Vivian là một người tích cực. Hôm sau, trời mới vừa vào đêm thì cô bé đã mang theo dụng cụ đến cửa hàng búp bê rồi, cùng đi với cô bé còn có Glan, người lúc nào cũng như hình với bóng với Vivian.
“Chủ tiệm! Chủ tiệm! Chúng tôi tới rồi nha!”, Glan nhún nhảy chạy vào, cô bé cao giọng la lên.
Yến Lâu đã hết cách với cô bé hoạt bát này rồi, cậu cố tình hỏi: “Sao cô cũng tới vậy hả? Tìm Đường Cát thảo luận việc nấu nướng à?”
“Không phải đâu.”, Glan ôm cánh tay của Vivian: “Tôi tới cùng Vivian! Vivian đáng yêu như thế này, bạn ấy là thiên thần nhỏ của tôi đó, tôi phải bảo vệ bạn ấy, không thể để bạn ấy bị người khác trộm đi được!”
Yến Lâu bật cười, tình bạn của mấy cô bé con thật thú vị, chỉ là ông già như cậu thì không thể nào hiểu được thôi.
Người ngoài đi vào phòng làm việc thì không thích hợp nên Yến Lâu đã sai người dọn dẹp nhà kính trong vườn hoa nhỏ rồi, cậu cảm thấy chắc là mấy cô bé con sẽ thích ở nơi tràn ngập hoa tươi.
Vivian cũng mang đến các công cụ mà cô bé thường dùng.
“Nếu ngài muốn chế tạo một con búp bê tinh xảo thì đầu tiên ngài cần vẽ một bản thảo ra đã.”, Vivian nghiêm túc giảng giải: “Ngài cần xác định rõ hình tượng của búp bê, chuẩn bị kỹ càng vật liệu thích hợp, sau đó vẽ đường viền sơ lược rồi mới tiến hành cắt và may.”
Yến Lâu gật đầu, cậu cũng làm như vậy nhưng thành phẩm cuối cùng đều bị lệch.
“Ngoại trừ các loại vật liệu như bông, vải vóc, chúng ta còn phải chuẩn bị các loại kim chỉ với các kích cỡ khác nhau, kéo, thước cuộn, thước kẻ, khung thêu, giá thêu…”, Nói đến sở trường của mình, vẻ mặt Vivian đầy dịu dàng, rõ ràng là cô bé thực sự rất yêu thích những thứ này.
Yến Lâu: “???”
Đấy là cái gì? Còn cần cả những thứ đó nữa hả?
Cậu ngơ ngác nghe Vivian giới thiệu các loại công cụ và công dụng của chúng nó, sau đó lại nghe nghe cô bé phân tích sự khác biệt giữa các loại vải vóc, ví dụ như loại vải nào co dãn được, loại vải nào có độ bóng cao…
Yến Lâu: ‘Cứ như đang nghe sách trời vậy.’
Cái này cũng chưa hết, nói xong vật liệu thì Vivian lại bắt đầu nói tới các loại cách thêu, Yến Lâu càng nghe càng thấy mình như đang rơi vào trong sương mù.
Tuy rằng đần cả người ra nhưng Yến Lâu vẫn mỉm cười nhớ kĩ các nội dung mà Vivian nói.
Chờ giới thiệu xong những thứ này thì Vivian mới bắt đầu chế tạo búp bê: “Trước đây tôi từng làm thỏ con và gấu con, hai loại này tôi làm khá quen tay, ngày hôm nay chúng ta sẽ thử làm thỏ con nhé.”
Yến Lâu ngồi ngay ngắn lại, cậu cầm lấy vải vóc và kim chỉ rồi bắt chước lại từng động tác của Vivian.
Glan vốn luôn ầm ĩ đã yên tĩnh lại từ lâu, cô bé chống cằm lên hai tay ngồi ở đối diện, nhìn Vivian không chớp mắt.
Người khác nói khi đàn ông tập trung làm việc là đẹp trai nhất, thế nhưng Vivian tập trung làm việc mới là đáng yêu nhất đấy!
Một cái đầu to vàng óng ló ra từ trong bụi hoa, sau đó rón ra rón rén đi tới bên cạnh bàn làm việc tạm thời, búp bê đầu to nhón chân thò đầu nhìn hai người làm búp bê mới, trong đôi mắt thủy tinh là ánh sáng tò mò không thể che giấu được.
