Nơi rừng núi hoang vắng, cộng thêm mưa to, Nam Khiếu Hoàn ở trong sơn cốc tìm nửa ngày, cũng chỉ phát hiện một ít thỏ hoang, bắt lấy mấy con, vốn định lại đi tới suối nước bắt thêm vài con cá, nhưng nghĩ tới người kia đang một mình trong sơn động, liền từ bỏ, xoay người quay trở về.
Ánh lửa chiếu sáng trong sơn động, người kia im lặng ngồi, nhìn lửa xuất thần. Khi hắn nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, trong đôi con ngươi u hắc kia bao hàm đều là tịch liêu cùng mê võng.
Nam Khiếu Hoàn thoáng giật mình, nhưng không đợi y nhìn thêm nữa, Vu Diệp đã cười yếu ớt mở miệng, cực nhanh khôi phục biểu tình như hằng ngày, nhìn không ra điểm gì khác thường.
“Đã trở lại?”
“… Vâng “
Thanh âm đáp lời vẫn bằng phẳng như ngày thường, nhưng nếu đặt ở thời điểm mấy tháng trước, sẽ là hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Trong lòng hiện lên suy nghĩ như thế, Nam Khiếu Hoàn ngồi xuống một chỗ cách Vu Diệp không quá xa, lấy ra dao nhỏ từ bên hông, bắt đầu xử lý bốn con thỏ hoang đã không còn động đậy.
Lấy máu, lột da, mổ bụng… Động tác của Nam Khiếu Hoàn thập phần thành thạo, thoáng chốc, thịt thỏ đã được xử lý vô cùng sạch sẽ.
Lại mang ra cửa động dùng nước mưa rửa sạch thêm một lần, sau đó dùng cành cây bén nhọn xỏ xuyên qua, đặt lên giá đỡ trên đống lửa, cuối cùng lại từ bên hông lấy ra một túi nhỏ đựng muối ăn được gói kĩ càng, lần lượt rải muối lên bốn con thỏ.
Nam Khiếu Hoàn đem muối ăn bỏ trở lại túi, làm xong hết thảy, y mới ngẩng đầu, liền nhìn thấy người đối diện đang chăm chú theo dõi y, không biết đang nghĩ đến cái gì.
Thoáng có chút cảm giác xấu hổ, theo bản năng ngồi im lặng, y lại gục đầu xuống, đem ánh mắt phóng tới thịt thỏ đang nướng trên lửa.
“Khiếu Hoàn.”
Vu Diệp cười mở miệng.
“Chủ thượng?” Nam Khiếu Hoàn mạnh ngẩng đầu lên, không biết sao, lại có chút bối rối.
“Ha hả.” Vu Diệp khẽ cười ra tiếng, từ chỗ ngồi đứng dậy, đi đến bên cạnh Nam Khiếu Hoàn, lại ngồi xuống, ánh mắt chuyển qua trên giá thịt nướng, “Ta tới giúp ngươi, mỗi người một nửa.”
Dùng lửa cháy trực tiếp nướng thịt là phải vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, nhất là xoay thịt, nếu làm tốt, lớp thịt bên ngoài sẽ vàng óng ánh, bên trong tươi ngon, nếu làm không tốt, một bên cháy đen một bên còn sống, hoàn toàn không thể ăn vào miệng. Vu Diệp trước kia khi có thời gian rãnh rỗi, sẽ hẹn Tạ Thiên đi dã ngoại, về sau lại càng là vì khẩu vị của chính mình, cho nên cũng cố ý học một ít kỹ xảo nướng thịt. Dù đã lâu không làm qua, nhưng hiện tại bắt tay vào làm cũng không thấy quá mới lạ.
Nam Khiếu Hoàn kinh ngạc nhìn động tác thuần thục của Vu Diệp, đem lời nói sắp nói ra miệng nuốt trở vào, hết sức chuyên chú bắt đầu xoay hai xuyên thịt thỏ Vu Diệp phân phó cho y.
Tiếp theo hai người cũng không ai nói chuyện, đều tự mình chuyên tâm, trong động lại khôi phục sự im lặng lúc ban đầu.
Ngoài động mưa to bay lả tả, trong động lửa trại ấm áp, mùi thơm xông vào mũi, người bên cạnh tuy rằng trầm mặc, nhưng có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở không thuộc về mình kia, làm cho Vu Diệp cảm thấy an tâm không ít. Các loại suy nghĩ hỗn độn ban nãy, cũng bị hắn xuy cười một tiếng ném vào sâu trong trí nhớ, không suy nghĩ thêm nữa.
