Mộ Dung Thế Gia Chi Hoa Sự

Chương 5



Vì ta tới nhà của ngoại tổ, cho nên hiện tại ta gọi là họ Mộ Dung Trình. Từ sao khi biểu tỷ lấy chồng, bọn hắn vẫn luôn hằng ngày mong ngóng ta, vừa trông mong thì ta xuất hiện.

Cho nên ta vừa đến đã bị hoan nghênh nhiệt liệt. Xét theo vị thứ thì ta là ít tuổi nhất, thế mà tất cả mọi người xem ta như người quan trọng nhất.

Ta ở Bắc Kinh thì chỉ trừ khi ở trong cung, còn những thời điểm khác thì cứ mỗi lần làm chuyện xấu đều phải lén lút. Phụ thân đối với ta cùng các ca ca luôn luôn yêu cầu là dù cho không thể làm nổi người tốt cũng không sao, chỉ là nhất định phải giả bộ người tốt cho thật tốt, phải làm cho người khác nhận không ra, nếu làm không tốt sẽ rất dễ bị người khác nhận ra bản chất thật sự của mình, cho nen bằng mọi cách cũng không được làm tổn hại tới hình tượng của Trình gia.

Chính vì thế cho nên ta mới thích đi vào cung chơi, có hoàng đế ca ca bảo vệ ta, ta có thể tận lực để làm chuyện xấu cũng không sợ ta sẽ phá hư hình tượng thiên kim Trình gia để vô tình rơi vào tay của những người ở ngoài cung.

Từ sau khi ta sửa thành họ Mộ Dung, ta rất là tự do.

Mộ Dung gia thật sự là không cần hình tượng, bằng không cũng sẽ không thể nào nuôi dưỡng ra cái loại nữ nhân giống như mẹ ta. Các trưởng bối đối với ta thật sự là yêu thích còn không hết, cho nên đương nhiên là hết lòng dung túng ta. Chưa hết, những ca ca của ta lại còn đem những ý tưởng xấu xa ta cố giấu trong bụng đem dốc hết ra. Mấy người nhà ngoại tổ ta lại lấy những chuyện xấu xa của ta ra xem như chiến tích vẻ vang. Mỗi khi ta gây chuyện, bọn hắn vẫn thường mở miệng câu nói đầu tiên là;”Không có xấu nhất, chỉ có tệ hơn.”

Đối với việc ta bắt nạt A Thát, ngang những người cùng trang lứa là bậc hậu bối như ta thì không ai nói gì, các trưởng bối cũng có đôi lúc nhắc nhở một chút. Nhưng bất quá nói tới nói lui, cuối cùng cũng không còn ai ngăn cản ta. Mộ Dung gia từ trước đến nay nổi danh nhất chính là việc lấy bao che khuyết điểm. Bọn hắn chỉ có thể chờ lúc ta vui vẻ, không khi dễ A Thát nữa mới từ từ khuyên can.

Ông ngoại nói không ổn, nói A Thát là sói con, nếu có cơ hội chắc chắn là có thể cắn lại ta.

Thất cữu nói: “Sợ cái gì? Có chúng ta ở chẳng lẽ còn sợ tên tiểu tử kia sao? Nếu thế thì thật sự còn mặt mũi nào nữa?”

Bà ngoại lại nói: “Yêu hận vốn là luôn đi chung một con đường, ta xem ra bọn hắn khá là giống một đôi cừu nhân vui vẻ.” (cừu nhân: oan gia nhưng thực tế lại là người mình đem lòng yêu thương, đây được xem là 1 cách gọi âu yếm)

Ta thật sự không tin, nếu nói yêu hận thực sự cùng nhau đi chung một đường, chúng ta lúc trước vẫn còn là hai kẻ xa lạ, vốn là chẳng thể đi chung một đường. Về phần cừu nhân thì ta chưa biết, nhưng mà cái sự vui mừng kia thì vẫn là miễn đi. Ta chắc chắn sẽ không thích Thát Tử ngốc kia. Hắn còn tưởng rằng ta không biết, mỗi lần ta luyện võ hắn hắn đều nhìn lén, muốn học trộm võ công nhà ta. Đáng tiếc a, nếu như không có Mộ Dung gia nội công tâm pháp, luyện đến chết cũng chỉ là những động tác võ thuật đẹp mắt, chả có tác dụng.

Ta là có người cầu xin ta luyện ta cũng không muốn luyện, hắn là muốn luyện nhưng lại không thể luyện. Ha ha, cho hắn tức chết!

Ta mỗi ngày ở chung với các ca ca, chúng ta chơi trò vây bắt, gào thét…. Chúng ta còn lên núi bắt chim, xuống sông bắt cá, đi ăn trộm nông sản, hái trộm hoa, tổ chức chọi gà, đua dê..... Thế là tự nhiên ở nơi này có biệt danh là tiểu ác bá. Dân bản xứ đều nói ta rất có” phong thái của mẫu thân”.

