Mộ Hàn Trọng

Chương 90: Thời gian (2)



Đông Khanh Nhan đứng ở ngoài cửa phòng Vu Diệp, khẽ gõ cửa: "Chủ thượng, là ta."

Giọng nam trong trẻo dễ nghe từ bên trong truyền ra: "Khanh Nhan? Tiến vào đi."

Đông Khanh Nhan đẩy cửa vào, dừng lại ở sau lưng thanh niên đang khoanh tay đứng trước cửa sổ: "Chủ thượng, tối hôm qua trong lâu đưa tới tin tức, đã tìm được phần mộ của Dư Bạch, ở Hoài An Sơn vùng Dương Châu, là do Nhâm Tông Tranh lập nên. Thời gian ghi trên mộ bia là Vân Khánh năm thứ 8."

"Nga, thảo nào giang hồ truyền tay nhau nói "Hành tung không rõ"." Vu Diệp không quay đầu lại, rất có hứng thú hạ giọng nói một câu, sau đó ý bảo Khanh Nhan tiếp tục.

"Ở cách phần mộ Dư Bạch chừng năm dặm, phát hiện có một cái động, bên trong có mấy gian thạch thất, dựa vào những thứ còn lại bên trong, có thể xác nhận đó chính là nơi ẩn cư năm đó của Dư Bạch. Trên mặt đất và trên vách còn lưu lại vết tích những tảng máu lớn, vật dụng trong động đều bị đảo lộn, chắc hẳn vào mười năm trước, một là Dư Bạch, hai là Nhâm Tông Tranh, một trong hai người họ đã từng trải qua một hồi ác chiến, sau đó đã rời đi không còn quay trở về."

Nghe đến đó, hai mắt Vu Diệp trầm xuống, suy nghĩ chốc lát, mới mở miệng:

"Khối ngọc bội thì sao, có điều tra được gì không?"

"Theo chủ thượng phân phó, đã phái người đi tìm hiểu ở Hoài An trấn bên cạnh Hoài An Sơn, quả nhiên hiệu cầm đồ Vương Ký năm đó đã từng thu mua một khối ngọc bội. Chúng ta tìm tiểu nhị năm đó hỏi, vị tiểu nhị kia nói chủ của khối ngọc bội là một thiếu niên, khi thế chấp ngọc bội còn dặn dò tiểu nhị giữ một năm, thiếu niên sẽ quay lại chuộc về."

"Thiếu niên?" Vu Diệp hơi cong lên khóe miệng, xoay người lại, nhìn về phía Khanh Nhan, "Người này chắc chắn là Nhâm Tông Tranh. Sau đó thế nào?"

"Không có sau đó." Khanh Nhan lắc đầu, "Suốt một năm Nhâm Tông Tranh không hề quay lại chuộc đồ, ngọc bội hiển nhiên cũng bị bán đi, qua tay nhiều người, lòng vòng thế nào cuối cùng lại lọt về tay Nhâm Tông Cẩm."

"Loằn quằn như vậy..." Vu Diệp thì thào nói nhỏ, đối Khanh Nhan phân phó nói, "Cái chết của Dư Bạch thập phần khả nghi, phái người đi điều tra. Còn có, tiếp tục tìm hiểu vùng phụ cận Hoài An Sơn... nhất định còn có dấu vết lưu lại có thể truy ra manh mối."

"Vâng." Khanh Nhan cúi đầu đáp.

Vu Diệp khoát tay, xoay người đi vào phòng trong, trướng mạn phủ kín giường lớn, có người đang ngủ say.

Khanh Nhan ở sau lưng của hắn còn chưa rời đi, nhìn bóng dáng của Vu Diệp, mỉm cười, nói: "Chủ thượng, thời gian không còn sớm, ta gọi phòng bếp chuẩn bị cho ngài và Khiếu Hoàn chút đồ ăn."

Vu Diệp quay đầu, hàm chứa ý cười khẽ gật đầu.

