Mơ Chua

Chương 4



Đúng như lời Trần Phi Vãn, cô quá lo lắng, con người không nên giả tưởng nhiều khán giả cho mình như vậy.

Cô đứng trên bục giảng, ngoài mấy nam sinh ngồi cuối phát tiếng kêu woa woa và cái nhìn đánh giá từ trên xuống dưới của những nữ sinh, không có gì khác lạ, cô xuất hiện chỉ là thân phận một học sinh chuyển trường bình thường.

Bọn họ không biết cô.

Sau khi Hạ Đằng tự giới thiệu bản thân bằng vài lời đơn giản, thì thần kinh căng thẳng từ sáng sớm rốt cuộc cũng hạ xuống.

Mãi đến khi một câu dùng giọng điệu tăng tám độ vang lên —–

“Hạ Đằng?”

Cô đột ngột ngẩng đầu, tim ngừng đập.

Sau khi thấy rõ mặt, suýt chút nữa đã bật ra một câu thô tục.

Giang Trừng Dương vọt lên từ chỗ ngồi, vẻ mặt vui mừng: “Cậu cùng lớp với tớ!”

“Giang Trừng Dương mày trâu vãi, thông đồng sau lưng bọn tao từ bao giờ hả?”

Lên tiếng chính là nam sinh vừa nãy kề vai sát cánh với Điền Ba ngoài hành lang, ngồi bàn cuối cùng, đá chân một cái lên ghế của Giang Trừng Dương.

“Bọn tao mới quen, cậu ấy là hàng xóm của tao.”

Tần Phàm hăng hái: “Nhà mày ở đâu? Hôm nay tao đến nhà mày làm khách ok chứ?”

Điền Ba vỗ bục giảng: “Giang Trừng Dương Tần Phàm! Hai đứa các cậu không để yên có phải không!”

Giang Trừng Dương vội vàng ngồi tử tế, Tần Phàm vẫn duy trì dáng ngồi đại gia, cười vô lại, chẳng chút nhận thức sai trái: “Bọn em xong rồi, anh Điền cứ tiếp tục đi.”

Điền Ba trợn mắt nhìn cậu ta một cái, lúc trông về phía Hạ Đằng lại đổi thành gương mặt ôn hòa chỉ trong tích tắc, “Có gì muốn nói không?”

Hạ Đằng lắc đầu.

“Được, vậy tôi nói hai câu…..”

Điền Ba bắt đầu lên tiếng tổng kết, thao thao bất tuyệt, phát huy mạnh chân thiện mỹ, vừa dài dòng vừa nhàm chán, Hạ Đằng không có tâm tư nghe, người bên dưới cũng không có tâm tư nghe, bắt đầu ai làm việc nấy.

Nhân lúc này, Hạ Đằng quan sát đánh giá phòng học, nền xi măng, sơn tường trắng, trên trần có ba hàng đèn lớn, gắn một cái quạt điện, bốn góc trần chỗ thì tróc sơn, chỗ thì loang bẩn do bị ẩm nước mưa, thiết bị trong phòng đều rất cũ, không có màn hình chiếu, không có máy chiếu, cái bảng miễn cưỡng được xem là bảng đen, trực tiếp dùng khung đóng đinh trên tường, quét khung tường thành màu đen.

Khoảng cách giữa các bàn học rất hẹp, cũng may là bàn đơn, vệ sinh trong phòng còn tạm chấp nhận.

Về phần học sinh……

Đã là giờ vào học mà cuối lớp còn mấy chỗ không ai ngồi, có ngồi thì phần lớn cũng là kiểu như Tần Phàm kia.

Hạ Đằng còn đang suy nghĩ, ánh mắt đột nhiên dừng lại, chủ đề của Điền Ba đã chuyển từ “Hoan nghênh bạn học mới” tới “Học kỳ mới dự định mới”, thầy vẫn đang giảng giải, bỗng bị Hạ Đằng bên cạnh cắt lời.

