Nghĩa trang công cộng có cây cối xanh tươi, vô cùng yên tĩnh, ánh mặt trời chiều chiếu rọi vào cánh rừng gần đó, cũng chiếu rọi ra hai cái bóng thật dài của hai người đang đứng nơi đây. Vu Diệp ngẫu nhiên nhìn xung quanh, nhìn những tấm bia đá phủ đầy lá khô, nhìn số năm hưởng thọ ghi trên đó, không khỏi suy đoán những năm tháng tuyệt vời của họ.
Hắn không sợ cái chết, hắn chỉ mong muốn sau khi chết, hồn có thể trở lại bên cạnh chiến hữu, xem tình hình gần đây của cậu thế nào, giải quyết xong một ít tâm nguyện, hắn sẽ cực kỳ cảm kích.
Sau hai năm, Tạ Thiên đã đem những điều bọn họ từng thảo luận biến thành hiện thực, tỷ như đưa công ty lọt vào top 500 xí nghiệp lớn mạnh nhất thế giới với hơn 7000 nhân viên. Nếu tô đen quá mức [ý là sống trong thế giới ngầm] kết quả chắc chắn sẽ vô cùng thảm liệt, chỉ có sống một cuộc sống nửa đen nửa trắng, mới có thể thích nghi với xã hội hiện nay. Năm đó máy bay của hắn gặp tai nạn, công cuộc tẩy trắng của bọn họ chỉ vừa mới bắt đầu, mà hiện tại... Vu Diệp nhớ tới quyển tạp chí kinh doanh ở văn phòng Tạ Thiên trước đó, in trên bìa tạp chí là gương mặt điển trai quen thuộc, đó còn không phải là minh chứng cho những cố gắng của Tạ Thiên suốt mấy năm qua sao? Nhớ lại bộ dáng nghiêm túc ngồi xem văn kiện hơn nửa ngày của người này, Vu Diệp không khỏi muốn cười.
"Đã lâu không gặp, Diệp." Tạ Thiên dừng lại trước một mộ bia, đặt bó hoa cúc lớn xuống, trên gương mặt u ám cả ngày hôm nay kia, lúc này mới vẽ ra nụ cười đầu tiên.
"Đã lâu không gặp, Tiểu Thiên." Vu Diệp đi đến trước mặt Tạ Thiên, cùng cậu mặt đối mặt, nhẹ giọng trả lời.
"Mấy tháng nay không tới thăm anh được, anh cũng đừng giận tôi nha." Tạ Thiên đem áo khoác vest ném cho nam tử trầm mặc đứng ở phía sau, sau đó ngồi xếp bằng xuống trước mộ bia, khui hai lon bia, chính mình cầm một lon, uống ngay một hơi, thở phào, "Anh không biết đâu, mấy ngày gần đây tôi thật sự mệt như con chó..."
Cậu vừa dùng tay bứt mấy cọng cỏ trước mộ bia, vừa oán giận than thở: "Thực hoài niệm những ngày tháng có anh ở bên cạnh trước kia!... Bọn cáo già đó, mẹ nó, không tên nào dễ đối phó... Có lúc tôi thực cảm thấy đầu óc của mình hoàn toàn không đủ dùng!"
Vu Diệp cũng ngồi xếp bằng ở bên cạnh cậu, giống như vô số lần của những năm tháng xưa kia. Hắn nhìn lon bia đặt ở trước bia mộ, rồi lại nhìn Tạ Thiên hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài tiếc nuối.
"Thế nào? Bình thường kêu cậu thường xuyên động não một chút cậu không nghe, bây giờ mới biết không đủ dùng?" Vu Diệp nhìn bộ dáng sầu mi khổ kiểm của người bên cạnh, trêu chọc trả lời.
