Mộ Hàn Trọng

Chương 21: Thuấn ngọc vương 2



Nam Khiếu Hoàn không động đậy, chỉ thấp âm nói: “Tạ ơn chủ thượng. Thuấn Ngọc Vương thương thế nghiêm trọng, thuộc hạ vừa mới nấu xong thuốc trị thương…” Suốt đoạn đường quay về cung, y đều tự tay nấu thuốc, đúc người nọ uống thuốc, sợ rằng một chút sơ suất, sẽ bị người ẩn nấp gần đó ám toán.

Vu Diệp hiểu được ý tứ của y, cũng không nói thêm gì, cất bước liền đi vào.

Đèn lồng đứng lặng ở bốn góc phòng, lư hương khắc hoa tỏa ra hương khí nhè nhẹ, lúc Vu Diệp dừng bước nhìn thấy rõ gương mặt nam tử đang nằm trên giường, tâm tình vừa mới thả lỏng sau khi gặp Nam Khiếu Hoàn thoáng chốc lại buộc chặt lần nữa, vô thức còn có hối hận cùng đau lòng.

Trên gương mặt anh tuấn đoan chính, da thịt màu lúa mạch có vài phần tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, lông mày không tự giác nhíu chặt, mồ hôi theo trán trượt xuống, thấm ướt tóc đen rơi rụng trên đệm giường tuyết trắng…

Vu Diệp ngây ngẩn nhìn hắn, theo bản năng ngồi vào mép giường, cầm lấy khăn nóng trong tay thị nữ bên cạnh, bắt đầu thật cẩn thận giúp người đang hôn mê trên giường lau mồ hôi, động tác cực kỳ ôn nhu.

Nam Khiếu Hoàn đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn động tác của Vu Diệp, đợi khi hắn lau xong, liền cầm lấy chén thuốc trên bàn gần đó đưa cho Vu Diệp.

Nhẹ nhàng khuấy chén thuốc vẫn còn nóng hổi, Vu Diệp bình phục lại cảm xúc, khẽ hỏi: “Ám vệ đã cứu Tam ca hiện tại thế nào?”

“Thương thế quá nặng, đã quay về các nghỉ ngơi.”

“Hai ngày sau bảo hắn tới gặp ta.”

“Vâng.”

Nam Khiếu Hoàn đáp, lại đem những điểm quan trọng điều tra được bẩm báo Vu Diệp, khi nói đến việc một trăm thân binh của Thuấn Ngọc Vương trúng Nhuyễn Cân Tán, mày Vu Diệp không tự giác hơi nhíu lại: “Ngươi là nói, Nhuyễn Cân Tán kiểm nghiệm được từ các thi thể, không giống Nhuyễn Cân Tán bình thường?”

“Vâng, loại Nhuyễn Cân Tán này vô sắc vô vị, rất khó phát hiện, nhưng chỉ có sử dụng liên tục trong một thời gian dài, mới có thể phát huy tác dụng… Thuộc hạ hoài nghi pha lẫn trong đó còn có Vô Ngân.”

Vô Ngân không phải độc, mà là một loại thảo dược, thảo dược này lại chỉ sinh trưởng ở Vô Ngân Cốc. Dược tính của Vô Ngân rất cổ quái, chỉ cần hòa lẫn nó vào cùng bất cứ loại độc nào, cho dù là Nhuyễn Cân Tán bình thường nhất trên giang hồ, cũng sẽ biến thành độc dược khiến cho hầu hết thầy thuốc bó tay chịu trói. Nhưng Vu Diệp nhíu mày không phải vì độc dược này, mà là vì Vô Ngân Cốc, suốt nhiều thập niên qua nơi đó luôn do Giang Nam Liễu gia làm bá chủ, người ngoài gần như không ai có thể tiến vào, mà Giang Nam Liễu gia, cũng chính là nhà mẹ đẻ của mẫu phi Võ Tấn Vương Ti Hoàng Hàn Luyện…

Trong đầu nháy mắt hiện lên rất nhiều sự việc, nhưng vẻ mặt Vu Diệp vẫn bình tĩnh như nước, khẽ ”Ừ” một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, thoáng ra dấu, thị nữ bên cạnh liền bước lên đỡ Ti Hoàng Hàn Hồng ngồi dậy, đặt ở sau lưng hắn một cái gối để hắn dựa vào.

