Mộ Hàn Trọng

Chương 84: Bóng ma



Ánh chiều tà chậm rãi biến mất, hắc ám dần dần bao phủ, gió mạnh lên, hàn ý thổi vào hành lang gấp khúc. Vu Diệp đẩy cửa ra, gió lạnh nháy mắt tràn vào khiến cho ngọn nến trong góc phòng lay động.

Cửa sổ khép chặt, màn cửa màu tím rủ xuống, trong phòng một mảnh yên ắng. Ánh nến trong góc lẳng lặng tỏa sáng, mùi trầm hương phiêu tán bốn phía, làm cho lòng người thoải mái, thân thể buộc chặt cũng vô thức thả lỏng hơn.

Vu Diệp đi vào phòng trong, dừng ở trước giường, cúi đầu nhìn nam nhân.

Nam Khiếu Hoàn nằm ngửa trên giường, hai mắt nhắm chặt, lồng ngực nhẹ phập phồng, hô hấp đều đều, hẳn là đã ngủ say.

Vu Diệp ngồi xuống ở mép giường, khẽ thở dài, im lặng nhìn nét mặt lúc ngủ của nam nhân.

Lông mi thật dài tạo thành một bóng râm nho nhỏ dưới mí mắt, gương mặt tái nhợt, bởi vì thương thế nghiêm trọng mà mất đi vẻ lãnh ngạnh vốn có, môi mỏng duyên dáng cũng tái nhợt khô khốc, y cứ như vậy lẳng lặng nhắm hai mắt, giống như sẽ vĩnh viễn ngủ say.

Ngực trái lại âm ỉ đau.

Loại cảm giác này, suốt mấy tháng qua cũng không xa lạ. Nhưng so với khi không có người này ở bên cạnh, tựa hồ còn chua xót cùng đau đớn hơn. Hắn không biết cảm tình hắn dành cho Nam Khiếu Hoàn rốt cục sâu đậm đến bao nhiêu, thế nhưng câu nói ‘Ta còn đau hơn ngươi gấp vạn lần’ kia, là không hề khoác lác hay ngụy biện…

Bất giác lại thở dài một hơi, Vu Diệp cầm lấy hòm dược ở một bên, lấy ra dược trị thương cùng băng vải, sau đó thật cẩn thận kéo ra tấm chăn trên người nam nhân, lộ ra cơ thể quấn đầy băng vải.

… Gầy đi rất nhiều.

Thân thể tiều tụy của y khiến hắn không đành lòng nhìn lâu, hắn vội vàng đứng dậy đi ra ngoài cửa gọi thị nữ mang nước ấm cùng khăn lau tới.

Những ngoại thương do Đốt Tâm Chưởng gây ra trên người Nam Khiếu Hoàn đã sớm khép miệng, hiện tại thứ thấy rõ ràng nhất, là những vết roi che kín toàn thân. Có vài vết vô cùng nghiêm trọng, máu thịt lẫn lộn, thậm chí vẫn còn chảy máu. Hắn trước tiên dùng khăn ướt thấm mềm những chỗ băng vải dính máu đã khô cứng, tận lực không để va chạm với những miệng vết thương khác, chậm rãi tháo xuống băng vải.

Rất nhanh, băng vải liền cởi xuống tới ngực.

Vu Diệp mạnh run lên, ngẩn ra, sau một lúc lâu, mới thấp giọng nói: “… Sao… sao lại thế này…”

Trước mắt, hai cái khuyên bạc đeo trên hai đầu nhũ của nam nhân đã biến mất không còn bóng dáng, trong tầm nhìn, chỉ có vết máu đã khô cùng hai đầu nhũ sưng đỏ dựng thẳng.

Khuyên bạc kia là loại đặc chế riêng biệt, có một hòn bi nho nhỏ mắc ngay chốt khóa, muốn tháo ra, là rất khó khăn, không biết Nam Khiếu Hoàn đã dùng biện pháp gì đem hai cái khuyên bạc kia tháo xuống, nhưng khẳng định không phải biện pháp nhẹ nhàng đúng cách.

Bởi vì, chỉ cần nhìn hai đầu nhũ bị tra tấn đến mức sưng đỏ kia liền biết.

Ngón tay chậm rãi vươn ra, chạm vào.

