Trong thành Huyền Chu một mảnh náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng trong đêm, dòng người không ngừng. Các cửa hàng hai bên Ngự phố đều treo đủ loại bảng hiệu lớn nhỏ, người bán hàng nhiệt tình như lửa cao giọng thét to, nam nữ già trẻ mặc một thân quần áo mới không ngừng ra vào các tửu lâu, những người hơi có tiền một chút, đã sớm đặt trước chỗ ngồi tốt để ngắm trăng trong tửu lâu. Tiếng đàn sáo phiêu đãng không dứt lan tỏa khắp cả tòa thành, hòa lẫn bên trong còn có âm thanh hài đồng vui đùa, vô cùng náo nhiệt. Nội thành Châu Kiều, trên dòng sông chảy ngang thành Huyền Chu, có hàng trăm ngọn đèn được dân chúng thả trên sông, ánh sáng lập lòe trôi nổi trên mặt nước…
Trận náo nhiệt này, theo thông lệ, hiển nhiên sẽ kéo dài suốt cả đêm, ngoài ngắm trăng, còn có các trò chơi dân gian, thu hút người người cùng tham gia.
Vu Diệp cùng Nam Khiếu Hoàn bỏ ngựa đi bộ, chậm rãi di chuyển theo đám đông dần tiến vào trong thành. Mười lăm tháng tám, các quân doanh trong cả nước đều dùng cách thức riêng để ăn mừng. Thiểm Kỵ mới thành lập, cũng không là ngoại lệ. Bởi vậy, thời điểm hai người trở lại thành Huyền Chu, trăng tròn cũng đã lên.
Bên ngoài tẩm cung hoàng đế, Vu Diệp đem dây cương trong tay giao cho bọn thị vệ, lại phân phó Nam Khiếu Hoàn đi thiên điện ở một bên nghỉ ngơi, liền thẳng tiến đi xuyên qua chủ điện, đi đến hoa viên ở sâu bên trong.
So với không khí vui tươi nhộn nhịp bên ngoài đường phố, con đường này lại tràn đầy tịch lãnh, cho dù xung quanh đều được trang trí lụa đỏ, đèn lồng treo cao cũng tỏa ra ánh sáng nhu hòa, nhưng vẫn như cũ không thể che giấu đi vẻ tịch liêu phủ trên thân ảnh cao ngất đang ngồi trước thạch bàn.
Nghe được tiếng bước chân người tới, nam tử giương mắt nhìn lại, cơ hồ đồng thời, trong mắt tản ra nhu hòa yêu thương cùng vui mừng: “Như thế nào canh giờ này mới đến?”
Vu Diệp hành lễ xong, theo ý Ti Hoàng Vân Dật vén vạt áo ngồi xuống, cười nhạt nói: “Trong quân doanh sự việc bận rộn, nhi thần chậm trễ, xin phụ hoàng thứ tội.”
Ti Hoàng Vân Dật khẽ lắc đầu thở dài: “Đừng xa lạ như thế, trẫm là phụ thân của ngươi, sao có thể chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà trách tội ngươi?… Đến đến, cùng dùng bữa!” Dứt lời giơ tay lên, thị nữ hai bên lập tức tiến lên rót rượu. Chính hắn cũng tự tay gắp một đũa thức ăn cho vào bát của Vu Diệp.
Chén rượu bằng ngọc lưu ly trong suốt, dưới ánh trăng phản xạ ra sắc thái nhu hòa ôn nhuận, chất lỏng trong suốt theo động tác của người cầm mà nhẹ xao động.
Ăn vài đũa thức ăn, Vu Diệp thuận miệng hỏi: “Đã đến tết Trung Thu, phụ hoàng vì sao không mời sư phụ cùng tụ họp?”
