Mờ Nhạt Tiểu Nương Tử...???

Chương 39: Cảnh " nóng"...!!!



Doãn Mặc Long đanh giọng:


_ Chỗ bẩn chỉ tiếp người bẩn, ai sạch sẽ quá rồi thì mau cút đi!


Nam chủ Lại Nhật Khanh không chịu yếu thế, liền chỉnh lại:


_ Khỏi đuổi, chúng tôi tự đi.


Nam phụ Diệp Chấn Lôi liếc mắt qua cô, buông lời chế giễu:


_ Các người không ngại bẩn, nhưng chúng tôi thì có!


Rồi, bọn hắn xoay qua nữ chủ, bày ra điệu bộ ân ân ái ái, và dắt nữ chủ đi mất hút.


Nữ chủ thì luyến tiếc " con mồi" Lưu tổng không đành lòng đi. Nhưng, dưới khí thế áp bức của 2 " sủng nam" rất mực quan tâm đến việc bảo tồn
" sự trong sáng" của ả.


Ả muốn không rời đi cũng khó...!
.
.
.
.


Anh Hai cô bỗng lên tiếng:


_ Anh phải về, có chút công việc cần xử lý ở công ty. Chiều nay, anh tới đón em về sớm nhé!


Nam chủ Đoàn Tịnh Vũ vội lên tiếng:


_ Chiều nay, tôi sẽ đưa cô ấy về!


Anh Hai cô nhíu mày, đáp:


_ Hôn thê của tôi mà lại phiền Đoàn chủ tịch đưa về. Thật không hợp đạo lý cho lắm...!?
.
.
.
.


Dẫu bọn hắn đều biết rõ mối quan hệ giữa cô và Lưu tổng. Nhưng hơn ai hết, cứ 3 lần, 4 lượt, Lưu tổng ở trước mặt bọn hắn thị uy địa vị của anh ta với cô... Thật khiến bọn hắn căm phẫn!!!


Chỉ hận là, bọn hắn lại không có cách nào phản bác trực diện... đành phải đi đường vòng vậy!?
.
.
.
.


_ Lưu tổng bận rộn trăm công ngàn việc, khó trách suy nghĩ quá nhiều... Chúng tôi đều là đồng học với nhau, giúp đỡ và bảo bọc nhau là điều nên làm. Không phải sao...???


_ Huống chi, Lưu tổng đã hảo hảo nhờ chúng tôi chăm sóc cô ấy... Chúng tôi có thể hiện chút tình cảm đồng học quan tâm, gắn bó. Hẳn là, Lưu tổng sẽ không cảm thấy phiền!?


Mỗi người 1 câu, kẻ phụ người họa...
2 tên nam nhân này từ bao giờ lại hợp tác ăn ý đến vậy!?
.
.
.
.


Anh cô hừ cười, bọn nhóc này là đang trắng trợn uy hiếp anh đây mà! Ám chỉ anh dù là Lưu tổng cao cao tại thượng thì chuyện cô ở trường xảy ra việc gì? Ở đâu? Anh liệu có quản được sao??


Lại thêm, chính miệng anh đã nhờ cậy, " bán" em gái cưng cho 2 tên sài lang này săn sóc, chiếu cố cô ở trường.


Đương nhiên, bọn hắn đã cố tình vịn vào cái lý do " chính đáng" này thì anh cô còn có thể không nói lý lẽ mà từ chối " thành ý" của bọn hắn đối với cô sao???


Có qua thì có lại...


Đạo lý này đối với anh cô - 1 " con rồng" gạo cội trong giới doanh nghiệp hiện nay mà nói...chính là đã ăn vào xương tủy.


Anh cô đương nhiên hiểu ý tứ của bọn nhóc ranh kia...?
.
.
.
.


_ E... hèm...! Công chúa của anh, em muốn theo ai...??


Anh Hai cô vẫn là rất sáng suốt để cho cô quyền quyết định.


Cô nhướng mày nhìn anh cô, củ khoai nóng này rốt cục lại về tay cô rồi!


Nam chủ Tịnh Vũ vội lên tiếng dụ dỗ:


_ Không phải cô nói muốn ăn thức ăn tự làm sao? Về nhà tôi đi, tôi đích thân xuống bếp, nấu ăn cho cô.


Lời đề nghị khá hấp dẫn đây!! Trong truyện, có miêu tả nam chủ Tịnh Vũ thuộc tuýp đàn ông vào bếp hay ra phòng khách đều không làm khó được anh ta.


Hơn thế, tài năng đầu bếp của hắn cũng không phải dạng vừa! Chỉ tiếc, ngoài người bà quá cố của hắn ra, chưa từng có 1 ai được hưởng cái phúc phận thưởng thức qua cái tài lẻ thiên phú này của hắn...


Bao gồm cả, nữ chủ đại nhân...!


Hôm nay, hắn lại công khai mời mọc cô đến vậy! Cô mà không đi, bỏ qua tài nghệ của hắn, quả là phí của giời...!


