Dịch: Đặng NamTuyền béo không ngừng mở miệng kêu khổ: “Thà rơi xuống biển còn sướng hơn, trong biển ít ra còn có cá mà ăn, có cảnh mà ngắm, chứ đâu như cái nơi bỏ mẹ này, nhìn đâu cũng chỉ thấy toàn đá là đá! Chưa nói đến ngoài biển, chẳng bị cái mẹ gì úp lên đầu cả, bao la phóng khoáng, không khí trong lành, sướng hơn không biết bao nhiêu lần cái hầm mộ chó chết này!”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Tuyền béo chỉ thuận miệng nói như vậy, nhưng lại khiến tôi nảy sinh một ý nghĩ, phía trên đỉnh đá còn có một không gian khác, chúng tôi ban đầu chính là từ trên đó bám theo thạch đá đi xuống, bên trên có lẽ có thể đi ra ngoài. Cho dù từ bên trên đi ra, đồng dạng cũng không có lối mà đi, đường sống thực sự còn phải tìm ở nơi này, nếu có thể lần nữa leo lên được đỉnh hang, ít nhất cũng có thể nói rõ một điều, cái cung điện dưới lòng đất này bất quá chỉ là kích thước quá lớn, chứ không phải là do yêu ma quỷ quái gì quấy phá cả. Tôi lập tức leo lên một cây cột đá, được chừng hơn mười trượng, đã có thể với tay ra chạm vào đỉnh hang, bên trên cũng có khắc đồ hình xoáy nước, dùng xẻng công binh đục thử vài nhát, lớp đá ở đây cứng rắn vô cùng, không thể làm gì được. Tôi cúi đầu nhìn xuống bên dưới, cây đuốc trong tay Tiêm Quả bây giờ chỉ còn là đốm sáng nhỏ, trông như một hạt đậu nành, căng mắt ra mới có thể nhìn thấy. Tôi từ trên cột đá tụt trở xuống, nói lại tình hình bên trên cho hai người Tuyền béo và Tiêm Quả được biết, nếu như không gặp phải yêu ma quỷ quái gì cản đường, thì còn có thể tìm được đường ra.
Tuyền béo nói: “Cái hang chết tiệt này rốt cuộc là nơi nào vậy hả Nhất ơi? Trông rõ là lớn mà lại chẳng có cái mẹ gì cả!”
Tiêm Quả đáp: “Lẽ nào chúng ta lại lạc một ngôi cổ mộ khác?”
Tuyền béo nghe thế, cũng gật gù đồng ý với ý kiến của Tiêm Quả, đây có lẽ quả thực là một ngôi mộ cổ, cậu ta nói: “Tổ phụ cậu năm đó chẳng phải làm đã từng làm chuột đất hay sao? Cậu thể nào cũng được truyền thụ một hai, thế mà vẫn nhìn không ra đây là loại mộ gì à?”
Tôi không muốn trước mặt Tiêm Quả nhắc đi nhắc lại chuyện tổ phụ tôi từng dính dáng đến cái nghề này, nó chẳng phải là chuyện vinh quang hay vẻ vang gì để mà ông ổng suốt ngày cả. Huống chi tôi cũng không cho rằng mê quật này là một ngôi mộ cổ, trên đời tuy có đại mộ thật, nhưng tuyệt nhiên không có cái nào lớn đến mức quái dị như thế này. Tuyền béo lại hỏi tôi: “Thế mấy cái đại mộ từ đầu đến cuối lớn chừng nào?”
Tôi từng xem qua cuốn “lăng phổ” do tổ phụ truyền lại, “lăng phổ” còn được gọi với cái tên khác là “táng huyệt đồ”, chỉ có rất ít cuốn là thật còn đâu đa số đều là giả, trong sách thật có ghi lại các phương hướng, bản đồ huyệt vị của các lăng mộ theo từng triều đại, còn sách giả thì đa số nhắc tới các phương vị thổ táng, nội dung liên quan đến đại mộ thời cổ đại tuy nhiều nhưng không hề đáng tin. Bất quá cuốn “lăng phổ” kia của tổ phụ tôi là có lai lịch gốc gác đàng hoàng, mấy thứ hàng dởm hàng nhái trong tay đám trộm mộ vớ vẩn làm sao có thể so sánh được. Dựa theo “lăng phổ” ghi chép lại, Ly Sơn Tần Lăng được mệnh danh là đệ nhất đại mộ từ xưa tới giờ, người được an táng trong Ly Sơn chính là Tần Thuỷ Hoàng, trong mộ bày ra một hàng tiên long tiên phượng, vô số kỳ trân dị bảo được vơ vét từ khắp nơi trong thiên hạ chất thành từng đống cao như núi, trải dài như biển, lấy trầm hương đẽo thành thuyền, dùng vàng đúc thành chim nhạn, ở giữa còn đặt một con kình ngư bằng ngọc nguyên chất, trong miệng có ngậm hoả châu, giống như ánh sáng chiếu rọi khắp địa cung, vô cùng thần diệu, không cần đèn đuốc. Nhưng so với nơi này thì thật không đáng nhắc tới, muốn ở trong mê quật tạc ra được một toà đại điện lớn như thế kia, không biết phải dùng đến biết bao nhiêu sức người cơ chứ? Thời gian để hoàn thành cũng không phải là ngắn?
Cung điện khổng lồ bên dưới lòng đất này hoàn toàn trống trơn, khắp nơi chỉ có một cây lại một cây cột đá nối tiếp nhau, tất cả đều được khắc đồ hình xoáy nước, vậy là có ý gì? Hay chính xác hơn chúng dùng để làm gì? Với sự hiểu biết của cả ba chúng tôi, căn bản không thể nghĩ nổi. Tuyền béo vỗ trán bốp một cái: “Còn có thể làm cái gì cơ chứ, chính là để dụ người ta đi vào rồi không tìm được đường ra chứ sao!”
Tiêm Quả nói: “Tại sao phải làm như vậy? Phải chăng là vì không muốn người ta đến gần những thứ kia?”
