Mộ Dung Tước Em Yêu Anh

Chương 11: Anh Em Nhà Mộ Dung





Không khí ngưng trọng khi có sự xuất hiện của Mộ Dung Tước, vì là thẩm phán tối cao Diệp Anh Nguyệt đang mang thai cho nên Mộ Dung Tước cho người đưa cô ấy lên phòng nghỉ ngơi trước." Mộ Dung Tước! Anh rảnh không có chuyện gì làm sao?" Mộ Dung Bá Lâm không vui nghiến răng lên tiếng, tay vẫn ôm chặt eo Nam Cung Dư Y, cô giẫy dụa cũng vô dụng." Tôi đến là tiếp khách, đây là nhà hàng của Mộ Dung, chú tuy là người cai quản nhưng vẫn dưới quyền tôi!" Mộ Dung Tước cố gắng áp chế khí lạnh, mắt kiềm chế không liếc đến cánh tay đang ôm người con gái của anh, anh vẫn không nóng không lạnh nói chuyện với Mộ Dung Bá Lâm, giọng điệu uy nghiêm quyền lực." Anh đây là nhắc nhở tôi sao?" Mộ Dung Bá Lâm buông Nam Cung Dư Y ra, nhưng tay vẫn nắm chặt cổ tay cô không buông, hộ vệ hai bên giằng co nhau khiến mọi người chú ý đến bên này." Nếu chú muốn nắm toàn bộ Mộ thị thì hãy dùng bản lĩnh ra mà dùng, đừng đứng ở chỗ này gây phiền toái." Mộ Dung Tước nhìn khuôn mặt vì giãy dụa kịch liệt của Nam Cung Dư Y đến đỏ bừng, trong tim anh bỗng chóc giống như ai dùng dao đụt khoét khiến anh đau đến khó thở." Tôi cần anh quản sao?" Mộ Dung Bá Lâm hừ lạnh, đang không chú ý thì mu bàn tay bị cô gái nhỏ kia cắn một phát ứa ra máu, anh liền lập tức buông tay, Lý Thuần Khuê vôi tiến lên đỡ cô." Anh em Mộ Dung các người thích ức hiếp người lắm sao?" Nam Cung Dư Y biết cô đấu không lại họ, nhưng nghĩ đến nỗi đau cả nhà cô phải chịu cô liền không nhịn được tức giận lên tiếng." Nam Cung Dư Y, em đừng thấy tôi nhân nhượng em, em liền không biết bản thân mình là gì?" Mộ Dung Bá Lâm không hiểu cô vì sao thù hằng anh như vậy, loại ánh mắt cô nhìn anh cùng Mộ Dung Tước là hận thù tích tụ, hận không thể đem hai người các anh chặt ra thành nhiều khúc." Tôi là gì cần các ngừoi đến để xem sao? Nhà Mộ Dung các người làm chuyện gì cần tôi nói không?" Cô tức giận không khống chế được." Phu nhân! Chủ tịch cho người đến đón người, chúng ta về thôi." Lý Thuần Khuê thấy sắc mặt âm trầm của Mộ Dung Tước lên tiếng khuyên can cô." Tôi cho các ngừoi đi sao?" Mộ Dung Bá Lâm cười lạnh lên tiêng" Chú đừng làm loạn nữa, chưa đủ mất thể diện sao?" Mộ Dung Tước lạnh lùng lên tiếng." Tôi muốn phụ nữ, anh quản được sao?" Mộ Dung Bá Lâm hướng anh cười lạnh." Chú sắp đính hôn, chú quên rồi sao?" Mộ Dung Tước khẽ mở miệng." Không cần anh nhắc nhở!" Mộ Dung Bá Lâm cảm thấy bực mình, liền xoay người rời đi, hôm nay anh cũng không thể làm lớn chuyện, nếu để lão ba biết chuyện liền đem nhà hàng này thu hồi, tới đó ngay cả công ty Nam Cung anh cũng không thể thua mua được." Phu nhân không sao chứ?" Anh nhịn không được lại tiến lên dịu giọng hỏi thăm cô." Không phiền Mộ Dung các ngừoi quan tâm!" Nam Cung Dư Y lạnh lùng bỏ lại câu nói, sau đó liền xoay người rời đi.


Mộ Dung Tước nhìn bóng dáng nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô không khỏi đau lòng, một ngày chưa tìm được em trai cô ăn ngủ không yên, càng ngày càng gày đi.Biệt thự mà Nam Cung Dư Y đang sống là nằm trong khu biệt viện cao cấp cách trung tâm thành phố không xa, cô nghe từ miệng Từ trợ lý nói đây là tài sản của Roy cũng thuộc quyền sỡ hữu của cô vì cô và Roy là vợ chồng hợp pháp.Nghĩ đi nghĩ lại, từ hôm đó đến nay cô và Roy chưa gặp lại, đến hiện tại dù đã thân mật thể xác, nhưng cô vẫn không có can đảm nhìn mặt anh.

Cô lấy ra di động mà Từ trợ lý đưa, trên đó vỏn vẹn chỉ có ba người liên hệ, Từ Tử Sinh trợ lý chồng cô, Lý Thuần Khuê hộ vệ thân cận được chồng cô cử đến, người cuối cùng là số điện thoại của chồng cô, đây là số điện thoại riêng của anh, cô gọi anh lúc này anh cũng có thể nhận máy mà không cần thông qua trợ lý Từ.

Trên màn hình hiển thị ông xã cũng là cô cân nhắc mới dám lưu tên như vậy, đấu tranh thật lâu cô nhấn phím gọi." Alo!" Rất nhanh bên kia liền nghe máy, Nam Cung Dư Y hồi hợp một lúc lâu không lên tiếng." Em có chuyện gì sao?" Mộ Dung Tước dịu dàng lên tiếng, giọng anh truyền tới bên tai cô vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, cô không nhớ đã nghe giọng nói này ở đâu? Anh hỏi liền khiến cô hoàn hồn." Cái đó, ngài bận lắm sao? Tôi, à không, ngài không về nhà nghỉ ngơi sao?" Nam Cung Dư Y lúng túng nói.


Cô không biết xưng hô như thế nào." Zelda! Tôi không phải ông già như trong lời nói bọn họ nói, thể lực tôi em đã kiểm chứng rồi, một từ ngài của em khiến vợ chồng chúng ta cứ như vậy đến hết đời sao?" Anh buồn bực mở miệng, nhưng lại không nỡ nặng lời quát cô, chỉ thở dài dịu giọng lên tiếng." A! không phải! cái đó, tôi, em, anh!" Cô hoảng hốt với giọng điệu của anh, cũng nghe được qua điện thoại anh thở dài." Em sợ chồng mình đến vậy sao?" Mộ Dung Tước lại đem vấn đề ném cho cô." Không phải! là em chưa kịp thích ứng." Cô nhanh chống trả lời." Zelda, tôi nhớ em rồi!" Mộ Dung Tước nhỏ giọng nói, Nam Cung Dư Y nghe xong tim cô lệch đi một nhịp, cô nghe ra được giọng thật lòng của anh.

Cô đến giờ vẫn không biết anh là người thế nào.


Lần đầu gặp cô lấy hết dũng khí nhờ rượu mà hỏi anh, anh lại không hề do dự nói anh yêu cô, nay lại nói nhớ cô rồi, trong lòng cô không biết là dư vị gì, chỉ cảm tháy tim đập nhanh nhưng lại không chút ác cảm đối với câu nói của anh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.