Mộ Hàn Trọng

Chương 62: Cảnh cáo



Bạch Châu nằm ở phía Tây Bắc của Huyền Chu, tiếp giáp với thảo nguyên rộng lớn của Hàn Quốc, khí hậu ôn hòa, phong cảnh tú lệ, hiện tại đang là cuối Thu, một mảnh vân đạm phong khinh. 

Côn trùng kêu vang từng trận, vang vọng khắp cả doanh trại, lửa trong các ngọn đuốc chiếu sáng khoảng hắc ám trước bình minh, vừa mới trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, đi ở bên trong doanh địa, mùi máu tươi theo gió thổi vào trong mũi, khiến người ta không khỏi nghĩ tới trận chiến đấu kịch liệt không lâu trước đó. Đây là trận chiến đầu tiên của Thiểm Kỵ, đa số sĩ bình đều còn đắm chìm trong hưng phấn. Hiển nhiên tất cả đều vui vẻ cùng nhau hợp lực dọn dẹp chiến trường. 

Nghe được tiếng bước chân, bọn lính ngẩng đầu thấy hai người đến, đều hành lễ. Thậm chí có mấy người, trong mắt tràn ngập sùng kính trộm nhìn về phía hai người Vu Diệp. 

Vu Diệp giơ tay lên, ý bảo mọi người đứng dậy, sau đó quét mắt nhìn một vòng, mỉm cười mở miệng. 

“Trận đầu thắng lợi, đã khiến mọi người vất vả! Sau này trong doanh trại sẽ có khánh công hội [kiểm công khen thưởng], các ngươi nhớ đi đầy đủ a!” 

Vừa nghe tới có khánh công hội, bọn lính ai nấy đều vui vẻ ra mặt, đợi hai người rời đi, công tác quét dọn càng thêm nhiệt tình. 

Càng đi vào sâu, càng là im lặng. Sĩ binh thủ vệ đều đứng thẳng tại cương vị, mỗi người nghiêm túc cảnh giác, không hề bởi vì chiến thắng mà chủ quan bỏ bê công tác đương nhiệm. Vừa lòng nhìn một vòng, Vu Diệp hướng bọn họ gật gật đầu, sau đó đi vào lều lớn. 

Cởi ra mũ thú hình, hắn tháo xuống tóc dài bị bó buộc. Bên tai là thanh âm Nam Khiếu Hoàn đang cởi khôi giáp. 

“Chủ thượng.” Ỷ Lôi ở ngoài trướng lên tiếng gọi. 

“Tiến vào.” 

Tây Ỷ Lôi đi đến bên cạnh Vu Diệp, khom người hành lễ, dò hỏi: “Thuộc hạ đã cho người chuẩn bị nước ấm, chủ thượng hiện có muốn tắm?” 

Lần này hành quân, Đông Khanh Nhan thân là nữ tử, nên không theo tới, vì vậy những chuyện như rửa mặt thay quần áo ngày xưa liền chuyển qua cho Ỷ Lôi phụ trách. Hắn nghĩ vừa mới chiến đấu xong, lấy thói quen ăn ở sạch sẽ của chủ tử nhà mình, liền cho người sớm chuẩn bị nước ấm. 

Quả nhiên, Vu Diệp cười tán thưởng, gật đầu, Ỷ Lôi liền đi ra ngoài phân phó người mang dục dũng vào. 

Bên này, Nam Khiếu Hoàn giải khai xong một thân khôi giáp, liền ấn kiếm đứng yên ở một góc, nếu không có mùi máu tươi như có như không thoang thoảng trên người y kia, chắc chắn đã khiến cho Vu Diệp quên mất bên trong trướng này còn có một người khác ngoài hắn. 

“Khiếu Hoàn.” 

“Vâng.” Nam Khiếu Hoàn đi lên vài bước, ở trước mặt Vu Diệp dừng lại. 

Vu Diệp liếc y một cái, rút ra trường kiếm đang nắm chặt trong tay y, ném lên bàn bên cạnh: “Thần kinh luôn căng chặt như thế, chung quy có một ngày, sẽ đứt đoạn a.” 