“Này.” Cô nhìn tới một hướng, giọng không lớn không nhỏ.

Người nghe được đều lần lượt ngẩng đầu.

Điền Ba nghi hoặc quay đầu, “Sao?”

Hạ Đằng chỉ một nữ sinh ngồi bàn thứ ba từ dưới lên, “Cậu vừa làm gì?”

Lúc này cả lớp đều nghe thấy, động tác đều nhịp, cùng hướng về phía bàn thứ ba từ dưới lên. Điền Ba cũng nhìn qua, hỏi: “Triệu Ý Hàm, em làm gì?”

“Em làm gì nào?”

Triệu Ý Hàm không hoảng không loạn xòe tay ra, mười móng tay đều sơn màu đen, “Em có biết đâu, thầy hỏi cậu ta xem em làm gì.”

Điền Ba lại mang vẻ mặt hiếu kỳ nhìn về phía Hạ Đằng, “Em ấy làm gì?”

Hạ Đằng hít một hơi, nói: “Phiền cậu xóa ảnh vừa chụp đi.”

Triệu Ý Hàm dựa lưng ra sau, không nhận, “Ai chụp cậu?”

Độ mẫn cảm với màn ảnh của cô gần như đã tới mức thần kinh, Hạ Đằng cảm thấy thật buồn cười, “Muốn tôi tìm trong điện thoại của cậu không?”

Giọng điệu này của cô, thật sự không giống hình tượng an tĩnh gần như xa cách nãy giờ.

Tần Phàm ngồi bàn cuối cùng, chân dựa vào tường rung rung, xem náo nhiệt chẳng ngại lớn chuyện: “Yo yo, hóa ra không phải cừu non.”

Triệu Ý Hàm hiển nhiên không phải dạng dễ chọc, dứt khoát ném điện thoại lên bàn, “Tâng” một tiếng, sau đó chọc tay vào túi, nghiêng đầu nói: “Cậu tới tìm thử xem.”

Hạ Đằng chỉ chờ những lời này, nhấc chân định đi xuống, Điền Ba kịp thời giữ lấy cô, “Em từ từ đã.” Thầy đi xuống gần chỗ Triệu Ý Hàm: “Rốt cuộc là có chụp không?”

Triệu Ý Hàm trợn trắng mắt, “Không chụp.”

Điền Ba lại nhìn Hạ Đằng một cái nói: “Triệu Ý Hàm, trong giờ học không được phép dùng điện thoại, em không nói thật, tôi có thể tịch thu.”

Lời này chính là có ý không tin cô ta, cả lớp đều chăm chăm nhìn cô ta, Triệu Ý Hàm bị nhìn tới bực bội, không kiên nhẫn đá chân bàn một cái, đứng phắt lên, nói: “Thì có một tên ở lớp 12-2 hỏi có phải lớp chúng ta có người đẹp mới tới không, bảo em chụp cho cậu ta một tấm! Hãm, hỏi tới hỏi lui, có phiền không chứ?”

Triệu Ý Hàm mở điện thoại cho Hạ Đằng xem, chính là phiên bản nhái kém chất lượng của Apple, giao diện là khung chat QQ. Đúng như lời cô ta nói, người khác hỏi thăm Hạ Đằng, cô ta chụp một tấm gửi đi, mà Hạ Đằng lại mẫn cảm với ống kính, đúng lúc này đối phương nhắn lại một câu: “Có phải cậu ấy phát hiện ra cậu không? Fuck, đúng là quá xinh đẹp.

Triệu Ý Hàm đeo vẻ mặt khó chịu, “Không phải chỉ là một bức ảnh à? Cậu đến mức ấy sao?”

Không phải chỉ là một bức ảnh?

Hạ Đằng không giải thích được, cũng không giải thích.

Giọng cô không có một chút thanh điệu: “Tôi không thích bị chụp lén, hy vọng lần sau trước khi làm như vậy cậu phải được sự đồng ý của tôi.”

