Từ khi chia tay trái tim đã tê dại, cho dù là bạn bè cũng không được nhắc lại tên người đó.
Anh đã xuất hiện trở lại. Gần như có thời gian một năm, anh quá chán
chường, đắm mình trong xa hoa trụy lạc. Thậm chí chuyện xảy ra ở công
ty, một giám đốc bán hàng như anh cũng không hề suy nghĩ.
Buổi trưa
nắng chói chang, chiếu thẳng lên căn phòng ở tầng 3 biệt thự. Trên
giường, anh nâng cánh tay theo bản năng che lên mí mắt.
“Anh yêu, di
động anh vang không ngừng kìa!” Bên cạnh là người phụ nữ ngực còn lớn
hơn não, “hung khí” không ngừng cọ cọ lồng ngực của anh.
“Là Tiểu Đóa hay Tiểu Hồng, đừng chạm vào nó.” Vừa tỉnh lại anh đã bị “quả bóng rổ”
kia ép đến không thở nổi, vì thế, anh cười vô cùng không có thành ý.
Chia tay thật tốt, mỗi ngày không cần phải suy nghĩ làm ai vui, làm ai
thương tâm nữa, trái tim liền trống rỗng, ai cũng có thể bước vào, mỗi
sáng luôn là gương mặt mới, không cần nhớ cô ả là ai, lại càng không
phân biệt tối qua người ngâm nga ở dưới thân anh là ai. Chỉ cần có gương mặt xinh đẹp, có thể cùng đón sáng sớm với anh, cùng đón một ngày tốt
đẹp khác. Cuộc sống cứ tốt đẹp như thế, nhưng không biết vì sao, anh vẫn cảm thấy phẫn nộ. Đối với thế giới này, chỉ là rất phẫn nộ. Phẫn nộ đến mức anh muốn đốt cháy sinh mệnh của mình.
“Em là Tiểu Đóa.” Người phụ nữ mím miệng, thận trọng nói rõ.
À, cho nên hôm kia mới là Tiểu Hồng?
“Không nhớ được tên người ta, phạt anh này!” Người phụ nữ ra vẻ đáng yêu làm nũng.
“Đi đi, anh cho em mười túi hàng hiệu!” Anh cười cười, rất rộng rãi.
Nhà anh sản xuất loại túi kia, tất cả cũng đều nổi tiếng.
“Cám ơn!” Người phụ nữ mừng phát điên, lại còn được một tấc lại muốn
tiến một thước, “Túi em muốn, hơn nữa, em còn muốn mười nụ hôn của anh
nữa!” Kỹ thuật yêu của anh rất khá, nhưng rất lạ, vị mỹ nam này lại
không thích hôn.
“Hôn cũng được, tuy em còn chưa đánh răng.” Anh
cười, nụ cười phóng đãng cực mê người, “Nhưng anh không ngại cho em
hưởng thụ một chút!”
Nói xong, anh liền nghiêng người, hành vi phóng
đãng đặt người phụ nữ xuống dưới thân. Vật nổi lên giữa hai chân, mờ ám
đẩy vào giữa hai chân người phụ nữ, eo cong lên đã muốn xông thẳng vào.
“Reng reng reng.” Lúc này, ngay cả điện thoại phòng ngủ của anh cũng vang lên.
Thật mất hứng, thật mất kiên nhẫn, nhưng anh vẫn lười biếng buông người phụ nữ ra, nhận điện thoại.
“Giám đốc Hạ, mấy giờ anh đến công ty?” Quả nhiên, là thư ký của anh.
Anh lành lạnh trêu chọc, “Sao thế, tôi không đến công ty, công ty sẽ đóng
cửa không thành công? Hay khuê phòng của cậu quá tịch mịch, không biết
con tôi khóc rất nhiều, mỗi ngày đều bận nhiều việc sao?”
Trong một
năm này, anh chưa bao giờ kiêng kị để người ta biết bản thân rất trăng
hoa. Anh vừa tốt nghiệp đại học, chỉ là giám đốc trên danh nghĩa, gần
như lúc nào cũng không quản lý chuyện công ty. Anh chỉ thích chơi, dù
sao anh có thích chơi thế nào cũng là tiền của nhà.
“Giám đốc Hạ, anh… anh mau về đi, bà Hạ dang dọn đồ… Bà, bà ấy đi rồi…!” Giọng điệu trợ lý rất trầm trọng.
Mẹ nó làm sao vậy?
“Hạ Lan nữ sĩ lại đi công tác ở đâu?” Anh miễn cưỡng hỏi.