“Ách…” Nam nhân nằm ở trên giường đột nhiên kêu khẽ một tiếng. Vu Diệp bất giác hoàn hồn, vội vàng thu hồi khí lực trên ngón tay.

Vết thương đã nhiễm trùng lại bị Vu Diệp đụng mạnh, nam nhân vốn ngủ không yên liền bừng tỉnh.

“Ngô… chủ… chủ thượng?! …”

Mê man trong hai mắt vừa tỉnh ngủ tán đi rất nhanh, ngay sau đó, nam nhân cả kinh chống tay ngồi bật dậy, tránh né lui vào phía trong giường, tạo ra một khoảng cách nho nhỏ.

Vu Diệp cúi đầu nhìn khoảng cách đột nhiên xuất hiện giữa hai người.

Sau đó, mới rủ mắt ‘Ân’ một tiếng, tiếp tục động tác cởi băng vải lúc nãy, “Tự ngươi làm?”

“… Phải.” Nhanh chóng thu liễm vẻ kinh ngạc, Nam Khiếu Hoàn không dám nhìn Vu Diệp, cúi đầu khẽ đáp.

“… Đau sao?” Vu Diệp cởi xuống miếng băng vải cuối cùng trên người Nam Khiếu Hoàn, dùng khăn ướt cẩn thận lau sạch vết máu quanh miệng vết thương, mới mở miệng nhàn nhạt hỏi.

“…” Nam Khiếu Hoàn không đáp, sau khi cảm giác được ánh mắt dừng trên thân thể mình của người nọ vẫn bất động, mới chậm chạp lắc đầu.

Nhìn bộ dạng lắc đầu của nam nhân xích lõa nửa thân trên trước mặt, hai mắt Vu Diệp trầm trầm, tùy tay đem cái khăn ném vào chậu nước bên cạnh, lại cầm lên một cái khăn sạch khác tiếp tục động tác.



Trầm mặc, vẫn là trầm mặc.

Vu Diệp nhìn chằm chằm phần ngực Nam Khiếu Hoàn, nhìn hai đầu nhũ sưng đỏ kia, sau một lúc lâu, hắn mạnh tay kéo người lại gần, bắt đầu chà lau miệng vết thương trên hai đầu nhũ ấy.

Đối lập hoàn toàn với động tác dịu dàng cẩn thận trước đó, lần này, thậm chí có thể tính là thô bạo, đương nhiên, cũng liên lụy đến mấy miệng vết thương gần kề quanh ngực Nam Khiếu Hoàn.

Người cởi trần nửa thân trên bị bất ngờ không kịp đề phòng mà hít sâu một hơi, ngay sau đó vội vàng cắn môi cúi đầu, chịu đựng động tác của Vu Diệp.

‘Ba’ một tiếng, trên không trung xẹt qua một đường cong, cái khăn bị ném vào chậu, vẩy ra bọt nước.

Vu Diệp trầm mặc không nói, mở hòm dược ra, quẹt một ít dược trị thương ra ngón giữa và ngón áp út: “Lại đây.”

Nam Khiếu Hoàn cúi đầu, dùng đầu gối di chuyển về phía trước, dừng lại ở khoảng cách không quá gần cũng không quá xa, ý tứ tránh né thập phần rõ ràng.

Vu Diệp nhìn nhìn, trong mắt hiện lên một chút dị động.

Theo thói quen, cộng thêm nội tâm lo sợ, Nam Khiếu Hoàn cũng không dám ngẩng đầu nhìn người đang gần trong gang tấc, y rủ mắt xuống, vô tình nhìn thấy một thứ khiến cho y không thể tiếp tục bảo trì trầm mặc.

“Chủ thượng, tay của ngài…?!”

Y quá sợ hãi, hô lên một tiếng, thanh âm khàn khàn lộ ra lo lắng cùng đau lòng.

Động tác của Vu Diệp hơi dừng lại, hắn thoáng nhìn xuống tay phải của mình, trên mặt lại không có chút biểu tình: “… Không sao.”

“Chủ thượng…”

“Nói không sao thì là không sao! Dong dài cái gì!” Vu Diệp lạnh lùng nói, lông mày hiện rõ vẻ không kiên nhẫn.

Vẻ mặt Nam Khiếu Hoàn ảm đạm, môi giật giật, tựa hồ còn muốn tiếp tục khuyên nhủ, nhưng cuối cùng lại chỉ cúi đầu xuống, cật lực che giấu vẻ mặt của mình.

