Con ngựa trắng bị thu phục bước đi song song với con ngựa Vu Diệp đang cưỡi, chậm rãi quay về rừng cây ban đầu. Hai người lần lượt xuống ngựa, hán tử kia vẫn đứng chờ ở đó vội vàng chạy tới, ánh mắt dừng ở trên người con ngựa trắng đang nhàn nhã ăn cỏ lưu luyến nửa ngày, mới chắp tay xoay người hướng Vu Diệp hành lễ: “Thị vệ của Vương gia thật sự là hảo thân thủ! Thế nhưng thu phục được con ngựa vương này! Hạ quan sâu sắc bội phục…”
Chân mày Vu Diệp cau lại, lười cùng gã nói lời vô nghĩa, thẳng thắn lên tiếng: “Nếu là do thị vệ của bổn vương thu phục được, vậy con ngựa vương này, bổn vương liền mang đi.”
“Phải, đây là đương nhiên!” Hán tử kia vội vàng đáp, giơ tay lên, nhóm kỵ sĩ ở phía sau theo tới, cầm dây cương cùng yên ngựa, định đeo lên cho con ngựa trắng. Con ngựa trắng đột nhiên hí vang, bốn vó đào đất, mắt to hung tợn trừng mấy người đang tiến tới gần, nhất thời, nhóm kỵ sĩ bất đắc dĩ nhìn về phía hán tử kia.
“Vương gia, ngài xem…”
“Không sao. Nếu nó không thích, liền không cần đeo. Các ngươi lui đi.” Vu Diệp khoát tay ngăn lại, cũng không nhìn tới hán tử kia, lập tức hướng con ngựa trắng đi đến.
Những kỵ sĩ ở bốn phía nhìn xem mà kinh hồn táng đảm, ai cũng biết, ngựa hoang khó thuần phục, tuy nói con ngựa trắng này vừa mới bị hắc y thị vệ kia thu phục, nhưng Vương gia lúc này tùy tiện đi ra phía trước nó, thật sự không phải là hành động sáng suốt. Chớ nói chi là, Vương gia còn vươn tay, muốn vuốt ve cổ con ngựa trắng kia…
Thế nhưng, ngoài dự liệu của mọi người, một người một ngựa im lặng nhìn nhau trong chốc lát, con ngựa trắng không chỉ không có phản kháng, mà còn ngoan ngoãn cúi đầu, để Vu Diệp tùy ý vuốt ve.
Nhóm kỵ sĩ hai mặt nhìn nhau, đều thấy được vẻ kinh nghi trong mắt lẫn nhau. Trung niên hán tử trầm mặc nhìn một hồi, liền giơ tay ra hiệu, tiếp tục công việc của bọn họ, sau đó mang theo đàn ngựa hoang rời đi nơi khác.
Một hồi ồn ào huyên náo bên bờ suối thoáng chốc lại khôi phục sự im lặng như lúc ban đầu, chỉ nghe thấy tiếng chim hót cùng tiếng nước chảy róc rách, vang vọng ở trong núi.
Vu Diệp quay đầu, khẽ cười nhìn Nam Khiếu Hoàn, con ngựa trắng không muốn xa rời dùng đầu cọ cọ hắn, hắn vỗ vỗ con ngựa trắng, nói với Nam Khiếu Hoàn: “Chúng ta dắt nó đi dạo một lát.”
“Vâng.” Nam Khiếu Hoàn đem con ngựa của Vu Diệp buộc trở lại thân cây lúc ban đầu một lần nữa, hai người dẫn theo một con ngựa, bắt đầu đi dọc bờ suối nước tiến vào nơi sâu hơn.
“Khiếu Hoàn, đặt cho nó một cái tên đi!”
Nghe Vu Diệp nói như vậy, con ngựa trắng đi ở phía trước liền quay đầu lại, hai mắt thật to nhìn chằm chằm Nam Khiếu Hoàn, giống như đang đợi y nói ra tên của mình. Thật sự là một con ngựa có linh tính thông minh! Vu Diệp ở trong lòng cảm thán, đồng thời, cũng đem ánh mắt chuyển qua phía Nam Khiếu Hoàn.
“Tên?” Hiển nhiên là không ngờ tới Vu Diệp sẽ nói như vậy, Nam Khiếu Hoàn khó nén thần sắc kinh ngạc.
“Phải. Con ngựa của ngươi, ngươi là chủ nhân nếu không đặt tên, vậy muốn ai tới đặt tên cho nó đây?”
Vu Diệp nhướng mày, lời nói đầy vẻ đương nhiên.
Nam Khiếu Hoàn đang bước đi, vừa nghe lời này, đột nhiên ngừng cước bộ, ngơ ngác đứng tại chỗ, trên gương mặt anh tuấn kiên nghị, lại một lần nữa xuất hiện biểu tình không dám tin.
