Mộ Hàn Trọng

Chương 94: Đêm năm cũ (1)



Cúi thân xuống, dùng đầu lưỡi đẩy ra vạt áo, giống như tín đồ sùng bái thần linh tràn đầy thành kính, Vu Diệp hôn dọc theo da cổ màu lúa mạch, di chuyển dần xuống bụng, sau đó bắt đầu chậm rãi mơn trớn.

Phần bụng Nam Khiếu Hoàn thập phần hoàn mỹ, tám khối cơ bụng rõ ràng, chạm vào vừa hơi cứng rắn lại vừa co dãn. Trong ánh mắt toát ra tán thưởng, Vu Diệp si mê vươn đầu lưỡi liếm lên từng khối cơ bụng, thỉnh thoảng dùng sức mút vào, bàn tay vốn đặt trên vai Nam Khiếu Hoàn cũng chậm rãi từng tấc từng tấc vuốt ve đi xuống.

"... Ân... A..."

Nơi mẫn cảm bị liếm lộng như thế, nam nhân tựa vào ghế chỉ chốc lát đã mềm nhũn tay chân, Nam Khiếu Hoàn mím môi muốn đem tiếng rên rỉ sắp thoát ra nuốt trở vào, thế nhưng y không khống chế được thanh âm, cũng không khống chế được thân thể run rẩy.

Đầu lưỡi màu đỏ nghịch ngợm tiến vào lổ rốn, hai tay Vu Diệp chuyển dời đến sau thắt lưng Nam Khiếu Hoàn, khác với động tác không nhanh không chậm ở miệng, hai tay tiến vào trong áo vội vàng sờ soạng từng tấc da thịt rắn chắc. Vu Diệp híp hai mắt, hai tay bỗng nhiên tăng lực, nâng thắt lưng nam nhân đẩy ra phía trước, cơ hồ đồng thời, đầu lưỡi lướt qua rốn, nương theo đường cong thân thể hôn mút càng kịch liệt hơn.

Đầu lưỡi ướt át nóng rực liên tục liếm lộng qua lại tại nơi mẫn cảm phía bụng dưới, thỉnh thoảng còn cố ý mút mạnh phát ra âm thanh cực kỳ ám muội, nam nhân trên ghế hai mắt ẩm ướt, tay trái nắm chặt thành ghế đến nổi cả gân xanh.

Dưới sự khiêu khích quá nhiệt liệt như thế, thân thể nam nhân ngay lập tức nóng lên, nơi bị người dưới thân đụng chạm đến kêu gào muốn nhiều hơn, mà những nơi chưa được đụng chạm đến cũng vô cùng khát vọng được chiếu cố. Nam Khiếu Hoàn kiệt lực bình ổn lại hơi thở đang dần trở nên ồ ồ của mình, cắn răng, mở miệng nói với người dưới thân: "... Chủ thượng..."

"Làm sao?"

Đầu lưỡi cách lớp vải quần giống như lơ đãng khẽ lướt qua, Vu Diệp hơi nâng đầu, nhìn lên nam nhân đang nhíu mi nhẫn nại, tươi cười hồn nhiên.

"... Đừng... đừng trêu cợt thuộc hạ nữa..."

Trên gương mặt lãnh ngạnh nhiễm lên vài rặng mây đỏ, Nam Khiếu Hoàn mạnh hít một hơi, chỉ nhìn thoáng qua Vu Diệp, liền có chút lúng túng dời mắt đi.

"Ha hả, đã nói rồi... hôm nay... sẽ có phục vụ đặc biệt cho ngươi. Còn chưa chính thức bắt đầu... ngươi đã chịu không nổi?"

Vu Diệp nở một nụ cười xấu xa, sau đó bỗng nhiên đứng dậy, đi đến cái bàn bên cạnh, từ trong mâm trái cây cầm lấy một trái lựu, tách mở vài cái, hạt lựu màu đỏ hồng lập tức lộ ra.

