Cách trở nhiều năm, người chắn phía trước cậu, bảo vệ cậu không còn là con mèo màu cam kia nữa mà là người trước mắt. Yến Lâu bỗng nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên cậu gặp Nicholas, dưới tàng cây trong vườn hoa hoàng cung.
Cậu chỉ nhìn Nicholas một lát rồi nhìn qua chỗ khác sau đó cúi chào theo quy củ, đáng lẽ cậu không thể nhớ rõ cái nhìn thoáng qua trong giây lát như thế, nhưng bây giờ cậu lại nhớ đến cảnh tượng kia, như thể đã khắc sâu từng chi tiết trong đầu.
Cậu nhớ rõ bóng người đứng ngược sáng của Nicholas, nhớ rõ ánh sao rực rỡ dưới đáy mắt y, ánh sáng chói lọi đọng lại trên mái tóc bạch kim ấy. Ngoài ra còn có một con mèo béo đang nằm trong lòng bàn tay y, cam trắng giao nhau, bốn móng vuốt màu trắng, trước ngực có vân trắng, trông có vẻ vừa nhàn vừa kiêu kì.
Nó gần như giống hệt Kẹo, ngoại trừ hơi béo hơn một tí… à không, béo hơn tương đối nhiều.
Khi đó cậu đã nghĩ như thế nào? Cậu chỉ nhớ mình đã dời mắt đi rất nhanh, kính cẩn cúi chào người kia, làm tốt tất cả những gì một cấp dưới phải làm. Nhưng trong lòng cậu nghĩ gì? Cậu đã không còn nhớ rõ, có lẽ đã xúc động trong nháy mắt, nhưng đã đè nén xuống rất nhanh, vì không thích hợp…
Giống như bây giờ vậy.
Cậu giơ tay ấn vào ngực trái, nơi đó im lặng.
Quỷ hồn không có tim, nhưng dường như bên tai cậu đã nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt, dồn dập, không thể khống chế… từng nhịp liên tục, gần như làm cho linh hồn cậu chấn động.
Yến Lâu hơi nhắm mắt, vẻ mặt mờ mịt dần trở nên lạnh lùng.
Thật ra cậu rất thích thế giới Hắc Ám, vì nơi đó không có liên quan gì đến quá khứ của cậu, cũng vì nơi đó có màn đêm dài. Cậu không thích ánh mắt trời, không có con quỷ nào chịu bị mặt trời thiêu đốt, cậu còn không thích hoàng hôn khiến bóng người phóng to, ánh chiều tà màu vàng nhạt lạnh thấu vào xương cốt.
Với cậu, ánh mắt trời vừa nóng vừa lạnh, là đau thương không thể đụng vào, vậy còn ánh trăng thì sao? Lạnh lẽo yên ắng mà dịu dàng, cũng khó mà chạm được.
Cậu không có ý muốn hái sao hái trăng, như vậy sẽ khiến cậu mất đi cơ hội được tắm mình dưới ánh trăng.
Thủ vệ của hoàng cung đều là người tài tinh anh được tỉ mỉ chọn lựa ra, chỉ qua mấy phút là đã bắt sống được đám người này, Nicholas quay đầu nhìn Yến Lâu, phát hiện ra hình như cậu đang ngẩn ra.
“Yến Lâu.” Nicholas vô thức lên tiếng: “Cậu nghĩ gì vậy?”
Đột nhiên Yến Lâu hoàn hồn, cậu siết chặt bàn tay đang cầm bạch tuộc viên, lúc này bỗng nhiên mới nhận ra có một sợi tóc dài trên tay mình, bèn lẳng lặng nắm tay lại, thu sợi tóc vào không gian, mỉm cười hoàn mỹ như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Thần nghĩ đến một con mèo.”
“Mèo?” Nicholas hơi nhướng mày, cũng nhớ đến con mèo dính người ở hoàng cung, và một con khác vừa béo vừa dữ.
Y cười nói: “Đừng suy nghĩ, cậu sẽ gặp được nhanh thôi.”
Yến Lâu sững sờ: “Hả?”
Bấy giờ, một đội ngũ chạy đến từ đầu phố khác, mặc áo giáp trên người, hẳn là thủ vệ trong thành Sevidro.
