Mở Nhầm Cửa Không Gian

Chương 59



"Đều chạy tiếp cho tôi,hôm nay không chạy đến nửa cái mạng các ngươi đừng ai nghĩ đến việc ăn cơm." Tô Nghi cầm roi quất đám đội viên chạy ở phía sau,bọn họ đã chạy hai tiếng trên lưng còn vác đồ khoảng 30 kg,thân thể đều đã đến cực hạn.

"Đội trưởng,chúng tôi thật sự không được,cho chúng tôi nghỉ một chút đi,không nên thao luyện như vậy." Mấy người chạy đến mệt kêu lên,bọn họ không biết rốt cuộc đội trưởng là bị làm sao rõ ràng đã không thể sống được mấy ngày,đội trưởng lại đem bọn họ ra khỏi ký túc xá ra bắt đầu thao luyện.

Tô Nghì kêu lên:"Được,hiện tại dứng lại không cần chạy buông túi,hiện tại luyện tấn công,đều dùng hết sức lực mà đánh."

"Đội trưởng này không công bằng,vì cái gì Dương Tuấn không cần phải tham gia?" Một đội viên trong lonh tổ bất bình lên tiếng,hắn là dị năng thủy nhưng nếu nói về thể lực hắn chính là kém rất nhiều so với bộ đội đặc chủng hằng ngày đều luyện tập.

Tô Nghi giơ roi lên gầm nhẹ:"Đừng hỏi tại sao,tôi hiện tại là đội trưởng,thao luyện chết các cậu cũng chỉ cần đến toà án quân sự,thế nhưng hiện tại các cậu chưa có chết vì vậy tiếp tục."

"Long Chín cậu im miệng cho tôi,nghe lời đội trưởng là được." Long Dật nói với Long Chín,hắn gần đây đột nhiên thích Trần Phàm,hiện tại Tô Nghi nói gì hắn sẽ đều nghe,ai bảo Trần Phàm là cấp dưới của Tô Nghi? Nếu như hắn không nghe theo vậy tên kia cả ngày đều sẽ không đến đây,nếu hắn đi tìm Trần Phàm tên đó sẽ dùng sắc mặt khó coi nhìn hắn,còn không để ý đến hắn,hắn cũng có thể kìm nén xuống,ngay cả hai đội viên đều cảm nhận thấy được đội trưởng của bọn họ si ngốc.

Tô Nghi lại thả xuống một trái bom:"Hôm nay,phải đánh thắng mười người ngày mai sẽ được nghĩ một ngày."

"Uống,ha...." Một đám người từng đội lên chiến,bởi vì mệnh lệnh của Tô Nghi mà đem hết sức đánh,toàn bộ điều không ai nhường ai thắng mười người ngày mai sẽ được nghỉ a,bọn họ trước đây chưa từng nghĩ đến bản thân khi còn sống còn có thể ra ngoài gặp gia đình và bạn bè vì vậy cơ hội lần này ai cũng muốn đạt được.

Lần này so đấu có quan hệ trọng đại,tất cả mọi người đều không bỏ cuộc dùng tất cả sức lực bình sinh mà đi tranh một phần danh ngạch.

Tới khi trời tối,doanh địa cũng chỉ còn chín người là đang đứng,mặt khác tất cả đều nằm dưới mặt đất không động đậy nổi.

Tô Nghi nhìn tất cả mọi người đều mệt đến cực hạn,cũng không biết đã được chưa? Nếu vẫn không được thì buổi tối lại tiếp tục Tô Nghi cũng không dám nói việc này cho đội viên nếu để đám ấu tể kia biết được kế hoạch của hắn có thể không thực hiện được, tất cả chỉ đều vì sống sót:"Mọi người tập hợp."

Các đội viên vào lúc đứng lên liền nhìn thấy từng đạo màu sắc kim quang thẳng tắp bay đến từng người trong đội:"Trời ạ, đây là cái gì?"

"A,a..." Chớp mắt bắn trúng đội viên,bọn họ lập tức ôm lấy đầu của chính mình,cơ hồ không phân biệt được tất cả mọi người đều quay cuồng trên mặt đất ôm chặt lấy đầu,thống khổ kêu lên,nhìn hết thảy mọi người đều thống khổ,Tô Nghi xoay đầu sang chỗ khác không đành lòng nhìn xem,hắn biết hết thảy đều đã kết thúc mọi người sẽ không tiếp tục bị ấu tể thực não thú uy hiếp,sinh mệnh mọi người đều được bảo vệ,hơn nữa về sau còn tiền đồ vô lượng.