“Trẫm đã mời, ai~ Tính tình của hắn, ngươi cũng biết…” Ti Hoàng Vân Dật bất đắc dĩ trả lời, đồng thời nhớ tới lý do cự tuyệt của Mộ Vân Tiêu, nhìn nhìn thanh niên ngồi ở đối diện, “Nghe nói suốt nửa tháng Ngũ đệ không tới quân doanh, hết thảy đều là ngươi xử lý?”
“Đúng vậy, nhi thần thân là chủ soái, Thiểm Kỵ lại mới vừa thành lập, còn cần phải tiến hành nhiều thay đổi, mặc kệ chuyện gì, nhi thần chỉ có thể cố gắng làm gương cho binh sĩ, cùng bọn họ đồng tâm hiệp lực, mới có thể phục chúng, mới có thể khiến cho toàn quân trên dưới đồng lòng.”
Dĩ vãng cũng từng có con cháu hoàng tộc cầm binh, thế nhưng phần lớn đều là giao cho các đại tướng trong quân doanh huấn luyện sĩ binh, từ lâu việc con cháu hoàng tộc làm chủ soái, trong mắt mọi người đều chỉ là một tước vị hư danh, chỉ cần khi cần thiết xuất hiện đi một vòng, trở về liền có thể lĩnh hơn phân nửa quân công, được phong một chức vị trong triều đình, từ đó về sau con đường làm quan thuận lợi.
… Thế nhưng, Vu Diệp không muốn làm một chủ soái như vậy.
“Ngươi thật sự đã trưởng thành…” Ti Hoàng Vân Dật cảm thán, tiếp nhận chén rượu Vu Diệp thay hắn rót đầy, ngửa đầu uống cạn.
Gió đêm thổi đến, đưa tới hương vị cây hoa cúc trồng trong viện, bóng cây lắc lư, hai người đối diện mà ngồi, nhẹ giọng nói chuyện với nhau.
Một đêm này, hai người trò chuyện suốt nhiều canh giờ, cho đến trăng treo cao trên đỉnh đầu mới ly khai.
Nửa tháng chưa quay về Hoàn Dạ Vương phủ, tối nay Hoàn Dạ Vương phủ cũng giống như ngàn gia vạn hộ trong thành Huyền Chu, giăng đèn kết hoa, từ trong ra ngoài, đều là không khí ăn tết. Theo dặn dò của Vu Diệp, hơn năm mươi hạ nhân đều được phân phát rượu ngon và bánh Trung Thu, đồng thời đều được một đêm vui chơi thỏa thích. Mặc dù đêm đã khuya, mơ hồ ở trong gió đêm vẫn có âm thanh đàn sáo rộn ràng không hề có xu thế giảm nhiệt.
Vu Diệp tắm xong, tiếp nhận khăn Nam Khiếu Hoàn đưa lên, tự mình lau tóc dài.
Những âm thanh nhốn nháo bên ngoài theo cánh cửa truyền vào, Vu Diệp nghe, ngẩng đầu nhìn hắc y nam tử trước mắt một cái, giống như tùy ý cười nói: “Cho bọn họ vui chơi, lại không nghĩ rằng bọn họ sẽ náo loạn lâu như vậy. Ngày mai nếu thức dậy muộn, làm chậm trễ công việc, Vương bá đến giáo huấn, đến lúc đó cũng không thể bảo là lỗi của người làm chủ tử ta…”
Tết Trung Thu, các nhà giàu sẽ cho bọn hạ nhân nghỉ nửa ngày, để cùng người nhà đoàn tụ hoặc là đi ra ngoài ngao du. Vu Diệp đương nhiên cũng làm như vậy.
“…” Nam Khiếu Hoàn cũng không nói gì, vẫn trầm mặc chờ ở một bên.
Vu Diệp lại quang minh chính đại nhìn y hồi lâu, mới bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi cũng lui xuống đi. Cùng bọn họ tụ họp, nửa tháng không gặp, chắc hẳn Khanh Nhan đang rất nhớ ngươi và Ỷ Lôi.”
