Salsa từ trong khe hở cửa sổ nhìn thấy tất cả những việc này, cô cảm thấy có lẽ hai người vào rừng lúc này đã gặp chuyện rồi, nhưng cuối cùng thì cô và Tề Kỳ cũng thoát hiểm rồi.
“Đi thôi, những con búp bê kia đã tiến vào cánh rừng rồi, chúng ta tranh thủ lúc này thì mau chóng rời đi thôi.” Salsa nâng Tề Kỳ đang run rẩy cả người dậy đi ra ngoài, khi cô chạm vào cậu ta thì mới phát hiện thân thể của cậu ta đã lạnh đến mức không bình thường.
Ý thức của Tề Kỳ đã bị đông cứng đến sắp hôn mê, gần như không cảm giác được biến hóa thế giới bên ngoài nữa rồi, cậu ta cảm thấy con búp bê cắn mình kia nhất định là có độc, kịch độc.
Ra khỏi căn nhà sập xệ, nhiệt độ ánh mặt trời chiếu vào trên người khiến cậu ta miễn cưỡng tỉnh táo lại một chút.
Salsa nói: “Tình huống của cậu rất nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng trở về tìm những người khác nghĩ cách.”
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì Tề Kỳ nghe thấy có người đang gọi cậu ta là bí đao ngốc. ‘Bí đao ngốc con mẹ anh, nhất định là tên ngốc Tần Trạch Giang kia rồi.’, cậu ta mơ mơ màng màng tát một cái lên mặt Tần Trạch Giang.
Tần Trạch Giang: “...”
‘Muốn đánh người, nhưng thấy bí đao ngốc thảm như vậy thì thôi bỏ đi.’
Anh ta và Đường Ngọc Thư cõng Tề Kỳ trở về, còn Salsa thì muốn tới cánh rừng xem tình hình nên mấy người đã tách nhau ra như vậy.
Tần Trạch Giang mang chiếc hộp gỗ chứa tay chân và con ngươi của búp bê về, còn Đường Ngọc Thư thì vơ vét kim chỉ vải vóc và vài bộ quần áo trẻ con, còn bé gái bị mất váy nhỏ có khóc hay không thì… xin lỗi.
Họ rửa sạch vết thương của Tề Kỳ rồi băng bó lại lần nữa cho cậu ta, sau đó dùng quần áo bao lấy cậu ta, mặc dù như vậy thì Tề Kỳ vẫn lạnh đến mức cả người run rẩy, môi cũng hiện ra màu xanh tím.
Đường Ngọc Thư đun nước nóng, chờ độ ấm vừa phải thì Tần Trạch Giang đút cho Tề Kỳ, sau khi uống nước nóng thì sắc mặt Tề Kỳ hơi hơi tốt hơn.
Tần Trạch Giang thở phào một hơi rồi nói: “Quả nhiên là bị bệnh phải uống nhiều nước ấm, cậu uống thêm một cốc nữa đi!”
Đường Ngọc Thư: “…”
Sau khi uống hết cả một bình nước nóng thì rốt cuộc Tề Kỳ cũng tỉnh táo lại, cậu ta chớp đôi mắt mờ mịt rồi mơ mơ màng màng nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Tần Trạch Giang: “… Hình như uống hơi nhiều rồi.”
Đường Ngọc Thư vung tay lên: “Anh cho uống, anh đi.”
Tần Trạch Giang: “… Được rồi.”
Đến lúc trời sắp tối thì Salsa mặt mũi trắng bệch đến tìm họ.
“Hai người tiến vào cánh rừng lúc nãy… bị ăn sống rồi.” Salsa run giọng nói.
Hai người sững sờ: “Cái gì?”
“Đúng theo nghĩa đen luôn ấy.” Salsa nói: “Không biết tại sao hai người họ lại tiến vào cánh rừng, nghe âm thanh thì hẳn là xảy ra chuyện ở trong rừng, nhưng lúc tôi đi nhìn thì những con búp bê kia máu me khắp người kéo họ tới ven rừng, ăn thịt họ ở ngay nơi mà chúng tôi có thể nhìn thấy, cứ như chúng đang cố ý biểu diễn cho chúng tôi xem vậy.”
Cô nghĩ mà sợ nói: “Lúc nãy tôi gặp Tiểu Tề thì có một con búp bê ngồi trên người cậu ta, nó khống chế cậu ta đi vào trong rừng, nếu lúc đó cậu ta đi vào thì chỉ sợ cũng cùng chung một kết cục với hai người kia.”
