Nhất thời ham vui kết thúc, khi Diệp Sơ Thần tỉnh lại thì Tần Mộ Đông đã không còn ở bên cạnh cô nữa, cô sờ sờ điện thoại trên tủ đầu giường, nhưng lấy được lại là điện thoại của Tần Mộ Đông.
Cô không có ý định xem điện thoại của anh, nhưng khi điện thoại tự động mở khóa bằng khuôn mặt, cô do dự một lúc rồi mở WeChat theo thói quen.
Ngay cột bên trong khung thoại "Em yêu" được ghim ưu tiên hàng đầu, cô nhìn thấy hai chữ "bản nháp", bấm vào thì thấy một tin nhắn chưa gửi đi: Anh có gọi món cá nấu hạt thông sốt cà chua cho em, em có muốn ăn không?
Sự ấm áp dâng trào trong lồng ngực cô, tưởng tượng dáng vẻ anh lấy điện thoại ra sau khi gọi món.
Tại sao anh không gửi nó? Anh đã nghĩ gì sau khi gõ dòng chữ này?
Cô rất muốn biết.
Cô mở cửa muốn đi gọi Tần Mộ Đông thì lại nghe thấy trong phòng khách có tiếng nói chuyện, là một cuộc đối thoại, nhưng giống như tự nói tự trả lời hơn.
Mẹ Tần nói: “Mẹ tưởng là con nói tuổi tác nhỏ thì cũng chỉ nhỏ hơn con một, hai tuổi thôi, ai mà ngờ con lại đi tìm cháu của ông Diệp, thế này thì chẳng phải lệch vai vế à?"
"Tần Mộ Đông, con nghĩ xem nếu không có cái dáng vẻ này thì con bé đó còn hứng thú với con không?"
"Mộ Đông, nghề nghiệp con đặc biệt, tuổi tác không còn nhỏ nữa, muốn tìm thì tìm một người ổn định, lần trước tìm cho con cô con gái của thủ trưởng, con bé đó không tốt sao?"
"Sau này, nếu con thành con rể của thủ trưởng Trương, ông ta còn không đề bạt con trước tiên à?"
"Cho dù con không thích con gái thủ trưởng Trương, thì cái cô Lý Giai kia không được à?"
“Mộ Đông, lúc anh họ con kết hôn, con đâu phải không tham dự, lúc đó hoành tráng ồn ào biết bao, bây giờ thì thê thảm buồn khổ biết chừng nào. Nhà gái ban đầu cũng chỉ là tham gia huấn luyện quân sự, lúc đó anh họ con là sĩ quan huấn luyện, sau đó bên kia sống chết bám riết anh họ con. Lúc ban đầu thì bảo không phải anh họ con sẽ không cưới, rồi con xem bây giờ gây sự ầm ĩ tới mức nào kìa? Vừa chia nhà của anh họ con, vừa vào quân doanh gây sự, theo mẹ thì cưới một cô nào nhỏ hơn con một hai tuổi là được rồi."
"Con bé ấy hiện tại còn chưa tốt nghiệp đại học, chờ khi nó đi làm rồi, có cơ hội gặp gỡ người khác nhiều hơn, đến lúc nó hết cần tới con, vậy con có thể làm gì con bé ấy?"
Diệp Sơ Thần xoay người tựa vào cửa, hồi lâu trong đầu vẫn trống rỗng.
Nếu cô tiếp tục nghe, cô sẽ nghe thấy Tần Mộ Đông nói: Mẹ nói với bố con, buổi tối con muốn mời cơm ông cụ Diệp. Cô ấy đi theo con, con không thể để cô ấy không danh không phận.
*
Trên đường trở về nhà ông nội Diệp Sơ Thần cân nhắc lời nói rất nhiều, cuối cùng nói ra điều trong lòng: "Tần Mộ Đông, trước tiên chúng ta khoan nói cho ông nội biết."
"Lý do?" Anh nắm chặt tay lái, rẽ phải ở đèn giao thông, Diệp Sơ Thần ngơ ngác nói: "Hình như anh đi sai đường."
"Trước tiên đi mua chút quà đã." Anh giải thích.
“Không phải mẹ anh đã chuẩn bị xong hết rồi sao?" Cô quay người nhìn những món quà lớn nhỏ ở ghế sau rồi lẩm bẩm.
"Em trả lời cho anh biết trước là vì sao không nói cho ông nội biết chuyện?" Giọng điệu của anh có chút lạnh lùng.