Triệu Ý Hàm vừa nghe, mắt trợn tròn muốn mở miệng, Điền Ba vội vàng tới ngắt lời, “Được rồi, được rồi, xem như hôm nay là ngày đầu tiên đi học, tôi không tịch thu điện thoại của em, trong giờ học không được chơi nghe rõ chưa?”

Triệu Ý Hàm vẫn đang nổi nóng, Điền Ba khuyên giải không có bất cứ tác dụng xoa dịu nào, miệng lẩm bẩm như đang mắng người, Hạ Đằng không để ý, lại quay lên bục giảng.

……

“Vậy là kể từ hôm nay, Hạ Đằng chính là một phần tử của lớp 12-6 chúng ta, cả lớp vỗ tay hoan nghênh!”

Điền Ba có ý muốn xoay chuyển không khí, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, tiếng vỗ tay thưa thớt, nữ sinh phần lớn chỉ vỗ hai cái, Triệu Ý Hàm làm lơ, dứt khoát nằm sấp xuống bàn ngủ, lần này Tần Phàm cũng không chọc gậy, chỉ dựa vào tường đánh giá cô.

Nam sinh không có cậu ta cầm đầu, cũng không động đậy, chỉ có mình Giang Trừng Dương vỗ điên cuồng, tiếng vỗ tay có vẻ thật lạc lõng trong bầu không khí “Không hoan nghênh”.

Hạ Đằng đã nhận ra, là một học sinh mới, một học sinh chuyển trường, hành động vừa rồi của cô có lẽ đã sai, nhưng bây giờ cô đang trong giai đoạn nhạy cảm cực độ, một chút gió thổi có lay cũng có thể khiến cô cảnh giác mười phần.

Nếu giải thích rõ ràng sẽ phải đối mặt với càng nhiều phiền toái, cô thà rằng mình không được hoan nghênh, đổi lại sự tự tại.

Điền Ba để cô ngồi bàn thứ năm sát cửa sổ, cũng là bàn thứ ba từ dưới lên, cùng hàng với Triệu Ý Hàm, nhưng cô dựa sát tường bên kia. Nghe ý của Điền Ba thì bây giờ chỉ có chỗ này chưa ai ngồi, sau này sẽ chuyển cô lên bàn trước.

Hạ Đằng không hề dị nghị, cõng cặp sách ngồi vào chỗ, bàn gỗ ghế gỗ, trên mặt bàn bị vết dao khắc gồ ghề lồi lõm, đây một cái động kia một cái hố.

Giang Trừng Dương ngồi chéo sau cô, vẫn cứ phát ra âm thanh kỳ kỳ quái quái gọi cô, Hạ Đằng bị nhiễu đau đầu, không muốn phản ứng, nhưng xuất phát từ lễ phép vẫn gật đầu với cậu ta, xem như đáp lại, lúc Giang Trừng Dương lại quơ tay múa chân gì đó với cô, cô đã nhanh chóng quay đầu.

Tần Phàm thích thú nhìn, “Mày xem người ta cũng coi thường mày.”

……

Hai tiết đầu là hai tiết ngữ văn liên tiếp của Điền Ba, ngoài ba bàn đầu miễn cưỡng nhìn như đang nghe giảng, những người đằng sau đều như đang chăn dê tập thể, cả đám nhàn tản.

Trong giờ học có mấy nam sinh đi vào từ cửa sau, đầu tiên ném cặp vào rồi lại ngồi xổm dịch từng bước đến chỗ ngồi, động tác này chính xác là hành động bịt tai trộm chuông, bởi vì ngay từ khi họ lén lút ở cửa Điền Ba đã phát hiện.

Họ thích cảnh ngang nhiên đi học muộn bị điểm danh rồi giáo huấn, bản thân thì làm ra vẻ khinh thường, thật đặc biệt, thật hào hứng.

Học được nửa buổi, hai dãy bàn cuối cơ bản đã ngồi đủ.

