Mộ Hàn Trọng

Chương 37: Bái Phỏng



Ngày 3 tháng 7, sau hai ngày diễn ra vãn yến, Vân Liệt Đế hạ chỉ thị, ban thưởng một tòa Hoàn Dạ Vương phủ, tự tay đặt bút viết tấm bảng treo trước cửa vương phủ, ngoài ra còn có hơn một trăm nô tài thị nữ và vô số đồ vật quý giá. Ban thưởng lớn như vậy, suốt mười mấy năm qua, là chưa từng có. Trong khoảng thời gian ngắn, trước cửa Hoàn Dạ Vương phủ đều đông như trẩy hội, mỗi ngày đều có rất nhiều thần tử cùng văn nhân tới chúc mừng. Mà Vu Diệp, đều nhất nhất tiếp kiến.

Trái ngược với bên Vu Diệp, Mộ Vân Tiêu quay về phủ đệ của hắn trước kia, những người tới cửa bái phỏng, phần lớn đều là bằng hữu cũ, nhưng hắn lại chẳng quan tâm có thể sẽ đắc tội ai, vung tay áo hạ lệnh, tất cả người tới đều bị chặn lại bên ngoài cửa phủ. Trong nhóm người có nhiều quan viên trẻ tuổi, bị ngăn lại ngoài cửa, bị Mộ Vân Tiêu một mực không tiếp, vô cùng tức giận, mở miệng oán trách, liền được các vị quan lớn tuổi vỗ vai an ủi, nói Ung Thân Vương từ nhỏ đã như thế, tính tình cổ quái, dễ nóng giận, sớm đã nổi danh trong Huyền Kinh.

Tuy rằng tính cách có vấn đề rất lớn, nhưng Mộ Vân Tiêu đã từng mang binh xuất chiến, bình định phản loạn ở Tây Nam, một thời vang danh thiên hạ, hơn nữa sự sủng ái Vân Liệt Đế dành cho người mạt đệ này vẫn không hề thay đổi so với mười mấy năm về trước, trong triều đình, tuy rằng có rất nhiều người bất mãn hắn, nhưng không ai dám đi trêu chọc hắn.

Vì vậy sau vài ngày, liền không còn người nào dám tới trước cửa Ung Thân Vương phủ bái phỏng nữa.

Ngày 6 tháng 7, là một ngày đẹp trời. Vu Diệp sau khi rời giường, dùng điểm tâm, luyện một hồi kiếm pháp, liền mang theo Nam Khiếu Hoàn, từng bước thong thả đi tới Quyền phủ ở cách một con phố.

Nhắc tới danh gia vọng tộc của Dận Quốc, không thể không nhắc tới hai gia tộc đứng đầu Quyền gia và Tả gia, nhưng mười bốn năm trước Tả gia mưu đồ tạo phản đã bị tru di cửu tộc, nên những năm gần đây, Quyền gia có thể nói là gia tộc độc tôn quyền lực nhất. Thế gian có tục ngữ, chỉ cần là người Quyền gia, tất sẽ được nổi danh. Đại đa số võ tướng dưới tay Vân Liệt Đế đều là môn sinh [học trò] của Quyền Bình Sinh. Mà năm đó khi Mộ Hàn Trọng còn ở trong cung, cùng Ti Hoàng Hàn Hồng cũng từng là môn sinh của Quyền Bình Sinh, học tập hành quân bày trận.

Hôm nay, Vu Diệp là muốn tới bái phỏng vị danh tướng từng quát tháo trên sa trường này, lão sư của Mộ Hàn Trọng — Quyền Bình Sinh.

Nam Khiếu Hoàn còn chưa kịp nêu ra tên, gia phó đứng canh cửa vừa nhìn thấy hai người, nghe mục đích đến, liền vội vàng dẫn người tiến vào đại sảnh, dâng trà rót nước, rất ân cần.

Hạ nhân chạy đi thông báo, chỉ trong thời gian ngắn, một lão nhân liền chậm rãi từ trong viện đi đến. Lão có thân hình cao lớn, râu tóc bạc trắng, một đôi mắt ưng, không cần tỏ thái độ vẫn thấy được sự uy nghiêm, đúng là gia chủ Quyền gia Quyền Bình Sinh, lão nhìn thấy Vu Diệp, hơi hạ thấp người hành một cái lễ.

“Lão sư không cần đa lễ.” Vu Diệp theo ghế đứng dậy, vội vàng nghênh đón, đợi Quyền Bình Sinh ngồi ổn định, bản thân mới trở về chỗ ngồi xuống.