Đã qua nửa tháng Chạp, không còn mấy ngày nữa là đã kết thúc năm, trong thành dần dần xuất hiện bầu không khí đón năm mới, các loại hàng Tết đều đồng loạt được bày biện ở chợ, mỗi ngày ra đường đều đông đúc, nhộn nhịp cho tới đêm khuya mới giải tán. Trên dưới Hoàn Dạ Vương phủ dưới sự phân phó của Đông Khanh Nhan và quản gia cũng bắt đầu mua sắm phụ kiện trang trí năm mới cùng dự trữ nguyên liệu nấu ăn đầy ấp cả nhà kho. Đây là lần đầu tiên trong suốt mấy chục năm qua Hoàn Dạ Vương phủ đón mừng năm mới mà có mặt chủ nhân, rất nhiều đồ vật linh tinh đều phải mua mới, khiến cho bọn hạ nhân ai nấy đều bận rộn đến mức chân gần như không chạm đất.

Toàn bộ vương phủ đều vô cùng bận rộn, thế nhưng như cũ có một số người vẫn nhàn rỗi đến mức nhìn chén trà ngẩn người.

Cố Thành Song hai tay chống má, đã duy trì tư thế như vậy suốt hai nén hương, một lần nữa đếm hết các lá trà phập phều trong chén, rốt cục thở dài một hơi nặng nề, ai oán vươn tay, bắt đầu dời mục tiêu sang mấy cái bánh trong đĩa điểm tâm.

Điểm tâm có hình dáng xinh đẹp, lại bị ngón tay niết mạnh, hóa thành từng mảnh bánh vụn.

—— Thật sự là chán chết!

Hắn ngàn dặm xa xôi từ trong cung chạy tới Huyền Chu, một phần là vì mệnh lệnh của chủ thượng, nhưng thật chất mục đích riêng của hắn mới là động lực lớn nhất để hắn chạy tới đây. Vốn định có thể thừa dịp lần này cùng Nam đại ca thân cận nhiều hơn, ai ngờ người định không bằng trời định.

Nghĩ đến đây, Cố Thành Song liền oán đầy một bụng khí!

Chủ thượng cũng thật là khiến người ta buồn bực! Một ngày mười hai canh giờ, hắn đều dính ở bên cạnh Nam đại ca! Cố Thành Song hắn chỉ muốn cùng Nam đại ca trò chuyện, vì sao ngay cả nguyện vọng đơn giản như vậy cũng không cho hắn toại nguyện...

Than thở một tiếng, hắn tê liệt ngã nằm xuống mặt bàn, ánh mắt nhìn ra cửa sổ.

Mặt trời bên ngoài đang vô cùng ấm áp, một ngày thời tiết tốt hiếm gặp. Nếu có thể cùng Nam đại ca ngồi ở trong sân nhàn nhã uống trà nói chuyện phiếm, sẽ tuyệt vời đến cỡ nào...

Tưởng tượng ở trong đầu, trên gương mặt thanh tú lộ ra biểu tình say mê cực độ...

Mặc kệ! Hắn nhịn không được nữa! Hắn muốn đem tưởng tượng biến thành sự thật! Lập tức! Lập tức! Nói không chừng hôm nay đúng lúc chủ thượng có việc đi đâu đó...

Nghĩ như vậy, Cố Thành Song đứng bật dậy, hai mắt sáng chói.

Hắn chạy nhanh ra cửa phòng, quẹo trái quẹo phải trên hành lang gấp khúc, thoáng chốc đã xuất hiện ở vùng phụ cận của chủ viện. Chủ nhân thích yên tĩnh, bởi vậy khoảng sân xung quanh chủ viện đều không có hạ nhân qua lại, cũng thuận tiện giúp Cố Thành Song mỗi lần tới nhìn lén.

Hắn đi thẳng vào trong sân viện, đúng như dự đoán không hề chạm mặt bất kỳ ai.

"Ám vệ đại ca." Cố Thành Song đứng lại trong sân, mở miệng kêu.

Từ lúc Cố Thành Song chạy tới vùng phụ cận của chủ viện, bóng đen nằm trên xà nhà đã xác định được thân phận của người tới, lúc này nghe thiếu niên mở miệng kêu, không khỏi âm thầm thở dài, đứng dậy nhảy xuống, lướt nhẹ tới trước mặt thiếu niên: "Ngươi sao lại đến đây?"

