Mộ Hàn Trọng

Chương 112: Bị phạt



"Là thuộc hạ của Thiên Dạ Cung, vì sao còn cản đường ta?!"

Đôi mắt hoa đào hơi hơi nheo lại, trong con ngươi đen lóe ra sát khí lãnh liệt bức người.

Nam Khiếu Hoàn phịch một tiếng quỳ xuống đất, trầm giọng nói: "Khiếu Hoàn biết tội!"

Chuyện này còn vượt hơn cả tội phạm thượng, cho dù y có một vạn lý do, thì bản chất sự việc cũng sẽ không thay đổi. Năm đó khi Mộ Vân Tiêu còn chưa truyền ngôi, y cũng chỉ là một thanh vệ trong Quán Thiên Các. Đã từng có vài lần chứng kiến tính tình hỉ nộ vô thường của Mộ Vân Tiêu, để lại trong lòng y ấn tượng rất sâu sắc. Cho nên y không chút nghi ngờ, một chưởng đầy sát ý lúc nãy là thật sự muốn lấy mạng của y.

"Biết tội? Hừ, tội mà ngươi cần biết e rằng không chỉ một chuyện này!"

Mộ Vân Tiêu cười lạnh, lệ khí cả người không hề thu liễm tản ra mãnh liệt, dưới ánh đèn thấp thoáng, đôi mắt dài lạnh như băng, giống như hóa thành lưỡi kiếm, chém thẳng lên người nam nhân đang quỳ trước mặt, "Như vầy cũng tốt, tự ngươi hiện ra đây, đỡ cho ta phải tốn công tìm ngươi. Nam Khiếu Hoàn, ngươi thân là Nam hộ pháp của Thiên Dạ Cung, là các chủ Quán Thiên Các kiêm nhiệm cận vệ của cung chủ, tự ngươi nói xem, Mộ Hàn Trọng sống chết chưa rõ nằm ở bên trong, mà ngươi còn có khí lực ở đây ra tay với ta... Nên như thế nào đây?!"

"... Tội đáng chết!"

Nam Khiếu Hoàn cúi người dập đầu thật mạnh xuống đất, theo tiếng va chạm vang lên, trên nền đá cứng liền xuất hiện vài tia máu đỏ tươi.

"Hảo! Ta sẽ thành toàn cho ngươi!" Mộ Vân Tiêu âm lãnh quát một tiếng, giơ tay cầm kiếm đâm thẳng về phía y.

"Chủ tử!" Nam nhân ở phía sau hắn rùng mình, không kịp suy nghĩ, liền lách mình chắn ngang phía trước Nam Khiếu Hoàn, người căn bản không hề có ý tứ tránh né kia.

"An Vô ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn thay y chịu một kiếm này?!" Hai mắt Mộ Vân Tiêu cơ hồ sắp phun ra lửa, lưỡi kiếm sắc bén dừng giữa không trung cách An Vô không tới một tấc.

"Thuộc hạ không dám!" An Vô đáp lời, hai mắt mang theo khẩn cầu nhìn Mộ Vân Tiêu đang giận dữ trước mắt, miệng nói không dám, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích, "Thỉnh chủ tử suy nghĩ một chút tâm tình của quân thượng, nếu hắn tỉnh lại, phát hiện Nam hộ pháp..."

"Câm miệng!" Tiếng kiếm xé rách không trung vang lên, An Vô chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua sát bên tai, nơi đó có một lọn tóc dài đã bị kiếm chém đứt, im lặng từ từ rơi xuống đất.

"Tránh ra!" Trường kiếm trong tay Mộ Vân Tiêu chỉ vào An Vô, gương mặt tuấn mỹ bao trùm băng lãnh, "Nếu không, đừng trách ta không niệm tình xưa!"

"Chủ tử..." An Vô khẽ liếc nhìn đoạn tóc bị chém đứt trên mặt đất, không khỏi muốn cười khổ. Y biết rõ người này đang nổi nóng, lời nói ra tuyệt đối không dễ nghe. Nhưng y bỗng nhiên lại thực muốn biết, nếu như mình kiên trì không lui, thì thanh kiếm kia, có thật sự đâm thủng thân thể y hay không?