Nam Khiếu Hoàn có chút mạc danh kỳ diệu [ý là không hiểu ra sao], hoàn toàn nghe không hiểu lời Vu Diệp. 

Vu Diệp vỗ vỗ giường bên cạnh, ý bảo y ngồi xuống. 

Nam Khiếu Hoàn trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn là theo chỉ thị ngồi ở bên cạnh Vu Diệp, nhưng mà, đương nhiên sẽ chừa ra một khoảng không ở giữa hai người. Người trước mắt này từ khi bắt đầu hành quân, sau khi ném một câu “Trong quân hết thảy quy củ đều giản lược”, liền miễn tất cả nghi thức lễ tiết thường ngày. Thế nhưng miễn là miễn, thân làm thuộc hạ, phải tự biết chừng mực. 

Ở trong lòng nghĩ như vậy, Nam Khiếu Hoàn thùy mi mắt, kiệt lực không để ý tới ánh mắt nóng rực của người nọ đang dán trên người mình. 

Hoàn hảo, lúc này Ỷ Lôi xuất hiện hóa giải bầu không khí ngột ngạt. 

Dục dũng được nâng vào, Ỷ Lôi hành lễ, sau đó liền mang người đi ra ngoài. 

Vì thế lại chỉ còn hai người. 

Nam Khiếu Hoàn thẳng sống lưng ngồi ngay ngắn, không chớp mắt, bộ dáng y ngồi nghiêm chỉnh khiến Vu Diệp không khỏi bật cười, cười xong, ngón tay chỉ chỉ dục dũng, nhìn về phía y nói: “Đi tắm rửa đi, tắm xong rồi…” 

Dừng một chút, Vu Diệp đem ánh mắt chuyển qua trên giường, “Tắm xong rồi, ngươi liền ngủ trước đi.” 

Cho dù trong suốt nửa năm qua, đã tập quen việc người trước mắt này thỉnh thoảng sẽ đưa ra những mệnh lệnh nằm ngoài dự đoán, nhưng hai câu này, vẫn khiến cho Nam Khiếu Hoàn kinh hãi ‘Xoát’ một tiếng liền đứng dậy, sau đó quỳ rạp xuống đất, trầm giọng thấp nói: “Chủ thượng, thuộc hạ không dám.” 

Hết thảy quy củ giản lược, nhưng không phải là không có quy củ, làm ngược lại quy củ. 

Vu Diệp đứng dậy, đi đến cái bàn có chất một đống sổ sách, thêu mi hỏi lại: “Như thế nào? Chê dục dũng ta dùng qua quá bẩn?” 

“Thuộc hạ không phải!” Nam Khiếu Hoàn vội vàng phủ nhận. Áo trên người y sớm đã bị mồ hôi thấm ướt, mấy ngày liên tiếp bận rộn không biết đã dính bao nhiêu bụi đất… Y lại như thế nào còn ngại bẩn… Nhưng mà… 

“Không phải thì liền tắm đi!” Khẩu khí Vu Diệp vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng đã bao hàm khí thế không cho cự tuyệt. Dứt lời, cũng không tiếp tục nhìn y, hắn ngồi xuống ghế, nương theo ánh nến, bắt đầu lật xem sổ sách xử lý quân vụ. 

“… Vâng.” 

‘Nhưng mà’ vĩnh viễn vẫn là ‘nhưng mà’, mệnh lệnh đã nói ra chỉ có thể nghe theo, điều duy nhất có thể làm chính là lên tiếng ưng thuận, đứng dậy. 

Ánh nến lẳng lặng cháy sáng, sáp nến chậm rãi trượt xuống, cuối cùng dừng ở chân đèn. Tựa hồ đã qua thật lâu, lại giống như chỉ mới chớp mắt, Vu Diệp xoa khóe mắt từ văn kiện ngẩng đầu lên, thoáng chốc, động tác ngón tay bất giác ngừng lại. 

Dưới ánh sáng hôn ám, thân thể xốc vác cường tráng hàm chứa sức lực dũng mãnh, từng tấc từng tấc triển hiện tại trước mắt hắn, da thịt màu lúa mạch oánh nhuận sáng bóng, xem vào trong mắt, không khỏi gợi lên từng trận tà hỏa. 