Một ngày ngắn ngủi này, cảm xúc của Vu Diệp thay đổi rất nhiều lần. Lửa giận vốn tưởng rằng đã tiêu trừ hết, lại không biết từ khi nào chậm rãi chiếm đầy lồng ngực. Tựa hồ là từ thời khắc người trước mắt này lắc đầu? Đau đớn chua xót lại dâng lên, cuồn cuộn ở trong lòng… hay là từ khi phát hiện ra thái độ tránh né của y?… Vu Diệp không rõ ràng lắm, hắn chỉ biết là, tâm tình phức tạp âm u không có chỗ phát tiết này toàn bộ đều dồn nén ở trong ngực, luôn khiến hắn tâm phiền ý loạn.

Nhưng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, một giọng nam trong sáng từ bên ngoài truyền tới:

“Chủ thượng.”

“Tiến vào.”

Ỷ Lôi bưng mâm ngọc đi đến, trên mâm là hai chén dược màu đen, cộng với một đĩa điểm tâm đa dạng bắt mắt, Ỷ Lôi nhẹ tay nhẹ chân đặt mâm ngọc lên cái bàn ở gian ngoài, vừa muốn lui ra, chợt nghe thấy Vu Diệp gọi hắn tiến vào phòng trong.

Vừa bước vào phòng trong, nháy mắt hắn liền phát hiện bầu không khí có chút cổ quái. Nhưng cũng không đợi hắn kịp suy nghĩ, tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc liền vang lên.

“Trong Lăng Tiêu Các, ai giỏi về hình xăm?”

Ỷ Lôi ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa ngẩng lên, liền nhìn thấy Nam Khiếu Hoàn để trần nửa thân trên đang cúi đầu quỳ ngồi ở trên giường.

Nội tâm thoáng nhảy dựng, hắn vội vàng thu hồi tầm mắt: “… Cố Thành Song ở trong các có tay nghề tốt nhất… chủ thượng, ngài…?”

Vu Diệp khẽ liếc nhìn Ỷ Lôi, trên gương mặt lạnh lùng còn có một loại lực lượng bức người khiếp sợ không thể phản kháng.

Ỷ Lôi lập tức lui về phía sau từng bước, khom người thấp giọng: “Chủ thượng muốn gọi hắn vào kinh sao?”

Tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng tâm tình chủ thượng nhà mình hiện tại rõ ràng là không tốt.

So với thời điểm Nam Khiếu Hoàn mất tích, loại áp lực này hoàn toàn khác biệt. Rõ ràng người cũng đã mang về rồi… thế nhưng, tựa hồ, lại nhiều ra thêm vấn đề gì đó mà hắn hoàn toàn không thể hiểu được…

Hỏi người giỏi về hình xăm, có liên quan tới Nam Khiếu Hoàn sao?…

Ỷ Lôi ở trong lòng suy đoán đủ đường, nghi hoặc cũng càng ngày càng nhiều.

Bên này, Vu Diệp ừ một tiếng thay cho mệnh lệnh, phất tay ý bảo hắn lui ra.

Ỷ Lôi hành lễ: “Thuộc hạ đã biết.”

Trước khi đi, trong lòng Ỷ Lôi tràn đầy nghi hoặc kèm theo vài phần lo lắng, trộm liếc người vẫn quỳ ngồi ở trên giường không nhúc nhích kia một cái.

Tiếng bước chân dần dần đi xa. Phòng trong lại khôi phục sự im lặng lúc ban đầu.

Vu Diệp nhắm mắt hít mạnh vài hơi sau đó thở ra, lúc này mới chuyển hướng sang người quỳ ở trên giường: “Ta xin lỗi…”

Lời này, tràn đầy tự trách cùng áy náy. Xin lỗi vì thái độ nóng nảy không tự kiềm chế được của hắn trước đó, cũng là vì hết thảy lăng nhục mà Nam Khiếu Hoàn phải chịu lần này. Và càng là vì tất cả những bất công và ủy khuất người này vì hắn mà phải chịu, kể từ khi hắn mở mắt ra ở thế giới này…

Thế nhưng,… hiện tại bảo hắn buông tay, hiển nhiên là điều không thể.