Không bao lâu sau lại có mấy cái đầu lục tục nhô ra, tất cả đều cực kì tò mò nhìn búp bê mà Yến Lâu và Vivian đang làm.
Bọn nó không dám phát ra tiếng, sợ quấy rầy Yến Lâu, chỉ dám ở phía sau cậu khoa tay múa chân giao lưu, vẻ mặt và động tác cơ thể cực kì phong phú và cường điệu.
“Lúc nhồi bông thì đừng nhồi cả cục lớn vào, phải xé nhỏ bông ra rồi nhồi từng chút từng chút một, như vậy búp bê mới không phồng cộm không đều.”
Yến Lâu kiên trì nhồi chặt một cái tai của con thỏ, tuy rằng mất khá nhiều thời gian nhưng đúng là trông đẹp hơn mấy thứ cậu làm trước đây nhiều.
Cậu dùng kim khâu một cái tai trên đầu thỏ rồi giơ lên nhìn một chút vị trí, lúc này sau lưng cậu truyền đến tiếng hít khí lạnh.
Yến Lâu quay đầu lại đối diện với hơn mười đôi mắt to to nhỏ nhỏ khác nhau.
Thấy mình nhìn trộm bị phát hiện, phần lớn búp bê ngượng ngùng co rụt lại, nhưng có một bộ phận khác lại sáng mắt lên nhìn cậu, có nhóc còn can đảm đến mức vươn hai tay đòi cậu ôm nữa.
Yến Lâu: “……”
Cậu nhìn một vòng trong đám búp bê, rất nhanh đã tìm ra được con búp bê đã kêu ra tiếng, đó là một con búp bê thỏ, vẻ ngoài rất giống với con búp bê trong tay cậu. Cậu nhìn con thỏ đang chột dạ rồi lại nhìn cái đầu thỏ đang bị cắm kim, cậu nhanh chóng nghĩ ra được là nhóc con này đã bị dọa sợ rồi.
Yến Lâu buồn cười nói: “Sợ thì đi chỗ khác chơi đi, yên tâm, tôi không đâm kim vào nhóc đâu.”
Con thỏ buông cái tai dài xuống che mắt, đây là một cô bé hướng nội, được chủ tiệm dịu dàng dỗ dành nên thẹn thùng.
Yến Lâu lắc đầu một cái rồi tiếp tục làm thỏ bông, đám búp bê đã bị phát hiện nên quang minh chính đại vây xem, họ còn chưa dám lên tiếng quấy rối Yến Lâu, nhưng biểu cảm và động tác cường điệu đã đủ thu hút sự chú ý của người ta rồi.
Đặc biệt là khi đám búp bê nhìn thấy thỏ bông đang được may vá thì đều không nhịn được lộ ra vẻ mặt thấy đau thay. Nhìn cái kim kia kìa, nhỏ như vậy dài như vậy, nếu đâm đến đâm đi trên thân thể họ thì phải đau đến mức nào cơ chứ, thật là đáng sợ!
Vivian cũng hơi mất tập trung, có một con cún con lông xù cọ qua bên tay cô bé, cái đuôi to quét qua quét lại ở một bên cẳng chân. Vivian khâu chắc cái tai thỏ rồi lén lút sờ cái đuôi to của cún con một cái, búp bê cún con không những không sợ mà còn thò đầu sang cho cô bé sờ.
Glan chơi càng vui vẻ, cô bé không cần làm búp bê, có thể quang minh chính đại ôm đám búp bê rồi bóp đến bóp đi.
Trong quá trình làm búp bê, Vivian còn dạy cho cậu một vài kỹ xảo nhỏ khi may vá, phần lớn đều là kinh nghiệm mà các thợ may truyền lại từ đời này sang đời khác.
Yến Lâu nghe rất chăm chú, trí nhớ của cậu rất tốt, gần như có thể nhớ kỹ không sót một chữ những gì cô bé nói.
Hai người vừa dạy vừa làm, gần như mất cả một đêm mới làm xong một con búp bê.
Yến Lâu lấy một đôi con ngươi màu đỏ từ trong giỏ ra, đặt lên búp bê thỏ ngắm nghía một lát rồi lại đổi thành màu xanh lam, lần này cậu cảm thấy rất hài lòng.
