Mộ Hàn Trọng

Chương 100: Hoàng Thúc



Nghe xong câu nói của Vu Diệp, Ti Hoàng Hàn Hồng thoáng ngẩn ra, sau đó khuôn mặt lập tức vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: "Nhìn ta giống kiểu người sẽ làm loại chuyện thực có lỗi này với đại tẩu ngươi sao?!"

Vu Diệp vỗ vỗ vật nhỏ trong lồng ngực, nhướng mi: "Chuyện này cũng không chắc... Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai dám khẳng định được? Tam ca ngươi nói có đúng không ha ha..."

Hắn cười ngả ngớn đầy vẻ trêu tức, Ti Hoàng Hàn Hồng vừa nghe chỉ biết thanh niên lại bắt đầu không đứng đắn. Biết cùng đối phương tiếp tục tranh cãi kết quả cũng chỉ nhận thất bại, hắn chỉ có thể đau đầu xoa xoa khóe mắt, sau đó nhìn về phía Ti Hoàng Nam Dập đang ngủ say sưa:

"... Ngươi và Tam ca cùng nhau đem tiểu tử này đưa trở về cho mẫu thân của hắn đi! Dọc đường, ta sẽ kể lại chuyện này cho ngươi biết."

Vu Diệp cười cười, tiếp nhận lời chào thua của Ti Hoàng Hàn Hồng, sau đó ôm nam hài đứng dậy, phủ thêm kiện áo khoác.

**

"Ba ngày trước, ám vệ bên người Mai phi trong lãnh cung truyền đến tin tức."

"Mai phi?" Mẫu thân của Ti Hoàng Hàn Luyện? Vu Diệp nhíu mày, ánh mắt không khỏi trầm xuống.

"Ân. Mới đầu ta cũng giống như ngươi, cho rằng có âm mưu gì đó. Sau khi tới cửa chứng thực, mới biết tin tức kia đúng là thật..."

"Tin tức gì?" Vu Diệp chịu không nổi cách nói chuyện dong dài không đi vào trọng tâm của huynh trưởng nhà mình, trực tiếp cắt ngang hỏi.

"Ti Hoàng Hàn Vũ còn có một hài tử ở ngoài cung." Nam nhân liễm mi trầm giọng nói.

"... Mẫu thân của hắn là ai?"

"Một thị nữ bên người của Mai phi." Ti Hoàng Hàn Hồng nhớ tới nữ tử nhu nhược ngày đó quỳ ở trước mặt mình, vẻ mặt không khỏi xuất hiện vài tia thương tiếc, "Theo như lời nàng nói, năm đó Đại hoàng tử yêu thích thị nữ bên người nàng, vốn chuẩn bị thú về Vương phủ, cuối cùng lại bởi vì Vương phi ghen tị mà từ bỏ."

"Vì thế liền dưỡng ở ngoài cung? Vui thì tới ngao du vui đùa một chút, buồn thì ném ra sau đầu. Hừ... nói cái gì yêu thương thật lòng, cũng không hơn không kém." Thanh âm Vu Diệp bỗng nhiên lạnh xuống, nhưng ánh mắt nhìn cục thịt trong lồng ngực vẫn nhu hòa như trước.

Ti Hoàng Hàn Hồng vỗ vỗ vai hắn, thở dài: "Ta gọi ngươi vào cung chính là vì việc này..."

Huynh trưởng nhà mình tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện diệt cỏ tận gốc, Vu Diệp thập phần rõ ràng. Thế nhưng khác với Ti Hoàng Hàn Hồng, một khi cần thiết, giết một hài tử không biết thế sự cùng một nữ nhân nhu nhược không chỗ nương tựa, đối với Vu Diệp bất quá chỉ là một cái quyết định. Chỉ là tình huống trước mắt vẫn chưa đạt tới mức độ phải diệt cỏ tận gốc như thế, vẫn còn nhiều cách giải quyết khác.

"Tam ca vì sao không giả vờ như không hề biết tới việc này? Cứ đem hai người bọn họ tống xuất ngoài cung, tìm một địa phương nhỏ xa xôi, phái người âm thầm theo dõi..."