Long Dật thở hổn hển từ trên mặt đất bò dậy,rốt cuộc đó là cái gì? Giống như là một mũi tên màu vàng bắn từ lúc bắn vào não đầu của hắn giống như muốn nổ tung nhưng bên ngoài một chút vết thương cũng không có,hắn cảm thấy cùng với ấu tể trong đầu là có quan hệ,hắn cũng chính là người đầu tiên thoát khỏi thống khổ:"Tô đội trưởng này rốt cuộc là sao,những cái bắn trúng chúng ta là cái gì?"

Dương Tuấn sớm đứng bên kia khi hơn ba mươi ánh vàng bắn đến hắn đã biết tất cả mọi người trong đội đều được cứu rồi:"Hắc hắc hắc, chúc mừng các ngươi,ngày mai có thể nghỉ."

Một đội viên cao hứng lớn tiếng:"Cậu nói cái gì? Chúng tôi thật sự có thể đi ra ngoài?"

Tô Nghi cũng cao hứng:"Đúng vậy,các cậu đều không sao bất quá ngày mai liền cho nghỉ,buổi tối ngày mai trở lại tôi còn có việc nói với mọi người,được rồi bây giờ tôi tuyên bố giải tán."

Đội viên vui vẻ dò hỏi:"Lão đại,anh nói chúng tôi không có việc gì,vậy thứ trong đầu là đã chết rồi sao? Chính là do ánh sáng vàng kia?"

Thần sắc Tô Nghi có chút nhu hòa xuống,bởi hắn bây giờ thật sự rất vui:"Đúng vậy,đúng vậy,mọi người đều không sao,được rồi đêm nay ngủ một giấc, ngày mai các cậu muốn làm gì cũng được thế nhưng buổi tối mai không được về muộn."

An Lạc Vũ nhìn An Khắc trong tay bay ra ánh sáng:"Mẫu phụ lúc nãy từ trong tay ngày bay ra là cái gì vậy?"

An Khắc buồn cười sờ đầu An Lạc Vũ,con trai đầu gỗ của hắn một chút cũng không đáng yêu như An Lạc Vũ:"Đó là dùng để thu thập ấu tể thực não thú cho nên tiểu An con không cần lo lắng chuyện của anh trai con,phải chiếu cố bản thân thật tốt."

"Mẫu phụ,cảm ơn."

"Đều là người một nhà cảm ơn cái gì."

Hai người đứng ở ban công phòng An Lạc Vũ nói chuyện,hoàng hôn chiếu rọi trong sân viện một tầng hoàng quang lúc này hoàng hôn cũng lặn xuống toàn bộ cảnh vật mỹ lệ cũng bắt đầu tối đi.

Lúc này ngoài cửa truyền đến thanh âm của quản gia,bảo An Lạc Vũ bọn họ xuống ăn cơm.

An Nhưng tuy rằng không cần phải ăn cơm nhưng hắn vẫn sẽ đi bồi cơm bởi vì hắn đột nhiên phát hiện ở trên bàn cơm ăn một ít thức ăn lại chậm rãi nói một ít chuyện nhàm chán với nhau cũng sẽ làm cho không khí gia đình rất ấm áp thực tốt.

Ăn cơm sau,An Lạc Vũ,Clovis,An Khắc,Khả Lai Tư đều ngồi ở đại sảnh uống trà tiêu thực.

Một chùm tia sáng đèn xe chiếu vào,Tô lão gia tử đã trở lại,mấy hôm trước Tô gia lão gia tử nhận được điện thoại trong tộc nói là muốn bái tế lão tổ tông,Tô lão gia tử tuổi đã lớn chuyện như vậy là đến tham gia góp vui,hơn nữa hiện tại cháu ngoại của ông thế mà tìm được cho mình một hậu phương như vậy lại còn có thể có con,này không phải là do lão tổ tông phù hộ sao? Đương nhiên lúc này ông cũng từ một Tô gia lão gia tử trở thành Tô thị tộc lão gia tử,cho nên hình thức này đó ông cũng không để tâm nhưng là sau khi ở trước mặt thị tôc nhìn thấy bức họa tộc tông ông liền không thể bình tĩnh.

Lão tổ tông của bọn họ thế mà lớn lên giống như Clovis,thật rất giống đứa nhỏ này hẳn không phải là người Tô gia đi? Thế nhưng lão rõ ràng đó là một người ngoài hành tinh a.

An Lạc Vũ đứng lên nhìn lão nhân từ ngoài đi vào:"Ông ngoại đã về."

Lão gia tử nhìn thấy An Lạc Vũ liền đặc biệc vui vẻ,aizz Tô Nghi so với An Lạc Vũ còn lớn hơn,nhưng đến bây giờ một cái bóng người yêu cũng không có,ông phải chờ đến bao giờ mới có thể ôm chắt đây?" Lạc Vũ a,ăn cơm chưa? Đừng để đói bụng đến đứa nhỏ."