Chỉ còn một chỗ trống, sát cửa sổ, bàn cuối cùng, vị trí này cùng dãy với Hạ Đằng, cô không nhìn thấy.

Điền Ba là người khá bao dung với học sinh, giảng bài xong mất không đến mười phút, mắng những nam sinh kia vài câu, phạt họ quét dọn phòng học ba ngày liền là xong chuyện. Loại hành vi này mà ở trường cũ của Hạ Đằng thì phải mời phụ huynh.

Cô lại có nhận thức mới với quan hệ thầy trò ở đây, chả trách học sinh không mấy sợ Điền Ba.

Phê bình ngắn gọn xong xuôi, Điền Ba đảo mắt, chốt ở bàn cuối cùng, “Kỳ Chính đâu? Còn chưa đến?”

Rất nhanh đã có nam sinh trả lời: “Chưa ạ.”

“Thằng nhóc này lại chạy đi đâu? Có biết hôm nay là khai giảng không?”

Tần Phàm nói: “Đêm qua cậu ấy uống nhiều quá.”

Những người khác trong lớp hình như đều quen phong cách này, không có phản ứng gì.

Điền Ba dường như cũng không phải lần đầu đối mặt với tình huống này, chỉ chỉ Tần Phàm, “Ngày mai cậu lôi cậu ta tới đây học.”

“Anh Điền làm khó em quá, em không có bản lĩnh lớn vậy đâu.”

“Bớt lảm nhảm đi, không lôi được tôi sẽ tìm cậu.” Điền Ba khép giáo án, “Được rồi, bài hôm nay dừng ở đây, lát nữa đại diện các môn học đem danh sách không nộp bài tập hè tới văn phòng tôi. Không nhanh chóng làm xong đi thì qua hôm nay sẽ không phải làm đơn giản như vậy đâu.”

Điền Ba dứt lời, chuông tan học vừa đúng lúc reo xong, trong lớp lập tức nháo loạn, Triệu Ý Hàm là người đầu tiên ra khỏi phòng, đi sau là hai chị em, đại diện môn học bị vây kín, trong tay chỉ có mấy quyển bài tập đã làm xong bị tranh giành, nam sinh nữ sinh chụm đầu một chỗ gồng mình sao chép, Tần Phàm cũng đang chép, vừa chép vừa mắng: “Mẹ kiếp chữ đứa này đây, viết đéo nhìn được.”

Nữ đại diện vớ lấy một quyển sách đánh cậu ta: “Lấy về, ghét thì đừng có chép nữa!”

Tần Phàm ném bút, “Không chép thì không chép, theo ý cậu đấy.” Nói xong liền nhảy ra khỏi chỗ chạy ra ngoài, cô bạn đại diện môn học quát to cậu ta cũng không quay đầu.

Ầm ĩ hỗn loạn.

Hạ Đằng thu hồi tầm mắt, trước mặt bỗng có một người, dọa cô giật mình.

Giang Trừng Dương ngồi ghế trước cô, ghé người vào bàn học của cô, nháy mắt: “Có muốn đi dạo quanh trường không?”

Hạ Đằng dịch ra sau một chút, dường như cậu ta luôn luôn tràn đầy nhiệt tình, không có cảm giác xấu hổ.

Cô còn chưa trả lời, bỗng nhiên Giang Trừng Dương gọi về phía bên kia: “Giang Vãn Nguyệt!”

Một nữ sinh trong quần thể đại diện lớp quay đầu lại, liếc nhìn Giang Trừng Dương một cái, lại liếc Hạ Đằng một cái.

Giang Trừng Dương vẫy vẫy ta với cô ấy: “Em lại đây một chút.”

Nữ sinh bất động, Giang Trừng Dương không ngừng vẫy tay: “Lại đây lại đây lại đây.”

Nữ sinh bị cậu ta ồn ào có chút bực mình, đặt một chồng bài tập trong tay xuống, sau đó đi tới.

“Làm gì?” Cô ấy hỏi.