"Không được." Nam nhân cau mày, lắc đầu cự tuyệt: "Nam Dập dù sao cũng là huyết mạch của Ti Hoàng gia chúng ta, sao có thể để lưu lạc bên ngoài?"

Vu Diệp nghe hắn cự tuyệt, lập tức cũng không nói thêm nữa, chỉ nghiêng đầu, hàm chứa ý cười bình tĩnh nhìn về phía hắn.

Bị ánh mắt của hắn nhìn đến cả người đều không được tự nhiên, Ti Hoàng Hàn Hồng xấu hổ cúi đầu, nhìn những con chim sẻ đang nhảy nhót kiếm ăn trên nền tuyết ngoài bậc thềm, sau một lúc lâu mới mang theo chua xót mở miệng:

"... Hắn tuy là con riêng bên ngoài, nhưng dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của Ti Hoàng Hàn Vũ. Nếu không có sự hiện diện của ta, sau khi lớn lên vinh hoa phú quý cái gì cũng không thiếu..."

Nhìn nam nhân đang lâm vào áy náy, ngực Vu Diệp cũng hơi hơi phát đau. Người Tam ca này của hắn, văn võ đều là thượng đẳng, nhưng khuyết điểm lớn nhất chính là quá mức mềm lòng, hơn nữa còn thích đem những việc không phải của mình đeo lên lưng mà gánh vác trách nhiệm...

Khẽ thở dài một hơi, Vu Diệp đi đến trước mặt hắn: "Cho nên, ngươi nghĩ muốn thay phụ thân hắn bù đắp hết thảy những thứ hắn vốn nên được hưởng?" Là quyền thế? Là địa vị?

Ti Hoàng Hàn Hồng không lên tiếng, ánh mắt chuyển qua nam hài đang được ủ ấm trong lồng ngực Vu Diệp, chỉ lộ ra cái ót cùng một bàn tay nhỏ.

"Tam ca..." Nhìn bộ dạng như đang có điều suy nghĩ của Ti Hoàng Hàn Hồng, trong đầu Vu Diệp bỗng xẹt qua một ý niệm, "Ngươi đừng nói với ta, ngươi nghĩ muốn..."

"Hàn Trọng ngươi quả nhiên là người hiểu rõ ta nhất." Ti Hoàng Hàn Hồng nhẹ giọng nói.

"Ngươi đều đã có quyết định, còn gọi ta tiến cung làm gì?" Vu Diệp dời ánh mắt, trong lòng không hiểu sao dâng lên một cỗ bất mãn cùng oán giận, loại cảm tình không thuộc về mình này, nhắc Vu Diệp nhớ tới thanh niên trong mảnh hư vô kia.

"Ta không biết mình làm như vậy có đúng hay không." Ti Hoàng Hàn Hồng nói, giữa lông mày hiện lên vài tia ưu sầu, ngữ khí bất giác cũng trở nên trầm trọng.

"Ngươi muốn kết hôn với nữ nhân kia, dựa theo tính tình của tẩu tử, nàng khẳng định sẽ không có ý kiến. Thế nhưng..." Vu Diệp bỗng nhiên tăng thêm ngữ điệu, thâm ý nhìn về phía huynh trưởng, "Cùng người khác chia sẻ trượng phu của mình, tẩu tử tuyệt đối sẽ không vui vẻ. Hơn nữa ngươi nếu muốn qua mắt người trong thiên hạ, nữ nhân kia đã sinh cho ngươi con trai trưởng, vậy thì không phải chỉ cần một danh phận tần phi là có thể giải quyết..."

Ti Hoàng Hàn Hồng nghe thanh niên nói từng câu từng câu, không khỏi muốn cười khổ.

Những chuyện đó hắn đều hiểu, xưa khác nay, hiện tại hắn là hoàng đế Dận Quốc, những việc riêng tư trước kia bây giờ đều là đại sự của thiên hạ. Muốn làm bất cứ việc gì, cũng không còn đơn giản như trước... Chớ nói chi là, từ xưa đến nay, thế lực trong hậu cung liên lụy rất lớn đến lợi ích các phương diện... Đối với một nữ nhân không có gia thế, mang theo hài tử của mình, nếu đặt vào hậu cung cũng không phải nơi ở thích hợp cho nàng...