"Khiếu Hoàn tự biết bản thân có tội nặng, chết ngàn vạn lần cũng không đủ, nhưng hiện tại tình huống nguy cấp, xin Tiêu công tử hãy dời bước vào trong điện! Đợi chủ thượng an ổn, Khiếu Hoàn lập tức mặc cho Tiêu công tử xử trí!"

Mộ Vân Tiêu nghe y nói, lúc này mới nhớ tới người còn đang nằm trong tẩm điện chờ hắn kia, liền thu trường kiếm, cười lạnh nói: "Hảo, trước mắt tạm bỏ qua cho ngươi! Thế nhưng, ngươi hảo hảo quỳ ở chỗ này ngẫm lại tội lỗi của mình cho ta!"

Dứt lời, xoay người nhanh chóng rời đi, cũng không hề liếc mắt nhìn tới người còn lại kia một cái.

An Vô thở dài, cất bước đuổi theo, trước khi rời đi còn quay đầu nhìn lại Nam Khiếu Hoàn.

Đêm đen đặc, thân ảnh hắc y kia cơ hồ dung nhập với bóng tối, chỉ thấy được vết máu trên trán cùng với mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí.

"Sư phụ?!" Mộ Vân Tiêu một cước đá văng cánh cửa khắc hoa đi vào nội điện, phòng trong lập tức vang lên giọng nam tràn ngập kinh hỉ pha lẫn chút nghi hoặc. Hiện tại chỉ mới giờ Dần, còn cách thời gian hắn dự tính trước đó tận một canh giờ. Mà người này cư nhiên đã về đến?!

"Tình huống thế nào?" Mộ Vân Tiêu đi thẳng đến long sàng, sau khi nhìn thấy gương mặt đang ngủ tái nhợt của Vu Diệp, hai mắt lập tức trầm xuống thêm vài phần, hàn khí trên người cũng càng thêm lạnh lẽo. Hắn cũng không thèm nhìn đến Ti Hoàng Hàn Hồng đang giúp hắn lấy tới một cái ghế ngồi, trực tiếp tiến đến bên cạnh giường, soạt một tiếng kéo tấm chăn ra.

Cơ thể quắn đầy băng vải trắng hiện ra, khóe mắt Mộ Vân Tiêu giật giật, âm lãnh mệnh lệnh: "Chăn nặng như vậy, đè lên miệng vết thương thì làm sao?! Mau thay một cái chăn khác nhẹ hơn, còn nữa, kêu người mang thêm mấy cái lò sưởi, nơi này lạnh như vậy ngươi muốn đông chết người sao?!"

Ti Hoàng Hàn Hồng hơi giật mình, sau đó cười khổ bước ra ngoài gọi người. Vừa vào cửa người này không có chửi ầm lên hắn thật sự không quen, so sánh với ngày xưa, yêu cầu đơn giản như vậy quả thực đã có thể tính là ôn hòa.

Rất nhanh, hạ nhân liền mang tới thêm lò sưởi, trong phòng càng thêm ấm áp, ấm tới mức trên trán Ti Hoàng Hàn Hồng đều đổ mồ hôi; chăn cũng được thay mới, Mộ Vân Tiêu tự mình đắp cho Vu Diệp.

"Độc tố trong cơ thể hắn... Đã tiêu trừ được hơn một nửa. Tiếp tục dùng dược thêm hai ngày, sẽ có thể hoàn toàn giải hết." Nghe mấy lời này, Mộ Vân Tiêu nhíu mày, ngồi ở bên giường, hai ngón tay đặt trên cổ tay Vu Diệp, tầm mắt liếc nhìn qua mấy bình sứ trên bàn, chỉ bằng hương vị trên người Vu Diệp và trong không khí, hắn cũng đoán ra được đó là thứ gì, "Các ngươi tìm được chúng ở đâu?"