Vu Diệp hạ tầm mắt.

Việc hắn có thể làm, đó là bảo hộ, cùng không làm tổn thương…

Nghe được ba chữ ‘Ta xin lỗi’ này, bàn tay Nam Khiếu Hoàn đặt bên hông không khỏi siết chặt. Sau một lúc lâu, y nặng nề trả lời: “Chủ thượng không cần… như thế. Chuyện này, vốn là lỗi của thuộc hạ… ngô!” Mấy chữ cuối biến thành một tiếng kêu đau.

Vu Diệp không muốn tiếp tục nghe những lời kia, bắt đầu động thủ bôi dược cho y.

Thuốc mỡ lạnh lẽo, thế nhưng từng nơi ngón tay người nọ chạm qua, lại dấy lên ngọn lửa nho nhỏ, cảm nhận sâu sắc ngọn lửa từ miệng vết thương truyền đến, khiến y không khỏi cắn răng nắm chặt tay.

Thời gian một nén nhang qua đi, Vu Diệp rốt cục cũng giúp Nam Khiếu Hoàn bôi xong dược trị thương, thời điểm lấy ra băng vải mới chuẩn bị băng bó miệng vết thương, lúc này mới chú ý tới, nam nhân quỳ thẳng lưng ở trên giường không biết từ khi nào hai má đã đỏ bừng.

Nhận thấy tầm mắt của hắn, Nam Khiếu Hoàn theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, kết quả, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Vu Diệp.

Ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, Nam Khiếu Hoàn liền giật mình quay đầu đi chỗ khác, nhưng Vu Diệp vẫn kịp nhìn thấy vẻ kinh hoảng xẹt qua trong đôi mắt đen kia.

Ngực Vu Diệp căng thẳng, theo bản năng vươn tay ra, muốn kéo người nọ quay mặt lại.

Kết quả hắn chỉ vừa vươn tay, cơ hồ đồng thời, nam nhân liền lui nhanh về phía sau, tăng thêm khoảng cách giữa hai người.

Vu Diệp giật mình ngồi tại chỗ, sắc mặt biến đổi, thật lâu sau, hắn khổ cười ra tiếng: “… Cũng phải…”

Đợi Nam Khiếu Hoàn nhận ra có gì đó không đúng, đột nhiên quay đầu nhìn lại, Vu Diệp đã đứng lên, bước đi ra phía ngoài.

Y vốn tưởng rằng người nọ sẽ đẩy cửa rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng người nọ uống dược ở gian ngoài.

Qua ước chừng nửa nén hương, Vu Diệp mới lại đi trở vào. Hắn đem mâm ngọc đặt xuống cái bàn bên cạnh giường, bưng chén dược lên, đưa tới trước mặt Nam Khiếu Hoàn: “Uống dược đi…”

Nam Khiếu Hoàn im lặng một lúc lâu, mới đưa tay tiếp nhận, cầm chén dược nhìn chăm chú hồi lâu, mới ngửa đầu một hơi uống cạn.

“Khụ, khụ… khụ khụ…” Thân thể hơi run rẩy, Nam Khiếu Hoàn kiệt lực áp chế âm thanh phát ra từ cổ họng.

Bàn tay vừa định vươn ra giúp nam nhân vỗ lưng, nhưng giữa đường lại như sực nhớ điều gì mà thay đổi phương hướng, hạ xuống mớ băng vải sạch sẽ ở trên giường.

Đợi Nam Khiếu Hoàn đặt chén dược đã uống cạn xuống, Vu Diệp lại đưa qua một chén nước ấm.

Thời gian nửa nén hương ban nãy đã đủ để hắn điều chỉnh lại cảm xúc, cũng đủ để hắn chuẩn bị tốt tâm lý.

Không để ý tới cảm giác chua xót bỗng nhiên lan tràn trong cõi lòng, hắn thùy mắt ôn nhu nói: “… Hình xăm trên người của ngươi, Cố Thành Song kia hẳn là sẽ có biện pháp.”

Động tác uống nước của Nam Khiếu Hoàn ngừng lại.

Vu Diệp nghiêng đầu nhìn về phía màn giường ở một bên.

“… Mấy ngày kế tiếp, ta sẽ có chút bận rộn… không thể thường xuyên tới thăm ngươi… ngươi…”

“Hảo hảo nghỉ ngơi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.