"Tam ca..." Vu Diệp chợt dừng bước, nhìn về phía nam nhân nghiêm mặt nói, "Chuyện này cứ giao cho ta xử lý."

"Ngươi có biện pháp gì?" Sau khi phủ quyết đề xuất của hắn, nghe thanh niên nói như vậy, Ti Hoàng Hàn Hồng quay đầu nhìn Vu Diệp, trong đôi con ngươi màu hổ phách hiện lên sự tín nhiệm nhưng cũng pha lẫn một chút nghi hoặc.

Hạ mắt, thanh niên chậm rãi gợi lên mạt tươi cười, "Ta có một chủ ý, Tam ca ngươi có thể nghe thử."

**

Mẫu thân của Ti Hoàng Nam Dập nhìn thấy hoàng đế và Hoàn Dạ Vương cùng tiến vào cửa, lập tức kinh hách vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ không biết bệ hạ cùng điện hạ đại giá quang lâm, không thể xuất môn nghênh giá, xin bệ hạ thứ tội."

Ti Hoàng Hàn Hồng đỡ nàng đứng lên, Vu Diệp ở phía sau không chút khách khí tiến thẳng vào bên trong. Đây là tiểu viện riêng biệt nằm sâu trong lâm viên, bố trí rất đơn giản, không quá nhiều đồ dùng, nhìn vài cái liền rõ ràng hết thảy.

Vu Diệp và Ti Hoàng Hàn Hồng cùng ngồi vào ghế ở đại sảnh, nữ tử vừa vội vừa sợ bưng trà rót nước cho hai người, căn bản không có chú ý tới hài tử của mình đang ngủ say trong lồng ngực thanh niên.

"Tại sao không có hạ nhân?" Thời điểm nữ tử vội vàng đi vào phòng trong không biết làm gì, Vu Diệp nghi hoặc hỏi Ti Hoàng Hàn Hồng. Nói như thế nào cũng là nữ nhân của Vương gia, bên người ngay cả một người hầu cũng không có, thật sự kỳ quái.

"Nàng cự tuyệt."

"Lý do?" Vu Diệp nghe vậy cảm thấy hứng thú, tò mò nàng là nói như thế nào để thuyết phục nam nhân trước mắt.

"Nàng nói thân phận của mình thấp kém, có thể may mắn sống đến hiện tại đều là nhờ ân đức của ta, không dám xa cầu cái gì." Thanh âm trầm thấp pha lẫn vài tia thông cảm cùng cảm khái, Ti Hoàng Hàn Hồng nhớ tới nét mặt của Liễu Tình Nhu ngày hôm qua khi nàng quỳ ở trước mặt mình, kiên quyết thỉnh cầu hắn mang đi những người hầu mà hắn tuyển chọn riêng cho nàng. Một nữ tử thoạt nhìn vô cùng nhu nhược, nhưng cũng rất kiên trì với quyết định của bản thân...

"Nga... Xem ra mẫu thân của hài tử này, khá là thú vị." Vu Diệp mỉm cười.

...

Liễu Tình Nhu từ trong phòng đi ra, đi đến trước chỗ ngồi của hai người, cung kính đặt lên bàn mấy món điểm tâm ngọt: "Bần xá đơn sơ, chỉ có trà thô và vài món điểm tâm vừa mới làm xong sáng nay, ủy khuất bệ hạ cùng điện hạ..."

"Không sao." Vu Diệp cầm lên một khối điểm tâm cho vào miệng, lập tức khen, "Tay nghề của Liễu cô nương thật không tồi."

"Điện hạ chiết sát* nô tỳ, [*chiết sát: cảm thấy xấu hổ khi nhận 1 thứ mà mình không xứng đáng được nhận], xin cứ gọi nô tỳ Tình Nhu là tốt rồi." Tiếng nói nhu nhược, ngữ điệu sợ hãi.