“Chủ thượng?! Không phải ngài…” Nửa câu sau còn chưa nói ra miệng, Nam Khiếu Hoàn nhìn thanh niên đang nở nụ cười trước mặt y, sau một lúc, đột nhiên quỳ một gối xuống, cúi đầu thật sâu: “Thuộc hạ tạ ơn chủ thượng ban cho!”
Một tiếng đáp này mang mười phần nội lực, to như tiếng chuông đồng, kinh động cả chim chóc trên nhánh cây bên cạnh đều vỗ cánh tung bay.
Vu Diệp đi lên hai bước, kéo lên hắc y nam tử đang quỳ trên mặt đất, tiếp tục nói: “Tốt lắm, mau đặt một cái tên, không thấy nó đã chờ đến không kiên nhẫn rồi sao?”
Nam Khiếu Hoàn nhìn lại con ngựa trắng, liền thấy đúng như lời nói của Vu Diệp, nó vẫn như cũ nhìn y chằm chằm, trong ánh mắt tựa hồ hàm chứa vài phần thúc giục.
“…” Nam Khiếu Hoàn trầm ngâm sau một lúc lâu, cuối cùng, cúi đầu mở miệng, “Cả thân tuyết trắng, dã tính mười phần… ‘Ngân Diệu’…” Ngẩng đầu nhìn con ngựa trắng, y tiếp tục nói, “… Vậy liền gọi ngươi là ‘Ngân Diệu’, như thế nào?”
Con ngựa trắng vừa nghe, ngẩng đầu hí vang, vang vọng khắp nơi, hiển nhiên là hết sức hài lòng, nó vung cái đuôi dài, lúc này mới chịu tiếp tục cất bước tiến về phía trước.
“Ngân Diệu sao…” Vu Diệp nhìn con ngựa trắng, thì thào tự nói, bỗng nhiên quay đầu hướng Nam Khiếu Hoàn cười nói, “Tên rất hay! Nhìn không ra, Khiếu Hoàn ngươi rất có khiếu đặt tên a!”
Nghe lời nói của Vu Diệp, Nam Khiếu Hoàn cúi đầu xuống, trên gương mặt anh tuấn bỗng nhiên nổi lên vài phần đỏ ửng, cư nhiên chỉ vì nửa câu tán thưởng giống như trêu chọc của Vu Diệp, mà ngượng ngùng.
Vẻ mặt hồng lên của y, cũng làm cho Vu Diệp thất thần.
Không khỏi nhớ tới, tình cảnh khi hắn lần đầu tiên mở mắt ra ở thế giới này. Cho dù toàn thân không mảnh vải, cho dù trên người dày đặc dấu vết xanh tím, người nam nhân này vẫn là bộ dáng không để ý, sắc mặt không chút thay đổi… Thế nhưng hiện tại hắn bất quá là thuận miệng nói một câu, người nam nhân này cư nhiên liền… Đỏ mặt?
Thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn…
Vu Diệp lẳng lặng nhìn Nam Khiếu Hoàn một hồi, rốt cục quay đầu đi. Nhờ vậy người đang không yên lòng kia, lúc này mới có thể thở ra một ngụm khí.
Chậm rãi tản bộ một hồi, Ngân Diệu cùng Vu Diệp cũng dần dần quen thuộc nhau hơn. Đợi sắc trời dần tối, hai người mới có ý định kỵ mã quay về doanh, Nam Khiếu Hoàn đi về phía con ngựa y cưỡi tới đây ban đầu. Đi được nửa đường, lại bị Ngân Diệu chạy tới chặn ngang, nó đứng ở trước mặt Nam Khiếu Hoàn, dùng đầu cọ y, một đôi mắt to, nhìn chằm chằm y. Xem ý tứ trong mắt nó, là muốn y cưỡi nó sao?
Nhìn tới cái bờm ngựa dài quá mức của Ngân Diệu, thầm nghĩ sau khi quay về doanh sẽ giúp nó tu bổ, Nam Khiếu Hoàn đi đến trước mặt Ngân Diệu, đưa tay vuốt ve lưng nó. Không có yên ngựa, cũng không có dây cương, nhưng lấy kỹ thuật cưỡi ngựa của y mà nói, cũng không tính là khó khăn. Nam Khiếu Hoàn quay đầu lại, liền nhận được nụ cười nhạt thúc giục của Vu Diệp.
Thoáng suy tư một hồi, y nhảy lên, cưỡi trên lưng Ngân Diệu.
Vì thế, ba con ngựa cùng cất bước, hướng phía trước mà đi, chỉ chốc lát, đã về tới địa điểm nghỉ ngơi trong doanh trướng.