Tuyền béo gãi gãi đầu: “Nơi này không phải toàn là cột đá sao? Lấy đâu ra thứ gì nữa chứ?”
Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu tôi: “Có lẽ nào làm thế là để ngăn không cho người khác đến gần bảo tương hoa? Hay do chính bảo tương hoa đang tác oai tác quái?”
Lúc trước chúng tôi đã vô tình bỏ qua một vấn đề quan trọng, thụ mạch bảo tương hoa nằm dưới mê quật này, trước sau trái phải đều không có đường ra, tại sao không thử đi sâu xuống dưới? Đi xuống vừa vặn có thể tiếp cận được bảo tương hoa, nói không chừng còn có thể men theo dây leo của nó thoát ra ngoài! Ba người vất vả lắm mới nắm được một cái phao cứu mạng, vội vàng cạy bỏ lớp gạch đá dưới nền, nào ai biết lớp gạch này cứng rắn không kém gì so với tầng đá trên đỉnh hang, cạy mãi mà không ra. Đại điện bốn phía không thấy điểm cuối, thật có thể nói là “lên trời không có lối, xuống đất không có đường”!
Tuyền béo không thể làm gì khác hơn là ngồi phịch xuống, cây đuốc trên tay cậu ta vừa may tắt ngấm đúng lúc này, đành thuận tay ném sang một bên. Tôi với Tiêm Quả cũng chẳng còn cách nào, cùng ngồi xuống thương lượng đối sách. Tôi nói với Tuyền béo: “Cậu đừng có ngồi im như hòn đá nữa có được không? Trước mắt nhất định sẽ còn gặp nhiều khó khăn, nhưng chúng ta đã một đường đi xuống được đến tận đây, trải qua biết bao nhiêu khảo nghiệm thử thách khó khăn cùng thời khắc kích động lòng người, gánh vác trên vai sứ mệnh cách mạng to lớn, làm sao có thể bỏ cuộc lúc này? Hãy dùng sức chịu khó suy nghĩ một chút đi, chưa chắc đã không tìm được đường ra.”
Tuyền béo nói: “Nói thì hay lắm Nhất ạ, cậu muốn nghĩ thì tự mình nghĩ một mình đi, đừng có lôi kéo thằng này, tôi chịu rồi không nghĩ ra được cái mẹ gì nữa đâu, suốt ngày phải gặm cái thứ lương khô chết tiệt kia, lấy đâu ra dinh dưỡng bổ sung cho não? Ngồi không còn chẳng dám nghĩ nhiều nghĩ nhanh, giờ cậu lại bảo tôi dùng sức thì chẳng phải là vỡ toác mẹ đầu ra à?”
Tôi tức giận đáp lại: “Lương khô cũng không thể ăn không được! Ngay cả một cái chủ ý nhỏ nhoi cũng không nghĩ ra được, vậy cậu còn có tác dụng gì nữa chứ?”
Tuyền béo dõng dõi nói: “Tôi là người sinh ra để làm lãnh đạo, đứng trên cao bao quát đại cục, làm nên việc lớn! Chờ các cậu nghĩ ra kế sách, tôi có thể tham khảo rồi đưa ra ý kiến phê bình, cái nào cần phải triển khai, cái nào phải loại bỏ, cái gì có thể làm, cái gì không thể, các cậu kinh nghiệm đều không có, không có thủ trưởng hướng dẫn chỉ bảo, sao mà làm được nên chuyện.”
Tôi thấy Tuyền béo bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, đến cả tên mình là gì cũng sắp quên mất rồi, đang muốn tạt cho cậu ta một gáo nước lạnh, lại thấy Tiêm Quả lên tiếng: “Các anh thử nghĩ lại xem, nếu chỉ để vây khốn người khác, thì việc gì phải tạo ra một cái địa cung lớn như thế này?”
Tôi chợt ngẩn người, rất nhanh đã hiểu ý Tiêm Quả muốn nói đến là gì, đỉnh hang cách mặt đất ước chừng hơn mười trượng, tạo thành một tòa địa cung quy mô khổng lồ, nếu như chỉ để vây khốn những người tiến vào, quả thật rất khó nói, hoàn toàn không cần phải tốn công tốn sức đến như vậy, rốt cuộc tòa đại điện này là dùng để làm gì?”
Tiêm Quả bật đèn pha chiếu lên những cây cột đá, cột đá trong đại điện cao chừng mười trượng, chiều rộng không dưới năm trượng, nếu chỉ để vây khốn người ngoài, thật sự không cần phải làm to đến như vậy. Vừa suy nghĩ, Tiêm Quả vừa đi đến bên trái cột đá. Hai thằng tôi sợ có chuyện không hay xảy ra, vội đốt lại một cây đuốc khác, cùng nhau tiến lên. Tôi mượn ánh sáng từ cây đuốc, ngẩng đầu nhìn về phía cột đá, không chỗ nào không khắc đồ hình xoáy nước, đều xoáy theo một hướng nhất định, càng nhìn càng loạn, đầu óc tôi lúc này đã rối như tơ vò, đang lúc căng não suy nghĩ, Tiêm Quả đột nhiên cả kinh thốt lên: “Có người!”
Tôi vội vàng giơ cây đuốc về phía sau soi thử, nhưng lại chẳng thấy có bất cứ thứ gì hết, trong lòng thầm nghĩ: vợ khóc thì con kêu, trên trời rơi xuống Lâm muội muội, nửa đường nhảy ra Trình Giảo Kim, bên trong cung điện trống rỗng này làm gì còn ai khác?
Tuyền béo tháo cây súng săn tự chế trên lưng xuống, đạn đã lên nòng, hỏi Tiêm Quả: “Nơi nào có người?”
Tiêm Quả run rẩy chỉ tay về phía con đường chúng tôi đã đi qua: “Hình như là… quỷ môn… lão tổ!”