Không khỏi cong lên khóe miệng, Vu Diệp nhìn về phía nữ tử đã cúi đầu lui đứng qua một bên, ôn nhu mở miệng: "Tình Nhu cô nương, vừa rồi bổn vương tiến vào, thấy ngươi sắc mặt lo lắng, hình như có việc buồn lòng, nếu có việc đừng ngại nói ra, không chừng bổn vương có thể nghĩ cách giúp ngươi."

Nữ tử sợ hãi bước lên trước vài bước, khi ngẩng đầu lần nữa, trên khuôn mặt thanh tú, hai mắt đã rưng rưng: "Đa tạ hảo ý của điện hạ, chỉ là việc nhỏ, nô tỳ không dám..." Nàng chưa nói hết câu, chất giọng đã đột nhiên tắc nghẹn, đôi mắt đẹp thẳng tắp nhìn chằm chằm thân thể nhỏ bé trong lồng ngực Vu Diệp, mừng rỡ kinh hô: "A Dập!"

Suốt đoạn đường được người ôm ấp đến, thời điểm tiến vào phòng Ti Hoàng Nam Dập đã mơ mơ hồ hồ muốn tỉnh. Giờ phút này nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, nam hài chậm rãi mở to mắt, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn hiện lên vài tia mê man: "Mẫu thân?"

Vu Diệp ôm Ti Hoàng Nam Dập đi đến trước mặt Liễu Tình Nhu, đem nam hài giao cho mẫu thân của hắn.

"Hài tử ngoan của ta... Ngươi chạy đi đâu vậy? Nương sợ gần chết." Liễu Tình Nhu nhận lại hài tử ôm vào trong lồng ngực, khóe mắt bất giác trào ra vài giọt nước mắt.

"Là Nam Dập không tốt, làm cho mẫu thân thương tâm." Hài tử nhỏ nhắn lên tiếng an ủi nữ tử, thẳng đến khi đối phương rốt cục bình phục tâm tình kích động lại, mới nói nữ tử buông chính mình ra.

Ti Hoàng Hàn Hồng bưng chén trà lên, chóp mũi ngửi được mùi thơm ngát, khóe miệng mang theo nụ cười nhìn cảnh mẫu tử đoàn tụ trước mặt. Mà Vu Diệp không biết từ khi nào đã ngồi trở lại bên cạnh hắn, hai tay khoanh ở trước ngực, vẻ mặt có hứng thú nhìn chăm chú vào thân ảnh nhỏ nhắn của Ti Hoàng Nam Dập.

"... Trước đó là Nam Dập thất lễ, mong rằng điện hạ đừng trách tội." Chất giọng hài tử mềm mại, tiểu nam hài khom mình hành lễ.

Vu Diệp nhìn bộ dáng ông cụ non của hắn không khỏi nhẹ cười ra tiếng: "Người không biết không có tội... Còn có, ngươi là chất nhi [cháu] của ta, không cần khách khí như vậy. Đến, hài tử ngoan, gọi một tiếng hoàng thúc."

"Điện, điện hạ... điều, điều này làm sao có thể..." Liễu Tình Nhu quá sợ hãi, lôi kéo con mình buộc hắn cùng mình cúi đầu hành lễ. Nhưng không ngờ Ti Hoàng Nam Dập buông tay nàng ra, không chút hoang mang tiêu sái đi đến trước mặt Vu Diệp, ngưỡng cái đầu nhỏ nhìn lên thanh niên, mắt to đen bóng bình tĩnh vô ba: "Dập nhi tham kiến hoàng thúc." Dứt lời, hành lễ đúng quy củ, sau đó cúi đầu đứng qua một bên, chờ đợi hai người đang ngồi mở miệng.

Thú vị thú vị... Hài tử nho nhỏ này, thật sự là thú vị. Vu Diệp cùng Ti Hoàng Hàn Hồng không hẹn mà cùng nhìn nhau cười, so với Liễu Tình Nhu khiêm tốn đến quá mức, đứa bé này không kiêu ngạo không siểm nịnh, tiến lui đúng lễ tiết, thật sự khiến người ta yêu thích.