Hắn cùng Nam Khiếu Hoàn chân trước vừa tới Thiểm Kỵ, Ỷ Lôi liền theo tới ngay sau lưng. Chỉ vì dược Vu Diệp cần uống hằng ngày kia, nhờ bất luận kẻ nào hắn cũng sẽ không yên tâm. Mà bởi vì cả Ỷ Lôi cũng đi, nên cả đại vương phủ chỉ còn lại một mình Khanh Nhan. Nàng ở lại trong phủ hơn mười ngày, vừa rồi gặp hai người trở về, mặc dù không nói gì nhiều lắm, nhưng trong đôi mắt đẹp là vui sướng không thể che giấu, Vu Diệp đương nhiên là nhìn thấy rõ.
Ba người bọn họ tình cảm thâm hậu, lúc này nên thả Nam Khiếu Hoàn đi một chút, là việc nên làm.
Nam Khiếu Hoàn nhìn Vu Diệp xốc lên chăn, một bộ chuẩn bị đi ngủ. Biết mệnh lệnh vừa rồi của Vu Diệp ngụ ý gì, Nam Khiếu Hoàn cúi đầu khom người nói tạ ơn, liền khép lại cánh cửa lui ra.
Trăng sáng treo cao, ba người ngồi vây quanh, trên bàn là mấy món đồ nhắm rượu cùng một đĩa bánh Trung Thu tinh xảo, giữa gió đêm Hè mát mẻ, cùng tụ họp hàn huyên, rất nhiều khoái ý kèm theo vài phần phong nhã.
Khanh Nhan cười dài đẩy đĩa bánh Trung Thu qua cho Nam Khiếu Hoàn: “Nếm thử xem, là nhân hạch đào, ngươi hẳn là sẽ thích.”
Ỷ Lôi ôm bầu rượu ngửa đầu uống mấy ngụm, thoáng quay đầu: “Khanh Nhan tỷ ngươi thật bất công, lúc nãy ta muốn ăn loại nhân hạch đào, tỷ lại không cho ta ăn, nguyên lai là để dành cho Khiếu Hoàn.”
Ngữ khí của hắn pha lẫn vài phần oán khí, khiến cho Đông Khanh Nhan bật cười khanh khách.
“Hơn phân nữa bánh nhân hạch đào ta làm chẳng phải đều đã chui vào bụng của ngươi sao, ngươi còn chưa thỏa mãn?”
Nàng khẽ sẳng giọng, chuyển hướng sang người ngồi bên cạnh, bổ sung nói: “Nghe Ỷ Lôi nói, nửa tháng qua ngươi đi theo chủ thượng cùng học sử dụng trường thương, tiến triển như thế nào rồi?”
“Không tồi.”
Nam Khiếu Hoàn lấy ra một khối bánh Trung Thu từ đĩa bánh trên bàn, nhẹ cắn một cái, sau đó đem cả đĩa bánh còn lại đưa vào trong tay Ỷ Lôi, thản nhiên đáp hai chữ, liền không hề nói thêm gì nữa.
Biết hai chữ ‘Không tồi’ của y chính là rất có tiến triển, Ỷ Lôi nhếch miệng cười, vui vẻ tiếp nhận đĩa bánh, tùy tay cầm lên một khối, một hơi ăn ngon lành, chốc lát liền đã giải quyết hơn phân nửa đĩa bánh: “Hôm nào có rảnh, bảo Khiếu Hoàn biểu diễn mấy chiêu cho tỷ xem xem. Thường dân như ta nhìn không ra cái gì hay ho, nhưng Khanh Nhan tỷ thì khác a!”
Đông Khanh Nhan nhẹ nhàng cười, ánh mắt nhìn về phía hai người tràn ngập cưng chìu, vừa định nói gì đó, liền nghe thấy một trận tiếng bước chân từ trong hoa viên truyền tới.