Ánh mắt Quyền Bình Sinh quét về phía hắn, Vu Diệp hơi cúi đầu rủ mắt, sau một lúc lâu, Quyền Bình Sinh cười hỏi: “Vương gia về kinh, nghe nói bận rộn nhiều việc, hôm nay tới chơi, lão phu thật thấy vinh hạnh a. Nhưng không biết, Vương gia là có chuyện gì?”

Vu Diệp cong lên khóe môi, nhợt nhạt cười: “Không có đại sự gì, chỉ là cảm thấy nhớ lão sư, liền tới bái phóng. Đã qua nhiều năm như vậy, hôm nay gặp lại, lão sư so với trong trí nhớ của Hàn Trọng, tựa hồ không hề thay đổi, nét mặt vẫn tỏa sáng, sinh lực vẫn dạt dào a!”

Hắn ngay từ đầu đã gọi Quyền Bình Sinh là lão sư, cho thấy ngày hôm nay, hắn là lấy thân phận đệ tử tới bái phỏng. Quyền Bình Sinh nghe thấy, cũng không cự tuyệt.

“Ha ha ha! Lão phu không thay đổi, nhưng tiểu hài đồng năm đó, nháy mắt, đã lớn đến như vậy rồi a!” Quyền Bình Sinh một bên nhìn người trước mắt từ trên xuống dưới, một bên nói ra lời tán thưởng.

“Ha ha… Hàn Trọng lần này quay về kinh, có mang theo chút lễ mọn cho lão sư, lão sư xem thử… Khiếu Hoàn.” Nam Khiếu Hoàn từ phía sau Vu Diệp đi ra, khom người đưa lên một cái hộp.

“Còn mang theo lễ vật gì chứ…” Quyền Bình Sinh vuốt vuốt râu, lão quyền cao chức trọng, trong mấy thập niên qua, còn có cái gì chưa thấy qua, bởi vậy nghe Vu Diệp nói lễ mọn, không khỏi thở dài một hơi.

Hộp mở ra, đợi Quyền Bình Sinh nhìn thấy thứ bên trong là cái gì, ánh mắt lập tức thoáng kinh ngạc, mang vẻ không dám tin: “Thứ này, đây là…”

“Lão sư một ngày một lần thoa lên vết thương cũ, qua hơn nửa tháng, vào những ngày trời mưa, vết thương sẽ không đau nữa.” Vu Diệp chỉ vào hơn mười bình sứ nhỏ bên trong hộp, tiếp tục nói, “Ở đây, Hàn Trọng có mang nhiều thêm mấy bình, nhờ lão sư đưa cho bọn người Ngôn thúc thúc.”

“Ngươi đứa nhỏ này…” Quyền Bình Sinh nhẹ thở dài, người thường có thể không biết, nhưng lão đã sống hơn nửa đời người còn có thể không nhìn ra những thứ này sao. Từng bình nhỏ, chỉ cần xem những họa tiết hoa mai khắc trên vỏ bình, liền biết là được lấy tới từ chỗ của ‘Y thánh’ Mai Tam. Thuốc trị thương của Mai Tam, đều được tạo ra từ những dược liệu cực kỳ trân quý, hiệu lực kinh người, nhưng vô cùng hiếm. Hiện tại Vu Diệp một lần đưa tới hơn mười bình, lão có thể nào không kinh ngạc… Hơn nữa, hắn còn nhớ cả phần dành cho những thuộc hạ năm xưa của lão… Trong lòng âm thầm suy nghĩ, khi Quyền Bình Sinh lần nữa mở miệng, đã không còn lạnh nhạt như lúc mới bắt đầu.

“Hàn Trọng rời kinh thành mười năm, mỗi khi nhớ lại những dạy bảo của lão sư, đều cảm thấy vô cùng sâu sắc… Phần này lễ mọn, lão sư xin đừng chối từ.”

Quyền Bình Sinh gật gật đầu, ngoắc tay ý bảo hạ nhân đem lễ vật lui xuống, quay đầu lại, hai người tiếp tục nói chuyện.

“Nhắc tới năm đó, lão phu còn nhớ rõ lần đầu tiên khi gặp ngươi, ngươi được bệ hạ bế trên tay, mở to hai mắt nhìn lão phu…” Quyền Bình Sinh nhìn thanh niên trước mắt, hồi tưởng một chút, cảm thán nói, “Lúc ấy trong lòng lão phu đều nghĩ, một tiểu hài tử phấn nộn nộn như vậy, có thể tiếp nhận được dạy bảo của lão phu sao?” [phấn nộn nộn: trắng nõn, mập mạp]

“Nguyên lai lão sư đánh giá ta như thế…” Vu Diệp nhẹ cười ra tiếng.