Tôi cùng Tuyền béo nghe thấy vậy càng cảm thấy kỳ quái hơn, lẽ nào lại là quỷ môn lão tổ, tên quái nhân thân hình bị co rút lớn chưa bằng một đứa bé năm tuổi? Lão chuột đất rõ ràng đã chết, chính ba chúng tôi đã tận mắt trông thấy, hơn nữa còn bị con quái vật dưới nước xé xác thành nhiều mảnh, làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này? Ba người cẩn thận di chuyển tới mặt bên của cột đá, nhưng không thấy dù chỉ là một vết chân người, trên mặt đất chỉ có cây đuốc đã tắt từ lâu. Tuyền béo cho rằng Tiêm Quả hẳn đã nhìn lầm, có lẽ do quá khẩn trương, nên mới thần hồn nát thần tính, sinh ra ảo giác. Tôi thầm nghĩ tuy lão chuột đất đã chết, nhưng ở cái địa phương quỷ quái này, nếu có thấy quỷ thì cũng không có gì là kỳ lạ, thường nói “người chết như đèn tắt", đèn tắt còn có một làn khói cuối sót lại, huống chi là con người? Tôi trong đầu nghĩ vậy, nhưng không hề nói ra, thấy bên này không có, lại đi về phía trước mấy bước, bỗng nhiên ánh sáng từ cây đuốc chiếu rọi lên một khuôn mặt người, da dẻ nhăn nheo, vặn vẹo dữ tợn, rõ ràng chính là quỷ môn lão tổ đã chết từ lâu!
Tôi giật mình hoảng hốt, cây đuốc trong tay vì thế mà chao đảo một phen, không thể chiếu tới khuôn mặt lão chuột đất. Tuyền béo giơ khẩu súng săn tự chế lên, tôi cầm chặt xẻng công binh, Tiêm Quả theo sát phía sau, ba người đánh liều đi về phía trước, nhưng không thấy tung tích của lão chuột đất đâu nữa cả. Mấy cây đuốc làm vội của chúng tôi toả ra thứ ánh sáng ảm đạm như có như không, bất quá dưới con mắt ngũ luân bát quang tinh tường của tôi, tuyệt đối sẽ không nhìn nhầm, đó quả thật là lão chuột đất đã chết! Chỉ bất quá, hai mắt của lão vốn luôn loé lên hung quang gian xảo, nhưng mới vừa rồi khi bị cây đuốc chiếu qua, lại chỉ như hai cái hố đen! Tôi trong lòng lạnh toát, quỷ môn lão tổ không chỉ đã chết, mà ngay cả đến xác cũng chẳng còn, tại sao lại xuất hiện trong toà đại điện này?
Tuyền béo định đuổi theo, liền hỏi: “Lão chuột đất chạy hướng nào?” cây đuốc chỉ thoáng đung đưa trong phút chốc, ấy thế mà quỷ môn lão tổ đã biến mất ngay trước mắt chúng tôi, không thể xác định được lão đã chạy về hướng nào. Tôi bảo Tuyền béo không cần đuổi theo, bốn phía tối đen như mực, lại không nghe được tiếng bước chân nào, làm sao có thể đuổi kịp?
Tuyền béo nói: “Chôn chân mãi ở đây lâu như vậy, chỉ thấy cột với cột, thật vất vả lắm mới thấy một bóng người, còn không mau đuổi theo xem rốt cuộc là ai?”
Tôi trong đầu thầm nghĩ quỷ môn lão tổ mà là người sao? Thật khó mà nói lão bây giờ đã thành cái giống gì, rõ ràng đã chết mười mươi, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Tuyền béo nói tiếp: “Cậu còn ngây ra đấy làm gì, không đuổi theo thì làm sao biết được chuyện gì đang xảy ra?” Tôi thấy có gì đó không đúng, tạm chưa nhắc đến việc lão chuột đất có phải là quỷ hay không, thoắt ẩn thoắt hiện, dường như là cố ý để chúng tôi nhìn thấy, bằng không cũng đã không đến gần như vậy! Dựa theo hướng này mà suy luận thêm - lão chuột đất hiện thân xuất hiện, mười phần thì có tám, chín phần là muốn dụ chúng tôi đuổi theo, tại sao lão lại muốn làm thế?
Tuyền béo là người chỉ biết chiếm tiện nghi chứ không chịu thua thiệt ai, so với bất kỳ ai cậu ta cũng đều sáng suốt, nhanh nhạy hơn, vừa nghe thấy tôi nói như vậy, lập tức hiểu ra, lão chuột đất đây là muốn thực hiện một chiêu gọi là điệu hổ ly sơn!
Tôi gật đầu một cái, quỷ môn lão tổ muốn dụ chúng tôi đuổi theo, nhất định không có ý tốt, phía trước nói không chừng đang có cạm bẫy giăng ra chờ sẵn, đã không đuổi thì thôi, một khi đuổi theo nhất định sẽ bị mắc lừa.
Tiêm Quả bỗng nhiên giống như nghĩ ra điều gì đó, nói: “Chúng ta ở trong mê quật không thể thoát ra, lương khô cũng sắp hết, sớm muộn gì cũng bỏ mạng ở đây, tại sao còn muốn dẫn dụ chúng ta rời đi?”
Tôi cùng Tuyền béo sững sờ, lời này của Tiêm Quả nói rất đúng, quy mô của cái mê quật này lớn đến kinh người, chúng tôi bị vây khốn bên trong, có mọc thêm cánh cũng chưa chắc đã bay ra được, lên trời cũng khó mà xuống đất cũng chẳng xong, đã hoàn toàn rơi vào tuyệt lộ, quỷ môn lão tổ tại sao còn muốn đẩy chúng tôi đi vào chỗ chết? Chẳng lẽ do lão ăn no dửng mỡ, còn chê chúng tôi chết chưa đủ nhanh? Nhưng nghĩ kỹ lại, có lẽ còn có một loại khả năng khác, sở dĩ quỷ môn lão tổ dụ chúng tôi rời đi, là bởi vì không muốn mấy người tiếp tục loanh quanh ở đây, chắc chắn nơi này có gì đó không đúng! Nơi chúng tôi đang đứng bây giờ, phải chăng đã rất gần với bảo tương hoa?
