Mộ Hàn Trọng

Chương 59: Hầu hạ



“Khiếu Hoàn đại ca!” Vũ Nhi thất kinh hô to, tay bám chặt khung cửa không muốn bị đẩy ra ngoài, đôi mắt xanh biếc thâm tình nhìn về phía y: “Đừng đuổi Vũ Nhi đi… Đại ca… Cơ thể nhất định rất khó chịu đúng không… Vũ Nhi nguyện ý giúp đại ca…” 

“Là ngươi hạ dược? Trong canh giải rượu kia?” Nam Khiếu Hoàn lập tức hiểu ra, trợn mắt nhìn, một tia không đành lòng vừa rồi  trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh. 

“Ta, ta… Thực xin lỗi… Nhưng ta thật sự là…” Vũ Nhi cắn răng, ngẩng đầu nhìn thẳng Nam Khiếu Hoàn, “Vũ Nhi nguyện ý đem chính mình giúp đại ca…” 

Trong thân thể có từng trận lửa nóng đang dần lan tỏa, máu huyết xao động, vật thể dưới thân ngày càng thêm trướng đại, Nam Khiếu Hoàn dùng sức đem người đẩy ra, nhanh chóng đóng sập cửa lại. 

Ngay sau đó, thân thể vô lực dựa vào cánh cửa mà trượt xuống. 

Ngoài cửa, nữ tử vẫn chưa từ bỏ ý định liên tục gõ cửa kêu khóc, không ngừng lặp lại những lời vừa rồi, Nam Khiếu Hoàn bị thanh âm kia làm cho tâm phiền ý loạn, sâu trong đáy lòng dâng lên một cỗ khao khát, mê hoặc y hãy mau mở cửa. 

“Ngô!” 

Hung hăng cắn môi dưới, hương vị máu tươi lan tràn, đại não càng ngày càng u mê bởi vì đau đớn mà có chút thanh tỉnh lại. Giống như hồi lâu, lại giống như chỉ một cái chớp mắt, Nam Khiếu Hoàn mở hai mắt, mồ hôi trượt xuống cằm, dọc theo cổ chảy vào bên trong vạt áo. 

… Không biết khi nào thì, thanh âm ngoài cửa đã ngừng. 

Nam Khiếu Hoàn gian nan động động thân mình, thân thể xụi lơ không nghe theo sai sử, thứ lửa nóng dưới thân không ngừng đòi hỏi cấp bách được giải phóng. Đôi mắt nheo lại, y run rẩy hơi vươn ra tay phải, muốn tìm xuống hạ thân, đột nhiên một trận tiếng gõ cửa có tiết tấu vang lên, vọt vào trong đại não u mê của y, còn có tiếng nói quen thuộc dễ nghe. 

“Khiếu Hoàn, là ta.” 

Hít sâu một hơi, Nam Khiếu Hoàn dùng hết khí lực mới từ trên mặt đất đứng lên, động tác không ổn xoay người mở cửa. 

Ngoài cửa, người đứng ngược phía với ánh trăng, không phải là nữ tử áo lục khi nãy nữa, mà là một thanh niên tuấn mỹ một thân áo trắng. 

“… Chủ thượng…?” 

Vu Diệp bước vào trong phòng, quay người đóng cửa lại, tiến lên từng bước, đỡ lấy nam nhân đang lung lay sắp đổ, thấp giọng nói: “Ta nhìn thấy Vũ Nhi khóc lóc từ chỗ ngươi chạy đi.” 

Nam Khiếu Hoàn khó chịu khẽ nhíu mày, lông mi dài dính vài giọt mồ hôi, trên khuôn mặt anh tuấn mồ hôi dày đặc, môi mỏng thoạt nhìn luôn luôn vô tình, giờ phút này hồng đến dị thường, ngay cả hai má, cũng nổi lên đỏ ửng, vạt áo sớm đã bị Vũ Nhi mở rộng, lộ ra da thịt tráng kiện… 

“… Có chút ngoài ý muốn…” Y thấp nói, giãy khỏi tay Vu Diệp, quay người lại, ‘Xoát’ một tiếng quỳ xuống, “Thuộc hạ… Trúng dược, xin chủ thượng tạm thời hãy trở về nghỉ ngơi… Đợi… Lúc sau, thuộc hạ sẽ tới bẩm báo ngọn nguồn sự việc.” 

Ánh mắt Vu Diệp trầm xuống, một phen kéo lên Nam Khiếu Hoàn, cường ngạnh đem người kéo tới trên giường, trầm giọng thở dài: “Ta đại khái… Có thể đoán ra chút ít.” 