"Tình Nhu cô nương, tại hạ có một yêu cầu quá đáng." Đợi Ti Hoàng Hàn Hồng ân cần hỏi Liễu Tình Nhu vài vấn đề xong, Vu Diệp nãy giờ vẫn im lặng ngồi bỗng nhiên mở miệng.

"Điện hạ có gì cứ nói." Nữ tử tiến lên khom người, tóc dài rũ ở giữa không trung, gương mặt xinh đẹp pha lẫn vài phần nhu nhược.

"Hôm nay xảo ngộ Nam Dập, ta thập phần yêu thích. Nghĩ muốn đem hắn về phủ của ta làm khách mấy ngày, không biết Tình Nhu cô nương có nguyện ý?"

Hai người mẫu tử Liễu Tình Nhu đang ở hoàng cung, tính mạng bất quá chỉ phụ thuộc vào vài câu nói của Ti Hoàng Hàn Hồng và Vu Diệp mà thôi. Mà hiện tại Vu Diệp mở miệng hỏi ý kiến nàng như vậy, thật sự là quá mức khách khí.

Quả nhiên sau một thoáng ngây người, Liễu Tình Nhu vội vàng gật đầu ưng thuận. Tuy rằng thân phận nàng thấp kém, nhưng cũng là một nữ tử thông minh. Từ lúc bệnh tình của Liệt Đế bắt đầu trở nên nguy kịch, nàng vẫn luôn chú ý tới các thế lực mạnh yếu trong cung. Nàng hiểu được, trận tranh đấu hoàng quyền này, hậu quả phải chịu sau khi thất bại chắc chắn không hề nhỏ...

Kết quả, Ti Hoàng Hàn Vũ thua, Hòa Thạc Vương bị đài ra biên cương, vị chủ tử ngày xưa nàng từng hầu hạ thì bị biếm lãnh cung, nàng biết, chính mình đã không còn chỗ dung thân.

Nàng không sợ chết, nhưng lại không cách nào nhẫn tâm kéo theo hài tử chỉ mới tám tuổi của mình...

Hiện nay, thanh niên trước mắt nhẹ cười nói ra lời như vậy, tâm tư vẫn luôn treo cao của nàng, rốt cục đã có thể hạ xuống...

**

Buổi chiều Vu Diệp hồi phủ, sự xuất hiện của Ti Hoàng Nam Dập dẫn tới một trận kinh hách cho cả phủ. Hạ nhân trong phủ đều ngơ ngác nhìn Vương gia nhà mình phi thường cưng chiều ôm một nam hài xinh đẹp trước nay chưa từng gặp, trong lúc nhất thời ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu mọi người chính là —— Chẳng lẽ Vương gia là ôm hài tử của hắn về phủ?!

Mấy thuộc hạ thân cận của hắn, cũng có phản ứng đồng dạng như vậy.

"Khanh Nhan, giúp Nam Dập sắp xếp một chỗ ở." Trở lại gian phòng của mình, Vu Diệp nghỉ tạm một chút, phân phó với nữ tử vừa mới tới sau khi nghe hạ nhân huyên náo ồn ào.

"Vâng." Đông Khanh Nhan lên tiếng đáp lời, ánh mắt nhẹ đảo qua trên người Ti Hoàng Nam Dập, lập tức xoay người đi xuống phân phó.

"Mấy người các ngươi, đi chuẩn bị nước tắm. Đúng rồi... tìm cho hắn vài bộ y phục vừa vặn mang lại đây."

Ở trong cung suốt một ngày, đầy người bụi đất, một người luôn luôn yêu sự sạch sẽ đương nhiên việc đầu tiên hắn làm sau khi hồi phủ chính là thẳng tiến vào dục trì. Nhưng hôm nay có chút khác biệt, chính là cần phải mang theo thêm một vật nhỏ cùng nhau tắm.