"... Không được cười nhạo tôi!" Tạ Thiên lại khui một lon bia khác, tiến đến trước mộ bia, đưa tay sờ lên dòng chữ trên mộ bia, vẻ mặt cậu không có bi thương, mà là thả lỏng và thoải mái. Sau mấy tháng, cậu thật sự rất vui vẻ khi được gặp lại chiến hữu, cho dù chỉ là một cái mộ bia, "À... Nhân tiện cũng nói với anh, tháng sau tôi sẽ đi Trung Quốc. Anh vẫn luôn muốn đến Trung Quốc một lần đúng không... Nếu anh nhìn thích chỗ nào ở bên đó, tôi sẽ giúp anh lập thêm một cái mộ bia ở đó chịu không?... Như vậy anh sẽ có thể tới lui hợp pháp ở đó..."
Cậu vừa uống bia vừa lầm bầm, sau một hồi, trên mặt đất đã có đầy vỏ lon bia, theo ánh mắt càng ngày càng tan rả của cậu, lời trong miệng nói ra cũng càng ngày càng không đâu vào đâu. Nghe cậu nói nhảm, Vu Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, tửu lượng kém như vậy, thì không nên tùy tiện uống bia, đợi lát nữa trở về hẳn là lại nôn thốc nôn tháo...
Tạ Thiên ngồi ở trước mộ Vu Diệp vài giờ đồng hồ, nói một đống lời vô nghĩa không đâu vào đâu, sau đó mới bị Lâm dùng hết khí lực nâng trở lại xe.
Đi theo Tạ Thiên về nhà, nhìn cậu ngã sấp trên giường ngủ như lợn chết, nhìn Lâm đỡ cậu nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh, nhìn người nọ thay cậu lau mặt, Vu Diệp cảm thấy thế giới này thay đổi thực nhanh. Được rồi, lúc sáng hắn chỉ là cảm thấy quan hệ giữa hai người này có chút vi diệu, nhưng khi nhìn thấy Tạ Thiên trong lúc say mèm liền túm cổ áo Lâm kéo tới hôn một chập, Vu Diệp không thể xem đó như vui đùa được nữa.
Hắn tới gần quan sát tên bạn tốt của mình đang đè lên người Lâm hôn lấy hôn để, thật sự không nghĩ ra được chỉ ngắn ngủi hai năm, người này làm sao mà ngay cả tính hướng cũng đều thay đổi rồi?
Đợi tới khi Lâm bình tĩnh gỡ được các vòi bạch tuộc đang quắn trên người y ra, mặt không đỏ tâm không nhiễu giúp Tạ Thiên đắp hảo chăn lại, sau đó điềm nhiên tắt đèn đi ra ngoài, lòng hiếu kỳ của Vu Diệp không khỏi càng tăng cao.
...
"Cậu là thật lòng sao?" Vu Diệp ngồi trong bóng đêm, thì thào nói.
"... Ai biết, hừ." Người trên giường trở mình một cái, miệng than thở một câu.
"Tôi cảm thấy cậu là thật lòng." Nhớ lại những chuyện chứng kiến ngày hôm nay, Vu Diệp có thể khẳng định tên tiểu tử cả đời phong lưu này đã rơi vào lưới tình. Hắn chưa từng thấy một kẻ thông minh tài giỏi đánh đâu thắng đó không gì cản nổi như Tạ Thiên, lại phải mượn cơn say mới dám động tay động chân ăn đậu hủ người nào đó. Còn là đậu hủ của một nam nhân trưởng thành. Ăn xong rồi còn sợ bị người ta phát hiện, bởi vậy lúc bị người ta đẩy ra cũng không dám tiếp tục mượn rượu giả điên.
Phải biết rằng, Tạ Thiên mau say, nhưng cũng mau tỉnh, chỉ cần nôn qua một trận, mọi chuyện liền OK. Làm bạn chí cốt với cậu nhiều năm như vậy, chỉ cần cậu động một ngón tay, Vu Diệp cũng biết cậu là say thật hay đang giả say. Đương nhiên, vừa rồi tiểu tử này đúng là uống có hơi nhiều.
"Cái rắm! Ai là thật lòng!" Tạ Thiên oán hận mắng một câu.