"Ông ngoại con đã ăn rồi,con giới thiệu cho ông một chút đây là mẫu phụ của Clovis,An Khắc." An Lạc Vũ chỉ về hướng An Khắc,liền vào lúc chuẩn bị chỉ đến bên người Khải Lai Tư đột nhiên lão gia tử mở to đôi mắt:"Ngươi,ngươi,ngươi là lão tổ tông." Lão gia tử nói xong nháy mắt liền ngất xỉu may mắn có An Nhưng ở đó lão gia tử rốt cuộc cũng thở hổn hển tỉnh dậy.

Lão gia tử như thất hồn lạc phách nói:"Chuyện nào làm sao có khả năng? Tại sao lại như vậy?"

Khả Lai Tư nhìn bộ dáng của lão gia tử hắn liền biết,đứa nhỏ này là nhận ra hắn chỉ là bây giờ không dám khẳng định mà thôi,Khả Lai lại nhìn An Lạc Vũ lại nhìn về Clovis hai đứa này quả thật có duyên a.

"Ngươi là người Tô gia?" Khả Lai hỏi

"Đúng vậy,tổ tiên ta chính là Tô gia."

An Khắc nhìn thấy tình huống có chút căng liền ngồi thẳng lưng nhìn Khả Lai Tư,Khả Lai cư nhiên còn có chuyện gạt hắn.

Khả Lai cười nói:"An Nhưng đây là chuyện rất lâu trước kia,anh đều đã muốn quên mất nếu không phải thấy An Lạc Vũ cùng Tô Nghi,anh tuyệt cũng không nhớ."

"Vậy chậm rãi nói,anh còn có chuyện gì gạt không nói cho em nghe."

Vừa rồi An Lạc Vũ còn muốn hỏi cuối cùng cũng im lặng,hiện tại y chỉ cần nghe là được,thế nhưng nghe qua lời nói của ông ngoại thật giống như daddy Clovis cùng người Tô gia còn có chuyện gì đó sâu xa,lão tổ tông không phải là...này Khả Lai không phải là người trái đất đi? Vẫn là người của Tô gia sao?

"Đại khái là dựa theo thời gian nơi này cũng đã qua ngàn năm,có một lần anh có đối địch với một tướng quân,anh tuy rằng đánh thắng nhưng phi thuyền cũng bị phá hư đồng thời trên người cũng bị thương năng không thể trở về đành phải đáp xuống đây,lúc đó bị thương nặng có một nữ hài đã giúp anh,lúc sau nàng gả cho anh,ban đầu anh cho rằng muốn sửa xong phi thuyền cũng cần phải tốn 5-60 năm cho nên kết hôn ở đây hẳn cũng chẳng sao,anh ít nhất có thể ở bên nàng hơn 50 năm cũng có thể cùng nàng qua một đời." Khải Lai Tư uống một ngụm trà:"Kết quả bởi vì anh tìm được phi hành khí phi thường giống anh,anh liền một bên dưỡng thương một bên sửa chữa,hy vọng sớm có thể trở về đế quốc,qua mười mấy năm phi thuyền cuối cùng cũng sửa được."

Khả Lai Tư lại lần nữa dừng uống một ngụm trà:"Anh cùng nàng nói anh đến từ một ngôi sao khác,nếu nàng muốn anh có thể dẫn nàng trở về nhưng thê tử lại không muốn mà anh cũng rất nhớ đế quốc,mà trong thôn cũng có một nam nhân họ Tô rất thích thê tử anh,hắn vì thê tử anh tính toán cả đời cô đơn, ngày thường xem như đối chúng ta cũng rất chiếu cố,anh khi đó một lòng nghĩ sửa xong phi thuyền trong nhà thê tử không ai chiếu cố,anh liền tìm nam nhân họ Tô,hắn nguyện ý chiếu cố thê tử anh,anh liền phó thác cho hắn,ban đầu hắn còn không đồng ý,anh nói anh còn chưa chết đâu,có thể hay không chiếu cố thật tốt thê tử của anh? Hắn lại trầm mặc,anh liền một lần giả chết,hắn quả nhiên cực lực chiếu cố." Sắc mặc Khả Lai có chút tái nhợt.

Lão gia tử vội vàng nói:"Kia về sau thì sao? Liền như vậy cũng không thể là lão tổ tông của Tô gia."