Toà mê quật này đã ngủ yên bên dưới lòng đất phải hơn nghìn năm, quy mô to lớn hiếm thấy trên đời, nơi ánh sáng của đèn pha cùng cây đuốc có thể chiếu tới, chỉ thấy hết xoáy nước này đến xoáy nước khác nối tiếp nhau, người đứng ở bên cạnh như bị mê hoặc, dù có đi theo hướng nào đi chăng nữa cũng không thể đi tới điểm cuối, ba người chúng tôi không nghĩ ra thêm được cái gì nữa cả, đành ngồi ôm gối chờ chết. Theo như tình cảnh trước mắt mà nói, sự xuất hiện đột ngột của quỷ môn lão tổ chính là một cơ hội để mấy người xoay chuyển tình thế, có thể nắm bắt được cơ hội này hay không, đều phụ thuộc vào lựa chọn cuối cùng của chúng tôi. Câu nói của Tiêm Quả đã khiến tôi cùng Tiêm Quả ý thức được một điều - quỷ môn lão tổ dẫn dụ ụ chúng tôi chạy ra ngoài, cũng không phải là vì muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết, mà ắt hẳn lão có mưu đồ khác!
Tôi nghĩ quỷ môn lão tổ đúng là âm hồn bất tán, đã khiến chúng tôi ăn đủ các loại thua thiệt. Không biết lão ta là cái thứ quỷ quái gì, rõ ràng đã chết trong huyệt động, ấy thế mà vẫn có thể quấy phá tới tận bây giờ. Chúng tôi ba người chẳng ai biết vẽ bùa niệm chú, cũng không có bản lĩnh hàng yêu tróc quỷ, chỉ sợ không đối phó nổi với cái giống nửa người nửa quỷ này. Bất quá lão chuột đất tới đây là vì nhắm đến bảo tương hoa, chúng tôi trong lúc vô tình rất có thể đã tiếp cận gần với bảo tương hoa, đối phương lúc này mới phép đem chúng tôi dẫn dụ ra ngoài. Tuy là thế nhưng chúng tôi đã đi lòng vòng xung quanh mê quật này không biết bao nhiêu lần, khắp nơi đều thấy đồ hình xoáy nước khắc trên những cột đá lớn, nhưng tuyệt chưa thấy bảo tương hoa đâu cả. Đến nỗi hình dáng sinh trưởng của nó ra sao, thật ra chúng tôi cũng không hề hay biết, chỉ tình cờ thấy qua những sợi dây leo khổng lồ bên trên khe nứt. Thực không dám tưởng tượng, dây leo đã to đến kinh người, bảo tương hoa còn lớn đến mức nào? Nếu như đã đến rất gần, tuyệt không thể không trông thấy. Tôi giơ cao cây đuốc chiếu khắp nơi một lượt, quan sát cột đá trước mặt từ trên xuống dưới, vẫn là vô số đồ hình xoáy nước lớn nhỏ, tựa hồ biến hoá vô cùng, xem đi xem lại cũng chẳng hiểu gì.
Tôi đứng ngẩn ngơ hồi lâu, không phát hiện thấy có điều gì bất thường, trong đầu thầm nghĩ trong toà đại điện này đều là đá với đá, sao có thể mọc ra được bảo tương hoa? Lão chuột đất muốn tìm bảo tương hoa để làm gì? Không phải là vì thứ gọi là “trái cây" đấy chứ? Hiểu biết của tôi về bảo tương hoa chẳng có mấy, chỉ nghe nói đó là một trong hai mươi tư loài Phật hoa, có thể toả ra hào quang vạn trượng, sáng tỏ thập phương thế giới, chính là loài hoa vãng sinh được ghi lại trong kinh Phật, toà Liêu mộ này được xây dựng phỏng theo táng chế thời nhà Đường, cho nên bên trên gạch mộ mới có dùng hoa văn bảo tương hoa để trang trí, trong khi đó loài thực vật to lớn có thể phát sáng này sinh trưởng ngay đúng nơi có địa mạch, đã tồn tại từ trước đó không biết mấy chục nghìn năm. Có thể thấy bảo tương hoa là cái tên mà mãi sau này người ta mới đặt cho nó, hào quang vạn trượng là để chỉ kích thước to lớn của nó, còn sáng tỏ thập phương thế giới ý nói loài hoa này sinh trưởng bên dưới lòng đất. Tôi nhớ lão chuột đất từng nói qua, lão nói năm đó trong một lần trộm mộ chẳng may trúng phải súc thi chú, cơ thể càng ngày càng co rút lại, chỉ khi nào lấy được thứ trái cây do bảo tương hoa kết thành, thì mới có thể thoát thai hoán cốt, vượt lên trên sinh tử. Tôi không hiểu lời này của lão có ý gì, vì sao không phải là trường sinh bất tử, mà lại là vượt lên trên sinh tử? Thử nghĩ kĩ lại một chút, kỳ thực chuyện này cũng không có gì là khó hiểu cả, người xưa có câu - sinh có giờ, chết có đất chôn, một đời người, sống cũng chỉ là một đoạn thời gian nằm giữa sinh và tử. Bản lĩnh của ngươi cho dù có lớn đến đâu đi chăng nữa, chung quy vẫn sẽ phải quay trở về với cát bụi, đằng này quỷ môn lão tổ lại muốn thoát ra khỏi quy luật ấy của thiên địa, vậy chẳng phải là quá si tâm vọng tưởng rồi hay sao?
Trước khi trông thấy bảo tương hoa, tôi chỉ có thể suy nghĩ linh tinh, đi mãi mà chẳng tìm được thứ gì, cây đuốc trên tay cũng chẳng cháy được mấy hồi nữa, xem ra phán đoán của chúng tôi lúc trước là hoàn toàn sai lầm, liều mình đi về con đường tối đen phía trước, hay là tiếp tục ở lại chỗ này, phải mau chóng đưa ra quyết định. Tuyền béo không cam lòng ngồi chờ chết, vẫn muốn đi về phía trước. Tiêm Quả thế nhưng lại cảm thấy việc quỷ môn lão tổ bất ngờ xuất hiện lúc này nhất định là có nguyên nhân nào đó, trong mê quật khắp nơi đều là cự thạch khắc đồ hình xoáy nước, nếu cứ đi về phía trước, rất có thể lại một lần nữa chẳng thu được bất kỳ kết quả gì. Tôi cũng có ý đó, nếu như không nắm bắt lấy cơ hội này, ắt sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, mới vừa rồi vẫn luôn cho rằng lão chuột đất không muốn để cho chúng tôi trông thấy bảo tương hoa, nhưng xét cho cùng đây cũng chỉ là suy nghĩ một phía từ chúng tôi, tốt nhất không nên đem hết sự chú ý đặt lên bảo tương hoa.