Anh ước gì mỗi ngày Hạ Lan nữ sĩ đều đi công tác, như vậy bà sẽ không cần
kìm chế, lại duỗi thân kéo dài đến trên người anh. Đôi lúc anh rất phục
ba anh, không chỉ ở nhà, ngay cả ở công ty mỗi ngày đều bị ép bức, hòan
toàn không có tôn nghiêm đàn ông cũng chẳng dám hé răng, thậm chí ngay
cả đứa con duy nhất theo họ mẹ, cũng không thể phản đối.
“Giám đốc Hạ vét sạch cả tất cả tài sản nổi của công ty rồi mất tích.” Trợ lý vội
khóc, “Công ty phải đóng cửa, bây giờ có rất nhiều cổ đông làm loạn ở
công ty chờ ngài đến giải quyết!”
Nụ cười của anh từ từ thu lại: “Vì sao?”
“Giám đốc Hạ nói…”
“Bà ấy nói cái gì?” Hạ Nghị đẩy người phụ nữ đang cọ cọ trên người mình ra, cả người bắt đầu nghiêm lại, cuối cùng cũng phát hiện tính nghiêm trọng của sự việc.
Công ty luôn hoạt động bình thường, sao bỗng dưng lại thế?
“Bà ấy nói anh đã vô tình, đừng trách bà ấy vô nghĩa!”
Cả người anh rối lên. Anh là đứa con bất hiếu, mấy ngày trước, anh gặp ba
đáng thương, vì giận Hạ Lan nữ sĩ, anh đưa ba mình đến quán rượu, còn
tìm một đám người phụ nữ cho ông… Nào biết trong đó có một người phụ nữ
vừa mắt ba, nghe nói ba vì người phụ nữ kia mà muốn ly hôn với Hạ Lan nữ sĩ, thế nên anh còn tán thành hai tay.
“Công ty là chuyện trước hết, nếu không giải quyết tốt, đại biểu pháp nhân là giám đốc Hồ có thể sẽ phải ngồi tù!”
Nháy mắt anh liền hóa đá.
“Giám đốc Hồ hiện tại đang hoang mang lo sợ, vừa rồi bị hôn mê, giám đốc Hạ,
anh mau về công ty làm chủ mọi việc!” Nói làm chủ mọi việc là nói dễ
nghe, nói trắng ra, chỉ là thu thập tàn cục.
Hạ Lan nữ sĩ là người
không hơn không kém Võ Tắc Thiên, một khi có người dám xúc phạm quyền uy của bà, mặc kệ là chồng hay con, bà cũng cho họ chết! Lúc này đây, Hạ
Lan nữ sĩ vì tình sinh hận, không chỉ có già, cả nhỏ cũng đều tiêu diệt.
※※※※※※※※※※※※※※
“Tôi phản đối việc chụp quảng cáo lần này.” Dư Vấn nói ra quyết định của mình.
Trong quá khứ nếu có tranh luận, họ đều quyết định ý kiến chung, sau đó bắt
đầu chụp ảnh. Lần này là anh phá quy định trước, đừng trách cô không nể
mặt.
“Hạ phu nhân, cái gì gọi là nghệ thuật, cô có hiểu không? Không
hiểu, mời cô đừng có chuyện gì cũng muốn nhúng tay, ok?” Anh mặt ngoài
thì vẫn là nụ cười tươi, nhưng những người quen anh cũng biết là anh
đang giận.
Không khí cứ ngạt thở như thế. Chủ tịch quản lý hành chính không cho chụp, thân là tổng giám đốc, lại kiên trì muốn chụp. Người ở
dưới nên làm thế nào? Nhân viên làm việc ở đây người người đều dừng tay, mắt nhìn nhau.
“Sắp đến giờ cơm trưa rồi, mọi người nghỉ trước đi!” Dư Vấn quyết định thật nhanh.
Cô luôn luôn không thích để người bên ngoài xem. Nhân viên làm việc xung quanh nghe vậy chỉ có thể tẩu tán như chim.
“Tổng giám đốc Hạ, anh sẽ không cứ thế loại bỏ hợp đồng quảng cáo lần này của em chứ?” Tình Toàn cố ý muốn anh ra mặt
“Đương nhiên sẽ không, chúng ta đã ký hợp đồng, nếu chúng tôi hủy hợp đồng thì không phải bồi thường rất nhiều tiền sao?” Anh cố ý không nhìn cô, cười không đứng đắn với Tình Toàn.
Hạ phu nhân luôn dự đoán theo ý kiến
chủ quan, mà anh nhất định phải có được lần quảng cáo này, chứng minh
nghệ thuật, làm tấm quảng cáo này nổi tiếng, làm cô thu hồi thành kiến
của mình!
“Vậy là được rồi!” Tình Toàn ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh một cái “Nhớ rõ buổi hẹn tối nay của chúng ta đó!”
