Hai ngày rất nhanh qua đi, hết thảy đều đang âm thầm tiến hành theo đúng kế hoạch.
Ngày 15 tháng 10, canh bốn, trăng tròn treo cao, tại góc ngã tư đường trong Thạch Nguyên thành, chậm rãi đi tới một người gõ mõ lưng gù.
Tiếng gõ mõ quanh quẩn vang lên giữa đêm Đông rét lạnh, xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, nương theo từng cơn gió lạnh thấu xương mỗi lúc một truyền xa hơn.
Trong phủ tướng quân, trên đại sảnh, Vu Diệp khoanh tay mà đứng, đang ngửa đầu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.
“Tướng quân, bọn họ vừa ra khỏi địa lao, sau thời gian một nén nhang đại khái sẽ có thể đến được cửa thành.”
Một quan tướng đứng ở bên cạnh, thấp giọng nói.
“… Nói với La chỉ huy sứ, một khi người Bắc Địch tới gần cửa thành, lập tức hành động.”
Ở trong lòng tính toán thời gian, Vu Diệp đạm nói.
“Vâng.” Quan tướng lĩnh mệnh, ôm quyền hành lễ xong liền xoay người rời đi.
Ngoài cửa sổ, sao đêm sáng lạn, gió lạnh phất vào hai gò má khiến cho đại não con người vô cùng thanh tỉnh, nghĩ đến thời điểm sáng sớm nam tử từ nơi này đi ra, ánh mắt Vu Diệp trầm trầm.
…
Cùng thời khắc đó, tại cửa thành một mảnh ồn ào lộn xộn, tiếng ngựa hí to hòa cùng tiếng binh khí giao chiến, trong đêm đen ánh lửa sáng rực, tù binh trốn ngục của Bắc Địch đang cùng binh lính Túng Vân Quân thủ thành giáp lá cà.
Một phía là chiến đấu vì thủ vệ, một phía là chiến đấu vì mạng sống, không cần suy đoán nhiều, rất nhanh tình hình liền nghiêng về một phía.
Dùng tay lau đi vệt máu tươi vẩy trên mặt, La Thanh Lăng vung lên trường đao trong tay, trầm giọng hô to: “Các huynh đệ, xông lên!! Cửa thành đã ngay trước mắt, Dận nhân đã trúng dược, tuyệt đối không đủ sức ngăn cản! Giết a!!!”
“Giết a a a!!!”
“Giết a a a!!!”
Mấy trăm người đồng loạt hô to cơ hồ muốn đem màn đêm phá vỡ, mang theo khí thế không thể ngăn cản hướng phía trước lao đi. La Thanh Lăng dẫn đầu, chỉ dựa vào một thanh trường đao, kiên cường vọt thẳng vào binh lính thủ thành mở ra một con đường máu. Đào binh [ý chỉ tù binh Bắc Địch đang bỏ trốn]theo ở phía sau hắn nhìn thấy tình hình lúc này, lại một lần nữa huyết mạch sôi trào, gào thét dùng sức lực lớn nhất lao lên chém giết.
Binh lính thủ thành trong buổi tối hôm nay, dưới công kích của mấy trăm đào binh Bắc Địch, thoáng chốc hơn phân nửa lực lượng đã té ngã trên mặt đất ngủ say bất tỉnh. Còn lại rất ít người ra sức cố thủ, bảo vệ cửa thành đang đóng chặt, nhưng rất nhanh sau đó dưới đợt công kích dũng mãnh lần thứ hai của đào binh liền bại lui.
Không hề nghĩ đến vì sao lính thủ thành tối nay lại suy yếu như thế, cũng không hề hoài nghi vì sao số binh lính còn lại trong thành chậm chạp không đến, đào binh Bắc Địch lúc này đang dùng toàn lực chém giết, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, chính là phải chạy thoát khỏi đây!
Hét thảm một tiếng, một đào binh bên cạnh mới vừa rồi còn kiên cường chém giết đã bị lính thủ thành chém thành hai đoạn, máu phun mạnh ra, nhiễm đỏ trường bào màu đen của Nam Khiếu Hoàn, dọc theo lông mao ngựa chảy xuống.