Con ngươi làm từ thủy tinh hoặc nhựa cây khô, dùng keo dán dính lên sẽ không chắc nên cũng phải dùng kim chỉ khâu lên.
Vất vả lắm Yến Lâu mới khâu lên được một con mắt, khi cậu đang khâu cái thứ hai lên thì bỗng nhiên cảm nhận được một ánh nhìn mãnh liệt.
Cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy được Hughes đang mở to đôi mắt đỏ tròn xoe nhìn chằm chằm vào cậu.
Yến Lâu:?
Cậu không hiểu ra sao đâm một kim vào trong hốc mắt của con búp bê thỏ, Hughes nhanh chóng dùng hai cái tai dài che kín mắt lại.
Yến Lâu: “……”
Cậu liếc mắt nhìn búp bê thỏ cái đang làm động tác giống hệt như thế rồi lại nhìn Hughes đã giống hệt con người, cậu nghĩ thầm chẳng lẽ đây là cách tránh né thông dụng của nhà thỏ hay sao? Có lẽ cũng không khác nhiều với mấy câu như “ếch ngồi đáy giếng”, “bịt tai trộm chuông” đâu!
Yến Lâu tăng nhanh tốc độ khâu con mắt, sau đó cậu hỏi: “Hughes, cậu tới có chuyện gì thế?”
Hughes cẩn thận dựng một bên tai lên, nhìn thấy cậu đã khâu xong mới dựng cả bên tai và mở mắt ra. Nó lúng túng dùng ngón tay xoắn tròn lọn tóc quăn dưới vành mũ rồi nói: “Thành chủ Soy đưa thiệp mời tới.”
Yến Lâu nhíu mày, cậu nhận thiệp mời mà Hughes đưa tới, liếc mắt nhìn một cái rồi thả xuống, quay đầu lại nói với Vivian và Glan: “Trời sắp sáng rồi, hôm nay chỉ học tới đây thôi, tôi sẽ bảo người đưa hai người trở về.”
Glan phẩy tay rồi nói: “Chỉ cách có vài bước đường thôi mà, tự chúng tôi đi về cũng được.”
Yến Lâu cũng không cố chấp, chỉ bảo Hughes đảm bảo an toàn của họ.
Chờ mọi người đi rồi, Yến Lâu cầm tấm thiệp mời màu đỏ đậm kia gõ nhẹ lên lòng bàn tay, mặt lộ vẻ suy tư.
Cậu biết Soy, cậu ta là Thành chủ thành Angos, mới chỉ nghe tên chứ chưa từng gặp mặt. Một là vì gần đây cậu khá bận, hai là vì Thành chủ và người đứng đầu đều là thủ lĩnh trong một thành trì nhưng trách nhiệm của hai người không liên quan gì nhiều đến nhau, thái độ của Yến Lâu đối với vị thành chủ này là chỉ cần không trở mặt là được.
Cậu đến thành Angos nhiều ngày như vậy mà Thành chủ Soy không có bất cứ hành động gì cả, vậy nên hẳn là ý nghĩ của đối phương cũng gần giống như cậu mới đúng.
Nhưng nếu đã như vậy thì tại sao lúc này Soy lại đột nhiên muốn tới gặp cậu?
Cho dù Soy có mục đích gì thì cứ chờ cậu ta đến là sẽ biết, dù sao thì cậu cũng không sợ.
Một chút cảm giác kì lạ trên chân khiến cậu chú ý tới, cậu cúi đầu nhìn thì thấy con thỏ búp bê kia đang lay giày của cậu.
Yến Lâu ôm lấy con thỏ cái này rồi hỏi: “Làm sao thế?”
Con thỏ này xấu hổ rũ lỗ tai xuống, nó giơ tay chỉ vào con thỏ vừa làm xong trên bàn: “Em gái ạ?”
“Muốn em gái à?”, Yến Lâu nhướng mày cười nói: “Tôi cũng không biết chắc nó là em trai hay em gái nữa, nếu là em trai thì nhóc sẽ không thích à?”
Búp bê thỏ vội vàng lắc đầu: “Thích… Phải ngoan.”
“Chắc chắn là nó sẽ ngoan y như nhóc vậy.”
Búp bê thỏ lại xấu hổ dùng lỗ tai che mặt.
Vạt áo của cậu lại bị kéo kéo, vài con búp bê ngồi xổm ở bên chân cậu tha thiết mong chờ nhìn lên, còn có nhóc giơ hai tay lên cao công khai đòi ôm.