Chỗ bọn họ đang ngồi, là một góc khá hẻo lánh trong hoa viên phía sau vương phủ, ngày thường không ai lui tới, cho dù hôm này là mười lăm tháng tám, cũng vẫn rất u tĩnh.
Tiếng bước chân lớn dần, Khanh Nhan đã nghe ra đó là hai nữ tử không biết võ công.
“Khiếu Hoàn đại ca.” Một người đi trước mặc một thân lụa mỏng, mắt xanh tóc vàng mềm mại thả sau lưng, đúng là vũ cơ tên Vũ Nhi ngày ấy nói lời cảm tạ với Nam Khiếu Hoàn.
Tây Ỷ Lôi nghe cách xưng hô của người tới, mày khẽ nhíu, hưng trí ban đầu liền rút đi vài phần.
“Vũ Nhi cô nương, Song Nhi cô nương.” Nam Khiếu Hoàn ngẩng đầu nhìn hai người một cái, đơn giản lên tiếng tiếp đón, sau đó liền tự ngồi uống rượu, Đông Khanh Nhan khẽ liếc nhìn hai người mới tới, ôn hoà nói: “Tiền viện đang có đố đèn*, hai vị cô nương không tới đó cùng xem náo nhiệt sao?”
[đố đèn: một trò chơi truyền thống của Trung Quốc, các câu đố dán trên lồng đèn]
Một câu này của nàng nghe như khách khí, nhưng ngụ ý cũng là cực không chào đón hai người mới đến. Hoa viên trong vương phủ này, tuy không phải nơi bí mật riêng của ba người bọn họ, nhưng phàm là ai có để ý một chút, chắc chắn sẽ không tới đây quấy nhiễu hưng trí của bọn họ, huống chi là hai tai mắt ngầm được Ti Hoàng Hàn Luyện đưa tới này…
“Náo nhiệt đều đã qua rồi, ta và muội muội liền tới bên này đi dạo, không nghĩ tới lại gặp được tỷ tỷ cùng Khiếu Hoàn đại ca, thật sự là rất trùng hợp a~”
Bởi vì là ngày tết Trung Thu, nên Vu Diệp cho phép người trong phủ được tự do đi lại các nơi, hiển nhiên, bao gồm cả hai nữ tử ngày thường không thể tự tiện ra ngoài này.
Nghe đến đó, Ỷ Lôi khẽ cười một tiếng, cũng không vạch trần các nàng, đại não vừa chuyển, nhìn nhìn sang Nam Khiếu Hoàn vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn bên cạnh, vài phần buồn bực liền bị ý đồ khác thay thế.
Đứng dậy đi tới bên cạnh hai nữ tử, Tây Ỷ Lôi làm tư thế thỉnh, trên môi đột nhiên xuất hiện mạt ý cười tao nhã: “Nếu đã đến, hai vị cô nương liền ngồi xuống đi, trăng đêm nay đẹp như vậy, có thêm giai nhân ở bên, sẽ càng tăng thêm vài phần xinh đẹp a.”
Hai nữ tử bị lời này chọc cho đỏ mặt, giả vờ từ chối vài tiếng, liền theo vị trí trống mà Ỷ Lôi cố ý chừa ra ngồi xuống.
Vì thế Nam Khiếu Hoàn liền bị hai người một trái một phải kẹp chặt ở giữa.
Bên này Khanh Nhan nhìn nét mặt cười trộm của Ỷ Lôi, lại theo ánh mắt của hắn nhìn đến hắc y nam tử, nháy mắt liền sáng tỏ ý đồ của Ỷ Lôi, lập tức bất đắc dĩ khẽ liếc hắn một cái.
Ỷ Lôi thay đổi vị trí, đem đầu tiến đến sát bên tai Khanh Nhan, thấp giọng cười trộm: “Tối nay chúng ta liền nhìn xem đầu gỗ này có thể thông suốt hay không, hiểu được cái gì là thương hương tiếc ngọc.”
