Mộ Hàn Trọng

Chương 104: Thân Thế (2)



"... Chủ thượng, ngài... biết từ khi nào..."

Trong gian phòng yên tĩnh, Nam Khiếu Hoàn khẽ lên tiếng, rốt cục phá vỡ bầu không khí đình trệ.

Thanh niên sớm đã chuẩn bị tốt câu trả lời nhẹ nắm tay nam nhân, một bên châm chước từ ngữ, một bên thấp giọng trả lời: "Hoàn toàn xác nhận... Là năm ngày trước." Sau cuộc gặp gỡ với Nhâm Tông Cẩm, hắn đã nhận thấy Nam Khiếu Hoàn có điểm không thích hợp. Không lâu sau đó, Khanh Nhan đem tất cả tin tức Vô Ky Lâu tra xét được sàn lọc lại cẩn thận, ghi chép vào một quyển sách giao cho hắn. Mà ở trang sách cuối cùng nơi liệt kê những cái tên khả nghi nhất, ba chữ Nam Khiếu Hoàn nằm ngay ngắn ở đầu danh sách. Cho dù là độ tuổi, tính cách, bối cảnh lai lịch... người có khả năng là người Nhâm Tông Cẩm đang tìm kiếm nhất chính là thuộc hạ của hắn.

Mà điểm cuối cùng khiến hắn khẳng định thân phận của nam nhân trước mắt, chính là một phần ký ức thời thiếu niên của Mộ HànTrọng cùng vết sẹo đã nhạt màu trên người Nam Khiếu Hoàn.

"..."

Năm ngày trước... Nam Khiếu Hoàn âm thầm lặp lại con số này trong đầu, trên mặt một mảnh đờ đẫn, cảm xúc trong đôi mắt đảo lộn, mờ mịt khó hiểu.

"Chuyện này, trong lâu huy động một phần tư nhân lực đi tra xét, do ngũ trưởng lão Ngụy Lăng phụ trách toàn bộ. Sau khi việc điều tra ngọc bội rơi vào bế tắc, hắn lại dẫn người tới Hoài An Sơn lần nữa. Trong hang động thầy trò Dư Bạch ở năm đó phát hiện được mấy gian mật thất. Một trong số đó, có một gian còn lưu lại dấu vết sát thủ Quân Thiên Các để lại."

"Ngụy Lăng tìm được các chủ Quân Thiên Các, hỏi thăm tìm đọc bản ghi chép vụ việc ám sát Dư Bạch năm đó. Ngoài dự liệu... Hắn còn phát hiện được một ít tin tức trùng hợp khác."

"Nhiệm vụ ám sát Dư Bạch lần đó, được ghi lại trong quyển sổ nhiệm vụ của người sát thủ tên "Kiêu" [chim cú], sát thủ đứng hàng thứ ba của Quân Thiên Các. Mà mục tiêu nhiệm vụ được đề tên tiếp theo, chính là Nhâm Tông Tranh."

"Nhâm Tông Tranh là nhiệm vụ cuối cùng của "Kiêu". Nói là nhiệm vụ cuối cùng, nguyên nhân có ba khả năng: Một, nhiệm vụ thất bại, "Kiêu" bỏ mình. Hai, nhiệm vụ thất bại, "Kiêu" đào thoát. Ba, nhiệm vụ thành công, "Kiêu" mất tích. "Kiêu" ở Quân Thiên Các mấy chục năm, chưa bao giờ thất bại, mỗi lần hoàn thành xong nhiệm vụ, đều trở về đúng thời hạn. Bởi vì trên cơ bản đã có thể loại trừ điều thứ ba. Mà điều thứ hai, cho dù hắn bị thương, cũng không có lý do gì mất liên lạc. Cho nên, chỉ còn lại khả năng thứ nhất... Có một người thợ săn ở Hoài An Sơn mười năm trước khi lên núi săn thú đã từng phát hiện một cổ thi thể bên sườn núi nghi ngờ chính là thi thể của "Kiêu". Hắn dưới cơn hoảng sợ không có đem thi thể đi chôn, nhưng lại nổi lên lòng tham, đánh bạo trộm lấy khối kim bài trên người thi thể."

