
“Tên nhóc ấy không biết phạm tội gì mà bị cảnh sát tóm cổ rồi, cục cảnh sát gọi
điện đến bảo em đến lấy khẩu cung gì gì ấy. Có điên mới làm chứng cho nó. Ha
ha, đáng đời, lần này cứ để nó ngồi trong đó đi, hại em ra nông nỗi này mà còn
muốn em giúp, đừng mơ!” Tấn Tuyên ném chụp chiếc di động, hí hửng trên nỗi khổ
của người khác.
“Cục cảnh sát?” Vu Tiệp đần mặt ra, cô không ngờ Lâm Hữu Nam lại bị cảnh sát
bắt, hôm qua còn xảy ra chuyện gì nữa thì cô không thể nhớ được.
“Mặc kệ nó, lần này xem như nó còn may mắn, đợi nó về được anh sẽ xử lý sau.”
Tấn Tuyên nhảy xuống giường, kéo Vu Tiệp đứng dậy, “Đi thôi, đêm qua em không
về nhà, mau gọi điện cho dì Phương đi.”
“Tấn Tuyên.” Vu Tiệp kéo tay anh từ phía sau, “Có lẽ cậu ta gặp tai nạn gì
thật.”
“Không liên quan tới em, chuyện nó hại em vẫn chưa tính sổ, em đừng lo vớ vẩn.”
Tấn Tuyên vừa nghĩ đến bộ dạng thê thảm của Vu Tiệp hôm qua là lửa giận lại bốc
lên đỉnh đầu. Lâm Hữu Nam dám có ý nghĩ đen tối với Vu Tiệp, cứ đợi đó mà chết
đi!
“Không được, đưa di động cho tôi!” Vu Tiệp nghĩ ngợi mãi vẫn không thấy yên
tâm, nếu không phải chuyện gì quan trọng thì cục cảnh sát sẽ không gọi điện đến
cho cô.
“Tiểu Tiệp, em lắc đến mức đầu óc đần ra rồi à. Loại người đó mà em lo lắng để
làm gì?” Tấn Tuyên bực bội giữ chặt di động, không chịu buông.
“Tấn Tuyên, đưa điện thoại cho tôi.” Vu Tiệp cũng nổi cáu, một tay chống vào
eo, tay kia chìa ra trước mặt anh.
“Không được đi.” Càng nghĩ càng tức, lòng tốt của cô có thể đừng sử dụng bừa bãi
được không, đối với loại ác độc đó, không đạp chết thì cũng tuyệt đối không mềm
lòng được.
Vu Tiệp thấy vẻ mặt anh đằng đằng sát khí, mắt trợn ngược, thái dương hằn gân
xanh, sống mũi cao thẳng cũng đang run lên do quá kích động, thì trong lòng
bỗng thấy có phần cảm động, anh đang lo cho cô! Cô luôn ngỡ rằng anh chỉ muốn
đùa giỡn với phụ nữ, bắt nạt cô để làm thú vui, nhưng trải qua chuyện đêm qua,
cô mới phát hiện ra anh cũng có thể khiến người khác cảm động! Giọng cô vì thế
cũng dịu dàng hẳn: “Tấn Tuyên, cậu ta có thể xảy ra chuyện thật. Tôi chỉ muốn
đi xem thế nào, nếu anh không yên tâm thì đi cùng tôi.”
“Nó hại em chưa đủ thảm à?” Tấn Tuyên tỏ vẻ thắc mắc nhìn cô, tại sao cô chỉ
hung dữ với mình anh, còn khi người khác đã hại cô ra nông nỗi ấy mà cô vẫn tha
thứ được?
“Chẳng phải là vẫn còn anh sao?” Cô cười tế nhị, đôi mắt cong cong như trăng
non.
Nhìn nụ cười của Vu Tiệp, Tấn Tuyên bỗng thấy bó tay, cô chưa bao giờ như thế
này, nhìn anh với ánh mắt trong trẻo và sáng rực, sự tin cậy và dựa dẫm đó khiến
anh có phần không thích nghi cho lắm.
Vu Tiệp gọi cho cục cảnh sát, hỏi rõ địa chỉ rồi lôi theo Tấn Tuyên đến đó.
Đến cục cảnh sát, Vu Tiệp tìm đến cảnh sát Trương lúc nãy đã gọi cho cô.
“Chào anh, tôi là Vu Tiệp.” Vu Tiệp nhìn cảnh sát Trương đang ngồi sau bàn làm
việc, trong văn phòng còn có hai ba cảnh sát nữa cũng đang thụ lý vụ án.