“Ôi, đáng sợ như vậy sao?”
Salsa nặng nề gật đầu: “Đúng vậy, đám búp bê này thực sự quá hung tàn rồi.”
Chờ một chút, vừa rồi là ai nói thế?
Mấy người nhìn về phía sau, Tề Kỳ núp ở trong đống quần áo, đôi mắt tròn xoe mở to, vẻ mặt tràn ngập kinh hoàng.
“Tỉnh rồi à?” Vẻ mặt Tần Trạch Giang hiếm khi lộ ra một tia hiền lành, anh ta duỗi ra hai ngón tay rồi hỏi: “Đây là cái gì?”
“Hai.”
Tần Trạch Giang đau buồn lắc đầu: “Xong rồi, cậu ta ngốc rồi. Đây rõ ràng là ngón tay, hai cái gì mà hai cơ chứ!”
“Cút đi!”
Đường Ngọc Thư cười nói: “Trông có tinh thần lắm, xem ra không có vấn đề gì lớn rồi.”
Cười đùa xong, Tề Kỳ nghĩ mà sợ nói: “Mọi người không biết đâu, những con búp bê kia có thể khống chế người khác đấy! Người dân trên đảo mà tôi gặp phải cứ như điên rồi ấy, cầm cái cuốc xông vào đánh tôi, may mà tôi chạy nhanh.”
Tề Kỳ mới nói được một nửa thì nghẹn lại, những lời còn lại bị cậu ta nuốt ngược trở lại.
Cái tên này thật đáng ghét, cho cậu ta khoác lác nốt thì có sao cơ chứ!
“Chúng tôi lấy được một ít vật liệu từ gia đình kia nên có thể sửa chữa búp bê rồi, nhưng mà…” Đường Ngọc Thư chần chờ nói: “Mọi người có biết sửa thế nào không?”
Biết con khỉ!
Hiện tại có bao nhiêu người biết thêu thùa may vá cơ chứ, quần áo hư rồi thì cứ mua cái mới thôi.
Salsa chần chờ nói: “Khi còn bé đúng là tôi có thấy mẹ mình khâu đồ, nhưng mà chưa bao giờ tự làm cả… Hơn nữa không biết có đủ thời gian hay không?”
Đường Ngọc Thư than thở vỗ vai cô: “Dù sao cũng tốt hơn chúng tôi cái gì cũng không biết.”
Tề Kỳ nhìn trái nhìn phải một lát rồi xấu hổ nói: “Tôi, tôi cũng từng khâu một chút, chỉ một chút nhỏ thôi.”
Tề Kỳ tức đến nổ phổi cầm đồ lên ném anh ta: “Anh cút đi!”
Họ bày vật liệu lấy được ra rồi mang búp bê của mình tới.
“Búp bê của tôi bị hỏng nghiêm trọng nhất, cần một con mắt, một cái tay, còn cần tóc nữa… Tóc thì làm thế nào bây giờ? Đeo tóc giả à?” Tề Kỳ đầy mặt lo lắng hỏi.
Tần Trạch Giang lục lọi trong hộp, tay chân giả và con mắt trong hộp đều làm cực kì giống thật, nhìn hơi đáng sợ, Tề Kỳ nhát gan còn không dám đến gần cái hộp nữa.
“Không có.” Anh ta tìm ra một con mắt màu đỏ và một cái tay đưa cho Tề Kỳ, nhưng bên trong không tìm được tóc giả: “Hay là cậu cống hiến một chút nhé? Cậu có cái bím tóc rất dài đấy thôi, chắc cũng vừa đó.”
Tề Kỳ tức giận đến mắt trợn trắng: “Đừng có mơ, đụng vào bím tóc của tôi thì tôi sẽ liều mạng với anh đấy có tin hay không?”
Tần Trạch Giang khinh thường: “Liều mạng á? Dùng thân thể nhỏ xíu này của cậu ấy hả?”
Tề Kỳ nghẹn lại, sau đó cậu ta cười lạnh nói: “Tôi sẽ liều mạng với vợ anh!”
Tần Trạch Giang bối rối, anh ta lấy đâu ra vợ cơ chứ?