Tuyền béo nói: “Tìm làm cái mẹ gì? Nơi này còn có cái quái gì để mà tìm?” Tôi bảo cậu ta hãy bình tĩnh đi, thử suy nghĩ kỹ lại xem lúc trước chúng ta đã làm cái gì, tại sao quỷ môn lão tổ lại xuất hiện đúng vào lúc đó?
Tiêm Quả nghĩ ngợi một hồi, rồi nói: “Lúc ấy chúng ta cảm thấy mê quật quá lớn, bốn bề cột đá bên nào cũng phải rộng hơn dăm ba trượng…”
Tuyền béo chỉ tay về phía cột đá bên trái, tiếp lời Tiêm Quả: “Lúc trước chúng ta đi ở bên kia, sau đó đụng phải khuôn mặt ghê tởm của lão chuột đất ở phía sau, quay lại đã không thấy đâu nữa, tôi nói đuổi theo, hai người lại không đồng ý…”
Tôi cúi đầu nhìn chỗ mà lúc trước Tuyền béo đã ném cây đuốc xuống, đồng thời lấy ra la bàn hành quân để xác định phương vị, sau đó bảo Tiêm Quả vẽ lên cuốn sổ tay không thấm nước một hình vuông, bốn hướng Đông Nam Tây Bắc được đánh số lần lượt 1, 2, 3, 4. Lúc trước ba người vẫn luôn đi về phía Tây, dừng lại phía trước một cây cột đá. Khi ấy cột đá chúng tôi đang đứng là ở phía Đông, tức là vị trí số 1. Sau đó chúng tôi lại từ phía bên trái đi vòng qua cột đá, thuận theo chiều kim đồng hồ, vậy là phía Nam, vị trí số 2; còn phía Tây là vị trí số 3. Thời điểm chúng tôi sắp đi đến vị trí số 3, quỷ môn lão tổ đột nhiên xuất hiện, chúng tôi liền quay đầu trở về vị trí số 1. Lúc ấy theo như trực giác của tôi, toàn bộ xoáy nước bên trong toà đại điện này đều xoay theo chiều từ trái sang phải, ba người chúng tôi theo bản năng đi một vòng xung quanh cột đá, cũng chính là từ bên trái sang bên phải, nếu như từ vị trí số 1 vòng qua vị trí số 4, liệu có phát sinh chuyện gì hay không?
Tuyền béo nói với tôi: “Cậu trầm ngâm cả nửa ngày trời mà cũng chỉ nghĩ được đến thế thôi sao?” Tôi đáp tôi chẳng thể nghĩ ra được biện pháp nào khác đâu, nếu nói chúng tôi trong lúc vô tình đã làm gì đó, khiến cho quỷ môn lão tổ buộc phải xuất hiện dẫn dụ chúng tôi tránh xa ra, cũng không phải là từ bên trái vòng qua, có táo hay không có táo, cứ phải đập cho một gậy đã rồi sau hẵng nói! (Trans: Đây là một câu nói dân gian của Trung Quốc, người xưa cho rằng cây táo nếu không dùng gậy đánh doạ nó, thì nó sẽ không thể ra hoa để mà kết trái được, nên trước khi đến mùa táo, không cần biết là cây táo này có bị “điếc” hay không, cứ phải dùng gậy đập mấy phát cái đã.)
Mê quật đại điện chôn sâu trong lòng đất, cột đá bên trong rộng phải đến gần bốn, năm trượng, ánh sáng từ cây đuốc chỉ có thể chiếu đến được không quá mười bước chân, không thể xa hơn được nữa. Tuyền béo tay cầm đuốc đi ở phía trước mở đường, tôi cùng Tiêm Quả theo sát ngay phía sau, ba người dựa theo chiều xoay của xoáy nước, từ bên trái cột đá đi vòng quanh một lượt, lại trở về vị trí số 1 ban đầu. Tuyền béo giơ cao cây đuốc quan sát cả nửa ngày, nhưng tuyệt không cảm thấy có thứ gì bất thường cả. Lòng tôi cũng trầm xuống, chẳng nhẽ cách này hoàn toàn vô dụng. Tiêm Quả so với tôi và Tuyền béo thì cẩn thận hơn nhiều, cô ấy cúi đầu nhìn một cái, liền phát hiện cây đuốc lúc trước đã không thấy đâu nữa. Thời điểm chúng tôi vừa mới tới vị trí số 1 lần đầu tiên, có một cây đuốc bị tắt, Tuyền béo bèn tiện tay ném xuống đất, chúng tôi tiếp tục đi về phía trước thì phát hiện quỷ môn lão tổ nấp ở đằng sau, ba người liền lập tức quay người lại đuổi theo, lúc ấy rõ ràng vẫn còn thấy cây đuốc nằm ở đó, vậy mà bây giờ chúng tôi vòng lại, nó đã biến mất một cách khó hiểu!
Tình hình lúc đó khiến tôi dựng hết cả tóc gáy, sở dĩ chúng tôi đi theo chiều xoay của xoáy nước là do đã hết cách rồi, đành nghĩ được tới đâu thì nhắm mắt làm bừa tới đấy, không ngờ lại thật sự có vấn đề nảy sinh, tại sao cây đuốc kia lại đột nhiên biến mất? Tuyền béo lẫn Tiêm Quả cũng giống như tôi, đầu óc cả hai đều mơ mơ hồ hồ không hiểu chuyện gì đã xảy ra? Hay là đã bị lão chuột đất nhặt đi rồi?