“Ngươi lui xuống đi.” Vu Diệp phân phó, múc một muỗng thuốc, đưa lên trước miệng, nhẹ nhàng thổi.

“Vâng.” Bẩm báo xong, Nam Khiếu Hoàn thấp giọng đáp lời, lúc ra cửa còn tiện thể mang ra theo hầu hết thị nữ, chỉ để lại hai người hầu hạ.

Dưới sự trợ giúp của hai thị nữ, Vu Diệp rốt cục đúc xong chén thuốc cho Ti Hoàng Hàn Hồng, đem cái chén trống không đặt lên bàn, thoáng suy tư, sau đó ra dấu cho hai thị nữ kia cũng lui ra.

Đêm khuya, ánh đèn xuyên qua cửa sổ chiếu rọi trên mặt đất, vầng sáng mơ hồ phủ lên từng cánh hoa đào. Trong phòng, Vu Diệp thật cẩn thận vạch ra chăn gấm trên người Ti Hoàng Hàn Hồng, cởi ra áo lót sớm bị mồ hôi thấm ướt, làn da người nọ từng tấc hiện ra trước mắt, cảm thụ được hơi thở nóng rực của đối phương, Vu Diệp không hiểu sao mặt có chút đỏ, trái tim cũng bất giác đập nhanh… Giống như đứa trẻ mới lớn nhìn thấy người mình yêu cởi quần áo…

Áo lót đã cởi hơn phân nửa, lộ ra mảng lớn da thịt rắn chắc, trên da thịt màu lúc mạch phủ kín vết thương, có cái là vết thương chỉ mới một hai tháng gần đây, thậm chí chỉ vừa kết vảy. Ngón tay thon dài trắng nón chậm rãi chạm lên từng miệng vết thương kia, mang theo vô hạn thương tiếc, pha lẫn chút tức giận, cùng với khao khát kiềm chế bao lâu nay…

Đột nhiên dừng tay, Vu Diệp giống như từ trong mộng bừng tỉnh, tình cảm còn sót lại của Mộ Hàn Trọng trong cơ thể này quá mức nồng đậm, vừa rồi đều là động tác theo bản năng…

Thẩn thờ ngồi tại chỗ, lần đầu tiên hắn có hoài nghi với tình cảm mà Mộ Hàn Trọng dành cho Tam ca của mình, hắn vốn nghĩ đó chỉ là tình huynh đệ sâu đậm bình thường, nhưng hành động vừa rồi… Chứng minh suy nghĩ ban đầu của hắn là sai hoàn toàn…

Ai, khó trách một Mộ Hàn Trọng khinh thường giang hồ, lạnh lùng lãnh tuyệt, luôn tùy ý làm bậy lại phải nhúng tay vào tranh đấu ở kinh thành, thậm chí không tiếc đánh đổi bằng an nguy của bản thân… Thì ra là thế…

Nhưng Vu Diệp hắn không phải là rối gỗ để người khác tùy ý điều khiển! Hiện giờ cơ thể này đã do hắn làm chủ, cho dù Mộ Hàn Trọng có tình cảm sâu đậm như thế nào thì cũng không liên quan tới hắn!

Bình tĩnh lại tâm tình, Vu Diệp tiếp tục động tác, giúp Ti Hoàng Hàn Hồng lau khô toàn thân, thay áo lót mới, sau khi làm xong hết thảy, nửa canh giờ cũng đã trôi qua. Cảm giác mệt mỏi kéo tới, Vu Diệp nhẹ xoa khóe mắt, sửa sang ngay ngắn chăn điệm cho người trên giường, đứng dậy ngồi vào ghế dựa gần đó, chống cằm, nhẹ khép mắt.

Ánh trăng xuyên thấu cửa sổ khắc hoa, giao hòa với ánh đèn dầu trong phòng chiếu rọi lên thân ảnh màu trắng, lông mi đen dày nhẹ cụp xuống, che đi hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ trong đôi con ngươi tối đen kia…

Mộng…

Người tiếp nối người… Không ngừng xuất hiện…

Trong mộng, hắn chính là Hàn Trọng, Ti Hoàng Hàn Trọng, Mộ Hàn Trọng… Hắn đang không ngừng đuổi theo một người… Tam ca! Tam ca!… Hắn gọi to… Nam tử tóc dài cột cao sau đầu, dừng lại giữa một trời hoa đào, mỉm cười nhìn hắn, mày kiếm mắt sáng, ấm áp vô hạn…

Tam ca…

Cảnh trong mơ lần lượt thay đổi, rất nhiều hình ảnh, đan xen lộn xộn, nhưng vô cùng quen thuộc…

Lông mi chớp động, Vu Diệp mở mắt, đập vào mắt chính là bàn tay của chính mình, thì ra đêm qua, hắn đã ngủ gục ở trên bàn.