Theo hắn biết, trên đời này có rất ít người có thể tìm ra được Ô Phong Dịch với số lượng nhiều như vậy trong thời gian ngắn.

"Là Nam hộ pháp." Ti Hoàng Hàn Hồng đáp.

Mộ Vân Tiêu không hỏi lại, cũng không biết hắn có nghe thấy hay không.

Bên kia, An Vô lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi hành trang tùy thân đặt lên bàn. Đây chính là một hộp Ô Phong Dịch, trên đường quay về đây, Mộ Vân Tiêu đột nhiên biến mất một lúc, sau khi quay lại liền đem hộp gỗ này giao cho y. Kế tiếp, y lại lấy ra một cái hộp gỗ dài, yên lặng đi đến đưa cho Ti Hoàng Hàn Hồng.

"Tìm Ỷ Lôi bắt nó nấu dược theo phương thuốc bên trong kết hợp với dược liệu trong túi hành trang."

Ti Hoàng Hàn Hồng tiếp nhận, lại kêu người tới bảo đi thiên điện gọi Ỷ Lôi.

Mộ Vân Tiêu bắt mạch xong, liền khoanh tay ngồi tựa lưng vào ghế, cau mày nhìn Ti Hoàng Hàn Hồng, nhìn đến nổi vị hoàng đế luôn luôn trầm ổn này cũng bắt đầu cảm thấy bất an, chỉ đành phải đem mọi chuyện thuật lại không dám giấu diếm dù chỉ một chút: "Hàn Trọng giờ Hợi từng tỉnh lại một lần, tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm, Đông hộ pháp và nhóm thái y cũng nói tuy rằng thương thế của Hàn Trọng nghiêm trọng, nhưng nếu đã có thể tỉnh lại cũng coi như không còn đáng ngại. Sư phụ không cần quá mức lo lắng."

Ánh mắt nhìn Ti Hoàng Hàn Hồng của Mộ Vân Tiêu càng ngày càng bất mãn, đợi hắn nói xong, chỉ hừ nhẹ một tiếng, nhấc chân lên bắt chéo: "Nếu tiểu tử kia đã không còn đáng ngại, ngươi còn mang bộ dạng như xác chết túc trực ở đây làm gì? Còn không mau đi tắm rửa thay y phục mới?! Cả người đều là máu bẩn chết đi được! Ngươi nhìn xem ngươi có chút khí độ nào của người đứng đầu một đất nước không? Đi, nhanh đi tắm cho ta!"

Ti Hoàng Hàn Hồng cúi đầu nhìn bộ dạng của mình, đúng là... một mảnh hỗn độn. Từng vết máu lớn dính đầy trên y phục, kéo lên ngửi còn ngửi được một cỗ mùi vị rất...

"Là sơ suất của ta." Tuy rằng một thân mệt mỏi chật vật, Ti Hoàng Hàn Hồng vẫn không quên lễ nghi được dạy dỗ nhiều năm, vì thế hắn hành lễ với Mộ Vân Tiêu, "Vậy ta liền đi tắm thay y phục." Nói xong định lui đi ra.

Lại bị Mộ Vân Tiêu gọi lại: "Hàn Hồng."

"Sư phụ?" Nam nhân xoay người lại, nghi hoặc.

"Bây giờ ngươi mang thân tôn quý, sau này không cần kính cẩn với ta như thế."

"Ân, ta đã biết." Ti Hoàng Hàn Hồng giật mình, sau khi kịp phản ứng, theo thói quen lại định khom người, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế lại được, chỉ hơi hơi gật đầu.

**

Tia nắng đầu tiên của ngày mới xuyên thấu qua án mây chiếu rọi ra bên ngoài, chiếu lên cung điện hùng vĩ tráng lệ, chiếu lên từng mái hiên kim sắc. Gió mát thổi nhè nhẹ, thổi phất qua cây mai nơi góc tường, làm rơi rớt những hạt sương sớm đang đọng trên tán lá. Trong không khí, màn sương tràn ngập, pha lẫn với lạnh lẽo, đánh tan hơi ấm mà ánh mặt trời mang đến.