Thủ lĩnh chính là Sisen, vừa trông thấy Nicholas là anh ta cúi chào: “Bệ hạ thứ tội, thuộc hạ không làm tròn chức trách, để ngài sợ hãi!”
Kosselin bị thủ vệ hoàng cung đè xuống đất:???
Ặc, chết toi, vậy mà ông ta làm được thật rồi!
Nicholas xua tay, nói: “Trấn an dân chúng trong thành cho tốt, mở trận truyền tống ra, áp giải những người này đến hoàng cung.”
“Vâng!”
Yến Lâu đi theo Nicholas về hoàng cung, vừa ra khỏi trận truyền tống Brian đã đi đến đón, tín đồ của thần Quang Minh bị áp giải đi thẩm vấn.
Nicholas dặn dò Brian vài câu, quay đầu lại phát hiện Yến Lâu vẫn còn cầm hộp bạch tuộc viên kia, y bất đắc dĩ nói: “Đã lạnh rồi, lát nữa ta bảo đầu bếp nấu cho cậu một bữa, coi như là đền cho cậu.”
Yến Lâu hơi mù mờ nhưng không ăn thì để làm gì, bèn đồng ý một cách dứt khoát. Sau khi đồng ý xong, cậu tiếp tục tự hỏi, có phải sự kiện ám sát lần này đã được lập mưu từ trước hay không, cậu sẽ bị ảnh hưởng như thế nào, có thể lấy lợi ích từ đây hay không, ví dụ như có thể ở lại hoàng cung lâu thêm một chút.
Hiệu suất làm việc của Brian rất cao, không bao lâu sau đã đưa thông tin về xuất thân, lý lịch cá nhân của hầu hết người tham gia vụ ám sát đến bàn đọc sách của Nicholas. Người thẩm vấn cũng tìm ra kẻ cầm đầu của đám tín đồ này là Kosselin, kéo ông ta đến trước mặt bọn họ.
Kosselin hiên ngang lẫm liệt trước mặt đám tín đồ, lại run lẩy bẩy trước mặt Yến Lâu, Nicholas và những người khác.
“Đây là thủ lĩnh của bọn họ?” Nicholas hỏi.
Người chịu trách nhiệm thẩm vấn là một thiếu niên hình người, sở hữu gương mặt búp bê ngoan ngoãn, ánh mắt lại hệt như lưỡi dao sắc bén, sát khí giữa hai chân mày quét qua khiến da người hơi đau.
“Hồi bẩm bệ hạ, ông ta tên là Kosselin, chính là thủ lĩnh của đám giáo đồ này.” Ngoạt đáp: “Bọn họ đã hoạt động ở thành Sevidro ba tháng, trước mắt đã có ba mươi thành viên, lần này chúng ta bắt được mười sáu người.”
Sisen đứng một bên cũng nói: “Thuộc hạ lập tức truy nã những người khác!”
Nicholas gật đầu, dặn dò: “Làm việc cẩn thận, đừng gây ra khủng hoảng.”
“Thuộc hạ hiểu rồi.” Sisen nhận lệnh rời khỏi đây, quay lại thành Sevidro lập công chuộc tội.
Nicholas nhìn về phía Kosselin đang nơm nớp lo sợ ở bên dưới: “Ông là người đã khởi xướng vụ ám sát này à? Tại sao các người biết được ta đi đâu mà đến? Trong hoàng cung có trinh sát của các người?”
Nữ hầu bưng nước trà nóng hổi lên, vừa hay Yến Lâu ăn nhiều đồ ăn vặt đầy dầu mỡ, có hơi khát nước, bèn bưng lên uống một hớp, nước trà nóng hổi vừa vào miệng là lạnh ngay, nuốt vào bụng rồi là không dư lại cái gì nữa.
Kosselin vội nói: “Không có, tôi không, không biết, tôi không biết gì cả!”
Lầm lỡ ám sát bệ hạ, chắc chắn là không thoát khỏi cái chết, nhưng nếu có liên quan đến gián điệp nằm vùng của Quang Minh Thần Giáo, có thể ngay cả cái chết ông ta cũng không có được.
“Không biết?” Nicholas nói: “Không biết mà ông còn ám sát ta?”
