Sáu giờ sáng, Vu Tiệp rón rén luồn vào nhà, bên trong
vô cùng yên tĩnh, cô chuồn vào phòng mình, đúng khoảnh khắc đóng cửa lại, cô
mới dám tự do hít thở, cũng may, cũng may.
Tuy đêm qua đã gọi điện về nhà báo sẽ ở lại nhà bạn, nhưng nếu mới sáng sớm đã
bị bắt gặp thì bảo đảm mẹ cô sẽ cằn nhằn không ngừng nghỉ, đặc biệt là bố cô,
ông không thể chịu được việc con gái ra ngoài ban đêm không về nhà. Để tránh
khỏi phải nghe thì chỉ còn nước cầu nguyện không gặp bố mẹ mà thôi.
Vu Tiệp ngước lên, xoa bóp cánh tay tê dài rồi ngồi dựa tường.
Trong đầu vẫn văng vẳng câu nói ban nãy của Tấn Tuyên, “Sao lần nào uống say
cũng bị em nhìn thấy.” Nụ cười khổ sổ gượng gạo, ánh mắt tự châm biếm mình… cứ
hiện lên trong đầu cô mãi, không thể xua tan.
Lần này, đến lượt cô ở cùng anh cho qua một đêm đau khổ phiền muộn.
Tấn Tuyên không về nhà mà đến thẳng công ty, anh nói dù không còn hy vọng nhưng
vẫn muốn cố gắng lần cuối cùng.
Vu Tiệp vuốt ngực, chậm rãi ngồi xuống ghế, ngửa đầu ra sau và thở ra nặng nề,
anh quả nhiên là say rồi!
Sáng nay tỉnh dậy, anh sờ sờ vài chỗ sưng tấy trên đầu, nghi ngại hỏi cô có
phải anh bị đụng vào tường không? Mọi thứ diễn ra đêm qua đều tan biến theo hơi
cồn, thậm chí anh cũng không nhớ là đã hôn cô!
Thật vô dụng! Vu Tiệp bực bội đến mức muốn hét to, tại sao cứ để tâm chuyện anh
đã quên, quên thì càng tốt chứ sao? Đó chỉ là hành vi khi anh mất đi lý trí vì
say rượu, tại sao mình cứ cho là thật? Nhưng trong đầu vì sao cứ hiện lên đôi
môi dịu dàng kia, sự tiếp xúc nhẹ như cánh bướm lay động, hòa nhịp với tim cô,
rung lên sợi dây đàn sâu kín nhất trong đó, muốn quên cũng không quên được!
A… Vu Tiệp lắc mạnh đầu, đừng nghĩ ngợi nữa, chắc chắn là do tác dụng của cồn,
do anh hại cô cả, nhất định là thế, tuyệt đối là thế, ba trăm phần trăm là thế!
Vu Tiệp cả ngày rối bời và phập phồng không yên, buổi tối bỗng nhận được cuộc
gọi từ Lâm Hữu Nam!
Cậu ta nói hôm nay có việc, không học thêm, Vu Tiệp lờ đờ “ờ” một tiếng rồi
định cúp máy. Lâm Hữu Nam nghe giọng cô ủ rũ thì hỏi với vẻ quan tâm: “Sao thế?
Không gặp được em nên buồn à?”
“Không.” Chẳng còn tâm trạng để đùa.
“Chị có bị thần buồn bã đeo bám như người nào đó đâu, làm gì mà phải lờ đờ
thế?” Lâm Hữu Nam cười khẽ, trêu cô.
“Cái gì mà thần buồn bã?” Đầu óc Vu Tiệp váng vất, không hiểu cậu ta đang nói
gì? Thần buồn bã? Cô như sực tỉnh, cậu ta đang nói ai?
“Không có gì, em phải đi chơi đây.” Lâm Hữu Nam phớt lờ cô, hí hửng cúp máy.