Nam Khiếu Hoàn quỳ gối trong sân, nền đá lạnh lẽo đã sớm làm cho hai đầu gối của y mất đi tri giác, mà khi tia nắng sáng chói chiếu vào trong mắt y, trên gương mặt như tượng đá rốt cục mới gọi về chút biểu tình, y hơi ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện không biết khi nào thì trời đã sáng.

Rất nhanh, trong sân lại có tiếng người tất bậc tới lui, bọn thị nữ ra ra vào vào, y cảm nhận được ánh nhìn của các nàng, nghe được lời xì xầm của các nàng, nhìn thấy đủ loại biểu cảm trên mặt của các nàng, nhưng tất cả lại hoàn toàn không tiến được vào suy nghĩ của y.

Y vẫn cứ quỳ như vậy, sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, giống như không có liên hệ gì với thế giới này.

Thời điểm Ti Hoàng Hàn Hồng đi tới, là nhìn thấy một bức tranh như vậy.

Hắn lẳng lặng nhìn hắc y nam nhân một hồi lâu, mới mở miệng hỏi: "Ngươi quỳ cả đêm ở đây?"

Thật lâu sau, nam nhân mới giống như khôi phục lại thần trí, nhận ra người đang đứng trước mặt mình. Y rũ mắt, dùng thanh âm khô khốc trầm khàn trả lời: "Giờ Dần đêm qua."

Giờ Dần đêm qua? Ti Hoàng Hàn Hồng nhíu mày, đó không phải là thời điểm Mộ Vân Tiêu trở về sao?

"Là sư phụ bắt ngươi quỳ?"

Tuy rằng theo lời đệ đệ mình nói thì người trước mắt này có đam mê tự ngược, nhưng hẳn là sẽ không có ai đột nhiên nổi hứng quỳ cả đêm trong thời tiết lạnh thế này đi? Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng ra được những lời Mộ Vân Tiêu nói đêm qua khi nhìn thấy Nam Khiếu Hoàn... Không bị Mộ Vân Tiêu chọc thủng mấy lỗ trên người, Ti Hoàng Hàn Hồng đã cảm thấy nam nhân này rất may mắn.

"..." Nam Khiếu Hoàn trầm mặc, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Ti Hoàng Hàn Hồng nhìn tiểu thái giám vẻ mặt hơi lo lắng đang đứng đằng xa chờ mình, gửi qua đó một ánh mắt trấn an, lại quay lại nói: "Chuyện này không thể trách ngươi. Đứng lên đi, đừng quỳ nữa, phía sư phụ trẫm sẽ nói một tiếng."

Ai ngờ nam nhân giật giật thân mình, thay vì đứng lên lại dập đầu với hắn: "Bệ hạ nhân từ... Nhưng xin thứ cho Khiếu Hoàn khó có thể nghe theo."

Quả nhiên là có đam mê tự ngược! Ti Hoàng Hàn Hồng hơi nhíu mày, nhìn người vẫn quỳ trên mặt đất kia, đột nhiên có chút đồng tình với Vu Diệp. Hắn thở dài, lại khuyên: "Đêm qua, Hàn Trọng nhờ trẫm giúp hắn một việc."

Nghe thấy tên người nọ, đôi con ngươi không cảm xúc trong mắt Nam Khiếu Hoàn thoáng hiện lên chút gợn sóng.

Biết mình đã tìm đúng phương pháp, Ti Hoàng Hàn Hồng tiếp tục: "Khiếu Hoàn... Ngươi biết hắn nhờ trẫm việc gì không?"

"..." Nam Khiếu Hoàn cắn cắn môi, vẫn trầm mặc như trước.