Trời đã sáng, chim chóc kêu to ngoài cửa sổ, nắng sáng nhàn nhạt rọi vào, chiếu sáng căn phòng hôn ám.

Theo ghế đứng dậy, toàn thân toan đau, duỗi người, Vu Diệp đi đến trước giường, lẳng lặng nhìn một hồi, vừa định xoay người rời đi, lông mi người trên giường bỗng nhiên dao động, chậm rãi mở ra hai mắt.

Đôi con ngươi màu nâu giống như hổ phách, vừa mới thanh tỉnh nên có chút mê mang, nhưng rất nhanh liền lấy lại tiêu điểm. Ngơ ngác một hồi, hắn xoay đầu nhìn về phía Vu Diệp: “Hàn Trọng…”

Tiếng nói trầm khàn yếu ớt vang lên, dừng ở bên tai Vu Diệp.

Giống như có dòng điện chạy qua thân thể, trong đầu ‘Oanh’ một tiếng, Vu Diệp quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách kia, miệng vô thức gọi lên:

“Tam ca…”

Ti Hoàng Hàn Hồng tỉnh táo lại, động đậy muốn ngồi dậy, Vu Diệp nhìn ra ý đồ của hắn, lập tức tiến lên phía trước nâng đỡ hắn.

Tựa vào đầu giường, Ti Hoàng Hàn Hồng tinh tế đánh giá người đệ đệ đã nhiều ngày không gặp, sau một lúc, thản nhiên nở nụ cười.

“Hàn Trọng, đã lâu không…”

Lời còn chưa dứt, những chữ còn lại đều tiêu thất trong cái ôm bất ngờ của Vu Diệp.

Ti Hoàng Hàn Hồng bị động tác của hắn làm cho giật mình, ngay sau đó, cũng không để ý đau đớn toàn thân, dùng hết khí lực nâng hai tay lên, vỗ nhẹ lưng Vu Diệp.

Mùi cỏ xanh xông vào mũi, là mùi hương vốn đã phủ đầy bụi trong trí nhớ. Nghe tiếng tim đập hữu lực bên tai, tảng đá nặng trĩu trong lòng rốt cục mới tiêu tán, nháy mắt cõi lòng tràn ngập vui mừng. Vu Diệp nhớ rõ thật lâu trước kia chính mình cũng từng hưởng qua loại cảm giác này. Cảm giác lỗ chân lông toàn thân đều tràn ngập vui sướng, cảm giác khiến hắn phải âm thầm cảm tạ trời đất, cả người từ trong ra ngoài đều thả lỏng… Bỗng nhiên giật mình, nhận ra đây lại là cảm xúc của Mộ Hàn Trọng, nhưng vành mắt Vu Diệp vẫn không kiềm được có chút nóng, cánh tay ôm Hàn Hồng cũng vô thức siết thật chặt.

Mặt trời đã lên cao, chim hót vang ngoài cửa sổ càng làm cho sự yên tĩnh trong phòng thêm rõ ràng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người.

“... Thật may Tam ca ngươi không có việc gì... Ngươi không biết ta lo lắng thế nào…”

Giống như tiếng than nhẹ bên tai Hàn Hồng, nhưng trong thanh âm hàm chứa vui mừng không thể che dấu. Hàn Hồng rủ mắt, bàn tay nhẹ xoa tóc Vu Diệp, nói:

“... Là Tam ca không tốt. Khiến ngươi lo lắng.”

Vu Diệp không đáp lại, chỉ gục đầu lên vai người trước mắt.

Thật lâu sau, rốt cục buông ra hai tay, Vu Diệp đứng dậy, lẳng lặng nhìn Ti Hoàng Hàn Hồng: “Tam ca, ngươi hảo hảo dưỡng thương. Chuyện còn lại cứ để ta xử lý.” Khóe môi không tự giác cong lên, khi hắn cười càng thêm tao nhã bình tĩnh.