Hành động trước nữ nhân đại vương như thế làm anh nhíu mày hứng thú. Rốt cục cũng có người dám tỏ vẻ bất mãn của mình ngay trước mặt nữ nhân đại
vương. Anh …thích, thật sự rất thích!
“Đi chứ, chắc chắn rồi!” Anh dựa lên tường, thuận miệng đáp ứng.
Mà Dư Vấn mắt lạnh nhìn này một màn, một con khổng tước hất lên nụ cười tủm tỉm, xoay người bỏ đi.
※ ※※※※※※※※※※※※※
Ba cũng bị Hạ Lan nữ sĩ áp bức đến hai ba mươi năm, tuy lần này chỉ là ý
niệm trong đầu thôi, nhưng lại gặp phải sự chèn ép vô hình như thế. Dưới sự giận dữ của Hạ Lan nữ sĩ, không chỉ có các công ty ác ý rút vốn,
thậm chí có vài công ty cạnh tranh với họ còn cướp khách hàng, khoét
sạch đội ngũ thiết kế của họ. Công ty rất loạn.
Anh đã quá quen với
cuộc sống an nhàn sung sướng, lớn lên trong mật ngọt, là đứa trẻ buông
thả làm bậy, cả đời ít cúi đầu trước ai, chưa từng xin ai tha thứ, nhưng một năm đó, anh lại cúi đầu với rất nhiều người. Anh buông thân phận
thiếu gia, không ngừng cúi đầu, không ngừng xin lỗi, cúi đầu van xin
thương nhân tiếp tục mua hàng của họ, cúi đầu xin ngân hàng có thể cho
vay, cúi đầu xin nhà cung cấp có thể hoãn ngày trả nợ, cúi đầu xin công
nhân đình công có thể kiên nhẫn một chút. Khi phải độc lập đối mặt với
tất cả, mới hiểu thì ra mình không mạnh như mình tưởng.
Các thương
nhân đều như nhau, chỉ quen mình Hạ Lan nữ sĩ, không hề mua hàng của
công ty họ. Nhà cung cấp nguyên vật liệu thì muốn lập tức thanh toán
tiền, không được khất nợ. Ngân hàng không muốn lại cho công ty của anh
vay nữa. Hàng ngàn nhân viên muốn nghỉ việc.
Hạ Lan nữ sĩ nói trở mặt liền trở mặt, tư thái vô tình, đủ để bức chết cha con họ. Trong một đêm đó, anh trở nên trầm mặc cũng dần dần trưởng thành.
“Giám đốc Hạ, thật sự muốn cầm biệt thự, bán giảm giá hàng trong kho?”
“Ừ.” Anh gật đầu.
Một công ty có tiếng lớn như thế, chưa đến thời gian ba tháng đã bị phá sản, như một giấc mộng.
“Trước trả tiền mồ hôi nước mắt của nhân viên lại cho họ đi.” Có vài trăm
người cần số tiền đó để nuôi gia đình, đây là vấn đề anh phải giải quyết trước mắt.
“Nhưng mà… Hàng này phải bán cho ai?” Trợ lý ngập ngừng.
Đúng vậy, hơn ngàn vạn hàng hóa này, bán cho ai đây?
“Nếu không… Giám đốc Hạ, ngài nhận sai với tổng giám đốc Hạ đi…”
Ai cũng cảm thấy sức mạnh trong tay tổng giám đốc Hạ thật to lớn. Nhưng, sự thật rất tàn nhẫn.
Anh mím môi, “Tôi.. sẽ làm được…” Ai có thể tin anh, anh không đùa thì cũng là một người đàn ông có năng lực!
“Đăng báo, làm tốt việc quảng cáo tuyên truyền, tuyên bố bán thanh lý hàng
kho.” Phía sau, xuất hiện một giọng đè nghị bình tĩnh.
Anh quay đầu lại. Thật bất ngờ, không ngờ lại là Tống Dư Vấn.
Họ đến một năm cũng không liên lạc. Từ khi chia tay, Tống Dư Vấn đều chủ
động cắt đứt tình bạn từng có của họ. Nhưng có phải là cô xem vụ xì căng đan nổi tiếng “Gia đình tranh đấu” trên báo sáng nay, rồi cô mới không
hề do dự xuất hiện trước mặt anh.
Tống Dư Vấn bước lên ngồi xuống,
dưới ánh mặt trời, nâng chiếc túi thủ công khéo léo lên dừng trước mắt
anh: “Tôi phụ trách sân bãi và nhân viên, làm theo kiểu dáng này, tin
tôi đi, phụ nữ chắc chắn sẽ phát điên vì nó.”
Ngày đó, cô mặc một bộ thể thao, nhẹ nhàng khoan khoái mà khắc sâu trong đầu anh.