Vân Khánh năm thứ 17, ngày 25 tháng 10, Vân Huy tướng quân Mộ Hàn Trọng, Ung Thân Vương Mộ Vân Tiêu, dẫn ba nghìn Thiểm Kỵ, một vạn Túng Vân Quân, tấn công Vô Hạp thành ở Nhứ Châu.
Cuộc chiến kéo dài bắt đầu từ Bạch Châu này, lưu truyền thật lâu trong khắp trà phường tửu quán lớn nhỏ ở Dận Quốc, thuyết thư lão nhân khi nói tới cuộc chiến này, ngoại trừ ca ngợi Ung Thân Vương thần cơ diệu toán công chiếm Thạch Nguyên, giữa hàng vạn hàng nghìn quân địch dễ dàng chém đứt đầu Vũ Vương, binh chia làm ba đường quét sạch Thiết Kỵ của Bắc Địch, còn có nhắc tới một hắc y ám vệ dưới trướng Hoàn Dạ Vương đêm khuya xâm nhập Tín phủ giết người. Mộ Vân Tiêu là nhân tài hoàng thất hiếm thấy được con cháu quý tộc đời sau khâm phục tán thưởng, còn người hắc y ám vệ không biết tên kia chính là hình tượng anh hùng trong lòng những dân chúng bình phàm. Thuyết thư lão nhân mỗi khi nói tới đây đều vô cùng kích động, cứ như lão có thể xuyên qua thời gian trăm năm, đích thân chứng kiến đêm mưa kinh tâm động phách kia.
Trong sách sử Dận Quốc sau này, chỉ ghi chép lại ít ỏi vài dòng về cuộc tiến công trọng yếu năm đó. Không ai biết danh tính người hắc y ám vệ đã ở trong lều lớn cung kính quỳ xuống lĩnh mệnh, luôn từng bước theo sau bảo hộ Hoàn Dạ Vương kia là ai, cũng không ai biết trên những tờ giấy trong túi hành trang kia chứa đựng bao nhiêu gút mắt.
Mà lúc này đây, Mạc Bắc vào Đông đúng là một mảnh hiu quạnh. Sông Hoằng Vân từ Dân Sơn ầm ầm đổ về phía Đông Nam, chảy qua bầu trời u ám của thành Huyền Chu, Vân Liệt Đế ngồi trên ngai vàng cửu long [ngai vàng 9 rồng] nhìn xuyên qua chân trời xa xôi, trông về nơi đất cằn sỏi đá cách kinh thành ngàn dặm. Nơi đó, hai quân đang kịch liệt giao chiến, trên cầu thang cây dài hơn mười trượng, vô số binh lính Dận Quốc đang ra sức leo lên, tiếng kim loại va chạm chấn động thiên địa, mũi tên lửa như mưa bắn thẳng vào tường thành cao lớn của Vô Hạp thành.
Tiếng ầm ầm vang lên thật lớn, cửa thành của Vô Hạp thành rốt cục bị công phá, quân phòng thủ gắng gượng chống chọi, giãy dụa trong tuyệt vọng.
Thanh niên một thân ngân giáp cấp bậc tướng lĩnh im lặng mà đứng, phía sau hắn, soái kỳ màu vàng đón gió tung bay.
Tiền phương đang hỗn chiến, tiếng kêu la kịch liệt lọt vào tai, phía sau đại kỳ, có trên dưới một trăm người, đang đứng yên không tiếng động.
Một kỵ binh mặc hắc giáp từ nơi hỗn chiến xa xa chạy vội đến, khi khoảng cách còn hơn mười trượng lập tức nhảy xuống, vững vàng dừng ở trước mặt ngân giáp tướng quân.
“Chủ thượng, các chủ không ở trong thành.”
Ngắn ngủn một câu, đã báo cáo nhiệm vụ lần này của bọn họ thất bại.
Vu Diệp mạnh run lên, sau một lúc lâu, mới phất tay ý bảo ám vệ quỳ trên mặt đất đứng dậy.
“… Y là ám vệ…” Quyền Tự Hiệu giục ngựa tiến lên, thấp giọng khuyên giải an ủi, “Trước mắt không tìm thấy thi thể, chắc chắn tính mạng vẫn không cần lo lắng. Hẳn là lúc ấy tình huống khẩn cấp, hai người bọn họ đã tìm nơi nào đó trốn đi.”
Vu Diệp lắc đầu: “Chưa chết, sẽ không có chuyện không về…”
Nói xong, bàn tay nắm dây cương lại vô thức siết chặt thêm vài phần.
Trong đầu hiện lên lời nói không lâu trước đó của Ỷ Lôi.
“Trong Quán Thiên Các, phàm là ám vệ, từ ngày gia nhập các, mỗi ngày đều sẽ uống một loại dược đặc biệt, uống suốt ba năm, từ đó có thể lần theo mùi huyết phong [máu hòa lẫn trong gió] của bọn họ tìm đến nơi bọn họ đang ở.”