Từng đợt mùi thơm xông vào mũi, thịt thỏ trước mắt đã chuyển màu vàng óng ánh. Nghe mùi, Vu Diệp đem xuyên thịt trên giá xuống, đưa cho Mộ Vân Tiêu vừa mới từ ngoài động đi vào: “Sư phụ nếm thử một chút xem, tay nghề của Khiếu Hoàn cũng không tệ.”
Mộ Vân Tiêu khẽ nhướng mày, để An Vô ở phía sau giúp hắn cởi ra ngoại sam đã ướt đẫm, phơi lên giá gỗ đơn sơ bên cạnh, lúc này mới ngồi xuống tảng đá thời điểm trước khi đi đã sớm thanh quét sạch sẽ, chậm rì rì tiếp nhận, thuận tay liền đưa qua cho An Vô ngồi bên cạnh.
An Vô lấy ra dao nhỏ, cắt ra một miếng nhỏ từ khối thịt thỏ to lớn, vô cùng tự nhiên đưa qua, Mộ Vân Tiêu dùng hai ngón tay tiếp nhận, ném vào trong miệng, nhai nhai, bình luận: “Miễn cưỡng có thể nuốt.”
Đã sớm dự đoán được là đánh giá như thế, Vu Diệp cười nhìn Mộ Vân Tiêu một cái, lần này đem một xuyên thịt khác trực tiếp đưa cho An Vô. Dù sao, hắn là đã nhìn ra, chỉ cần có An Vô ở bên cạnh, Mộ Vân Tiêu có thể không động thủ liền không động thủ.
Mà người nọ quả nhiên cũng giống như hắn nghĩ, ngoại trừ miếng thịt thứ nhất là tự mình đưa vào trong miệng, còn lại, đều là tựa vào lồng ngực An Vô, lười biếng để y uy ăn từng miếng một.
Nam Khiếu Hoàn ban đầu còn có chút ngạc nhiên, lúc sau liền biết điều cúi đầu ngoan ngoãn ăn đồ ăn của mình. Thỏ hoang không lớn, sau khi bỏ phần đầu, cũng không còn lại bao nhiêu, bốn người rất nhanh đã ăn xong, nghỉ ngơi thêm một hồi, đợi mưa to ngoài động nhỏ dần, liền đi ra sơn động, vượt qua núi nhỏ, trở lại nơi cột mấy con ngựa lúc mới tới.
Mưa hoàn toàn chấm dứt, không khí trở nên tươi mát ướt át, mây đen trên bầu trời cũng tán đi, lộ ra nền xanh lam thoáng đãng. Mặt trời đã lệch về phía Tây, vẽ ra một cầu vòng thật lớn. Bảy màu sắc nhàn nhạt, như ẩn như hiện nổi lên giữa nền trời xanh lam, phá lệ xinh đẹp.
Vu Diệp cưỡi ngựa đi tới bên người Mộ Vân Tiêu, cùng hắn sóng vai mà đi. Bốn người chậm rãi di chuyển, nơi vó ngựa đi qua, người đi đường rất thưa thớt, có vài nhóm người xuất hiện, là những người cũng vừa mới đụt mưa đi ra, tiếp tục lên đường.
Vu Diệp nhìn sắc mặt Mộ Vân Tiêu so sánh với lúc nãy, tốt hơn không ít, mới mở miệng nói: “Sư phụ, ta có chuyện, nghĩ muốn xin ngươi hỗ trợ.”
Mộ Vân Tiêu liếc hắn một cái: “Chuyện gì thuộc hạ của ngươi lo liệu không được?”
Vu Diệp cười khẽ: “Cũng không phải không lo liệu được, chính là dù bọn họ có tiếp tục thăm dò, cũng chỉ tốn thời gian, không bằng trực tiếp ở chỗ sư phụ hỏi cho nhanh.”
Nghe hắn nói như vậy, Mộ Vân Tiêu ngẫm nghĩ một chút, liền biết hắn muốn cái gì: “Nữ nhân Giang Ngọc kia, bây giờ còn chưa thể động.”
“Ta biết.” Vu Diệp gật đầu, hắn đương nhiên hiểu được, đương kim hoàng hậu lấy Độc Cốc làm chỗ dựa, thế lực trong triều đình, nàng nắm ba phần. Hắn nếu muốn nợ máu trả bằng máu, chỉ cần lấy tính mạng của nàng, là chuyện thập phần dễ dàng, nhưng nếu nàng chết, liền sẽ liên lụy tới rất nhiều rắc rối, hoàng đế hiện tại đã đủ đau đầu rồi. Càng không nói đến, người Độc Cốc nhất định sẽ không từ thủ đoạn… Mà hết thảy chuyện này, cũng chính là lựa chọn mà Mộ Vân Tiêu phải đương đầu mười mấy năm trước.