Kosselin nuốt nước miếng, cẩn thận nói: “Vốn, vốn là tôi chỉ nghĩ nên chọn bừa ai đó, sau khi ám sát xong thì tạo khủng hoảng, đề cao địa vị của tôi. Tôi thấy ngoại hình của ngài, ngài… rất giống, giống cái kia, nên chọn ngài, thật sự tôi chỉ định tìm một người dân thường, hoàn toàn không ngờ lại đụng phải chính chủ.”
Lúc nói xong câu cuối, ông ta còn có vẻ hơi ấm ức, chua xót không nói nên lời.
“Khụ.” Yến Lâu sặc ngụm trà nóng ở cổ họng, nhưng trong trường hợp này cậu không thể quấy nhiễu, vì thế đành phải cố áp chế bằng âm khí, cực kỳ khó chịu.
Nicholas liếc nhìn cậu, dời mắt đi rất nhanh.
Ngoạt bổ sung: “Những giáo đồ khác cho rằng ông ta đã biết thân phận của bệ hạ từ trước, cũng cho rằng ông ta có được sự chăm sóc của thần Quang Minh, là do thần Quang Minh chỉ dẫn cho ông ta tìm được ngài.”
Kosselin lau mồ hôi lạnh trên trán, lắc đầu điên cuồng: “Không có! Chắc chắn không có, bọn họ nói bậy đó! Thần Quang Minh chó má không có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ là một tên lừa đảo mà thôi!”
Yến Lâu hơi đăm chiêu mà nói: “Tên lừa đảo… ông làm sao mà tẩy não bọn họ thành công vậy?”
Kosselin lấy một quyển sách da cũ kỹ trong ngực áo ra: “Chắc là do mồm mép, ặc, tài ăn nói của tôi đấy. Trước đó tôi lấy được thứ từ tay một giáo đồ của Quang Minh Thần Giáo một cách bất ngờ, người đó muốn truyền giáo cho tôi, tôi không để ý, sau đó, sau đó…”
Thấy ông ta ấp úng né tránh, Ngoạt lạnh lùng mắng: “Sau đó thì sao? Nói!”
Kosselin bị cậu ta dọa đến mức sợ run, vội nói: “Sau đó tôi không có tiền ăn cơm, đã nghĩ đến thứ này, không phải bọn họ nói chính nghĩa làm hiền gì à, tôi chỉ muốn ăn chực chút cơm, ai ngờ không tìm thấy người… thế mà lại có một tên ngốc coi tôi là giáo đồ của Quang Minh Thần Giáo, cho tôi ăn uống, nói muốn gia nhập vào giáo, tôi bèn, bèn bắt đầu lôi kéo người, truyền giáo…”
“Thật sự là tôi không có liên quan gì đến Quang Minh Thần Giáo kia, những chuyện nhảm nhí này đều xuất phát từ quyển sách này mà ra, còn có, có kinh nghiệm lõi đời…”
Được rồi, đây là một tên lừa đảo có kinh nghiệm. Nhưng mà Yến Lâu gật gù suy nghĩ, tên lừa đảo cũng có tác dụng của mình.
“Nếu ông không phải giáo đồ của Quang Minh Thần Giáo, lại còn dám mưu đồ giết người gây khủng khoảng khắp nơi!” Nicholas nhíu mày thật chặt: “Ngoạt, xử ông ta…”
“Khoan đã bệ hạ.” Yến Lâu ngăn cản y.
Nicholas ngừng lại: “Sao vậy?”
Yến Lâu mỉm cười nói: “Thần muốn hỏi chút chuyện, có lẽ người này còn có tác dụng.”
Kosselin sợ gần chết, nghe đến đây hai mắt sáng rực, như thấy được hy vọng sống sót, vội vàng nói: “Cậu hỏi đi, cứ hỏi, nhất định tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả!”
“Thật sự là ông không có liên quan gì đến Quang Minh Thần Giáo à?”
Kosselin cam đoan với cậu: “Không có, trước đó tôi chỉ gặp một tên tín đồ, chỉ gặp một lần thôi. Tôi cũng không tin vào giáo lí quỷ quái gì của người đó, trình độ truyền giáo của người đó ấy à, không phải tôi nói khoác, mười người như người đó cũng không theo kịp tôi…”
“Được rồi.” Yến Lâu cắt lời tự biên tự diễn của ông ta: “Những người ông dẫn theo thì sao? Bọn họ hiểu bao nhiêu về ông?”