—— nhưng cả đội nhân mã đi theo huyết phong tìm khắp mấy trăm con đường ngõ nhỏ trong Vô Hạp thành, cũng không thu hoạch được gì.
Sống phải gặp người, chết phải thấy xác. Nếu không thu hoạch được gì, như vậy chỉ có một loại khả năng.
… Nam Khiếu Hoàn đã không còn ở Vô Hạp thành.
Quyền Tự Hiệu nghe thế, quay đầu nhìn sang Vu Diệp, chỉ thấy trên gương mặt tuấn mỹ lông mày đã gắt gao nhíu chặt, trong con ngươi đen là vô hạn sầu lo. Mấy ngày qua, hắn đã bị độc phát hai lần, da thịt vốn trắng nõn, ở dưới lớp ngân giáp càng thêm không chút huyết sắc.
Biến mất cùng lúc với Nam Khiếu Hoàn, còn có hảo bằng hữu của Quyền Tự Hiệu là La Thanh Lăng. Nhưng hắn lại không hề lo lắng cho La Thanh Lăng, bởi vì nhiều năm làm bằng hữu, hắn đối với La Thanh Lăng đã hình thành một loại tin cậy gần như mù quáng.
Hắn không lo lắng cho La Thanh Lăng, cho nên nghĩ tới Nam Khiếu Hoàn đang ở chung với La Thanh Lăng, hẳn là cũng bình an.
Hắn không thể hiểu được loại hơi thở bao trùm Vu Diệp suốt mấy ngày qua, hắn thật sự không hiểu, bất quá chỉ là một ám vệ bị mất tích, tại sao kể từ ngày hôm đó người trước mắt này đã hoàn toàn không còn nở nụ cười?
“… Hàn Trọng, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi nhất định phải trả lời ta thật lòng.” Vòng vo không bằng trực tiếp, ánh mắt Quyền Tự Hiệu trầm xuống, rốt cục quyết định đem vấn đề phức tạp trong lòng mấy tháng qua hỏi ra miệng.
“…” Vu Diệp quay mắt nhìn hắn.
“Ngươi và ám vệ kia… Đến tột cùng là quan hệ gì?” Nếu chỉ là quan hệ chủ tớ bình thường, vậy hắn sẽ, không bao giờ … lo lắng nữa…
Quyền Tự Hiệu mím môi, hơi bất an nhìn chằm chằm Vu Diệp.
“Quan hệ?” Vu Diệp thì thào nhắc lại hai chữ này, đột nhiên dời ánh mắt, nhìn về phía các tướng sĩ đang ra sức giết địch ở tiền phương, sau một lúc lâu, thùy mắt nở nụ cười.
“Ta và y? … Nói ra rất dài dòng, nhưng nếu ngươi thật sự muốn nghe một câu trả lời… Thì đó là…”
Hắn chuyển mắt, lẳng lặng nhìn Quyền Tự Hiệu, trong đôi con ngươi đen tựa như hắc diệu thạch, bao hàm thứ cảm xúc vô cùng phức tạp, pha lẫn một tia ý cười nhợt nhạt.
“Nếu y chết, ta cũng không thể sống nổi…”
Mưa tên nghênh diện bắn tới, Đinh Vân giơ tay cản lại, ‘Xoát Xoát’ chém đứt mấy mũi tên bắn tới trước mặt mình.
“Ngươi làm gì thế?!” Hắn quay đầu quát lớn một tiếng, sau lưng hắn, Quyền Tự Hiệu tay cầm trường thương, trên mặt lại là một mảnh mờ mịt.
Tiểu tử này giữa lúc hai quân đang giao chiến mà cũng có thể xuất thần được, Đinh Vân chém hạ tên địch trước mặt, liền dùng tay đẩy mạnh Quyền Tự Hiệu qua một bên, chửi ầm lên: “Không muốn giết địch ngươi liền cút ra phía sau cho ta, đừng đứng ở đây vướng tay vướng chân!”
Dứt lời, lại là một đao chặt đứt cánh tay tên lính đang xông tới chỗ hắn. Máu tươi phun ra, cánh tay bị chém đứt văng lên, máu bắn mạnh vào khôi giáp của hắn.
Quyền Tự Hiệu ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy cả người hoàn toàn không có một tia khí lực, bị Đinh Vân đẩy một cái liền lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
Bên tai là tiếng hét hò vang tận trời, người người chém giết, đao quang kiếm ảnh, thế nhưng hắn lại không hề cảm nhận được một chút không khí khẩn trương giữa chiến trường, chỉ có lồng ngực tràn đầy đau đớn, cơn đau cơ hồ bao trùm toàn bộ thân thể.
‘Nếu y chết, ta cũng không thể sống nổi…’
Nói không rõ trong lòng là tư vị gì, hắn muốn cười một cái, nhưng cuối cùng khóe miệng chỉ có thể bức ra một mạt chua sót.
Mưa to lại bắt đầu trút xuống.
La Thanh Lăng một lần nữa giúp Nam Khiếu Hoàn đổi xong thuốc trị thương mới, cuối cùng, xoay người lấy ra một thứ từ trong đống vật dụng.