Tuyền béo nói: “Chắc cũng không đến mức đó chứ, cây đuốc kia đã chẳng thể dùng được nữa, lão nhặt lại để làm cái quái gì?” Tôi đáp: “cây đuốc có thể bị người ta lấy đi một cách dễ dàng, nhưng vết khắc thì rất khó xoá mờ, tôi sẽ để lại một ký hiệu ở đây, chúng ta thử đi một vòng nữa rồi quay trở lại xem nó có còn hay không?”Dứt lời tôi liền vung xẻng công binh, khắc lên vách đá một ký hiệu riêng biệt, lại từ bên trái đi vòng quanh cột đá, mỗi mặt đều để lại một ký hiệu khác nhau, sau khi đi hết một vòng bốn mặt, lại quay về vị trí số 1, mượn ánh đuốc leo lét để kiểm tra, cả ba chúng tôi đều cả kinh thất sắc, trên cột đá chi chít đồ hình xoáy nước, nhưng tuyệt nhiên không có bất cứ ký hiệu nào do xẻng công binh để lại!
Tôi dùng sức xoa xoa hai mắt, lại đưa tay ra sờ thử một hồi lâu, quả thật không thấy cái ký hiệu nào cả. Tuyền béo bực bội nói: “Tôi đếch tin chuyện này đâu, hai người cứ đứng đây chờ, tôi vòng qua đó kiểm tra thử xem sao.” Nói xong cậu ta liền xách theo cây súng săn đi một vòng về phía trước, một lát sau mới trở lại, khuôn mặt đầy vẻ kinh hãi, không cần phải hỏi cũng biết, cậu ta từ đằng trước vòng qua, cũng không thấy chúng tôi đâu. Ba người chưa hề từ bỏ ý định, lại đi vòng quanh cột đá thêm một lần nữa, qua mỗi mặt đều khắc lên một cái ký hiệu. Ky quái chính là, nếu đi ngược trở về thì vẫn có thể nhìn thấy ký hiệu đó, nhưng khi chúng tôi đi vòng qua thì lại không thấy. Mọi người không hẹn mà cùng ý thức được chuyện gì đã xảy ra, không phải ký hiệu ở vị trí số 1 bị biến mất, mà là xuất hiện thêm một vị trí số 5 - vốn không nên tồn tại!
Chúng tôi có một cây đuốc để chiếu sáng, vừa dùng xẻng công binh khắc ký hiệu lên cột đá, vừa tiếp tục đi vòng về phía trước, càng đi trong lòng càng cảm thấy hoang mang. Những ký hiệu lúc trước hoàn toàn không thấy đâu nữa, không gian bốn phía xung quanh cột đá giống như một cái xoáy nước vậy, liên tục hút mọi thứ vào tận sâu bên trong. Ba người kinh hãi không nói nên lời, toà đại điện này rốt cuộc là nơi nào?
Tuyền béo lẩm bẩm một mình: “Cứ đi vòng quanh như thế, liệu có thể đi được tới điểm cuối không?”
Tôi thầm nghĩ: Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây? Tình cảnh trước mắt của chúng tôi, giống như bị rơi vào một cái xoáy nước đáng sợ, bất luận có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa cũng không thoát được ra, chỉ có thể càng ngày càng lún sâu vào… Tuy nhiên tôi không thể nói với Tuyền béo cùng Tiêm Quả những lời như vậy, tôi lúc này nên động viên họ: chúng ta ít nhất vẫn sẽ tìm được một con đường có thể dẫn ra ngoài, đột phá khốn cảnh trước mắt. Quỷ môn lão tổ lúc trước đột nhiên hiện thân, có thể cũng không muốn chúng ta tiếp tục đi như này, bởi vì chúng ta đang từng bước từng bước đến gần hơn với bảo tương hoa. Còn việc sau khi đến gần bảo tương hoa sẽ thế nào? Quỷ môn lão tổ đã chết vì sao lại đột nhiên sống dậy? Toà mê quật đại điện này tại sao không có điểm cuối? Chúng tôi đối với hết thảy các câu hỏi này đều không biết gì cả, thậm chí ngay cả nghĩ tới cũng không dám, sợ rằng một khi nghĩ ngợi quá nhiều sẽ không còn dũng khí để mà đi tiếp về phía trước.
Chẳng ai ngờ rằng đi tiếp mãi như vậy vẫn không thấy điểm cuối, ba người trố mắt ra nhìn nhau, ai nấy trong lòng đều dâng lên một cảm giác tuyệt vọng đến tột cùng, tình hình bây giờ so với lúc trước cũng chẳng khả quan được hơn tí nào, chỉ có những đồ hình xoáy nước toả ra hung tướng vô hình vẫn không ngừng xuất hiện, ngoài ra không có bất kỳ biến hoá gì khác. Liên tiếp rơi vào mê đoàn (Trans: Tình trạng mông lung, khó hiểu, không xác định được phương hướng, suy nghĩ cụ thể,...), cùng với toà đại điện dường như không có điểm cuối, khiến cho ba người chúng tôi chỉ biết bó tay chịu trận. Đã đến nước này, thật sự có thể nói là tiến thoái lưỡng nan, giờ có quay về vị trí số 1 ban đầu thì cũng chẳng để làm gì cả, lúc trước đã không thoát ra được, thì giờ cũng thế mà thôi. Xem ra với tình huống trước mắt, cứ tiếp tục đi lòng vòng, cũng chẳng thu được kết quả gì. Bất luận là tiến hay là lùi, kết quả vẫn chỉ có một mà thôi - bị vây sống bên trong mê quật này! Tôi bảo Tuyền béo cùng Tiêm Quả đừng đi về phía trước nữa, không phải chỉ có dựa vào hai cái chân là có thể thoát ra được, đi vòng quanh chỉ là một bước đầu tiên, bước kế tiếp chúng tôi nên đi như thế nào đây?