Lúc ấy lựa chọn của hắn, là vứt bỏ họ Ti Hoàng này, rời khỏi triều đình, gia nhập giang hồ…
“Sư phụ chỉ cần nói cho ta biết những chuyện đã xảy ra năm đó, cùng với những điều sư phụ ngươi đã tra ra được.”
Người cưỡi ngựa lẳng lặng nhìn Vu Diệp một hồi, đột nhiên mím môi nở nụ cười, nụ cười kia cùng Vu Diệp có sáu phần tương tự, đồng dạng tuấn mỹ, bởi vì nụ cười này, cầu vòng cũng mất đi rực rỡ: “Xem ra ba năm làm cung chủ, cũng đã tôi luyện tâm tính của ngươi không ít.”
“Tạ ơn sư phụ khen ngợi.” Vu Diệp giả vờ tỏ vẻ cảm kích chấp tay trên lưng ngựa, thiêu mi mỉm cười chống lại ánh nhìn của Mộ Vân Tiêu.
“… Vài ngày sau, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp một người. Đến lúc đó có nghi hoặc gì, ngươi cứ việc hỏi hắn.” Mộ Vân Tiêu yên lặng nhìn hắn một hồi, thấp thở dài, trả lời.
Nhận được câu trả lời của Mộ Vân Tiêu, Vu Diệp liền an tâm chờ đợi. Mỗi ngày đúng hạn đi Quyền phủ bái phỏng, sau khi trở về liền cùng các quan viên tới cửa tặng lễ uống vài tách trà nói đôi câu chuyện phiếm, ngẫu nhiên còn cùng vài người hợp ý đi ra ngoài uống rượu nghe tiểu khúc, ở trong mắt mọi người, cuộc sống của Vu Diệp là vô cùng thoải mái nhàn nhã, ngoại trừ việc tiếp xúc với quan viên trong triều nhiều hơn, thì so với khi sống ở Thiên Dạ Cung hoàn toàn không có gì khác biệt. Trong những ngày này, Quyền Tự Hiệu còn tới quý phủ tìm hắn một lần, hai người cùng ăn cơm trưa, ở sau viện lộng đao lộng thương, tỷ thí thỏa mãn một phen, sau khi mồ hôi đầm đìa, lại cùng nhau uống mấy vò liệt rượu, sự xa lạ sau mười mấy năm không gặp, cũng bất tri bất giác theo đó mà biến mất hoàn toàn.
Lời đồn đãi trên phố cũng vô cùng tức thời, Vu Diệp quay về kinh hơn nửa tháng, tên của hắn, cũng dần dần xuất hiện nhiều hơn. Dân chúng kinh thành đều âm thầm nghị luận, nói hai vị vương gia mới quay về kinh, một người đóng cửa không đón khách, một người thì lại mở rộng của vương phủ, tiếp đón hết thảy quan viên trong triều… Mà trong triều đình, thế lực của Hòa Thạc Vương và Võ Tấn Vương, đã bắt đầu rục rịch…
Ngày 20 tháng 7, Ti Hoàng Hàn Luyện đăng môn bái phỏng, ở lại Hoàn Dạ Vương phủ nửa canh giờ mới rời đi.
Khanh Nhan từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Vu Diệp như đang có điều suy nghĩ, nhãn châu xoay động, đi ra phía trước, đem chén dược trong tay đặt lên bàn, nhẹ giọng hỏi: “Chủ thượng, Võ Tấn Vương đến là vì chuyện gì?”
Vu Diệp phục hồi tinh thần lại, nhìn Khanh Nhan liếc mắt một cái: “Hắn mời ta ngày mai cùng đi Nhạn Sơn săn thú.”
“Ngài đáp ứng rồi?”
Vu Diệp gật đầu, bưng lên chén dược trên bàn uống ngay: “Cùng đi còn có Tam ca, Đại ca cùng một ít con cháu của các quan lại. Tuy rằng không biết hắn đang có chủ ý gì, vẫn nên cẩn thận phòng bị. Khanh Nhan ngươi lui xuống chuẩn bị một chút, ngày mai ba người các ngươi, cùng ta đồng hành.”
Cuối cùng nhét vào miệng một khối điểm tâm, chỉ chậm nửa nhịp, vị cay đắng của dược đã lan tràn trong miệng, Vu Diệp nhíu mày, một bộ vẻ mặt thống khổ.
Bên này, trong ngự thư phòng hoàng cung, có hai người đang ngồi đối diện nhau.