Ngay tại lúc Vu Diệp chuẩn bị rời đi, Hàn Hồng đột nhiên hô: “Chờ một chút, Hàn Trọng!”

“Tam ca?”

“… Bình Hương, đem túi đồ của ta lại đây.”

Thị nữ sáng sớm đã tới đứng hầu bên ngoài nghe gọi mở cửa đi vào, hướng hai người hành lễ xong, liền lấy ra túi đồ tối đêm qua cất ở một bên, đưa cho Hàn Hồng. Túi đồ tùy thân thường ngày của Hàn Hồng cũng không mang theo nhiều thứ, rất nhanh, hắn liền lấy ra một thanh đoản kiếm, đưa cho Vu Diệp.

Phần chuôi cùng vỏ kiếm có hoa văn phức tạp, một viên ngọc bích hình tròn được khảm ở đỉnh vỏ kiếm. Tháo ra vỏ kiếm, lọt vào tầm mắt là lưỡi kiếm cực mỏng, tỏa hàn quang, có thể nhìn ra nó được tạo thành từ loại chất liệu rất tốt. Đánh giá xong thanh đoản kiếm này, Vu Diệp đem lưỡi kiếm cho trở vào vỏ, có chút không hiểu. Nhìn ra được nghi hoặc của Vu Diệp, Hàn Hồng liền đáp:

“Thời điểm mừng năm mới, ở quân doanh không phải ngươi nói rất thích đoản kiếm của ta sao?”

Vu Diệp tìm kiếm thông tin trong đầu mình, quả thật có chuyện này. Thời điểm ăn Tết năm nay, Mộ Hàn Trọng một mình lao tới biên cương, thâm nhập quân doanh. Hàn Hồng phát hiện ra hắn từ trong nhóm thân binh, hung hăng giáo huấn hắn một hồi, cuối cùng không lay chuyển được Mộ Hàn Trọng, chỉ có thể để hắn ở lại bên cạnh nửa tháng, cùng nhau đón năm mới. Tuy nhiên việc hắn nói thích đoản kiếm của Ti Hoàng Hàn Hồng, Vu Diệp cố gắng nhớ, nhưng không có chút ấn tượng nào. Cho thấy lúc Mộ Hàn Trọng nói cũng chỉ là thuận miệng, không ngờ Hàn Hồng vẫn ghi nhớ trong lòng…

“Đoản kiếm này là ta tự mình làm, dù là chất liệu hay hình thức, đều tốt hơn đoản kiếm của ta rất nhiều.” Hàn Hồng dừng một chút, tiếp tục nói, “Sinh thần năm nay của ngươi, ta chưa kịp tặng lễ vật gì. Thứ này… Xem như ta bồi thường đi.”

Đoản kiếm trong tay nhất thời có chút nặng nề, Vu Diệp trầm mặc đem đoản kiếm đeo lên lưng, ngồi trở lại mép giường, thay Hàn Hồng vén hảo vài sợi tóc tán loạn trên trán, mím môi cười ảm đạm, pha lẫn vài phần trẻ con cùng hồn nhiên ít khi thấy, hai mắt nhìn người trên giường: “Cảm ơn ngươi, Tam ca!”

Hàn Hồng nhìn ra vẻ vui thích trong mắt của hắn, lòng ấm áp, khẽ nhắm hai mắt cười lắc đầu: “Tiểu tử ngươi, với Tam ca mà còn khách khí cái gì! Thiên Dạ Cung có nhiều kỳ trân dị bảo như vậy, ta còn sợ ngươi chẳng thèm để mắt tới đoản kiếm này ấy chứ!”

“Sao có thể? Đồ Tam ca tặng, đối với ta chính là tốt nhất!” Vu Diệp nở nụ cười, lời nói ra, cũng vô thức hàm chứa vài phần trẻ con.

———————

Lôi Uyển: Ta nói cũng may Mộ Hàn Trọng chỉ là đơn phương Tam ca của hắn, chứ nếu ở thời đại này hai người họ đang tình cảm mặn nồng, Diệp ca đột nhiên xuất hiện, lại đem lòng yêu Khiếu Hoàn, như thế có khác nào bi kịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.