Vu Diệp dừng một chút, nhìn thoáng qua Nam Khiếu Hoàn mới tiếp tục giải thích:

"Khối kim bài kia là căn cứ chính xác nhất xác nhận thân phận sát thủ của Quân Thiên Các. Ngụy Lăng phái người đi dò hỏi, kết quả đã xác thực được khối kim bài. Lúc sau..."

Lúc sau, đám người Ngụy Lăng tìm hiểu vào sâu hơn, phát hiện thêm vài bằng chứng, xác nhận "Kiêu" là mất mạng ngay sau khi ám sát Nhâm Tông Tranh thất bại. Mấy tháng sau khi Dư Bạch chết, có rất nhiều nhân sĩ giang hồ nói từng gặp qua Nhâm Tông Tranh, nói Nhâm Tông Tranh luôn đi chung quanh tìm hiểu tin tức có liên quan đến tổ chức sát thủ của Quân Thiên Các.

Về phần cuối cùng Nhâm Tông Tranh có tìm được những thông tin mà mình muốn tìm hiểu hay không, nhưng từ khi "Kiêu" nhận nhiệm vụ, chủ động hiện thân trước mặt Nhâm Tông Tranh, cuối cùng lại chết dưới tay đối phương, điều này cho thấy Nhâm Tông Tranh đã thành công.

"Ngươi khi đó... Nên biết, "Kiêu" cũng chỉ là sát thủ làm việc theo nhiệm vụ, giết hắn cũng không thể tính là báo được thù cho Dư Bạch. Tại sao vẫn quyết định hành động như vậy?" Lúc ấy Nam Khiếu Hoàn vừa mới mười sáu tuổi, chống lại một trong những sát thủ đứng đầu Quân Thiên Các, phần thắng cũng không cao, thậm chí rất dễ mất mạng.

Từ lúc Vu Diệp giải thích, Nam Khiếu Hoàn cũng vô thức bắt đầu nhớ lại những ký ức thời thiếu niên. Nghe Vu Diệp hỏi như vậy, Nam Khiếu Hoàn hơi mím môi, một lát sau, mới bình tĩnh đáp: "Thuộc hạ lúc ấy đơn độc lực yếu, nếu muốn điều tra ra kẻ thù thật sự muốn hãm hại Dư Bạch, trong thời gian ngắn căn bản là không thể." Mà thân phận của người ủy thác sát thủ ám sát Kiếm Thánh, trong giang hồ người biết kẻ đó là ai cũng cực kỳ hiếm.

Tuy thân là sát thủ đứng hàng thứ ba, nhưng rốt cục "Kiêu" cũng chỉ là một lưỡi đao chuyên dùng để giết người. Nam Khiếu Hoàn ngay từ đầu đã biết điều này, "Kiêu" cũng sẽ không biết thân phận người đó là ai, trên thực tế, y cũng chưa bao giờ nghĩ "Kiêu" là kẻ thù thật sự muốn hãm hại Dư Bạch... Sở dĩ giết hắn, bất quá là bởi vì, y không thể chịu đựng được hung thủ đã giết chết ân sư của mình cứ nhởn nhơ ngoài kia.

"Cho nên ngươi định mục tiêu lên người "Kiêu"?" Vu Diệp khẽ nhíu mày.

"Phải. Một ngày làm sư phụ, cả đời làm sư phụ. Ân tình của sư phụ, thuộc hạ phải báo đáp lại." Nam Khiếu Hoàn mặt không chút thay đổi, thật sự nghiêm túc.

"..." Vu Diệp lẳng lặng nhìn y một hồi, bỗng nhiên buông tay y ra, đứng dậy. Nghe người trước mắt chỉ dùng hai ba câu đơn giản để nói ra chân tướng của tràng chém giết mười năm trước, nội tâm vốn bình tĩnh của hắn thoáng chốc giống như bị một tảng đá lớn đập mạnh vào, khơi dậy tầng tầng gợn sóng, khó có thể bình ổn lại.

Hắn rất muốn mắng to vài câu với Nam Khiếu Hoàn, thậm chí có trong nháy mắt, dưới cơn kích động trong lòng, hắn còn muốn dùng đến vũ lực. Hắn vừa giận vì Nam Khiếu Hoàn không xem trọng tính mạng bản thân, vừa hận y vì sao năm đó gặp chuyện lại không tìm Nhâm Thanh cùng nhau giải quyết, một mình đơn độc hành động, vừa giận vừa hận, cám xúc giống như mưa to gió lớn chiếm cứ toàn bộ đầu óc hắn, trái tim giống như bị một con rắn quắn lấy, ngày càng siết chặt lại.