Cảnh sát Trương nhìn cô: “Mời ngồi. Vị này là?” Ánh mắt chuyển sang Tấn Tuyên
đứng phía sau cô.
“Anh ấy là bạn tôi.” Tấn Tuyên cũng ngồi xuống bên cạnh cô, không nói lời nào.
Thì ra đêm qua Lâm Hữu Nam đã gây gổ với người khác ở quán bar, khiến người đó
bị thương ở mắt, bây giờ đang phải chữa trị, Lâm Hữu Nam bị cảnh sát đột ngột
khám xét quán bar bắt ngay tại đó. Nhưng cậu ta cứ một mực kêu oan, là do hai
người bạn cậu ta làm, khi cảnh sát đến hai người đó đã chạy trước, còn nói có
người làm chứng, và người bị thương cứ khăng khăng bảo Lâm Hữu Nam gây ra, nên
cảnh sát đành phải mời Vu Tiệp đến.
Vu Tiệp và Tấn Tuyên nhìn nhau, tối qua cô đã bị hạ thuốc, đâu còn nhớ gì nữa,
làm chứng cho cậu ấy thế nào được?
“Tôi có thể gặp Lâm Hữu Nam không?” Vu Tiệp cố nén hoài nghi, khẽ hỏi.
“Xin đợi một lúc, cô hãy nói tôi biết, tối qua cô có gặp Lâm Hữu Nam không?” Cảnh
sát Trương lên tiếng hỏi.
“Có.” Vu Tiệp gật đầu.
“Khoảng mấy giờ?”
“Khoảng chín giờ.” Cô nhớ lúc xuống xe có nhìn đồng hồ, vừa qua chín giờ.
“Lúc đó cậu ấy không chỉ có một mình?”
“Còn có thêm hai người bạn nữa.”
“Miêu tả đại khái?”
“Có lẽ cùng tuổi với Lâm Hữu Nam, một người tóc đinh, người kia tóc ngắn sát
tai, đều rất gầy và cao, chắc phải 1m78.”
“Có biết tên gì không?”
“Không.” Lâm Hữu Nam không nói, mà cô cũng không nghe thấy họ gọi tên nhau.
“Được.” Cảnh sát Trương gật gù, “Cô ngồi đợi một lát.” Rồi đứng dậy đi ra
ngoài.
Tấn Tuyên khẽ choàng vai cô, Vu Tiệp quay lại mỉm cười.
Một lát sau, cảnh sát Trương đưa Lâm Hữu Nam đến.
Lâm Hữu Nam vừa nhìn thấy Vu Tiệp đã lao đến: “Vu Tiệp, chị phải cứu tôi.” Tấn
Tuyên đập mạnh vào tay cậu ta, trừng mắt nhìn.
“Chị nói với cảnh sát đi, trước khi chị đi, có phải tôi đã đưa chị đến phòng vệ
sinh không, lúc ấy tôi ở cạnh chị mà. Lý Cường và Đường Hán Chung làm gì, tôi
không hề biết, tôi quay trở về mới thấy người đó.” Lâm Hữu Nam cuống quýt gào
lên, cảnh sát Trương trách mắng rồi ấn cậu ta ngồi xuống ghế, bắt cậu ta nói
cho rõ ràng.
Thì ra Lâm Hữu Nam lúc ấy đưa Vu Tiệp vào phòng vệ sinh đã nhận được điện thoại
cô gọi, bèn tìm một cô gái vào trong xem xét, kết quả là bên trong không có ai,
nên cậu ta đã nghĩ Vu Tiệp về nhà thật rồi, cậu ta nghi ngờ vì sao mình đã hạ
thuốc cô mà cô vẫn về được, tuy không nghĩ ra nhưng vẫn quay về phòng bao của
mình.
Nhưng trên đường về, cậu nhìn thấy Lý Cường và Đường Hán Chung vội vội vàng
vàng chạy biến ra ngoài, cậu chưa kịp phản ứng kịp thì một người đàn ông mặt
mày bê bết máu lao đến túm chặt lấy cậu, cậu và anh ta bắt đầu vật lộn với
nhau, rồi cảnh sát đột ngột xuất hiện, không phân trắng đen phải trái gì mà lôi
hết hai người về cục cảnh sát.
Lâm Hữu Nam đã nói rất nhiều lần là không phải cậu làm, nhưng cảnh sát nói khi
ấy chỉ nhìn thấy cậu và người đó vật lộn với nhau, mà trước khi anh ta được đưa
vào bệnh viện, đã một mực khẳng định chính cậu đã đánh anh ta bị thương.
Thế nên cảnh sát đành giam cậu ta lại, đợi khi sự việc được điều tra rõ ràng,
chứng minh cậu ta không liên quan gì đến việc này thì mới thả ra được.