Bị cảnh đẹp trước mắt làm cho tâm viên ý mã, Vu Diệp vừa định dời ánh mắt, Nam Khiếu Hoàn ở cách hắn không xa thân thể nhẹ run lên một cái, hiển nhiên là đã phát hiện ánh nhìn chăm chú của hắn. Nhất thời trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên rặng mây đỏ, cũng không quay đầu lại, ‘Xoát’ một tiếng dùng tốc độ cực nhanh cởi xuống tiết khố cuối cùng, chân dài bước lên, cả người liền trốn vào trong dục dũng, trong lúc luống cuống tay chân, ngay cả việc với lấy khăn tắm ở sát bên người, cũng rớt lên xuống mấy lần, gây ra tiếng nước liên tục. 

Bị phản ứng của Nam Khiếu Hoàn làm cho dở khóc dở cười, Vu Diệp sờ sờ cái mũi, chẳng lẽ biểu hiện của hắn rõ ràng như vậy? Hắn luôn luôn rất có phong độ quân tử, hiện tại chưa đến chu kỳ bảy ngày, y hoàn toàn không cần phải lo lắng… Vừa nghĩ, một bên buông quyển sách trên tay, Vu Diệp tựa vào lưng ghế rộng lớn, nhắm mắt bắt đầu suy tưởng. 

Tiếng nước chỉ vang lên trong khoảng thời gian rất ngắn, sau đó liền không còn. Nam Khiếu Hoàn tẩy trừ xong, thay áo lót mới sạch sẽ, nhưng cũng không trở lại giường, mà là tiếp tục cầm lấy áo khoác màu đen, ý định mặc vào. 

“Nơi này không cần ngươi trông nom, lên giường nghỉ ngơi đi.” 

Vu Diệp ở một bên đột nhiên mở miệng, mở hai mắt, nhìn y một cái, dùng ánh mắt ý bảo Nam Khiếu Hoàn đi đến giường lớn ở phía sau y. 

Chủ tướng của một đoàn quân, doanh trướng đương nhiên to lớn hơn rất nhiều so với trướng của các binh lính, trong trướng ngoại trừ giường lớn của Vu Diệp, còn có một cái giường nhỏ vừa đủ một người nằm, đó chính là giường của Nam Khiếu Hoàn để đảm bảo cho việc y luôn ở bên cạnh bảo hộ Vu Diệp. Nhưng trên thực tế, từ khi xuất phát tới nay, qua thời gian dài như vậy, cái giường nhỏ kia, chưa bao giờ có người nằm. 

Nhìn dục dũng, Nam Khiếu Hoàn trầm mặc một hồi, liền cởi giày, ngoan ngoãn nghe lệnh lên giường, vén lên chăn ở một bên giường nằm xuống. 

Vu Diệp nhìn y khép mắt lại, lúc này mới vừa lòng gật gật đầu, đi ra ngoài trướng, kêu tới thân binh hầu hạ, đem dục dũng ra ngoài, sau đó liền đi tới một tòa trướng lớn khác. Nơi đó, chính là chỗ hắn xử lý quân vụ ngày thường. 

Đợi trong chốc lát, người cần tới liền tới. Lúc này trời đã sáng hơn phân nửa, hoạt động chúc mừng trong doanh trại cũng đã xong. Binh lính đem Trương Cát bị trói áp giải đến, cùng lúc xuất hiện, còn có Mộ Vân Tiêu một thân trường bào nguyệt sắc. 

Thầy trò hai người chào nhau một tiếng, Mộ Vân Tiêu sử dụng một ít tuyệt kỷ, liền bức được Trương Cát phải nói ra những vấn đề hắn muốn biết, sau đó sai người đem Trương Cát đi xuống. Chỉ biết rằng theo lời các binh lính áp giải Trương Cát, đại hán khôi ngô Trương Cát lúc đi vào là lông tóc vô thương, nhưng khi đi ra, toàn thân cao thấp đều là máu, sau khi trở về, không đến một khắc đồng hồ, liền hóa điên. 

Ba nghìn sĩ binh trong Thiểm Kỵ, từ đó về sau, khi gặp Mộ Vân Tiêu, ngoài sùng kính ra còn có thêm vài phần sợ hãi. 

