“Gần đây có một nhà hàng Pháp mới mở, hay là chúng ta đến đó thử xem?”, giám đốc Tô gợi ý.
“Được thôi.
Đúng lúc tôi chưa ăn đồ ăn Pháp bao giờ, đi thôi!”
Một lát sau, Tần Kiệt và giám đốc Tô đến nhà hàng Pháp vừa mới mở.
Tần Kiệt mời, đương nhiên là giám đốc Tô gọi món.
Cô ấy không khách sáo với Tần Kiệt một chút nào.
Cô không thèm để ý đến những món giá rẻ, toàn gọi những món đắt tiền.
Tiêu rồi, cô ấy còn gọi một chai rượu vang được sản xuất ở một trang viên nổi tiếng của Pháp, điều đó làm cho Tần Kiệt như chết lặng.
Tuy nhiên, dù vậy nó cũng chưa vượt quá 100 ngàn tệ, đối với người đã trở thành triệu phú như Tần Kiệt, đó chỉ là một cơn mưa phùn, không đáng là bao nhiêu.
Anh không để ý, mặc cho giám đốc Tô làm bừa.
Giám đốc Tô thấy ánh nhìn phớt lờ, coi như không của Tần Kiệt, cô có chút bất đắc dĩ.
Bởi vì cô phát hiện ra rằng một người lão luyện trên thương trường như mình thế mà lại không đánh bại được Tần Kiệt, một người mới vào nghề chưa được bao lâu.
Đúng là quá thất bại rồi.
Nhưng cũng bởi vì như thế, cô càng tò mò về thân thế của Tần Kiệt.
Một giờ đồng hồ sau, hai người bước ra khỏi nhà hàng.
“Anh Tần, lần sau mong anh tiếp tục chiếu cố nhé!”, giám đốc Tô rút ra một tấm danh thiếp, kính cẩn đưa cho Tần Kiệt: “Đây là danh thiếp của tôi, sau này nếu cần, anh có thể gọi cho tôi bất kì lúc nào”.
“Tô Nhuệ!”, Tần Kiệt nhớ tên giám đốc Tô, mỉm cười nói: “Nhất định nhất định!”
“Bye Bye!”
“Bye Bye!”
…
Sau khi trở về kí túc xá, Tần Kiệt không nói cho Trương Lâu béo, Khương Tiểu Nha bốn mắt, Vương Tinh biết chỉ trong một ngày mà anh đã trở thành triệu phú.
Trái lại, anh rất bình tĩnh.
Rất khiêm tốn như bình thường.
Anh không muốn bởi vì chuyện này mà làm náo loạn lên.
Mấy ngày tiếp theo, anh không phải đi học thì là cùng Trương Lâu béo giải quyết chuyện thu gom phế liệu và rác thải của ba khuôn viên trong trường.
Đương nhiên anh cũng không quên đi hẹn hò, đi ăn, đi dạo phố, đi xem phim với Tần Tuyết.
Cuộc sống của anh trở nên phong phú, thoải mái hơn, xem như anh có cả tiền có cả tình, song hỷ lâm môn.
Chẳng mấy chốc, đã đến ngày anh kí hợp đồng chính thức và bàn giao tiền nhà với Tả Kỳ.
Sáng sớm, Tần Kiệt bắt xe đến thẳng tòa nhà Thái Tử ở Nam Hồ.
“Ai ya, mới có hơn 8 giờ, cậu đã đến rồi.
Còn sớm mà!”, sau khi Tả Kỳ nhìn thấy Tần Kiệt, anh ta lập tức tiến lên chào hỏi.
“Để giám đốc Tả đợi lâu rồi!”
“Không sao! Đến phòng làm việc nói chuyện đi!”, Tả Kỳ nói.
“Ok!”
Bước vào phòng làm việc, sau khi Tả Kỳ kêu thư kí rót cho Tần Kiệt một tách trà Long Tỉnh liền đi thẳng vào vấn đề: “Theo thỏa thuận sơ bộ của chúng ta vào lần trước, cậu Tần dự định sẽ trả góp, trong đó số tiền trả trước theo quy định là 1,33 triệu tệ, không biết cậu Tần đã chuẩn bị đầy đủ chưa?”
“Trước khi thanh toán, tôi có thể hỏi giám đốc Tả một câu được không?”, Tần Kiệt cười hỏi.
“Cậu Tần cứ nói đi!”, Tả Kỳ nói.
“Anh bán tầng 3 chưa?”, Tần Kiệt cười hỏi: “Hoặc là nói, đã sửa xong chưa?”
“Hả?”, Tả Kỳ sửng sốt một lúc, sau đó hỏi: “Ý của cậu Tần là…”
“Lần trước về tôi đã cân nhắc rất lâu.
Tôi cảm thấy mua tầng 3 cũng là một ý tưởng không tồi.
Nếu như vậy, tôi tiện, giám đốc Tả các anh cũng tiện.
Tôi cũng sẽ không để giám đốc Tả thay đổi kế hoạch ban đầu, đặc biệt cải tạo tầng 3, cho nên…”
Nói đến đây, Tần Kiệt cũng không có nói thêm.
Vừa nghe Tả Kỳ liền hiểu ra ý của Tần Kiệt.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt hồi lâu.
“Cậu Tần, cậu nói thật chứ?”, Tả Kỳ không dám tin.
Tầng 3 rộng 750 mét vuông, nếu mua sẽ mất thêm 3,2 triệu tệ, nhà ba tầng thêm gara bên cạnh, tổng cộng cũng đã mất hơn 10 triệu tệ.