Lâm Hữu Nam co chặt hai nắm tay, mặt mũi ủ rũ nhìn Vu Tiệp: “Vu Tiệp, chị cứu
tôi với, nói với cảnh sát đi, lúc đó tôi và chị ở cạnh nhau thật mà.”
Tấn Tuyên nhìn theo cảnh sát Trương bị đồng nghiệp bên cạnh gọi ra ngoài, rồi
túm chặt cổ áo Lâm Hữu Nam kéo lên, hạ giọng mắng nhiếc: “Đêm qua lúc mày hạ
thuốc Vu Tiệp, sao không nghĩ mày đã làm gì cô ấy hả?”
Lâm Hữu Nam mở to mắt, quay sang nhìn Vu Tiệp: “Chẳng phải chị ấy không bị sao
à?” Cậu ta ngỡ cô đã bỏ về từ sớm rồi chứ.
“Báo cho mày biết, chuyện hôm nay là do tự mày làm tự mày chịu, đáng đời!” Tấn
Tuyên đẩy mạnh Lâm Hữu Nam, ném cậu ta ngồi lại vào ghế.
“Vu Tiệp, xin lỗi.” Lâm Hữu Nam cúi gằm đầu, ánh mắt lộ vẻ hối hận. “ Lúc ấy
tôi chỉ thấy vui nên mới làm thế, không nghĩ gì cả.” Đôi mắt cậu ta không dám
nhìn Vu Tiệp, hoàn toàn không nghĩ rằng cô bị cậu làm hại rồi mà còn đến đây
giúp đỡ, trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn.
“Tôi chỉ có thể báo cảnh sát những chuyện tôi biết, hy vọng là có thể giúp
được.” Vu Tiệp kéo Tấn Tuyên ngồi xuống cạnh mình, nói vắt tắt.
Cảnh sát Trương tiến lại: “Cậu ta nói có đúng không?”
“Vâng, trước khi tôi đi, cậu ta đã đưa tôi vào phòng vệ sinh.” Vu Tiệp trả lời
với vẻ căng thẳng.
“Lúc ấy là mấy giờ?” Cảnh sát Trương ghi lại.
“Tôi không nhớ rõ lắm, chắc là khoảng chín giờ rưỡi.” Vu Tiệp không ở lâu trong
quán bar, chắc chỉ khoảng nửa tiếng là cùng.
“Lúc ấy tại sao cô lại đột ngột bỏ về?”
Vu Tiệp ngẩn người, Tấn Tuyên khẽ nắm lấy tay cô đang đặt trên bàn: “Nhà tôi có
việc gấp nên phải về trước.” Cô liếc nhìn Lâm Hữu Nam một cái, nét mặt cậu ta
cũng đang rất căng thẳng, trên trán còn toát cả mồ hôi.
“Cô và Lâm Hữu Nam quan hệ thế nào?”
“Tôi là gia sư của cậu ấy.” Cảnh sát Trương nghe câu này thì ngẩng lên nhìn Vu
Tiệp.
“Vụ án này phải đợi người bị thương khỏe hẳn rồi mới giải quyết được, cậu ta
tạm thời vẫn chưa thể rời khỏi đây, lúc nãy chúng tôi đã thông báo với người
nhà cậu ấy. Cô Vu, nếu còn cần gì, xin hãy phối hợp với chúng tôi.” Cảnh sát
Trương kéo Lâm Hữu Nam đứng dậy.
Lâm Hữu Nam đau khổ rền rĩ van xin, “Anh cảnh sát ơi, không liên quan gì đến
tôi thật mà.”
“Đừng nhiều lời, cậu cứ ngoan ngoãn ở đây đi, đợi tôi tìm được hai người cậu
nói đã rồi tính sau. Huống hồ gì đêm qua cậu cũng cắn thuốc rồi, không liên
quan đến chuyện này thì cũng dính đến chuyện khác.” Cảnh sát Trương lôi cậu ta
ra ngoài để đưa vào phòng tạm giam.
Hai người vẫn chưa ra đến cửa, đã xuất hiện một người đứng chặn lối đi.
“Bố?” Lâm Hữu Nam thầm kêu khổ, lần này chết thảm rồi.
“Cái thằng nhóc thối tha này!” Một giọng nói trầm trầm vang lên, Lâm Chấn Đông,
bố của Lâm Hữu Nam. Vu Tiệp nhận ra giọng nói của ông ta.
Người nhà Lâm Hữu Nam đã đến. Vu Tiệp và Tấn Tuyên đứng dậy, quay nhìn ra cửa,
vừa thấy người đứng đó đã ngẩn ra!