Anh là chàng trai rất lãng
mạn. Cô nói chưa từng nghe tiếng của biển, vì thế anh đã ngồi xe rất
lâu, ghi lại tiếng của biển lớn và tiếng hát tình ca của mình tại biển
để cho cô nghe. Cô nói muốn xem tuyết, vì thế tại năm mùa đông ấm áp
kia, anh đã làm cầu tuyết cho cô, để cô vui mừng che môi, phát ra tiếng
cười vui vẻ trong gió lạnh mùa đông. Cô nói hôm nay mình mắc mưa, vì thế mỗi sớm anh lại gửi một tin dự báo thời tiết cho cô. Cô có đôi khi
thích nhíu mày, vì thế anh bắt đầu viết “Thư tình” tặng cô, chỉ là nội
dung thư của anh mỗi ngày đều là một mẩu truyện cười nhỏ. Mà cô rất
khích lệ, lại nửa chê cười, cuối cùng truyền thành tiếng cười trong
suốt.
Những chuyện này, anh làm rất vui vẻ, thỉnh thoảng anh chợt có ý nghĩ, lấy sách giáo khoa trong tay cô, dùng một chiếc bút tìm ba chữ
vụn vặn trong một đoạn văn “anh”, “yêu”, “em”, rồi dùng bút đỏ tô đậm,
làm gương mặt cô đỏ bừng.
Tình yêu của anh, là tình yêu thật lòng.
Anh từng có rất nhiều bạn gái, trái tim luôn ở trong trò chơi, nhưng đây là lần đầu tiên thật lòng yêu một người như thế. Nhưng không biết bắt
đầu từ lúc nào, tình cảm càng sâu đậm, mâu thuẫn của họ cũng càng ngày
càng hiện lên mặt nước.
Anh thích chơi game online, thời gian nghỉ
thường cùng đám bè bạn đi mất bóng trên mạng, cô thường tìm không thấy
anh, bắt đầu có những suy nghĩ trong đầu. Anh không nghĩ nhiều, thậm chí còn nói thẳng cho cô anh kết hôn với ai trong trò chơi, lại vì báu vật, lại có thể lập tức ly hôn, đi tìm một người nào khác theo đuổi.
Cô
nhăn mày hỏi anh, anh yêu trên mạng sao? Cho dù, cô không thích lên mạng chỉ thích đọc tiểu thuyết, nghe nhạc, im lặng vẽ tranh, cũng biết bây
giờ tình yêu trên mạng rất thịnh hành. Anh cười ha ha, yêu trên mạng?
Lạc loài! Giờ đang lưu hành 419 đấy. Đáp án này làm lòng cô nghẹn lại,
anh không ngờ một câu vô tâm của mình lại làm tâm tình cô chìm xuống,
ước chừng ba ngày cũng không quan tâm anh.
Anh thích ngắm mỹ nữ, khi
nắm tay cô tản bộ ở trường học, thỉnh thoảng gặp một bông hoa, người
khác lịch sự mỉm cười với anh, anh sẽ rất hào phóng “hi” một câu, thậm
chí người ta đi xa, anh còn khen dáng người thật đẹp. Anh chưa bao giờ
chú ý, sau cuộc hẹn cô bắt đầu buồn bã.
Anh rất đẹp trai, xung quanh
luôn có các nữ sinh tấp nập không ngừng, thậm chí có nữ sinh hẹn anh đi
xem múa cột, anh cũng đi theo không chối từ. Vài lần cô tức đến phát
khóc, anh dở khóc dở cười, nói đây là xã giao bình thường. Cô không giải thích được, chỉ biết chiến tranh lạnh giải quyết bất mãn, về sau anh
thật sự chán chường, để giết thời gian bắt đầu đi học thêm nhạc, một
chiếc saxophone càng làm nhiều thiếu nữ bắt đầu mê âm nhạc của anh.
Tuổi trẻ của anh, thật sự rất khó quản thúc, cô dựa vào anh, chảy biết bao
nước mắt, biết bao đêm nhìn trần nhà ngẩn người đến bình minh, trong
lòng lại nhớ đến anh và vợ trong game, anh cùng bạn trên mạng tình một
đêm. Anh sẽ phát triển tiếp quan hệ thế nào, khi anh đi xem múa cột có
nghĩ là kích tình bắn ra từ bốn phía không? Cô bất an, thật sự bất an,
bao nhiêu bất an trong lòng tra tấn cô, mỗi một ý nghĩ đều có thể thành
sự thật, cũng càng làm cô hận không thể chết. Cô bắt đầu trở nên buồn
bã, ngày càng nông nổi, vì cô sợ mất anh.