Trong trướng, hai người ngồi đối diện nhau. 

“Ngày mai ta liền phái người đem tin tức tiểu tử kia vừa nói truyền ra ngoài.” Mộ Vân Tiêu nói. 

Vu Diệp gật đầu, nhìn Mộ Vân Tiêu, mặt mày một mảnh nghiêm túc, ngón tay hắn nhẹ gõ lên mặt bàn, “Xem ra phụ hoàng dự đoán quả nhiên không sai… Người Hàn…” 

Nghe được hai chữ này vang bên tai, sắc mặt Mộ Vân Tiêu cũng trầm xuống vài phần. 

Kế tiếp hai người lại thảo luận về thế cục trước mắt cùng một ít đại sự trọng yếu. Sau nửa canh giờ, sự tình trên cơ bản thảo luận xong, Mộ Vân Tiêu liền đứng dậy muốn đi, trước khi đi, đột nhiên hỏi Vu Diệp một câu: “Nam Khiếu Hoàn đâu? Như thế nào không thấy đi theo ngươi.” 

Vu Diệp ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộ Vân Tiêu, tuy rằng cảm thấy Mộ Vân Tiêu hỏi vấn đề này có chút cổ quái, nhưng cũng như trước đáp: “Y đã ngủ.” 

“Ngủ ở đâu?” 

“Đương nhiên là ở trong trướng của ta.” 

Ánh mắt chứa đầy cảnh cáo liền gắt gao khóa ở trên người Vu Diệp, Mộ Vân Tiêu nhếch miệng, có chút không kiên nhẫn: “Ở Thiên Dạ Cung ta đã nói với ngươi cái gì, ngươi hẳn là không quên đi?!” 

Thiên Dạ Cung? 

Vu Diệp ngẩn ra, trong đầu nhanh chóng tìm tòi, cuối cùng dừng ở cuộc nói chuyện giữa hai người tại dục trì mấy tháng trước. 

—— Ngươi thưởng thức y, không đưayvàoLạc Tình Cung, ta có thể hiểu. Nhưng một khi đã như vậy… Đừng quên những gì ta đã từng nói với ngươi! Hơn nữa, nhớ lấy, đừng quá mức trầm mê!” 

“Ngươi đã trả lời ta thế nào?” Mộ Vân Tiêu vừa thấy bộ dáng của hắn, liền biết hắn không quên, khẩu khí lại nghiêm nghị thêm vài phần. 

“Sư phụ.” Vu Diệp ngẩng đầu nhìn người đối diện, trong hai mắt tràn đầy kiên định, “Lần này, ta là thật tâm.” 

“Thật tâm?!” 

Mộ Vân Tiêu phì cười một tiếng, nhắc lại hai chữ kia, tà liếc mắt nhìn Vu Diệp sau một lúc lâu. Trong mắt Mộ Vân Tiêu có cái gì đó chợt lóe lên, nhưng ngay sau đó liền rất nhanh chìm vào đáy mắt. 

“Vui đùa cái gì đây… Ngươi nghiêm túc?!” 

“Phải, ta là thật tâm.” Vu Diệp bình thản đáp. 

“Hừ, ngươi muốn chơi nam nhân, tùy ngươi! Nhưng Nam Khiếu Hoàn là hộ pháp của ngươi, công là công, tư là tư, đừng đem hai thứ gọp cùng một chỗ!” Mộ Vân Tiêu rõ ràng không tin. 

“Sư phụ, lời ta nói thiên chân vạn xác [hoàn toàn xác thực].” 

Vu Diệp nói xong, dừng một chút, nhợt nhạt bật cười, “Ta là động tâm với y.” 

Sớm hay muộn Mộ Vân Tiêu đều sẽ biết, Vu Diệp liền nhân cơ hội này đem sự tình nói rõ, miễn cho ngày sau lại phiền toái. Như vậy cho dù sau này độc giải xong, hắn tiếp tục giữ người không buông, ít nhất, Mộ Vân Tiêu hẳn sẽ không nhúng tay. 