Yến Lâu bất đắc dĩ ôm lần lượt từng đứa một, sau đó thu được vô số cái dụi và thơm.
Tình cảm của đám nhóc rất rõ ràng, cách bọn nó thể hiện “thích” cũng rất đơn giản, thích cậu thì sẽ muốn ở gần cậu. Cả một buổi sáng Yến Lâu đều bị đám nhóc dính chặt lấy, không chỉ đòi ôm, đòi thơm, còn đòi kể chuyện cổ tích cho nghe nữa.
Cảm giác nuôi con nít lúc trước lại tới nữa rồi.
Yến Lâu nghĩ tới mấy trăm con búp bê trong cửa hàng búp bê, nếu tất cả đều là con nít… Úi, có phải cậu nên xem thêm hướng dẫn nuôi dạy trẻ con không nhỉ?
Nếu như tất cả đều ngoan ngoãn hiểu chuyện thì còn tốt, nếu như nghịch ngợm bày trò như đám búp bê gỗ kia thì người không có một chút kinh nghiệm nào như cậu không phải sẽ đau đầu đến chết mất à?
Vừa nói tới đám búp bê gỗ thì đám nhóc đã tới rồi, hôm qua vừa bị phạt nên lúc này đang chột dạ ngó dáo dác ở bên cạnh nhà kính trồng hoa đây này, dáng vẻ muốn vào lại không dám.
Yến Lâu nhìn bọn nó rồi vẫy tay, đám búp bê gỗ do dự một hồi rồi rụt rụt rè rè vây quanh cậu, những búp bê khác đều cách bọn nó xa một ít.
Đám búp bê gỗ nhìn những búp bê khác bị bọn nó đùa dai rồi trở nên rất ghét bọn nó, lại cẩn thận nhìn vẻ mặt của Yến Lâu, ai cũng có vẻ rất gượng gạo.
Thoạt nhìn các búp bê gỗ và những búp bê khác đều có quan hệ rất kém, ở trước mặt Yến Lâu thì họ vẫn không dám quá làm càn, nhưng khi bày trò đùa dai những búp bê khác thì bọn nó tuyệt đối sẽ không nương tay.
Yến Lâu ôm bọn nod đặt lên bàn rồi nói: “Ngày hôm nay có bày trò đùa dai không?”
Đám búp bê gỗ gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Yến Lâu nói: “Ở bên trong phó bản bày trò đùa dai với người chơi là nhiệm vụ của mấy đứa, nhưng nơi này là cửa hàng búp bê, đối tượng bị mấy đứa bày trò đùa dai đáng lẽ phải là kẻ địch chứ không phải là bạn bè.”
Đám búp bê gỗ ngơ ngác nhìn cậu.
“Một trò đùa nhỏ không ảnh hưởng gì nhiều thì tôi nghĩ là mọi người cũng sẽ không để ý đâu, thế nhưng mấy đứa phải phân rõ sự khác nhau giữa phó bản và cửa hàng búp bê.”, Yến Lâu nói: “Tôi cho rằng cửa hàng búp bê là một đại gia đình, một gia đình thuộc về búp bê, họ đều là người nhà của mấy đứa đấy.”
Các búp bê nhìn nhau, sau đó đồng loạt ngửa đầu nhìn cậu.
“Mấy đứa phải làm bạn với nhau cực kỳ lâu, tôi không muốn vì trò đùa dai hoặc là những chuyện khác mà mấy đứa xa lánh hay thậm chí là căm thù nhau.”, Yến Lâu nói với các búp bê gỗ: “Chơi đùa thì được, thế nhưng sau này không được làm chuyện gì quá đáng với người nhà và bạn bè của mình nữa, nếu làm họ bị thương thì phải nhớ đến xin lỗi họ.”
Các búp bê gỗ nhìn qua nhìn lại một hồi, một lát sau đám nhóc nhỏ giọng nói: “Xin, xin lỗi.”
Yến Lâu cười cười, cậu nói: “Tôi tha thứ cho mọi người.”
Cậu gõ gõ bàn rồi hỏi các búp bê khác: “Còn muốn nghe chuyện cổ tích nữa không?”
Đám búp bê nghe vậy lại tụ vào cùng nhau, chen chúc xô đẩy vây quanh cậu, mắt của từng con búp bê một đều sáng rực lên.