Lúc này, trận săn bắn đã chấm dứt, xa giá cũng đã quay về doanh, mà kết quả của trận săn bắn, không ngoài sở liệu, Hòa Thạc Vương Ti Hoàng Hàn Vũ đoạt giải nhất. Đắc ý dào dạt tiếp nhận ly rượu được người thua cuộc hai tay dâng lên, Ti Hoàng Hàn Vũ ngửa đầu cạn sạch, dùng tay áo nhẹ lau khóe miệng, cười lớn nhảy xuống ngựa, được mọi người vây quanh chúc mừng mà đi vào doanh trướng.
Mặt trời đã lặn xuống núi, lửa trại được đốt lên, những con vật săn được được đem ra nướng trên lửa trại, mọi người tụ họp một chỗ, uống liệt rượu, ăn thịt nướng, chuyện trò vui vẻ.
Hai người Vu Diệp vừa trở về, Ti Hoàng Hàn Luyện liền nhìn thấy con ngựa trắng kia, nhớ tới tin tức cách đó không lâu có hạ nhân đưa tới, hắn liền nở nụ cười tiến lên, hỏi thăm vài câu, sau đó liếc mắt nhìn Nam Khiếu Hoàn ở phía sau Vu Diệp, nói: “Hàn Luyện nghe bọn họ nói, thị vệ của Hàn Trọng ca ca thật sự hảo thân thủ! Khó trách Hàn Trọng ca ca lúc nào cũng dẫn y theo bên người…”
Vu Diệp không nói chuyện, chính là cố ý đứng chắn đi tầm nhìn của Ti Hoàng Hàn Luyện, nhận thấy được động tác của Vu Diệp, Ti Hoàng Hàn Luyện cười cười, lại tán thưởng Nam Khiếu Hoàn vài câu, liền lôi kéo Vu Diệp đi tới vị trí còn trống trước lửa trại.
“Lát nữa sẽ có biểu diễn giáo mã, bọn họ đều đã tỉ mỉ chuẩn bị. Hàn Trọng ca ca tuy rằng lúc chiều đã xem qua, nhưng cũng đừng chê nhàm chán mà ra về trước a.” Ti Hoàng Hàn Luyện cười dài nói với hắn.
Vu Diệp cũng thuận miệng cười pha trò vài câu ứng phó rồi cho qua, Ti Hoàng Hàn Hồng ngồi ở gần đó đang ăn thịt nai nướng, nghe thấy mấy lời này, nhếch miệng cười: “Đúng vậy! Đến, Hàn Trọng, bồi Tam ca uống hai chén.” Dứt lời, chén rượu liền đưa tới.
Vu Diệp tiếp nhận, một hơi uống ngay, đem cái chén trống không đưa ra, Ti Hoàng Hàn Hồng nhìn, tâm tình liền tốt hơn, thuận tay vươn tay qua vò đầu hắn, cảm thán nói: “Tiểu tử ngươi, cuối cùng cũng chịu thống thống khoái khoái!”
Vu Diệp thêu mi, hơn nữa ngày mới kịp phản ứng, chẳng lẽ trước kia Mộ Hàn Trọng khi ở trước mặt Ti Hoàng Hàn Hồng đều không uống rượu, cho nên hiện tại Ti Hoàng Hàn Hồng mới nói như thế? Cảm thấy buồn cười, hắn lại rót thêm một chén uống cạn.
Bóng đêm dần bao phủ, từng trận gió đêm thổi qua, tiếng trò chuyện càng vang vọng. Vu Diệp im lặng quan sát bốn phía, nhìn nhóm thanh niên quý tộc ngồi xung quanh, đại bộ phận đều đang thống khoái uống rượu ăn thịt.
Hoàng đế khai quốc của Dận Quốc xuất thân từ binh nghiệp[quân đội], mấy đại hoàng đế theo sau đều vũ dũng hiếu chiến, bởi vậy người trẻ tuổi ở Dận Quốc, đều tôn sùng vũ lực, hoạt động tiêu khiển trong ngày thường phần lớn đều là săn thú hoặc mã cầu [cưỡi ngựa đánh bóng]. Cho nên ở đây tuy phần nhiều đều là con cháu danh môn vọng tộc, nhưng cũng không cần để ý quá nhiều quy củ quân thần. Sau vài chén rượu, bầu không khí vốn náo nhiệt lại càng thêm sôi nổi hơn. Lớn tiếng đàm luận, lớn tiếng cười to, âm thanh cụng chén lọt vào tai không dứt.