“Anh dám động vào bím tóc của tôi thì tôi sẽ đốt sạch cả vợ lớn lẫn vợ bé của anh!” Tề Kỳ lớn tiếng đe dọa nói.
Tần Trạch Giang: … Không được!
Đường Ngọc Thư ở bên cạnh xem hai người họ cãi nhau bất đắc dĩ lắc đầu, thực sự là… trẻ con muốn chết.
Bốn người đốt đèn cầm kim cẩn thận từng li từng tí vá búp bê, Yến Lâu ngồi trên nóc nhà nhìn mà hả giận, cũng không phải chỉ có cậu tay chân vụng về đâu, xem kìa, người khác bắt tay vào làm thì cũng sẽ gặp khó khăn như cậu mà thôi!
Việc khâu vá búp bê hẳn là chuyện phiền phức nhất bên trong phó bản, tốn thời gian, hao tâm tốn sức, hơn nữa búp bê còn không phối hợp một chút nào cả.
Tề Kỳ cẩu thả vá xong một chỗ bị rạn đường chỉ, đang định cầm kéo cắt chỉ thì bỗng nhiên con búp bê trong tay ngồi xuống nói chuyện với cậu ta, hung ác kêu lên: “Anh làm đau tôi, tôi cũng muốn chọc kim khâu vào người anh! Khâu mắt, khâu miệng, khâu tay anh lại… Hì hì hì hì.”
“A!” Tề Kỳ sợ hãi ném búp bê đi rồi rúc cào trong lồng ngực người bên cạnh.
Tần Trạch Giang cạn lời kéo bím tóc của cậu ta rồi “nhổ” người ta từ trong lòng ra.
“Sợ cái gì? Nó chỉ dọa cậu thôi, ở đây có nhiều người như vậy, nó sẽ không cắn cậu đâu!”
Tề Kỳ muốn khóc, tại sao người bị thương đều là cậu ta cơ chứ?
Bên họ đang vội vàng vá búp bê, tình huống của những người khác lại mỗi người một vẻ.
Ba người Trang Thục Nhã có bà Lan giúp đỡ nên có thể yên tâm chơi mấy ngày. Hơn nữa có búp bê mà Trang Thục Nhã mua chuộc được ngầm giúp đỡ nên mấy ngày nay họ sống khá là suôn sẻ, gần như là không gặp được bất cứ nguy hiểm gì cả, đến người dân trên đảo đều đối xử với họ tốt hơn với những người khác, đây chính là sự quyến rũ của tiền tài.
So với họ thì ba người Hứa Minh Sơn gặp nhiều trắc trở hơn nhiều.
Diệp Hương đã vứt búp bê của cô ta đi từ lâu, chờ đến khi cô ta lấy đủ dũng khí muốn đi tìm lại thì làm thế nào cũng không tìm được, cô ta chịu đựng sự sợ hãi, tiếp tục đi theo Hứa Minh Sơn, cũng tự an ủi thứ nguy hiểm như vậy thì làm mất đi mới đúng.
Hứa Minh Sơn và Dương Chiêu tìm người dân trên đảo mượn đồ không được, lại chính mắt thấy Dư Hạo và La Linh chết thảm trong rừng búp bê, mấy chục con búp bê đứng trong bóng tối bìa rừng nhìn họ, ánh mắt tham lam như muốn ăn tươi nuốt sống con người ta.
“Con mẹ nó, chúng nó đang đe dọa chúng ta đấy hả?” Hứa Minh Sơn nhíu mày nói.
“Chúng muốn chúng ta không dám lại gần cánh rừng thêm nữa mà thôi.” Dương Chiêu bình tĩnh nói.
Diệp Hương nhỏ giọng nói: “Chỗ này thật đáng sợ, lối ra cũng không nhất định là ở đây, chúng ta đi nơi khác tìm thì tốt hơn.”
Dương Chiêu lắc đầu, chắc chắn nói: “Ở ngay đây thôi, ông lão kia không gạt chúng ta. Nếu như đi thật thì mới hợp ý đám búp bê này, tất cả chúng ta đều phải ở lại trở thành đồ ăn trong miệng chúng.”
Diệp Hương run rẩy nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
Hứa Minh Sơn nói: “Chúng ta đi đâu tìm vật liệu đây?”
Dương Chiêu lạnh lùng nhìn vào khu rừng u ám: “Trước mắt có đấy thôi.”