"Nói sao thì, cậu cũng đã trưởng thành.." Vu Diệp ngồi vào bên cạnh cậu, cảm thán nói, "Cũng đã đến lúc tìm ai đó để ổn định cuộc sống. Hắn cũng không tồi."
"Anh cho rằng ai cũng như anh chỉ thích đàn ông sao?! Lão tử có nhiều lựa chọn!" Tạ Thiên hung hăng vò tóc, sau khi lăn lộn vài vòng, phiền táo đứng dậy, theo thói quen xoay người lại, ngay sau đó, lại ngốc lăng tại chỗ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không chỉ Tạ Thiên, Vu Diệp cũng thất thần. Hắn hoàn toàn không giải thích được tình huống trước mắt, chuyện linh hồn quay về này, tại sao lúc thì không nhìn thấy nhau lúc thì lại nhìn thấy nhau?!
"... Tôi..." Vu Diệp nhanh nhạy lựa chọn từ ngữ chuẩn bị giải thích, ai ngờ Tạ Thiên nhìn hắn 5 giây, sau đó lại nặng nề ngã trở lại trên giường.
"Ai~ hôm nay mới tới gặp anh... Anh liền chạy thẳng vào giấc mơ tìm tôi luôn sao?" Tạ Thiên đạp Vu Diệp một cước, "Mà đã tới rồi thì đừng tưởng rằng tôi sẽ cho anh đi dễ dàng! Ngồi xa một chút! Nóng chết được!"
Vu Diệp dở khóc dở cười nhìn cái giường King size dưới thân... Hắn tạm thời coi như đây là cách nói thay cho sự lúng túng bởi lâu ngày không gặp của Tạ Thiên đi.
"Tôi chỉ là muốn khuyên cậu, nên quý trọng người trước mắt, đừng chờ tới khi mất đi rồi mới hối hận." Vu Diệp chừa ra một mảng giường rộng cho Tạ Thiên thoải mái xoay người, ngoài miệng vẫn ân cần nói.
"Lại đây." Tạ Thiên khinh thường liếc nhìn hắn một cái, "Nếu anh thật sự hiểu được tình yêu là như thế nào, vậy tại sao cho tới bây giờ bên cạnh anh vẫn không có ai thèm ở lại?... Tôi có ngu mới nghe lời anh." Cậu phất tay, bỗng nhiên hơi híp mắt, như là đột nhiên nhớ tới cái gì, sờ sờ trên gối đầu nửa ngày, lấy ra một quyển tạp chí, sau đó cầm nó đưa ra trước mặt Vu Diệp, cười thần bí: "Ngày hôm qua tôi lật xem trong này thấy có một tiểu tử rất đẹp trai, tuyệt đối hợp khẩu vị của anh! Nếu anh thích, tôi sẽ giúp anh đem người thu vào tay!"
"Nga ~" Vu Diệp nhướng nhướng mày, nhìn Tạ Thiên thô bạo lật liên tục mấy trang tạp chí, sau đó dùng ngón tay chỉ vào: "Thế nào?"
Vu Diệp cúi đầu nhìn nhìn, thật đúng là một chàng trai anh tuấn. Mắt sâu, đường nét trên gương mặt sắc xảo, còn mang theo hơi thở cấm dục rất kích thích lòng người. Nhưng đáng tiếc...
"Lông mi không đủ dày không đủ đen, ánh mắt quá mức yêu nghiệt quá mức hấp dẫn, mũi quá cao quá thẳng... dáng người, ừm... quá khó coi phải không?"
Nghe giọng điệu của Vu Diệp làm cho biểu tình người bên cạnh càng ngày càng hung ác, cuối cùng, Tạ Thiên rầm một tiếng đem quyển tạp chí ném đi, hừ lạnh nói: "Nói nghe hay lắm, có bản lĩnh anh dẫn người anh cho là dễ coi đến cho tôi xem!"