Diệp Sơ Thần nắm lấy dây an toàn trước người, hồi lâu không trả lời, cảm thấy trong xe lạnh lẽo, cô đưa tay chạm vào tay anh: “Em nghe mẹ anh nói cũng có lý, em còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, nghĩ gì nói đó, mặt dày cũng không sao. Nhưng anh thì khác, khó khăn lắm anh mới lên được chức vụ hiện tại, nếu bị người khác bàn tán thì sẽ không tốt."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô có thể giữ lời nói đều đều và bình tĩnh, chứng tỏ rằng cô đã suy nghĩ thấu đáo.
Anh im lặng nắm lấy mu bàn tay cô, bầu không khí trở nên ấm áp hơn, Diệp Sơ Thần lại lẩm bẩm: "Không phải anh được nghỉ một tháng sao? Chúng ta có thể ra ngoài chơi, em cứ nói dối với ông nội là em ra ngoài chơi với bạn, anh cảm thấy thế nào?"
“Em mở ngăn chứa đồ ra.” Anh làm như không có hứng thú với đề nghị của cô, trong giọng nói cũng không có chút cảm xúc nào.
Diệp Sơ Thần biết anh đang tức giận, dù là ai cũng sẽ tức giận thôi, cô nghĩ mình cũng vì anh nên mới nói ra mấy lời này, anh hẳn là sẽ hiểu cho cô.
Cô ủ rũ mở ngăn chứa đồ, bên trong là một chiếc phong bì màu vàng đang nằm lặng im như tờ, cô nghi ngờ quay lại nhìn anh.
"Tất cả tài khoản và tài sản anh tích cóp đó."
Bàn tay Diệp Sơ Thần được anh nắm giữ hơi rụt lại, cô bảo anh đừng công khai mối quan hệ của họ, nhưng anh lại muốn đưa thẻ ngân hàng của mình cho cô giữ, có phải cô đã hơi quá đáng rồi không?
"Sao anh lại đưa cho em thứ này? Em đâu có thiếu tiền." Cô nũng nịu lên tiếng.
Tần Mộ Đông nhìn dáng vẻ quyến rũ của cô, trong lòng rung động, thấy đang đợi đèn giao thông, anh liền cởi dây an toàn, cúi người hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Tay Diệp Sơ Thần cầm phong bì giữ không chắc, bị sự ngả ngớn bất thình lình của anh khiến trái tim run rẩy, tiếng còi xe từ phía sau làm cô bừng tỉnh, cô đỏ mặt đẩy anh ra: “Đèn chuyển màu rồi kìa, nếu bị bắt là sẽ bị trừ điểm đó."
Tần Mộ Đông không hài lòng liếm liếm răng hàm, động tác lưu manh như vậy khiến Diệp Sơ Thần mê mẩn, cô che giấu hưng phấn, tìm đề tài: "Thẻ lương anh đưa em rồi thì anh ăn gì?"
"Trông cậy vào em nuôi anh."
Diệp Sơ Thần lấy điện thoại ra, mở khóa, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu bây giờ em nói với ông nội rằng chúng ta đang ở bên nhau, liệu ông nội có cho rằng anh đang bắt cóc một cô gái xinh đẹp không?"
Cô nghiêng đầu như có điều suy nghĩ: “Không, phải là dụ dỗ gian dâm."
“Ừ.” Anh nghiêm túc gật đầu: “Là em dụ dỗ anh gian dâm."
Phụt!
Có nhiều lúc con người cần phải bốc đồng, Diệp Sơ Thần thực sự muốn ngay lập tức nói cho cả thế giới biết rằng người đàn ông cô yêu thật quyến rũ và dễ thương nhường nào.
Cô bấm số của ông nội, nhưng trước khi cô lên tiếng, ông nội đã hỏi: “Ông bảo chứ sao mà hôm qua con với Mộ Đông trông cứ kì kì, đã yêu nhau hơn nửa năm mà còn lén lút giấu ông, con ỷ mình trẻ tuổi nên một chân đạp hai thuyền hả? Cái hay của thằng cha con thì con không học, thế mà lại đi học nó sáng ba chiều bốn?"
Gì vậy trời!?
Cô sáng ba chiều bốn lúc nào chứ! Cô một chân đạp hai thuyền lúc nào!
"Ông nội? Ông đang nói lung tung gì vậy? Con với Tần…"
"Tìm một người lớn tuổi biết yêu thương thì ông nội không phản đối đâu, con cũng đừng sợ mà không dám về nhà, ông hẹn tối nay ăn một bữa với Mộ Đông xong xuôi cả rồi, tranh thủ lúc Mộ Đông nghỉ phép thì tổ chức đính hôn luôn đi."