Kosselin xấu hổ nói: “Bọn họ chỉ biết tôi là một giáo đồ ngoan đạo của thần Quang Minh, chán nản khốn cùng vì tín ngưỡng…”
Cho nên ông ta vừa truyền giáo vừa ăn uống no say, những giáo đồ khác còn hết lòng tin rằng ông ta là một giáo đồ có thể trả giá tất cả vì tín ngưỡng, khiến cuộc sống của ông ta vô cùng vui vẻ sung sướng. Nếu không phải trong đám người đó có người bắt đầu không phục ông ta, cảm thấy ông ta chỉ biết mạnh miệng mà không biết làm chuyện gì có ích, muốn cướp quyền lực trong tay ông ta, đuổi ông ta xuống đài, ông ta cũng chả cần hùng hổ đưa ra kế sách này đâu.
Ngoạt kéo ông ta đi, đưa về nhà ngục dưới đất.
Nicholas hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
“Bệ hạ ở ngoài sáng, Quang Minh Thần Giáo nằm trong tối.” Cách nói này khiến Yến Lâu vô thức khựng lại, rồi buồn cười lắc đầu: “Chúng ta không biết rõ bây giờ bọn họ đã phát triển đến quy mô nào, không biết bọn họ có hành động gì, càng không biết những thành viên tham gia cụ thể.”
“Để lại một đám người mưu đồ trong âm thầm như thế, luôn là sự uy hiếp, cho nên cần phải nghĩ cách bắt hết bọn họ.”
Hai tay Nicholas đan vào nhau, đặt trên bàn, nghiêm túc hỏi: “Chuyện này liên quan gì đến tên lừa đảo kia?”
“Tên này giỏi về ngụy trang, há miệng là có thể nói giả thành thật.” Yến Lâu nói: “Ông ta có thể gạt chúng ta, lừa đám tín đồ này thì có thể lừa được càng nhiều người. Chỉ cần khống chế ông ta thật tốt, có lẽ ông ta sẽ trở thành lá bài tẩy giúp chúng ta tiêu diệt Quang Minh Thần Giáo.”
Nicholas hiểu rồi: “Cậu muốn để ông ta lẻn vào Quang Minh Thần Giáo, lấy tin tức cho chúng ta?”
“Đúng, ông ta đã là người đầu tiên giáp mặt ám sát người, không biết Quang Minh Thần Giáo có cần một người ‘anh hùng’ như vậy hay không?”
Yến Lâu không để ý đến lời trêu ghẹo của y, chỉ hỏi: “Bệ hạ cảm thấy sao?”
Nicholas ngưng cười, nói vào trọng tâm: “Có tính khả thi thì thử một lần.”
“Đầu tiên chúng ta cần bổ sung những khiếm khuyết của Kosselin, xây dựng thanh thế cho ông ta, để Quang Minh Thần Giáo tìm cách đón ‘anh hùng’ của chúng, những người khác trong nhà tù cũng có thể trở thành nhân chứng cho ông ta.” Yến Lâu cân nhắc: “Nhưng cái quan trọng nhất là không dễ kiểm soát tên lừa đảo này, nếu ông ta phản bội, có lẽ chúng ta cũng sẽ gặp tổn thất.”
Nicholas xua tay: “Những chuyện này cậu cứ yên tâm, sẽ có người làm tốt.”
Dĩ nhiên là Yến Lâu không lo, có rất nhiều cách kiểm soát người khác trong linh văn của sổ tay cửa hàng trưởng, nhưng với năng lực trước mắt của mình, cậu không thể đảm bảo thành công, nên không nói bừa ra để tranh công. Nicholas thống trị một vùng thế giới to lớn như thế, có vô số người tài dưới tay, làm sao ngay cả chút chuyện nhỏ đó mà không xử lý được?
“Được rồi.” Nicholas đứng dậy nói: “Nhân lúc này chúng ta đi ăn cơm đi, không bao lâu nữa lại có người khác đến đấy.”