“Kiên trì! Kiên trì! Rất nhanh chúng ta sẽ ra được cổng thành!” Chút ít tử vong chỉ có thể làm cho dục niệm muốn sống của bọn họ càng thêm mãnh liệt, âm thanh gào thét theo bốn phía vọt tới, tràn ngập bên tai. Nam Khiếu Hoàn giữ chặt dây cương, ngừng lại, bốn phía đều là đào binh đang liều mạng hướng phía trước chen lên. Mưa tên từ trên tường thành bắn xả xuống, nhưng hơn phân nửa số mũi tên đều giống như bị bắn không tốt, nửa đường đã rơi xuống đất.
Nam Khiếu Hoàn quay đầu, ánh mắt tựa hồ còn u tối hơn cả màn đêm, vọng nhìn lại nơi y vừa rời đi không lâu.
Bàn tay thăm dò sờ vào cái túi nhỏ cất giữ bên trong ngực, dưới lớp vải dệt chất liệu tốt nhất, là khối ngọc đồng tử đã chạm đến không biết bao nhiêu lần trong mấy tháng qua.
Trong đoàn đào binh phát ra một trận tiếng hoan hô. Nam Khiếu Hoàn phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy trước tầng tầng binh lính, cửa thành to lớn đang từ từ mở ra.
“Đi!”
Một tiếng hô lệnh vang lên, La Thanh Lăng dẫn đầu đoàn đào binh lập tức chạy nhanh ra khỏi Thạch Nguyên.
Trên tường thành, binh lính thủ thành đều nằm xụi lơ trên mặt đất, một vài người còn được mấy phần thanh tỉnh tựa người ở lỗ châu mai, phẫn nộ nhưng lại không thể làm gì, trơ mắt nhìn mấy trăm tù binh Bắc Địch chạy ra khỏi cửa thành… Cuối cùng, toàn bộ cùng biến mất trong lớp cát bụi dưới ánh trăng.
Không biết đã giục ngựa chạy trên đường qua mấy canh giờ, đoàn đào binh trốn thoát khỏi Thạch Nguyên lúc này mới tìm một chỗ núi rừng bí mật dừng lại nghỉ tạm. Vừa mới trải qua một hồi trốn chết, đội ngũ xác định không có truy binh đuổi theo, bất an cùng lo lắng lúc này mới có thể biến mất. Vì thế sau khi kiểm kê nhân số, phân công nhiệm vụ… Đoàn người ở trong rừng săn về một ít thú hoang, sau đó tự tìm một góc trong rừng ngồi xuống nghỉ ngơi, đốt lên lửa trại, mồm to ăn thịt nướng. Biểu tình vốn dĩ luôn luôn cảnh giác phòng bị hiện tại đều thay thế bằng vẻ sung sướng.
Lục Trác Hoành đơn giản chỉnh lý lại vài thứ, liền đi tới một góc. Nơi đó, La Thanh Lăng đang ngồi trên tảng đá, cùng vài binh lính bên người trò chuyện vui vẻ.
“Lần này ít nhiều cũng nhờ có người huynh đệ như ngươi, chúng ta mới có thể thuận lợi chạy ra! Đại ân này không lời nào có thể cảm tạ hết, người huynh đệ, xin nhận của tại hạ một cái cúi đầu.” Trung niên nam tử khôi ngô cường tráng nói ra những lời xuất phát từ nội tâm, nói xong, liền hướng La Thanh Lăng cúi người thật sâu.
“Lục phó tướng khách khí!” La Thanh Lăng vội vàng đứng lên, một phen nâng dậy Lục Trác Hoành, biểu tình trên mặt vô cùng chân thành, “Nếu không có ngài trước đó mưu tính, ta cùng các huynh đệ sao có thể trốn ra được?! Thậm chí không đến mấy ngày, chắc chắn đã bị bọn người Dận giảo hoạt kia giết chết!” Câu cuối cùng, La Thanh Lăng phẫn hận nhổ xuống đất một ngụm nước bọt, trên mặt lộ vẻ chán ghét.