Khả Lai ổn định cảm xúc một chút:"Ngươi nói rất đúng,liền như vậy ta cũng không thể là lão tổ tông của các ngươi,thê tử cuối cùng ở bên nam nhân họ Tô,bởi vì mẫu thân thê tử bị bệnh cần người chăm sóc nam nhân họ Tô cuối cùng là ở rể,ta cũng từ ngày sau khi nàng thành hôn mà chữi trị cho lão thái thái,mà sau khi nàng thành hôn ta cũng ở lại nơi đây một tháng biết nàng hạnh phúc mới rời đi nhưng khi đó ta căn bản không biết nàng mang thai,bởi vì chủng tộc bất đồng thê tử mang thai cũng không rõ ràng."

"Anh đi rồi,thì làm sao biết được chuyện phía sau?"

"Sau khi trở về nghe tin đế quốc sớm thắng trận,anh tiếp tục thao luyện binh lính,thám hiểm,tuần tra sinh hoạt đơn giản,sau qua vài thập niên anh liền nhớ đến thê tử tính tính thời gian,nếu như anh đi đến đó còn có thể gặp lại thê tử cho nên anh đã quay về." Khải Lai Tư cười một chút,hắn vẫn rất may mằn bằng không hậu đại của hắn đã bị tên hoàng đế hồ đố kia hại chết.

"Anh sau khi quay về,ở trong tù tìm thấy nam nhân họ Tô,kia nam nhân thấy anh như là thấy quỷ,hắn muốn anh cứu người nhà hắn,lúc ấy thê tử cũng đã già,hắn nói cho ta biết đại nữ nhi là con anh. Lúc sau anh liền cứu tất cả bọn họ,tuổi đã lớn như vậy em nói làm sao có thể bị lưu đày? Sau anh lại đưa bọn họ đến một nơi thế ngoại đào nguyên,đó là một thôn sơn trước sau có núi có nước bao vờn,bên ngoài muốn đi vào cũng rất khó,bọn họ đối với nơi đó cũng vừa lòng,cho dù có đại chiến cũng không đến chỗ đó,lúc đó sau mấy năm xây lên,nàng cùng hài tử nàng không muốn anh rời đi,anh liền ở đó bồi thể tử chậm rãi già đi,anh là đợi cho nhi tử sống cho đến già sau đó chết mới rời đi,anh biết nha đầu kia không muốn rời khỏi thôn,cho nên đã xây cho nàng một ngôi mộ,nàng vẫn luôn ở nơi đó nhìn hậu thế." Khả Lai Tư nói,lúc sau hắn cũng trở về nhìn hai lần nhưng trải qua trăm năm cảnh còn người mất hắn cũng chỉ đến nhì nữ nhi xong thì rời đi.

"Ta biết nam nhân họ Tô kia rất có tư cách,nhưng khi đó anh cũng lười phản ứng với hắn,lúc bồi thê tử,bọn họ đều bảo anh vẽ chân dung anh không nhớ được rốt cuộc đã vẽ mấy bức,bất quá cảm tình của hai người đó rất tốt,hai người chết cùng một ngày,cũng coi như chết cùng ngày cùng tháng cùng năm,khi chết rất an tường,tên kia muốn anh chăm sóc tốt con bọn họ,còn nói thê tử đã hoàn toàn yêu hắn,bọn họ vậy mà còn đem anh xem như con của bọn họ ai bảo gương mặt anh giống như thanh niên,anh là phụ thân của nữ nhi chỉ có nữ nhi biết,bởi vì anh đối với Tô gia là có ân rất lớn cho nên liền trở thành lão tổ tông,bức tranh kia là nữ nhi vẽ cho anh." Khả Lai cười nói.

Khả Lai dùng ngữ khí giống như đứa nhỏ nói:"Kỳ thật anh đã đem họa đều đi đốt hết trước mộ bọn họ,chính là cho dù chết rồi anh cũng không thể để tên nam nhân kia chiếm tiện nghi." Khi đó hắn cũng chỉ là một người trẻ tuổi.

"An Lạc Vũ cùng Tô Nghi lớn lên rất giống con gái ta,cho nên khi ta đi vào nơi đây liền nhớ đến chuyện trước kia." Khả Lai Tư cười nói.

Khả Lai Tư lấy lòng nhìn về An Khắc:" An Khắc chuyện kia,anh thật không cò cố tình dấu diếm,anh thật sự đã quên."

"Như vậy có thể nói An Lạc Vũ là hậu đại của anh,tuy rằng đã thật xa." An Khắc nói,với hắn mà nói tuy đã trải qua ngàn năm kỳ thật cũng thật ngắn ngủn.

Đúng lúc này thanh âm Hắc Mao vang lên:"Ông nội chuyện xưa của ngài thật lâu thật dài."

"Hắc Mao con sao lại thế này? Xong rồi,xong rồi." An Khắc thống khổ nhắm hai mắt lại, hắn không rảnh tức giận với Khả Lai Tư chuyện gì cũng không quan trọng bằng cháu trai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.