Hai vũ cơ này, vào phủ lâu như vậy Vu Diệp cũng chưa từng triệu kiến, toàn bộ người trong phủ đều biết các nàng đã hoàn toàn không có cơ hội được sủng ái. Mấy ngày trước đây Khanh Nhan đã đem tên hai người xếp vào hàng ngũ thị nữ trong phủ, chi phí ăn mặc giảm thấp xuống vài bậc, chỉ là không bắt các nàng đi làm việc như các thị nữ khác, còn lại mọi thứ đều như cũ.
Nghĩ đến hai nữ tử ngoại quốc này cư nhiên đánh chủ ý lên người Nam Khiếu Hoàn, Đông Khanh Nhan cảm thấy một trận buồn cười, biết cuối cùng các nàng cũng chỉ là công cốc, nhưng mặt khác cũng không khỏi có vài tia cảm thông.
Các nàng vừa đến, ba người cũng không bàn luận đến những chuyện quá mức riêng tư, Khanh Nhan liền tìm một ít chuyện lý thú kể cho mấy người nghe. Hai nữ tử tựa hồ rất ngượng ngùng, nhưng lại thỉnh thoảng dùng vài hành động nhằm hấp dẫn nam tử một chữ không nói, ngồi vững như tượng kia.
“Khiếu Hoàn đại ca, lại uống một chén đi ~” Song Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn, đưa lên một chén rượu.
Nam Khiếu Hoàn cũng không nhìn nàng, trực tiếp tiếp nhận ngửa đầu uống cạn.
Chén rượu vừa trống không, tức khắc sẽ lại được rót đầy, sau đó lại tái uống. Tuần hoàn như thế, mấy vò hảo tửu lâu năm, chỉ chốc lát liền uống hết hơn phân nửa.
“Chậc chậc, mắt của y không bị mù chứ?” Nhân cơ hội rót rượu, Ỷ Lôi kề sát vào Khanh Nhan, bĩu môi nói, “Chỉ biết uống rượu! Rượu không thể thay thế nữ nhân a!”
Đông Khanh Nhan không tiếng động khẽ cười, chợt nghe một thanh âm vang lên, Nam Khiếu Hoàn ở đối diện đồng thời đứng dậy.
“Khiếu Hoàn đại ca!” Vũ Nhi Song Nhi cũng lập tức đứng dậy theo, hơi có chút luống cuống.
“Có chút say, ta đi về trước.” Nam Khiếu Hoàn mặt không chút thay đổi nói, cũng không nhìn tới nữ nhân đi theo phía sau y, xác định phương hướng, liền cất bước rời đi.
Vũ Nhi Song Nhi theo sát sau lưng y, xem phương hướng kia, là muốn đi theo quay về chủ viện của Vu Diệp.
Suốt một đường tiếng bước chân phía sau vẫn không biến mất, cứ như vậy đi theo y trở về chủ viện.
Trong đầu thoáng nghi hoặc, nhưng sau đó y lập tức nhớ ra, nửa tháng trước, là người nọ mệnh lệnh hai vũ cơ chuyển tới nơi này ở.
Ngón tay vô ý thức cọ cọ chuôi kiếm bên hông, Nam Khiếu Hoàn bước vào phòng ở của y, kéo ra ghế dựa ngồi xuống.
Y tựa hồ có chút men say, mi dài chậm rãi rủ xuống.
Sau một lúc lâu, y theo ghế đứng dậy, hướng giường đi đến, khoảng cách chỉ vài bước chân, y lắc lư đi qua, lại có vẻ rất xa xôi.
Đột nhiên, dưới chân y mềm nhũn. Giật mình, y theo bản năng dùng tay chống lên bàn, mới không té ngã trên mặt đất.