Vu Diệp chỉ cười không nói, liếc mắt nhìn tên quyển tạp chí kia. Chữ Playboy quen thuộc đã đổi thành Advocate... Ha ha... [*Advocate: tạp chí của cộng đồng LGBT]
"Nhìn gì đó!" Qua nửa ngày Tạ Thiên nhận ra đối phương đang nhìn chằm chằm cái gì, cho dù mặt đều đã đỏ lên cũng muốn giả bộ ra vẻ hung thần ác sát, đáng tiếc chiêu này không có tác dụng với Vu Diệp, vì thế sư tử con tạc mao xoay người đi lấy giấy và bút, sau đó ném cho Vu Diệp: "Vẽ ra đi! Hôm nay tôi thật muốn nhìn, dạng người thế nào mới có thể lọt vào mắt anh."
Vu Diệp cầm bút, gương mặt người nào đó hiện lên trong đầu vô cùng rõ ràng. Hắn hơi nhắm mắt, gương mặt kia rất chân thật... Tựa hồ đã từng nhìn thấy ở đâu đó trên thế giới này... Đáng tiếc, chính mình lúc ấy lại không đuổi theo, lúc đó...
Cầm vững bút, hắn bắt đầu vẽ. Mày kiếm, mắt dài, mũi cao, môi mỏng... Từng đường nét đều như đã khắc sâu ở trong lòng, làm sao có thể không vẽ ra được? Cũng chả cần phải nghĩ ngợi gì nhiều. Giống như hô hấp bình thường, vẽ ra một cách đơn giản tự nhiên...
"Ấy! Ấy! Người này là diễn viên chính trong bộ phim truyền hình nào sao?" Tạ Thiên càng xem càng có hứng thú, chậc chậc, hoa tay của tên trước mắt này vẫn tốt như mọi khi, rõ ràng vẽ ra một nam nhân cổ trang với tóc dài buộc cao, cậu sẽ không cho rằng đây là sở thích tình thú của Vu Diệp đâu a...
"Nam Khiếu Hoàn." Kết thúc nét vẽ cuối cùng, Vu Diệp kinh ngạc nhìn chằm chằm nam nhân dưới ngòi bút của mình, miệng cũng vô thức nói ra một cái tên.
"Nam Khiếu Hoàn?" Tạ Thiên lặp lại cái tên này, tiếng Trung của cậu là cùng học một lượt với Vu Diệp, tuy rằng chưa lưu loát như Vu Diệp, nhưng nghe xong lặp lại cũng không thành vấn đề.
"Anh làm sao vậy?" Tạ Thiên khẩn trương tiến đến trước mặt hắn, không rõ người này một giây trước vẫn còn hoàn hảo sao lại đột nhiên thành ra thế này.
"... Đau..." Vu Diệp cắn răng, toàn thân đều đau đớn, tựa như bị ngàn vạn lưỡi đao cùng lúc sáp nhập vào thân thể. Hắn không thể kiềm chế được mà run rẩy, mồ hôi nhanh chóng thấm ướt quần áo, vô số suy nghĩ tràn ra trong đầu, như sóng biển giữa giông tốt mạnh mẽ va chạm... Trong mớ hình ảnh hỗn loạn đó, thân ảnh nam nhân trong bức tranh kia lại vô cùng rõ ràng... Một thân hắc y, cung kính quỳ xuống, đôi mắt kia không đau khổ cũng không vui mừng... Cùng với hình ảnh những ngón tay siết chặt đệm giường, hơi thở run rẩy, nụ cười dịu ngoan...
Khiếu Hoàn...
Còn có Tam ca, sư phụ, Ỷ Lôi, Khanh Nhan, Tự Hiệu... Năm tháng đó mặc dù ngắn, lại vô cùng tuyệt vời...
Trong mơ hồ, hắn nghe có người đang gọi tên mình.
Hàn Trọng! Hàn Trọng!!
Chủ thượng...
Những ký ức mất đi rốt cục cũng quay trở lại từng chút một, hồi lâu sau, hắn chậm rãi chống thân thể ngồi dậy, vươn hai tay về phía Tạ Thiên, đem người gắt gao ôm vào trong ngực.