"Ám vệ đại ca!" Nhìn thấy nam nhân, hai mắt Cố Thành Song sáng ngời, con ngươi đen không chút e dè: "... Chủ thượng hiện có ở đây không!?"

Khóe miệng Yến Tam không khỏi giật giật, vốn tưởng rằng lần này sẽ có khác biệt, sao rốt cục vẫn lại là câu hỏi này? Từ lần đầu tiên thiếu niên hí hứng một mình chạy tới đây bị hắn ngăn lại, tiếp sau đó mỗi lần xuất hiện, mở miệng ra trong vòng ba câu đều là hỏi chủ thượng có đang ở đây không, vốn tưởng rằng sau ba lần thì đến lần thứ tư sẽ có khác biệt, xem ra là do hắn kỳ vọng quá cao rồi.

Cố Thành Song chớp đôi mắt to nhìn Yến Tam, chờ mong đáp án. Yến Tam thật sự chịu không nổi ánh mắt của thiếu niên, chỉ có thể hơi hơi tránh đi: "Thật ngại, lần này vẫn khiến cho ngươi thất vọng rồi."

"... Như vậy..." Nghe được lời Yến Tam, Cố Thành Song lập tức trở nên ủ rũ, lông mi thật dài xìu xuống, che lại đôi con ngươi mới một giây trước còn rạng rỡ phát sáng, hình thành bộ dáng đối lập hoàn toàn với khi nãy.

Nội tâm Yến Tam khẽ động. Đây là lần thứ tư hắn nhìn thấy biểu tình này của thiếu niên, mỗi lần đều là kích động chạy tới, rồi đều thất vọng cúi đầu rời đi, nghĩ đến đây, không biết sao hắn lại có chút không đành lòng, lời nói trong đầu chưa kịp suy nghĩ đã thốt ra: "... Hay là, để ta giúp ngươi nhắn một tiếng với các chủ?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Yến Tam liền buồn bực, thật là, mình đang làm cái gì vậy?! Nhất định là não bị kẹt dây thần kinh nào rồi, mới có thể nói ra một câu như vậy.

Từ lần đầu tiên Cố Thành Song chạy tới tìm Nam Khiếu Hoàn, hắn đã đem chuyện này bẩm báo với chủ thượng, sau đó nhận được chỉ thị là... đừng làm gì cả. Hiện tại hắn đề xuất một câu như vậy, không phải chính là vi phạm mệnh lệnh sao...

May mắn Cố Thành Song rất thức thời vội vàng xua tay: "Không cần không cần."

"Ám vệ đại ca là người tốt, không thể bởi vì ta mà hại ngươi bị phạt được." Cố Thành Song nhức đầu, "Ngày mai ta lại đến là được."

Yến Tam hơi nhướng mày, không khỏi cảm thấy tiểu tử này cũng không quá ngốc, ánh mắt nhìn Cố Thành Song cũng thay đổi tốt hơn chút ít.

Đúng lúc này, có một người đang đi nhanh từ bên ngoài vào, nhìn thấy hai người, liền cảm thấy kỳ lạ: "... Thành Song ngươi ở trong này làm gì?"

"Các chủ." Khuôn mặt Cố Thành Song một lần nữa sáng ngời, vội vàng chạy qua, "Ngài đến tìm Nam đại ca sao?"

"... Ngô?" Tây Ỷ Lôi nhìn hắn, khoanh hai tay lại nghiền ngẫm, "Tiểu tử ngươi đang có quỷ ý gì đây?"

"Cái gì quỷ ý a!" Cố Thành Song bất mãn chu miệng, "Ta đã lâu không được gặp Nam đại ca... nếu các chủ cũng muốn tìm y, vậy tiện tay mang ta đi theo với."

Tây Ỷ Lôi là người dễ mềm lòng, là một thanh niên tốt luôn bảo vệ phe yếu ủng hộ chính nghĩa trừ gian diệt ác, lớp phòng thủ cảnh giác mới vừa dựng lên căn bản không hề có tác dụng trước bộ dạng điềm đạm đáng yêu như con chó nhỏ của Cố Thành Song. Cho dù biết rõ giả bộ, cũng không nhẫn tâm cự tuyệt, đành phải gật đầu đáp ứng.

