Bắt đầu dạy lại cho Lâm Hữu Nam, ban đầu Vu Tiệp vẫn
cảm thấy có gì đó lấn cấn, lúc nào cũng lo rằng sẽ xảy ra chuyện, nhưng ngày
tháng dần trôi, Lâm Hữu Nam tỏ ra rất chịu khó nghe lời cô.
“Xem ra em cũng không ngốc nhỉ, từ tổ đều nhận ra hết.” Vu Tiệp cầm quyển vở,
vui vẻ nhìn Lâm Hữu Nam ngồi cạnh.
“Có là gì đâu, em còn biết nhiều hơn thế kìa.” Lâm Hữu Nam cười rất đắc ý.
“Phải rồi, chị quên mất em có một người chị từ nước ngoài về.” Nhớ đến Lâm Ngữ
Âm, người ta từ nước ngoài về kia đấy, tiếng Anh của Lâm Hữu Nam có gì không
hiểu thì vẫn có sẵn người để hỏi mà.
“Đừng nhắc chị ta với em.” Sắc mặt Lâm Hữu Nam thoáng sa sầm, ánh mắt chán ghét
nhìn sang nơi khác.
Vu Tiệp thắc mắc nghĩ, lần trước nhìn thấy hai chị em ở cục cảnh sát, cũng tỏ
ra vô cùng xa lạ, căn bản là cả đôi bên đều ghét nhau.
“Sao vậy? Em không thích chị mình à?” Vu Tiệp cũng không muốn lo nhiều, nhưng
cậu lại tỏ ra thù địch với chị mình, nên cô có trách nhiệm nhắc nhở.
“Chị ta là cái thá gì, em không quen.” Lâm Hữu Nam ném sách đi, dựa người vào
lưng ghế, nét mặt càng sa sầm hơn.
“Lâm Hữu Nam, thái độ em thế là không ổn, có đâu cái kiểu nói người nhà như
vậy.” Vu Tiệp cũng tỏ ra không vui.
“Chị ta chẳng có quan hệ gì với em.” Lâm Hữu Nam bực bội quay mặt đi.
“Lâm Hữu Nam?” Vu Tiệp đờ người, lẽ nào Lâm gia còn phức tạp hơn cô nghĩ? Trong
lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại chẳng biết phải nói thé6 nào, nên cô
đành khẽ vỗ vỗ vai cậu để cậu nguôi giận.
“Em luôn nghĩ rằng bên mình có rất nhiều bạn bè, nhưng, bọn nó không vì tiền
thì cũng vì muốn tìm vui, hễ xảy ra chuyện là chuồn còn nhanh hơn thỏ. Bố em
thì ngày nào cũng chỉ biết quan tâm chuyện làm ăn của ông, có lúc nào lo nghĩ
cho em đâu?” Lâm Hữu Nam hậm hực đá vào bàn một cái, vi tính đặt trên bàn cũng
rung rinh.
“Bố không muốn lo cho em, nên mới muốn đưa em ra nước ngoài, giống như cái bà
kia thôi, ông cứ nghĩ là đưa con ra nước ngoài thì xem như thoát nợ. Mẹ em đã
bỏ đi từ lúc em còn rất bé, sau này lớn rồi em mới biết, mẹ chẳng qua chỉ là
một người phụ nữ mà bố em tìm để sinh con cho ông thôi, và em cũng chỉ là sản
vật mà họ “giao dịch” ra! Mẹ của Lâm Ngữ Âm là vợ trước của bố em, bà ta bức mẹ
em phải bỏ đi, nhưng rốt cuộc cũng chả có kết cuộc hay ho gì, cuối cùng cũng bị
đá đi, hừ!”
Vu Tiệp nhìn cậu bé lạnh lùng tàn nhẫn trước mắt, gương mặt vẫn còn khá non nớt
ấy, giờ đây trở nên méo mó tái xanh vì phẫn nộ, đến huyệt thái dương cũng đang
co giật.
“Vậy nên, em đang tự hành hạ mình?” Vu Tiệp bỗng thấy cậu thật đáng thương, mới
mười bảy tuổi, đang là độ tuổi thanh xuân tươi trẻ nhất, nhưng trong lòng lại
chất chứa quá nhiều hận thù với cuộc sống, những việc cậu làm chỉ là mong muốn
được người khác quan tâm, trong một gia đình như thế này, mỗi người đều sống
cho riêng mình, chỉ có vật chất bù đắp, còn về tinh thần thì vô cùng thiếu
thốn, chẳng trách cậu nổi loạn đến độ tự hại mình hại người.