Một người mặc trường bào nguyệt sắc đang nhìn tư liệu trên bàn, nói: “Những thứ này, là chứng cứ cùng chứng ngôn thần đệ âm thầm điều tra nghe ngóng được trong vòng nửa tháng. Vụ án Tả gia năm đó, thật sự là có người âm mưu hãm hại. Hoàng huynh chỉ cần hạ lệnh điều tra rõ một lần nữa, ẩn tình trong đó, tự nhiên sẽ minh bạch.”
Ti Hoàng Vân Dật trầm ngâm thật lâu, chậm chạp không đáp lời, trên khuôn mặt lạnh lùng khẽ cau mày, dễ nhận thấy là đang băn khoăn. Đệ đệ thân ái của hắn quay về kinh lâu như vậy, luôn luôn trốn tránh hắn, cho tới hôm nay, mới chủ động tiến cung gặp hắn, hắn đương nhiên rất cao hứng, nhưng đồng thời cũng biết, Mộ Vân Tiêu nếu vô sự tuyệt đối không tới đây.
Thế nhưng làm hắn kinh ngạc nhất là, Mộ Vân Tiêu lại là vì chuyện này mà đến.
Năm đó hắn vừa mới đăng vị không lâu, một lần vào mùa Đông đi săn thú, ngoài ý muốn bị phục kích, thiếu chút nữa mất mạng dưới mũi tên của thích khách. Hắn giận dữ, vì thế mượn chuyện này, chém đầu không ít đại thần có liên quan cùng một vài nhóm lão quan viên nhìn không hợp mắt, trong khoảng thời gian ngắn, triều đình sợ hãi, dư luận xôn xao, không ít danh môn vọng tộc đều theo chuyện này bị quật ngã, mà Tả gia, là một trong số đó.
Mộ Vân Tiêu thấy Ti Hoàng Vân Dật không nói lời nào, biết hắn đang cố kỵ cái gì, khẽ cắn môi, từ trong lồng ngực lấy ra một khối kim bài, đặt lên những tư liệu hắn mang theo vào cung hôm nay.
Vừa nhìn rõ kim bài kia, thân thể Ti Hoàng Vân Dật liền chấn động: “Ngũ đệ, ngươi thật sự…?!”
Thanh âm khàn khàn vốn luôn hỉ giận khó phân biệt lúc này lại khiếp sợ rõ ràng.
Mộ Vân Tiêu rủ mắt, nhìn hoa văn điêu khắc tinh tế trên kim bài kia, chính giữa kim bài có khắc một chữ “Dật”, thấp giọng nói: “Hoàng huynh năm đó khi cho thần đệ khối kim bài này, thần đệ đã nghĩ mình vĩnh viễn cũng sẽ không lấy nó ra.” Hắn dừng một chút, lông mi dài khẽ động, tiếp tục nói, “Nhưng Tả gia nhiều thế hệ trung lương, năm đó lại toàn lực trợ giúp hoàng huynh đăng vị, mà thần đệ… Về công về tư, đều không muốn nhìn Tả gia tiếp tục bị gán cho tội danh nghịch tặc.. Cho nên cả gan, thỉnh hoàng huynh thực hiện lời hứa của chính mình.”
Hắn vốn không cần cầu cạnh ai, nhưng vì người kia, hắn cúi đầu.
Ti Hoàng Vân Dật hồi phục tinh thần, rất nhanh liền yên tĩnh trở lại. Hắn theo ghế đứng dậy, khoanh tay đi tới đi lui trong thư phòng, cau mày, sắc mặt âm trầm.
Khói nhẹ lượn lờ phiêu tán giữa không gian im lặng, tiếng bước chân qua lại vang vọng, ám chỉ tâm tình của chủ nhân, thật lâu sau, Ti Hoàng Vân Dật rốt cục dừng bước trước mặt Mộ Vân Tiêu, ánh mắt hắn nhìn lên tấm bản đồ treo ở một bên tường. Bản đồ lấy Dận Quốc làm trung tâm, mở rộng ra bốn phía, Vĩnh Xương Môn ở phía Bắc Dận Quốc, có một khu vực hẹp dài được khoanh màu đỏ, là điểm đáng chú ý nhất trên tấm bản đồ.
Ánh mắt hắn ngưng động tại khu vực màu đỏ kia, giống như xuyên thấu qua mặt giấy, nhìn đến biên quan xa xôi.
“Ngũ đệ… Muốn trẫm đáp ứng ngươi, cũng không phải không thể.”
Ti Hoàng Vân Dật thấp giọng nói.
“Chính là…”
Mộ Vân Tiêu ngẩng đầu, ánh mắt hai người đối diện nhau.
“Chính là, trẫm muốn ngươi… Lại vì Dận Quốc mặc lên chiến bào!”@tichlan