Hắn dừng một chút, nhìn nhìn dược tính đang thể hiện trên thân thể y, nam nhân chỉ có thể cuộn mình ở trên giường, ngẫm nghĩ một chút, mới tiếp tục: “… Vũ Nhi không được, ta phái người tìm trong phủ tới cho ngươi hai thị nữ sạch sẽ, như thế nào?” 

Đây cũng là vì thấy bộ dáng thống khổ của y, trong đầu hắn liền nghĩ muốn phải tìm cách giúp y giải dược … 

“Không thể bởi vì… Thuộc hạ… Mà hủy đi sự trong sạch của các nàng.” Nam Khiếu Hoàn gian nan mở hai mắt, đại hỏa trong cơ thể nóng cháy giống như muốn thêu chết người, thế nhưng lý trí vẫn còn tồn tại vài tia chưa tiêu thất, “… Thuộc hạ… Nhẫn nhẫn là được…” 

Nhẫn nhẫn là được? 

Vu Diệp trong chớp mắt không biết nên phản ứng như thế nào. Dược này lợi hại như thế, nhẫn nhẫn… Chỉ sợ nhẫn ra vấn đề gì… 

“Nếu ngươi sợ hủy đi sự trong sạch của các nàng, vậy… Ta phái người tới Câu Lan Viện trong thành, gọi vài nữ tử xinh đẹp tới đây, như thế nào?” 

Thị nữ trong phủ hiển nhiên là tốt nhất… Nhưng nếu là nữ tử Câu Lan Viện, rất khó tìm ra người chưa bị ai chạm qua… 

Một bên ở trong đầu nhất nhất loại bỏ chủ ý này, Vu Diệp còn đang thật sự suy nghĩ nên chọn người nào là thích hợp. Nhưng chỉ cần nghĩ tới sau đó Nam Khiếu Hoàn sẽ ôm nữ nhân cuồng nhiệt ở trên giường… Tâm của hắn liền nổi lên vài tia khó chịu… 

Thế nhưng… Nhìn hai mắt mê mang của Nam Khiếu Hoàn, Vu Diệp nắm tay lại, âm thầm mắng chính mình. Y không phải tình nhân của ngươi… Sao có thể ích kỷ cướp đoạt đi sự tự do của y… 

“Thuộc hạ không sao…” Nam Khiếu Hoàn kiềm nén cố gắng đáp lời, cự tuyệt rõ ràng, thấy Vu Diệp còn muốn nói thêm gì đó, liền gian nan mở to hai mắt nhìn về phía Vu Diệp. 

Đôi con ngươi đen luôn luôn lạnh lẽo vô tình, lúc này bị hơi nước bao phủ, tràn ngập dục vọng, thế nhưng tia kiên định bên trong đó vẫn vô cùng rõ ràng, khiến cho bất cứ ai cũng không thể xem nhẹ. 

“Thân thể… Thân thể này của thuộc hạ… Là để hầu hạ chủ thượng, nếu ôm người khác…Chẳng phải… Chẳng phải sẽ làm ô uế chủ thượng ngài…” 

Y cố gắng nói xong, liền hơi hơi nghiêng đầu đi… Không mở miệng nữa, chỉ cúi đầu thở. 

Giống như có một đạo sấm sét xẹt qua trong trí óc, Vu Diệp ngẩn ra, đại não trống rỗng… Sau đó, vô hạn thương tiếc không thể ngăn lại mà dâng trào, bao phủ toàn bộ thân thể hắn. 

… Nam tử như thế… Hắn làm sao bỏ được… Làm sao có thể để cho người khác nhìn thấy bộ dáng này của y? 

Vu Diệp thùy mi mắt, lẳng lặng nhìn một hồi người đang bị khó chịu vây khốn, nhưng lại vẫn kiên trì nhẫn nại. 

“… Ngươi đã nói như vậy…” Trong tiếng nói hàm chứa vài phần ám ách, Vu Diệp khom người cởi hài miệt cùng ngoại sam, xoay người lại, ngón tay xoa lên hai má Nam Khiếu Hoàn: “Vậy… Để ta tới giúp ngươi đi.” 

Dứt lời, tay Vu Diệp liền sờ tới bên hông Nam Khiếu Hoàn, xả xuống đai lưng. 

“… Chủ, chủ thượng? Ngài…” Hơi thở quá mức gần gũi khiến cho Nam Khiếu Hoàn bất an run rẩy, nghe được thanh âm kia, hạ thân không khống chế được lại cứng thêm vài phần. 