Điều này cô chưa từng nói,
làm sao anh có thể biết? Anh chưa từng lưu ý đến, dưới suy tính thiệt
hơn, đáy mắt cô bắt đầu có u buồn lặng lẽ, che giấu cô đơn buồn thảm ở
nơi anh không nhìn thấy.
Một tháng trước khi thi vào đại học là ngày
sinh nhật anh, cô ra một quyết định quan trọng, một quyết định tuổi trẻ
thật ngốc ngếch. Dùng sự thuần khiết nhất của mình làm quà sinh nhật
tặng anh, để khóa chặt con người anh, trái tim anh.
Ngày đó, cha mẹ cô không ở nhà, cô hẹn anh đến nhà cô chúc mừng sinh nhật.
Họ cũng uống một chút rượu. Cảm xúc đúng rồi, không khí cũng đúng rồi. Anh hôn cô, cô không từ chối. Bởi vì, lưỡi và lưỡi dây dưa cũng không phải 1 lần.
Anh cởi quần áo của cô, cô nhắm chặt mắt, lông mi rung động,
cánh tay nhấc cao, chủ động giúp anh. Hai thân thể trẻ tuổi bắt đầu thăm dò lẫn nhau, không khí trong phòng như là có lửa.
Đến cuối cùng khi
anh hưng phấn rên lên, cô giữ lấy một tia lý trí: “Anh Nghị, chúng ta,
chúng ta không… chuẩn bị gì…” Hai người còn nhỏ tuổi như thế, có một số
việc không thể đại khái được.
Phương diện này người phụ nữ thường
thường băn khoăn nhiều hơn đàn ông. Nhưng mà, cô chỉ là cô gái 18 tuổi,
dù chuẩn bị kế hoạch cho đêm nay cũng không thể có dũng khí đi mua đồ
xấu hổ đó!
Trong xúc động, anh đã không thể kiềm chế nổi, cuối cùng
giữ lấy chút lý trí, cũng ngước mắt tạm thời tỉnh táo lại, “Là em chỉ
bao cao su?”
“Vâng…” Cô ngượng ngùng gật đầu.
Cô lúc trẻ thuần
khiết đến mức không biết cái gì là an toàn và không an toàn, cô chỉ biết là, nếu thân thể hai người tiếp xúc, sẽ có khả năng mang thai. Đúng
rồi, anh thật hồ đồ! Đối mặt với sự chủ động của bạn gái, anh căn bản bị t*ng trùng chui vào não rồi.
“Có ngay đây!” Anh nhảy dựng khỏi giường, vội mặc lại quần.
“Ở ngã tư có cửa hàng nhỏ.” Cô đỏ mặt nhắc nhở.
Động tác của anh nhanh như tên lửa, thịch thịch chạy ra mở cửa, chạy ra khỏi phòng cô. Cô nghĩ, đi đi lại lại, ít nhất phải đợi 10 phút. Nhưng cũng
chẳng đến mười giây, anh lập tức mang theo một áo mưa hình vuông chạy về phòng khóa cửa lần nữa.
“Ở đâu vậy?” Cô ngạc nhiên.
“Trong ví.” Anh vội khóa cửa phòng, vội cởi quần của mình, chỉ còn lại chiếc quần đùi màu Hawai.
“Trong ví….” Hai chữ này làm đầu cô nổ đoành.
Trong ví anh vì sao lại có bao cao su? Anh lại hưng phấn bắt đầu cởi quần nhỏ, lại làm mặt cô rơi lệ đông cứng lại.
“Hạ Nghị, anh phải thành thật với em, trong ví của anh vì sao lại có
bao cao su? Anh, anh không phải cùng người khác…” Hỏi rồi, cô thậm chí
khóc không thành tiếng.
Bất an và bàng hoàng được tích lũy từ bốn
phương tám hướng tụ lại, ép tới làm cô không thở nổi. Sự thật xảy ra
trước mặt, ngoài cô anh còn có người khác, nếu không vì sao trong ví bạn trai quen gần hai năm lại xuất hiện bao cao su?
“Đó là chuẩn bị cho
chúng ta mà!” Làm ơn đi, anh cũng rất oan đó? Anh đã sớm muốn có cô,
nhưng tính cô bảo thủ, vài lần kìm lòng chẳng đặng chạm vào ngực cô qua
lớp quần áo cũng đã bị mắng là đồ háo sắc. Cho nên anh đành phải vì tôn
trọng cô, giả làm quân tử nhẫn nhịn, anh cũng giả vờ vất vả lắm chứ bộ!
Cô không tin! Cô không tin, cô không tin! Kế hoạch hiến thân của cô là vừa có, chưa bao giờ lộ một chữ trước mặt anh.