Thanh niên khẽ cười một tiếng, lấy ngón tay tách hạt lựu ra, đợi hết thảy hạt lựu đều được tách ra khỏi vỏ, lại cầm lên một trái lựu khác, tiếp tục lặp lại động tác phía trước.

Hạt của bốn trái lựu làm đầy cả mâm đựng trái cây, tạo thành một cái núi nhỏ. Vu Diệp đem mâm đựng trái cây đặt trên đùi Nam Khiếu Hoàn, cười tủm tỉm đi qua bên trái nam nhân.

"Chủ thượng?" Nam Khiếu Hoàn có chút nghi hoặc nhìn theo hành động của Vu Diệp.

Tùy tay cầm lên một hạt lựu đỏ, Vu Diệp nghiêng thân, ngay khi nam nhân định mở miệng nói thêm gì đó, lập tức nhét vào trong miệng đối phương.

Lời chưa kịp nói ra bị nuốt trở vào, Nam Khiếu Hoàn ngốc lăng, chỉ cảm thấy đầu lưỡi có chút ngọt, còn chưa định hình, trong lúc khẩn trương đã nuốt mất hạt lựu ngay lập tức.

"Thích không?"

Vu Diệp chen một chân vào giữa hai chân Nam Khiếu Hoàn, nhẹ nhàng khóa ngồi ở trên đùi nam nhân, không đợi đối phương đáp lời, đã bưng lên mâm hạt lựu đổ phân nửa vào trong áo nam nhân.

Thân thể nam nhân mạnh run lên, vì thế càng thêm cảm thấy nhột nhoạt khi mấy hạt lựu liên tục cọ xát trên da thịt.

Ngón tay đè lại vài hạt lựu trước ngực Nam Khiếu Hoàn, Vu Diệp tiến đến trước mặt y, hôn nhẹ một cái lên môi người vẫn còn đang đắm chìm trong khiếp sợ chưa thể bình tĩnh kia:

"Không nếm ra hương vị? Không sao... thân thể của ngươi sẽ giúp ngươi nếm." Vừa nói, một bên liền dùng ngón tay đè ép hạt lựu lên đầu ngực y.

"Ngô!" Nam Khiếu Hoàn giật mình quẩy người một cái, hai mắt không khỏi trợn to.

Vu Diệp khẽ hôn chóp mũi nam nhân, ngón tay hơi hơi dùng sức nhu ấn hạt lựu vòng quanh đầu ngực, hạt lựu bị đè vỡ ra, tạo ra một chút chất lỏng màu hồng nhạt thấm vào đầu ti.

Nam Khiếu Hoàn không khỏi rên khẽ một tiếng, ngay sau đó lại đỏ bừng mặt cắn môi.

Lớp thịt trên hạt lựu đã vỡ thành nước, chỉ còn lại phần hạt cứng bên trong, lại bị ngón tay người nọ chà xát, xúc cảm bén nhọn trên da thịt trước ngực lan truyền ra, cũng không đau, nhưng lại làm cho y thập phần thẹn thùng. Bàn tay siết chặt thành ghế, phút chốc buông ra nâng lên giữ lại bàn tay đang hành động tà ác trước ngực mình: "Chủ thượng..."

Mặt cùng vành tai nam nhân đều đỏ bừng, ngẩng đầu khẩn cầu.

Kéo ra tay trái Nam Khiếu Hoàn, ấn đến một bên, Vu Diệp mỉm cười nhẹ lắc lắc đầu, lại duỗi tay cầm lên một nắm hạt lựu từ trong mâm trái cây, tiếp tục đổ vào trong áo nam nhân, sau đó dùng cả hai tay chà xát những hạt lựu vào hai bên ngực y.

Nhất thời, nước lựu nhạt màu không ngừng chảy ra, lướt qua làn da màu lúa mạch, dính ướt cả lớp áo lót màu trắng.

"Ân a..."