Đau quá...

Bàn tay trong ống tay áo nắm thành quyền, Vu Diệp nhíu chặt mày, thân mình hơi cong xuống, nhưng tầm mắt vẫn không rời khỏi người đang ngồi trên ghế kia. Hắn theo dõi từng biểu cảm của y, nhìn khuôn mặt trống rỗng dị thường của nam nhân giờ phút này, tất cả kiên nhẫn trước kia đột nhiên bị một loại cảm xúc không biết tên xua đi hết. Hắn cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, thanh âm bỗng nhiên lạnh xuống, từng chữ một nói ra miệng:

"Ân tình của sư phụ? Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới nếu như ngươi chết, phụ mẫu của ngươi, huynh trưởng của ngươi sẽ như thế nào sao?"

Thân thể Nam Khiếu Hoàn run lên, nhưng sắc mặt y vẫn không chút thay đổi, nhìn qua thực thờ ơ, không biết dùng phương pháp gì, y tựa hồ đem suy nghĩ và thân thể chia ra làm hai, nam nhân bỗng nhiên ngẩng đầu. Trong một khắc ngẩng đầu ấy, trong mắt y đều là bất lực mờ mịt, giống như một hài tử cái gì cũng đều không hiểu.

Vu Diệp bị ánh mắt của y làm cho chấn động, thẩn thờ tại chỗ, còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, người đối diện đã lại lập tức cúi đầu xuống. Y ngồi tại chỗ, giống như có chút mơ hồ không biết phải làm gì... Y vô thức cúi thấp người xuống, thần sắc co quắp cực kỳ bất an. Thật lâu sau, nam nhân nhìn chằm chằm bàn tay đặt trên đùi mình, im lặng, thời điểm tiếng nói trầm thấp vang lên lần nữa, bất an đã chuyển biến thành cứng ngắc cùng lo âu mà trước nay Vu Diệp chưa từng nhìn thấy ở y. Nam nhân giống như đột nhiên rơi vào một nơi hoàn toàn xa lạ, không biết tên, hết thảy tri thức và kinh nghiệm đều không thích hợp, không thể vận dụng.

Dưới trạng thái này, đại não nam nhân theo thói quen lại điều tiết ra bộ dáng lạnh nhạt ứng phó thường dùng đến hằng ngày. Cúi đầu, cố gắng giữ lấy bình tĩnh, nhìn thoáng qua sẽ thấy bộ dáng y không có gì bất thường, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện tay phải của y không ngừng nắm chặt rồi lại buông ra —— ngay cả chính y cũng không nhận ra điều đó.

"... Đã có ca ca, bọn họ sẽ không sao."

Hơi lạnh ngoài cửa sổ không biết từ khi nào đã bao phủ lên thân thể y, tựa hồ muốn đem toàn thân y nuốt chửng. Trong nháy mắt đó, Vu Diệp cảm thấy sự im lặng của nam nhân giống như cướp đi hết thảy độ ấm trong cơ thể mình. Ngực trái đau nhói, giống như chết ngộp dưới đáy biển sâu, không còn thấy được ánh mặt trời, xung quanh chỉ có vô biên vô hạn đen tối và yên lặng.

Nháy mắt hắn nhớ tới chuyện xưa Nhâm Tông Cẩm từng kể cho hắn nghe: Nhâm Tông Tranh từ nhỏ đã không được phụ mẫu quan tâm. Mà những ảnh hưởng từ chuyện trong quá khứ đó, đây cũng là lần đầu tiên Nam Khiếu Hoàn để lộ ra cho hắn thấy. Hắn đau lòng, không khỏi đi tới trước mặt Nam Khiếu Hoàn, đem người ôm lấy, thở dài ôn nhu nói: "Nhâm Tông Cẩm không thể thay thế được ngươi."

Nam Khiếu Hoàn thuận theo tựa đầu vào thân thể thanh niên, không trả lời.

"Ngươi có từng nghĩ tới hay không, nếu như không có ta, vài năm sau, ngươi sẽ có thể cưới một nữ tử, sau đó sinh vài hài tử đáng yêu, đợi khi tuổi già, ngươi tóc trắng xoá ngồi ở trong viện, tôn nhi của ngươi sẽ ở bên cạnh chơi đùa... Khung cảnh đó thực ấm áp phải không?"