“Vậy anh nói cho em biết, em là người con gái đầu tiên của anh sao?” Cô bỗng so đo.
Trong hai mắt đẫm lệ mông lung, cô muốn có thể cho mình một đáp án yên ổn,
thuyết phục chính mình anh nói là thật, không phải có lệ, không phải lừa gạt.
Anh xuất hiện thần sắc xấu hổ. Thần sắc này lập tức khiến
cô biết, đáp án có hay không, là có! Cho nên, anh mới có bao cao su
trong thời khắc thế này? Bao cao su đó đúng là chuẩn bị vì cô ư? Không
phải là chuẩn bị cho em gái nào chứ? Hay là với vợ của anh trong game?
Chỉ sợ nếu thật sự cần, người sử dụng nó không nhất định phải là cô.
Các loại suy đoán càng làm cho Hiểu Văn rối tung. Càng yêu một người, càng
không thể chịu đựng được khuyết điểm của anh, cùng với vô số bất an tiềm tàng trong anh.
“Anh đi đi, đi đi!” Cô khóc đẩy anh khỏi phòng.
Toàn bộ quá trình anh lại như hòa thượng không hiểu. Chỉ nghe thấy tiếng khóc của cô, như là đứt đoạn.
“Đỗ Hiểu Văn, rốt cuộc anh đã làm sai cái gì?” Anh cũng nổi giận, làm dục
hỏa của một người đàn ông dâng cao như thế, giờ lại chỉ để anh mặc chiếc quần đùi đứng ngoài phòng, như vậy là ý gì?
“Anh yêu em không?” Nhìn về cửa, cô khóc hỏi.
“Yêu!” Anh xấu hổ muốn chết, có thể vào nhà nói yêu không?
“Vậy anh thề đi, từ nay về sau chỉ có em, sẽ không lên giường với người phụ nữ khác!” Chỉ cần anh thề, cô sẽ lại để anh vào nhà!
“…” Nhưng mà, một câu anh cũng nói không được.
Bởi vì. “Từ nay về sau” Mấy chữ này chỉ vài chục năm nữa, anh hứa thế nào
đây? Kích thích bên ngoài, dụ hoặc bên ngoài thế giới rất lợi hại, ai có thể cam đoan cả đời mình sẽ không phạm sai lầm? Vấn đề này thật sự rất
nghiêm túc, bởi vì yêu cô cho nên anh luôn dùng lời ngon tiếng ngọt,
trong thời khắc mấu chốt lại không thể dùng tương lai hư vô mờ mịt mà
tùy tiện dùng một lời nói suông lừa cô.
“Hiểu Văn, có nhiều lúc
đàn ông không thể quản được nửa dưới của mình!” Anh lắc đầu, muốn nói
đạo lý với cô. Trong hai năm này, anh đã bớt phóng túng vì cô rất nhiều, về sau cũng sẽ cố gắng trói buộc mình, đây là điều duy nhất anh có thể
hứa với cô.
Một câu, làm cho trái tim cô rét lạnh. “Anh đi đi,
em không cần bạn trai có nửa thân dưới không đáng tin!” Cả người cô cũng suy sụp.
Đêm đó, sinh nhật 21 tuổi của anh, không nhận được món quà nào, ngược lại còn vô cùng bi thảm…
※※※※※※※※※※※※※※
Thuốc hút từng điếu, vẫn còn tiếp tục. Anh gấp ví lại.
Nơi đó hé ra bức ảnh của Đỗ Hiểu Văn, ở thời điểm rất yêu, anh vui đùa
chụp ảnh cô trong thư viện, giữ lại cho đến nay. Không biết bắt đầu từ
lúc nào, anh đã quen rồi, sau khi yêu người phụ nữ khác, lại mở ra liếc
khuôn mặt cô một lần. Không phải sám hối, chỉ là thói quen mà thôi. Anh
không hiểu, vì sao người yêu nhau nếu không có lòng tin thì không thể ở
chung chỗ. Có lẽ, anh thật sự không đáng tin.
Vừa rồi, khi anh
“yêu” Hạ phu nhân, quả thật có cao trào, thân thể phù hợp, một giây kia
làm cho anh vô cùng thỏa mãn. Anh quả thật quản không được nửa người
dưới. Hạ phu nhân từng có một lần “muốn” anh, đã nói một câu, Hạ Nghị,
anh giả vờ gì chứ, nghĩa vụ vợ chồng là chuyện đôi bên cùng có lợi, anh
thỏa mãn em, em thỏa mãn anh, có gì không đúng?
Đúng vậy, có gì không đúng? Nhưng mà, anh lại làm với cô, đặc biệt không đúng, vô cùng không đúng!