“Hư. Đừng nói gì nữa… Tiếp theo… Ngươi chỉ cần hảo hảo hưởng thụ là được…” Vu Diệp mở ra đai lưng trong tay, đột nhiên nhoẻn miệng cười, trở tay dùng đai lưng bịt hai mắt đang mê ly của Nam Khiếu Hoàn lại. 

“Chủ thượng…” Nam Khiếu Hoàn thì thào, khô nóng thổi quét toàn thân, ý thức một mảnh mê ly. 

Vu Diệp nằm trên giường, phản thủ ôm Nam Khiếu Hoàn, tay kia thì tìm đến vật cứng dưới khố hạ Nam Khiếu Hoàn. 

“A ——” rốt cục nhận được an ủi, Nam Khiếu Hoàn không khỏi thoải mái thở ra một hơi. 

Vu Diệp chẳng qua chỉ nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, liền cảm nhận được đỉnh đầu dương v*t trong tay đã tràn ra một chút chất lỏng. 

Trong lòng nghĩ tới loại dược này thật sự là lợi hại, Vu Diệp một bên bắt đầu có chút hối hận chính mình vừa rồi chưa suy nghĩ kỹ đã hạ quyết định. 

Bên kia, một tia lý trí cuối cùng của Nam Khiếu Hoàn rốt cục biến mất. 

Y vươn tay, vội vàng chạm đến cơ thể Vu Diệp, kéo ra vạt áo hắn, khát cầu càng nhiều âu yếm. 

Nhíu mày, trong lòng không ngừng oán thầm, Vu Diệp tăng nhanh động tác bàn tay. Vật nóng rực kia cương lớn có chút đồ sộ, dưới một lần miết mạnh của Vu Diệp, run rẩy càng đứng sững hơn, nóng đến lợi hại. 

Hít vào một hơi, tay kia của Vu Diệp tham tiến vào vạt áo y, ngón tay nhu ấn vân vê hai điểm trước ngực y. 

Kích thích như vậy, so với những lần tình sự trước kia ôn hòa hơn rất nhiều, thế nhưng đối với người giờ phút này toàn thân nóng cháy mà nói, mỗi một lần đụng chạm nhẹ nhàng, đều mang đế vô vàng khoái cảm. 

Nam Khiếu Hoàn lại chủ động nghiêng thân về phía trước mấy tấc, hai thân thể tuổi trẻ hữu lực gắt gao dây dưa cùng một chỗ, ma xát lẫn nhau, tiếng thở dốc dần dần lớn lên… 

Đợi Nam Khiếu Hoàn tiết ra một lần nữa, y phục trên người y không biết từ khi nào đã rút đi gần hết, lộ ra da thịt lúa mạch cường tráng, hạ thân chỉ còn lại một kiện tiết khố cuối cùng, cũng bị chất lỏng bạch trọc làm ướt hơn phân nửa. 

Đai lưng che trên mắt Nam Khiếu Hoàn tẩm ra một chút nước mắt, Vu Diệp đưa tay thay y lau đi, nghe tiếng rên rỉ ẩn nhẫn đầy áp lực của người nọ, tiếng thở dốc không khỏi nặng thêm vài phần: “Cứ kêu lên… Đừng nhẫn nhịn, ta muốn nghe.” 

Trước mắt một mảnh hắc ám, lớp phòng tuyến kiên trì cuối cùng cũng bởi vì một câu thở dài hàm chứa vô hạn nhu tình này mà ầm ầm sụp đổ. Ngay sau đó, Nam Khiếu Hoàn liền để cho tiếng rên rỉ thoải mái thoát ra. 

“A.. a.. ưm…” 

Vu Diệp kéo ra tấm chăn che ở trên thân thể hai người, Nam Khiếu Hoàn đang run rẩy, phần cổ liền nhận được một nụ hôn trấn an, đồng thời một tay Vu Diệp dò xét đi xuống, tìm đến lối vào ở giữa cặp mông Nam Khiếu Hoàn, thâm nhập. 

“Ngô!” Thân thể Nam Khiếu Hoàn không khỏi buộc chặt, cắn răng chịu đựng dị vật tiến vào phía sau mình. 

Có lẽ là do tác dụng của thứ dược kia, Nam Khiếu Hoàn cũng không cảm thấy đau đớn như ngày thường, ngược lại là thoái mái đến nói không nên lời, y nhẹ giọng rên khẽ, bàn tay nắm đệm giường siết chặt đến trắng bệch. 

