Mộ Dung Tước Em Yêu Anh

Chương 22





Mấy tháng qua Thôi Chiêu My không ngừng tìm Mộ Dung Bá Lâm cầu xin anh cứu mẹ cô nhưng hết lần này đến lần khác anh đều lạnh lùng không thèm nhìn cô lấy một cái.

Ngày đó Thôi Tuyết Lệ có đưa thông tin một người cho Thôi Chiêu My nói cô hãy đến tìm người này, bà cũng nói ông ta chính là cha ruột của cô Tào Cẩn.


Thôi Chiêu My do dự rất lâu mới đến tìm Tào Cẩn, nhưng ông ta là một lão đại của một bang xã hội đen rất khó để tiếp cận ông ta, đến cuối cùng cô cũng có thể gặp ông.Tại biệt thự của Tào Cẩn.Thôi Chiêu My được thuộc hạ của Tào Cẩn đưa đến đây, cô đưa mắt nhìn người đàn ông mà mẹ cô nói là cha ruột của mình, ông ta lạnh lùng âm khí lạnh lẽo đáng sợ, cô không hiểu tại sao mẹ cô lại có quan hệ với một lão đại xã hội đen như ông ta.“ Thôi Tuyết Lệ nói cô đến tìm tôi?” Tào Cẩn nhìn cô gái trước mặt giống Thôi Tuyết Lệ vài phần, bà ta nói cô là con gái ông ta sao, ôn một phần cũng không tin.“ Phải, mẹ nói ông là ba tôi, nói tôi đưa cái này cho ông, ông sẽ cứu được bà ấy ra ngoài.” Thôi Chiêu My có vẻ sợ người đàn ông này, cô đưa một sấp tài liệu cho thuộc hạ ông đem đến đưa cho ông ta.

Tào Cẩn xem tài liệu xong thì nhíu mày.“ Đưa tiểu thư đi nghĩ ngơi đi!” Tào Cẩn lạnh lùng ra lệnh cho người làm.“ Vậy còn mẹ tôi?” Thôi Chiêu My sợ hãi nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi ông.“ Yên tâm đi, ba ngày sau cô có thể thấy mẹ cô.” Tào Cẩn vẫn là lạnh nhạt trả lời, ông một chút tình cảm cha con với cô gái trước mặt cũng không có.

Thôi Chiêu My được người làm đưa lên lần ba, trong lòng cô cũng không có một chút gì là tình cảm cha con với Tào Cẩn, bất giác khiến cô ta nghĩ đến Nam Cung Chính Quân, mặc dù ông không phải ba ruột cô nhưng đối xử với cô rất tốt, luôn cho cô cảm giác ấm áp của tình cha, nhưng ông vẫn là thương yêu cưng chiều Nam Cung Dư Y hơn, cho nên Thôi Chiêu My luôn ghanh tỵ với Nam Cung Dư Y vì có một người ba tốt như vậy.Tào Cẩn ngồi trên ghế trong thư phòng của ông ta chậm rãi uống ly rượu trong tay, trong tập tài liệu mà Thôi Chiêu My đưa là một bảng kết quả xét nghiệm DNA của ông cùng Thôi Chiêu My, xác định hai người có quan hệ cha con, Tào Cẩn làm sao không biết con người mưu mô xảo huyệt như Thôi Tuyết Lệ cho nên ông ta cho người đi kiểm tra lại, mặc khác trong tài liệu có lời nhắn của Thôi Tuyết Lệ là bà ta có một bí mật của Hoắc Uyển Dư về thân thế thật sự của Nam Cung Dư Y, nếu ông muốn biết thì phải nghĩ cách cứu bà ta ra tù.

Tào Cẩn bị lời nhắn này của Thôi Tuyết Lệ làm cho dao động, trước đó vì muốn có Hoắc Uyển Dư ông ta đã bắt cóc bà trong hôn lễ của Hoắc Uyển Dư và Nam Cung Chính Quân, lần đó ông đã chiếm đoạt bà, thấy vết máu trên giường ông nghĩ là Hoắc UYển Dư cùng bà hưa có quan hệ thân mật, ông thoáng vui mừng, nhưng vì Hoắc Uyển Dư dùng cái chết uy hiếp ông cho nên ông đành thả bà về với Nam Cung Chính Quân.


Tào Cẩn ông suối hơn hai mưới mấy năm qua chỉ yêu một người phụ nữ là Hoắc Uyển Dư, sau đó là vì có thế lực của gia tộc Chung Ly đem hai người giấu đi dù cho ông có tìm đủ mọi cách vẫn không thể tìm được Hoắc Uyển Dư.

Đến sau cùng ông biết tin tức về bà là đã chết trong một vụ tai nạn giao thông.