Vu Diệp nhẹ vỗ về tóc đen của Nam Khiếu Hoàn, người ta nói người tóc mềm thì tâm địa cũng mềm, khác với vẻ dương quang cứng cỏi bên ngoài, mái tóc của nam nhân thực mềm. Mỗi lần lăn lộn trên giường xong, Vu Diệp đều vén lên vài lọn tóc của nam nhân thưởng thức, nội tâm luôn cực kỳ thỏa mãn.

Thân thể trong lồng ngực giật giật, Nam Khiếu Hoàn muốn ngẩng đầu, lại bị bàn tay Vu Diệp đặt trên đầu mình đè lại: "Đó chính là cuộc sống mà vô số người trên thế giới này theo đuổi cả đời, bọn họ nói đó là hạnh phúc..."

"Khiếu Hoàn, ta là kẻ ích kỷ. Bị ta nhìn trúng, chính là bất hạnh đời này của ngươi, nhưng đối với ta, vô luận phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ tuyệt đối không buông tay..." Nhìn mái tóc của nam nhân, trên gương mặt tuấn mỹ của thanh niên không có một tia biểu tình, trong ánh mắt cũng không nhìn ra cảm xúc gì, thanh âm tuyên bố lại vô cùng vững vàng hữu lực, "Vì ngươi đã đồng ý ở bên cạnh ta, nên ta tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ nữ nhân nào xuất hiện bên cạnh ngươi, ta cũng sẽ không cho ngươi có cơ hội hối hận! Nhưng, đổi lại ta sẽ cho ngươi hạnh phúc!"

Nam nhân vẫn lẳng lặng nghe, nghe đến đây thân thể thoáng run lên, theo bản năng định đẩy thanh niên ra. Ánh mắt Vu Diệp trầm xuống, cánh tay ôm y càng thêm dùng sức đem y áp chặt vào thân thể mình: "Ta có tin tưởng! Cũng nhất định sẽ làm được! Chỉ là... Có một vài thứ, ta vĩnh viễn không thể cho ngươi. Không phải không muốn, mà là không thể." [Lôi Uyển: Ý anh là anh không đẻ được đó hả?:">]

"... Khiếu Hoàn, mặc kệ trước kia đã xảy ra chuyện gì, Nhâm Tông Cẩm chung quy cũng là ca ca của ngươi, mà ngươi là đệ đệ của hắn là chuyện không thể thay đổi..." Trên thế giới này, luôn có những sợi dây vô hình kết nối người này với người kia hoặc với một sự vật nào đó. Mà trong những sợi dây đó, sợi dây kiên cố nhất, chính là dòng máu chảy trong thân thể của người cùng nhà.

Nam Khiếu Hoàn im lặng nhắm mắt, trong bóng đêm dày đặc, ngoại trừ hơi thở quen thuộc bên tai, trước mắt không ngừng hiện lên những hình ảnh mà y tưởng rằng đã sớm quên đi. Nhâm Thanh cũng từng nắm tay y, thật cẩn thận xen lẫn mong chờ dìu y tập đi từng bước. Mẫu thân ngồi bên cạnh nở nụ cười, ánh mặt trời chiếu rọi lên người nàng, đẹp tựa như thần tiên. Nhâm Tông Cẩm cầm bút, quay đầu cười với y, sau đó cúi đầu viết tên của bọn họ lên mặt giấy...

Hết thảy khung cảnh tốt đẹp đó cơ hồ khiến y muốn rơi lệ, nhưng mà...

Không! Không được!

Nhìn nhìn những cảnh đẹp ấy, Nam Khiếu Hoàn bỗng nhiên mở mắt ra, sợ hãi nháy mắt tràn ngập thân thể y, khiến cho y không thể khắc chế mà khẽ run rẩy, bàn tay siết chặt đến nổi gân xanh. Y mạnh mẽ tránh khỏi lồng ngực của Vu Diệp, "Bùm" một tiếng quỳ xuống đất.

"Nhâm Tông Tranh mười năm trước đã chết! Từ ngày được chủ thượng cứu về cung, trên đời này chỉ còn có Nam Khiếu Hoàn của Quán Thiên Các!"