Cố Thành Song hưng phấn dị thường, mở rộng hai tay ôm chặt lấy Tây Ỷ Lôi: "Các chủ, ngài thật sự là người ~ tốt ~ nhất a! Một ngày nào đó Cố Thành Song nhất định sẽ hảo hảo báo đáp ngài!"

"Được rồi được rồi, ta không cần ngươi báo đáp, ngươi buông ta ra là được." Tây Ỷ Lôi bĩu môi, ánh mắt chuyển qua Yến Tam: "Khiếu Hoàn đã tỉnh?"

"Đúng vậy." Yến Tam trầm giọng đáp.

"Tốt lắm." Tây Ỷ Lôi cất bước đi vào, đi được hai bước, lại nhớ tới cái gì, "Y ở đâu?" Viện này nhìn không lớn, nhưng rất sâu, cứ đi tìm từng gian thì rất phí công.

"Một nén nhang trước các chủ và chủ thượng ở phòng ngủ, hiện tại, hẳn là đang ở rừng trúc."

"Nga, Thành Song, đi theo ta." Tây Ỷ Lôi gật gật đầu tiếp tục cất bước, Cố Thành Song vui vẻ đi theo phía sau hắn, bóng dáng hai người thoáng chốc đã biến mất phía sau mấy ngọn núi giả.

Yến Tam nhìn chằm chằm theo phương hướng của hai người một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại.

Thật là một tiểu tử thú vị...

Trong viện Khiếu Hoàn dưỡng bệnh có một rừng trúc nho nhỏ, là loại trúc tím thướt tha. Lúc này đang là giờ Ngọ, sắc xanh dạt dào, gió nhẹ lướt qua, trúc ảnh lay động, thập phần đẹp mắt.

Dưới tán trúc xanh tươi, có một cái bàn đá lộ thiên và bốn ghế đá. Hai thân ảnh một đen một trắng chia ra ngồi ở hai bên, ở giữa là bàn cờ bằng ngọc.

Vu Diệp cười hì hì nhìn bàn cờ trước mặt, nơi đó cờ đen cờ trắng đan xen với nhau hình thành thế cục hình vuông, tuy nhiên một góc trống bên cạnh hình vuông đã rõ ràng xác định thắng thua của ván cờ này.

"Thua nga ~~" Giọng nam dễ nghe bị kéo dài, ám chỉ tâm tình chủ nhân giờ phút này thật là tốt.

"Chủ thượng kỳ nghệ tinh tuyệt, thuộc hạ thật sự không phải đối thủ." Ngồi ở phía đối diện bàn đá, nam tử cao lớn thành tâm mở miệng.

"Đừng tưởng rằng ngươi nịnh nọt ta thì sẽ được miễn phạt." Vu Diệp cười bỡn cợt, vươn tay cầm lấy sấp giấy trắng cắt sợi trên ghế đá bên cạnh, đứng dậy hai bước đi đến trước người Nam Khiếu Hoàn, "Đến đến, đem kết quả mấy ván trước tính luôn một thể, một, hai, ba... ngô, tổng cộng là năm sợi."

Nam Khiếu Hoàn nhìn mấy sợi giấy trắng thật dài, có chút chần chờ mở miệng: "... Chủ thượng."

"Đều đã quy định trước rồi a." Vu Diệp dương dương tự đắc nhướng mi, ngón tay vươn ra lấy một ít keo trong bình sứ, quẹt lên sợi giấy, khom người đưa sợi giấy đến trước mặt Nam Khiếu Hoàn: "Sợi thứ nhất muốn dán ở đâu?... A, giữa trán?"

Dứt lời, Nam Khiếu Hoàn liền cảm thấy giữa trán chợt lạnh, trên mặt tức khắc có thêm một sợi giấy dài.

Vu Diệp lui ra một chút, nhìn nhìn, vừa lòng gật gật đầu.

Bốn sợi giấy còn lại cũng rất nhanh tìm được vị trí cố định trên mặt Nam Khiếu Hoàn.