Lục Trác Hoành nghe hắn nói như vậy, cũng đồng tình mắng chửi Mộ Vân Tiêu và Vu Diệp dùng mưu kế hèn hạ chiếm đoạt Thạch Nguyên, cuối cùng, nắm chặt nắm tay, trầm giọng lạnh nhạt nói: “Chúng ta có thể trốn thoát, chính là ông trời muốn giúp chúng ta. Đợi chúng ta trở lại Nhứ Châu, nhất định phải hảo hảo giáo huấn một chút bọn người Dận không coi ai ra gì này!”
La Thanh Lăng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lục Trác Hoành lại hỏi: “Không biết huynh đệ xưng hô như thế nào?”
“Tại hạ La Lăng, vốn là thuộc hạ dưới trướng Yến Thiên tướng quân.”
“Yến Thiên tướng quân? Ta thấy La huynh đệ dũng mãnh phi thường như thế, vì sao ta lại chưa bao giờ nghe qua danh tính La huynh đệ?” Lục Trác Hoành là một kẻ thẳng tính, một khi có nghi vấn, liền trực tiếp đặt câu hỏi.
La Thanh Lăng gãi gãi tóc, hắc hắc nở nụ cười: “Trong quân có rất nhiều người tài giỏi giống Lục đại ca đây, tại hạ chỉ có chút tài mọn, sao có thể được người khác nhắc tới danh tính?”
Khéo léo thổi phồng người nọ, Lục Trác Hoành cũng liền không truy hỏi sâu thêm.
Trong lúc sinh tử rất dễ khiến người ta nảy sinh hảo cảm, Lục Trác Hoành rõ ràng rất có hảo cảm với La Thanh Lăng, lúc nói chuyện miệng luôn xưng huynh gọi đệ, không chút xa lạ. La Thanh Lăng vốn cũng là kẻ dẻo miệng khéo nói, vì thế hai người tán gẫu thập phần khoái trá.
Nói tới những Thiết Kỵ mà La Thanh Lăng mang ra, Lục Trác Hoành ha ha nở nụ cười, đang muốn nói thêm gì đó, tầm mắt đánh giá xung quanh vô tình dừng lại ở một chỗ.
“Vị huynh đệ kia là?…”
La Thanh Lăng nhìn theo hướng tay hắn chỉ, ở một chỗ cách xa mọi người, nhìn thấy Nam Khiếu Hoàn đang ngồi dựa vào thân cây. Y ôm kiếm mà ngồi, nhắm hai mắt, tia sáng của lửa trại chiếu rọi lên gương mặt lãnh ngạnh của y, nhưng vẫn che không được hàn khí lạnh như băng tràn ra từ trên người y.
Cái loại rét lạnh giống như hầm băng này hoàn hảo liền đem y tách biệt với mọi người, xung quanh đống lửa gần chỗ y vốn dĩ còn có thể ngồi thêm mấy người, nhưng lại không ai tới ngồi, trống trơn một khoảng, mười mấy binh lính tụ tập ngồi ở một gốc khác, đang cao hứng mồm to ăn thịt nướng, có mấy người thỉnh thoảng trộm đánh giá y, nhưng lại không một ai dám tiến tới bắt chuyện với y.
“Ách… Đó là…”
Hắn dẫn theo hai trăm kỵ binh tất cả đều đang trà trộn hòa đồng trong đoàn đào binh Bắc Địch, chỉ có duy nhất người này là như thế. Ở trong lòng âm thầm mắng một câu, La Thanh Lăng tiến đến nói nhỏ vào tai Lục Trác Hoành: “Y là ám vệ Vũ Vương cấp cho Yến Thiên tướng quân, lần trước thời điểm người Dận dùng mưu kế dẫn dụ Yến Thiên tướng quân, y lại bị giữ lại trong thành… Tính tình y rất cổ quái, Lục đại ca ngươi cũng đừng tới trêu ghẹo y…”
Ám vệ? Nghĩ đến bản lĩnh và thủ đoạn của những người làm ám vệ, Lục Trác Hoành không khỏi run rẩy, lập tức tự chặt đứt ý niệm muốn tới bắt chuyện với y, sau đó liền lôi kéo La Thanh Lăng, tiếp tục cùng ngồi bên lửa trại trò chuyện với nhau.