Thanh âm của y rất lớn, Vu Diệp chưa từng nhìn thấy nam nhân thất thố như vậy. Tuy rằng vẫn là khuôn mặt lạnh như băng kia, nhưng hai hàng lông mày nhíu chặt, thanh âm gần như là quát lớn, thân thể run rẩy, tất cả đều phản ánh nội tâm đang kịch liệt đấu tranh của y.

Thật lâu sau, Vu Diệp nhẹ thở ra một hơi, cúi người xuống muốn kéo y lên, nhưng không ngờ nam nhân vô cùng kiên trì, tránh khỏi bàn tay của hắn, dập đầu xuống đất: "Thuộc hạ khẩn cầu chủ thượng!"

Trong tình huống hiện tại, chuyện Nam Khiếu Hoàn khẩn cầu đã rõ ràng —— y cự tuyệt cùng Nhâm Tông Cẩm nhận thức.

"Ngươi..." Nhìn bộ dáng của nam nhân, Vu Diệp lại lần nữa được mở mang tầm mắt, rõ ràng ngay từ đầu hắn đã nói hắn không phải dùng thân phận cung chủ đến nói chuyện với y, nhưng người nam nhân này tựa hồ chưa bao giờ để ý lời nói của hắn. Ở trong mắt y, y là thuộc hạ của Mộ Hàn Trọng luôn đứng hàng thứ nhất, còn chuyện y là người yêu của Vu Diệp hắn lại luôn luôn bất hạnh đứng hàng thứ hai. Thậm chí có đôi khi, y còn đem điều đó quên sạch sẽ...

Vu Diệp cảm thấy có chút thúc thủ vô sách [bó tay hết biện pháp], hắn nhìn nam nhân quỳ trước mắt, đang suy nghĩ đối sách mới để sử dụng với y, thình lình một trận tiếng bước chân từ ngoài phòng truyền đến, ngay sau đó thanh âm Khanh Nhan liền vang lên: "Chủ thượng, có tin tức của La Thanh Lăng."

Sắc mặt Vu Diệp trầm xuống, xoay người đi ra ngoài.

Hắn vẫn chưa quên quân cờ Ti Hoàng Hàn Luyện cắm trong quân doanh này. Từ khi hắn mang binh quay về kinh, kẻ đó cũng đã biến mất không còn thấy bóng dáng. Hơn một tháng qua, rốt cục đã có tin tức...

**

Vĩnh Yên nguyên niên, ngày 12 tháng giêng. Tại Đan Trại trấn cách Huyền Kinh bốn trăm dặm.

Đan Trại là một trấn nhỏ, thôn trấn không lớn, chỉ có ba mươi hộ dân, nhưng lượng người qua lại mỗi ngày rất nhiều. Nguyên nhân là do con đường rộng gần trăm trượng bên cạnh trấn. Từ khi con đường này được xây dựng vào ba mươi năm trước, sự yên tĩnh tịch liêu của trấn nhỏ liền bị phá vỡ. Hàng năm khi tới thời kỳ vào kinh, nào là thư sinh đi thi, người cưỡi ngựa đưa tin, thương nhân buôn bán, thậm chí còn có thể nhìn thấy những người Hán cao to vạm vỡ ăn mặc quái dị,... Xe và người hướng về kinh thành mà đi, nối liền không dứt. Dọc theo con đường này, dân chúng Đan Trại trấn xây lên rất nhiều trà quán.

Trà quán Tô gia được xây lên ngay khi con đường này vừa mới được làm xong, giữa rất nhiều khách điếm nơi đây, trà quán Tô gia chính là trà quán có lịch sử lâu nhất, danh khí cũng lớn nhất. Tiểu thương, thư sinh đều thích ghé qua nơi này ăn điểm tâm, kêu lên vài bầu rượu, cùng những người đi đường khắp Nam Bắc khác nói chuyện trên trời dưới đất, rất vui vẻ.

Mưa tí tách đã kéo dài nhiều ngày, khiến cho sương mù tràn ngập khắp nơi mãi không tiêu tan, nước đọng làm cho nền đất đều biến thành bùn nhão, không cẩn thận là sẽ té ngã, cả người bẩn thỉu. Trong những ngày mưa lạnh lẽo này, ngay cả cây cột trước cửa trà quán vừa mới được sơn lại cũng không lộ ra được chút mới mẻ nào, ngược lại nó giống như bị phủ đầy hơi ẩm, tạo cho người ta cảm giác nặng nề và trầm trọng.