Ba người vừa mệt vừa đói, thấy rằng cần phải thương lượng lại kế sách một lần nữa rồi mới tiếp tục hành động được, cho nên mò mẫm tìm một cột đá ngồi xuống nghỉ chân, đồng thời vẫn luôn cảm thấy đâu đây phảng phất có mùi hôi thối tởm lợm, nhưng lại không thấy có thứ gì xuất hiện. Tôi hỏi Tuyền béo: “Chúng ta tổng cộng còn bao nhiêu cây đuốc nữa?”
Tuyền béo đáp: “Đuốc chỉ còn có mỗi hai cây thôi, nốt hai cây này là phải chuyển sang dùng đèn pha rồi.”
Tôi trầm ngâm nói: “Đi tiếp như vậy mãi cũng không được, vẫn là nên nghĩ cách khác…”
Tuyền béo nói: “Thôi nghĩ làm cái mẹ gì nữa cho nặng đầu hả Nhất ơi, lương khô cũng chỉ còn có vài miếng, không bằng chia nhau ra ăn hết đi, sau đó… nhẹ gánh mà tiến về phía trước!”
Tôi giữ chặt tay Tuyền béo, đề phòng cậu ta lại lấy lương khô ra ăn, nói: “Nhẹ gánh mà đi cái đầu nhà cậu, chẳng phải cậu còn chưa có đói đến chết hay sao? Lương khô tuyệt đối không thể ăn tuỳ tiện bừa bãi được.”
Tuyền béo nói: “Cậu để tôi ăn no một bữa có được không? Trong bụng tôi giờ trống huếch trống hoác, sức đâu ra mà nghĩ kế?”
Tôi đáp lại cậu ta: “Cậu thử nghĩ một chút mà xem, sau khi chúng ta thoát được ra ngoài, đám thợ săn trong thôn cũng vừa hay đến lúc xuống núi, khi đó còn lo không có rượu có thịt mà ăn sao? Thịt hươu xào, gà rừng hầm măng khô, chẹp chẹp, mới chỉ nghĩ đến thôi mà nước miếng cứ chảy thành dòng thế này, cậu muốn được thưởng thức những thứ này ý, phải cắn chặt răng, kiên trì tới cùng!”
Tuyền béo lau lau cái miệng đang chảy đầy nước miếng, nói: “Cậu nghĩ hay nhỉ, đến lúc ra được ngoài về được đến thôn, không bị người ta đem đi hỏi tội là may, ở đấy mà mơ tưởng đến thịt hươu, thịt gà!”
Tôi nói: “Cậu yên tâm đi, dù gì cũng rơi vào tay người mình, tốt xấu gì thì cũng đều là chỗ quen biết cả, chắc cũng không đến nỗi bị hành cho ra bã, cùng lắm thì bị chụp cho vài cái mũ thôi, dù sao mũ giấy bồi cũng không đánh chết người được đâu.”
Tuy miệng nói như vậy, nhưng cũng không cách nào tưởng tượng nổi, trước tiến không được, sau lùi không xong, trên không lên nổi, dưới chẳng thể xuống, đi theo chiều xoay đồ hình xoáy nước cũng không thành, toà mê quật đại điện này, tại sao lại kỳ quái đến như vậy, đi theo cách nào cũng chẳng thể ra ngoài? Tôi quay sang nói với Tuyền béo cùng Tiêm Quả nói: “Cách nào có thể nghĩ chúng ta đều nghĩ hết cả rồi, nhưng vẫn chẳng thu lại được kết quả gì, bởi vì chúng ta vốn dĩ không hề biết toà đại điện này là nơi nào?”
Tuyền béo nói: “Aiii, tôi cứ tưởng rằng chúng ta cái gì cũng biết cơ, nhưng hoá ra là chẳng biết cái mẹ gì hết!”
Tiêm Quả nói: “Có một việc mà tôi nghĩ mãi vẫn không thông…”
Tuyền béo nói: “Tôi cũng có nhiều việc nghĩ mãi mà không thông lắm, Lỗ Tấn tiên sinh đã nói như nào ấy nhỉ, đã không nghĩ được thì thôi khỏi phải nghĩ nữa cho đỡ đau đầu.”
Tôi bảo Tuyền béo đừng có chen ngang, trước hết hãy nghe Tiêm Quả nói xong đã. Tiêm Quả nói: “Lúc trước chúng ta phát hiện quỷ môn lão tổ nấp ở phía sau cột đá, cứ nghĩ rằng bởi vì chúng ta đã đi tới gần bảo tương hoa nên lão muốn dẫn dụ mọi người tránh xa, nhưng rõ ràng lão ta vẫn luôn đi cùng phía sau, hết thảy tình huống đều không rõ ràng, làm sao biết được chúng ta đã tới gần bảo tương hoa?”
Tuyền béo chợt nói: “Cô em nói chỉ có chuẩn, lão chuột đất cũng chỉ có một cái đầu không hơn không kém, chúng ta ba người ba cái đầu còn chẳng biết nơi này là nơi nào, lão làm sao có thể?”
Tôi cúi đầu cẩn thận suy nghĩ một chút, thật đúng là không nghĩ ra, lão chuột đất nhiều lắm cũng chỉ biết bảo tương hoa sinh trưởng bên trong toà đại điện này, theo như lời lão trước kia từng nói, lão cũng không hề biết bên dưới ngôi mộ cổ thời Liêu lại có một cái khe nứt thông xuống dưới lòng đất, điểm này tựa hồ cũng giống với chúng tôi, lúc đến rồi mới biết. Chúng tôi cũng không biết đi vòng qua cột đá có đến gần được với bảo tương hoa hay không, thì lão làm sao mà biết được? Chỉ bất quá lão chuột đất rõ ràng là một người đã chết, nhưng bây giờ lại bất ngờ hiện thân trong đại điện, việc này nên giải thích như thế nào đây?