…
Tiếng ngáy liên tiếp, La Thanh Lăng gian nan bước từng bước giữa đống binh lính đang nằm ngủ la liệt trên mặt đất.
Những binh lính không ngủ phân nhau hai người một đội, cảnh giới canh gác phòng ngừa truy binh hoặc là thú dữ.
Vui vẻ chào hỏi với một vài binh lính Bắc Địch đi ngang qua, La Thanh Lăng ở trong doanh địa đi vòng vo vài vòng, mới ở một góc ít người tìm thấy người nọ đang ngồi tựa dưới gốc cây.
Người nọ vốn đang khép hờ mắt nghỉ ngơi, đột nhiên hai mắt mở ra, đôi con ngươi lãnh liệt như đao thẳng tắp bắn về phía người tới.
“Không cần khẩn trương như thế hề hề… Ta không phải địch nhân.” La Thanh Lăng giơ lên hai tay ý bảo chính mình không có ý đồ công kích, bước vài bước, đi tới bên người Nam Khiếu Hoàn.
“…” Tay nắm chuôi kiếm lúc này mới thả lỏng một chút, Nam Khiếu Hoàn cử động thân mình tựa người trở về vị trí ban đầu.
“Thư đã truyền đi?” La Thanh Lăng khoanh hai tay đi tới dựa vào thân cây, thấp giọng hỏi.
“Chậc chậc, động tác rất nhanh a~” La Thanh Lăng cảm thán.
“…” Nam Khiếu Hoàn tà liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn tựa hồ không có chuyện gì khác muốn nói, liền chuẩn bị tiếp tục nhắm mắt nghỉ tạm. Giằng co một đêm, cho dù thể lực y tốt hơn người bình thường, nhưng cũng cần một chút nghỉ ngơi để giảm bớt mệt nhọc.
La Thanh Lăng như có điều suy nghĩ quay đầu theo dõi y, mắt thấy y chuẩn bị nhắm mắt không để ý tới mình, liền vội muốn đưa tay chụp lên bả vai Nam Khiếu Hoàn, ý định khiến cho đối phương chú ý tới hắn một chút.
‘Khách lạp’ một tiếng.
Bàn tay mới vươn ra nửa đường liền bị một bàn tay khác nắm chặt, không thể tiếp tục nhúc nhích.
“A đau đau đau…!” La Thanh Lăng nhe răng tru lên.
Nam Khiếu Hoàn mặt không chút thay đổi liếc hắn một cái, lúc này mới buông tay ra: “Nếu không còn chuyện gì, La chỉ huy sứ nên đi nghỉ ngơi đi.”
Ngữ khí bình thản, ánh mắt điềm tĩnh, ý tứ đuổi người thập phần rõ ràng.
“Ta không buồn ngủ.” Vừa xoa bàn tay vừa không lưỡng lự đáp.
“…” Lần này người nọ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp dời người cách xa hắn thêm mấy tấc, tay nắm chặt kiếm, nhắm mắt, ngủ.
…
“Sách, rõ ràng lúc ở bên cạnh tên kia sẽ không là bộ dáng này…” La Thanh Lăng ở một bên ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, nhẹ giọng than thở, than thở xong rồi, lại liếc mắt nhìn thoáng qua nam nhân ở cách đó không xa.
Trong đêm tối, một thân hắc y cơ hồ dung hòa cùng bóng đêm, thân hình cường tráng, ngũ quan dương khí mười phần, hơn nữa cả người mơ hồ luôn luôn tràn ngập huyết vị… Một nam nhân như vậy, nhìn thế nào cũng không thể xếp cùng một chỗ với đám nam sủng xinh đẹp nhu nhược kia…
Nhưng mà, sự thật thì vẫn là sự thật.
Khóe miệng cười cười, La Thanh Lăng thu hồi ánh mắt, đứng dậy rời đi