Tần Kiệt có đủ khả năng gánh vác không?
Tả Kỳ có chút nghi ngờ.
“Ừ.
Tôi nói thật.
Nếu vẫn chưa bán được thì tôi sẽ mua.
Còn nữa, tôi không trả góp!”, Tần Kiệt gật đầu nói.
“Không trả góp, ý của cậu Tần là…”
“Tôi trả một lần luôn!”, Tần Kiệt nói.
“Hả?”
Tả Kỳ và ba người cộng sự của anh ta đồng loạt đứng lên.
Bọn họ nhìn Tần Kiệt hồi lâu mới hoàn hồn lại.
Số tiền hơn 10 triệu tệ, trả một lần?
Ôi trời!
Thật hay giả vậy?
Chẳng lẽ chàng thanh niên trước mắt thật sự là hào môn quyền thế ẩn hình sao?
Bốn người đám Tả Kỳ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, họ dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
Cuối cùng bọn họ cũng đạt được sự thống nhất.
Nếu Tần Kiệt thực sự trả 10 triệu tệ trong một lần giao dịch, áp lực của bọn họ sẽ giảm đi rất nhiều.
“Được.
Chỉ cần cậu Tần có thể trả đủ tiền, bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng chính thức.”, Tả Kỳ nói.
“Không thành vấn đề!”
Hai người hỏi han nhau vài câu trước khi kí hợp đồng chính thức.
Lần trước chỉ là thỏa thuận sơ bộ, lần này sau khi kí hợp đồng chính thức, Tần Kiệt thanh toán tiền xong, từ tầng 1 đến tầng 3 tòa nhà Thái Tử và một nửa gara ô tô dưới tầng hầm sẽ thuộc quyền sở hữu của anh.
Còn sổ đỏ, đương nhiên là tiền trao cháo múc.
Thật ra Tần Kiệt vốn định sẽ trả góp.
Sau đó dùng số tiền kiếm được từ việc thu gom phế liệu trong trường để trả lãi hàng tháng.
Nhưng anh suy xét lại, khoản vay hơn 10 triệu tệ thì tiền lãi cao quá.
Đợi trả hết tiền nhà, tiền lãi đủ mua một căn nhà khác.
Như vậy không kinh tế cho lắm.
Thà đau một lúc còn hơn đau mãi về sau này.
Vì vậy anh trực tiếp trả thẳng.
Vừa bớt việc vừa tiết kiệm tiền.
Nếu anh cầm được sổ đỏ sớm hơn, anh cũng có thể bắt tay vào việc sớm hơn dự kiến.
Sau khi kí hợp đồng chính thức, anh chuyển hơn 10 triệu tệ vào tài khoản của Tả Kỳ thông qua ngân hàng trực tuyến ngay tại chỗ.
Đến đây, số dư trong tài khoản của anh vẫn còn hơn 6 triệu tệ.
Thấy số tiền trong tài khoản thiếu một số 0, đột nhiên Tần Kiệt cảm thấy có chút trống rỗng.
Nhưng anh nghĩ rằng kể từ lúc này, ba tầng nhà và một gara để xe đã thuộc về anh, hai năm sau sẽ tăng vọt, tâm tình anh liền tốt hơn rất nhiều.
“Cậu Tần, hợp tác vui vẻ!”, sau khi khi nhìn thấy tin nhắn báo tiền về, Tả Kỳ liền vươn tay ra.
“Hợp tác vui vẻ!”, Tần Kiệt bắt tay với Tả Kỳ.
“Kể từ hôm nay, chúng ta là bạn bè dưới cùng một mái nhà, sau này giúp đỡ lẫn nhau nhé!”, Tả Kỳ mỉm cười nói đùa.
“Ha ha, phải nói là tôi không thể không làm phiền đến giám đốc Tả chứ!”
Tần Kiệt cười cười.
Mặc dù tầng 4 đến tầng 7 thuộc quyền sở hữu của đám người Tả Kỳ.
Nhưng tương lai, ai sở hữu ba tầng nhà dưới cùng và gara thì người đó có quyền lên tiếng.
Sau cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008, nền kinh tế trong nước đứng trước mối nguy cơ bùng nổ.
Khi đó, công trình đô thị Nam Hồ vẫn sẽ tiếp tục phát triển.
Khi dân số tăng lên, đến lúc đó ba tầng nhà mà anh sở hữu chắc chắn sẽ tạo ra vụ nổ lớn.
Đến lúc đó, đám người Tả Kỳ chắc chắn sẽ hối hận về quyết định ngày hôm nay.
Nhưng đó không còn là chuyện của anh nữa rồi.
Trò chuyện với đám người Tả Kỳ một lúc, sau đó Tần Kiệt rời khỏi tòa nhà Thái Tử.
Anh đã mua được nhà.
Việc tiếp theo mà Tần Kiệt cần làm là tìm thợ thiết kế đến tòa nhà Thái tử khảo sát thực tế, đưa ra một phương án thiết kế hợp lý nhất.
Sau đó sẽ tìm một công ty lắp đặt thiết bị uy tín trực tiếp đến lắp đặt, trang trí.
Mọi chuyện xong xuôi, anh có thể chính thức mở một khu vui chơi thể thao.
Nhưng chỉ một tầng là đã đủ để mở khu vui chơi thể thao.
Hai tầng còn lại, mở gì thì thích hợp nhỉ?
Tần Kiệt cảm thấy hơi nhức đầu.
Anh đi đến lề đường, gọi một chiếc Taxi đi thẳng đến trung tâm thiết kế đường Trung Nam.
----------------------------