Trong gian nhà hôn ám, một nam tử trẻ tuổi mặc áo bông dày, hai tay giấu trong tay áo, ngồi sưởi ấm trước hỏa lò. Hiện tại bất quá chỉ mới giờ Mẹo [từ 5h đến 7h sáng], cả nhà Tô gia đều đã dậy được hơn một canh giờ. Bình thường vào thời điểm này, Tô Hà đều bận bưng trà rót nước vội trong vội ngoài, nhưng hiện tại đang trong những ngày nghỉ Tết, hơn nữa thời tiết bây giờ thật sự không thích hợp để xuất hành, cho nên hơn mười ngày qua hắn thật sự được nhàn rỗi.

"Ca, ngươi lại lười biếng!" Mơ mơ màng màng chuẩn bị đi vào mộng đẹp, đột nhiên một giọng nữ thanh thúy vang lên bên tai. Tô Hà giật mình, từ băng ghế nhảy dựng lên: "Ai u! Cô nãi nãi của ta ơi, con mắt nào của ngươi thấy ta lười biếng! Ta chỉ vừa mới chộp mắt, ghế còn chưa kịp nóng a!"

"Hừ!" Tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi tà mắt liếc nhìn hắn một cái, nàng quay sang cái bàn vuông bên cạnh, đem đĩa đậu phộng rang và hạt dưa rang trong tay đặt lên bàn.

Tô Hà cười hắc hắc sờ sờ mũi, lập tức nhéo mạnh bản thân một cái, đuổi đi cơn buồn ngủ, sau đó chạy tới giúp đỡ Tô Miểu đem các đĩa thức ăn từ nhà bếp lên. Ba năm trước sau khi mẫu thân bị bệnh qua đời, chỉ còn lại hai người huynh muội bọn họ cùng phụ thân tuổi già. May mắn tiểu muội Tô Miểu tính tình giống mẫu thân, không chỉ chịu khó, còn có vài phần năng khiếu trong việc buôn bán, dám đứng ra gánh vác hết mọi việc trong ngoài của trà quán, chẳng những lo được cơm ba bữa đầy đủ cho cả nhà, còn có thể tích lũy được chút ít tiền dư.

Huynh muội hai người bày biện một hồi, liền có một khách nhân tiến vào. Là người đưa thư mỗi ngày đều đi qua đây. Hắn gọi chút thức ăn, trung niên hán tử vừa ăn vừa cùng huynh muội hai người nói chuyện phiếm.

Kết quả mới vừa hàn huyên vài câu, một trận tiếng vó ngựa dày đặc liền vang lên từ rất xa, tiếng động mạnh đến mức ba người trong nhà đều cảm thấy lổ tai nổ vang không ngừng, mặt đất dưới chân run nhè nhẹ. Mở trà quán ở đây, mấy năm qua Tô Hà đã rất quen với loại âm thanh này. Nhưng hiện tại dựa theo tiếng vang, đánh giá sơ sơ, đoàn người sắp đến kia chắc chắn có số lượng hai ba trăm người.

Ba người liếc mắt nhìn nhau một cái, khi bọn họ còn đang đoán xem nhóm người này là ai, trận thanh âm ồn ào kia bỗng nhiên ngừng lại. Tô Hà nghiêng tai lắng nghe lần nữa, sau đó chạy vội tới cửa, vén lên màn cửa nhìn ra bên ngoài.

Chỉ thấy dưới trời đất u ám, trong gió lạnh dày đặc, nhóm kỵ binh thân mặc ngân giáp, cả người võ trang đang đồng loạt xoay người xuống ngựa. Mấy trăm người cùng làm một động tác giống nhau như thế, nhưng lại không hề ồn ào, tiếng động duy nhất chính là âm thanh áo giáp va chạm với binh khí.

Bị cổ sát khí trên người những kỵ binh kia ép tới sợ hãi, Tô Hà lại tự nhéo mình một cái, mới hồi phục tinh thần lại, hắn ngẩng đầu, ngửa đầu lên tìm kiếm lá cờ của đoàn kỵ binh. Rốt cục dưới đại kỳ màu vàng, theo vị trí kỵ binh đang chậm rãi tránh ra, thấy được thủ lĩnh của đoàn kỵ binh này.