Trong cái đầu nhỏ của Diệp Sơ Thần hiện lên một dấu chấm hỏi lớn, sau khi cúp điện thoại hồi lâu, cô mới định thần lại, vừa khó hiểu vừa ngạc nhiên nhìn anh: “Tần Mộ Đông! Anh đã nói với ông em từ lâu rồi, anh lại còn nói với ông là em sợ nên không dám về nhà! Con người anh đáng ghét quá nhé! Có phải lúc nãy em nói mấy câu kia là trong bụng anh đang cười cợt em không! Anh… Anh… Anh…"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Xe đậu ở phía dưới nhà ông nội, anh nói: "Anh cái gì? Nhìn dáng vẻ em cực kỳ không muốn cho ông nội em biết."
Bị anh chọc ghẹo, cô tức đến phát điên: “Anh bốc phét cái gì hả, chẳng phải em suy nghĩ cho anh sao? Em vừa trẻ vừa xinh đẹp, anh đến với em thì không có áp lực lớn hả…"
Lời còn chưa dứt, môi cô bỗng cảm thấy ấm áp.
Tần Mộ Đông đã tháo dây an toàn, thân hình cao lớn nghiêng về phía trước, tay trái đặt trên bàn điều khiển, tay phải ôm eo cô, đôi môi mỏng đè lên môi cô. Anh ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười trong mắt cô. Đôi mắt của anh cực kỳ dịu dàng, anh cạy mở hàm răng cô, hôn càng sâu hơn.
Sau nụ hôn, cô vừa bặm môi vừa tháo dây an toàn: “Lúc vừa quen biết thì giả vờ dè dặt, bây giờ lộ bản chất thật rồi chứ gì? Ngày nào cũng suy nghĩ cách lợi dụng người khác, tới cả thời gian ngắn ngủi chờ đèn đỏ mà anh cũng không bỏ qua."
"Tối nay em có hẹn với bạn à?" Tần Mộ Đông nhìn cô, mặt cô vô cớ nóng lên, không phải cô luôn miệng lải nhải chuyện mình cô đơn sao, những lời anh nói trước nay luôn khiến người ta suy nghĩ lung tung. Cô cắn môi, ngượng ngùng nói: "Có hẹn ạ."
“Ừ, ngày mai anh sẽ đến thành phố C để dự đám cưới của đồng đội.”
"Ồ." Cô không biết anh nói vậy là có ý gì, chỉ nghĩ rằng anh sẽ đi vắng ít nhất một hai ngày, Diệp Sơ Thần trở nên chán nản.
“Em có muốn đi cùng không?” Tần Mộ Đông hỏi.
Cô hớn hở: "Em có thể đi được ạ?"
Tần Mộ Đông lúng túng nói: "Sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát, em có thể dậy không nổi?"
Cô đến gần anh, thấp giọng nói: “Tần Mộ Đông, anh có muốn em ở lại với anh buổi tối không~”
Anh không nói gì mà chỉ mở khóa điện thoại, mở Alipay, mở ảnh đại diện của Diệp Sơ Thần rồi chuyển hai nghìn nhân dân tệ.
Diệp Sơ Thần nắm tay anh, nhìn anh đầy nũng nịu: "Anh không sợ sau này mình mất cả chì lẫn chài à?"
Tần Mộ Đông ôm cô, tựa cằm lên đầu cô: “Buổi tối đi chơi với bạn bè, không được phép uống rượu.”
Cô ôm eo anh, dụi mặt vào ngực anh, nghịch nghịch ngón tay anh, nũng nịu nói: “Không uống thì cũng được thôi, anh đi chung với em đi, rồi ngày mai chúng ta lên đường cùng nhau.”
Anh hôn lên trán cô, ừ một tiếng, Diệp Sơ Thần ngẩng đầu lên, cái miệng nhỏ của cô tìm kiếm môi anh rồi hôn anh.
Cô thở hổn hển nói: "Sau khi bố mẹ em ly hôn, ngôi nhà bên kia đã bỏ trống. Anh có muốn xem nơi em từng ở không?"
“Anh muốn.” Giọng nói khàn khàn của anh tràn đầy dục vọng, cô có thể cho rằng câu anh nói là muốn làm tình với cô.
Mới đầu cô còn vui vẻ biết bao nhưng giờ cô rất sợ phải quay lại nơi đó.
Nơi đó xưa kia ấm áp, bây giờ lại lạnh lẽo, nơi không có hơi ấm thì không thể gọi là nhà, chỉ có thể gọi là một căn hộ.
Vẻ thất vọng trong mắt cô phản chiếu trong mắt anh, anh ôm cô thật chặt, hôn lên trán cô một cách trìu mến: “Sau này sẽ chỉ tốt hơn thôi.”
Cô biết anh hiểu cô đang nghĩ gì, anh không giỏi thể hiện bản thân nhưng anh luôn khiến cô nhận ra rằng anh luôn ở đó.