Hơn mười hạt lựu đã vỡ nước cứng rắn bén nhọn liên tục ma sát ở hai đầu ti, Nam Khiếu Hoàn theo bản năng nhăn lại lông mày, miệng cũng tiết ra một tiếng rên nhẹ.

Ác ý tăng lớn khí lực, vừa lòng nhìn thấy hai hàng lông mày của nam nhân càng thêm nhíu chặt, Vu Diệp cảm thụ được đầu y cùng hạt lựu cọ xát bên dưới lòng bàn tay mình, bỗng nhiên hắn cong ngón tay, hung hăng nhéo mạnh đầu ti một cái.

"A!"

Đột nhiên bị tập kích, Nam Khiếu Hoàn hừ nhẹ một tiếng, trước ngực bị đau, ý thức đã có chút mê ly liền tỉnh táo lại, hơi thở đứt quãng nói, "... Chủ thượng... đừng, đừng như vậy... a ân... a..."

Lần này là Vu Diệp thay đổi từ nhéo thành ve vuốt, tay kia kéo xuống vạt áo y, xoa lên đầu vai phải, trượt ra xương bả vai phía sau. Y phục theo động tác của hắn chậm rãi hạ xuống, dừng lại trên cánh tay phải của nam nhân.

Dưới ánh đèn, thân thể nam nhân tràn ngập hấp dẫn, áo lót màu trắng đã cởi xuống nửa bên, lộ ra thân thể với đường cong tuyệt đẹp, da thịt lúa mạch rắn chắc, lại có thêm một ít hạt lựu màu đỏ rơi rớt ở vùng bụng, càng tăng thêm vài phần phong tình câu nhân...

Vu Diệp không khỏi vươn lưỡi liếm liếm khóe môi, giờ phút này chỉ hận không thể lập tức hóa sói nhào tới, nhưng hiện tại hắn bắt chính mình phải nhẫn xuống, không khỏi thầm thở dài một hơi, lại cầm lên một nắm hạt lựu, tiếp tục chà xát lên phần da thịt lõa lồ của nam nhân.

Chất lỏng màu hồng nhạt chậm rãi chảy dọc theo thân thể, làm cho Nam Khiếu Hoàn thở dốc càng nhanh, trong mắt cũng dần phủ lên một tầng hơi nước.

Môi cúi xuống ngập lấy một bên đầu ti của nam nhân, đầu lưỡi liếm lấy chất lỏng hồng nhạt ngọt thanh, mắt thấy một dòng nước nhỏ đang sắp chảy xuống bên sườn, hắn không muốn buông tha, lập tức cúi đầu, đầu lưỡi linh hoạt liền đuổi bắt lấy dòng nước kia, liếm đến sạch sẽ.

Đem chất lỏng quanh ngực liếm hết không còn một giọt, lưu lại những vết tích nướt bọt rõ ràng, thanh niên tuấn mỹ vẫn chưa vừa lòng bỗng nhiên há mồm, mạnh cắn vào da thịt một bên ngực nam nhân.

"A...!"

Đang âu yếm đột nhiên biến thành khẳng cắn, thân mình nam nhân trên ghế cứng đờ, lông mày nhíu chặt lại, chịu đựng thêm chút thống khổ này.

Nhìn thân thể của ái nhân động tình liên tục thở dốc khiến cho Vu Diệp không nhịn được lại cắn thêm vài cái, mới lưu luyến buông ra. Biết mình phải tăng nhanh tốc độ hơn, hắn đột nhiên đỡ nam nhân lên, tiến đến nói nhỏ vào bên tai Nam Khiếu Hoàn: "... Chúng ta đến bên kia..." Nói xong, liền lôi kéo nam nhân đã sớm đánh mất hơn phân nửa thần trí đứng lên, vội vàng tiến đến một bên, thô lỗ áp y vào vách tường.