Ngón tay Vu Diệp ở nơi cửa huyệt Nam Khiếu Hoàn nhẹ nhàng nhu động, chốc lát, liền đã cho vào ba ngón tay. Ngón tay thon dài ở trong huyệt động chặt hẹp thong thả trừu sáp, hết sức ôn nhu. 

Những tiếng động ồn ào huyên náo trong phủ chỉ còn nghe thấy mơ hồ, trái lại tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, tiếng ngón tay ra vào sau huyệt nhốp nhép đều đang dồn dập vang bên tai, làm cho hô hấp của Vu Diệp ngày càng nặng nề. 

Ngón tay rốt cục thăm dò đến vị trí mẫn cảm nho nhỏ gồ lên ở sâu bên trong kia, Vu Diệp liền chú ý, cố tình thật ôn nhu mát xa vào nơi đó. 

“Ách!!” Nam Khiếu Hoàn giống như bị điện giật, thân thể hơi cong lên, khoái cảm mãnh liệt không thể kháng cự giống như muốn chôn vùi cả người y. Tiếng rên rỉ đều đều cũng đột nhiên rối loạn tiết tấu… 

“Thoải mái sao?… Nếu như vậy còn không giải được dược tính, ta thật sự cũng… Không còn cách nào …” Vu Diệp giống như độc thoại, thanh âm khàn khàn trầm thấp, dừng ở bên tai Nam Khiếu Hoàn, giống như không nặng không nhẹ mà gãi ngứa, làm cho ngọn lửa dục vọng trong cơ thể lại tăng lên vài phần. 



Bóng đêm dày đặc, trăng tròn cũng dần dần biến mất. 

Trong phòng ánh nến lẳng lặng thiêu đốt, thân ảnh hai người day dưa cùng nhau phản chiếu trên vách tường. 

Vu Diệp cởi bỏ đai lưng che trên mắt Nam Khiếu Hoàn ra, kề mặt sát tới hạ xuống một nụ hôn lên mí mắt y, lại vươn cánh tay, đem người kéo ôm vào lồng ngực. 

Dược tính trong người Nam Khiếu Hoàn đã giải hơn phân nửa, ý thức trôi nổi phương xa rốt cục quay trở về, đỏ mặt cúi đầu, sau một lúc lâu, môi giật giật, nhưng lại cái gì cũng không nói. 

“Ngủ đi!… Đêm đã khuya rồi.” Vu Diệp ở bên tai y thì thầm. 

“… Thuộc hạ… Không buồn ngủ.” Nam Khiếu Hoàn lắc đầu, nghĩ đến nghi hoặc trước đó chưa kịp hỏi, “… Chủ thượng trước đó không phải đã ngủ rồi sao? Như thế nào…” 

Như thế nào vào đúng thời điểm kia lại tới đây? 

“Ngủ một hồi, lại tỉnh.” Vu Diệp cười cười, lập tức lại giương mắt, vô cùng tự nhiên vén ra lọn tóc đen rủ ở trước mắt Nam Khiếu Hoàn, “Nghe thấy chỗ ngươi bên này có tiếng động, định qua xem một chút, không nghĩ tới liền nhìn đến Vũ Nhi khóc lóc chạy ra…” 

Nói đến người đã hạ dược mình, Nam Khiếu Hoàn có chút xấu hổ. 

Giờ phút này y cả người trần truồng bị người ôm chặt nằm trong ổ chăn, y thoáng xoay người, một thứ nóng rực liền cọ vào bắp đùi của y. 

Lập tức lại đỏ mặt, vừa rồi người này chỉ dùng ngón tay… Từ đầu đến cuối thủy chung chỉ có một mình y hưởng thụ… Nghĩ đến đây, y  giống như có vài phần ngượng ngùng, suy tư trong chớp mắt, mới ách thanh mở miệng: “… Để cho thuộc hạ… Hầu hạ chủ thượng đi…” 

Không nghĩ tới người nọ liền siết chặt ôm ấp, ghé vào lỗ tai y ôn nhu nói: “Không cần… Chu kỳ bảy ngày còn chưa tới… Ngươi ngủ đi, không cần phải quan tâm nó.” 

Nếu Vu Diệp đã nói như vậy, Nam Khiếu Hoàn cũng không thể tiếp tục bỏ ngoài tai mà yêu cầu muốn “Hầu hạ “, hai người lẳng lặng nằm một hồi, Nam Khiếu Hoàn nghe tiếng tim đập bên tai, chậm rãi chìm vào mộng đẹp. 

Trong một tòa viện khác, Vũ Nhi cùng Song Nhi đối diện mà ngồi. 