Hứa Minh Sơn nhìn về phía búp bê trong rừng cây: “Anh đang nói… những con búp bê này ấy hả?”
Dương Chiêu gật đầu.
Diệp Hương nghe được họ nói chuyện, liếc mắt nhìn rừng búp bê nguy hiểm rồi hoảng sợ lui về phía sau: “Hai người, hai người muốn đi vào ư?”
“Sao?” Hứa Minh Sơn nhíu mày rồi lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô không muốn đi hả? Không sửa búp bê à?”
Diệp Hương nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi không sửa nữa, hai người đi đi, tôi ở bên ngoài chờ các anh trở về.”
Hứa Minh Sơn giễu cợt một tiếng: “Tùy cô thôi, dù sao cô không vào lấy vật liệu thì chúng tôi cũng sẽ không giúp cô.”
Diệp Hương sợ sệt gật đầu, chờ hai người họ đi vào rừng thì cô ta vội vội vã vã rời khỏi nơi này. Cánh rừng này thật là đáng sợ, búp bê còn có thể ăn thịt người, cô ta muốn cách nó thật xa.
Còn chỗ dựa mà cô ta vốn muốn ỷ lại, hai người này đi vào phỏng chừng cũng không ra được, cô ta vẫn nên nghĩ cách khác thì hơn.
Đám búp bê vốn đang vây quanh hai cái xác chết uống máu ăn thịt nên không quá để ý tới những thứ khác, Dương Chiêu muốn nhân cơ hội này bắt hai con búp bê rồi đi luôn, ai biết vừa mới tới gần thì đám búp bê đã từ bỏ xác chết, con nào cũng hai mắt tỏa ánh sáng chặn ở ven rừng nhìn chằm chằm hai món ăn mới này.
“Con mẹ nó!” Hứa Minh Sơn dừng lại bên ngoài cánh rừng nhìn đám búp bê hung tàn, anh ta hơi nóng nảy nói: “Trực tiếp cướp đoạt à?”
Dương Chiêu lắc đầu: “Chúng nó không phải là không thể rời khỏi cánh rừng, nếu như trực tiếp nổi lên xung đột thì có thể chúng nó sẽ chạy ra khỏi cánh rừng để đuổi giết chúng ta.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Dẫn chúng nó đi.” Dương Chiêu lạnh lùng nói: “Đi, trở về đã.”
Hai người trở lại chỗ lúc trước nhưng lại bất ngờ phát hiện không thấy Diệp Hương đâu cả.
Hứa Minh Sơn tức đến mức nở nụ cười: “Con đàn bà này… Coi như cô ta gặp may.”
Dương Chiêu âm u nói: “Trời sắp tối rồi, hôm nay không kịp, ngày mai mang cô ta đến.”
“Biết rồi.” Hứa Minh Sơn không thèm để ý vung tay, anh ta biết rõ người phụ nữ kia chỉ biết khôn vặt, muốn lừa cô ta lại đây cũng không khó.
Chỉ là mọi chuyện cũng không đơn giản như họ tưởng tượng, sau khi trở lại nơi ở thì Diệp Hương vẫn chưa tới tìm họ, Salsa cũng không trở về nữa.
Đợi đến sáng hôm sau, Hứa Minh Sơn đã mất hết kiên nhẫn nên đi tìm người, nhưng khi mở cửa phòng ngủ ra thì chỉ nhìn thấy vết máu trên mặt đất mà thôi, vết máu kéo dài ra ngoài cửa về phía tây theo hướng rừng búp bê.
Sắc mặt Dương Chiêu khó coi nói: “Chết rồi.”
Tâm trạng của Hứa Minh Sơn cũng không được tốt, mồi nhử chọn sẵn không còn, họ lại phải nghĩ biện pháp tìm người khác.
“Tôi cứ nghĩ rằng những con búp bê này chỉ giết người ở trong rừng thôi chứ, sao lại đến tận nơi đây thế này?”
“Có thể cô ta đến cánh rừng mới chết.” Dương Chiêu lạnh lùng nói: “Có lẽ cô ta làm những chuyện khác khiến búp bê có khả năng đi ra khỏi rừng giết người.”
Hứa Minh Sơn tìm lại trong phòng một lần: “Hai con búp bê cũng không thấy, một người phụ nữ khác đâu?”
Dương Chiêu lắc đầu nói: “Đi thôi, ăn bữa sáng xong thì đi xem những người khác.”