Nam Khiếu Hoàn một tay chống vách tường, Vu Diệp nghiêng thân dựa vào bên trái nam nhân, không cho y kịp phản ứng, đã lại hôn xuống. Đầu tiên là khẽ hôn ở trán, sau đó là cái mũi cao thẳng, đến hai má, cằm... cuối cùng là tiến vào đôi môi mọng đỏ hơi hé mở kia.

So với động tác thô lỗ khi đè áp Nam Khiếu Hoàn vào vách tường, nụ hôn này lại thập phần ôn nhu.

Theo bản năng nhắm lại hai mắt, cảm thụ sự đụng chạm ôn nhuyễn ở trên môi, một cỗ nhu tình mênh mông chậm rãi lan tràn trong lòng Nam Khiếu Hoàn...

Ngón tay không biết từ khi nào đã vô thức cuốn lấy tóc dài của Nam Khiếu Hoàn, Vu Diệp vươn đầu lưỡi, dùng đầu lưỡi không ngừng kích thích cùng khiêu khích đôi môi hơi hé mở kia, đợi đôi môi hơi khô sáp đều trở nên ướt át mới vừa lòng tách ra một chút khoảng cách, quan sát một hồi, sau đó lại lần nữa hôn lấy, đẩy đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng nam nhân.

"Ngô..."

Hơi thở nóng rực phun ở trên mặt Nam Khiếu Hoàn, đầu lưỡi Vu Diệp linh hoạt đảo vòng quanh trong khoang miệng y, sau đó bỗng nhiên cuốn lấy đầu lưỡi nam nhân...

...

Tựa hồ sắp hít thở không thông... trước mắt một mảnh hắc ám, hơi thở quen thuộc kề cận, nơi ngực trái bùng lên cảm xúc phức tạp xa lạ, trong đầu, từng lời nói của thanh niên áo trắng liên tục lặp lại...

"... Khiếu Hoàn, đáp ứng ta, về sau, tuyệt đối không được coi thường tính mạng của mình, không được coi thường giá trị của mình, càng không được coi thường... tầm quan trọng của ngươi đối với ta!"

... Nam Khiếu Hoàn phút chốc mở hai mắt, mở miệng liên tục thở dốc, tay trái đặt ở trước ngực Vu Diệp hơi run rẩy.

"... Phát ngốc cái gì?"

Thanh niên áp ở trên người y phát giác cảm xúc của y có chút biến hóa, ngón tay ôn nhu thay y vén ra mấy sợi tóc phủ trên trán, con ngươi đen giống như dòng nước ấm, trầm tĩnh nhu hòa.

"... Không... không có gì."

Thanh âm ám ách, lắc đầu phủ nhận, Nam Khiếu Hoàn nghiêng đầu, giấu đi những cảm xúc sợ hãi cùng bất an chợt lóe qua ở sâu trong nội tâm. Lúc này được người nọ ôm ấp như vậy, hôn môi như vậy, cứ như một giấc mơ tuyệt đẹp... hạnh phúc đến không chân thật.

Vu Diệp bất đắc dĩ thở dài, ngón tay khẽ vuốt ve nửa thân trên trần trụi của Nam Khiếu Hoàn: "... Dưới loại tình huống này mà ngươi cũng có thể miên man suy nghĩ được... xem ra, là ta còn chưa đủ cố gắng."

Vừa dứt lời, thanh niên cúi đầu, cách lớp vải mỏng manh, một hơi cắn lên đầu ti nơi ngực trái của nam nhân.

Kích thích thình lình xảy ra khiến cho Nam Khiếu Hoàn không nhịn được mà tiết ra một tiếng rên rỉ trầm thấp.

Vu Diệp vùi đầu vào trước ngực nam nhân cố gắng cày cấy. Rất nhanh, vải dệt mỏng manh đã bị nướt bọt thấm ướt đẫm, dán sát vào làn da, làm lộ ra đầu ti đã đứng thẳng rõ ràng dưới lớp vải dệt. Mà một bên đầu ti lõa lồ còn lại ở bên ngoài không nhận được an ủi, nhưng cũng giống như cảm nhận được kích thích của đồng bạn bên kia, chậm rãi trướng đại cứng rắn.