Vu Diệp dán xong hết thảy, hắc hắc nhẹ cười hai tiếng, nhìn nam nhân bởi vì bị dán giấy trên mặt quá nhiều mà có chút luống cuống, độ cong trên khóe miệng hắn lại sâu thêm vài phần: "Không tồi... ân, tốt lắm, giấy dán xong rồi, tiếp theo người thua phải làm một chuyện theo yêu cầu của người thắng, thương tình ngươi thua liên tục năm ván, ta sẽ giảm bớt yêu cầu cho ngươi, năm gọp thành một, chỉ làm một chuyện là được."

Nguyên lai đây mới là mục đích chân chính mà người trước mắt sau khi vừa ngủ trưa xong liền một hai đòi chơi cờ!

Nhất thời trên mặt Nam Khiếu Hoàn hiện lên biểu tình thì ra là thế, ánh mắt nhìn Vu Diệp cũng bất giác xuất hiện vài tia lên án.

Chơi cờ thực chất chỉ là chủ thượng muốn thay đổi cách thức đùa giỡn y mà thôi, chủ thượng là quá nhàm chán sao...

Thế nhưng cho dù biết rõ mục đích của người này, y vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn bị đùa giỡn.

"Ngươi trước hết đứng lên đi."

Nam Khiếu Hoàn đứng dậy.

"Đi tới bên cạnh ta."

Nam Khiếu Hoàn vừa xoay người, liền mặt đối mặt với Vu Diệp.

"Ha ha ha ha..."

Dưới mi tâm bị dán hai sợi giấy, gương mặt ngày thường lạnh lùng kiên nghị giờ phút này nhìn qua thập phần buồn cười, không phù hợp kèm thêm chút quái dị đến nói không nên. Mà buồn cười nhất chính là, trong đôi mắt đen kia hoàn toàn không hề ý thức được điều đó, vẫn trầm tĩnh vắng lặng như xưa nhìn hắn, khác biệt duy nhất chính là xen lẫn trong đó còn có chút bất an.

Nhìn bộ dạng biết là không ổn nhưng lại không nhận ra là không ổn chỗ nào của Nam Khiếu Hoàn, Vu Diệp nhịn không được nữa mà cười ra tiếng, lại bị mấy sợi giấy phất phới trên mặt y liên tục khiêu khích, vì thế cười càng thêm thoải mái.

Thực sự buồn cười đến vậy sao... Nam Khiếu Hoàn lòng đầy nghi hoặc, y không thể tự nhìn thấy bộ dạng của chính mình, đương nhiên không thể hiểu được vì sao Vu Diệp lại cười đến như thế... Theo tiếng cười của Vu Diệp, Nam Khiếu Hoàn chỉ cảm thấy hai gò má mình lại nóng lên, y cắn cắn môi, không mở miệng, chỉ biết quẫn bách cúi đầu.

Cười một hồi lâu, Vu Diệp rốt cục dừng lại. Hắn tiến lên vài bước, bỗng nhiên vươn tay ra ôm lấy thắt lưng Nam Khiếu Hoàn.

"Khiếu Hoàn."

Vu Diệp ôn nhu kêu, tay kia thì chạm vào sau ót Nam Khiếu Hoàn, đem gương mặt y quay trở lại phía mình.

Một đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào hai mắt có hơi chút kinh ngạc của Nam Khiếu Hoàn.

Nụ cười trên môi Vu Diệp hàm chứa thêm vài phần tà khí: "Hôn ta."

Hai chữ đơn giản, nhưng nghe vào tai Nam Khiếu Hoàn lại giống như tiếng nổ, sau đó, cả người đều cứng ngắc.

"... Ách..."

Y ậm ừ vài tiếng, đầu mất tự nhiên nghiêng qua một bên, lổ tai hồng đến muốn xuất huyết: "... Chủ thượng... chuyện này..."

"Trước khi chơi cờ ngươi đã đồng ý giao kèo, mau, nói chuyện phải giữ lời. Hôn ta."