Vu Diệp ngồi cùng bàn với Ti Hoàng Hàn Luyện và Hàn Hồng, cứ ngươi một chén ta một chén luân phiên uống cạn. Xem xong vài tiết mục, liền tới tiết mục giáo mã cuối cùng. Vì buổi chiều gần như đã xem qua, cho nên Vu Diệp không có mấy hứng thú. Mọi người xung quanh nhìn nhóm kỵ sĩ lần lượt đem những con ngựa hoang thu phục vào khuôn khổ, không khỏi vỗ tay tán thưởng, Ti Hoàng Hàn Vũ trong lúc cao hứng, còn tự mình ban phần thưởng cho nhóm kỵ sĩ này.
Ban thưởng xong, hắn đột nhiên đứng lên, phái người gọi Ti Hoàng Hàn Luyện tới gần, hai người cùng uống vài chén rượu, sau đó đứng dậy đi đến một góc. Ti Hoàng Hàn Vũ nhìn bóng dáng Vu Diệp ở cách đó không xa, đè thấp thanh âm: “Hàn Luyện, ngươi không phải nói, hôm nay có thể biết Mộ Hàn Trọng là dùng cách gì để giải độc ‘Di Tình’ sao?”
“Đúng vậy.” Ti Hoàng Hàn Luyện nhẹ giọng cười, gương mặt tinh xảo ẩn trong bóng tối, hiện lên mạt cười biểu thị mọi thứ đều đã trong định liệu.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!” Ti Hoàng Hàn Vũ vô ý đề cao thanh âm, ngay sau đó liền đề phòng nhìn nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý bên này, mới an tâm.
“Được rồi được rồi, tối đa một canh giờ sau, đại ca ngươi liền sẽ biết đáp án. Không nói nữa, ta đi trước.”
Chỉ mở phân nửa nút thắc trong lòng Ti Hoàng Hàn Vũ, sau đó Ti Hoàng Hàn Luyện hành lễ, cười khẽ quay trở về vị trí.
Trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, Vu Diệp trừng mắt nhìn, hắn không uống quá nhiều, cư nhiên lại có cảm giác say, nhìn nhìn chén rượu trong tay, hình ảnh đã một phân thành hai. Khẽ cười một tiếng, hắn mới vừa đặt chén rượu xuống, Ti Hoàng Hàn Luyện lại sáp tới: “Đến, ta tái kính Hàn Trọng ca ca một chén!”
Cả đêm, người trước mắt này đều quấn quít lấy hắn không tha. Giữa hai người không có quá nhiều kỉ niệm để nói, Ti Hoàng Hàn Luyện liền kiếm chút truyền thuyết dân gian ra kể, hoặc là thơ từ ca phú linh tinh, Vu Diệp bất đắc dĩ, đành phải nghe, ngẫu nhiên bình luận vài câu, cứ như vậy mà trò chuyện.
Mà mùi hương trên người Ti Hoàng Hàn Luyện, chẳng biết tại sao, hôm nay ngửi thấy lại khiến hắn đau đầu, có lẽ là vì khoảng cách quá thân cận, lại ngồi quá lâu chăng? Xoa huyệt thái Dương, Vu Diệp lắc đầu cự tuyệt Ti Hoàng Hàn Luyện, từ chối nói thân thể không thoải mái, liền đứng dậy, nhưng bỗng nhiên hai mắt tối sầm, Nam Khiếu Hoàn ở một bên vội vàng đỡ lấy hắn, ân cần hỏi han: “Chủ thượng, ngài không sao chứ?”
Vu Diệp lắc đầu, đứng thẳng dậy, lúc này mọi người xung quanh cũng đều nhìn hướng qua đây, ân cần hỏi han.
“Hàn Trọng ca ca say rồi sao? Nếu không được, vậy quay về doanh nghỉ ngơi một chút đi.” Ti Hoàng Hàn Luyện vẻ mặt lo lắng, mắt to vẫn không dời mà nhìn chằm chằm Vu Diệp.
Hắn tiến tới gần, mùi hương trên người cũng nhẹ nhàng theo tới, Vu Diệp cảm thấy đầu lại choáng váng vài phần, khẽ gật đầu, liền dựa vào Nam Khiếu Hoàn, trở về doanh trướng của chính mình.
Khanh Nhan đang ngồi nói chuyện phiếm cùng Ỷ Lôi ở trong trướng, nhìn thấy Nam Khiếu Hoàn đỡ chủ tử nhà mình trở về, vội vàng đứng dậy, đem Vu Diệp đỡ lên giường, Khanh Nhan lo lắng nhìn một hồi, nói nhỏ: “Ta đi nấu canh giải rượu.”
Ỷ Lôi gật gật đầu: “Ta đi phía sau nấu chút nước ấm, Khiếu Hoàn ngươi trước chiếu cố chủ tử một chút.”
Nói xong, hai người liền vội vàng xốc lên màn trướng, đều tự đi làm việc của mình.