Trên tấm lưng rắn chắc, áo lót chỉ còn phủ nửa bên, bàn tay Vu Diệp đang không ngừng sờ soạng ma sát chung quanh.

Nam Khiếu Hoàn ngưỡng cổ, đại não nhanh nhẹn ngày xưa giờ phút này cơ hồ đã mất đi hơn phân nửa công năng, cái gì cũng không thể suy nghĩ, chỉ có cảm nhận được khoái cảm nóng bỏng từ hai điểm trước ngực cùng sự vuốt ve phía sau lưng mà người nọ mang đến, từ thần kinh truyền vào đại não sau đó khuếch tán ra khắp toàn thân.

"A!"

Liếm láp đột nhiên biến thành mút vào, nam nhân dựa trên vách tường nhịn không được kích thích, để thoát ra một tiếng rên rỉ cực thấp, y theo bản năng vươn tay trái muốn đem người nọ đẩy ra, lại bị thanh niên đang vùi đầu trước ngực thoải mái chế trụ lại, tiện đà càng thêm dùng sức mút vào, khiến cho thân thể y càng thêm run rẩy lợi hại hơn.

Đùa bỡn khẳng cắn đầu ti thâm mầu cho đến khi nó hoàn toàn đứng thẳng, môi Vu Diệp mới lưu luyến lướt qua trước ngực, liếm dọc theo cổ một đường đi lên, tay ở sau lưng y cũng phối hợp sờ soạng đến ót nam nhân, đem đầu y đẩy tới gần, đầu lưỡi xâm nhập khoang miệng y, quấn lấy đầu lưỡi y.

Cùng lúc, tay còn lại cũng không chịu yên ổn, bắt đầu tùy ý vuốt ve phần thân thể lõa lồ bên ngoài.

Nam Khiếu Hoàn vô thức nghiêng thân về phía trước, hơi run rẩy khát vọng được thêm càng nhiều.

Các ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve cơ thể căng chặt, lưu luyến dùng đầu ngón tay vẽ theo từng khối cơ bụng của nam nhân, sau đó chậm rãi trượt xuống dưới đem hai chân y tách ra, từ dưới hướng lên trên bắt đầu vuốt ve phân thân còn đang ẩn núp dưới lớp vải quần kia.

"Ách a!"

Thân mình Nam Khiếu Hoàn đột nhiên run lên, trong tiếng thở dốc pha lẫn vào thêm vài phần kinh ngạc cùng sợ hãi. Y cắn môi dưới, nỗ lực mở to mắt, nhìn thanh niên đang nhẹ nhàng cười với y.

Giây tiếp theo, Vu Diệp lại cúi đầu xuống, hôn môi lên da thịt lõa lồ, thân thể chậm rãi hạ xuống, cuối cùng nửa quỳ ở trước người Nam Khiếu Hoàn.

...

Trên cánh tay chống đỡ ở sau lưng, gân xanh đều hiện lên rõ ràng.

Nam Khiếu Hoàn tựa vào vách tường, thân thể tinh tráng màu lúa mạch hơi ngã ra phía trước tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, y ngửa đầu, hai mắt khép hờ, môi cắn chặt, nhưng vẫn không ngăn được tiếng rên rỉ thoát ra khỏi yết hầu.

Dưới thân, Vu Diệp cách vải dệt liếm lộng phân thân bởi vì bị kích thích mà không ngừng trướng đại kia, ngẫu nhiên há mồm, hơi nuốt vào rồi lại phun ra, chỉ là động tác đơn giản như thế, lại hết lần này tới lần khác cơ hồ muốn phá tan phòng tuyến cuối cùng của nam nhân.

"... Nó thực hưng phấn..."

Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ngày xưa giờ phút này thập phần ám ách trầm thấp, Vu Diệp quan sát kề cận thứ dưới lớp vải dệt, rất có hứng thú một bên liếm lộng một bên nói.

Thế nhưng người còn lại trong phòng đã căn bản không thể đáp lại lời của hắn, chỉ có thể theo bản năng vặn vẹo thân thể, muốn đem bộ phận bị bỏ qua đưa đến trong khoang miệng ấm áp ướt át kia.

Vừa lòng cảm thụ được da thịt dưới tay không ngừng ấm lên, Vu Diệp cười cười, bỗng nhiên vươn tay nắm lấy quần y, hơi dùng sức, lập tức cả quần ngoài lẫn tiết khố đều vỡ vụn. Cơ hồ cùng thời khắc đó, phân thân cực đại luôn bị gò bó cũng lập tức bật ra.

Không chút do dự há miệng nuốt vào, tay cũng nắm lấy gốc phân thân. Giờ khắc này, Nam Khiếu Hoàn đã triệt để không thể giữ vững khớp hàm được nữa, rên rỉ ra tiếng.

"A... A a..."

"Đừng nóng vội... sẽ làm cho ngươi hảo hảo hưởng thụ." Ngón tay ma sát chơi đùa hai túi cầu, Vu Diệp phun ra phân thân trơn ướt, nói khẽ với vật thể trước mắt.

"... Chủ, chủ thượng..."

Mở ra hai mắt tràn ngập hơi nước, Nam Khiếu Hoàn há miệng thở dốc, bất lực thấp giọng khẩn cầu.

"... Ân." Bàn tay vuốt ve trên lưng trượt xuống hai cánh mông đầy đặn mượt mà, giống như an ủi bóp nhẹ hai cái, lập tức lại đổi lấy một tiếng rên rỉ động tình của Nam Khiếu Hoàn.

Ngón tay nhẹ nhàng xoa nắn hai túi cầu, động tác phun ra nuốt vào cũng biến đổi góc độ, dùng miệng kiệt lực cảm thụ từng tấc từng tấc vật thể đang cương cứng dựng thẳng... thanh niên quỳ gối dưới thân Nam Khiếu Hoàn, thứ hắn muốn làm giờ phút này, chính là làm cho đối phương có được khoái cảm cực hạn.

Kiếp trước, Vu Diệp có rất nhiều bạn giường, hầu như những loại hình chơi đùa tăng tình thú khi làm tình hắn đều đã cùng bạn giường thử qua. Phương diện giường chiếu có thể nói hắn là một kẻ cao tay, nam nhân ngưỡng mộ kỹ xảo của hắn mà tự động bò lên giường hắn cũng không phải con số ít. Tuy thế, nhưng số lần hắn khẩu giao cho người khác lại chỉ dùng một bàn tay là có thể đếm đủ, nhưng nói như thế không có nghĩa là ở phương diện khẩu giao kỹ thuật của hắn sẽ không tốt.

Cho tới hôm nay, sau bao nhiêu chuyện rốt cuộc đã nhận được sự ưng thuận của người nam nhân trước mắt, hắn đã trù tính hồi lâu đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha con mồi.

Phun ra phân thân Nam Khiếu Hoàn, Vu Diệp vươn đầu lưỡi, chuyển qua liếm lộng túi cầu một lúc, sau đó lại lần nữa cầm lấy phân thân trướng đại cứng rắn, bắt đầu dùng đầu lưỡi liếm láp.

Sau khi khiêu khích hồi lâu, hắn đột nhiên cầm lấy gốc phân thân, đè ép nó dựa sát vào bụi cỏ hướng lên trên, đầu lưỡi ngay lập tức kề sát vào liếm từ gốc dọc lên đỉnh, nhẹ mút một cái trên đỉnh đầu, sau đó lại lặp lại.

"Chủ, chủ thượng a a a..."