Ta ở bên ngoài nhà ông nội tự do tự tại, vui đến mức quên trở về. Lúc mới bắt đầu đi ta còn cách vài ngày đều gửi cho Hoàng đế ca ca một phong thư, nhưng càng về sau lại càng làm biếng, cho nên viết cũng ít dần. Hoàng đế ca ca cũng vài lần phái người tới đón ta, nhưng ta không chịu trở về, hẹn ngày về nếu có duyên tất sẽ gặp lại.

Đến năm thứ hai, Hoàng đế ca ca hạ mười hai kim bài thúc giục khiến ta mới ấm ức mà quay trở lại kinh thành. Đi theo chính là mấy caca bên nhà ngoại, bọn hắn đã tới tuổi trưởng thành, cho nên muốn đi du lịch thiên hạ nhân tiện hái hoa. Lần trước đi Mạc Bắc có mấy người thì đều đã lập gia đình.

Ta đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, dự định năm sau sẽ theo chân bọn họ cùng đi du lịch thiên hạ.

Ta về đến nhà chưa kịp gặp mặt cha mẹ liền tiến cung tìm Hoàng đế ca ca.

Bọn thái giám thấy ta trở về cho nên tất cả đều mặt mày hớn hở, ta làm động tác ra hiệu bọn chúng chớ có lên tiếng, rón ra rón rén tiến vào ngự thư phòng.

Hoàng đế ca ca đang phê tấu chương, ta khoe khoang khinh công, thả người nhảy lên, tưởng dắt màn che nhìn có vẻ chắc chắn, ai ngờ cái màn sân khấu nhìn hoa lệ này lại quá “cao tuổi”, một tiếng “xẹt xẹt” vang lên. Bộ ngực sữa của ta chạm sát vào tấm màn, quấn quấn một hồi rồi rơi bịch xuống, thật là mất mặt.

Ta sau khi lóc ngóc đứng lên thì phát hiện Hoàng đế ca ca đã rời khỏi cái bàn, đứng ở bên cạnh ta cười to, “Ha ha, Liễu Liễu, đây là cái trận thế gì thế? Ngươi vừa luyện được miêu công sao? Luyện như thế nào lại khiến chính mình đều con mèo nhỏ?”

Ta chính là cảm thấy rất mất mặt, dậm chân phát cáu: “Đều tại ngươi hại, quỷ hẹp hòi, mấy tấm rèm này đều cũ như vậy mà cũng không đổi cái mới.”

“Như thế nào lại quay sang mà trút giận lên Trẫm?” Hắn như cũ vẫn cười, trong khi giúp ta đứng lên. Ta xem trên tay cũng bẩn bẩn, cho nên cũng không khách khí, hướng lên long bào của hắn mà chùi. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, gọi thái giám ở bên ngoài đem nước vào.

Hắn tự mình vắt khăn lau mặt cho ta, sau đó dùng khăn lau mặt cho ta. lại còn cười híp mắt nhìn ta nói: “Liễu Liễu, ngươi cao lớn lên nhiều, cũng đẹp hơn so với trước kia.”

Ta dương dương tự đắc ngẩng cao đầu, “Đương nhiên, cha ta là nam nhân tuấn tú, mẹ ta xinh đẹp như hoa, ta có thể xấu được sao?”

Hắn xoay xoay của ta cái mũi, “Thật là chuyện tốt cho ngươi!”

Ta ôm cái mũi kêu to: “Hoàng đế ca ca xấu xa, ngươi ghen tị mỹ mạo của ta, cố ý muốn phá hư.”

Hắn ha ha cười, kéo ta đi đến chỗ ghế dựa, ôm ta ngồi ở trong lòng hắn.

Tuy là xa cách một thời gian quá dài, nhưng mà trước kia dù cho có ngồi ở trong lòng hắn cũng không có cảm giác gì, nhưng không hiểu sao lúc này lại cảm thấy được có chút khó chịu.

Ta bất an nói: “ Hoàng đế ca ca, để cho ta xuống dưới đi. ”

Hoàng đế ca ca cũng tỏ dáng bộ thương tâm, “ Liễu Liễu không thích hoàng đế ca ca, đi ra ngoài lâu như vậy cũng không chịu trở về, thư cũng không viết, hiện tại ngay cả để cho hoàng đế ca ca ôm một cái cũng không chịu. Trẫm biết, Liễu Liễu có rất nhiều ca ca, cho nên đã muốn đem hoàng đế ca ca ném ra…(đến) phía sau, không thèm quan tâm.”

Ta nhìn thấy bộ dáng của hắn, cũng chẳng quan tâm đến chuyện có khó chịu hay không, dang tay ôm cổ hắn, “Không phải, không phải, tất cả các ca ca cộng lại cũng không quan trọng bằng Hoàng đế ca ca, hoàng đế ca ca là tốt nhất.”

Hắn lộ ra nụ cười hài lòng: “Vậy lần này về cũng sẽ không đi nữa, sẽ ở lại cùng Hoàng đế ca ca, có được không?”