"Hắn nhờ trẫm che chở ngươi trước mặt sư phụ, không ngờ chỉ mới vài canh giờ, trẫm liền thất hứa." [Lôi Uyển: +10 điểm cho tiểu công biết lo cho vợ nha~]

Ti Hoàng Hàn Hồng nhìn chăm chú Nam Khiếu Hoàn, cẩn thận quan sát người nam nhân nhìn qua thập phần cường hãn này. Khi nghe việc Hàn Trọng nhờ hắn, toàn thân nam nhân vô thức căng thẳng lên, lông mi rũ xuống bất động, cho dù quỳ trên mặt đất, cũng có hơi thở vũ lực tràn ngập, làm cho người ta vô thức đề cao cảnh giác với y. Nhưng mà, ở trong mắt Ti Hoàng Hàn Hồng, người này hiện tại cả người đều là lỗ hỏng, nếu bây giờ hắn ra tay, hoàn toàn có thể dễ dàng chế phục y, sau đó giết chết dưới lưỡi đao của mình.

Nhưng hắn sẽ không làm như vậy. Tuy rằng trước đó, có mấy lần hắn quả thật chỉ hận không thể đem người này nghiền xương thành tro bụi.

"Đứng lên đi! Mệnh lệnh của trẫm ngươi có thể không nghe, nhưng phân phó của chủ tử nhà ngươi, ngươi cũng không thể không tuân theo đúng không?" Im lặng một hồi, Ti Hoàng Hàn Hồng trầm giọng nói, "Đi xuống hảo hảo nghỉ ngơi. Trẫm cũng không muốn đến cuối cùng, trẫm sẽ bị người tìm tới cửa chất vấn."

Dứt lời, hắn cất bước đi ngang qua Nam Khiếu Hoàn, ra khỏi Sùng Đức Điện, đi lâm triều.

Mà thân ảnh quỳ ở phía sau, đợi tới khi hắn đã đi khuất, mới giống như mất hết khống chế vô lực ngồi phịch xuống, nếu không có tay trái cố gắng chống đỡ, sợ là đã sớm ngã lăn trên mặt đất.

Giờ Dần Mộ Vân Tiêu và An Vô đã về tới Sùng Đức Điện, còn đoàn kỵ binh do Quyền Tự Hiệu dẫn dắt phải đến rạng sáng mới tiến vào thành. Cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi, bọn họ liền nhận được thánh chỉ kêu triệu kiến. Vì thế, sáng sớm ngày 15 tháng 1, Vân Văn Đế khai buổi lâm triều đầu tiên sau chuỗi ngày nghỉ Tết.

Đợi tới khi buổi lâm triều kết thúc, đoàn kỵ binh Mộ Vân Tiêu mang về ai cũng đều có phong thưởng, mà nhóm người Quyền Tự Hiệu, Đinh Vân... bởi vì có quân công to lớn lập tức được thăng hai cấp.

Ti Hoàng Hàn Hồng lo lắng cho Vu Diệp ở tẩm điện, kết thúc lâm triều liền thay nhanh thường phục, chuẩn bị quay trở lại tẩm điện, nhưng vừa mới ra cửa đại điện liền gặp một vị võ tướng trẻ tuổi muốn cầu kiến.

"Quyền ái khanh có chuyện gì quan trọng sao?" Ti Hoàng Hàn Hồng đánh giá người trẻ tuổi trước mặt, mấy tháng ở sa trường làm cho vẻ non nớt của hắn rút đi không ít, trên gương mặt tuấn lãng tăng thêm vài phần trầm ổn, cũng thấy rõ thân thể đã mạnh mẽ cường hãn hơn.

"Bệ hạ." Quyền Tự Hiệu hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở trước mặt Ti Hoàng Hàn Hồng, "Vi thần nghe nói Hoàn Dạ Vương gặp chuyện, thương thế nghiêm trọng... Vi thần vạn phần lo lắng, khẩn cầu được gặp."

Kỳ thật Ti Hoàng Hàn Hồng đã sớm dự đoán được sẽ có tình huống như lúc này, tin tức Hàn Trọng gặp chuyện hắn vốn không có hạ lệnh phong tỏa, mà những thuộc hạ đi theo Mộ Vân Tiêu quay về kinh này, phỏng chừng đều đã sớm nghe được tin tức. Nhưng mà hắn lại không nghĩ rằng Quyền Tự Hiệu vừa mới về kinh, ngay cả nhà mình còn chưa ghé qua đã lập tức nói muốn gặp đệ đệ của hắn.