Này này này… Vu Tiệp hét lên, nhưng Lâm Hữu Nam đã cúp máy rồi. Cô vội vàng gọi
lại, điện thoại vừa được nhận, cô đã hạ giọng quát: “Lâm Hữu Nam, em ở nhà cho
chị, chị đến ngay đây.” Cũng mặc kệ cậu ta kêu la phản đối, Vu Tiệp đã chạy
cuống cuồng ra cửa, đừng có để cô đoán trúng!!!
Vừa đến Lâm gia, đã thấy Lâm Hữu Nam nét mặt sa sầm, ủ rũ ngồi trên salon phòng
khách xem tivi.
Vu Tiệp mặt không biểu cảm nhìn cậu, rồi nhìn quanh phòng, thấy Lâm Chấn Đông
và Lâm Ngữ Âm đều không có ở nhà.
“Vào phòng em rồi nói.” Vu Tiệp bỏ vào trong trước.
“Vu Tiệp, chị sao thế, ai chọc chị giận à?” Lâm Hữu Nam e dè theo chân cô, thấy
cô làm mặt lạnh nhìn mình.
“Lâm Hữu Nam, có phải em làm không?” Cô hỏi ngay vào đề.
“Cái gì chứ?” Vẫn ra vẻ vô tội!
“Tài liệu của Tấn Tuyên bị mất, có phải em bày trò không?” Ngoài cậu ra, cô
thực sự không nghĩ nổi khả năng nào khác.
“Gì thế này, gì thế, ý chị là sao, chất vấn em?” Cậu nhảy nhổm lên.
“Chị chỉ hỏi có phải không?” Vu Tiệp trừng mắt, sao cậu ta vẫn tỏ ra vô tội thế
được, không nghĩ đến hậu quả mình gây ra hay sao?
“Chả liên quan gì tới chị, chị bận tâm làm quái gì?” Lâm Hữu Nam làu bàu, phớt
lờ cô.
“Lâm Hữu Nam, nếu em muốn cười cợt Lâm Ngữ Âm thì cũng không thể đem chuyện này
ra đùa. Em có biết hạng mục này rất quan trọng với công ty bố em hay không, lần
này nếu đấu thầu thất bại sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển đầu tư nửa năm sau
đấy. Sao em lại tỏ ra nhẹ nhàng thế nhỉ?” Vu Tiệp tức đến nỗi lắp bắp.
“Em chả biết chị đang nói gì hết!” Lâm Hữu Nam mấp máy môi, lúng túng nói.
“Đang ở đâu?” Vu Tiệp không rảnh rỗi phí lời, bây giờ quan trọng nhất là lấy
lại vật ấy.
“Chị thương xót cái anh họ Tấn kia à?” Lâm Hữu Nam trừng trừng nhìn cô, nét mặt
tỏ ra hậm hực.
“Chuyện này không chỉ liên quan một người mà còn đến công ty bố em, chị không
mong em gây ra họa lớn.” Vu Tiệp quay lưng đi.
“Hừ, đừng nói ra vẻ đường hoàng như thế, chị nói thực đi, tìm em có phải là vì
anh ta?” Xem cậu là con nít à, quy tắc trò chơi của người lớn cậu thấy nhiều
rồi.
“Lâm Hữu Nam!” Vu Tiệp bất lực gọi.
“Em làm thế chẳng phải vì muốn chị hả dạ hay sao? Dù sao chị ta lần này nhất
định sẽ chết rất thảm rồi.” Lâm Hữu Nam khẽ cười.
“Em là đồ ngốc, em đang hại tất cả mọi người!” Vu Tiệp tức giận dậm chân, tay
đấm mạnh lên mặt bàn, sao cậu ta lúc nào cũng bày trò, đến bao giờ mới trưởng
thành đây?
“Anh ta có xứng đáng để chị tức giận không?” Lâm Hữu Nam chưa bao giờ thấy cô
giận dữ đến thế, len lén nhìn với vẻ lo âu.
“Hữu Nam, xem như chị xin em, đưa đồ cho chị trước đã.” Vu Tiệp cố nén lửa giận
trong lòng, thôi vậy, chỉ cần tìm lại thì cô cũng không muốn vấn tội Lâm Hữu
Nam, đó là chuyện của Lâm gia.
