Thấy Vu Tiệp đã thừa nhận, Tấn Tuyên sung sướng
ôm cô ngồi xuống ghế,để cô cùng làm việc.
Vu Tiệp xấu hổ vẫn chưa quen nhưng niềm vui sướng bộc lộ trong mắt anh
khiến cô vừa căng thẳng vừa vui,cho dù anh từng thế nào đi nữa thì
trong giờ phút này sự dịu dàng trong mắt anh khiến cô chẳng thể nào
bình tĩnh được.
Đôi tay Tấn Tuyên gõ trên bàn phím,ánh mắt lúc nhìn màn hình,lúc
lại lướt sang Vu Tiệp đang ngồi bên cạnh,ánh sáng dịu dàng chiếu trên
gương mặt cô càng toát lên nét đẹp rạng ngời,đến bóng mờ phủ dưới
hàng mi của cô cũng như có nhịp tim, cứ chớp chớp mãi. Khoé môi Tấn
Tuyên luôn nở nụ cười,có cô bên cạnh đúng là tuyệt quá,vẻ mặt nghiêm
túc đáng yêu của cô khiến anh không nhịn nổi,cứ muốn lao đến cắn một
cái,nhưng có trời mới biết được anh đã phải kiềm chế đến mức nào
để mình không tỏ ra là một con sói háu đói làm cho mèo hoang nhỏ của
anh phải sợ hãi.
Miễn cưỡng thì không được nhưng ăn vụng thì vô
tội.
Một tay Tấn Tuyên di chuyển chuột,tay kia làm như vô tình nắm lấy tay
Vu Tiệp đặt ở trên bàn. Cô bị động tác đột ngột đó làm giật
mình,ánh mắt lướt sang anh.
Tấn Tuyên đưa tay cô lên rồi hôn mu bàn tay cô. Cảm giác nóng hổi,ẩm
ướt khiến cô vô cùng căng thẳng. Vu Tiệp giật mình định giựt tay lại
nhưng Tấn Tuyên không buông,ánh mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình,dường
như anh không hề bị phân tâm vì hành động của mình,môi vẫn như tự
động tìm đến ngón tay cô,hôn từng ngón tay,vẻ khiêu khích,đùa cợt ấy
khiến Vu Tiệp hít một hơi thât sâu,gắng sức rút mạnh tay về: “Nghiêm
túc đi!”.
Sắc mặt Tấn Tuyên ảm đạm,khoé môi cũng không nhướn lên nữa,lờ đờ
nhìn cô: “Sợ buồn ngủ nên mới tìm chất kích thích mà”.
Vu Tiệp lườm anh 1
cái,đúng là lý sự cùn: “Còn thế nữa là em về đấy”, rồi làm ra vẻ
như sắp bỏ đi.
Nhưng anh đưa tay choàng qua eo cô rồi vận sức
rất mạnh,không cho cô nhúc nhích. “Nếu em không ở cạnh thì anh không
thể nào tập trung vào công việc được”.
Vu Tiệp dở khóc dở cười cau mày,bao giờ anh mới chịu nghiêm túc đây?
Lúc nào cũng thế,khi cô ngỡ anh vô cùng thành thật và nghiêm túc thì
thái độ đùa bỡn của anh lại quay về,khiếu chiến sức chịu đựng của
cô.
“Làm mau đi,bây giờ sắp 12h rồi,còn lề mề nữa thì thức đêm đấy”. Vu
Tiệp khẽ đẩy anh,cô không muốn anh thức trắng đêm.
“Em ở cạnh khiến anh không muốn làm việc nữa”. Lông mày anh nhướn
lên,khoé môi lộ rõ nụ cười khổ sở.
Gương mặt Vu Tiệp từ hồng chuyển sang đỏ. Lúc nào,anh…anh cũng nói
những lời có hại cho tim thế này,khiến cô xấu hổ không biết phải
làm gì.
“Không được đi đâu hết”. Tấn Tuyên ôm xiết rồi hôn mạnh lên má cô 1
cái. “Được rồi,có em ở đây thì anh có thức đêm cũng không cần cà phê
nữa”.
Vu Tiệp cười thầm,cái anh này,đúng là bó tay thật.
Vu Tiệp ở cạnh Tấn Tuyến đến 1h30 sáng thì không gượng nổi nữa,mí
mắt cứ sụp xuống.
Thấy cô đã bắt đầu gà gật,Tấn Tuyên vội vàng bế lên giường,khẽ vỗ
vào mặt cô: “Hay em cứ ngủ trước đi,tắm 1 cái rồi ngủ”.
“Ngoan nào,đi tắm đi,lát nữa anh đến”. Tấn Tuyên xót xa đỡ lấy cô.
Cuối cùng, Vu Tiệp cũng gật đầu. Trước khi đóng cửa,anh còn dịu
dàng nói: “Anh lấy quần áo cho em”. Vu Tiệp vẫn chỉ biết gật
đầu,đương nhiên không thấy anh đang cười trộm.
Tấn Tuyên đóng cửa lại,vừa đi vừa cười,mèo hoang đáng yêu thật,cư mơ
màng như thế thật khiến anh chỉ muốn chọc ghẹo.
Nhưng Tấn Tuyên chưa kịp ngồi xuống ghế,cửa phòng tắm đột ngột bật
tung,Vu Tiệp lao ra,hét lên: “Chúng ta ngủ 2 giường. Sau đó,cô cầm túi
đựng quần áo lên rồi lao vào phòng tắm như cơn gió,đóng sầm cửa
lại. “Click”,tiếng khoá cửa vang lên.