“Dù sao cũng chẳng ai quan tâm đến em.” Lâm Hữu Nam lạnh lẽo nhìn cô.
“Có lẽ là không hoàn toàn như em nghĩ đâu. Bố em vẫn rất quan tâm em, có thể họ
chỉ thiếu sự thông hiểu thôi.” Vu Tiệp cười khổ, khẽ vỗ vai cậu, còn trẻ như
vậy, không nên ôm một bụng oán hận mà sống.
“Mặc kệ, không lo cho em thì còn tốt hơn.” Lâm Hữu Nam hừ khẽ, “Vu Tiệp, tại
sao chị lại chấp nhận quay về dạy em học?” Lúc đầu cậu đã nghĩ là Vu Tiệp chắc
chắn rất ghét cậu, sẽ mặc kệ cậu.
“Chị mong em có thể biết là mình sai.” Vu Tiệp mỉm cười, có lẽ cô quá mềm lòng,
có lẽ không muốn nghĩ nhiều, cô vẫn mong cậu lên được đại học, sẽ không bị bố
đưa ra nước ngoài.
Lâm Hữu Nam cứ nhìn cô, rồi bỗng cười lớn: “Chị có bạn trai không?”
Vu Tiệp khẽ cau mày, hỏi cái này làm gì? Nhóc con mà học đòi lo chuyện người
lớn, nhưng trên thực tế cô cũng chẳng lớn hơn Lâm Hữu Nam là bao. “Không có.”
“Cái anh lần trước không phải?” Lâm Hữu Nam nhớ lúc còn ở cục cảnh sát, có một
người đàn ông luôn ở bên cô.
“Không phải, hai gia đình quen nhau thôi.” Cậu ta đang nói đến Tấn Tuyên.
“Thì ra là thanh mai trúc mã à.” Lâm Hữu Nam cười ranh mãnh, chồm đến ngồi
xuống cạnh cô.
“Đừng nói nhảm, đọc sách đi.” Vu Tiệp cầm sách lên khẽ đập vào đầu cậu, chỉ cần
chịu học cho tốt là được, quản nhiều việc thế để làm gì.
“Em nhìn thấy Lâm Ngữ Âm và thanh mai trúc mã của chị ở cạnh nhau.” Lâm Hữu Nam
nhếch môi, có chuyện mới nói chứ.
“Có thể… họ đang hẹn hò nhau.” Vu Tiệp nuốt ực một cái, rồi chuyển chủ đề, “Sắp
chín giờ rồi kìa, xem những câu sai trước đã.”
Vu Tiệp cúi đầu, chăm chú vào quyển vở trước mặt, đừng nhắc Tấn Tuyên với cô,
anh muốn ở cạnh ai cũng chả liên quan gì đến cô, dù sao anh cũng là một con sói
háo sắc, không lăng nhăng không cưa gái thì không phải anh mà.
Lâm Hữu Nam thấy Vu Tiệp đột nhiên trầm mặc thì khẽ cười thầm, cô cũng ngây thơ
quá, mới nói có vài câu đã bị vạch trần rồi, cậu nghiêng đầu thì thầm vào tai
cô: “Có cần em giúp chị cướp anh ta về không?”
Vu Tiệp giật mình tránh sang bên, trừng mắt với Lâm Hữu Nam: “Đừng đoán bậy bạ,
chị đã bảo chỉ là quen nhau từ bé thôi.”
“Chị tưởng em là trẻ con à, lần trước anh ta lo lắng cho chị thế kia, chắc chỉ
mong hễ nhìn thấy em là đập cho một trận tơi bời ấy chứ.” Lâm Hữu Nam khoác vai
Vu Tiệp, “Yên nào, em giúp chị thắng chắc.”
Vu Tiệp đẩy cậu ra: “Lâm Hữu Nam, em còn đùa nữa là chị về đây, tự mà xem đi.”
Vu Tiệp nói xong bèn đứng dậy bỏ đi. Trong lòng như có ngọn lửa đang âm ỉ cháy,
một thằng nhóc măng sữa mà lại nhiều chuyện, cô và Tấn Tuyên chẳng có gì cả,
chẳng là gì cả.
Lâm Hữu Nam thấy cô bỏ ra ngoài thì vội vàng đuổi theo: “Vu Tiệp, đừng đi mà.”
Cậu ta túm lấy tay Vu Tiệp từ phía sau, vẻ mặt tỏ ra sự van nài: “Được thôi, em
không nói nữa là xong mà.”
Cửa nhà vang lên tiếng mở khóa, hai người cùng nhìn về phía đó, Lâm Chấn Đông
về ư?