Nào biết hắn vừa dứt lời, chân mày Mộ Vân Tiêu nhất thời cau lại, ánh mắt trào phúng bắn về phía hắn. 

“Nếu ngươi động tâm với y, vậy… Hàn Hồng thì sao?!” 

Vu Diệp cả kinh. 

Quả nhiên Mộ Vân Tiêu biết tâm tư Mộ Hàn Trọng dành cho Ti Hoàng Hàn Hồng! 

Hai người một trận trầm mặc. 

Sau một lúc lâu, Mộ Vân Tiêu nhìn hắn một cái, thở dài, dường như có chút thương tiếc, “Thân phận Tam ca của ngươi ngày sau, không cần ta nói, ngươi hẳn là cũng biết. Vốn dĩ nếu hai người các ngươi đều hướng về nhau, ta đây làm sư phụ, chắc chắn sẽ giúp ngươi một phen. Đáng tiếc… Trên đời này, thứ khó cầu được nhất, chính là tình tự.” 

“Ta biết trong lòng ngươi cũng không dễ chịu, cho nên ngươi dưỡng một đám người trong cung như vậy, ta cũng mở một mắt nhắm một mắt làm ngơ cho ngươi. Thế nhưng hiện tại ngươi nói ngươi là thật tâm… Hừ.” 

Mộ Vân Tiêu lạnh lùng nhìn hắn một cái, tựa hồ đối với lý do thoái thác của hắn cực kỳ bất mãn. 

“… Hàn Trọng, ngươi nghe kỹ cho ta, đợi ngày sau khi giải độc xong, ngươi chỉ có một lựa chọn… Đó là để cho y hoàn hảo không tổn thương gì tiếp tục làm hộ pháp của y.” 

“Nếu ngày sau ngươi còn dây dưa quấy rối, lúc đó đừng trách ta vì sao đem tên đồ nhi cặn bã nhà ngươi ném ra khỏi cung!” 

Hắn nhịn sự hoang đường của tiểu tử này đã nhiều năm, lần này nhìn thấy hộ pháp trầm mặc ít lời kia đang từng bước rơi vào tay giặc mà không tự biết, cảm thấy không đành lòng. 

Rõ ràng trong lòng đã có Ti Hoàng Hàn Hồng, lại tham luyến hơi ấm của người khác, dây dưa như vậy, tới cuối cùng, người tổn thương nhiều nhất e rằng chỉ có một mình Nam Khiếu Hoàn! 



Nghĩ đến đây, bàn tay rủ ở bên người khẽ siết chặt, nghĩ đến thân ảnh khắc sâu trong lòng kia, không khỏi cảm thấy một trận chua sót. 

Cuối cùng hắn nhìn thoáng qua Vu Diệp, liền xốc lên trướng liêm, không quay đầu lại lập tức rời đi. 

Chỉ để lại thanh niên phía sau cúi đầu thở dài. Hắn đương nhiên biết ý tứ trong lời nói của Mộ Vân Tiêu, vì thế không khỏi cảm thán. 

… Thực là một sư phụ mạnh miệng mềm lòng. 

Xốc lên trướng liêm, mặt trời mới mọc đã mơ hồ tỏa ra ánh sáng nhu hòa, gió buổi sáng sớm mang theo hương vị tươi mát quất vào mặt, Vu Diệp lẳng lặng nhìn một hồi, liền hướng lều trại bên cạnh đi đến. 

Trong trướng thực yên tĩnh, tiếng hít thở nhỏ khẽ đều đều dễ dàng lọt vào tai. 

Vu Diệp cởi áo khoác, xốc lên chăn, nằm xuống, nghiêng người, tay liền đem y kéo vào trong lồng ngực. 

Thân thể Nam Khiếu Hoàn khẽ động đậy, sau đó liền thuận theo dựa vào lồng ngực Vu Diệp. 

Khóe miệng hiện lên mạt mỉm cười, Vu Diệp siết chặt ôm ấp, tại phần da thịt lộ ra trên cổ hạ xuống một nụ hôn, sau đó, cũng nhắm mắt, đi vào giấc ngủ. 

Nhiệt độ cơ thể con người, có lẽ chính là thứ ấm áp nhất trên đời này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.