Ông thống khổ đau đớn không tin sự thật nên âm thầm điều tra, Thôi Tuyết Lệ tình nguyện giúp ông gả cho Nam Cung Chính Quân để điều tra, không nghĩ người phụ nữ cũng thật có bản lĩnh khiến Nam Cung Chính Quân tin tưởng, đến cùng là bị đưa vào tù và còn chết thảm trong tù.Tào Cẩn không hổ danh là lão đại, đúng ba ngày sau ông đã đưa được Thôi Tuyết Lệ ra ngoài.Tập đoàn Mộ Dung.“ Thôi Tuyết Lệ được báo là tự tử trong trại giam.” Từ Tử Sinh lên tiếng nói, anh khọng tin bà ta tự tử.


Trong phòng làm việc của Mộ Dung Tước gồm Lâm Cao, Từ Tử Sinh, Tử Tử Hoa và Kha Luân.“ Cậu tin sao?” Mộ Dung Tước nhếch miệng cười lạnh hỏi.“ Dĩ nhiên là không, nhưng ở cái thành phố này ngoài thế lực của Chung Ly ra thì ai còn có khả năng khiến một người tội nặng như bà ta ra ngoài một cách dễ dàng như vậy, còn trong tù là người chết thay cho bà ta.” Từ Tử Sinh đáp trả, trong tù chắc chắn có kẻ nhận hối lộ.“ Xem ra thù oán của bà ta đối với ba vợ cậu không nhỏ.” Lâm Cao rít một hơi thuốc lạnh nhạt mở miệng.“ Không đâu, bà ta không hận ba vợ tôi như vậy, người bà ta hận là mẹ vợ tôi.” Mộ Dung Tước nhàn nhạt mở miệng.“ Vậy đã đến lúc cậu để ba vợ cậu ra ánh sáng rồi?” Kha Luân trầm tư lên tiếng.“ Không được, bé con còn đang mang thai, tôi không muốn có sự cố đến với cô ấy, tôi sẽ nói chuyện cùng ông ấy xem ai có thể là người đứng sau Thôi Tuyết Lệ.” Mộ Dung Tước kiên quyết từ chối để Nam Cung Dư Y biết chuyện, anh sẽ tự mình giải quyết.

Anh tin Ôn Nhu Nhu cũng biết chút ít chuyện này.“ Tước! Cậu bảo hộ cô bé quá tốt, tổn thương cậu cũng sẽ là người đau nhất.” Từ Tử Hoa buông lời, khiến bốn người đàn ông quay đầu nhìn cô, họ làm sao không biết tình cảm của Từ Tử Hoa đối với Mộ Dung Tước, trong ánh mắt Kha Luân hiện lên vẻ mất mát nhưng không ai nhìn ra được, tình cảm không thể quá cưỡng cầu, càng ép buộc người bị thương cũng chỉ có chính bản thân mình mà thôi.“ Tử Hoa, so với ai tôi là người hiểu Y Y nhất, cho dù tôi có bị thương tổn cũng sẽ không để cô ấy khó chịu trong lòng.” Mộ Dung Tước không nhìn Từ Tử Hoa, bạc môi lạnh lùng nói.Từ Tử Hoa biết, cho dù cô cố gắng như thế nào vẫn không có được tình yêu của Mộ Dung Tước, làm bạn bao nhiêu năm với anh, chứng kiến anh từng vì Nam Cung Dư Y mà đau lòng, cô biết trái tim người đàn ông này chỉ chứa đựng một hình bóng dut nhất đó là vợ nhỏ của anh.Từ Tử Hoa vì Mộ Dung Tước thích Nam Cung Dư Y để tóc dài cô cũng vì vậy không cắt tóc, cô biết anh hay đến quán bar mà Nam Cung Dư Y hay đến cô cũng tình nguyện làm bạn đi cùng anh, anh sang mĩ vì Nam Cung Dư Y học công tố nên cũng sang mĩ chấp nhận điều hành tập đoàn Mộ Dung, anh vì Nam Cung Dư Y làm tại quán bar cũng thu mua quán bar kia nhầm bảo vệ cô an toàn không để đàn ông quấy rầy cô ấy, cũng vì Nam Cung Dư Y muốn về nướ mà âm thầm lên kế hoạch để đưa cô ấy vào tìm kim chủ, cũng vì cô ấy trầm mặc ngẩn người mà anh liền nhíu mày không vui, cũng vì cô ấy đau lòng mà anh mà anh cũng đau theo hàng vạn lần, người đàn ông bỏ ra nhiều tâm tư cùng tình yêu đặt trên người một cô gái nhỏ như vậy liền khiến Từ Tử Hoa cô không cam tâm mà từ bỏ được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.