Nghĩ vậy, cô cảm thán: " Miếng ăn là miếng tồi tàn. Thôi kệ, nhịn hắn chút vậy! Ai bảo, bà tác giả quá mức tán thưởng cái tài lẻ này của hắn, giờ không thử qua thì... thiệt thòi quá!".
.
.
.
.


_ Anh! Em đi với Tịnh Vũ...!!


Hắn nghe cô gọi tên hắn mà lòng sướng điên, là cô chọn hắn, thật sự, cô bỏ qua hôn phu của mình mà chọn đi cùng hắn... Hắn cảm thấy lòng như nở hoa, vui vẻ đáp:


_ Anh nghe thấy chưa...???Cô ấy là chọn đi cùng tôi...!!!!!


Hắn mặt mũi rạng ngời như vừa được tắm qua gió xuân phơi phới, nở nụ cười ngọt hơn mật với cô:


_ Cô quyết định đúng lắm!!


Rồi hắn xoa đầu cô âu yếm, ánh mắt không che giấu được vẻ sủng nịnh nồng thắm dành cho cô.


Anh cô chỉ cười tỏ ý không sao cả, đáp:


_ Bảo bối, em cứ đi chơi với BẠN vui vẻ! Nhớ về sớm nha, anh ở nhà... chờ em...!


Anh cô liếc mắt về phía nam chủ Tịnh Vũ khiêu khích, tỏ ý chỉ 1 bữa ăn, anh đây vốn không chấp...!!


" Chụt... " Anh cô thơm má cô 1 cái rồi dặn dò cô đôi chút, sau đó rời đi.


Nam chủ Tịnh Vũ và cả nam phụ Mặc Long tức đến ứa gan, sôi huyết... Chờ đi, khi bọn anh giành được cô, xem tên Lưu tổng kia còn đắc ý được bao lâu...?
.
.
.
.


Chỉ là có 1 chuyện cô không thể nào ngờ tới, đó là chỉ vì 1 phút bất đồng, chơi ngông, ham thích " của lạ" của cô, mà về sau cô vướng phải cả 1 đống rắc rối mãi mãi không có cách nào tháo gỡ...!


Nhưng đó... là câu chuyện của sau này.
.
.
.
.


Cô ăn xong, luôn có thói quen là đi dạo...


Thế là, xuất hiện 2 cái đuôi như hình với bóng, theo sát cô, nửa bước cũng không rời...


Cô và bọn hắn đang đi thì nghe có tiếng thở gấp khó nhọc của nữ nhân... cô liền dừng bước.


Vốn tính thương hoa tiếc ngọc, cô liền tiến đến lùm cây rậm rạp - nơi phát ra thanh âm ngâm nga đầy khổ sở của nữ nhân kia!


Thế nhưng, phía sau lùm cây tươi tốt, rậm rạp kia, lại không phải là hình ảnh của một thiếu nữ cần sự giúp đỡ, mà là...


CẢNH NÓNG 18 +...!!!


Thêm nữa, trong cái cảnh tượng sôi trào khí huyết, nóng bỏng kia, nữ diễn viên chính không ai xa lạ, chính là...


Nữ chủ đại nhân...


PHƯƠNG MỘNG CẦM...!!
.
.
.
.


Ai da, đụng đâu không đụng, lại đụng ngay lúc nữ chủ đang bận... giải quyết nhu cầu sinh lý!


Bận rộn thế kia, hẳn là không có thời gian đấu đá, tiếp chuyện với cô rồi!


Cô vốn lãnh đạm, không hứng thú với mấy cảnh H thế này! Với lại, cô cũng không nghĩ bản thân sẽ bất ngờ bắt gặp nữ chính trong tình huống thế này!


Vốn trong truyện cũng có nhắc, nữ chính dâm loạn thành máu... Ai mà ả cảm thấy vừa ý, liền có thể lập tức lên giường...!


Vậy nhưng, vẫn có bọn nam chính, nam phụ ngu ngốc, luôn sùng bái ả. Xem ả như trân, như bảo mà cưng yêu, chiều chuộng...!


Cô liếc qua sắc mặt của nam chủ Tịnh Vũ thì thấy hắn ngay cả 1 cái nhíu mày cũng không.


Tên này, thật đủ tuyệt tình...! Vừa nhận thấy rõ bản chất của nữ chủ, liền không còn chút luyến tiếc nào với ả ta...!


Nếu hắn không phải là nam chủ... cô thật tâm muốn kết giao cùng 1 con người quang minh lỗi lạc, cầm lên được, bỏ xuống được, như hắn ta!


Chỉ tiếc là, hắn ta lại chính là nam chủ Đoàn Tịnh Vũ - kẻ hại nguyên chủ mất hết tất cả, đến chút tôn nghiêm cuối cùng cũng mặc cho hắn và nữ chủ giày xéo thương tâm cho tới lúc chết...


Riêng điểm này, Cao Lam Anh - cô sẽ mãi mãi không bao giờ quên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.