Tấn Tuyên trợn mắt nhìn,1 lúc sau,cuối cùng anh không nhịn nổi,ôm
bụng cười lăn lộn. Mèo hoang nhỏ thú vị quá,thì ra muốn lừa cô cũng
cần phải có kỹ thuật.
Tấn Tuyên vặn người,lắc cổ, xem như đã xong rồi. Anh liếc nhìn đồng
hồ trong máy tính,đã hơn 4h sáng,anh quay lại nhìn về phía chiếc
giường đơn,người trên giường lúc này đã ngủ ngon lành, Tấn Tuyên dè
dặt đóng máy lại,rón rén vào phòng tắm.
Tắm nước nóng xong,Tấn Tuyên mặc áo choàng ra ngoài,dùng khăn lau khô
mái tóc,nhìn Tiểu Tiệp vẫn đang ngủ rất say sưa,khoé môi anh nhướn
lên,ngồi xuống chiếc giường đơn bên cạnh,khẽ gọi điện thoại cho quầy
tiếp tân,1 lúc sau có phục vụ lên lấy quần áo anh đi giặt. Khách sạn
có dịch vụ giặt đồ,vô cùng tiện lợi,sáng mai quần áo sẽ không nhăn
nhúm nữa.
Đóng cửa lại,Tấn Tuyên vắt khăn vào phòng tắm,mang đôi dép dùng 1
lần,chậm chậm bước đến bên giường Vu Tiệp,khẽ ngồi xuống. Chiếc nệm
hơi lún xuống nên anh không dám nhúc nhích sợ đánh thức cô.
Vu Tiệp ngủ rất ngon,gương mặt an lành,hơi thở nhẹ nhàng,cánh mũi
phập phồng,cô gắng gượng lâu như thế chắc là buồn ngủ lắm.
Thế nhưng, khi nhớ đến lúc sáng tỉnh giấc trong khách sạn, vừa mở
mắt cô đã thấy anh nằm cạnh. Dần dần, phát hiện ra anh chỉ lặng lẽ
ôm cô ngủ, nỗi sợ hãi ban đầu đã thay thế bằng niềm vui nho nhỏ.
Dường như cô đang được nếm trải cảm giác ngọt ngào của tình yêu.
Được ngắm người mình yêu, cho dù là lúc nào và ở đâu thì trong tim
cũng dâng đầy bong bóng tình yêu ngọt ngào… Thì ra đó là hạnh phúc!
Vu Tiệp cười ngã người xuống giường, nhìn lên trần nhà, khoé môi khẽ
nở nụ cười. Yêu và được yêu…đúng là quá kỳ diệu, đặc biệt khi bạn
biết tình cảm của đối phương cũng không kém gì mình thì sự hạnh
phúc càng bao bọc lấy bạn chặt hơn, khiến bạn sung sướng như được bay
lên chín tầng mây.
Đúng lúc Vu Tiệp đang chìm đắm trong mem say ngọt ngào thì có tiếng
gõ cửa vang lên khiến cô giật bắn mình, vội vàng nhảy xuống giường.
Ai đã phát hiện ra cô trở về?
Cô thấp thỏm đi đến mở cửa. Bố?!
Vu Tiệp đờ người, sắc mặt bố cô sa sầm đến mức sắp chuyển sang màu
xám, ánh mắt nghiêm khắc của ông đang toé lửa. Ông sao thế?
“Ra đây”. Ông tóm chặt lấy cô, lôi ra phòng khách. Vu Tiệp hoảng hốt
không dám chống cự đành để mặc bố túm lấy mình lôi đi.
Bố hất mạnh tay cô ra khiến Vu Tiệp mất thăng bằng suýt nữa ngã
xuống salon. Bố cô giận dữ chất vấn: “Tối qua đi đâu?”.
Vu Tiệp sợ hãi nhìn ông. Bố hỏi thế là có ý gì? Đêm qua người nhà
đã tìm cô ư? Nhưng không thấy ai gọi điện mà? Cô lo lắng đến mức không
biết phải trả lời thế nào.
“Em làm trò gì thế? Sao bố lại giận đến mức ấy?” Vu Lâm kéo Vu Tiệp
sang 1 bên, khẽ trách móc.
Vu Tiệp cúi đầu, không nói gì cô cũng không biết tại sao? Đêm qua, cô
không về nhà, chẳng lẽ bố cô đã phát hiện ra điều gì? Đầu óc Vu
Tiệp đang rối bời nên đành giữ im lặng.
“Hừ, em hỏi đứa con gái yêu quý của mình xem đêm qua nó đi đâu? Hôm
nay, ai đưa nó về?” Bố chỉ vào cô, gầm lên khiến mẹ cô giật mình đờ
người.
“Vu Tiệp!” , mẹ cô cũng hét lên. Sao Tiểu Tiệp lại có thể suốt đên
không về nhà? Tiểu Tiệp đã trở nên hư đốn từ khi nào vậy?
Vu Lâm cũng kéo mạnh tay cô , nói: “Em nói gì đi chứ, không nói thì
bố giận thật đấy”.
Vu Tiệp nhăn mày, khuôn mặt toát ra vẻ khổ sở, cô còn nói gì được?
Nếu đã bị bố phát hiện thì nói gì cũng vô ích.
“Nó và Tấn Tuyên đã đi qua đêm với nhau đến sáng nay mới về nhà!” ngọn
núi Hoả Diệm Sơn của bố cô đã phun trào.
Nghe thấy vậy, tường thành bảo vệ trái tim Vu Tiệp phút chốc sụp
đổ. Bố… đã nhìn thấy cô và Tấn Tuyên? Lần này, cô…chết chắc rồi!