Thanh âm bên tai liên tục thúc giục, Nam Khiếu Hoàn không khỏi lén nhìn xung quanh, dưới tình huống quẫn bách đến cực điểm, căn bản không thể làm ra động tác. Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tốt tinh thần "binh lai tương đáng thủy lai thổ yểm"*, nhưng... y hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có loại tình huống xấu hổ không cách nào ngăn chặn như thế này.

[*binh lai tương đáng thủy lai thổ yểm: quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn –> bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đều linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó].

"Khiếu Hoàn, ngươi muốn quỵt nợ?" Vu Diệp nheo lại hai mắt, cố ý đè thấp thanh âm, không hề có hảo ý nói, "... Thực ra ngươi muốn quỵt nợ cũng được, chỉ cần đêm nay ngươi làm cho ta tận hứng, hiện tại ta có thể bỏ qua cho ngươi."

—— A?!

Vừa nghe lời này, Nam Khiếu Hoàn biết rằng y không còn lựa chọn. Đêm hôm qua người này vừa mới kéo mình lăn lộn tới hơn nửa đêm, hiện tại địa phương không thể cho ai biết ở phía sau kia vẫn còn đau xót khó chịu, nếu đêm nay tiếp tục làm cho hắn "tận hứng"...

Nghĩ đến đây, nhất thời y cảm thấy nơi phía sau lại bắt đầu đau đớn khôn cùng.

"Như thế nào?" Vu Diệp nhướng mi, ngón tay sờ lên môi dưới của Nam Khiếu Hoàn, hung hăng niết xuống: "Ngươi lựa chọn thế nào?"

Nam Khiếu Hoàn cúi đầu rủ mi mắt, thân thể căng chặt vẫn không nhúc nhích, trong lòng đang kịch liệt đấu tranh.

"... Ay~ ta đầu hàng." Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ, ngay sau đó, tờ giấy trước trán bị ngón tay vén lên, một đôi môi lạnh lẽo liền kề sát tới.

Vu Diệp siết chặt hơn cánh tay ôm Nam Khiếu Hoàn, hơi híp mắt, thưởng thức hương vị của đôi môi y. Nam Khiếu Hoàn vô thức nhắm mắt lại, thân thể hơi ngửa ra sau tựa vào lồng ngực Vu Diệp.

Đây là một nụ hôn thật nhẹ nhàng, động tác của Vu Diệp thập phần ôn nhu, tràn ngập thương tiếc.

Gió nổi lên, rừng trúc rung động sàn sạc, hương trúc mát lạnh theo gió bay tới, thấm vào ruột gan, mùi hương nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi, đột nhiên trong lúc đó, nội tâm không yên của Nam Khiếu Hoàn cũng chậm rãi yên tĩnh trở lại, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng lá trúc hòa lẫn trong tiếng hít thở của người nọ. Lười nhác, yên tĩnh, ôn nhu, các loại tình tự đều hóa thành dòng nước ấm vây quanh y, mà trên môi, nóng đến kinh người, chứng minh sự tồn tại của người nọ.

Thật lâu sau, Vu Diệp mới rời đi đôi môi mềm kia, cười nhẹ véo véo gò má Nam Khiếu Hoàn còn đang thất thần: "Ngươi không chịu hôn ta, ta chỉ có thể tranh thủ lấy chút phúc lợi trước. Đêm nay, chúng ta tiếp tục thanh toán..."

Yết hầu Nam Khiếu Hoàn hơi động động, tựa hồ muốn vì mình đòi về chút quyền lợi hợp pháp, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu ngồi trở lại trước bàn cờ.

Ván cờ kế tiếp vẫn là thua không có gì khác biệt.

Nam Khiếu Hoàn biết chơi cờ, nhưng chỉ là trình độ cơ bản, so với Vu Diệp vẫn còn cách xa một trời một vực, vốn dĩ không hề có khả năng đối chiến với Vu Diệp. Vu Diệp đương nhiên biết rõ điểm ấy, nhưng... vậy thì như thế nào?

Ý vị thâm trường nhìn Nam Khiếu Hoàn vừa hạ xuống một quân cờ, Vu Diệp cười giảo hoạt giống như mèo vừa trộm được mỡ, thập phần thỏa mãn, hắn dùng ngón tay cuốn vài sợi tóc đen đang rủ xuống, tựa như lơ đãng nhớ tới mở miệng hỏi: "... Mấy năm nay, ở trong cung ngươi ăn mừng năm mới như thế nào?"