Lâm Hữu Nam nghiến răng nhìn cô, bất động.
“Hữu Nam, chị thật sự rất cần thứ đó.” Vu Tiệp nắm chặt tay cậu, chân thành cầu
xin. Làm ơn, đừng đùa nữa, đùa nữa sẽ không quay lại được đâu. Gương mặt cô đầy
vẻ lo âu và căng thẳng.
Một lúc lâu sau, Lâm Hữu Nam mới bước đến bàn vi tính, rút một chiếc USB trong
ngăn bàn ra rồi ném lên trên.
Vu Tiệp vội mở máy tính, cắm USB vào, phù, tốt quá, quả nhiên có một file power
point và một tập văn kiện. Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm được, cô quay đầu
nhìn cậu: “Tấn Tuyên nói còn một số văn kiện nữa, nó đâu rồi?”
Lâm Hữu Nam bực bội trừng mắt với cô: “Xé rồi.”
“Cái gì?” Vu Tiệp kinh ngạc nhảy nhổm. Sao cậu ta lại có thể xé được chứ? Cậu
muốn chọc tức Lâm Ngữ Âm thì cũng không nên phá hủy tài liệu! “Vứt rồi hả?”
“Vứt rồi.” Lâm Hữu Nam bực tức nằm xuống giường.
Vu Tiệp đau khổ lẫn bất lực nhìn cậu, thấy dáng vẻ bất cần ấy thì càng cuống
hơn, làm sao đây, làm sao đây? Thật sự không còn cách nào cứu vãn được sao? Tấn
Tuyên, em còn có thể làm gì nữa? Ai nói cho em biết với? Cô cuống quýt như một
con rắn mất đầu, chỉ có thể quay vòng vòng tại chỗ.
Lâm Hữu Nam nhìn Vu Tiệp với dáng vẻ như thế, tay nắm chặt chiếc USB, khóe môi
mím thật chặt, thì trong lòng cậu thấy rất khó chịu, cái anh Tấn Tuyên kia có
gì tốt chứ? Thế mà lại khiến Vu Tiệp như mất hồn thế này!
Lâm Hữu Nam tức tối nhảy xuống giường, thò chân ra đá một phát thật mạnh vào
sọt đựng giấy vụn cạnh bàn vi tính, “Ở đây.”
Vu Tiệp ủ rũ nhìn cậu, không phá hoại thì làm bại gia, cậu ta còn làm gì được?
Tức chết đi mất!
Lâm Hữu Nam thấy cô chưa hiểu thì lại gầm lên lần nữa: “Vứt vào đây này.”
Cuối cùng Vu Tiệp cũng hiểu ra, cậu chưa ném mất mà vẫn nằm trong sọt giấy vụn.
Vu Tiệp mừng rỡ ra mặt, mở nắp sọt ra nhìn, quả nhiên bên trong đầy ắp giấy
vụn. Tốt quá, tốt quá, vẫn còn đây, Vu Tiệp vội vội vàng vàng đổ hết giấy ra,
rải đầy thảm.
“Này, bẩn thế.” Lâm Hữu Nam càu nhàu vẻ bất mãn.
“Còn dám nói nữa à, ra đây giúp chị.” Vu Tiệp kéo cậu ngồi xuống. May quá, chắc
vẫn còn hết ở đây.
“Quỷ sứ, tại sao em phải giúp chị?” Nếu không phải vì không muốn thấy cô thất
vọng thì cậu đã mặc kệ chuyện họ sống chết ra sao rồi.
“Được rồi, được rồi, xem như giúp chị đi.” Vu Tiệp vui sướng lật tung những mẩu
giấy vụn, có một số vẫn chưa xé nát, có thể nhận ra, nhưng một số thì hoàn toàn
nát vụn. Dù sao đi nữa thì cũng đã tìm ra rồi, chỉ cần chắp nhặt lại với nhau
thì chắc chắn vẫn dùng được.
Lâm Hữu Nam tức muốn thổ huyết, cậu lại phải quỳ xuống tìm tài liệu trong mớ
giấy vụn với bà chị ngốc nghếch này cơ đấy!!!