“Khiếu Hoàn đại ca!” Nữ tử mặc lục sa theo cánh cửa rộng mở bước nhanh đi vào, đã mất đi vài phần rụt rè vừa rồi, nàng không chút do dự đỡ lấy thân thể vô lực của Nam Khiếu Hoàn, vội la lên với nữ tử còn lại đang đứng ngoài cửa: “Song Nhi, mau đi mang chút canh giải rượu đến, Khiếu Hoàn đại ca say không nhẹ.” Dứt lời, thân ảnh kia liền biến mất ngoài cửa, nàng giúp đỡ Nam Khiếu Hoàn đi đến mép giường, ngồi xuống.
Hô hấp ồ ồ không theo quy luật, Nam Khiếu Hoàn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt mê mang vô thần, nhìn một chút lại thu hồi, thấp giọng đứt quãng nói: “Cô nương… Tại hạ vô sự, không cần làm phiền…”
“Nói cái gì vậy a, Khiếu Hoàn đại ca đã cứu mạng ta cùng muội muội, ân tình lớn như thế, Song Nhi chưa bao giờ có một ngày quên.”
Thanh âm của nàng ôn nhu êm tai, cực kỳ dễ nghe, giống như tiếng chim hoàng oanh, làm cho người ta mê say.
Lúc này Song Nhi bưng một cái chén nhỏ đi vào, hai người cùng hầu hạ giúp Nam Khiếu Hoàn uống xong, Song Nhi liền đi ra ngoài, lúc gần đi, còn cẩn thận khép lại cánh cửa.
Nam Khiếu Hoàn giờ phút này xụi lơ ở trên giường, tựa hồ đã ngủ.
Vũ Nhi thấy dáng vẻ y như vậy, mím môi cúi đầu cười, chậm rãi nhấc tay, gỡ xuống châu sa cài trên đầu, lại cởi ra ngoại sam lụa mỏng trên người, chỉ chừa lại một chiếc áo yếm ôm sát người.
Nàng giúp Nam Khiếu Hoàn cởi hài miệt, chính mình liền bò lên giường.
Bàn tay mềm mại xoa lên lồng ngực rộng lớn của Nam Khiếu Hoàn, linh hoạt cởi ra từng nút thắt, cuối cùng kéo đai lưng, áo khoác màu đen liền mở rộng.
Hai mắt Nam Khiếu Hoàn vẫn như cũ nhắm chặt, tiếng hít thở dần trở nên ồ ồ, hơi thở phun ra cũng chậm rãi nóng lên.
Vũ Nhi khóa ngồi ở trên người Nam Khiếu Hoàn, cúi người xuống, cái lưỡi liếm lên da thịt màu lúc mạch nơi cổ y, sau đó liếm dọc lên gò má.
“Không nghĩ tới lão nương đây cũng có một ngày phải dùng tới thứ dược kia… Thật sự là… Sỉ nhục.” Âm thanh độc thoại thật khẽ gần như không thể nghe thấy, tay Vũ Nhi tiến vào bên trong lớp áo lót màu trắng, ý muốn tìm đến hai điểm trước ngực.
Thế nhưng ngay sau đó, nữ tử kiều mỵ bỗng thất thần, kinh ngạc nhìn người nam nhân không biết từ khi nào đã mở ra hai mắt.
Một đôi con ngươi sâu không lường được, bình tĩnh vô ba, lạnh lùng, làm gì có một tia say rượu.
“Ngươi, ngươi… Không có say?!” Vũ Nhi thất thanh nói.
“Cô nương ý đồ quá chén tại hạ, là vì loại sự tình này?” Có chút không ngờ được, Nam Khiếu Hoàn ninh mi, sắc mặt một mảnh lạnh lùng. Y thân là hộ vệ, trong ngày thường là không uống rượu, cho dù ngày ăn tết, có uống một chút thì sau đó cũng sẽ dùng nội lực nhanh chóng đem rượu bức ra. Vì vậy khi nhận thấy được ý đồ của nàng, y liền giả vờ say rượu, đợi xem hành động kế tiếp của nàng, lại không nghĩ tới hóa ra là vì loại sự tình này…
“…” Vũ Nhi rất nhanh điều chỉnh tốt lại biểu tình, nở nụ cười quyến rũ với Nam Khiếu Hoàn, tùy tay cởi ra áo yếm màu đỏ trên người.