Ta khó xử nói: “Ta đã cùng các ca ca có lời hữa, sẽ rời kinh thành để đi ra ngoài lưu lạc giang hồ.” Xem bộ dạng hoàng đế ca ca thực sự rất thất vọng, ta nhanh chóng an ủi hắn, “Hoàng đế ca ca, ngươi không nên tức giận, ta hiện tại muốn ra bên ngoài du ngoạn, về sau chờ ta trưởng thành, ta sẽ không đi ra ngoài chơi nữa, ta sẽ suốt ngày ở cùng ngươi cho đến khi ngươi cảm thấy phiền đến chết, vậy có được không?”

“Dì có chuyện gì trẫm cũng sẽ không chê ngươi phiền.” Hắn nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Cũng tốt, vậy trẫm cho ngươi… hai năm nữa, về sau thế nào cũng không cho đi nữa, chỉ có thể ở trong cung bên cạnh trẫm.”

“Hả?” Vậy chẳng khác nào ngồi tù, ta nghĩ tới đã thấy sợ, cùng hoàng đế ca ca cò kè mặc cả, “Không được a, thiên hạ lớn như vậy, ít nhất cũng mười năm mới đủ a.”

“Nếu chờ mười năm, hoàng đế ca ca sẽ trở thành lão nhân, cho nên chỉ có thể cho ngươi hai năm.”

“Không cần đâu, hoàng đế ca ca chính là dù có thành lão nhân thì cũng là xinh đẹp lão nhân, mười năm đi.”

“Không được! Hai năm!”

“Vậy chín năm? Tám năm? Bảy năm? Sáu năm? Năm năm...... Năm năm! Không thể ít hơn được! Ngươi nếu không đáp ứng, ta liền bỏ nhà đi, mai danh ẩn tích, lưu lạc chân trời, bốn biển là nhà, không có chỗ ở cố định, chung quanh ăn mày...... Hoàng đế ca ca, mau trả lời, có đáp ứng hay không?”

Trải qua một phen trả giá trên trời dưới đất, giống như đang mua hàng ngoài chợ, ta rốt cục cũng tranh thủ được năm năm tự do. Nhưng mà mỗi tháng phải có một phong thơ, hàng năm đến khi ăn tết nhất định phải trở về.

Về đến nhà, phụ thân hỏi ta: “Ngươi cùng hoàng đế ca ca đàm luận như thế nào?”

“Thì cũng như phụ thân nói thôi, Hoàng đế ca ca đáp ứng cho ta năm năm nữa. Phụ thân, năm năm có phải hay không quá dài? Hoàng đế ca ca bộ dáng hình như rất thất vọng.” Nếu không vì phụ thân báo trước cho biết, ta nhất định là có thể đáp ứng hoàng đế ca ca hai năm.

Phụ thân vừa lòng, vỗ vỗ đầu ta, “Không lâu đâu, Đại Minh giang sơn nhiều nơi đẹp như vậy, mười năm cũng chưa chắc có thể xem hết đâu. Nếu không thừa dịp hiện tại đi du ngoạn nhiều một chút, chờ sau khi lập gia đình thì có muốn đi cũng không được.”

“Phụ thân, ta không cần lập gia đình đâu. Ta cũng chưa lớn mà.”

Phụ thân thực khẳng định nói: “Ngươi nếu không đi ra ngoài du ngoạn, chỉ sợ chuyện này không thể theo ý ngươi. Không chừng năm sau đã muốn gả cho người ta.”

“Không có đâu!” Ta đã nắm chắc đằm cán rồi mà. “Ai dám bức ta, ta sẽ khiến cho Hoàng đế ca ca xử phạt hắn. Nhưng mà phụ thân cũng không được ép ta.”

Phụ thân cười hắc hắc, “Chỉ sợ kẻ đó chính là Hoàng đế ca ca của ngươi.”

Chẳng lẽ có phiên bang đến cầu thân? Nhưng mà Hoàng đế ca ca chính là sợ ta đi hòa thân mới không phong ta làm công chúa, ta ỷ y có ô dù to lớn, ngay lập tức phản bác phụ thân: “Hoàng đế ca ca luyến tiếc nên sẽ không cho ta đi hòa thân đâu.”

Phụ thân vẫn là cười điệu cười hồ ly, “Ta có nói là đi hòa thân sao? Được rồi, ngươi cũng không cần biết nhiều, cứ vui vẻ đi ra ngoài du ngoạn đi. Những lời phụ thân nói cùng ngươi không được nói cho Hoàng đế ca ca của ngươi biết.”

“Đã biết rồi mà, phụ thân xấu nhất. Mỗi lần người ta cùng Hoàng đế ca ca nói cái gì đều biết, nhưng mà chính mình nói cái gì cũng không cho ta nói cho hoàng đế ca ca biết. Không công bằng!”

“Thật đúng là con gái là con người ta a. Ai da!” Phụ thân thở dài, “Vì sao nương luôn làm cho ta cao hứng, còn ngươi cứ khiến ta thương tâm?”

“Hừ, phụ thân gạt người! Phụ thân cùng nương giống y hệt nhau, lúc nào cũng ước gì cho chúng ta đi ra ngoài du ngoạn, không quấy rầy các ngươi ân ái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.