Ti Hoàng Nam Dập là một hài tử thập phần yên tĩnh. Từ sau khi cáo biệt mẫu thân mình, đến khi cùng hắn ra cung, ngồi lên xe ngựa... Suốt dọc đường, hắn không hề mở miệng.

Nhìn đôi con ngươi đen trong suốt kia, Vu Diệp vuốt cằm, suy nghĩ trong lòng khẽ chuyển.

Nước dục trì ấm áp bao quanh thân thể, Vu Diệp thoải mái tựa vào vách đá của dục trì. Cách đó không xa, Ti Hoàng Nam Dập cúi đầu, vẫn không nhúc nhích đứng ở bên cạnh ao, không biết suy nghĩ cái gì.

Nhìn bộ dáng của hắn, Vu Diệp chợt nhớ tới đầu gỗ nhà mình, nhớ lúc mới bắt đầu, khi cùng hắn tắm chung, bộ dáng của y cũng là như vậy.

Cảm thấy buồn cười, Vu Diệp di chuyển thân thể ở trong nước, nhỏm người ngồi lên nền đá của dục trì, hai tay chống phía sau, ngoảnh đầu nhìn nam hài: "Cùng nhau tắm?"

Lúc này Ti Hoàng Nam Dập mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt vừa nhìn thấy thân thể thanh niên, lập tức giống như bị cái gì đó làm cho chấn kinh, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Tuy rằng động tác cúi đầu của nam hài rất nhanh, Vu Diệp vẫn là nhìn thấy hắn đỏ mặt trong chớp mắt.

Thú vị thú vị... Hài tử nho nhỏ này, thật là thú vị! Vu Diệp cong lên khóe miệng, ý niệm lúc ở trong cung khi hắn cùng huynh trưởng nhìn nhau cười lại nảy lên trong óc.

Bị Vu Diệp nhìn chằm chằm một hồi, Ti Hoàng Nam Dập giống như không chịu đựng được nữa, rốt cục từ bỏ trạng trái cứng ngắc. Bắt đầu tự mình động thủ cởi y phục. Chỉ chốc lát đã cởi sạch sẽ, lộ ra da thịt trắng nõn. Sau đó học theo bộ dáng vừa rồi của Vu Diệp, tiến đến lối vào dục trì.

Lối vào có cầu thang, mực nước rất thấp, nhưng đi hết các bậc cầu thang thì mực nước sẽ hoàn toàn khác...

Nước từng chút ngập lên hai chân, rốn, ngực... Mắt thấy sẽ ngập đến cổ, Ti Hoàng Nam Dập vẫn như cũ vẻ mặt không sợ hãi tiến bước đi xuống.

"Nước bên trong rất sâu, ngươi ngồi ở nơi đó là được rồi." Vu Diệp lại tiến vào trong nước, vài bước đi đến trước mặt nam hài, còn thuận tay tạt nước vào mặt người ta.

Bọt nước theo gương mặt trượt xuống, Ti Hoàng Nam Dập hơi giật mình, còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy hai má tê rần, gương mặt tuấn mỹ của thanh niên chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn.

"Tuổi còn nhỏ... học người ta tỏ vẻ băng sơn làm gì..." Ngồi xổm trước mặt cục thịt nhỏ, Vu Diệp nhịn không được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử, cong lên khóe miệng làm ra mặt quỷ: "Nào, học theo hoàng thúc..."

Ti Hoàng Nam Dập lẳng lặng nhìn ngũ quan vặn vẹo như mặt quỷ trước mặt một hồi, sau đó chậm rãi ngăn lại bàn tay đang làm loạn trên mặt mình của Vu Diệp, lại chậm rãi di chuyển sang bên cạnh nửa bước, bắt đầu cầm lấy khăn chuyên tâm tắm rửa. Toàn bộ quá trình, biểu tình của nam hài vẫn như trước bình tĩnh vô ba.

Vu Diệp cũng không giận, ngược lại cười đến càng thêm vui vẻ, cánh tay dài duỗi ra, mạnh mẽ vò đầu nam hài, sau đó mới vừa lòng xoay người dựa vào vách đá tắm rửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.