Nghe tỷ tỷ của mình kể lại tình huống gặp phải trước đó, Song Nhi cắn một miếng bánh Trung Thu, cuối cùng liếm liếm ngón tay, thêu mi cười nói: “Tỷ tỷ ngươi đã làm tới mức đó… Đầu gỗ kia thật sự vẫn kiên trì như thế?” 

“Hừ!” Vũ Nhi căm giận, dùng sắc đẹp hấp dẫn, cũng không đổi về được kết quả như mình muốn, khiến sắc mặt nàng cực kỳ không tốt, tâm tình thập phần khó chịu, “Trước đây bọn nam nhân người nào không phải vừa nhìn thấy lão nương liền cương… Ta chỉ cần vẫy tay, tất cả đều nghe theo ta…” 

“Không ngờ khi tới cái Vương phủ đáng ghét này, liền chuyện gì cũng không thông thuận…” Nàng oán hận mắng, “Xem ra ta cùng với nơi này thật sự không hợp phong thủy.” 

“Ha ha, tỷ tỷ chớ để quá mức sinh khí.” Song Nhi khuyên nhủ, nhãn châu xoay động, lại muốn hỏi một chút, “Chẳng lẽ tỷ cứ như vậy đem đầu gỗ đã bị chuốt dược ném ở trong phòng?” 

“Không phải ta ném y, là y không biết tốt xấu, chính mình đem ta đẩy ra ngoài! Ta ở ngoài cửa khóc nửa ngày, tên kia cũng không nói thêm một tiếng, hừ…” Vừa nghĩ tới tình cảnh đó, Vũ Nhi lại tức giận, “Sớm biết thế đã tăng liều lượng trong dược, gây sức ép cho y cả đêm không ngủ mới tốt!” 

“Ai nha, tỷ tỷ, dược cũng không thể để quá liều, nếu đầu gỗ kia không kiềm chế nổi, cuối cùng người gặp rắc rối chính là tỷ.” Nàng cười dài bổ sung. 

Vũ Nhi hừ một tiếng, nghiêng đầu đi, trên mặt thoát hiện lên một tia đỏ ửng. 

“Cốc cốc cốc.” 

Tiếng gõ cửa vang lên, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Song Nhi đứng dậy mở cửa, vừa nhìn thấy người bên ngoài, lập tức giật mình. 

“Vương, Vương gia!” Nàng kêu lên. 

Vu Diệp cũng không thèm nhìn tới nàng, lập tức tiến vào bên trong, tới khi nhìn thấy nữ tử còn lại đang ngồi trên tháp, đôi con ngươi đen liền hiện lên vài tia lãnh ý. 

“Vương gia ngài như thế nào đến đây? Song Nhi, mau đi châm trà!” Vũ Nhi vội vàng bước xuống tháp chào đón, lôi kéo tay áo Vu Diệp muốn đem người tới cùng ngồi. 

“Không cần.” Vu Diệp kéo tay nàng ra, hai mắt tựa như mũi kim sắt nhọn, bắn thẳng đến nữ nhân trước mặt, “Ta biết ngươi đêm nay đã phạm tội gì.” 

“A? … Vương gia xin thứ tội!” Một thoáng kinh ngạc qua đi, hai người cùng đồng loạt quỳ xuống, trên gương mặt tuyệt mỹ của Vũ Nhi  nhất thời xuất hiện sợ hãi tột độ, “Ta, ta… Biết sai rồi! Thỉnh Vương gia nể tình Võ Tấn Vương, bỏ qua cho Vũ Nhi.” 

Ánh mắt lạnh lùng không chút tình cảm như vậy, khiến cho nàng nhớ người tỷ muội đột nhiên tử vong trong ngày đầu tiên đến đây. 

“Dược ngươi hạ trên người y, dược tính thật sự rất mạnh. Có thêm dược vật đặc biệt gì không?” Sắc mặt Vu Diệp không chút thay đổi nhìn nàng nói. 

“… Đây chẳng qua chỉ là một loại xuân dược bình thường… Vũ Nhi không cẩn thận để hơi nhiều mà thôi… Tuyệt, tuyệt đối không có ý muốn hại tính mạng y.” 

“Được rồi! Đứng lên!” Vừa nghe xong thứ dược kia không có tác dụng phụ gì, Vu Diệp mới yên lòng, nhìn hai người hoảng hốt đứng lên, Vu Diệp khẽ liếc mắt một cái, xoay người, “Hai người các ngươi, theo ta cùng đi gặp chủ tử nhà các ngươi!” 

Dứt lời phất tay áo ra cửa, hai nữ tử phía sau liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy nét hoảng sợ ở trong mắt đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.