"Tiểu Thiên, hảo hảo chiếu cố bản thân." Vu Diệp nhìn thân thể mình đang dần dần trở nên trong suốt, ôn nhu nói, lông mi thật dài khẽ run rẩy.
"Xí, đạo đức giả!" Tạ Thiên cũng ôm lấy hắn, khẽ mắng. Nhưng cái ôm đã rất lâu rồi mới có lại này làm cho cậu an lòng, cuối cùng cậu vẫn chậm rãi nhắm hai mắt, ngửi mùi hương quen thuộc kia, khẽ cười.
"Anh yên tâm đi, hai năm nay, không có anh, cuộc sống của tôi vẫn tốt... Chỉ là có đôi khi thật sự có chút tịch mịch. Nhưng mà tịch mịch cũng không thể giết người ta chết được, tôi vẫn ăn ngon ngủ ngon. Vậy còn anh... Dạo này thế nào?"
"So với cậu chắc cũng tính là tốt hơn." Vu Diệp buông Tạ Thiên ra, lẳng lặng quan sát cậu, cười nói, "Tuy rằng thường hay có tình huống dễ mất mạng, nhưng cũng may tôi phúc lớn mạng lớn, coi như được trải nghiệm thêm điều mới mẻ. Hơn nữa..." Hắn cầm lấy bức tranh tự mình vẽ ra lúc nãy, đặt vào trong tay Tạ Thiên, "Tôi đã tìm được người cùng mình đi hết cuộc đời. Cho nên, cậu không thể lấy chuyện này ra cười nhạo tôi nữa..."
"Không công bằng!" Tạ Thiên hét lên, bổ nhào tới đè Vu Diệp xuống, há miệng muốn cắn người, "Tiểu tử cổ trang này cho tôi đi! Nhìn anh cười gian xảo như vậy..."
"Không phải cậu nói cậu không thích đàn ông sao?" Vu Diệp nhìn cậu không có chút hình tượng vừa cắn vừa nhéo mình, cười to, thở phì phò trả lời.
"Lão tử nói như vậy khi nào!" Tạ Thiên làm ra vẻ vô tội.
"Không được! Người này không thể cho cậu!" Vu Diệp tuy rằng vẫn cười, nhưng trong mắt lại rất kiên định, hắn nhìn nam nhân trong giấy, giống như tuyên thệ nói, "Y là của tôi." Bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì, cũng không thể cướp y khỏi Vu Diệp hắn...
"Fuck! Ai thèm! Của anh thì của anh! Người yêu của bạn không thể động vào, đạo lý này tôi vẫn còn hiểu." Tạ Thiên sửng sốt vài giây, sau đó cười nhạo nói.
Vu Diệp dùng nụ cười khẳng định đáp lại, giờ phút này, thân thể hắn đã hòa tan hơn phân nửa.
Tạ Thiên lại giống như không hề nhìn thấy, vốn còn muốn nói thêm gì đó, lại chợt nghe thấy tiếng gõ cửa khẩn trương, Tạ Thiên giật mình nhảy nhanh xuống giường, trước khi đi mở cửa còn dùng khẩu hình miệng nói với Vu Diệp: "Chờ tôi một chút, tôi sẽ quay lại nhanh thôi ~"
Thanh niên mắt xanh tóc đen cười gật gật đầu, sau đó nhìn theo bóng dáng quen thuộc kia đi về phía cửa, vặn tay nắm cửa...
—— Hẹn gặp lại, Tiểu Thiên...
Một giây trước khi biến mất, Vu Diệp khẽ nói.
Mà tại chớp mắt đó, Tạ Thiên giống như cảm giác được điều gì bỗng nhiên quay đầu, lại chỉ còn nhìn thấy một bức tranh đang dần dần từ trên không trung rơi xuống mặt sàn.
...
"Chủ thượng!"
Trong bóng đêm vô tận, có giọng nam mừng rỡ hô khẽ, tuy rằng thanh âm khô khốc, không nghe rõ lắm, nhưng tuyệt đối không thể nhầm lẫn.