Tuyền béo không thèm để ý đến quỷ môn lão tổ, đứng thẳng còn chưa biết thằng nào cao hơn thằng nào, sống còn đếch sợ, sợ gì một người đã chết? Tôi thì không dám khinh thường sơ xuất, trước tôi cũng đã nói, người sống còn dễ đối phó, chứ ma quỷ thì chẳng biết đâu mà lần. Ai cũng biết, ma quỷ sợ pháp khí, tỷ như gương bát quái, đào mộc kiếm, chu sa phù chú, nghe nói ngoài ra còn có ba thứ sợ khác, đầu tiên là sợ nghe tiếng gà gáy trời sáng, gà gáy ba tiếng, hoặc là sắc trời hửng nắng, tuy là ác quỷ nhưng cũng phải hồn phi phách tán. Nhưng chỗ này thì lấy đâu ra mặt trời, đến ngày hay đêm còn không phân biệt nổi nữa là. Thứ hai là sợ bị người ta biết rõ thân phận, có câu “người chết sợ bị lật tẩy”, chỉ cần kêu lên sinh thần bát tự của người chết, là có thể doạ cho ma quỷ sợ chạy, nhưng cả ba chúng tôi cũng chẳng ai hay biết tên họ của lão chuột đất là gì. Còn thứ sợ nữa là sợ người sống, bởi vì người sống trên người có tam muội chân hoả, cô hồn dã quỷ không dám lại gần, bất quá một khi xui xẻo ào ào kéo đến, tam muội chân hoả sẽ bị dập tắt, chúng tôi rơi vào hoàn cảnh này, có thể nói là đã xui xẻo tận mạnh, bằng không cũng sẽ không nhìn thấy quỷ. Nhưng nói gì thì nói, trên đời kỳ thực làm gì có quỷ, những thứ này đều là sản phẩm của mê tín dị đoan mà thôi, bất quá trước mắt tôi chỉ có thể tạm gọi quỷ môn lão tổ là “quỷ”, có lẽ lão đã từng tới mê quật này một lần, hay là có nguyên nhân gì khác, chúng tôi vẫn chưa thể nghĩ ra được. Ba người đều hiểu, chỉ có tiến gần đến bảo tương hoa mới có thể biết rõ chân tướng mọi chuyện, vấn đề là một khi đi bước này rồi, liệu còn thoát được ra ngoài nữa hay không?
Tuyền béo móc ra nửa bao thuốc lá hiệu Chiến Đấu, lúc ở sông ngầm đã bị ngấm nước, sau đó hong khô, giấy gói thuốc nhăn nheo không còn như ban đầu. Cậu ta chọn lấy hai điếu còn tốt, đưa cho tôi một điếu. Để có được bao thuốc lá này Lục Quân đã phải dùng cả mạng của mình để đánh đổi, chúng tôi vốn không muốn hút nó, nhưng đến nước này rồi cũng chẳng thể nghĩ nhiều được nữa.
Tuyền béo khuyên tôi đừng cố hơn thua với cậu ta: “Từ lúc vào núi tới nay, đầu óc lúc nào cũng căng như dây đàn, suốt ngày phải gặm cái thứ bánh bột ngô còn cứng hơn cả đá, không héo rũ như tàu lá chuối là may lắm rồi, sao có thể tiếp tục cầm cự? Cậu thử nhìn tôi một chút xem, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai giờ đã xanh lét như đít nhái, không cố nữa được đâu, nếu đã không nghĩ ra được gì thì thôi đừng nghĩ nữa cho nhẹ đầu, đã đi đến đây rồi, là phúc thì không phải hoạ, mà đã là hoạ thì có tránh cũng không được, chi bằng như này, để tôi canh gác, hai người nhắm mắt ngủ một giấc cho lại sức trước đi.
Tôi châm điếu thuốc lá Chiến Đấu, rít mạnh một hơi đầy lồng ngực, cảm thấy Tuyền béo nói cũng có lý, hành quân trăm dặm, không đánh cũng mệt, chúng tôi quả thật đã quá nôn nóng vội vã, vẫn nên hành động chậm lại thì tốt hơn. Tôi bảo Tiêm Quả tranh thủ chợp mắt một lát, nói không chừng trong cơn mơ lại tìm ra được cách hay nào đó. Đồng chí Lênin đã nói như nào - ai không biết nghỉ ngơi, người đấy không làm được việc! Nói còn chưa dứt lời, vừa nhắc đến chữ ngủ, hai mắt đã díu hết cả lại, vì thế tôi liền cố hít nốt vài hơi cho hết điếu thuốc, dùng tay dụi tàn, mới vừa nhắm được một mắt, lại không yên tâm về Tuyền béo, nhắc nhở cậu ta là người canh gác đầu tiên, đừng có lăn ra ngủ gật mà làm hỏng chuyện, vạn nhất lão chuột đất âm hồn bất tán, mò tới quấy phá lần nữa, chúng tôi ba người đều ngủ say, chẳng phải mặc cho người ta ức hiếp?
Tuyền béo chẳng thèm lên tiếng, tôi thầm nói trong bụng: “Con mẹ nhà cậu chứ, nói thì rõ oai mà giờ đã lăn ra ngủ trước cả tôi, lần này bắt được quả tang cậu nằm mộng xuân rồi nhé!” Bất quá Tuyền béo trước giờ mỗi khi ngủ đều ngáy to như sấm, nếu nói cậu ta đã ngủ, tại sao tôi lại không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào? Không gian xung quanh tối đen như mực, xoè bàn tay ra cũng không thấy năm ngón, tôi loáng thoáng cảm thấy tình hình có gì đó không đúng, không biết tại sao lại không thấy vị trí Tuyền béo ngồi đâu, lại kêu lên hai tiếng, cậu ta vẫn không trả lời. Tiêm Quả nằm bên vừa mới lim dim ngủ, chợt nghe thấy tôi gọi Tuyền béo liên tục, liền giật mình tỉnh giấc. Đèn pha vẫn ở trên người cô ấy, vội bật lên chiếu khắp xung quanh, Tuyền béo mới vừa rồi còn ngồi ở đây mà giờ đã không thấy nữa! Hai người bốn mắt nhìn nhau, tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, miệng đều há hốc, không nói nên lời.
Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo “Xoáy nước sâu (Trung)” đăng tại page Hội những người nghiện truyện của Thiên Hạ Bá Xướng & http://truyenfull.xyz