Từ phân thân giống như có từng dòng điện kịch liệt vọt tới, thân thể nóng bỏng dần hiện ra bức tranh hùng ưng, da thịt khó nhịn vô thức ma sát với vách tường phía sau lưng, lồng ngực không ngừng phập phồng, hai đầu ti thâm mầu lại trướng đại đứng thẳng thêm vài phần. Nam nhân đắm chìm trong khoái cảm phát ra tiếng gọi mỏng manh, một tia lý trí còn tồn lưu trong tiềm thức không ngừng kêu gọi y phải giơ tay lên đẩy thanh niên đang quỳ dưới thân ra.

Cho dù hắn chính là người chủ động trong trận tình sự này, Vu Diệp cũng vô pháp khống chế dục vọng trong cơ thể cũng bị đột kích. Đồ vật giữa hai chân hắn cũng đã sớm ngẩng đầu, nhưng rồi lại bị hắn cường nganh áp chế xuống.

Nghe nam nhân động tình gọi khẽ, động tác phun ra nuốt vào của Vu Diệp càng lúc càng nhanh, bàn tay đặt ở mông nam nhân cũng vô thức tăng thêm lực, mạnh bóp nắn, mà phân thân của hắn lúc này cũng hoàn toàn đứng thẳng, cách y phục đụng chạm đến cẳng chân của Nam Khiếu Hoàn.

Nam Khiếu Hoàn hai chân mở ra, tiết khố cởi xuống tới đùi, cánh tay phải buông lỏng ở bên người, tay trái chống ở sau lưng, nửa người trên ướt đẫm mồ hôi lõa lồ trong không khí, áo lót hỗn độn vắt vẻo nửa bên thân thể. Trên gương mặt lãnh ngạnh nhiễm đỏ ửng, hai mắt mơ hồ bao trùm hơi nước, từng tiếng từng tiếng rên rỉ động lòng người theo trong miệng y tràn ra, làm cho Vu Diệp ở dưới thân gần như không thể kiềm chế nổi nữa.

Tỉ mỉ chiếu cố đến phần đỉnh của phân thân, Vu Diệp dùng đầu lưỡi linh hoạt đâm đâm vào lổ nhỏ, trên dưới trêu chọc. Nam Khiếu Hoàn nhịn không được kích thích mãnh liệt như vậy, gương mặt nghiêng qua dựa sát vào vách tường, mày kiếm nhíu chặt đến cực điểm.

Biết đã sắp tới thời điểm, Vu Diệp bỗng nhiên đứng dậy, mạnh chế trụ đầu Nam Khiếu Hoàn, ở trong khoang miệng y tùy ý xâm lược âu yếm, bàn tay nắm giữ phân thân nam nhân cũng cùng lúc tăng nhanh động tác.

Rất nhanh, chất lỏng màu trắng ngà liền theo lổ nhỏ của phân thân mạnh phun ra. Vu Diệp hôn môi nam nhân, bàn tay chế trụ đầu nam nhân buông lỏng, di chuyển xuống ôn nhu vuốt ve phần cổ y.

Một bên ôm lấy Nam Khiếu Hoàn, tay trái Vu Diệp vẫn nắm giữ phân thân y, cao thấp nhu lộng, làm cho tinh dịch thuận lợi bắn ra hết.

...

Đợi cho khoái cảm cao trào qua đi, Nam Khiếu Hoàn rốt cục cũng khôi phục lại ba phần ý thức. Hồi tưởng lại tình huống vừa rồi, nam nhân có chút quẫn bách chậm rãi nghiêng đầu đi, tiếng nói trầm thấp hàm chứa vài phần ám ách:

"... Chủ thượng..."

"Có vừa lòng không?"

Vu Diệp hôn hôn thái dương ướt mồ hôi của y, mỉm cười hỏi, sau đó không ngoài dự đoán liền nhìn thấy hai gò má cùng lổ tai nam nhân trong lồng ngực đỏ bừng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.