Người thủ lĩnh cưỡi chiến mã tuyết trắng, chỉ có bốn vó và giữa trán là có chút màu đen, theo sát ở phía sau nó, cũng là một con hảo mã hiếm gặp. Tô Hà nhìn xem đến chảy nước miếng, đang muốn nhìn nhiều thêm một chút, lại phát giác nam tử thủ lĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên này.

Thân thể Tô Hà lập tức phản ứng theo bản năng, lùi thật nhanh trở vào trong màn cửa, sau một lúc lâu trái tim đập kịch liệt mới tạm ổn định lại. Mà lúc này, có bốn kỵ binh đã xốc lên màn cửa tiến vào.

"Quan gia mời vào, mời vào!" Tô Hà lập tức cười tươi như hoa bước lên nghênh đón.

Một người kỵ binh tháo xuống mũ giáp, lộ ra gương mặt trẻ tuổi thập phần tuấn lãng. Hắn quét mắt nhìn trà quán một vòng, mới ném thỏi bạc cho Tô Hà: "Huynh đệ chúng ta nhiều người, ngươi chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút."

Vừa thấy bạc, Tô Hà hết sức cao hứng. Tuy nói bọn họ là người nhà quan, nhưng không phải người nhà quan nào khi đi ăn cũng trả tiền a, chớ nói chi còn hào phóng như vậy. Hắn lập tức lớn tiếng gọi muội muội mình, bảo nàng đem toàn bộ đồ ăn ngon trong quán mang lên. Tuy nơi này của bọn họ tên là trà quán, nhưng trên thực tế cũng không khác khách điếm bao nhiêu.

Tô Miểu theo lời vào phòng bếp chuẩn bị, còn hắn tiến lên kéo băng ghế cho bốn kỵ binh kia, còn lau sạch bàn vuông. Nhưng không ngờ mấy người đó căn bản không ngồi, chỉ đứng ở một bên, mà người kỵ kinh tuấn lãng nói chuyện với hắn lúc nãy lại đi ra vén lên màn cửa, chờ đợi người bên ngoài tiến vào.

Đợi thủ lĩnh đoàn kỵ binh mà Tô Hà nhìn thấy khi nãy và nam tử đi theo phía sau hắn ngồi xuống, tháo xuống mũ giáp, mười mấy người ở phía sau mới lục đục tự tìm vị trí ngồi.

"Thân thể có khỏe không?"

Khi Tô Miểu bưng bánh mỳ, thịt bò lên cho mấy người bọn họ, người thủ lĩnh kia đột nhiên mở miệng nói chuyện. Tô Miểu hơi kinh ngạc, theo bản năng nghiêng đầu trộm nhìn người vừa nói chuyện kia. Chỉ thấy trên mặt hắn có vài phần mỏi mệt, có vài sợi tóc đen dính ở trên gương mặt, càng làm cho làn da hắn nhìn qua trắng như tuyết, đẹp đến cực điểm.

"Thuộc hạ đã không có gì đáng ngại." Bên cạnh hắn, nam nhân cao lớn thấp giọng trả lời, tiếng nói trầm ổn dễ nghe ẩn hàm vài phần ý cười. Khác biệt với người mở miệng trước đó, bộ dạng y cực kỳ tuấn lãng, ngũ quan anh tuấn lộ ra khí tức thành thục nội liễm, làm cho người ta bất giác đỏ mặt.

Tô Miểu chưa từng nhìn thấy hai nam tử nào đẹp như vậy, mãi đến khi Tô Hà nắm lấy tay nàng kéo ra, cười cáo lỗi với người thủ lĩnh đang khó chịu bởi vì ánh nhìn của nàng, nàng mới phục hồi tinh thần lại.

"Không phải nam tử tầm thường đều không lọt vào mắt ngươi sao? Sao lúc nãy lại nhìn người ta tới phát ngốc như thế... Thật là làm mất mặt Tô gia!" Mang xong đồ ăn cho nhóm kỵ binh, thừa dịp ở hậu viện nấu nước, Tô Hà không có hảo ý nhìn chằm chằm muội muội còn đang đỏ mặt của mình.