“A. Nhưng kết quả lão phu đã đánh giá sai lầm, lần đầu tiên ngươi đứng trung bình tấn, những hài tử khác đều không chịu nổi ngã xuống nghỉ ngơi, chỉ có tiểu tử ngươi là vẫn đứng, đến mức hai chân đều run rẩy, sắc mặt xanh mét… Thế mà vẫn cứng rắn đứng không chịu bỏ cuộc…”

“Nếu chỉ một chút khổ đó cũng không chịu nổi, thì còn nói gì tới chuyện luyện võ.”

“Ha ha ha, lão phu chính là thích Hàn Trọng ngươi điểm ấy, có chí khí, có thể chịu được cực khổ, đủ cuồng ngạo!” Quyền Bình Sinh cười to vài tiếng, khen ngợi.

“... Ta thật không ngờ, lão sư là đánh giá ta như vậy.” Vu Diệp nhướng mày, ý cười trên khóe miệng càng sâu vài phần, “Bất quá, ta thực thích, tạ ơn lão sư khích lệ.”



Quyền Bình Sinh thân là võ tướng, bàn luận về các danh tướng qua từng chiến dịch lớn nhỏ, chính là đề tài lão yêu thích nhất. Nhưng lão thân là Xu Mật Sử, lại là người đứng đầu phe phái trung lập, mỗi một câu nói nói ra đều phải cẩn thận vạn phần, mỗi một bước chân bước đi đều phải cân nhắc kĩ lưỡng, thời gian lâu, đối với người xuất thân võ tướng như lão mà nói, chính là một loại giam cầm. Hôm nay Vu Diệp tới cửa, không hề đề cập tới việc triều đình, chỉ hàn huyên về những chuyện vụn vặt đời thường trong mấy ngày về kinh, hắn nói năng tao nhã, lại có một ít quan điểm độc đáo, cùng hắn nói chuyện, Quyền Bình Sinh chỉ cảm thấy chuyện nói mãi cũng không hết. Một buổi sáng, liền trôi qua theo những hồi ức xa xưa của hai người, đàm luận những chiến dịch lịch sử lớn nhỏ. Cuối cùng tới giờ cơm trưa, Quyền Bình Sinh lôi kéo hắn đi dùng cơm.

Buổi chiều hai người lại tiếp tục hàn huyên một hồi, Vu Diệp liền đứng dậy cáo từ.

“Tiểu tử Tự Hiệu kia quanh năm đều ở trong quân doanh, cả phủ đệ to như vậy, chỉ có một mình lão phu, sắp nghẹn chết lão phu rồi. Hàn Trọng ngươi nhớ kỹ, nếu không bận việc gì liền ghé qua đây ngồi một chút.” Quyền Bình Sinh nắm hai tay Vu Diệp, cảm khái nói. Con trai độc nhất của lão đang ở chiến trường, tôn tử [cháu trai] lại quanh năm ở quân doanh, mặc dù cách không quá xa, nhưng ngày về thăm nhà dù sao cũng có hạn. Giờ phút này đối diện Vu Diệp, lão không còn là một Xu Mật Sử quyền cao chức trọng, mà chỉ là một lão nhân bảy mươi tuổi bình thường.

“Ân, đến lúc đó, lão sư dù có chê ta phiền, ta cũng sẽ không đi nga.” Vu Diệp cười trả lời, trên mặt có vài tia nghịch ngợm hiếm thấy.

Hai người cáo biệt, Vu Diệp mang theo Nam Khiếu Hoàn ra cửa Quyền phủ, lại dọc theo đường cũ, chậm rãi quay trở về chỗ ở mới của chính mình.

Chỉ trong một đêm, chuyện Hoàn Dạ Vương tới cửa bái phỏng Xu Mật Sử Quyền Bình Sinh lan truyền khắp mọi nơi.

Ti Hoàng Hàn Luyện mới từ bên ngoài trở về, liền có hạ nhân vội vã chạy tới, kề sát vào tai hắn nhỏ giọng nói gì đó. Hai mắt trên dung nhan tinh xảo liền trầm xuống, hắn bước chân nhanh hơn, đi theo hạ nhân qua các hành lang gấp khúc, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa.

Hạ nhân hành lễ xong liền lui xuống, Ti Hoàng Hàn Luyện đẩy cửa cất bước đi vào.

“Hàn Luyện.” Người bên trong nghe thấy tiếng động, đứng dậy, trên gương mặt đoan chính có vài phần hoảng hốt.