“Cô nương xin hãy tự trọng!” Nam Khiếu Hoàn trầm giọng nói, đồng thời nghiêng mặt tránh né không nhìn vào da thịt trắng nõn lộ ra dưới lớp áo yếm. Y một phen đẩy ra nữ tử dán trên người mình, xuống giường đi đến một bên chỉnh lại quần áo, “Đêm đã khuya, cô nương về phòng của mình nghỉ ngơi đi!”
“Khiếu Hoàn đại ca… Ta…” Vũ Nhi từ trên giường đi xuống, trong đôi mắt đẹp đã xuất hiện sương mù, vài bước đã đi tới, ngửa đầu nhìn thẳng vào nam tử đang tránh né nàng.
“Khiếu Hoàn đại ca, ngày ấy vừa gặp… Ta, ta đối với ngươi đã…”
Hai gò má nàng đỏ ửng lên, trong đôi mắt xanh tràn ngập vô hạn mê luyến cùng yêu say đắm, nhìn chăm chú vào Nam Khiếu Hoàn, thấy y không nói gì, nàng chưa từ bỏ ý định lại nghiêng người về phía trước, kiễng mũi chân ý định muốn hôn lên da thịt nơi lồng ngực rộng mở.
“Cô nương!” Ý thức được đối phương không phải đang nói giỡn, Nam Khiếu Hoàn lui ra phía sau nửa bước, gầm nhẹ ra tiếng, trên gương mặt anh tuấn là thản nhiên ngay thẳng, không một tia quẫn bách.
“Thời gian không còn sớm, cô nương trở về đi. Chuyện này tại hạ sẽ không nói với bất luận kẻ nào, cô nương xin yên tâm.” Dứt lời, đẩy mở cánh cửa, vươn cánh tay phải, làm tư thế thỉnh.
“Ngươi…” Vũ Nhi giống như không hề cảm thấy được ý tứ ngầm cự tuyệt của người trước mắt, nàng cúi đầu, bàn tay mềm mại nắm chặt, bộ dáng cực độ lúng túng cùng xấu hổ.
Nhìn bộ dáng của nàng, Nam Khiếu Hoàn âm thầm thở dài một hơi, bước nhanh đi tới một bên, nhặt lên ngoại sam rơi trên mặt đất, sau đó đi trở về, mở ra hai tay, đem ngoại sam khoác trở lại trên người nàng: “Đa tạ ái mộ của cô nương, nhưng tại hạ…” Ánh mắt y trầm trầm, nửa câu sau cuối cùng không có nói ra.
“Ô ô ~~” Vũ Nhi nãy giờ vẫn cúi đầu khẽ nức nở lúc này rốt cục không kiềm giữ nữa mà khóc to lên, thuận thế tới gần Nam Khiếu Hoàn, tựa đầu vào lồng ngực rộng lớn kia, tiếng nói đứt quãng: “Ta thích… Khiếu Hoàn đại ca… Ô ô… Không oán không hối hận…”
Tiếng khóc vô cùng ủy khuất, giống như muốn trút ra hết toàn bộ thương tâm.
Mà người bất đắc dĩ bị nàng ôm chặt, chỉ cảm thấy không biết từ khi nào miệng khô lưỡi khô, toàn thân cũng bắt đầu khô nóng, ngay cả chỗ dưới thân kia… Cũng cư nhiên thoáng có dấu hiệu phản ứng…
Trong lòng trầm xuống, Nam Khiếu Hoàn một phen đẩy ra Vũ Nhi, không cho nàng cơ hội nói thêm gì lập tức đem nàng đẩy ra cửa.