Nam Khiếu Hoàn dựa ở trên giường nhìn thấy thứ kia, lông mày liền hiện lên một tia không thoải mái: “Thiên Long khóa?”
La Thanh Lăng tinh tế xem xét qua một lần xiềng xích trong tay, đi tới gần Nam Khiếu Hoàn, hắc hắc cười nói: “Hảo nhãn lực.”
Dứt lời, mở ra xiềng xích, cúi người kề sát vào, kéo hai tay Nam Khiếu Hoàn ra sau lưng, chỉ nghe vài tiếng cạch cạch, xiềng xích lạnh lẽo đã gắt gao khóa ở sau lưng.
“Thương thế của ngươi đang dần chuyển tốt, ta cũng không thể phớt lờ. Có cái khóa này, buổi tối lúc ngủ, ta cũng có thể an tâm một chút.”
Vừa nói, một bên lại lấy ra thêm một cái Thiên Long khóa khác có kích thước hơi lớn hơn, răn rắc đem hai chân Nam Khiếu Hoàn khóa lại.
“Tiểu huynh đệ, cùng ra ăn cơm đi!”
Một người nông dân chất phác từ ngoài phòng vén rèm lên đi vào, cười tủm tỉm hướng hai người nói.
“Ta tới ngay, Võ đại thúc.” La Thanh Lăng nhanh tay kéo cái chăn thô trên giường qua phủ lên người Nam Khiếu Hoàn, quay đầu trả lời với đại hán kia.
Hiện tại sắc trời đã tối, mưa to giàn giụa, mưa to liên tục mấy ngày làm cho đường rừng một mảnh lầy lội, xe ngựa căn bản khó có thể di chuyển, La Thanh Lăng cân nhắc một chút, quyết định gõ cửa một nông hộ xin tá túc qua đêm.
Người dân phương Bắc đều rất hào sảng, lại thêm La Thanh Lăng vốn có diện mạo tuấn lãng, nho nhã lễ độ, chủ nhà đối với hai huynh đệ bất hạnh gặp phải giặc cỏ này rất có hảo cảm, lời nói liền nhiệt tình vài phần.
Tiểu viện của nông gia không lớn, đồ ăn cũng đơn giản, La Thanh Lăng vội vàng ăn xong, bưng lên phần cơm của Nam Khiếu Hoàn xoay người đi vào phòng ngủ. Hắn nói với chủ nhà rằng người huynh đệ của mình vì chống chọi với giặc cỏ nên bị thương, vì vậy muốn đích thân vào phòng ngủ đúc cơm cho y.
“Tiểu huynh đệ, sắc mặt ca ca ngươi thập phần không tốt a… Sợ là thương thế không nhẹ.” Võ thị đã qua tuổi bốn mươi, hàng năm làm nghề nông nên làn da hơi thâm màu, nhìn diện mạo lớn hơn tuổi thực của nàng rất nhiều, nàng đang lấy ra chăn đệm từ trong tủ, “Đợi vào được thôn trấn, ngươi nên tìm đại phu hảo hảo nhìn xem a.”
“Ân, tất nhiên… Hết mưa chúng ta liền lên đường.” Nam Khiếu Hoàn bị điểm á huyệt [huyệt nói], chỉ có thể dựa vào đầu giường xem hai người bọn họ nói chuyện. Bởi vì bị thương, cho nên khí thế lãnh liệt trên người y suy yếu đi không ít, Võ thị cũng bởi vậy mới không phát hiện điểm quái dị giữa hai huynh đệ này, nghi hoặc nhiều nhất chỉ là cảm thấy dung mạo hai huynh đệ này quá khác nhau. Nhưng lại liên tưởng đến mấy gia đình giàu có trong trấn có tam thê tứ thiếp, cho nên một chút nghi hoặc trong lòng cũng liền tiêu tán.
Ăn xong cơm chiều, mưa lại lớn thêm vài phần. Nông gia ngủ rất sớm, phu thê hai người nói chuyện với La Thanh Lăng mấy câu, liền đi nghỉ ngơi.
La Thanh Lăng từ trong lồng ngực lấy ra một quyển tạp thư, nhảy lên băng ghế dài trong góc, chân gác trên bàn, bắt đầu đọc sách.
Nam Khiếu Hoàn thương thế chưa lành, nằm ở trên giường, lát sau ý thức liền trở nên mơ hồ…
Y ngủ rất không an ổn, trong mộng có vô số bóng người xuất hiện, thẳng đến khi bị hình ảnh thanh niên áo trắng đầy người máu đen làm cho giật mình bừng tỉnh.
Y rời đi đã hơn nửa tháng… Độc của chủ thượng…
Đột nhiên vài tiếng ‘lách cách’ lọt vào tai, ánh mắt Nam Khiếu Hoàn trầm xuống.
Thiên Long khóa… Xem ra Võ Tấn Vương lần này là hạ quyết tâm phải bắt cho được y…