“Đại ca, xảy ra chuyện gì, sao lại mang vẻ mặt như thế?” Ti Hoàng Hàn Luyện mím môi nhẹ cười, vén y bào ngồi xuống ghế, hắn trạng thái ung dung, so với Ti Hoàng Hàn Vũ đứng gần đó, càng có hơn vài phần khí khái trưởng thành.

“Ngươi vẫn chưa nghe thấy? Mộ Hàn Trọng cùng lão đầu Quyền Bình Sinh kia…” Ti Hoàng Hàn Vũ ngồi xuống ghế bên cạnh, tay nắm chén trà mạnh dùng sức, trong mắt một mảnh âm u.

“Nga. Ngươi nói chuyện đó?” Ti Hoàng Hàn Luyện khẽ liếc nhìn hắn một cái, đột nhiên cười ra tiếng, một con bướm màu thủy lam bay đến đậu trên tay của hắn, “Ha hả, ta còn tưởng là chuyện gì… Đại ca an tâm chớ nóng nảy, chuyện nhỏ này, chưa thể làm phiền tới đại ca đâu.”

“Chuyện nhỏ?!” Ti Hoàng Hàn Vũ trừng lớn hai mắt, “Như thế nào là chuyện nhỏ?! Nếu Quyền lão đầu bị hắn lay động, ta và ngươi sau này còn có ngày lành sao?”

“Nếu?” Ti Hoàng Hàn Luyện nhẹ giơ tay lên, ánh mắt ngưng tại con bướm kia, thản nhiên nói, “Đại ca nói là ‘Nếu’, vậy không phải là còn chưa xảy ra sao? Quyền Bình Sinh thân ở quan trường nhiều năm, đã là cáo già, lúc trước ta và ngươi nhiều lần khuyên bảo cũng không có kết quả, Thập Nhất ca chỉ vừa mới quay về kinh, tuy là được phụ hoàng sủng ái, nhưng hắn lại chẳng có ưu thế gì có thể khiến cho Quyền Bình Sinh vừa lòng, đại ca không cần lo lắng.”

“Thế nhưng…” Nghe hắn nói như vậy, Ti Hoàng Hàn Vũ thoáng an tâm, nhưng bất an trong lòng vẫn là càng lúc càng lớn. Ti Hoàng Hàn Trọng cùng Mộ Vân Tiêu về kinh, giống như trên mặt nước yên tĩnh đột nhiên ném xuống hai viên đá, bọn họ ở lại kinh thành càng lâu, gợn sóng sẽ càng lớn, chuyện xấu cũng sẽ càng nhiều.

“Nha, đại ca nói như vậy, là không tin tưởng ta?” Ti Hoàng Hàn Luyện xoay người, mắt to chớp động, trên khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện vài phần ủy khuất cùng bất mãn.

“Không phải! Ta chỉ là..”

“Vậy được rồi.” Môi mỏng gợi lên ý cười, Ti Hoàng Hàn Luyện vươn một ngón tay, để lên môi Ti Hoàng Hàn Vũ, làm động tác ‘đừng lên tiếng’, “Nói đến Thập Nhất ca, đại ca có còn nhớ ba vũ cơ ta đưa đến bên cạnh hắn không?”

“Đương nhiên còn nhớ. Đối với các nàng, Hàn Luyện ngươi đã tốn không ít công sức.”

“… Hôm trước ta nhận được tin tức, nói là một người trong ba người bọn họ không chịu nổi sủng ái của Thập Nhất ca, đã chết ở trên giường.”

“Cái gì? Mộ Hàn Trọng cũng quá…”

Ti Hoàng Hàn Luyện cúi đầu thở dài, người bên cạnh liền biết bản thân lại nói sai rồi.

“Ngày hôm qua Thập Nhất ca phái hạ nhân tới đây tặng lễ, còn gửi kèm một phong thư. Trong thư Thập Nhất ca đã nói tạ lỗi với ta về chuyện này… Ha ha, cái chết của Vũ Nhi, thật thật giả giả, chỉ cần một chút động tác, đã khiến tất cả mọi người tin tưởng không chút nghi ngờ, nàng vừa chết, hai vũ cơ còn lại liền không dám lộn xộn. Giết gà dọa khỉ, đại ca nên học hỏi thủ đoạn này của Thập Nhất ca.”

Ngữ điệu thản nhiên nghe không ra hỉ giận, chỉ có vài phần trào phúng, rõ ràng sáng tỏ, trong mắt Ti Hoàng Hàn Luyện xẹt nhanh qua vài tia sát khí: “Xem ra lúc trước… Ta hạ quyết định là chính xác. Nhưng không nghĩ tới, ‘Di Tình’ không chỉ không lấy được mạng hắn, ngược lại còn mang đến một đống phiền toái…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.