"... Hừ, liên quan gì đến ngươi." Tô Miểu hai má đỏ hồng, xoay người sang chỗ khác cầm chén.

"Ta mới lười quản ngươi, ta chỉ có hảo ý nhắc nhở ngươi mà thôi." Tô Hà gãy gãy lỗ mũi, "Bọn họ là những người ta và ngươi dù có trèo cao cũng không thể với tới, ngươi tốt nhất sớm dẹp bỏ hy vọng đi ~ "

Kỳ thật Tô Miểu sao lại không biết những người đó không phải là người mình có thể mơ tưởng, dù sao nàng chỉ là một nữ tử bình dân xuất thân từ trà quán, cho dù có vài phần tư sắc, có vài phần thông minh, nhưng làm sao có thể so sánh với những tiểu thư con nhà quan. Tuy rằng biết điều đó, Tô Miểu vẫn quay đầu lại hung tợn trừng mắt nhìn huynh trưởng của mình vài lần: "Không phải chỉ là mấy nam nhân tham gia quân ngũ sao! Có cái gì trèo cao không tới?"

"Muội muội a, ngươi không hiểu." Tô Hà tiến đến bên cạnh nàng cười nói, "Nếu ngươi coi trọng những kỵ binh ngoài phòng kia, với điều kiện của ngươi, phỏng chừng còn có chút cơ hội, thế nhưng những người trong phòng, bọn họ chắc chắn đều xuất thân từ nhà quan ở kinh thành, mà cho dù xuất thân tầm thường, thì chức vị cũng không thấp." Hắn kề sát vào bên tai Tô Miểu, thấp giọng nói, "Ngươi có biết đoàn nhân mã này là ai không? Đến, ca ca nói cho ngươi biết."

"Bọn họ là Thiểm Kỵ a! Chính là Thiểm Kỵ được tiên đế bệ hạ đích thân ban tên, binh lính do đích thân Hoàn Dạ Vương tuyển chọn, đến Mạc Bắc, đánh tới tận nhà địch nhân a! Sách... Không phải ta muốn chê bai ngươi, nhưng muội muội a, ngươi vẫn là đừng nên nằm mộng!"

"Sao ngươi biết bọn họ là Thiểm Kỵ?" Nửa năm trước sắc lệnh của triều đình tuyên bố về việc giành lại được tứ châu ở Mạc Bắc đã gây nên một hồi náo loạn, tin tức truyền đi khắp Dận quốc. Chuyện này ngay cả một nữ nhân không có hứng thú với chuyện quân ngũ như Tô Miểu cũng biết được thất thất bát bát. Nhãn châu nàng xoay chuyển, mở miệng hỏi.

"Ngươi không thấy cờ hiệu của bọn họ sao? Còn có áo giáp của bọn họ nữa, có một số điểm khác với kỵ binh ở vùng phụ cận Huyền Kinh... Kết hợp với những tin tức gần đây, lúc này cũng chỉ có Ung Thân Vương từ Mạc Bắc dẫn binh quay về kinh!"

"Nha, ngươi cho rằng người ngươi nhìn chằm chằm trong phòng lúc nãy là ai?... Chính là Ung Thân Vương đại danh đỉnh đỉnh a!" Tô Hà khoa trương cảm thán, thấy biểu cảm mất mác của Tô Miểu, hắn vươn tay vỗ vỗ lưng nàng, "Ai nha, thương tâm cái gì. Ngươi cũng đừng chỉ nhìn bộ dạng đẹp của người ta, ta cho ngươi biết nga, cho dù người ta mắt bị mù mà coi trọng ngươi, ta cũng sẽ không đồng ý!"

"Vì sao?"

"Ngươi còn hỏi! Hắn đã gần ba mươi tuổi! Chuẩn lão ngưu! [bò già =)) ] Muội muội ngươi chính là cỏ non a! Ta làm huynh trưởng, sao có thể nhẫn tâm nhìn ngươi rơi vào thảm kịch như thế..." Tô Hà vuốt cằm, cảm giác bản thân thập phần tốt bụng, ngay sau đó Tô Miểu ở bên cạnh liền đạp mạnh hắn mấy cái, tức giận hung hăng nhéo cánh tay hắn, nổi giận đùng đùng rời đi.

"Đau quá a!." Tô Hà nhìn bóng dáng của nàng, nhe răng méo miệng hô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.