Quả nhiên là bằng hữu chơi với nhau từ nhỏ, cảm tình vẫn luôn thật tốt. Niệm tình chuyện đó, Ti Hoàng Hàn Hồng liền mang theo Quyền Tự Hiệu trở về tẩm cung.

Mộ Vân Tiêu nhìn thấy người đi theo phía sau Ti Hoàng Hàn Hồng, khẽ liếc mắt một cái, cũng không hề kinh ngạc.

Kỳ thực, thời điểm hắn và An Vô tách khỏi đoàn kỵ binh muốn quay về kinh trước, Quyền Tự Hiệu cũng đã lên tiếng cầu xin hắn, muốn cùng hắn hồi cung, nhưng lại bị Mộ Vân Tiêu dùng mắt đao và lời nói lạnh lùng cự tuyệt.

Trong tẩm điện ấm áp như Xuân, Quyền Tự Hiệu mặc áo giáp dày nên chỉ đứng chốc lát đã đổ đầy mồ hôi, nhưng mà hắn không nói một lời, cũng không cởi bớt áo, chỉ im lặng đứng ở bên giường, nhìn người nọ thật lâu.

Khi Mộ Vân Tiêu thay dược cho Vu Diệp hắn sẽ hỗ trợ, thay dược xong rồi hắn lại hỗ trợ các thị nữ dọn dẹp, khi Ỷ Lôi nấu thuốc hắn khẩn trương vây quanh Ỷ Lôi, sau đó lại nhìn Mộ Vân Tiêu đem nước thuốc có mùi vị kỳ dị kia đúc từng muỗng vào miệng người nọ, thật lâu sau, biểu tình ngưng trọng trên mặt mới thoáng dịu đi.

Trong quá trình Vu Diệp có tỉnh lại một lần, nhìn thấy bộ y phục nguyệt sắc quen thuộc kia, không khỏi nhẹ cười khổ: "... Sư phụ."

"Ân?" Khi đó Mộ Vân Tiêu đang điều chế một ít tễ thuốc, chỉ miễn cưỡng "Ân" một tiếng, mí mắt cũng không thèm nâng.

"Ngươi trở về khi nào?" Vu Diệp cười cười với Quyền Tự Hiệu đang đứng ở đầu giường, miễn cưỡng quay đầu, đem tầm mắt dừng ở bóng dáng Mộ Vân Tiêu.

"Giờ Dần." Thanh âm Mộ Vân Tiêu lạnh như băng, ngón tay mảnh khảnh đem viên thuốc nghiền nát đổ vào một cái chén nhỏ, lại không biết lấy từ đâu ra một ít bột thuốc khác, cho vào chung chén với tễ thuốc.

"..." Vu Diệp trầm mặc một hồi, mở miệng nói nhỏ: "Thật xin lỗi."

"Xin lỗi? Ta thật không nhận nổi!" Mộ Vân Tiêu âm dương quái khí đáp lại một câu, bình sứ trong tay "Phịch" một tiếng bị ném mạnh lên mặt bàn.

"... Sư phụ." Vu Diệp bất đắc dĩ khẽ thở dài, hắn ra dấu với Quyền Tự Hiệu bên cạnh, nhờ hắn đỡ mình ngồi lên, kết quả mới vừa động đậy, liền đụng đến miệng vết thương, không kịp đề phòng liền kêu đau một tiếng.

"Ngu ngốc! Ngươi muốn làm gì?" Mộ Vân Tiêu nghe tiếng vang xoay người lại, ánh mắt trầm xuống, tức giận khiển trách, "Không muốn chết liền ngoan ngoãn nằm xuống cho ta!"

Vu Diệp nhìn ai kia dù miệng mắng nhưng lại gấp gáp chạy vội tới trước giường, khóe miệng không khỏi nhẹ cong lên. Sư phụ này của hắn, vĩnh viễn là một người khẩu xà tâm phật a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.