Nam Khiếu Hoàn đang đau khổ suy tư nước đi kế tiếp, dòng suy nghĩ thình lình bị cắt ngang, có chút không kịp phản ứng: "Ăn mừng năm mới?"

"Ân." Vu Diệp cầm lên một quân cờ đen, tùy tay hạ xuống, "Đều là cùng Khanh Nhan, Ỷ Lôi trải qua sao?"

"... Phải." Nam Khiếu Hoàn theo sự thật đáp lời, nhưng vẫn không hiểu lý do hắn hỏi vấn đề này. Tân niên những năm qua, theo thông lệ trong cung sẽ cho hạ nhân được nghỉ mấy ngày, nhưng mấy ngày rãnh rối đó đối với y cũng không có gì khác biệt với từng ngày trôi qua trước kia, khác biệt đáng nói nhất chắc là buổi tối y sẽ cùng Khanh Nhan, Ỷ Lôi tụ họp chốc lát.

"... A, ta đã biết..." Vu Diệp giống như hiểu được điều gì đó khẽ gật đầu, dừng một chút, lại tiếp tục nói, "Đúng rồi, ngươi có muốn hay thích thứ gì không?"

Ách?

Muốn hay thích thứ gì... Nam Khiếu Hoàn theo bản năng giương mắt nhìn lên, nhận lại là nụ cười khẳng định của Vu Diệp.

Câu hỏi này Nam Khiếu Hoàn cũng không biết trả lời thế nào. Y thân là các chủ Quán Thiên Các, chi phí ăn mặc linh tinh gì đó căn bản không cần y để tâm, đều đã có người thay y cẩn thận sắp xếp. Bí tịch võ công kiếm pháp sao? Những quyển bí tịch trân quý trong các kia đều đã đủ để y xem tới ba bốn năm rồi, đợi ngày nào đó đọc xong hết rồi hãy nói tiếp... vậy, y còn muốn thứ gì nữa?

Nam Khiếu Hoàn suy nghĩ đến vài thứ, cuối cùng lại chỉ biết bất đắc dĩ cười khổ.

Vì thế y lắc đầu trả lời: "Không, thuộc hạ không muốn hay thích thứ gì. Như bây giờ, thuộc hạ đã rất thỏa mãn."

Có thể có được người nọ ở bên cạnh, còn hy vọng xa vời đòi hỏi thêm gì nữa?

"Nga? Ngươi cứ từ từ ngẫm lại, khi nào nghĩ ra thì nói cho ta biết." Vu Diệp có chút không tin, nhưng y đã nói không có, vậy tạm thời xem như y chưa suy nghĩ ra đi.

"Vâng." Nam Khiếu Hoàn hạ xuống quân cờ trắng sau khi suy nghĩ thật lâu, cúi đầu thấp giọng nói.

...

"Chủ thượng."

Đợi ván cờ thứ mười tám kết thúc, Nam Khiếu Hoàn đã bị dán giấy đầy người, nhìn cứ như tiên nhân đạo sĩ râu tóc bạc trắng, đúng lúc này Ỷ Lôi liền xuất hiện.

Tâm tình Vu Diệp đang rất tốt, cho nên khi nhìn thấy thiếu niên đi theo phía sau Ỷ Lôi hắn cũng không phát ra lãnh khí, chỉ thản nhiên hỏi: "Nga, Cố Thành Song cũng tới?"

"Thuộc hạ tham kiến chủ thượng." Cố Thành Song khom người hành lễ với Vu Diệp, giọng điệu cũng không quá mức sợ sệt, trầm bổng vừa phải.

"Chủ thượng đang chơi cờ với Khiếu Hoàn sao?" Ỷ Lôi đi đến trước bàn cờ nhìn vài cái, lại quay đầu nhìn bộ dạng Nam Khiếu Hoàn bị dán đầy sợi giấy, hắn phải hết sức thống khổ mới có thể đem cơn buồn cười nhịn xuống, "... Ngô, cách thức trừng phạt thoạt nhìn rất thú vị nha."