Giọng điệu này, Hạ Đằng nhận ra, là cô gái ngày hôm qua.

Cao cao gầy gầy, da rất trắng, gen của nhà họ Giang không tồi, Giang Trừng Dương sáng sủa đẹp trai, Giang Vãn Nguyệt trong trẻo thanh tú, mặt mũi hai người giống nhau bảy phần, tính tình lại khác biệt, một ấm một lạnh, một ngoại một nội.

Hạ Đằng nhìn thẻ tên trên đồng phục của cô ấy: Giang Vãn Nguyệt.

Quả thật, người như tên, sáng trong như nguyệt (trăng).

Giang Trừng Dương lại bắt đầu việc quen thuộc, giới thiệu: “Đây là bạn anh đã nói với em hôm qua, cháu gái bà Thẩm, hai người làm quen chứ? Tớ thấy vừa nãy cậu xích mích với Triệu Ý Hàm, tớ sợ không có bạn gái nào chơi với cậu.”

Giang Vãn Nguyệt nói: “Không phải có anh à?”

Giang Trừng Dương: “Anh không phải là con gái.”

“Người ta còn chưa lo lắng, anh lo lắng cái gì?”

Giang Trừng Dương không vui, “Bình thường bà Thẩm không tốt với em sao? Cậu ấy trời xa đất lạ, chúng ta quan tâm cậu ấy là không nên?”

Câu hỏi tương đối có trình độ, Giang Vãn Nguyệt nhíu mày, không nói.

“Không cần, cảm ơn.” Cuối cùng Hạ Đằng cũng tìm được cơ hội lên tiếng, “Không cần làm khó em gái cậu.”

“Không có gì khó hay không khó cả.” Giang Vãn Nguyệt bỗng nhìn về phía cô. “Cậu cho rằng tôi sợ cô ta?”

“…”

“Tôi không chơi cùng bọn Triệu Ý Hàm, trường chúng tôi có quy tắc riêng, tốt xấu không trêu chọc lẫn nhau.”

Không ngờ rằng ở cái trường bé tí trong huyện Chiêu này, phân chia bang phái thật rõ ràng.

Nhưng Hạ Đằng cũng không quan tâm, cô vốn không tính dung nhập bất cứ tập thể nào.

Chỉ là, không chủ động dung nhập, khác với bị bài xích xa lánh.

Giang Trừng Dương hỏi: “Vậy có đi quán quà vặt không? Tớ mời hai người uống gì đó.”

“Không đi, em còn phải thu bài tập.”

Giang Vãn Nguyệt từ chối thật dứt khoát.

Nhưng dừng một chút, cô ấy lại nói: “Tan học lại bàn.”

Hạ Đằng vốn định lắc đầu, nghe câu ấy thì không động nữa.

“Nói chuyện giữ lời.” Giang Trừng Dương cực vui vẻ, nhảy lên đáp hai tay lên vai Giang Vãn Nguyệt, cậu ta đẩy cô ấy đi về phía trước, “Không phải cần thu bài tập à, anh thu cho em, ai không nộp anh đi thúc giục.”

Đi được hai bước, cậu ta quay đầu cười cười với Hạ Đằng: “Tan học nhớ chờ tớ đấy.”

Không đợi Hạ Đằng trả lời cậu ta đã đi huyên náo người khác.

Bất giác, Hạ Đằng nhẹ nhàng đáp một tiếng “Được”, hòa vào làn gió ấm thổi từ cửa sổ.

Tiểu Dương: Tên bà ngoại Hạ Đằng có chỗ tác giả gõ là Thẩm Phồn, chỗ lại là Thẩm Phiền, có lẽ vì hai chữ này rất giống nhau nên nhầm. 蘩繁 (Trông thế này không giống lắm nhưng khi xem rõ nét bút thì rất giống.)

Tiểu Dương thấy Thẩm Phiền xuất hiện nhiều hơn nên sửa thành Thẩm Phiền.

Tần Phàm gọi thầy giáo là “Điền ca”!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.