"Ân..." Vu Diệp cầm lên chén trà uống một ngụm, "Thua một ván dán một tờ giấy, người thắng có thể tùy ý yêu cầu người thua làm một việc cho mình."

"Ể?!" Hứng thú của Ỷ Lôi nhất thời tăng mạnh, "Chủ thượng, ván kế tiếp để ta chơi với Khiếu Hoàn đi, ngài tạm nghỉ ngơi một chút có được không?"

Vu Diệp nghiền ngẫm cong lên khóe miệng, nhìn về phía hắn: "A, ngươi chắc chắn rằng mình sẽ thắng Khiếu Hoàn?"

"Đương nhiên!" Ỷ Lôi tự hào gật đầu, hắn nhìn nhìn nam nhân trầm mặc không lên tiếng ngồi trên ghế đá bên cạnh, không khỏi ha ha nở nụ cười, "Võ công không dám nói, nhưng chơi cờ, thuộc hạ thực có vài phần tâm đắc a."

"Nga? Ngươi đã nói như vậy... không bằng, ván kế tiếp ngươi chơi với ta đi?" Vu Diệp thập phần gian trá cười đáp, "Buổi trưa vừa mới ngủ một giấc, bây giờ ta vẫn chưa thấy mệt."

Ỷ Lôi vừa nghe, vẻ nóng lòng muốn thử trên mặt lập tức biến mất vô tung vô ảnh, có chút sợ hãi nép về phía Nam Khiếu Hoàn: "Không cần! Chủ thượng ngài không thể khi dễ cấp dưới a!"

"Chuyện này sao có thể gọi là khi dễ?... Phải gọi là "dạy dỗ"!" Vu Diệp nhướng một bên mày, khoanh hai tay, nâng mắt nhìn Ỷ Lôi, biểu tình thập phần chân thành, "Đến đây đi, giấy còn rất nhiều, ngươi không cần sợ không đủ."

Ỷ Lôi liên tục xua tay: "Không cần, không cần! Nếu chủ thượng ngài không mệt, vậy, vậy liền chơi cùng Khiếu Hoàn đi... không cần quan tâm ta."

Vu Diệp chớp mắt mấy cái: "Thật sự không cần? —— "

Tuy rằng nói chuyện với Ỷ Lôi, nhưng toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt ở trên người nam nhân đối diện. Chỉ thấy biểu tình Nam Khiếu Hoàn rất cổ quái, là đang kiệt lực nhịn cười.

"Ân, thật sự!" Ỷ Lôi dùng sức gật đầu, đồng thời âm thầm rơi lệ ở trong lòng, gần đây hắn có đắc tội với chủ thượng sao... vì cái gì...

"Tốt lắm." Vu Diệp nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía Nam Khiếu Hoàn: "Khiếu Hoàn, chúng ta đi bên cạnh nghỉ ngơi, để bàn cờ cho Ỷ Lôi và Thành Song chơi đi."

"Vâng." Nam Khiếu Hoàn đứng dậy, cùng Vu Diệp đi về hướng gian nhà cạnh rừng trúc.

"Ay ay ay! Từ từ..." Tây Ỷ Lôi ôm lấy bả vai Nam Khiếu Hoàn, trên mặt tràn đầy tươi cười, "Ta đột nhiên không muốn chơi cờ, chúng ta cùng nhau vào nhà đi."

Chơi cờ với tiểu tử Thành Song? Kết cục so với chơi cùng chủ thượng có cái gì khác nhau đâu? Tây Ỷ Lôi nói thầm trong lòng.

Cố Thành Song đứng ở phía sau hắn, mở to đôi mắt tròn vô tội, mặt mang mỉm cười nhìn mấy người trước mắt.

"Ân?" Vu Diệp nhìn Ỷ Lôi, cười đầy thâm ý, sau một lúc lâu mới chuyển tầm mắt đến trên người Cố Thành Song: "Nếu như vậy, thôi ngươi cũng theo vào đi, cùng Khiếu Hoàn hảo hảo tâm sự."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.